Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 26



- ----

Tóc của Tiêu Niên rất rối.

Trái phải đè lên nhau, còn có một bên dựng thẳng đứng, thoạt nhìn như bị cái gì đó đè ép đã lâu.

Người này hiện tại có lẽ đã ngủ say như chết rồi, ngồi dưới đất dựa vào chân của Lục Tri Chu không nhúc nhích.

Cho dù Tiêu Niên tự hành hạ tóc của mình như thế nào thì khi tay Lục Tri Chu chạm vào vẫn mềm mại vô cùng.

Lục Tri Chu hình như rất muốn sửa lại mái tóc cho Tiêu Niên nhưng mà lại chẳng thể làm gì được mái tóc cứng đầu của cậu.

Cuối cùng Lục Tri Chu cũng chịu thua, anh sửa sang lại quần áo của bản thân rồi cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tiêu Niên.

Hai gò má vì uống rượu mà đỏ ửng, đôi môi giống như được thoa một lớp dầu bóng trơn loáng, còn khẽ chu lên.

Lực chú ý của Lục Tri Chu lại quay trở về đống tóc dựng thẳng của Tiêu Niên, trực tiếp kéo kéo đống tóc nhỏ không nghe lời kia.

Lúc chỉnh trang hẳn hoi thì không nghe lời, ngược lại bị kéo thì khá ngoan.

Lục Tri Chu lại bắt đầu trêu chọc, mái tóc nhỏ kia tựa như một cái lỗ tai nhỏ, nằm ở bên đầu Tiêu Niên.

Không hiểu sao anh lại đột nhiên nở nụ cười.

Sau đó Lục Tri Chu ôm Tiêu Niên về phòng, giúp cậu đắp chăn, đóng cửa tắt đèn rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Mà sau khi cửa đóng lại, vị mỹ nam yên tĩnh nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Tiêu Niên vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt, câu không xác định mình đã ngủ từ lúc nào nhưng cậu vẫn biết mình nên tỉnh dậy vào lúc nào.

Lúc Lục Tri Chu ôm cậu đến trước cửa, chân cậu đã va vào cửa một cái.

Lục Tri Chu không biết nhưng cậu biết rất rõ.

Tiêu Niên ngồi dậy, liếc nhìn mắt cá chân của mình.

Không chỉ có dấu vết ma sát, còn có đỏ lên.

Tiêu Niên nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó chậm rãi xoa nhẹ.

Vừa xoa, một ít hình ảnh vừa tái hiện ở trong đầu.

Tiêu Niên nhỏ giọng "a" một tiếng, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Không phải cái gì cậu cũng nhớ được, mà cũng chẳng phải cái gì cũng quên.

Trước khi ngủ, những hành động cậu làm với Lục Tri Chu vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Nghĩ tới đấy, cả người Tiêu Niên trong nháy mắt nóng lên.

Cậu đã làm cái gì vậy chứ...

Tiêu Niên, con mẹ nó sao mày lại có thể háo sắc như vậy được!

Trên người vẫn còn mang theo mùi rượu nặng như vậy, Tiêu Niên ngủ không được.

Vì thế cậu từ bò dậy, hình như là sợ người bên ngoài phát hiện nên không bật đèn mà lặng lẽ bước đi, s0 soạng tìm vali hành lý của mình, dựa theo ký ức lấy quần áo ngủ.

Trong phòng có phòng tắm, sau khi Tiêu Niên đi vào, liếc mắt liền thấy chỗ tóc trên đầu mình dựng lên như lỗ tai mèo.

Buổi tối cậu vẫn luôn vùi mình vào một góc trên ghế sô pha, lọn tóc này chắc là bị gối dựa đè ép.

Nhưng tạo hình này khá thú vị.

Tiêu Niên xả nước, chỉnh lại chỗ tóc như lỗ tai mèo kia.

Vốn dĩ cậu định dùng di động chụp một tấm nhưng trong túi lại không tìm thấy điện thoại di động đâu.

