Sau khi về đến thành phố A, Tiêu Niên mới biết thì ra mấy ngày nay Lục Tri Chu rất bận.
Vừa xuống máy bay anh liền nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại, về đến nhà anh thu dọn đồ một chút rồi nói với Tiêu Niên là phải đến trường.
Ngay cả cơm tối cũng không có thời gian ăn, nhưng trước khi rời đi anh vẫn còn thời gian quan tâm vấn đề cơm tối của Tiêu Niên, dặn cậu nhớ ăn cơm.
“Anh mới là người nhớ phải ăn cơm mới đúng.” Tiêu Niên đưa Lục Tri Chu tới cửa, nói: “Lát nữa ăn thì nhớ nói cho em biết, không được nói dối.”
Lục Tri Chu cười khẽ, kéo cằm Tiêu Niên qua hôn một cái: “Được.”
Anh còn nói: “Ở nhà phải ngoan.”
Tiêu Niên gật đầu: “Ngoan.”
Mới nói xong hai câu này, điện thoại của người đàn ông bận rộn này lại vang lên.
Lục Tri Chu vừa nghe điện thoại vừa cười với Tiêu Niên rồi rời khỏi nhà.
Cho nên người này mất thời gian lớn như vậy đi xem Tiêu Niên thi đấu, để chúc mừng cho Tiêu Niên thật sự rất không dễ dàng.
Tiêu Niên bĩu môi, quay đầu lại gửi cho anh một cái icon vẻ mặt em yêu anh.
Về phần Lục Tri Chu ra cửa xuống lầu, nghe không phải điện thoại của ai khác mà là của Lâm Nhạc Phàm.
Lục Tri Chu đi tới thang máy, cũng hỏi Lam Nhạc Phàm: “Sao vậy?”
Lâm Nhạc Phàm à một tiếng, nói: “Tôi đã đến trường rồi, cậu không cần tới chở tôi.”
Lục Tri Chu không khách khí nói: “Ai nói tôi tới chở anh?”
Lâm Nhạc Phàm cắn răng: “Quả nhiên gặp được Tiêu Niên câu liền thay đổi.”
Lục Tri Chu bật cười: “Có vấn đề gì à?”
Lâm Nhạc Phàm: “Thôi, cái chính cũng không phải muốn nói cho cậu chuyện này.”
Thang máy đến, Lục Tri Chu đi vào: “Là chuyện gì?”
Lâm Nhạc Phàm: “Chính là cái người tên Trịnh Lĩnh kia, tôi mới vừa thấy... cậu ta...”
Lục Tri Chu nhìn con số trên thang máy: “Đang trong thang máy, tín hiệu không tốt.”
Giọng Lâm Nhạc Phàm bên kia càng thêm ngắt quãng, hắn không nghe thấy Lục Tri Chu nói, cũng không truyền lời của mình sang được.
Chờ thang máy mở cửa, Lục Tri Chu đi ra ngoài, nghe thấy vài tiếng của Lâm Nhạc Phàm: “Này này này.”
Lục Tri Chu: “Đây, nói đi.”
Lâm Nhạc Phàm: “... Tôi nói xong rồi.”
Lục Tri Chu hỏi: “Nói cái gì?”
Lâm Nhạc Phàm bất đắc dĩ: “Trịnh Lĩnh.”
Lục Tri Chu: “Cậu ta làm sao?”
Lâm Nhạc Phàm bên kia há miệng ngậm miệng, ngậm miệng lại há miệng, nói: “Thôi.”
Lục Tri Chu cũng rõ ràng không thật sự muốn biết.
Lâm Nhạc Phàm vô cùng nghi ngờ, ngoại trừ chuyện của Tiêu Niên ra thì Lục Tri Chu không có để ý đến chuyện gì cả.
Nên Lâm Nhạc Phàm bèn nói: “Cậu ta và Tiêu Niên á.”
Quả nhiên giọng điệu của người này liền thay đổi: “Cậu ta với Tiêu Niên làm sao?”
Lâm Nhạc Phàm: “Cậu ta và Tiêu Niên là nhân loại trên trái đất này, đều là người sống ở thành phố A.”
Lục Tri Chu: “...”
Lục Tri Chu: “Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Lâm Nhạc Phàm bất lực: “Bye bye.”
Nhưng mà sau khi cúp điện thoại, Lâm Nhạc Phàm vẫn cảm thấy có một số việc cần phải nói với Lục Tri Châu một chút.
Vì vậy hắn chờ và chờ, chờ xe Lục Tri Chu chạy đến dưới lầu thì lập tức tới thang máy đón anh.
Hắn nhìn thang máy dừng ở lầu 1, mơ hồ nghĩ có phải mình có lo chuyện bao đồng rồi không? Đây còn là chuyện không có đâu.
