Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 41



Tiêu Niên cuối cùng cũng hiểu được bên trong viết những gì, có cảm giác muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Bộ dạng của cậu hiện tại như thế này.

“Khoảng cách khá lớn.” Lục Tri Chu thời điểm đi ngang qua lại nói một câu như vậy.

Không chờ Tiêu Niên trả lời, Lục Tri Chu lại đi tới chỗ Tiêu Niên, khi đưa sách cho cậu, anh còn cúi đầu nhìn vào mắt cậu: “Thích vật lý đến như vậy sao?”

Này biết rõ mà còn cố ý hỏi!

Tiêu Niên giận mà không dám nói…

“Anh thì biết cái gì,” Tiêu Niên không dám nhìn Lục Tri Chu, lấy sách lại: “Tôi thích học tập, tôi cái gì cũng đều xem, không được sao?”

Lục Tri Chu mỉm cười, xen vào mà nói: “Được, có thể.”

Tiêu Niên: “...”

A a thua rồi!

Tiêu Niên lập tức muốn bỏ trốn, nhưng mà Lục Tri Chu bắt được cổ của cậu.

Đúng, giống như bắt được con mèo, Tiêu Niên bị anh nắm lấy gáy ở sau cổ.

“Anh làm gì!” Tiêu Niên thẹn quá hóa giận.

Lục Tri Chu chỉ vào cuốn thứ ba trong tay Tiêu Niên: “Em có thể xem cuốn này trước.”

Tiêu Niên: “Không cần anh dạy, tôi biết!”

Lục Tri Chu bật cười: “Thực xin lỗi, là tôi nhiều chuyện, thầy Tiêu của chúng ta cái gì cũng biết.”

Đệt!

Lục Tri Chu thật quái gở!

Tiêu Niên liếc mắt Lục Tri Chu một cái, mà Lục Tri Chu lại lấy ơn báo oán, dịu dàng sờ sờ tóc Tiên Niên.

Anh còn nói: “Không hiểu gì cứ tới hỏi tôi, tôi sẽ kể chuyện cho em nghe.”

Tiêu Niên hừ một tiếng: “Không làm phiền ngài.”

Nói xong cậu bỏ đi về phòng nhanh như gió, đóng sầm cửa lại.

Chết tiệt, thật không nói nên lời.

Những cuốn sách này đều là Tiêu Niên tùy tiện mua, cậu cũng không hiểu gì, tìm thấy gì thì mua cái đó, nhìn thấy tên sách vừa mắt thì liền mua.

Cậu vốn nghĩ là, lén nhìn xem về chuyên môn của Lục Tri Chu một chút, có thể hiểu được bao nhiêu thì hiểu, về sau có thể nói thêm về loại đề tài này thì cậu có thể nghe hiểu một chút.

Hơn nữa, còn có thể nói thêm một hai câu.

Sau đó sẽ nhìn thấy được ánh mắt ngạc nhiên của Lục Tri Chu.

Sau đó cậu giả vờ giơ tay lấy nước tùy tiện uống một ngụm, vẻ mặt đây không phải thường thức sao, còn có người không biết à.

Oa, nghĩ tới đó thật sảng khoái.

Bây giờ thì tốt rồi, bị Lục Tri Chu phát hiện.

Sau đó sự thật chỉ có thể là như vậy.

Liên quan đến vấn đề được thảo luận, bên trong đề tài sẽ xuất hiện các thứ như “Lực học” “Nguyên tử” “Schrodinger”, cậu cũng có thể nghĩ ra được,  nhất định sẽ nhận được ánh mắt bất ngờ của Lục Tri Chu.

Tức chết rồi, tức chết rồi!

Tiêu Niên lúng túng ngồi trên ghế với cuốn sách trong tay một lúc lâu, sau đó mới từ từ lấy lại tinh thần mở mấy cuốn sách mới đến.

Tuy rằng ngoài miệng cùng Lục Tri Chu nói này nói kia, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn lấy cuốn sách thứ ba mà Lục Tri Chu nói ra.

