Giang Dữ Miên lên nhà một lát lại dắt Papa xuống lầu cho nó đi dạo. Nơi cậu thuê trước đây chủ yếu là người độc thân, khu chung cư này thì đa phần là hộ gia đình, người nuôi chó cũng nhiều hơn.
Lúc này xuống lầu gặp được người quen cũng dắt chó đi dạo, đối phương dắt theo một chú chó Samoyed lông trắng muốt bồng bềnh. Samoyed cứ nhích về phía Papa, chủ của nó vất vả lắm mới kéo nó lại được, Papa thì ngoan hơn một chút, nhưng cũng hướng về phía bên kia mà sủa.
Cô gái dắt Samoyed nhìn thấy Giang Dữ Miên, có chút ngại ngùng cười nói: “Chó nhà em chưa ra đời nhiều, cứ nhìn thấy đồng loại là muốn kết bạn.”
Hiếm khi Papa gặp được bạn nhỏ chơi cùng, đuôi của hai chú chó đều vẫy như chong chóng, tuy rằng có chút phấn khích, nhưng tâm trạng đều rất tích cực, sau khi ngửi ngửi mùi của nhau thì không có ý định đánh nhau.
Giang Dữ Miên nới lỏng dây dắt một chút. Cô gái mặc đồ ngủ tóc tai bù xù lấy điện thoại ra, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Papa, một lúc sau liền đưa điện thoại cho cậu xem: “Đây là chó nhà anh à?”
Giang Dữ Miên nhìn qua, thì ra là video “lột xác” của tiệm thú cưng quay, cậu gật đầu, đúng là Papa.
Bên dưới có một bình luận nói: “Hôm nay lúc tôi đưa bé Nini nhà tôi đến tiệm thì nhìn thấy nó, được đưa đến bằng xe sang, người đưa chó còn đeo thẻ nhân viên khách sạn.”
Chủ của Samoyed nhìn chú chó lông dài tuy đang chơi đùa mà vẫn toát lên vẻ cao quý tao nhã hơn hẳn chó nhà mình, có chút tò mò hỏi: “Nghe nói Afghan Hound là giống chó duy nhất được vào khách sạn, thật hay giả vậy anh?”
“Nghe ai nói vậy, có được vào khách sạn hay không thì liên quan gì đến chó chứ?” Giang Dữ Miên cười cười, xoa xoa đầu Papa, “Nó chỉ là một chú cún con thôi.”
Chủ của Samoyed hít sâu một hơi, yêu nghiệt này, thật biết cách câu dẫn người khác, lúc nói đến “cún con” thật là muốn mạng người mà. Cô kéo kéo chú chó ngốc nhà mình: “Đi thôi, mới tắm xong, chơi nữa thì thành công cốc.”
Thật ra cô cũng không ngại chó nhà mình bị bẩn, dù sao cũng có thẻ thành viên, mang đi tắm cũng không đắt, nhưng chó nhà người ta ra vào đều được xe sang đưa đón, vẫn nên giữ gìn một chút.
Sau khi Samoyed rời đi, Giang Dữ Miên lại chơi ném bóng với Papa một lúc, chơi đến khi nó thè lưỡi thở hồng hộc mới chịu về nhà. Lúc thang máy đi lên, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm đại phu hỏi anh đã về đến nhà chưa.
Đây là một câu hỏi thừa thãi, Papa đã chơi lâu như vậy rồi, nếu Lâm Hạc Thư lên đường cao tốc thì lúc này có khi đã đến thành phố khác rồi, nhưng hỏi như vậy thì dễ nhận được hồi âm hơn.
Lâm Hạc Thư: [Về rồi.]
Giang Dữ Miên: [Đang làm gì vậy?]
Lâm Hạc Thư: [Tưới cây.]
Giang Dữ Miên đột nhiên ý thức được là nhà mình vẫn chưa mua cây xanh, trong nhà một chậu cây cũng không có, cậu hoàn toàn không nhớ đến chuyện này. Nghĩ đến sân nhà Lâm đại phu có rất nhiều cây cối, cậu liền hỏi một cách đương nhiên: [Em muốn mua vài chậu cây xanh, Lâm đại phu có gợi ý gì không?]