Nhưng khi thang máy dần dần đi lên, trên người hắn như khoác lên mình một bộ đồ dũng sĩ, ông trời đã giao một trọng trách lớn cho hắn.
Ngay sau đó thang máy ting một tiếng mở ra, bên trong chỉ có một mình Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu nhìn thấy hắn thì không khỏi kinh ngạc, hỏi hắn: “Anh đi đâu vậy?”
Lâm Nhạc Phàm tự cười một mình: “Tôi nói tôi đang đợi cậu, cậu tin không?”
Lục Tri Chu càng kinh ngạc hơn: “Đợi tôi?”
Lâm Nhạc Phàm: “Đúng vậy.”
Lục Tri Chu bước ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”
“Vẫn là cái người tên Trịnh Lĩnh kia.” Lâm Nhạc Phàm nói.
Lục Tri Chu nhìn hắn: “Anh yêu thích cậu ta?”
Lâm Nhạc Phàm: “Tôi... Chỗ nào thích cậu ta chứ.”
Lục Tri Chu: “Cậu ta làm sao?”
Lâm Nhạc Phàm: “Cậu không cảm thấy tần suất xuất hiện của cậu ta ở bên cạnh cậu có chút cao hả?”
Lục Tri Chu hiển nhiên là không để ý: “Vậy à?”
Lâm Nhạc Phàm: “Đúng vậy.”
“Mặc dù trước đây tình huống này xảy ra với cậu cũng rất nhiều lần, nhưng bây giờ cậu đã có Tiêu Niên nên không giống nhau.”
Bước chân của Lục Tri Chu chậm lại: “Có ý gì?”
Lâm Nhạc Phàm: “Nói như này, trước đây cậu đều thờ ơ với tất cả mọi người, chưa nói gì cậu đã đuổi những người đó đi rồi.” Hắn nói: “Tất nhiên bây giờ cậu cũng thờ ơ như vậy.”
Lục Tri Chu: “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
Lâm Nhạc Phàm thở dài, nghĩ thầm nói vòng vo với Lục Tri Chu làm gì chứ, nói thẳng ra không phải được rồi à.
“Chỉ là tôi nghi ngờ cậu ta tiếp cận cậu với mục đích không trong sáng, có thể cậu ta thích cậu đó.”
Lục Tri Chu nghe nói như vậy lập tức nắm được mấu chốt: “Chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Niên?”
Lâm Nhạc Phàm: “Tất nhiên là có liên quan rồi, nếu cậu không xử lý tốt bị Tiêu Niên phát hiện, thì cậu ấy nhất định sẽ không vui.”
Lục Tri Chu chính là Lục Tri Chu, anh không như những người khác mà hắn quen biết, sẽ nói rằng tôi và cậu ta không có quan hệ gì, sao anh biết cậu ta thích tôi, cậu ta thích tôi là chuyện của cậu ta tôi cũng không khống chế được.
Anh trực tiếp nói: “Biết rồi, tôi sẽ xử lý.”
Tim Lâm Nhạc Phàm cuối cùng coi như cũng có thể thả xuống, việc này hắn cũng chỉ có thể làm tới đây thôi.
Vẫn còn một đoạn đường, Lâm Nhạc Phàm liền nói một đề tài khác: “Nghe nói lần thi đấu này Tiêu Niên đạt á quân à.”
Lục Tri Chu lập tức nở nụ cười, như thể chính mình là người đoạt giải: “Giỏi không?”
“Giỏi giỏi giỏi,” Hắn còn nói: “Giờ tôi mới biết Tiêu Niên còn khá nổi tiếng trong giới đấy.”
Lục Tri Chu gật đầu: “Em ấy có rất nhiều fans, có rất nhiều người yêu thích em ấy.”
Lâm Nhạc Phàm hỏi: “Uây vậy cậu có cảm thấy nguy hiểm không?”
Lục Tri Chu: “Có.”
Lâm Nhạc Phàm: “Vậy thì phải sao giờ?”
Lục Tri Chu ra dáng đàng hoàng nói: “Trói em ấy lại trong nhà.”
Lâm Nhạc Phàm sửng sốt: “Hả?”
Lục Tri Chu: “Đùa thôi.”
Lâm Nhạc Phàm: “...”
Lâm Nhạc Phàm đột nhiên nhớ đến đêm đó Lục Tri Chu uống rất nhiều rượu không cần thiết, sau đó trên xe hỏi “Người thú vị là người như thế nào?”
Hắn không có nói hết cho Tiêu Niên, thật ra Lục Tri Chu còn hỏi hắn là “Khả năng em ấy thích tôi là bao nhiêu?” “Tôi không có phương hướng” “Em ấy ở bên cạnh tôi thì tôi vẫn nhớ em ấy”...
Nói như thế nào đây.
Thì...
