*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 64: Bartender Tiểu Trư (1)
—
Tối thứ sáu, Ôn Nhiên vừa tăng ca xong thì nhận được tin nhắn của Châu Chước:
Tối mai kỷ niệm cửa hàng, nếu đến làm việc thì có thể cộng hai điểm vào điểm chuyên cần, có lợi cho việc xét chọn nhân viên xuất sắc của năm.Ôn Nhiên:
Nhân viên xuất sắc năm nay sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng?Châu Chước:
Năm trămÔn Nhiên:
Chuyện này buồn cười thậtChâu Chước:
Bảy trămÔn Nhiên:
Ngày mai sẽ đến đúng giờ(500 tệ ≈ 1tr750 VND; 700 tệ ≈ 2tr450 VND)(Cre: Artist @甘乐198110)
Ôn Nhiên thoát khỏi khung chat làm cậu trông cực kỳ không có tiền đồ này, tắt máy tính rời khỏi công ty rồi bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà.
Vào giờ này TV trong khoang tàu luôn phát lại tin tức quân sự, Ôn Nhiên cho rằng sau khi kết thúc chiến tranh thắng lợi ở chiến khu phía Bắc thì hẳn là sẽ yên ổn một khoảng thời gian, thế nhưng thế giới quá rộng lớn, ngoài liên minh ra thì khói lửa chiến tranh vẫn còn xâm lấn vô số ngóc ngách.
"...Kể từ giữa tháng này, nước Y tiếp giáp biên giới phía Tây Nam của liên minh đã rơi vào một cuộc bạo động vũ trang, chính phủ nước Y đã đưa ra thỉnh cầu chi viện với Chính phủ Liên minh và quân đội, về vấn đề này, mấy ngày qua Tổng Quân khu đã tổ chức một cuộc họp để vạch ra kế hoạch chi viện. Việc bố trí đội ngũ cụ thể sẽ được công bố sau khi thỏa thuận được ký kết với chính phủ nước Y..."
Sau khi đến ga, cửa tàu điện ngầm mở ra, Ôn Nhiên rời mắt khỏi màn hình TV rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Về đến nhà, Ôn Nhiên mở cửa đi vào phòng khách rồi bật đèn lên, ngay khi đèn vừa sáng, cậu đã nhanh chóng nhắm mắt lại. Đã nhiều ngày trôi qua rồi mà cậu vẫn chưa thể quen được với ngọn đèn sáng hơn trước rất nhiều này, có cảm giác như ổ chuột tối tăm bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời chói chang vậy.
Sau đó sẽ nhớ đến đây là đèn Cố Quân Trì thay, cực kỳ to và cực kỳ sáng.
Ngoài ra các thiết bị điện gia dụng khác cũng vậy, tủ lạnh mà Cố Quân Trì thay có hiệu quả làm lạnh mát như vùng địa cực; điều hòa Cố Quân Trì thay im lặng không ảnh hưởng đến giấc ngủ; máy nước nóng Cố Quân Trì thay có độ ấm của nước không thay đổi lại còn tiết kiệm điện...
Căn phòng nho nhỏ này chứa đầy những thứ mà Cố Quân Trì tặng, Ôn Nhiên đi đến trước chiếc mô hình máy bay chiến đấu, hôm đó trên đường trở về từ căn cứ cậu mới chậm chạp nhận ra đây có lẽ cũng là do Cố Quân Trì chọn cho mình.
Ôn Nhiên vẫn lúng túng và lo lắng như cũ nhưng thật sự không thể bấm bụng hỏi lại Cố Quân Trì câu hỏi trong buồng lái đó nữa, dũng khí từ trên xuống dưới người cậu chỉ đủ để hỏi một lần.