Lâm Hạc Thư gửi cho cậu một bức ảnh.
Bầu trời tối đen như mực, trong sân bật đèn, ánh sáng không được tốt lắm, nhưng có thể nhìn thấy những giọt nước trên lá cây, Lâm Hạc Thư quả thực là đang tưới cây.
Tiếp theo là bức ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư… Tổng cộng hắn gửi chín bức ảnh, sáu bức đầu tiên đều có cây, ba bức sau là chậu hoa.
Ban đầu Giang Dữ Miên còn tưởng là hắn đang giới thiệu cây cối, sau đó nhìn thấy mấy chiếc chậu trống không, cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Quả nhiên, Lâm Hạc Thư nói: [Chậu cây năm đó cậu bảo tôi chăm.]
Lâm Hạc Thư: [Tổng cộng mười hai chậu, tỷ lệ sống sót 8/12, ở đây là sáu chậu, hai chậu trong nhà.]
Giang Dữ Miên hiểu rồi, chậu trống có nghĩa là cây bên trong đã chết, hình như cũng không đúng lắm, tính như vậy thì thiếu mất một chậu. Cậu đang nghĩ ngợi thì bên kia lại gửi tin nhắn tới.
Lâm Hạc Thư: [Một chậu bị mèo hoang làm vỡ.]
Lâm Hạc Thư: [Cá vàng sống được sáu năm, bể cá bây giờ dùng để trồng sen.]
Giang Dữ Miên cảm thấy vô cùng áy náy, cá vàng, chậu cây, cậu giao trách nhiệm cho Lâm Hạc Thư, sau đó phủi tay một cái đi mất, về sau còn chia tay với Lâm đại phu nữa chứ.
Chuyện này, nếu cả hai người đều không để tâm thì chẳng là gì cả; nếu cả hai người đều để tâm thì đó chính là hồi ức chung.
Mà hiện tại chỉ có một người để tâm.
Là người đã lãng quên, Giang Dữ Miên lần đầu tiên cảm thấy áy náy.
Cậu gõ một hồi lâu mà vẫn chưa biết nên dùng từ ngữ gì, cuối cùng vẫn là Lâm Hạc Thư lên tiếng trước: [Cậu còn muốn nữa không?]
Nếu là người khác hỏi, cậu đã chẳng còn mặt mũi nào mà đòi lại, nhưng đây là Lâm Hạc Thư, Giang Dữ Miên càng không thể nói ra lời từ chối: [Còn.]
Giang Dữ Miên: [Ngày mai còn đến thăm bà nội không?]
Lâm Hạc Thư: [Ngày mai bà ấy có việc.]
Giang Dữ Miên: [Vậy ngày mai em đến nhà anh nhé?]
Lâm Hạc Thư: [Ừ.]
Hôm sau Giang Dữ Miên dậy rất sớm, lần này không phải là đến mượn giường ngủ, mà là đi mua cây cảnh. Ban đầu cậu định đến tiệm hoa mua, không ngờ tiệm hoa lại chưa mở cửa sớm như vậy.
Một cô lao công mặc đồng phục đang cầm chổi quét lá cây nhìn thấy cậu liền hỏi: “Chào cô gái, cô muốn mua hoa à?”
Giang Dữ Miên đang tìm giờ mở cửa, nghe thì nghe vậy, nhưng không ý thức được là cô đang gọi mình, cô lao công lại gọi thêm một tiếng, cậu mới hơi không chắc chắn nhìn sang: “Tôi sao? Tôi là con trai.”
Cô lao công chống chổi, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Con trai mà để tóc dài thế này á?”
Giang thiếu gia không thích kiểu nói chuyện này, lông mày còn chưa kịp nhíu lại thì nghe thấy cô hỏi tiếp: “Có phải cậu muốn mua hoa không?”
“Mua ít cây cảnh.”
