Giám Đốc Giang Muốn “Ăn Lại” Tình Cũ - Cấm Đình Xuân Trú

Chương 27



Duy trì bao lâu???

Giang Dữ Miên chưa từng nghĩ đến vấn đề này.  Với cậu, thích thì theo đuổi, sau khi theo đuổi được rồi thì không cần phải suy nghĩ nữa.

Lâm Hạc Thư hỏi như vậy. Cậu suy nghĩ về trước kia, khi họ lần đầu tiên yêu nhau.

Một năm? Chắc chắn là hơn rồi. Sau khi chia tay cậu vẫn nhớ đến Lâm Hạc Thư. Nếu không thì sẽ không có hình xăm đó. Mười năm? Nhưng Giang Dữ Miên hiểu rõ bản thân, nếu Lâm Hạc Thư không phải dáng vẻ này, chắc cậu cũng chẳng còn hứng thú.

Cậu dường như đã tìm ra mật mã của Lâm Hạc Thư, nhưng lại không có dũng khí nói ra.

Rõ ràng gia đình hạnh phúc, quan hệ hôn nhân của cha mẹ cũng coi như hòa thuận. Vậy mà Giang Dữ Miên lại lớn lên thành một người hoàn toàn khác. Cậu không cho rằng kết hôn là điều cần thiết, cũng không cảm thấy con người ta nhất định phải chung thủy một đời.

Lúc Giang Ngữ Tình ly hôn, cậu là người ủng hộ nhất. Giang Ngữ Tình tưởng rằng cậu vì muốn bảo vệ chị. Đúng là cũng có, chồng trước của chị ngoại tình, ăn chơi trác táng, không phải loại tốt đẹp gì. Quan trọng hơn là, trong quan niệm của cậu, một đoạn tình cảm có thể bắt đầu và kết thúc bất cứ lúc nào.

Bất kể là vì nguyên nhân gì, chỉ cần muốn ly hôn là được. Ly hôn rồi muốn độc thân, tái hôn hay chỉ hẹn hò không kết hôn đều là quyền tự do của chị ấy.

Giang Dữ Miên không chắc chắn lắm, Lâm Hạc Thư đang muốn cậu hứa hẹn sao?

Nhưng cặp vợ chồng nào ly hôn mà chưa từng tuyên thệ trong hôn lễ? Lời thề son sắt chỉ đại diện cho tâm ý lúc đó, sau khoảnh khắc đó, ai có thể đảm bảo mãi mãi?

Đã không nhất định làm được, tại sao phải nói?

Lâm Hạc Thư trông không giống người để tâm đến những điều này. Cậu hiếm khi do dự suy nghĩ. Lâm Hạc Thư nhẹ nhàng đẩy cậu ra, đứng dậy: “Không cần vội trả lời.”

Máy sấy tóc trong homestay công suất không cao, sấy tóc phiền phức hơn ở nhà nhiều. Nếu là Giang Dữ Miên có lẽ sẽ cứ thế mà ngủ, ngày mai ra tiệm xử lý. Nhưng hôm nay có Lâm đại phu, không chỉ giúp cậu gội đầu mà còn bao luôn cả khâu sấy khô.

Lâm Hạc Thư mở ngăn dưới vali, lấy ra một chiếc máy sấy tóc. Giang Dữ Miên nhìn có hơi quen mắt: “Anh mang theo à? Của chúng ta cùng một hiệu đấy.”

“Là của em.”

Sáng nay lúc Lâm Hạc Thư giúp cậu thu dọn hành lý, Giang Dữ Miên còn đang ngái ngủ, không để ý xem anh bỏ gì vào. Lúc này tò mò đi qua xem, phát hiện Lâm đại phu còn mang theo cả bộ sản phẩm dưỡng da cho cậu, ngay cả mặt nạ cũng không sót.

Cậu lộ vẻ mặt kinh ngạc, Lâm Hạc Thư nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, lúc đó em cũng có mặt.”

“Lúc đó còn chưa tỉnh ngủ, quên mất.”

Đã mang theo rồi, vậy thì phải dùng thôi, vừa hay tối nay vừa sấy tóc vừa hơ lửa, mặt hơi khô, cậu cầm lấy mặt nạ hỏi Lâm Hạc Thư có muốn đắp không. Lâm Hạc Thư nói không cần, Giang Dữ Miên liền tự mình đắp, ngửa đầu nằm trên ghế.