Mấy ngày nay Cố Quân Trì vẫn mang bữa sáng đến trước khi cậu ngủ dậy như thường lệ, Ôn Nhiên đã thử từ chối đồ ăn nhưng Cố Quân Trì lại ngoảnh mặt làm ngơ mà đưa tiếp. Vì buộc phải cam chịu phong cách làm việc của hắn cộng thêm không sẵn lòng lãng phí thêm đồ ăn, Ôn Nhiên chỉ có thể ngoan ngoan ăn hết đồ ăn sáng mỗi ngày.
Còn có một lý do khác là về vấn đề an toàn thực phẩm, vào hôm cậu từ chối bữa sáng do Cố Quân Trì đưa đến, Ôn Nhiên không ăn bánh bao nữa mà chuyển sang ăn quẩy, thế nhưng trong quá trình ăn cứ luôn không khỏi nghi ngờ có phải quẩy được chiên bằng dầu cũ không, lúc uống sữa đậu nành cũng nghi ngờ có phải nấu bằng bột không, ăn bánh bao rau củ thì sẽ nghĩ xem có còn sót lại thuốc trừ sâu không... Cuộc sống của người bình thường không thể suy nghĩ sâu xa được, còn một khi đã suy nghĩ sâu xa thì gần như không có ngày mai.
Chiều thứ bảy, Ôn Nhiên ra khỏi nhà sớm đến quán bar giúp bố trí địa điểm. Cơn mưa mấy ngày trước đã mang đến cho thành phố S cảm giác mát mẻ của đầu thu sau một đêm. Ôn Nhiên khoác chiếc áo len cũ đã xù lông bên ngoài áo thun, vừa đi vào quán bar thì đã bị Châu Chước đánh giá từ trên xuống dưới, nói một câu "Đỗ nghèo khỉ đến làm rồi à."
Ôn Nhiên đã không còn cảm thấy quẫn bách vì danh xưng này nữa, dù sao thì trước mắt cậu đang có một khoản tiết kiệm khổng lồ 86,971.25 tệ, cho dù có gọi cậu là "đỗ nghèo khỉ" đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được con số khổng lồ trong sổ tiết kiệm đó.
(86,971.25 tệ ≈ 305 triệu VND)"Trong tiệm có con ruồi to quá." Ôn Nhiên nhìn quanh một vòng, nói.
Châu Chước nghe hiểu ngay: "Cậu mắng anh á?!"
Ôn Nhiên thay đồng phục ra rồi đi đến sảnh lớn xếp tháp rượu với những người khác, lúc xếp xong tiện thể liếc mắt nhìn thực đơn hôm nay mới phát hiện tên gian thương Châu Chước đã giở trò bịp giảm giá 25% toàn menu nhân dịp kỷ niệm nhưng thật ra là đã tăng giá của mọi món trong menu thêm 20% từ trước.
Giải thưởng của trò rút thăm trúng thưởng cũng thể hiện sự tự luyến và keo kiệt của hắn, giải nhất là một nụ hôn của quản lý cửa hàng, giải nhì là chỉ định một người trong toàn bộ hội trường khiêu vũ với mình. Chỉ có giải ba và giải tư là ra hồn nhất, lần lượt là miễn phí hoá đơn không giới hạn vào lúc 12 giờ trong tháng này và thẻ nạp tiền trị giá năm trăm tệ cho bất kỳ cửa hàng nào ở thành phố S.
Bận rộn mãi đến hơn bảy giờ, khách hàng bắt đầu lục tục đến quán, nhân viên phục vụ phát mặt nạ và số rút thăm trúng thưởng cho từng vị khách ở lối vào. Theo như tình hình đặt trước, hôm nay sẽ có rất nhiều người, vì vậy Ôn Nhiên được sắp xếp hỗ trợ hai bartender ở quầy bar pha một vài đồ uống cơ bản.