“Vậy thì cậu đừng mua ở đây, chỗ này phải đến gần trưa mới mở cửa, đồ đạc thì đẹp đấy, nhưng mà không nuôi được đâu. Cậu đến chợ đầu mối ấy, đồ ở đó vừa tốt lại vừa rẻ.”
Giang Dữ Miên làm theo lời cô lao công chỉ dẫn đến chợ đầu mối, trong chợ đa phần là các ông bà lớn tuổi, mọi người đều nói tiếng địa phương, náo nhiệt hơn siêu thị rất nhiều. Hàng hóa bày la liệt trên mặt đất, chủ yếu là rau củ quả, trứng, cũng có cả đồ đan bằng tre, nứa,… Đi đến cuối cùng mới nhìn thấy cây cảnh.
Nói là cây cảnh, kỳ thực cũng không có chậu, đều là cây con được bọc trong túi nylon, rễ cây còn nguyên đất.
Trước mỗi gian hàng đều vây quanh không ít người, Giang Dữ Miên nghe ngóng một lúc liền hiểu ra tại sao, mùa này rất thích hợp để trồng cây con.
Cậu tùy ý tìm một gian hàng, chủ gian hàng là một ông lão tóc thưa thớt, rụng mấy cái răng, bởi vì Giang Dữ Miên nói tiếng phổ thông nên ông cũng cố gắng nói tiếng phổ thông với giọng địa phương rất nặng để khen cây giống của mình.
Giang Dữ Miên hỏi ông: “Có thể trồng trong chậu được không ạ?”
Ông xua tay: “Có thể trồng, trồng bây giờ là tốt nhất, đảm bảo sống.”
Giang Dữ Miên chỉ vào cây con thấp tè, trơ trụi hỏi: “Đây là cây gì ạ?”
Ông giơ một bàn tay lên: “Năm mươi tệ.”
“…”
Thì ra là ông lão bị lãng tai.
Vẫn là người chị bên cạnh cười nói với cậu: “Cây hải đường, chỗ ông ấy toàn là cây hải đường, muốn trồng trong chậu thì mua cây lâu năm, là loại thấp thấp, mập mập ấy.”
Giang Dữ Miên chọn ba cây hải đường đến nhà Lâm đại phu, lần này cậu không gõ cửa mà tự mình mò chìa khóa mở cửa đi vào. Lâm đại phu đang đứng dưới gốc cây mơ, cầm một chiếc kéo dài tỉa cành, cơ bắp trên cánh tay nổi rõ mồn một sau lớp áo.
Lâm đại phu ngày thường trông nho nhã lịch sự, nhưng vóc người lại rất đẹp. Trong sổ phác thảo của Giang Dữ Miên có rất nhiều hình ảnh Lâm Hạc Thư vén áo khoe cơ bụng, đó là dáng người của thiếu niên, cao ráo, tràn đầy sức sống, nhưng có chút gầy gò.
Giang Dữ Miên hơi tò mò, Lâm đại phu của hiện tại, cởi quần áo ra sẽ trông như thế nào.
Lâm Hạc Thư tất nhiên sẽ không cởi quần áo cho cậu xem, hắn còn kéo ống tay áo đang vén lên xuống.
Giang Dữ Miên đưa cho hắn xem mấy cây hải đường mình mang đến: “Sáu chậu tốt em mang về, ba cái chậu cho anh, mấy cây này có thể trồng được.”
Lâm Hạc Thư liếc nhìn mấy cây con cậu mang đến: “Bên trong còn có cây trầu bà và xương rồng.”
“Vậy cây trầu bà cho anh, cây xương rồng cho em.”
Hiếm khi thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, Lâm Hạc Thư khẽ nhếch môi: “Ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
Lâm Hạc Thư đi về phía nhà bếp: “Vào ăn sáng đi.”
Nhà trệt thường có nhà bếp rất rộng, bàn ăn cũng được đặt ở đây. Lâm Hạc Thư tắt chế độ giữ ấm của nồi hầm, múc cháo ra, là cháo sườn, bên trên rắc một ít hành lá xanh.