Cầm một cái…

Tiêu Niên nhìn thứ trong tay mình, có lời thoại còn có phim hoạt hình thuyết minh, giống như một cuốn sách dành cho trẻ em, rơi vào trầm tư.

Bạn nói Lục Tri Chu có ý gì?

Cậu còn cho rằng cái tên thối tha này là nghiêm túc giúp mình.

A, càng tức giận hơn!

Nhưng bạn nói xem Tiêu Niên người này tranh tới tranh lui, tức giận đều tan, cuối cùng vẫn là nghiêm túc xem cuốn truyện kia.

Có sao nói vậy, thật đúng là có thể xem hiểu, dễ hiểu hơn cuốn vừa rồi nhiều.

Lúc ăn cơm, Tiêu Niên vì để Lục Tri Chu nhìn ra mình không thích hợp, nên kìm nén không nói câu nào.

Gia hỏa này ngược lại rất tốt, không nhìn ra thì thôi, anh còn cười.

Tiêu Niên không nhịn được: “Anh cười cái gì?”

Lục Tri Chu đưa tay gắp cái đùi gà ngon nhất đặt vào chén của Tiêu Niên, anh nói: “Vui vẻ liền cười.”

Tiêu Niên không nghĩ tới câu trả lời này, sửng sốt một chút.

Sau đó cậu bắt gặp ý cười càng sâu của Lục Chi Chu.

Nguy rồi, Tiêu Niên cảm nhận được.

Cũng bởi vì những gì cậu cảm thấy, trên không khí có hai thứ va chạm vào nhau, nổ như pháo hoa.

Tiêu Niên cũng phải nhịn để mình không được bật cười.

Cứu mạng, không khí gì thế này.

Tiêu Niên ăn cơm xong thì đi tập nhảy, đến giờ thì cùng Lục Tri Chu đi ngủ.

Theo lý mà nói, Lục Tri Chu hôm qua mới trở về, hoạt động buổi tối của bọn họ cần phải bao quát mà không giới hạn ở trên giường, nhưng Tiêu Niên thực sự thất vọng, cậu ngủ thiếp đi.

Muốn trách thì trách Lục Tri Chu, không có chuyện gì thì gọi điện thoại làm gì.

Thời điểm Tiêu Niên mới vừa lên giường còn muốn dính người một chút, không thể luôn để Lục Tri Chu làm cậu, ngày hôm nay cậu cũng muốn chủ động.

Sờ chỗ nào, cậu cũng đã lên kế hoạch rất tốt.

Nhưng là cú điện thoại này của Lục Tri Chu quả thực là nói quá lâu, chờ người trở về Tiêu Niên đã ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm giác Lục Tri Chu ôm cậu từ giường ngủ của mình sang giường ngủ của anh.

Sau đó nửa đêm, Tiêu Niên tỉnh lại một lần, muốn nhìn một chút xem Lục Tri Chu có ngủ không.

Lúc tỉnh lại xung quanh tất cả đều là màu đen, lúc cậu nhích về phía Lục Tri Chu, còn vỗ nhẹ anh một cái, Lục Tri Chu không có phản ứng.

Nghĩ có lẽ anh hẳn đã ngủ nên Tiêu Niên an tâm tiếp tục ngủ.

Thời gian chớp mắt liền đến ngày mai mà Lục Tri Chu nói.

Buổi sáng cậu vẫn được thầy Lục cho ăn, sau đó được thầy Lục đưa đến phòng làm việc.

Biết Lục Tri Chu cố ý làm những việc này đối với cậu, Tiêu Niên dường như cảm nhận được bên trong sinh hoạt bình yên này có thêm một chút đường.

Không nhiều, chỉ một chút như vậy, những vẫn muốn nếm, liền có thể cảm giác được vị ngọt.

Buổi sáng, sau khi Tiêu Niên kết thúc tiết học cuối cùng trên lớp liền trực tiếp ra về, cậu vội vàng xuống lầu  leo lên xe của Lục Tri Chu.

“Thầy Lục, đã lâu không gặp.” Tâm trạng của Tiêu Niên đặc biệt tốt.

Lục Tri Chu cười cười: “Đã lâu không gặp.”

