“ Ngươi là ai, muốn làm gì?” Lạp Phi Nhĩ tưởng có người muốn bắt cóc anh, vừa muốn kéo Khuynh Tâm đến bên người, người tới lại đoạt trước một bước lôi Khuynh tâm ra khỏi xe.
“ Buông cô ấy ra...” Anh muốn đi ra theo, lại bị người nọ chĩa súng vào đầu.
“ Tôi muốn cô ta, anh tốt nhất đừng xen vào việc của người khác!” Người nọ toàn thân hắc y, mà ngay cả đầu cũng trùm khăn đen nhưng nghe thanh âm rõ ràng là nữ.
“ Cô bắt tôi làm gì?” Khuynh Tâm dùng sức phản kháng nhưng cô gái vẫn giữ chặt không buông khiến cô giãy dụa như thế nào cũng không thoát.
Cô ta tựa hồ không kiên nhẫn, dùng sức đạp mạnh sau ót Khuynh Tâm. Một trận đau nhức truyền đến, Khuynh Tâm nhất thời mất đi tri giác. Cô ta nhanh chóng mang Khuynh Tâm lên xe.
“ Cô đến tột cùng là ai, bắt cóc cô ấy làm cái gì?” Lạp Phi Nhĩ muốn đi cứu Khuynh Tâm. Cô gái nhướng mày, đột nhiên đưa súng lên bắn một phát.
“ Thiếu gia...” Dạ Thước mãnh liệt phóng về phía trước xô Lạp Phi Nhĩ ngã bổ nhào trên mặt đất mới tránh thoát viên đạn. Cô gái đó khởi động xe, đạp chân ga, rất nhanh liền biến mất ở ngay trước mắt Lạp Phi Nhĩ.
“ Đáng chết!” Nhìn chiếc ô tô lao đi như bay, Lạp Phi Nhĩ tức giận dùng sức đạp mạnh xuống đất. Đến tột cùng người nào lại cùng Khuynh Tâm có thù oán? Cô cơ hồ đều là bị hai tên cầm thú kia giam lỏng căn bản không có cơ hội đắc tội với người khác. Nhìn thân thủ của cô gái đó rất có thể là sát thủ chuyên nghiệp. Ai sẽ hận cô đến mức mướn sát thủ chuyên nghiệp giết cô? Trừ phi... Cùng hai người đàn ông kia có quan hệ.
“ Dạ Thước, trở về lái một chiếc xe đến, chúng ta đi bệnh viện!” Có lẽ, Nhiếp Nhân Toàn sẽ biết là ai bắt cóc Khuynh Tâm.
“ Ưm...” Khuynh Tâm than nhẹ một tiếng tỉnh lại. Sau ót truyền đến từng đợt đau nhức, vừa định dùng tay xoa xoa, lại phát hiện mình bị trói trên một cái ghế. Ngoài miệng còn dán băng. Cô vừa định cử động, một giọng nữ liền ngăn trở cô.
“ Tôi khuyên cô tốt nhất đừng lộn xộn, nếu không, bom nổ cũng đừng nói tôi không nhắc nhở trước!”
Nghe vậy, Khuynh Tâm quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Cô hoảng sợ nhìn cô gái toàn thân màu đen trước mắt. Bốn phía trở nên cực kỳ an tĩnh, mơ mơ hồ hồ cô nghe thấy được tiếng "Tích tích".
“ Ngô... Ngô...” Cô rốt cuộc là ai, bắt tôi làm cái gì?
Cô gái áo đen cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Khuynh Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô “ Quả nhiên xinh đẹp đến mê hồn, trách không được có nhiều đàn ông vì cô mà thần hồn điên đảo như vậy!” Cô gái áo đen khẽ thầm thì vẻ mặt phá lệ làm người khác run sợ.
Khuynh Tâm không tự giác run rẩy. Giống như cảm giác được cô sợ hãi, cô gái áo đen đột nhiên ánh mắt trợn trừng hung hăng tát Khuynh Tâm một cái khiến cho đầu Khuynh Tâm lệch về một bên, sau đó lập tức nắm cằm quay mặt cô lại, ép Khuynh Tâm đối diện với mình.
“ Tôi luôn suy nghĩ đến tột cùng dạng phụ nữ gì có thể bắt được trái tim của hai người đàn ông đó. Thật không nghĩ tới, cũng chỉ là một bình hoa di động mà thôi!” Cô ta buông tay, sau đó lùi lại “ Bất quá hiện tại cho dù là ai. Làm tổn thương tôi thì một người tôi cũng sẽ không bỏ qua...”
“ Ngô... Ngô...” Cô muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra. Cô có ý gì, đàn ông gì chứ?
“ Bom này hai giờ sau sẽ nổ. Cô không cần sợ, hai anh em kia rất nhanh sẽ đi cùng với cô! Ha... Ha ha ha...” Lý Ngọc Cầm cười điên cuồng rời khỏi kho hàng cũ nát.