Tiêu Niên suy nghĩ một chút, cậu nhớ rõ mình đã cầm điện thoại di động về, cậu dứt khoát mặc kệ nó, tắm rửa trước đã.

Mà chiếc di động cậu đang tâm tâm niệm niêm trong lòng hiện đang nằm trên ghế sô pha bên ngoài.

Giống như có thần giao cách cảm, bên này Tiêu Niên vừa nghĩ tới nó xong, bên ngoài tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên.

Trên tay của Lục Tri Chu còn cầm điều khiển từ xa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV nhưng tâm tư lại chẳng đặt trên đó. Điện thoại di động của Tiêu Niên vừa kêu, anh chợt tỉnh táo lại.

Cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại di động hiện ra cái tên "Trương Tử Diệc."

Lục Tri Chu nhíu mày, nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại di động vài giây mới mới ấn phím xanh chấp nhận cuộc gọi.

"Tiêu Niên."

Đầu dây bên kia trực tiếp lên tiếng gọi tên.

Lục Tri Chu: "Xin chào."

Người bên kia im lặng vài giây: "Ồ, xin chào, Tiêu Niên đâu?"

Lục Tri Chu: "Ngủ."

Trương Tử Diệc nở nụ cười: "Cậu ấy ngủ sớm như vậy sao? Thật chẳng giống cậu ấy chút nào."

Ngón tay Lục Tri Chu vu0t ve mép điều khiển từ xa: "Cậu gọi có chuyện gì không?"

"À, cũng không có chuyện gì. Chỉ là muốn rủ cậu ấy ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều đang ở đây." Anh ta cười nói: "Vậy nếu đã ngủ rồi thì không làm phiền nữa."

Ngay lúc Lục Tri Chu định cúp máy thì Trương Tử Diệc bên kia lại mở lời.

"Cái kia, anh là bạn trai của Tiêu Niên hay sao?"

Lục Tri Chu: "Vị hôn phu."

Trương Tử Diệc: "A, được."

Lục Tri Chu mất kiên nhẫn: "Còn có việc gì không?"

Trương Tử Diệc: "Không có."

Sau khi cúp điện thoại, màn hình điện thoại của Tiên Niên lại chuyển về màn hình khóa.

Hình nền là một nhân vật trong anime, Lục Tri Chu không biết nhưng anh nhìn thêm vài lần.

Trong phòng, sau khi tắm rửa xong, Tiên Niên vẫn rón ra rón rén giống như trước nhưng cả người cũng thoải mái khoan khoái hơn rất nhiều.

Không có điện thoại di động nên không thể xem giờ, cậu không biết bây giờ là mấy giờ, đúng lúc cảm thấy hơi khát nên cậu lặng lẽ đi tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Lại không nghĩ tới, chỉ có một khe hở nhỏ như vậy mà ánh mắt Lục Tri Chu ngồi trên ghế sa lon lại trực tiếp nhìn thẳng về phía cậu.

Tiêu Niên kêu nhẹ một tiếng, đi ra ngoài.

"Sao còn chưa ngủ?"

"Không ngủ?"

Hai người nói chuyện cùng một lúc.

Tiêu Niên "à" một tiếng: "Đã tỉnh rồi nên dậy tắm rửa sạch sẽ." Cậu đi đến bên ghế sô pha dựa người vào: "Anh nhìn thấy điện thoại của tôi đâu không?"

Lục Tri Chu giơ chiếc điện thoại di động từ bàn trà lên.

Tiêu Niên vội vã cầm lấy: "Cảm ơn."

Mắt thấy điện thoại di động sắp tới tay, Lục Tri Chi bỗng rụt tay lại.

Tiêu Niên: "Hả?"

Lục Tri Chu nghi hoặc nhìn Tiêu Niên: "Cậu làm sao vậy?"

Tiên Niên: "Hả? Tôi làm sao cơ?"

Lục Tri Chu: "Không có chuyện gì."

Nói xong anh trả điện thoại di động lại cho Tiêu Niên.

