Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 2



- ----

Lục Tri Chu lập tức đứng dậy.

Tiêu Niên rất biết điều mà thu tay về, trong trường hợp này cậu đành tùy cơ ứng biến. Lỡ như Lục Tri Chu có hành động gì bất thường thì cậu sẽ lập tức quỳ xuống cúi đầu nhận sai và nói xin lỗi ba ba!

Nhưng Lục Tri Chu chỉ ăn xong rồi thu dọn bát đũa mà thôi.

Hiển nhiên Lục Tri Chu không thèm để ý đến Tiêu Niên, anh cầm bát đũa trên tay rồi đi thẳng ra máy rửa bát. Thậm chí còn không nhìn vào Tiêu Niên mà nói: "Đi đây." Sau đó rời khỏi nhà.

Lục Tri Chu vừa rời đi thì Tiêu Niên liền cảm thấy rất dễ chịu. Cậu gác chân lên ghế, ăn nốt bữa sáng còn lại của mình, dường như đồ ăn thơm ngon hơn hẳn. 

Chúng ta lại nói tiếp chuyện xảy ra vào đêm đó.

Buổi tối ngày hôm ấy thật ra cũng không có gì đáng để "ôn lại chuyện cũ", chỉ đơn giản là Tiêu Niên uống hơi say, sau đó cậu nổi máu liều đi gạ gẫm anh. Thỏa thuận xong xuôi thì cậu nhanh chóng dẫn Lục Tri Chu tới khách sạn.

Tuy đây là lần đầu tiên Tiêu Niên làm "chuyện ấy" nhưng cậu khoái làm ra vẻ bản thân kinh nghiệm dồi dào. Cậu giả vờ đến nỗi vui vẻ cực kỳ, đến chính bản thân còn tưởng là thật.

Vừa bắt đầu tới công chuyện thì Tiêu Niên còn có thể mang Lục Tri Chu đặt dưới thân mình. Cậu nói rất nhiều câu dirty talk với anh dù không quen biết, bởi vì đã xem qua không ít phim sếch rồi. Dẫu sao cậu cũng sẽ là người nói tạm biệt với anh, nên không cần thiết phải quan trọng quá trình làm gì.

Sau đó dần dần cậu bị Lục Tri Chu làm ngược lại.

Điểm chung duy nhất về tình hình của cả hai tối hôm ấy, tóm gọn lại đó chính là nói ít làm nhiều.

Chính vì nói ít nên phải làm nhiều nên cuối cùng anh làm nhiều đến độ Tiêu Niên bật khóc.

Không ngờ thể lực Lục Tri Chu quá trâu bò, đã hơn ba giờ trôi qua rồi mà vẫn không có ý định dừng lại. Cuối cùng vẫn là Tiêu Niên chịu không nổi cầu xin anh ngừng lại.

Sau đó Tiêu Niên thật sự khóc.

Bởi vì ba mẹ không ủng hộ công việc của cậu, cũng không tôn trọng cậu, khiến cậu quẫn trí đi tìm tình một đêm rồi thành ra nông nỗi này đây.

Đồng thời, Tiêu Niên rơi nước mắt cũng bởi vì bản thân đã thật sự tận hưởng cảm giác sung sướng ấy. Nó đánh đổi bằng chính sự sai lầm của cậu.

Cậu khóc trong lúc Lục Tri Chu đang đi tắm nên anh không biết, chờ anh tắm xong đi ra thì Tiêu Niên đã bỏ đi rồi.

Sau đó đến xế chiều, Tiêu Niên đang ngủ bù ở trên giường thì bị ba mẹ gọi dậy, họ nói rằng người nhà họ Lục đến.

Tiêu Niên thật sự không muốn kết hôn một chút nào, trong lòng cũng có tính toán cẩn thận, suy nghĩ làm sao để đuổi "ông chồng" kia đi.

Thế nhưng chờ cậu đi ra ngoài, cùng vị gọi là thông gia từ bé gặp mặt, cậu liền hóa đá.

Con mẹ nó, ai đây?

Tiêu Niên đã nghe hết các chuyện về "thông gia từ bé", không biết có chuyện nào kỳ quái hơn chuyện này không?

Bọn họ nói rằng hai nhà đã dự định làm thông gia với nhau.

Năm 2012 sẽ chính thức trở thành thông gia.

Ngoài mặt thì nói thế thôi, nhưng bên trong đã ngầm hiểu rằng mối quan hệ này chính là đôi bên cùng có lợi. Người lớn hai bên mang theo khuôn mặt tươi cười dịu dàng, mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sô pha cười nói vui vẻ với nhau. Tiêu Niên nghe không hiểu gì cả.

