Giám Đốc Đại Nhân, Ta Có Đắc Tội Với Ngài Sao?

Chương 7



Mạt Thiếu Vân âm thầm kích động, vui mừng “ Ừ!” một tiếng liền bắt đầu điên cuồng đánh Boss. Anh không phân Boss lớn Boss nhỏ, đi khắp bản đồ, chém giết không ngừng, dưới sự trợ giúp của Thượng thần Hoa Tử ngọc, không quá 3 giờ sau đã phi cấp Đại thần, mang ánh hào quang sáng chói cả một vùng xung quanh.

Từ Ngọc nhìn tên cố chấp kia cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ vui mừng thay hắn.

[ Hoa Tử Ngọc]: "" Tâm nguyện đạt thành rồi, ngươi đã phi thăng Đại thần, chúc mừng ngươi!""

Sau đó còn không quên gửi đến một icon mặt cười.

Mạt Thiếu Vân nhìn vần hào quang sáng tỏ trên màn hình mà kích động không thôi, gấp gáp hỏi: “ Vậy ta có thể chứ?”

[ Hoa Tử Ngọc]: “ Có thể gì?”

[ Vân Tiêu]: “ Có thể cùng thượng thần ngao du một lần chứ?”

Mạt Thiếu Vân gõ xong, trong lòng vẫn không thôi run rẩy.

Từ Ngọc lúc này mới chợt nhớ ra lời hứa lúc đầu cùng hắn, nhìn lại đồng hồ, đã hơn 11 giờ. Âm thầm nguyền rủa tên giám đốc chết bầm kia, cả ngày bắt cô đợi lại chẳng thấy đến Từ Ngọc mệt mỏi gõ vài câu: “ Để đến tối đi, đã hơn 11 giờ rồi, ta phải đi ăn trước. ""

Mạt Thiếu Vân lúc này mới nhận ra thì ra giờ đã quá trưa, đưa mắt nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, anh tiếc nuối: “ Vậy Thượng thần hãy đi ăn trước, sức khỏe quan trọng, chúng ta hẹn tối gặp lại! “ Nói xong vẫn nhịn không được mà thêm một câu: “ Tối không gặp không về!”

Từ Ngọc đáp ứng hắn một tiếng, hẹn rõ 18 giờ sẽ online rồi đóng game lại.

Cô cầm lên chiếc túi màu ngà, nhịn không được hung hăn mắng Mạt Thiếu Vân một tiếng vô trách nhiệm rồi mới xoay người rời khỏi phòng, trở về nhà ăn trưa.

Cùng lúc, Mạt Thiếu Vân đang ngồi cười tủm tỉm trong nhà riêng đột nhiên hắc xì lớn một tiếng. Nhưng anh lại không để tâm mấy, hắc xì một hai tiếng thì có làm sao? Tử Ngọc đã đồng ý đi ngao du cùng anh, chỉ cần việc này thôi thì đã đủ!

--- ------ --------

Buổi chiều trở lại công ty, Từ Ngọc luôn cảm thấy mắt mình có vấn đề.

Cầm sấp tài liệu đi trên hành lang, Từ Ngọc nhớ lại khung cảnh vừa rồi mà không khỏi rùng mình một một cái.

Vừa rồi cô thấy gì? Chính là thấy tên giám đốc đáng ghét kia tự kỉ ngồi nhìn máy tính mà cười! Được, cô công nhận quả thật anh ta cười rất đẹp, nhưng mà ngồi cười như tên điên như thế... Quả thật kinh dị!

Từ Ngọc vuốt vuốt từng lớp da gà nổi trên tay, hắng nhẹ giọng lấy lại tinh thần. Bước thêm vài bước thì dừng lại gõ cửa một căn phòng.

Sau ba tiếng gõ, một giọng nói trầm ấm vang lên: “ Mời vào!”

Từ Ngọc mở cửa. Bên trong phòng được trang trí mang đậm phong cách cổ xưa. Từ bàn ghế, tranh ảnh đến hoa cỏ hay dụng cụ đều mang kiểu cổ xưa, thanh lịch mà tao nhã đến không ngờ. Văn phòng này cùng phòng của Mạt Thiếu Vân tựa như hai thế giới khác biệt hoàn toàn.