Tiêu Niên hỏi: “Bây giờ chúng ta trực tiếp đến nhà bà nội à?”

Lục Tri Chu khởi động xe: “Ừm.”

Tiêu Niên quay người, mở tay ra nhìn về phía Lục Tri Chu: “Tôi mặc như thế có được không? Có phải nhìn trông còn chưa đủ ngoan không?”

Lục Tri Chu quay đầu nhìn Tiêu Niên.

Tiêu Niên mặc chính là quần áo phổ thông, bán đủ loại đầy ngoài đường.

Lục Tri Chu hỏi: “Sao lại thay quần áo?”

Tiêu Niên cười hì hì: “Dưới lầu là trung tâm mua sắm, giữa lúc nghỉ ngơi đi chọn mấy bộ.”

Lục Tri Chu: “Bộ buổi sáng không mặc được à?”

“Có đeo dây chuyền.” Cậu nói: “Dây chuyền còn có thể giấu, nhưng mà trên lưng quần còn có dây xích, ống quần cũng có lỗ rách, kêu leng keng leng keng người lớn sẽ không thích.” Cậu nhìn Lục Tri Chu: “Đi thôi?”

Tiêu Niên nói thêm một câu: “Mẹ tôi cũng không thích tôi mặc như vậy.”

Lục Tri Chu cười khẽ: “"Mức độ tiếp thu đồ vật mới của bà nội tôi cao hơn em nghĩ."

Tiêu Niên: “Đoán? Có lý có chứng?”

Lục Tri Chu: “Có lý có chứng.” Anh nói: “Hơn mười năm trước, không biết bà xem bạn cùng lứa của tôi ở đâu mặc, cũng mua cho tôi một bộ."

“Mười mấy năm trước?” Tiêu Niên suy nghĩ một chút: “Là quần áo gì?”

Lục Tri Chu lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: “Quần bút chì cạp trễ, quần bó, giày vải đế thấp, còn bảo tôi nhuộm highlight, duỗi tóc thẳng.”

Cậu ngửa đầu suy nghĩ nhớ lại một chút, sau đó cười ra tiếng.

“Ha ha ha, đây không phải là không chủ lưu sao?” Tiêu Niên hỏi: “Anh có mặc không?”

Lục Tri Chu: “Đương nhiên không có.”

Tiêu Niên lại cười còn Lục Tri Chu thì không.

Lục Tri Chu: “Tôi chính là người đứng đắn thành thật.”

Tiêu Niên càng cười lớn hơn, nhưng không thể cười được nữa.

Chờ phục hồi tinh thần lại, Tiêu Niên bắt đầu phản kích: “Bà nội thật đáng yêu nha,” Tiêu Niên ngữ khí quái quái: “Đứa trẻ này sao lại như vậy, phụ một tấm lòng tốt của bà nội.”

Lục Tri Chu bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Niên.

Tiêu Niên tiếp tục: “Bà nội có thể có ý xấu gì chứ, bà chỉ muốn cháu trai mình đi đầu trong lĩnh vực thời trang và trở thành trung tâm của công chúng, khiến bà tự hào và hãnh diện. Không nghĩ tới chút nguyện vọng nhỏ nhoi đó cháu trai của bà còn không chịu làm.”

Lục Tri chu thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Anh đưa tay bóp mặt Tiêu Niên: “Bộ quần áo đó tôi còn treo trong tủ quần áo,” Anh nói “Em nói không sai, nếu không buổi tối em có thể mặc cho bà nội xem, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện nhỏ của bà nội, bà nội nhất định sẽ rất thích."

“Vậy không tốt lắm đâu.” Giọng điệu của Tiêu Niên đột nhiên thay đổi, cậu nhấc tay đưa điện thoại lên tai: “Alo cậu là ai? Cậu xứng để thay thế thầy Lục nghiêm túc trung thực của chúng ta à?”

Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên ngoắc ngoắc tay: “Đưa điện thoại cho tôi, ai dám nói em không xứng.”

Tiêu Niên hay tai che chặt chẽ: “Không được, lái xe không thể gọi điện thoại.”

Lên quốc lộ, Tiêu Niên mới phát hiện nhạc trên xe của Lục Tri Chu cực kỳ đơn điệu.