Tất cả mọi người đều ngồi trên ghế nhưng chỉ có một mình cậu là còn đứng tần ngần ở một bên.

Đương nhiên không phải là bởi vì bé hư nên bé bị phạt đứng. Đó là bởi vì mông cậu còn ê ẩm, đau chết đi được.

Trong thời gian đó, Tiêu Niên vẫn luôn lén lút nhìn người đàn ông tên Lục Tri Chu này.

Cậu thật sự không tìm được sự liên kết nào giữa người này và người cùng cậu vui vẻ tối qua, cũng không cách nào hình dung được anh với hình tượng vị giáo sư lương thiện qua lời nói của mẹ cậu.

Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Sau đó Tiêu Niên mới biết, hai nhà muốn cho cậu và anh ra ở riêng giống như một cặp yêu nhau thật sự. Mục đích chỉ để tạo dựng với công chúng là mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt đẹp, và cũng bởi vì ba tháng sau hai nhà sẽ hợp tác với nhau trong việc kinh doanh. Vậy nên mối quan hệ giữa Tiêu Niên và Lục Tri Chu cũng góp phần giúp cho bọn họ. 

Tiêu Niên xưa nay không quản lý việc kinh doanh trong nhà, thành ra trên phương diện này cậu không hiểu một chút nào, trong nhà nói cái gì cậu sẽ tin cái 4y. Cho nên sau lần gặp gỡ ngày hôm nay thì mẹ cậu đã nghiêm túc nói về tầm quan trọng của việc hợp tác này, dùng vẻ mặt thành khẩn xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua.

Tiêu Niên nhẹ dạ đáp ứng.

Đáp ứng trước rồi nói.

Nhưng điều cậu không lường trước được chính là trong đêm đó, mẹ cậu đã đuổi thằng con quý tử của bà ra khỏi nhà, nói rằng người yêu thì nên có bộ dạng của người yêu. Bắt cậu gọi cho Lục Tri Chu, giữa đêm giữa hôm chuyển đến nhà Lục Tri Chu ở.

Bà còn dặn dò sau này nhất định phải tới tham dự các buổi tiệc tối, nếu mà không có mặt thì chấp nhận bị chặn thẻ tín dụng đi.

Tiêu Niên câm nín.

Cậu còn có thể phản đối được sao? Tiêu Niên không ngờ mình cũng có ngày phải khom lưng vì tiền.

Sau đó đến ngày hôm nay.

Tiêu Niên phiền nhiễu ăn xong điểm tâm, trên tay cậu cầm bát đũa cùng cái bát lục lọi một vòng trong nhà bếp, suy nghĩ một lúc mới dám sử dụng máy rửa bát.

Căn nhà này thật sự rất quạnh quẽ, bên ngoài mưa đã tạnh, dư âm còn sót lại sau trận mưa khiến cậu lạnh buốt.

Loại lạnh lẽo này hoàn toàn phù hợp với Lục Tri Chu vốn không thích nói chuyện.

Ngôi nhà này được thiết kế theo kiểu song lập gồm hai căn biệt thự liên kết với nhau, Tiêu Niên đứng ở phòng khách nhìn lên trên lầu, cậu có chút tò mò, vì thế lấy điện thoại di động ra gửi cho Lục Tri Chu một tin nhắn.

[Thầy Lục đang bận sao?]

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: [Có chuyện gì?]

[Tôi có thể tham quan nhà của ngài không?]

[Được.]

[Có món đồ nào không được chạm vào không?]

[Không có.]

Cậu leo lên lầu hai, này thật không lên thì không biết, vừa lên liền giật mình.

Lục Tri Chu sống một mình nhưng nhà cửa cũng thật đầy đủ tiện nghi.

Có phòng tập thể hình, một rạp chiếu bóng nhỏ, còn có một thư phòng thật lớn, bên trong tất cả đều là sách cùng một ít đồ dùng học tập.

Tiêu Niên rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đi xem các gian phòng, cuối cùng dừng lại ở kệ chứa đầy sách trong thư phòng.

Người đọc sách thường sẽ không giống nhau, Tiêu Niên nghe nói anh là giáo sư vật lý thì không ngừng cảm thán.

Thư phòng nhìn qua rất ngăn nắp, không giống như những nhà giàu xổi khác sách trong nhà tất cả đều là để trang trí, thậm chí còn chẳng thèm đụng vào.

Cậu đang ngầm ám chỉ ba của mình.

Lầu hai còn có ban công ngoài trời nhưng mà bây giờ đã hoàn toàn ướt nhẹp, Tiêu Niên không thấy hứng thú gì nên cậu đi xuống lầu một.