Ôn Nhiên đeo mặt nạ đứng rất nghiêm trang sau quầy bar với dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng, cậu hơi căng thẳng vì đây là lần đầu tiên chính thức pha chế đồ uống cho khách hàng sau mấy năm. Vẫn còn nhớ rất lâu trước đây khi Châu Chước nhận lời nếm thử ly cocktail đầu tiên cậu pha, hắn đã đưa ra nhận xét là: "Lần đầu thấy có người pha rượu thành vị như nước ối đấy."
Khoảng tám giờ rưỡi, khách khứa gần như đã có mặt đầy đủ, Ôn Nhiên cũng pha được vài ly cocktail có vị không tệ trong trạng thái cực kỳ khiếp sợ, ít nhất không nhận phải lời phản ánh nào.
Lúc dành ra được chút thời gian rảnh, cậu ngồi xổm trong góc quầy bar ăn cơm hộp ngấu nghiến, Đinh Mộng Cách phụ trách bưng đồ uống đột nhiên chui vào: "Tiệm của chúng ta cũng được khách quý ghé thăm rồi, thế mà có cả alpha cấp S đến!"
Ôn Nhiên nuốt một miếng thịt không rõ chất lượng trong miệng xuống với vẻ mặt đau khổ, sau đó như thể nghe thấy lời Đinh Mộng Cách nói, chớp mắt 'Ò' một tiếng.
"Cực kỳ cao, cho dù đeo mặt nạ thì cũng nhìn ra được là rất đẹp trai, mấy alpha đi cùng cậu ấy trông cũng không tầm thường." Đinh Mộng Cách kéo Ôn Nhiên dậy: "Hồi nãy thấy bọn họ ở cửa, chắc là sắp đi vào rồi."
Ngay khi bị xách dậy, Ôn Nhiên cảm giác như toàn bộ nơi này đột nhiên yên tĩnh trong giây lát, đồng thời bốn năm alpha ăn mặc đơn giản xuất hiện ở lối vào.
Tiếng ồn ào lại nhanh chóng vang lên như hiểu ý, chỉ để lại vô số ánh mắt lén lút đánh giá.
"Đậu má, có phải mấy sếp đột kích kiểm tra mại dâm, cờ bạc và ma túy không?" Động tác lắc rượu của Lucien cũng chậm lại vô cùng ngoan ngoãn.
Ôn Nhiên nhìn alpha mặc áo len đen và quần jeans trong nhóm người, đèn xoay trong lối đi là do chính Châu Chước tự tay chọn, chậm rãi chuyển động với tốc độ mỗi 24 giây xoay một lần, ánh đèn mờ ảo nhiều màu lướt qua khuôn mặt đang đeo mặt nạ, chiếu ra một cảm giác lạnh lùng và vô cảm.
Sau khi nhìn nhau trong chốc lát cách một hội trường đầy khách khứa, Ôn Nhiên cúi đầu xuống, đóng hộp cơm lại.
"Hi."
Ôn Nhiên vừa đặt hộp cơm xuống thì nghe thấy có người chào mình, cậu ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại không đặt vào vị khách trước mặt trước mà lướt qua vai anh ta nhìn về phía đầu còn lại của sảnh lớn, thấy những alpha đó đi đến lô ghế trong góc dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
"Xin chào quý khách, cần gì vậy ạ?" Lúc này Ôn Nhiên mới nhìn người kia, đối phương đang đeo mặt nạ và mặc Âu phục chuyên nghiệp.
"Ghế C2, một ly White Lady." Alpha đặt cánh tay lên quầy bar, hơi nghiêng người về trước một chút, mỉm cười với Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên lập tức nhớ ra, anh ta chắc hẳn là vị luật sư mà Châu Chước nhắc đến.
"Món này tôi không biết pha, xin lỗi ạ." Ôn Nhiên vừa cầm giẻ lên lau quầy bar vừa thông báo cho Lucien trong tiếng nhạc lớn: "Một ly White Lady!"
"Không phải tôi đã dạy cậu rồi hả? Lại quên nữa!" Lucien tức giận nói.