“ Ngô... Ngô ngô...” Cô muốn đi đâu, không, đừng đi... Khuynh Tâm sợ hãi trừng to mắt. Cô gái kia đến tột cùng muốn làm cái gì, vì cái gì lại bắt cóc cô? Hai người đàn ông, cái gì hai người đàn ông chứ? Chẳng lẽ... Trời ạ, không phải là hai anh em họ Nhiếp kia chứ? Hay Nhiếp Nhân Khải chính là bị cô ta...Nghĩ vậy, trong lòng Khuynh Tâm nhất thời nóng như lửa đốt, cô ta bắt cóc cô vì muốm uy hiếp Nhiếp Nhân Toàn sao? Vậy Nhiếp Nhân Toàn không phải sẽ gặp nguy hiểm? Không... Cô không thể để cho anh có chuyện, cô nhất định phải nghĩ biện pháp trốn thoát, nhất định!
Nhiếp Nhân Toàn ngây ngốc ở bên ngoài phòng cấp cứu, không ngừng cầu nguyện, khẩn cầu thượng đế đừng mang anh trai anh đi. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
“ Tôi là Nhiếp Nhân Toàn!”
“ Nhiếp đại thiếu gia, đã lâu không gặp...”
“ Cô là... Lý Ngọc Cầm?” Nhiếp Nhân Toàn đột nhiên hô lên dọa người chung quanh giật mình.
“ Thiếu gia...” Quản gia tiến lên muốn hỏi, Nhiếp Nhân Toàn khoát tay chặn lại, ý bảo ông đừng nói.
“ Không tồi! Cư nhiên còn nhớ rõ giọng của tôi!”
“ Cô đến tột cùng muốn thế nào?” Nhiếp Nhân Toàn sắp không ẩn nhẫn nổi mà bùng nổ tức giận, anh tin tưởng cô ta gọi điện thoại cho anh tuyệt đối không có chuyện tốt.
“ Tôi muốn thế nào, ha hả, chẳng qua là muốn cùng anh ôn chuyện mà thôi!”
“ Nếu tôi nói tôi tuyệt không muốn cùng cô ôn chuyện thì sao?” Nhiếp Nhân Toàn cười lạnh, ôn chuyện? Giữa bọn họ có chuyện gì để ôn đây?
“ Không muốn? Ai, thật đáng tiếc, tôi vốn nghĩ anh sẽ rất thích mới đúng. Tôi cũng không muốn làm khó người khác. Anh không đến thì thôi đi, tôi cùng tiểu tình nhân của anh tâm sự cũng rất vui vẻ...”
“ Cô lại muốn giở trò gì?” Cái gì tiểu tình nhân, anh không có tình nhân, anh luôn luôn chỉ có phụ nữ, không có tình nhân, trừ bỏ... Trừ bỏ... Khuynh Tâm! Nhiếp Nhân Toàn hoảng sợ mà hô ra tiếng.
“ Cô bắt Khuynh Tâm?”
“ Tôi muốn nhìn một chút là dạng mỹ nhân nào, cư nhiên có thể bắt lấy tâm của hai vị Nhiếp thiếu gia a...”
“ Tôi cảnh cáo cô, Lý Ngọc Cầm, cô chỉ cần động đến một sợi tóc của Khuynh Tâm, tôi thề nhất định sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!”
“ Tôi sợ quá đi...”
“ Cô...”
“ Tôi cho anh nửa tiếng, lập tức đến kho hàng XX gặp tôi, nhớ kỹ, một người. Nếu không...” Nói xong, Lý Ngọc Cầm liền cúp điện thoại.
“ Đáng chết! Ông ở đây chờ giải phẫu chấm dứt. Tôi hiện tại có việc muốn ra ngoài!” Nhiếp Nhân Toàn nhanh chóng nói.
“ Nhưng là, tiểu thiếu gia...”
“ Cái gì cũng đừng hỏi, việc này tôi sẽ tự mình sẽ xử lý!” Nói xong anh liếc mắt nhìn phòng giải phẫu, anh, em sẽ đi cứu Khuynh Tâm ngay bây giờ. Anh yên tâm, em nhất định sẽ không để cho cô ấy có việc gì! Sau đó anh chạy ra phía thang máy.
“ Thiếu gia, đó không phải là Nhiếp Nhân Toàn sao? Hiện tại hắn còn vội vã chạy đi đâu?”
Lạp Phi Nhĩ vừa đến cửa bệnh viện, còn chưa kịp xuống xe, liền thấy Nhiếp Nhân Toàn chạy như bay đi ra. Vội vã như vậy, chẳng lẽ là đi cứu Khuynh Tâm? Ánh mắt Lạp Phi Nhĩ tối sầm lại.
“ Dạ Thước, đuổi theo nhưng đừng cho hắn phát hiện!”