Tiêu Niên làm sao vậy, còn không phải là cậu cảm thấy bản thân đã mạo phạm Lục Tri Chu, giờ phút này trong lòng rất...

Cậu cũng không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, không phải hổ thẹn cũng không phải xin lỗi, không thể nói ra được là cảm giác gì, cũng không biết được là tốt hay xấu.

Nhận lấy điện thoại di động, Tiêu Niên lần thứ hai nói cảm ơn, lễ phép đến mức Lục Tri Chu phải liếc nhìn cậu một cái.

Bên ngoài không mở đèn lớn, chỉ có ba ngọn đèn nhỏ vây quanh.

Tiêu Niên bỗng phát hiện Lục Tri Chu hình như rất yêu thích việc xem TV trong không gian không quá sáng này.

Như vậy cũng tốt, bọn họ không cần phải bại lộ thân phận dưới ánh đèn.

Cất điện thoại di động vào trong túi, Tiêu Niên quay đầu bước vào trong nhà bếp, lấy một chai nước trong tủ lạnh ra.

Chẳng qua nắp chai còn chưa được mở ra, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau cậu vươn qua lấy đi cái chai trong tay cậu.

Ngay sau đó, một cái cốc được đưa tới.

Tiêu Niên nhìn đồ vật trong tay đã bị đổi: "Đây là cái gì?"

Lục Tri Chu: "Nước mật ong."

Tiêu Niên kinh ngạc: "Ở đây mà cũng có mật ong hả?"

Lục Tri Chu: "Tôi mang."

Tiêu Niên: "Anh sao lại thích mật ong đến vậy, còn mang theo bên người."

Lục Tri Chu không biết vì sao lại nở nụ cười: "Mang cho cậu."

Tiêu Niên "à" một tiếng: "Cảm ơn nha."

Nhưng cậu vừa mới chuẩn bị uống thì Lục Tri Chu đột nhiên đè tay cậu lại.

Tiêu Niên: "Hả?"

Lục Tri Chu: "Tại sao không nói tôi là tri kỷ của cậu."

Tiêu Niên bật cười.

Trong nháy mắt, trạng thái của Tiêu Niên được kéo đầy: "Thầy Lục thật là tri kỷ." Cậu nghiêng đầu, nháy mắt với Lục Tri Chu nói: "Nhất định là tôi đây đã uống rất nhiều rượu, thầy Lục thật tốt."

Lục Tri Chu cười cười: "Lúc này mới đúng." Anh sờ trán Tiêu Niên: "Ngủ đến choáng váng rồi à?"

Tiêu Niên: "Anh mới ngốc."

Không biết chén nước mật ong này pha lúc nào mà giờ đã thấy hơi nguội, nước ấm vừa phải nên cũng không khó uống.

Uống hết xong thì rửa cốc rồi treo trên giá, sau khi xong quay đầu lại thì đã không thấy Lục Tri Chu ở phòng khách nữa, nhưng đèn vẫn còn để bật.

Trên ghế sô pha không có ai, Tiêu Niên đi qua đi lại một lúc thì thấy Lục Tri Chu đang nằm trên ghế ngoài ban công.

Lục Tri Chu nhìn về phía bóng đêm, cùng bóng đêm hòa vào làm một.

Tiêu Niên đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu.

Cậu nhịn xuống tâm tư muốn đi đến bên cạnh anh, hơn nữa nhìn mà xem, bên ngoài chỉ có một cái ghế dựa, cậu ra ngoài thì nên ngồi chỗ nào đây, vậy cũng chỉ có thể... đúng không.

Thế nhưng lý trí của cậu nói cho cậu biết, bây giờ bản thân cần phải đi ngủ.

Tâm tư cứ như vậy bị vạch trần, Tiêu Niên bắt đầu tự hỏi nhân sinh vũ trụ.

Sau đó cậu cắn chặt răng, lựa chọn bước ra bên ngoài ban công.

"Uống xong rồi?"

