Giang Dữ Miên chưa bao giờ ngại ngùng bày tỏ tình cảm, những lời tỏ tình cứ thế tuôn ra, khi trước yêu đương, cậu còn nũng nịu ôm anh đòi hôn.
Lâm Hạc Thư nghe nhiều thành quen, thản nhiên bảo: “Mặc quần áo vào.”
Giang Dữ Miên không vội mặc, xoay người cho anh xem: “Hình xăm đẹp không? Em tự thiết kế đấy.”
Vừa nãy lúc mát-xa, Lâm Hạc Thư đã xem xét từng li từng tí, đây không phải là tranh vẽ trên giấy, mà là từng mũi kim đâm lên da thịt. Ánh mắt anh dừng lại trên hình con bướm ở xương bả vai: “Sao lại xăm hoa mai?”
“Lúc vẽ say quá, Chương Nguyệt Oánh xăm cho em một đoạn, sau này em tìm người khác xăm nốt.”
Cậu không nhắc gì đến chuyện tình đầu.
Tình đầu của Giang Dữ Miên là Lâm Hạc Thư, trong sân nhà Lâm Hạc Thư có một cây mai, Chương Nguyệt Oánh nói lúc vẽ hình cậu có nhắc đến tình đầu, nhưng bản thân cậu không có ấn tượng gì, lúc tỉnh táo cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc lưu lại dấu ấn gì về Lâm Hạc Thư trên người.
Cậu luôn tranh thủ mọi lúc mọi nơi để bày tỏ, nhưng không đến mức lấy một đoạn quá khứ mơ hồ để lấy lòng người khác.
Nói xong hồi lâu không nghe thấy Lâm đại phu đáp lại, Giang Dữ Miên quay đầu nhìn, thấy anh nhíu mày, khóe miệng hơi mím xuống, rõ ràng là không vui.
Sao thế nhỉ? Vừa nãy nói đến bạn tình anh cũng không phản ứng mạnh như vậy. Cậu thăm dò: “Anh không muốn em xăm hình này à?”
“Đó là tự do của cậu.”
Giang Dữ Miên nhìn anh chằm chằm một lúc, kết luận: “Anh không muốn.”
Giang Dữ Miên không chắc, dù sao nếu không phải do say rượu bốc đồng, cậu chưa chắc đã xăm hình lớn như vậy, Giang thiếu gia da mỏng thịt mềm, rất sợ đau, nhưng đã bốc đồng rồi, vì đẹp thì nhất định phải hoàn thành.
Nếu Lâm Hạc Thư ở đó từ đầu, cậu say như vậy chắc chắn sẽ không có cơ hội bốc đồng; còn nếu là ngăn cản sau đó, thì nhất định là không ngăn được.
Về chuyện ngăn cản, cậu nhớ đến nam sinh du học kia vì cậu không bàn bạc trước mà chất vấn cậu, có chút khó hiểu hỏi: “Sao phải ngăn em, kỹ thuật xăm hình rất hiện đại, không có vấn đề gì về an toàn.”
Nói đến đây cậu vẫn chưa mặc quần áo, Lâm Hạc Thư cầm quần áo ném cho cậu: “Tôi bảo thủ.”
Giang Dữ Miên: “…”
Đây là nói dối trắng trợn à?
Người ngoài không hiểu nói anh bảo thủ thì thôi, Lâm đại phu tự mình không biết à? Nếu Lâm Hạc Thư mà bảo thủ, thì cậu cũng sẽ không biết que đè lưỡi còn có thể dùng như vậy.
Sở dĩ Giang Dữ Miên theo đuổi Lâm Hạc Thư dai dẳng như vậy, phần nào cũng là vì nguyên nhân nào đó, bọn họ rất hợp nhau, mà cậu lại luôn thích cảm giác mạnh, hợp nhau với cậu, thì có liên quan gì đến bảo thủ?
Cho dù là lúc “lén lút yêu đương” chưa đi sâu vào giao lưu, Lâm Hạc Thư cũng chỉ là giữ bí mật, anh có thể kiềm chế, nhưng chưa bao giờ bảo thủ.