Kỳ thực ngồi xe Lục Tri Chu nhiều lần như vậy, Tiêu Niên vẫn luôn biết xe của Lục Tri Chu chỉ có những bài nhạc nhàm chán vô vị như vậy.

Tất cả đều là nhạc nhẹ, nhạc piano, chỉ cần có thời gian lái xe hơi lâu là chắc chắn sẽ làm cho người ngồi ở ghế phụ ngủ mất.

Trước đây, cậu quả thực không tiện nói, cậu là ai? Cậu có tư cách chỉ trỏ với giáo sư nghiêm túc đứng đắn của chúng ta à?

Hiện tại không giống nhau, ai dám nói không xứng, thầy Lục sẽ gọi cho người đó.

“Cái kia, Lục Tri Chu.”

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời nói của Tiêu Niên vẫn rất khách sáo: "Tôi đổi bài hát được không?"

Lục Tri Chu thoải mái hơn cậu nghĩ nhiều: “Kết nối Bluetooth của em đi.”

Tiêu Niên lập tức có tinh thần, bắt đầu thao tác, mở danh sách bài hát của chính mình.

“Có thể sẽ có chút ồn ào so với nhạc anh hay nghe đó.” Tiêu Niên nói trước một tiếng.

Lục Tri Chu không ngại: “Không sao, tôi nghe được.”

Chỉ đổi một bài hát, bầu không khí ngay lập tức thay đổi.

Lục Tri Chu không nói chuyện với Tiêu Niên, nhưng Tiêu Niên cũng  có thể tự chính mình lên, vẫy tay theo nhịp điệu và hát theo ca sĩ.

Trong lòng cậu còn lo lắng Lục Tri Chu sẽ chán ghét, nhưng mỗi lần quay đầu nhìn Lục Tri Chu, vẻ mặt của Lục Tri Chu đều rất bình thường.

Mặc dù anh không cười, nhưng rõ ràng là anh có tâm trạng rất tốt.

Không bao lâu xe đã đi xuống đường cao tốc, chạy thêm đoạn nữa trên con đường nông thôn liền dừng lại trước một ngôi nhà.

Đó là một ngôi nhà ba tầng rất đẹp, Tiêu Niên xuống xe liền cảm thán, khu vườn đầy hoa cỏ, còn có ba hai cây và một hồ nước, tràn đầy phong cách điền viên.

Lúc này mặt trời vừa đứng bóng, vạn vật đều được bao phủ bởi một lớp màu vàng tươi, sau nhà là núi, trên núi là bầu trời xanh, hình ảnh tồn tại tựa như một bức tranh dán tường.

“Oa,” Hôm qua Tiêu Niên nghe Lục Tri Chu miêu tả, trong tưởng tượng chỉ nghĩ nó trông rất đẹp, nhưng không ngờ nó lại đẹp như thế này: "Nhà của bà anh đẹp quá."

Lục Tri Chu: “Thích không?”

Tiêu Niên: “Rất thích.”

Lục Tri Chu: “Thích thì sau này sẽ đưa em tới đây nhiều hơn.”

Đi vào trong, Tiêu Niên hỏi: “Anh không thích sao? Hay là do lớn lên ở đây nên thấy bình thường.”

Lục Tri Chu: “Tôi cũng rất thích,” Lục Tri Chu giải thích: “Mấy năm gần đây nơi này mới thay đổi thành như vậy, bà nội về hưu rồi mới có thời gian chỉnh lý.”

Tiêu Niên “À” lên một tiếng thật dài: “"Vậy sau khi làm việc nên anh không thường xuyên trở về?"

Lục Tri Chu: “Ừm.”

Tiêu Niên suy nghĩ một chút: “Vậy ~” Cậu còn chưa nói gì, đôi mắt đã cụp xuống: “Sau khi nói này đẹp như vậy, tôi là người đầu tiên được anh đưa về?”

Lục Tri Chu lắc đầu: “Không phải.”

Giọng Tiêu Niên liền lạnh cuống: “Ồ.”