Vừa mới ra ngoài, còn chưa kịp đi tới trước mặt Lục Tri Chu thì đã nghe thấy câu hỏi của anh.

Tiêu Niên ừm một tiếng: "Uống rất ngon."

Lục Tri Chu cười đầy ẩn ý: "Sau này uống rượu nhiều vào, tôi lại pha cho cậu uống."

Tiêu Niên nở nụ cười: "Gì vậy chứ."

Trong lòng Tiêu Niên ho khan một cái, đi về phía Lục Tri Chu hai bước: "Anh nói xem, nơi này thoáng như vậy, sẽ có người nhìn thấy chúng ta chứ?"

Lục Tri Chu: "Hẳn là vậy."

Tiêu Niên trải đệm thành công, sau đó cậu vứt dép lê đi, trực tiếp trèo lên ghế tựa dài: "Vậy tôi đành phải nằm cùng anh thôi."

Lục Tri Chu còn rất phối hợp, lúc Tiêu Niên ngã xuống, anh giơ tay ra đỡ lấy cậu.

Còn ôm lấy Tiêu Niên, để Tiêu Niên dựa vào l0ng nguc của mình.

Toàn bộ quá trình hai người phối hợp cực kỳ tốt, làm một mạch không đứt đoạn.

Tiêu Niên rất muốn mắng chính bản thân mình, nhưng cậu vẫn luôn tự cao, tất nhiên là rất thích cảm giác ngọt ngào này.

Nếu trách thì trách rượu nên cậu mới không còn sức lực mà bò xuống.

"Anh." Sau khi nằm xuống, Tiêu Niên gọi một tiếng.

Lục Tri Chu đáp lại cậu: "Hửm."

Tiêu Niên lại gọi: "Ngài Lục Tri Chu."

Lục Tri Chu: "Ừm."

Tiêu Niên: "Thầy Lục."

Lục Tri Chu cười rộ lên: "Sao vậy?"

Tiêu Niên mềm mại động đậy, dựa sát vào người anh hơn: "Không có chuyện gì, muốn gọi nên gọi."

Chỗ tiêu Niên dựa vào cách trái tim Lục Tri Chu rất gần, một cái lỗ tai Tiêu Niên đặt ở l0ng nguc Lục Tri Chu, nghe được rất rõ nhịp tim của Lục Tri Chu đập thình thịch.

Ban đêm yên tĩnh không có gì, cảnh đêm ở đây cũng không phải là rất đẹp, không có sao cũng không trăng, chỉ có vài ngọn đèn không biết nhà ai thắp lên.

Nhưng Tiêu Niên lại rất hưởng thụ.

Thậm chí cậu còn rất lo lắng Lục Tri Chu đột nhiên nói nhàm chán, đột nhiên đứng lên lại đột nhiên rời đi.

Đã gần hơn một giờ rồi, lúc này không phải là giờ làm việc và nghỉ ngơi của ông thầy này.

Nhưng Tiêu Niên không hỏi, nếu hỏi xong người đi thì làm sao bây giờ.

Cho nên cậu vẫn như cũ lắng nghe nhịp tim của Lục Tri Chu, hít thở bầu không khí trong lành, nhìn bầu trời đêm trống rỗng.

Cậu thật sự không biết bản thân mình làm sao, cái tay này của cậu hình như lại bắt đầu không thành thật.

Lúc cậu không có ý thức thì hành động giống như lúc đang gọi điện thoại, rất thích sờ đồ vật bên người.

Cậu theo bản năng chỉ dẫn phương hướng, sờ ra sờ vào về phía bắp thịt của Lục Tri Chu.

Chờ tới khi cậu phát hiện ra bản thân đang làm gì thì tay cậu đã cách một lớp quần áo, sờ bắp thịt của Lục Tri Chu.

Tiêu Niên hít một hơi, ngẩng đầu lên.

Hay lắm, Lục Tri Chu cũng đang nhìn cậu.