Lúc trước Giang Dữ Miên vì chơi bóng rổ bị trật chân, vô tình lại thân thiết hơn với các bạn nam trong lớp, bình thường có thể nói chuyện nhiều hơn, nhưng vẫn không ai biết, bức tranh trên bàn Lâm Hạc Thư là cậu tặng.
Tuy Giang Dữ Miên là học sinh khối nghệ thuật, thường xuyên đến phòng vẽ, nhưng không ai biết cậu rốt cuộc đang vẽ cái gì, lúc lớp cần vẽ bảng đen có tìm cậu một lần, Giang thiếu gia tiện tay vung lên bảng đen một mảng màu sắc sặc sỡ, đầy tính công kích, tốc độ cũng rất nhanh, chỉ là dọn dẹp hơi phiền phức, giáo viên đến kiểm tra còn vì chuyện này mà cãi nhau, nói chính xác là giáo viên mỹ thuật một mình đấu với cả đám.
Cuối cùng lớp trưởng đứng ra giải thích mối liên hệ giữa bức tranh đầy màu sắc rực rỡ này với “việc xây dựng tinh thần văn minh của lớp”, miễn cưỡng lấy được đánh giá B+.
Từ đó về sau, mọi người đều biết Giang Dữ Miên vẽ tranh trừu tượng, càng không ai nghĩ cậu là người vẽ chân dung cho lớp trưởng.
Tờ lịch đếm ngược đến kỳ thi đại học dán trước lớp ngày càng mỏng, thời tiết cũng dần nóng lên. Sau kỳ thi thử lần hai, bể bơi của trường cuối cùng cũng mở cửa, tiết thể dục có thể đi bơi, nhưng một lớp hai tuần mới đến lượt một lần, khi đến lượt, hai tiết thể dục trong tuần sẽ gộp lại thành một buổi.
Quần áo bơi cần mọi người tự mang, ai không mang theo sẽ không được xuống nước, kính bơi có thể tự mang hoặc dùng của trường, tan học thì trả lại.
Lớp bọn họ chuyện này luôn là lớp trưởng làm, đây là đặc quyền của lớp trưởng, tiết thể dục tiếp theo có thể đến muộn một chút.
Trước kia có người chơi bóng rổ đến hết giờ vẫn chưa chịu lên lớp, nghe thấy tiếng chuông vào lớp mới vội vàng chạy về, sau đó lấy cớ trả bóng muộn, từ đó về sau lão Chương giao hết mọi việc liên quan đến dụng cụ thể thao cho Lâm Hạc Thư.
Kính bơi được đựng trong rổ nhựa, lớp trưởng quang minh chính đại gọi Giang Dữ Miên giúp đỡ. Có Hách Dương ở đó, các bạn học trong lớp đều biết, bọn họ là anh em họ ba đời, thân thiết là chuyện đương nhiên.
Sau khi học bơi phải tắm rửa thay quần áo rồi lau tóc về lớp, thời gian khá gấp rút, trả dụng cụ thì có thể thong thả, một nam sinh đang lau tóc nói đùa rằng anh thiên vị, cậu tóc xoăn tự nhiên, dưới sự quản lý nghiêm ngặt của thầy chủ nhiệm, vẫn đường hoàng để kiểu tóc như được uốn, là trường hợp duy nhất trong lớp, bình thường khiến người khác ghen tị, đến lúc lau tóc lại khá tốn thời gian.
Một người bên cạnh cười nói: “Người ta dám hôn lớp trưởng, cậu dám không?”
Nam sinh ở độ tuổi này, vừa ngây thơ vừa dễ bị kích động, cậu ta lập tức ưỡn ngực nói: “Tôi có gì mà không dám.”
Nói xong, trong tiếng la ó của mọi người, cậu ta nhắm mắt nhắm mũi xông về phía Lâm Hạc Thư, Lâm Hạc Thư lùi về sau nửa bước né tránh, cậu ta mở mắt ra nhưng não bộ rõ ràng là chưa kịp xử lý thông tin thị giác, đồng thời lao về phía trước, hôn chớp nhoáng lên người lớp phó thể dục.