Văn phòng của Mạt Thiếu Vân thuần màu đen trắng, phong cách mạnh mẽ lạnh lùng mà tinh tế. Là một phong cách Châu Âu đúng chuẩn. Còn Văn phòng này thì lại thuần trung đại Châu Á, vật dụng gỗ được đẽo khắc quý phái mà tao nhã phóng khoáng, tạo cho người ta có cảm tưởng rằng chủ nhân của nó sẽ là một công tử đầy phong lưu.

Từ Ngọc mê mẩn chìm đắm trong cảm giác mà căn phòng mang lại, liền quên mất cần phải đưa văn kiện cho Trương Luân.

Trương Luân ngẩn mặt ra khỏi sấp hồ sơ, gương mặt nhẵn bóng sáng ngời, vừa nhìn đã tạo nên một cảm giác thanh thuần ấm áp. Anh cẩn thận quan sát người mới đến. Là một cô gái thanh tú, không hẳn cực kì xinh đẹp nhưng lại khiến người ta phải chú ý, không thể rời mắt.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần bó màu đen. Tóc cô vấn cao, dùng một chiếc cài hoa hồng nhỏ cố định. Cô không giống nhiều nhân viên khác sử dụng son môi và trang điểm, gương mặt mộc trắng ngần cùng đôi môi hồng đào tự nhiên, nhẹ nhàng lại hài hòa cuốn hút vô cùng.

Trương Luân tự nhận bản thân đã gặp qua không ít mỹ nữ, trong số họ tùy ý chọn một người cũng đều sẽ đẹp hơn cô gái trước mặt này không chỉ một lần. Có điều, anh vẫn không hiểu tại sao, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy cô thì đã bị cô lôi cuốn.

Từ trên người cô anh như tìm thấy một ngồn năng lượng sống tràn trề, một sự tự nhiên năng động chân thật vô cùng. Và hơn hết, anh lại kì lạ cảm thấy thật than thuộc với cô.

“ Em đến đây có việc gì?”

Từ Ngọc phút chốc khôi phục tinh thần, ngượng ngùng cười nói: “ A, chào sếp, đây là văn kiện Tổng giám đốc bảo tôi mang qua, mong sếp kí giúp.""

“ Đừng gọi tôi là sếp, cứ gọi anh Luân đi.""

Không hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy khó chịu cô gọi như vậy.

Từ Ngọc cười cười đáp một tiếng, nghiêm túc đứng chờ anh kí tên xong.

“ Chúng ta đã từng gặp qua chưa?” Đột nhên, Trương Luân hỏi.

Từ Ngọc ngơ ngác một lúc, đến khi hiểu được anh đang hỏi mình thì đáp: “ Chưa.”

“ À, vậy sao. Thế nhưng tôi lại cảm thấy em thật quen.”

Từ Ngọc cười cho qua, Trương Luân tiếp: “ Của em đây.” Vừa nói vừa đưa trả lại sấp tài liệu.

Từ Ngọc nhận lấy, chào anh bước ra khỏi phòng.

Nhưng đi đến cửa lại bị Trương Luân gọi giật lại: “ Em tên Từ Ngọc à?”

“ Đúng vậy.” Lại tiếp: “ Sếp còn việc gì không? Nếu không tôi xin phép ra ngoài làm việc.” Cô còn một đống việc mà tên đáng ghét kia giao đây này.

“ Ừm, em đi làm việc đi.” Trương Luân nói. Đưa mắt nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa, anh lại vô thức lẩm bẩm: “ Tại sao mình lại cảm thấy cô ấy thân quen như vậy? Từ Ngọc...Từ Ngọc... Từ Ngọc...Tử Ngọc...Hoa Tử Ngọc....”

Trương Luân giật mình. Sao anh lại có thể nghĩ đến Hoa Tử Ngọc? Làm sao có khả năng cô ấy là Hoa Tử Ngọc?!

Anh cười tự giễu, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác không chân thực. Cảm giác thân quen khi nghĩ đến cô vẫn rõ ràng từng chút.

Từ Ngọc, Hoa Tử Ngọc...có khi nào cô thật sự là.... Trương Luân thâm thúy nhìn ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.