Lúc Persephone tỉnh dậy thì phát hiện mình không nằm trong tẩm cung, cô không biết đây là đâu, giường đá lạnh như băng, màn sa màu xám, trừ bỏ cây đuốc đang rung thì xung quanh đều một màu đen. Hơn nữa, cô cảm thấy hình như có linh hồn đang trôi xung quanh.
Cô đã chết sao? Không phải cô có viên đá sinh mệnh của Hades bảo vệ sao? Cô sao có thể chết rồi? Persephone nhìn xung quanh, nhưng vừa động thì ở sau lưng đau đớn vô cùng.
Cô nhe răng, trợn mắt rên lên một tiếng.
Một thân hình màu đen nhẹ nhàng đi đến, là Themis.
“Ngài đã tỉnh sao thưa hoàng hậu?”
Persephone gật đầu “Là ngươi cứu ta?”
“Không ạ, sau khi chúa tể đánh ngài thì ra lệnh cho thần đem ngài đưa vào địa ngục”
Thì ra đây là địa ngục, cô cười khổ.
“Thân thể của ngài còn đau không?”
Persephone giật bả vai sau đó nhíu mày. Thân thể tuy đau nhưng tim lại đau hơn.
Themis thở dài.
“Qủa nhiên chúa tể dùng sức không nhẹ. Xin lỗi ngài, lúc ngài đau đớn chúng thần không thể giúp được ngài”
Persephone lắc đầu, không biết nói gì.
Vẻ mặt của Themis có chút mê hoặc.
“Tuy thần không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đối với với chúa tể thì thần biết ngài ấy không phải là kẻ không kiên định, tuy bảo ngài ấy quên đi ngài, nhưng ý chí của ngài ấy hắn không dễ bị Minthe lừa gạt. Cho nên thần nghi ngờ”
“Đúng vậy” Persephone thở dài, nói với Themis những lời Aphrodite từng nói với mình.
“Qủa nhiên, nếu vậy thì có thể giải thích được mọi thứ” Themis cười lạnh “Vốn dĩ Aphrodite bắn tên với chúa tể là vì cô ta không thích chúa tể, cô ta ghét người miệt thị mình, nhưng mà lần trước chúa tể lại chọc giận cô ta nên cô ta mới làm thế”
“Không lẽ ngài không biết? Tuy chồng của Aphrodite là Hephaistos nhưng tình nhân của cô ta là Ares. Bởi vì hắn từng làm bậy với ngài, bị chúa tể đánh cho chết khiếp, ngài nghĩ Aphrodite sẽ không giận sao?”
Thì ra đó là nguyên nhân chính của vấn đề. Những nghi ngờ của Persephone nhanh chóng được giải tỏa. Nghĩ đến ngày đó cô nhận ánh mắt lạnh lùng cũng như lời nói nhỏ của Aphrodite, bây giờ thì cô hiểu rồi, thì ra tất cả đều là do Aphrodite dựng sẵn. Nhưng bây giờ có hiểu cũng đã chậm rồi.
“Themis, ngoại trừ Hades và Hermes ra thì còn cách khác đi khỏi địa ngục không?”
“Đi khỏi? Không lẽ ngài muốn đi tới Olympus?”
“Ừ, ta muốn tìm Zues hoặc Hera, bọn họ sẽ có cách để Hades trở lại nguyên dạng”
Themis nở nụ cười thản nhiên.
“Hoàng hậu của thần, ngài quả nhiên vẫn còn ngây ngô. Ares là con của Hera, chúa tể đánh con của bà ta, bà ta trả thù còn chưa kịp nữa là. Kế hoạch của Aphrodite vừa vặn hợp ý của bà ta, ngài cho rằng bà ta sẽ giúp ngài ư? Còn Zues, thời gian mỗi ngày để ứng phó với đám tình nhân của hắn còn chưa đủ, hơn nữa, nếu ngài tìm hắn, thần sợ hắn sẽ không tha cho ngài…”
Đúng vậy, sao cô lại quên mất, cô đang ở thế giới của các vị thần, bọn họ không có quan niệm về huyết thống, chỉ cần thích thì họ sẽ tùy tiện làm bậy. Trời ơi, không lẽ cô không có cách khác sao?
Persephone suy nghĩ. Themis thở dài.
Lúc hai người im lặng thì một bóng người nhẹ nhàng đi vào.
Đương nhiên là Minthe.
“Thì ra ngươi chưa chết” Minthe ngạc nhiên “Xem ra không đem ngươi tra tấn thì viên đá sinh mệnh sẽ không rời ngươi nhỉ?”
“Minthe, ngươi đừng quá phận, ỷ vào sự sủng ái của chúa tể mà đi vào khu vực cấm” Themis tức giận nhìn Minthe.
“Themis, đừng dùng loại vẻ mặt này với ta, ta chỉ đến để mang Persephone đi mà thôi, ta sẽ rời khỏi cái nơi quái dị này ngay lập tức”
“Ngươi muốn đưa ta đi?” Persephone nhìn cô ta, không hiểu tại sao cô ta muốn đem bản thân đi, cô rời xa không phải càng hợp ý của cô ta sao?
“Ta cũng nghĩ thế, nhưng ta lại không thích Hecate nên muốn ngươi làm người hầu của ta”