Ôn Nhiên giả vờ như không nghe thấy mà tiếp tục lau quầy bar, sau đó lại nghe luật sư hỏi: "Không biết hôm nay sau khi tan làm em có rảnh không, cùng nhau ăn bữa khuya nhé?"
"Thật ngại quá, hy vọng anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, hiện tại tôi không có ý định trên phương diện này." Ôn Nhiên dừng động tác lại, từ chối rất dứt khoát, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Bây giờ tôi đang ở giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp."
Lucien ở bên cạnh đột nhiên phá lên cười suồng sã hai tiếng, thìa pha chế trong tay bay ra ngoài, hắn vội vàng nằm bò ra quầy để nhặt, Ôn Nhiên trừng hắn một cái.
Luật sư rõ ràng có hơi thất vọng nhưng vẫn hỏi: ""Nếu như chỉ kết bạn thì sao?"
"Chắc là cũng không được." Ôn Nhiên nhìn quanh một vòng, sau khi xác nhận Châu Chước không ở gần đó thì khuyên nhủ anh ta rất chân thành: "Cho nên nếu như là vì tôi thì anh đừng thường xuyên đến uống rượu thì hơn, White Lady ở chỗ chúng tôi đắt hơn những quán bar khác mười lăm tệ, rất không đáng."
"Được, tôi biết rồi." Luật sư hơi dở khóc dở cười: "Cảm ơn em đã nhắc nhở tôi, cũng cảm ơn em đã cho tôi một câu trả lời rõ ràng như vậy. Danh thiếp của tôi chắc là em đã nhận được rồi nhỉ? Nếu cần thì có thể tìm tôi giúp đỡ bất cứ lúc nào."
Nghĩ đến tấm danh thiếp in đầy dấu chân của Cố Quân Trì, Ôn Nhiên dừng lại một giây mới gật đầu: "Nếu như ngày nào tôi cần kiện tụng thì chắc chắn sẽ liên lạc với ngài."
"White Lady của quý khách đây ạ." Lucien nhanh chóng pha rượu xong và đẩy đến bên tay luật sư.
"Vậy tôi không làm phiền nữa, bạn tôi vẫn đang ở bên kia nên qua đó trước đây." Luật sự không giấu được nỗi thất vọng, bưng ly rượu lên, vẫy tay chào Ôn Nhiên rồi rời đi.
"Lúc mới vào tôi còn định bảo là cậu nhân viên phục vụ ở quầy bar trông có vẻ cực kỳ đẹp, quả nhiên nhanh như vậy đã có người đến bắt chuyện rồi." Vệ Hành uống một ngụm rượu rồi nói.
Trình Đạc nhìn về phía quầy bar, mặc dù khuôn mặt của omega đã được che lại một nửa bởi chiếc mặt nạ nhưng vẫn đẹp đến kinh người, nhưng không hiểu sao lại trông quen quen... Hắn quay đầu lại nhìn Cố Quân Trì đang làm mặt lạnh ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn trên máy liên lạc, trong chớp mắt đã hiểu ngay.
Vệ Hành vẫn đang chăm chú tám chuyện: "Ơ này, hình như có triển vọng, phục vụ nhỏ đang nói gì đó một cách thần bí kìa." Hắn dùng cùi chỏ huých Cố Quân Trì: "Tay bắn tỉa đọc khẩu hình miệng đi, thị lực của cậu tốt mà."
Cố Quân Trì tắt máy liên lạc, vô cảm nhìn về phía quầy bar một cái.
"Ơ nào nào nào, uống rượu trước đã, lâu lắm rồi không tụ tập, cụng ly cái nào." Trình Đạc mồ hôi nhễ nhại nâng ly rượu lên, nói linh tinh: "Gì ấy nhỉ, tình bạn trường tồn mãi mãi."