Hiếm khi thấy Lục Tri Chu rơi vào rối rắm như vậy, con mẹ nó thật thú vị hahahaha.
Nhưng đáng tiếc là buổi tối hắn không thấy Trịnh Lĩnh xuất hiện, nếu không đã có dưa ăn rồi.
Lục Tri Chu bên này bận rộn, nhưng bên kia.
Sau khi ăn uống tắm rửa xong, thu dọn mọi thứ ổn thỏa rồi Tiêu Niên liền ngã mình lên giường, mới nhận ra chỉ mới chín giờ.
Đêm dài vô tận, chăn đơn gối chiếc.
Thực ra không phải cậu không có chuyện gì làm, có rất nhiều người rủ cậu ra cửa. Chỉ là cậu đều từ chối, cậu phải đợi Lục Tri Chu về.
Không có chuyện làm, một chốc cậu lăn tới bên giường của Lục Tri Chu, một chốc lại chui vào trong chăn, một chốc thì nằm nhoài trên gối của Lục Tri Chu, cuối cùng mới cầm máy tính bảng lên xem.
Nhưng xem mấy tập của chương trình giải trí thì lại thấy nhàm chán.
Sau đó cậu liếc mắt nhìn điện thoại của mình, xoắn xuýt hồi lâu cậu vẫn quyết định cầm điện thoại lên.
Trời má, cậu thật sự rất tò mò.
Tiêu Niên vừa tự mắng bản thân, vừa lần nữa bấm vào đường link mà Trịnh Lĩnh gửi đến.
Sau khi trang web tải xong lập tức có một bức ảnh lớn hiện ra đập vào mắt.
Tiêu Niên trực tiếp ném điện thoại đi, nhưng mấy giây sau lại nhặt trở về.
Ảnh gì? Là Lục Tri Chu và một người đàn ông khác chụp ảnh chung.
Không phải là hai người chụp ảnh chung với nhau mà là chụp lén, hai người đang đi trên hành lang tòa nhà dạy học, không biết Lục Tri Chu nói cái gì, còn người đàn ông kia thì đang cười.
Bức ảnh còn được thêm các filter, không khí giữa hai người nhìn rất có cảm giác.
Đây có lẽ là Chương Vũ - thầy Chương trong phần giới thiệu rồi.
Tiêu Niên muốn phóng to bức ảnh để xem bộ dáng của thầy Chương, nhưng cái này lại không thể phóng to được, vì vậy Tiêu Niên đành phải lưu lại.
Lưu một tấm, Tiêu Niên lại phát hiện bên dưới có ảnh một mình của Chương Vũ nên đã lưu tấm đó lại, rồi xóa tấm chụp chung vừa rồi đi.
Sau đó cậu vào album tỉ mỉ quan sát vị giáo sư này.
Có thể là có liên quan đến Lục Tri Chu, cái công năng có thể nhận ra 1 và 0 của Tiêu Niên vậy mà mất đi hiệu lực, cậu nhìn một hồi mà cũng không biết người này thuộc loại nào.
Tiêu Niên lại cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh ta.
Ừm... Cũng khá đẹp trai...
Tiêu Niên khẽ thở ra một hơi, rồi quay trở lại đường link lúc nãy.
Ngoài trừ bức ảnh ra thì bên trong còn có một số đoạn trò chuyện của bọn họ.
Tiêu Niên không đoán được đó là tác giả tự viết hay là thật sự diễn ra.
Cậu còn chưa đoán xong, Tiêu Niên đã nhìn thấy một câu nói trong đó: “Thầy Lục vì thầy Chương nói chuyện mà cười suốt đường đi”.
Trong lòng Tiêu Niên bất giác tiết ra thứ gì đó rất chua, xộc thẳng lên mũi cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, véo người mình một cái.
Cậu lại xem ngày đăng của bài viết này, là ba tháng trước.
Khi đó cậu và Lục Tri Chu còn chưa quen biết nhau.
Không sao đâu, vẫn...
Tiêu Niên vừa mới bắt đầu tự an ủi mình thì phát hiện thì ra cái bài đăng này còn có thể cập nhật theo thời gian.
Cái mới nhất là ngày hôm qua.
Thời gian tiếp theo Tiêu Niên đều xem kỹ nội dung phía trên và phản hồi ở phía dưới một lượt.
Sau khi xem xong cậu lại ném điện thoại đi, nằm lăn ra giường thành hình chữ đại.
Lúc này tim cậu đập thật sự rất nặng.
Thật ra cậu biết, mấy cái tương tự không phải là cậu chưa từng thấy.
Đu CP mà, trước đây cậu cũng từng đu qua rồi, giả cũng phải nói thành thật, hai người không cẩn thận chạm ngón tay thì cũng có thể não bổ thành ám hiệu động lòng.
Cậu cũng biết nửa tiếng này là mình đang tự tìm phiền muộn.