Ở lầu một hầu hết đều là phòng ngủ, Tiêu Niên cũng không thấy có gì để tham quan, cậu đang định trở về phòng lấy ít đồ thì nhìn thấy phòng ngủ của Lục Tri Chu.

Cậu lại lấy di động ra.

[Anh trai, tôi có thể tham quan phòng của anh một chút không?]

Lúc Tiêu Niên gửi tin nhắn cũng không ôm hy vọng gì, dù sao hôm qua cậu mới bị Lục Tri Chu từ chối cho ngủ trên giường của anh. Nhìn qua thì Lục Tri Chu hẳn là một người giữ nhiều thứ riêng tư cho mình.

Không nghĩ tới một giây sau Lục Tri Chu lại trả lời: [Có thể.]

Sau đó anh còn dặn dò thêm: [Đừng lên giường.]

Tiêu Niên "À." lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu thêm một chút về Lục Tri Chu.

Sau đó cậu bước vào.

Tốt lắm, đồ đạc trong phòng rất ngăn nắp chỉnh tề.

Trong phòng ngủ thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng, ngửi rất dễ chịu, không biết anh ta xịt cái gì hay là sử dụng hương liệu.

Tiêu Niên cố ý nán lại thêm một chút, rồi chạy qua xem xét phòng để quần áo, khám phá luôn phòng tắm của người ta.

Sau đó cậu tiếp tục đi quấy rầy Lục Tri Chu.

[Anh ơi, phòng tắm nhà anh có bồn tắm to như vậy, tôi có thể dùng không?]

Lục Tri Chu đối với bồn tắm rất hào phóng, tùy tiện nói: [Có thể.]

Hôm nay Tiêu Niên có việc nên không ở lại nhà Lục Tri Chu lâu thêm nữa.

Sau khi xuống lầu, cậu nhạy bén phát hiện trong bóng cây bên phải hình như có người đang theo dõi cậu, trên tay người đó còn cầm một chiếc máy ảnh.

Tiêu Niên nhớ đến mẹ nói trong sinh hoạt bình thường thì cũng phải hành xử sao cho giống một đôi tình nhân.

Bây giờ đã phải diễn rồi sao?

Tiêu Niên lập tức quản lý biểu tình trên mặt, nhưng một lát sau có một cô bé mặc hán phục từ từ bước ra sau gốc cây. Cô ấy và người con trai cầm máy ảnh vừa nói vừa cười rời đi.

Tiêu Niên: "..."

Chắc mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

Lúc Tiêu Niên trở về đã là tám giờ tối, cậu định về nhà mình trước nhưng lúc về phát hiện mật mã đã bị đổi, dù có gọi điện cho mẹ thì cũng không cho vào.

Vì thế cậu chỉ có thể trở về nhà Lục Tri Chu.

Lúc vào nhà cậu thấy Lục Tri Chu đã về từ lâu, anh đang ngồi xem phim tài liệu.

Cái gì mà phát triển lịch sử, vừa nhìn liền biết chính là kênh mà cả đời này Tiêu Niên cũng sẽ không mở ra.

"Chào buổi tối." Tiêu Niên chào hỏi trước.

Lục Tri Chu cũng đáp: "Chào buổi tối."

Nói xong Tiêu Niên liền đi tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cậu nằm trên giường chơi máy tính bảng hơn ba mươi phút, chơi đến cả người cứng nhắc, cậu lại thấy nhàm chán liền đi ra ngoài.

Ngó ra vẫn thấy phim tài liệu Lục Tri Chu xem còn chưa kết thúc.

Tiêu Niên xỏ dép lẹp xẹp đi tới.

Mãi đến tận lúc cậu ngồi xuống cạnh anh thì Lục Tri Chu mới thèm liếc cậu một cái. Sau đó ánh mắt của anh dừng lại ở nửa th4n du0i của Tiêu Niên.

Đúng, cậu chỉ mặc sương sương một cái sơ mi cùng qu4n lót.

Thật ra Tiêu Niên cũng thấy không tiện, cậu rất tự nhiên mà với lấy cái gối đặt lên đùi mình.

"Lục Tri Chu!"

Lục Tri Chu chỉ qua loa "Ừm." một tiếng.

"Anh có biết hạng mục họ hợp tác khi nào mới kết thúc không?" Tiêu Niên nói: "Ba mẹ tôi cũng không nói cho tôi." 

Lục Tri Chu: "Không rõ."

Tiêu Niên ồ một tiếng, hỏi: "Tôi rất tò mò, tại sao anh lại đồng ý việc này?"