"Ơ? Người đó đi rồi." Vệ Hành không hổ từng là nhân viên canh gác của tiểu đội bắn tỉa cấp cao, trong quá trình quan sát không bị bất kỳ yếu tố bên ngoài nào gây nhiễu: "Không để lại phương thức liên lạc, có lẽ là hẹn gặp nhau sau giờ làm việc luôn hả?"
Trình Đạc đang định dùng trái cây bịt miệng hắn thì Cố Quân Trì đột nhiên đứng dậy, bước ra ngoài mặc kệ nghi vấn của Vệ Hành. Lúc này, ánh đèn trong quán tối lại, ban nhạc đã chuyển sang nhạc đệm trầm thấp, Châu Chước không biết đang giả vờ bí ẩn ở xó xỉnh nào mà giọng nói trầm thấp và làm màu của hắn vang lên trong loa: "Kính thưa các quý cô và quý ngài, chắc hẳn là quý vị đã có người mà mình muốn khiêu vũ cùng rồi, bây giờ đây, xin hãy đưa tay ra và mời người ấy khiêu vũ cùng mình một điệu... Chúc tất cả mọi người một đêm vui vẻ."
Âm thanh còn chưa dứt thì những bàn tay đầy ý tứ mời gọi đã đưa ra trước mặt Cố Quân Trì, nhiều khuôn mặt xa lạ đeo mặt nạ đang ngước lên nhìn hắn trong bóng tối, hỏi ý hắn nhưng Cố Quân Trì lại tránh đi một cách thờ ơ, nhìn về phía quầy bar duy nhất được chiếu sáng trong hội trường——Mục tiêu của tay bắn tỉa từ trước đến nay luôn chỉ có một.
Ôn Nhiên đang cúi đầu lau ly rượu, mái tóc vểnh lên trên đầu trông như những chiếc vòi lập loè dưới ánh sáng vàng dịu, là thứ nên xuất hiện trong rừng để dẫn lối cho lữ khách lạc đường.
Chứ không nên giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, khi cánh cửa bị đẩy ra trong cơn gió đêm, omega cẩu thả lao vào xã hội loài người đầy dục vọng và tà ác như một động vật, bị biểu diễn quái gở làm cho tởm lợm đến mức gần như nôn mửa, kinh hoảng ngồi dưới ánh trăng và cẩn thận hỏi hắn nước ở đây có uống được không.
Từ nhỏ đã bị khống chế và thao túng nên ý chí cá nhân cũng đã phai mờ, vụ nổ và 'cái chết' đó là những nỗi đau trưởng thành khoan vào tim và lạnh thấu xương, kể từ sau đó Ôn Nhiên cuối cùng cũng bắt đầu chính thức trưởng thành, dùng thời gian bảy năm để hoà nhập vào quy luật của thế giới bình thường và hoàn thành tiến trình xã hội hóa của mình.
Chỉ dựa vào những bức ảnh do vệ sĩ gửi đến thôi thì không thể nhìn thấy những thay đổi thật sự trong lòng Ôn Nhiên, cho dù có muốn thừa nhận hay không, Cố Quân Trì cũng đã vắng mặt rất nhiều năm trong cuộc đời của omega đã từng không hiểu chút gì về kiến thức sinh lý cơ bản này.
Hắn đi đến trước quầy bar rồi ngồi xuống, sàn nhảy ở phía sau cũng đã có những bóng người đi thành đôi thành cặp bắt đầu lắc lư.
Như cảm nhận được gì đó, Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ nhìn về phía alpha đối diện.
Trong mùi rượu, mùi đồ tráng miệng và mùi nước hoa, pheromone của vô số người đều tầm thường như nước khiến cho não bộ không thể phân biệt được, chỉ khi Cố Quân Trì xuất hiện, phản ứng sinh lý do độ phù hợp mang lại luôn giống như hồi chuông báo thức gọi cậu dậy ngay lập tức.
—
Ghé thăm công việc kinh doanh pha rượu của bà xã một lát,