Nhưng cho dù là vậy thì cậu vẫn mở ra đường link thứ hai mà Trịnh Lĩnh gửi qua. Không chỉ có vậy, cậu còn tải cái app kia xuống, xem các bài viết liên quan đến thầy Chương.
Thầy Chương, thật sự rất ưu tú.
Rất thú vị, rất đẹp trai, cũng rất có thành tựu.
Trong đầu Tiên Niên đột nhiên lại hiện lên câu nói trước kia của Lục Tri Chu, người phải làm cùng nghề, có thể nói chuyện về một vấn đề, thời gian làm việc giống nhau.
Tiêu Niên liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước miếng.
Tin nhắn cậu gửi cho anh vẫn chưa trả lời lại, chắc chắn bây giờ anh còn đang làm việc.
Tiêu Niên dứt khoát đứng dậy đi thẳng lên thư phòng ở lầu 2.
Sách vật lý cậu mua lần trước đã được Lục Tri Chu sàng lọc qua một ít. Nói cơ bản thì không cần xem, anh cũng có nói là mình cũng không xem những thứ này.
Mà Lục Tri Chu cũng không lập một danh sách cho cậu, như thể đang nói cậu không cần phải làm những điều này.
Lúc đó Tiêu Niên được sự ngọt ngào của Lục Tri Chu bao lấy, Lục Tri Chu nói không cần xem nên cậu tất nhiên cũng không xem nữa.
Tiêu Niên không biết tâm tình hiện giờ của mình như thế nào, nói chung rất nặng nề.
Tuy rằng cậu đã mắng lại Trịnh Lĩnh nhưng câu nói “Cậu không có tư cách đứng bên cạnh thầy Lục” kia của cậu ta luôn ở mãi trong đầu cậu, không quên được.
Tiêu Niên ngửa đầu nhìn giá sách của Lục Tri Chu, có cả sách cũ và mới, cậu lấy ra một cuốn sách có vẻ đã bị lật rất nhiều lần.
Nếu đã bị lật nhiều lần như vậy, nhất định là Lục Tri Chu rất thích xem nó.
Vì vậy Tiêu Niên ngồi trên ghế của Lục Tri Chu, mở trang đầu tiên.
Đọc giới thiệu là một cuốn tiểu thuyết văn học nước ngoài được phiên dịch lại.
Tiêu Niên nghe nói loại sách này rất là khó gặm. Nhưng cậu vẫn bật đèn bàn, bắt đầu đọc chương 1. Giống như là vì có Lục Tri Chu chống đỡ cho, nên Tiêu Niên cũng không cảm thấy khó đọc như vậy.
Nhìn đến từng câu từng chữ, đều là tiếng Trung Quốc, không có gì mà đọc không hiểu cả. Nhưng là có hơi chậm một chút, nửa tiếng mới lật qua vài trang.
Tại sao cậu lại biết đã qua nửa tiếng, là vì Tiểu Minh gọi điện thoại đến.
Trước tiên cậu nhìn đồng hồ, lại thoát ra trang web về Lục Tri Chu rồi mới nghe máy.
“Alo.”
Chỉ có một tiếng, Tiểu Minh đã hỏi: “Yo, làm sao vậy?”
Tiêu Niên: “Cái gì làm sao?”
Tiểu Minh: “Sao lại uể oải vậy.”
Tiêu Niên cười gượng một tiếng: “Làm sao vậy? Lại gọi điện cho tôi.”
Tiểu Minh à một tiếng: “Không thấy cậu trả lời trong group nên gọi hỏi một chút.”
Tiêu Niên: “Tôi không xem điện thoại, có chuyện gì vậy?”
Tiểu Minh: “Chuyện cùng nhau ăn một bữa đó, sao, vừa thoát kiếp FA vừa đoạt giải á quân, muốn chạy à?”
Tiêu Niên bật cười: “Tôi mà là người như vậy hả?”
Tiểu Minh không trả lời vấn đề này, mà là hỏi: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Cãi nhau với Lục Tri Chu?”
Tiêu Niên: “Không có.”
Tiểu Minh: “Vậy làm sao?” Cậu ta thăm dò: “Không tiện nói à?”
Tiêu Niên theo bản năng gấp góc sách, nhưng chợt nhớ ra đây là sách của Lục Tri Chu, phải bảo vệ thật tốt.
Nhưng cho dù không gấp, cậu cũng khẽ k1ch thích trang giấy dưới lòng bàn tay một chút.
“Tiểu Minh.” Tiêu Niên cúi đầu gọi một tiếng.
Cậu cảm thấy dường như mình bị mắc kẹt trong một vòng tròn kỳ lạ, nghĩ đến chóp mũi lại chua xót.
Cậu hỏi Tiểu Minh: “Cậu nói tại sao Lục Tri Chu lại thích tôi?”