Lục Tri Chu quay đầu hỏi Tiêu Niên: "Tại sao cậu lại đồng ý?"

Tiêu Niên bĩu môi, thành thật trả lời: "Không đồng ý bọn họ sẽ chặn thẻ tín dụng của tôi."

Cho nên Tiêu Niên cảm thấy rất kỳ quái khi Lục Tri Chu cũng đồng ý việc này, anh là một người đàn ông tự lập nhìn không giống như người sẽ quản chuyện trong nhà.

Một lát sau Lục Tri Chu mới nói tiếp: "Tôi bị lừa."

"Gì cơ?" Tiêu Niên kinh ngạc, trong lời nói còn mang theo tiếng cười, "Anh có thể bị lừa gạt ư! Bọn họ lừa anh cái gì vậy?"

Lục Tri Chu dừng lại vài giây rồi mới đáp: "Không nói cho cậu."

Tiêu Niên: "..."

Tiêu Niên lại nói: "Vậy chúng ta bây giờ đã là chồng chồng trên hợp đồng, việc này anh nên bàn bạc với tôi cho rõ ràng đi?"

Lục Tri Chu: "Cứ tự nhiên."

Tiêu Niên gật đầu: "Trong thời gian này yêu đương tự do, tôi không quản anh, anh cũng không quản tôi, được không?"

Lục Tri Chu: "Đương nhiên."

Tiêu Niên nở nụ cười, lập tức dán qua: "Này, anh đẹp trai mặc áo đen ngồi bên tay trái của anh lúc sáng cũng là một giáo sư à?"

Lục Tri Chu ngữ khí nhàn nhạt: "Giáo sư."

Tiêu Niên "A." một tiếng: "Vậy chắc anh có WeChat của anh ấy nhỉ?"

Khóe miệng Lục Tri Chu giật giật, qua vài giây sau mới hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiêu Niên không nhịn được xích lại gần Lục Tri Chu hơn một chút: "Cho tôi đi."

Lục Tri Chu nghĩ cũng không nghĩ, dứt khoát từ chối: "Không cho."

Tiêu Niên: "Tại sao chứ?!"

Lúc Tiêu Niên nói lời này không chỉ lớn giọng, cả người cũng kích động nhúc nhích, gối ôm bị lệch, áo trên người cũng xộc xệch mấy phần.

Lục Tri Chu quay đầu lại, đập vào mắt anh đầu tiên chính là đôi chân trắng nõn của Tiêu Niên.

Anh dời tầm mắt, hỏi Tiêu Niên: "Cậu muốn làm gì?"

"Thêm WeChat chứ làm gì."

Giọng điệu Lục Tri Chu không tốt lắm hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tiêu Niên nở nụ cười: "Tính cách anh ấy thế nào?"

"Cậu ta không thích những người tùy tiện."

Phòng khách trong nháy mắt yên tĩnh.

Giọng nói vui vẻ của Tiêu Niên lập tức biến mất: "Anh có ý gì?"

Lục Tri Chu dừng một chút: "Xin lỗi."

Tiêu Niên: "..."

Tiêu Niên: "Anh không ưa tôi?"

Lục Tri Chu dùng cũng không phải giọng điệu có thể thuyết phục người khác nói: "Không phải, không phải ý đó."

Sau đó anh còn nói thêm: "Xin lỗi, là tôi lỡ miệng."

Tiêu Niên định mở miệng mắng thì anh đã xin lỗi. Người này, chuyện gì xảy ra cũng xin lỗi, sao lúc nói lại không suy nghĩ trước?

Tiêu Niên đành thở dài một cái, định nói tiếp thì Lục Tri Chu đột nhiên vươn tay đem cái gối càng to hơn ném chính xác vào trên đùi cậu.

Tiêu Niên ở trong lòng cảm thán một tiếng.

Mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây.

Vì thế Tiêu Niên đứng lên, giả bộ đi tới trước mặt Lục Tri Chu.

Tiếp cận gần hơn và gần hơn nữa.

Lần thứ hai, cũng là đêm thứ hai, Lục Tri Chu tóm lấy eo Tiêu Niên đè cậu xuống ghế sô pha.

Tiêu Niên nhìn vào đôi mắt Lục Tri Chu, tiếp tục trêu chọc: "Anh trai, eo của tôi nhỏ lắm đúng không?"

Tiêu Niên vừa nói vừa vặn vai.

Quả nhiên, Tiêu Niên cảm giác được cánh tay của anh đang ôm eo mình ngày càng chặt.

Giọng Tiêu Niên nỉ non: "Anh ơi, anh làm em đau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.