Lớp phó thể dục vừa mắng vừa sợ hãi nhảy dựng lên, bọn họ vốn đang đứng bên cạnh bể bơi, bị như vậy, hai người đều ngã xuống nước, tạo nên một màn nước bắn tung tóe.
Mọi người đều biết bơi, lớp phó thể dục phản ứng nhanh hơn, rất nhanh đã nổi lên, kéo cậu ta lên theo, cậu ta ho khan hai tiếng, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lớp phó thể dục hất nước vào mặt cậu ta, sau đó hung hăng lau mặt, ghét bỏ nói: “Cậu ghê tởm thật đấy, nước miếng dính đầy mặt tôi.”
“Lớp trưởng né tránh cũng phải thôi hahahahahaha…”
Trong tiếng cười vui vẻ của mọi người, Lâm Hạc Thư cong môi, nói với Giang Dữ Miên đang xem náo nhiệt: “Đi thôi.”
Kính bơi phải kiểm tra số lượng, nếu dây bị tuột ra thì phải điều chỉnh lại rồi mới trả lại, hỏng hóc cũng phải báo cáo, thật ra việc cũng đơn giản, chỉ là hơi rườm rà, chắc chắn phải kiểm tra xong mới đi thay quần áo.
Đợi bọn họ xử lý xong, tiết học tiếp theo cũng đến.
Bọn họ giao kính bơi cho giáo viên thể dục, cùng nhau đi về phía phòng thay đồ, Giang Dữ Miên quang minh chính đại sờ cơ bụng của anh, nam sinh ở độ tuổi này tỷ lệ mỡ cơ thể thường thấp, nhưng cũng không nhiều người luyện được cơ bụng.
Mỗi lần học thể dục, các nam sinh đều so sánh vóc dáng với nhau, xắn tay áo lên nắm chặt nắm đấm so sánh bắp tay, gồng bụng so sánh cơ bụng.
Giang Dữ Miên gồng bụng lên cũng có thể nhìn thấy đường nét cơ bụng, nhưng không rõ ràng như Lâm Hạc Thư, cho nên rất thích thú với cơ bụng của anh.
Lâm Hạc Thư nắm lấy cổ tay cậu, Giang Dữ Miên liền đổi tay khác, sau khi hai tay bị nắm chéo, cậu lại nhích tới hôn Lâm Hạc Thư một cái.
Lâm Hạc Thư cụp mắt nhìn cậu, trên tóc Giang Dữ Miên rơi xuống một giọt nước, lăn dài trên má, hơi ngứa, cậu lắc lắc đầu, Lâm Hạc Thư mới buông tay, giúp cậu lau mặt.
Phòng tắm ở bên trong phòng thay đồ, nối liền với phòng thay đồ, chỉ phân biệt nam nữ, bên trong không có vách ngăn, lúc bọn họ vào còn có thể nhìn thấy người khác vội vàng chào hỏi rồi đi ra ngoài, đợi đến lúc cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, bên trong đã không còn ai.
Thời tiết tuy đã ấm lên, nhưng vẫn chưa đến mùa hè, nhà trường lo lắng bọn họ bị cảm lạnh, trong phòng tắm là nước nóng, thiết bị thông gió kêu vù vù, nhưng hơi nước vẫn không tan đi được bao nhiêu.
Lâm Hạc Thư khóa cửa lại.
Cho dù là phòng tắm hay phòng thay đồ đều được coi là nơi công cộng, ở đây chỉ có nam sinh, rất ít người kiêng kỵ điều gì, nhưng Lâm Hạc Thư lại khóa cửa.
Trong phòng tắm chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giang Dữ Miên trên tay cầm khăn tắm, chậm rãi treo lên: “Lớp trưởng, anh khóa cửa làm gì?”
“Không phải em muốn hôn sao?”
Giang Dữ Miên dính người là chuyện thường ngày, cái hôn của Lâm Hạc Thư rõ ràng không phải là kiểu chạm nhẹ một cái như cậu vừa nãy. Giang Dữ Miên chưa bao giờ bài xích tiếp xúc thân mật, chủ động hơn cả Lâm Hạc Thư, cậu chống vai anh, nhón người hôn anh, không khống chế được lực đạo, va vào cằm anh.