“Không ngon bằng ở khách sạn đâu, nếu không quen thì ra ngoài mua hoành thánh ăn.”
Giang Dữ Miên lắc đầu, Lâm đại phu hơi khiêm tốn rồi, tuy cháo này không giống như cháo ở khách sạn có rất nhiều nguyên liệu, nhưng mùi vị thật ra rất ngon, trên bàn còn đặt thêm trứng vịt muối chảy dầu.
Giang thiếu gia không phải người kén ăn, cậu ăn hai bát cháo với trứng vịt muối, ăn đến toát mồ hôi, rửa mặt xong mới đi chuyển chậu cây.
Hai chậu đầu tiên khá nhỏ, hai người mỗi người bê một chậu, nhưng đất trong chậu không phải là đất dinh dưỡng trộn xơ dừa, mật độ lớn, trọng lượng nặng, chậu thứ ba thì to hơn, cần phải hợp tác mới bê được.
Hai người cùng nhau bê ra xe, vì phải chở đồ nên hôm nay Giang Dữ Miên lái xe việt dã, cốp xe rất rộng. Lúc đặt chậu cây xuống, cậu buông tay ra sớm quá nên bị dãn cơ, nhưng cậu không để ý lắm.
Lâm Hạc Thư nhìn ra liền hỏi: “Eo sao vậy?”
“Không sao.” Lời vừa nói ra, Giang Dữ Miên nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đột nhiên lại ôm eo, nhíu mày, “Hình như hơi đau.”
Lâm Hạc Thư thở dài: “Vào nhà ngồi đi, mấy chậu còn lại không nặng đâu, để tôi bê.”
Giang Dữ Miên ngồi trong sân nhìn Lâm đại phu chuyển nốt chỗ chậu cây còn lại, sau khi chuyển xong, hắn đóng cửa lại, rửa tay, lau khô rồi đi đến hỏi cậu: “Thế nào rồi?”
Vừa rồi Giang Dữ Miên còn cảm thấy không sao, lúc này lại cảm thấy hơi khó chịu: “Lúc xoay người sang bên này thì hơi đau.”
Cậu ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạc Thư: “Lâm đại phu, anh chữa được không?”
Lâm đại phu ngắn gọn, súc tích, ra hiệu cho cậu về phía phòng ngủ: “Vào đây.”
Giường ở nhà không phải là giường chuyên dụng để xoa bóp, không được thiết kế để nằm sấp cho dễ thở, Giang Dữ Miên vặn vẹo cổ nằm xuống, có chút không thoải mái. Lâm Hạc Thư lấy cho cậu một chiếc chăn gấp gọn gàng: “Lót vào đây này.”
Giang Dữ Miên nhận lấy, nằm sấp xuống, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút, cậu thuận miệng hỏi: “Có cần cởi quần áo không?”
Lúc hỏi, đáp án mà cậu dự đoán là không cần, nhưng Lâm Hạc Thư lại nói cần.
Giang Dữ Miên cảm giác như tim mình lỡ một nhịp, sau đó lại như muốn bù lại nhịp đó, đập liên hồi.
Lâm Hạc Thư bật đèn, đóng cửa phòng lại, sau đó xắn tay áo lên. Giang Dữ Miên ngồi trên giường, chậm rãi cởi áo ra rồi xoay người lại nằm sấp xuống.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hạc Thư nhìn thấy hình xăm sau lưng Giang Dữ Miên, tận mắt nhìn thấy còn trực quan hơn cả ảnh chụp, hình xăm lớn trải dài từ eo đến lưng, màu mực che khuất màu da ban đầu.
Màu hồng đậm chói mắt.
Lâm Hạc Thư đổ một ít dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa xoa: “Đau không?”
Giang Dữ Miên có chút khó hiểu nhìn hắn, không phải bình thường đều là ấn vào xem chỗ nào đau trước sao?
Lâm Hạc Thư cụp mắt: “Tôi hỏi hình xăm.”
Giang Dữ Miên ngẩn người: “Cũng bình thường, lúc xăm có gây tê mà.”