"Ha ha." Ánh mắt Tiêu Niên cong lên: "Dáng người của thầy Lục thật tốt."

Lục Tri Chu đáp lại một câu không rõ hàm ý: "Cảm ơn cậu."

Tiêu Niên chậm rãi giơ tay lên, hỏi Lục Tri Chu: "Cái này cũng miễn phí à?"

Lục Tri Chu bị Tiêu Niên chọc cười: "Miễn phí."

Tiêu Niên "À" một tiếng.

Ngay sau đó, đầu óc cậu hình như lại bị chập mạch, ngửa đầu hôn lên khóe miệng của Lục Tri Chu: "Nếu không thì mua một tặng một luôn đi."

Sau khi bị hôn, Lục Tri Chu không có một chút phản ứng dư thừa nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Niên.

Tiêu Niên mím môi, cũng nhìn lại Lục Tri Chu.

Nhưng giao lưu ánh mắt này không duy trì được bao lâu Lục Tri Chu đã cúi người hôn xuống.

Anh đỡ gáy Tiêu Niên, nghiêng đầu về phía chóp mũi Tiêu Niên, ra sức hôn lên.

Đèn ban công lập tức bị Lục Tri Chu che khuất, trong tầm mắt sáng tối giao nhau, Tiêu Niên cảm nhận được hơi thở của Lục Tri Chu bao phủ toàn bộ không gian.

Đầu tiên anh hôn lên môi dưới của Tiêu Niên, sau đó hôn lên môi trên của Tiêu Niên, dịu dàng lại chậm rãi, tất cả đều vừa vặn.

Tiêu Niên nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm nhận được Lục Tri Chu lần thứ hai hôn xuống, duỗi đầu lưỡi vào bên trong.

Hô hấp hai người trong nháy mắt đan xen vào nhau, Tiêu Niên thậm chí còn nếm được một chút mùi vị của mật ong.

Rất dính, rất ngọt cũng rất mềm.

Gió ban công hình như đều biến mất, Tiêu Niên cong một chân nằm trên ghế dài, cố gắng hô hấp.

Lục Tri Chu người này làm sao vậy, anh thật biết cách hôn mà.

Nụ hôn của Lục Tri Châu dần dần đi xuống, Tiêu Niên cũng phối hợp ngẩng đầu lên.

Ngay khi Lục Tri Chu di chuyển đến yết hầu Tiêu Niên, Tiêu Niên nắm lấy quần áo Lục Tri Chu, thoải mái run lên một chút.

Sau đó trong lòng cậu nghĩ, bản thân mình còn không bằng người ta, mày còn có phải là nam nhân hay không.

Hơn nữa lúc trước tôi còn làm loại chuyện này với anh, anh có thể nhịn được?

Quan trọng là sau khi chân cậu đụng vào, Lục Tri Chu, anh phản ứng rất mãnh liệt đó có biết không vậy.

Tiêu Niên không hề nghĩ tới, mình chỉ mới tự nhủ hai câu trong lòng Lục Tri Chu liền ngẩng đầu lên, giống như là có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu.

Một giây sau đó, Lục Tri Chu đứng dậy ôm Tiêu Niên lên.

Lục Tri Chu chỉ cần hai bước chân đã đến phòng khách, lại hai bước đi đến trước cửa phòng ngủ, giơ chân đá phăng cửa phòng.

Cửa phòng va chạm vào vách tường, sau đó Tiêu Niên cũng bị ném lên giường.

Cậu căn bản không hề có thời gian để phản ứng, Lục Tri Chu đã cầm lấy tay cậu, nghiêng người hôn tới. Tim Tiêu Niên bỗng chốc đập nhanh, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.

Tiêu Niên muốn dùng tay ôm lấy cổ Lục Tri Chu nhưng Lục Tri Chu không cho. Anh giơ tay giữ chặt lấy tay cậu ngăn cản, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ tay Tiêu Niên một cái.

Thần trí Tiêu Niên trở nên tê dại.

Ánh mắt này, cứu mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.