Chưa kịp hít vào đã bị người ta giữ gáy hôn đáp trả.
Lâm Hạc Thư chắc chắn là đau hơn cậu, bằng chứng là Giang Dữ Miên nếm được vị tanh nhàn nhạt, lần trước hôn ở nhà va va chạm chạm, lần này kéo dài hơn nhiều, lúc vừa mới từ dưới nước lên còn hơi lạnh, bây giờ lại nóng đến mức da dẻ ửng đỏ, rõ ràng là nóng như vậy, cậu vẫn theo bản năng dựa vào người Lâm Hạc Thư.
Hai cơ thể trẻ tuổi kề sát nhau, da thịt chạm vào nhau, môi lưỡi dây dưa, không biết từ lúc nào tay Lâm Hạc Thư đã di chuyển xuống dưới, đợi đến lúc Giang Dữ Miên nhận ra thì đã đặt trên eo cậu.
Bên ngoài là tiếng nói cười của các bạn học lớp bên cạnh, Giang Dữ Miên nghe thấy có người nói: “Sao phòng tắm lại khóa rồi?”
Tiếp theo là giọng nói sang sảng của giáo viên thể dục: “Khóa hay không thì liên quan gì đến cậu, bây giờ có ai dùng đâu, thay quần áo nhanh lên.”
“Thầy ơi, cậu ta xấu hổ hahahahaha…”
Giáo viên thể dục huýt sáo: “Được rồi, thay quần áo nhanh lên, tôi đếm đến mười, ai chưa thay xong thì đến đây đăng ký, lần sau cọ bể bơi tôi sẽ gọi cậu.”
Bên ngoài là tiết thể dục tràn đầy sức sống thanh xuân, trong phòng tắm, bàn tay của học sinh ba tốt đang cách lớp quần bơi không mấy dịu dàng xoa nắn bạn trai.
Giang Dữ Miên chủ động kéo giãn khoảng cách, hai tay vòng qua cổ anh, dựa vào hõm cổ anh thở dốc, giọng nói hơi khàn: “Anh thật damdang, anh sờ soạng em…”
Lời nói không mấy tao nhã bị Lâm Hạc Thư đưa tay che lại, Giang Dữ Miên bất mãn mở miệng, định cắn tay anh, Lâm Hạc Thư cong lòng bàn tay, cậu không thể cắn được, chỉ lưu lại cảm giác ướt át trên tay anh.
Lâm Hạc Thư buông cậu ra, Giang Dữ Miên vẫn chưa thỏa mãn, đuổi theo cắn một cái lên cổ anh, Lâm Hạc Thư hơi né tránh, không né được, cũng không trốn nữa. Giang thiếu gia vừa lòng, gặm nhấm một lúc, lưu lại dấu răng rõ ràng, sau đó đánh giá nụ hôn này: “Cứng rồi.”
Lâm Hạc Thư xoay người mở vòi hoa sen, nước ào ào chảy xuống: “Nhịn đi.”
Giang Dữ Miên liếc anh một cái, xác định anh cũng không khá hơn mình là bao, không đi theo, tự mình mở một vòi hoa sen, hỏi anh: “Sao không dùng nước lạnh?”
“Dễ bị cảm lạnh.”
Rất giống Lâm Hạc Thư.
Bọn họ tắm rửa xong, phòng thay đồ đã không còn ai, giáo viên thể dục đang dẫn học sinh khởi động bên cạnh bể bơi, nhìn thấy bọn họ một trước một sau đi ra, nhìn thêm hai cái, Lâm Hạc Thư thản nhiên chào hỏi, giáo viên nhận ra đây là học sinh vừa nãy kiểm tra kính bơi, gật đầu.
Đi đến bên ngoài bể bơi, Giang Dữ Miên đột nhiên tiến sát lại gần: “Lớp trưởng, đây có tính là vụng trộm không?”
Chưa từng thấy ai tự miêu tả mình như vậy, nhưng Lâm Hạc Thư vẫn thản nhiên: “Không phải em nói muốn lén lút sao?”