Lâm Hạc Thư không nói gì nữa, bắt đầu xoa bóp cho cậu. Người đang ra sức phía sau là Lâm Hạc Thư, Giang Dữ Miên chẳng còn chút cố kỵ nào, liên tục rên hừ hừ.
Lâm đại phu làm như không nghe thấy, động tác trên tay không nhanh không chậm, ấn đến chỗ đau, Giang Dữ Miên hít vào một hơi, đột nhiên hắn lại dùng lực mạnh hơn một chút: “Trong nhà có que đè lưỡi.”
Giang Dữ Miên ngẩn người một lúc mới nhớ ra que đè lưỡi là thứ gì, cậu không hề có ý xấu, ngược lại còn hỏi hắn: “Lâm đại phu muốn làm gì?”
“Muốn cậu ngoan ngoãn một chút.”
Giang Dữ Miên biết sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy được, cậu lục tìm trong đầu một hồi, đưa ra một yêu cầu đơn giản, dễ dàng thực hiện ngay tại chỗ: “Vậy anh gọi em là Miên Miên đi.”
Cách gọi này từ nhỏ cậu đã được người lớn gọi như vậy, nhưng Lâm Hạc Thư lại rất ít khi gọi, chỉ có thể nghe thấy vào những lúc đặc biệt nào đó mà thôi.
“Miên Miên.”
Không phải là giọng điệu mà Giang Dữ Miên mong muốn, cậu không được hài lòng cho lắm, chỉ hơi ngoan ngoãn hơn một chút. Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Hạc Thư lấy khăn lau tay: “Xong rồi.”
Giang Dữ Miên đã dùng hết mọi cách, nhưng Lâm đại phu vẫn không chút động lòng. Cậu chậm rãi chống tay ngồi dậy, cố ý nói là không cúi xuống được để lấy giày.
Lâm Hạc Thư giúp cậu lấy giày đặt trước mặt, Giang Dữ Miên nhân lúc hắn chưa đứng dậy, liền giẫm một chân lên vai hắn.
Lâm Hạc Thư mặt không đổi sắc, nắm lấy cổ chân cậu đứng dậy, sau đó buông tay ra. Giang Dữ Miên thuận thế trượt từ eo hắn xuống dưới, áp về một hướng nào đó, nhưng lại bị Lâm Hạc Thư giữ chặt.
Giang Dữ Miên bất mãn đẩy hắn ra: “Anh có còn là đàn ông hay không?”
Lâm Hạc Thư không hề lúng túng trước câu hỏi chất vấn của cậu, hắn hỏi lại: “Chúng ta là quan hệ gì?”
Giang Dữ Miên cười khẩy: “Không phải là anh nói sao? Quan hệ bác sĩ – bệnh nhân.”
“Tôi không phát sinh quan hệ với bệnh nhân.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tuy rằng Lâm đại phu là bác sĩ nội khoa, nhưng kỹ thuật xoa bóp rất tốt. Giang Dữ Miên xỏ giày vào, đứng dậy, cảm thấy eo đã dễ chịu hơn rất nhiều, cậu bước nhanh đuổi theo, khoác tay lên vai hắn, ghé sát tai hắn nói: “Anh không chịu yêu đương với em, vậy phải làm sao bây giờ, hay là bạn giường?”
Lâm Hạc Thư tức giận rồi.
Giang Dữ Miên rất chắc chắn, sau khi cậu nói ra câu đó.
Lâm Hạc Thư luôn giận dỗi, rất nhiều lúc Giang Dữ Miên đều không biết tại sao hắn lại tức giận, nhưng lần này cậu biết, vì vậy cậu nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi, em không nên nói như vậy.”
“Giang Dữ Miên, yêu đương với tôi vui lắm sao?” Vẻ mặt Lâm Hạc Thư rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không có gì gợn sóng, “Tôi sẽ quản lý chế độ ăn uống, giấc ngủ của cậu, can thiệp vào lời nói và hành động của cậu, trước đây cậu đã trải nghiệm qua rồi đấy.”