Lục Tri Chu cười xoa đầu Tiêu Niên: “Em không phải là người đầu tiên tôi đưa về sau khi nơi này thay đổi, mà là người đầu tiên tôi đưa về sau khi trưởng thành.”

Trái tim Tiểu Niên đột nhiên tê dại, mím mím môi nuốt nụ cười xuống: “Anh đừng gạt tôi, đừng dỗ tôi vui, tôi sẽ tin đó.”

Lục Tri Chu bất lực: “Tôi lừa em làm gì? Tôi không có lừa em.”

Tiêu Niên: “Anh lớn như vậy không đưa bạn học về nhà lần nào à? Sinh nhật các kiểu đồ?”

Lục Tri Chu lại nói: “Mãi đến khi cấp ba tôi vẫn luôn ở nhà bà nội tại thành phố A, sau khi bà về hưu bà mới về đây.”

Tiêu Niên lại lạnh giọng, cậu vẫn không biết mình nên cười hay không: “Ồ, vậy là anh vẫn có đưa bạn học về nhà bà ngoại ở thành phố A?”

Lục Tri Chu: “Đúng vậy, làm bài tập về nhà, sinh nhật, và một số tình huống khác.”

Tiêu Niên: “...”

Còn chưa vui vẻ được nửa phút.

Tiêu Niên gắt giọng: “Tôi tưởng mình là người đầu tiên, thì ra là cũng không có gì đặc biệt.”

Lục Tri Chu bật cười, nhân tiện xoay lại cái đầu đang nghiêng về phía chân trời của Tiêu Niên: “Sao lại thích đặc biệt như vậy?”

Tiêu Nại cằm hất cao: “Tôi nói rồi mà? Tôi có tư cách trở thành người đặc biệt sao? Tôi là ai chứ? Alo?”

Lục Tri Chu dùng sức nặn nặn mặt Tiêu Niên: “Tôi còn chưa nói hết.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Lục Tri Chu giống như cười mà không cười trêu Tiêu Niên: “Nghe không?”

Tiêu Niên cảm thấy ngứa, nhưng cậu không nói lời nào.

Chết tiệt, thật không ngờ nếu như cậu không nói thì Lục Tri Chu cũng sẽ không nói.

Tiêu Niên cắn răng: “Thích nói thì nói.”

Lục Tri Chu bật cười, sau đó kéo mặt Tiêu Niên lại: “Em cười một cái thì tôi nói.” 

Tiêu Niên muốn nghe nên lập tức nghe lời: “Haha.”

Nhưng chỉ bố thí một giây nụ cười.

Tiêu Niên: “Cười xong.”

Lục Tri Chu bị chọc cười, anh xoa xoa mái tóc của Tiêu Niên: “Cậu không giống.”

Tiêu Niên bĩu môi nhìn Lục Tri Chu, vẻ mặt là tôi muốn xem anh có thể nói cái gì.

Lục Tri Chu: “Khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, bà nội tôi vừa mới làm vườn xong, chúng tôi đang uống trà trên lầu.” Lục Chí Chu dừng lại ở đây một chút: “Nói về cậu.”

Tiêu Niên ha một tiếng nở nụ cười: “Đánh rắm! Anh thay đổi rồi Lục Tri Chu, còn có thể bịa chuyện lừa người!”

Lục Tri Chu cười: “Hãy nghe tôi nói hết.”

Tiêu Niên lạnh lùng nhìn về Lục Tri Chu: “Anh nói.”

Lục Tri Chu chậm rãi nói: “Bà nội nói, hiện tại mọi người đều bận, tôi còn ở xa như vậy, nếu sau này có đưa ai về thì đó nhất định là người mà tôi rất muốn cho bà gặp mặt phải không?”

Ánh mắt Lục Tri Chu dịu lại, nói với Tiêu Niên: “Tôi nói, phải.”

Tiêu Niên đã tỉnh táo, nhưng cậu dường như không còn tỉnh táo nữa.

Lục Tri Chu lại nói: “Vì vậy tôi liền dỗ em tới đây.”

Tim của Tiêu Niên đột nhiên bị đánh một cái. Hình như cậu lập tức ngửi thấy được hương hoa rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.