Cho dù dùng máy sấy tóc mang theo thì vẫn khá mất thời gian. Lâm Hạc Thư chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Vừa sấy vừa chải mất gần hai mươi phút, tay nghề có thể sánh ngang với thợ làm tóc chuyên nghiệp.

Giang Dữ Miên sở hữu mái tóc đẹp, xõa ra mềm mượt như dải lụa đen. Cậu không mang theo dây buộc tóc dự phòng, Lâm Hạc Thư cũng không có.

Cậu chỉ vào chiếc vali vừa lấy ra một đống chai lọ: “Em cứ tưởng bên trong cái gì cũng có.”

Lâm Hạc Thư: “Lần sau sẽ có.”

Giang Dữ Miên muốn hỏi còn có lần sau sao? Nhưng nghĩ đến câu hỏi Lâm đại phu vừa hỏi mà cậu chưa trả lời được, nhắc lại cũng vẫn không trả lời được, lỡ đâu không có lần sau thì làm sao bây giờ?

Thế là im lặng không nói.

Vốn dĩ đã về muộn, lại còn lãng phí kha khá thời gian trong phòng tắm, cộng thêm sấy tóc, lúc thực sự nằm xuống đã gần bốn giờ sáng, nếu là mùa hè thì trời đã sắp sáng rồi.

May mà là mùa thu, mọi người đều không có ý định cao cả gì như ngắm bình minh, gần trưa rồi mà nhà ăn vẫn chưa đông đủ người, một mình dậy muộn cũng không có gì là đột ngột.

Ăn chung vài bữa, mọi người vẫn chưa thực sự thân thiết, nhưng có thể nói chuyện vài câu, thấy Giang Dữ Miên một mình đi xuống, liền có người hỏi cậu: “Một mình cậu à? Lâm đại phu đâu?”

“Đang thu dọn đồ đạc.”

Mọi người đến đây chỉ để nghỉ ngơi cuối tuần, hôm nay phải về rồi, đồ đạc lấy ra hôm qua phải cất lại vào vali rồi mang về.

So với hôm qua, bữa trưa hôm nay đơn giản hơn nhiều, nhiều món chay ít món mặn, ăn xong ông chủ dẫn bọn họ ra bãi biển, nghe nói là bãi biển thích hợp ngắm bình minh nhất, cũng là bãi biển đúng nghĩa duy nhất ở gần đây.

Bọn họ đến muộn, những người ngắm bình minh đã giải tán từ lâu. Hôm nay trời cũng quang đãng, nắng gắt, gió cũng lớn, trên bãi biển không có nhiều người. Phần lớn đều ngồi dưới ô che nắng.

Cát ở đây không mềm mại, giẫm lên cũng không để lại dấu chân. Hôm qua bọn họ đi là bãi bùn, đều đi giày chống nước chuyên dụng, hôm nay thì thoải mái hơn nhiều, chỉ cần không xuống nước, đi giày gì cũng được.

Bây giờ là thời gian thủy triều rút, trên bãi biển thỉnh thoảng lại thấy vài lỗ thở, đều không lớn, Giang Dữ Miên nhặt một cái xẻng nhựa bị hỏng ngồi xổm xuống đất hỏi Lâm Hạc Thư: “Anh đoán xem bên dưới là gì?”

“Cua.”

Giang Dữ Miên xúc xuống, quả nhiên là cua, con cua to bằng móng tay bị lật lên lập tức vung tám cái chân bỏ chạy.  Giang Dữ Miên theo bản năng đưa tay định chụp lấy, nhưng không kịp.

Con cua nhỏ màu sắc gần giống với cát nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Giang Dữ Miên đi đào cái lỗ khác, xúc một xẻng xuống, không lập tức lật lên, lại ngẩng đầu hỏi: “Cái này thì sao?”

“Ở đây chỉ có cua thôi.”

Quả nhiên lại là một con cua, lần này cậu đã có chuẩn bị, chụp được, cẩn thận cầm lên, đặt trong lòng bàn tay cho Lâm Hạc Thư xem. Lâm Hạc Thư hỏi cậu: “Muốn mang về nuôi không?”

Giang Dữ Miên không hề nghĩ đến, cậu chỉ muốn cho Lâm Hạc Thư xem thôi, mang về nuôi cũng được, nhưng mà…

“Em không biết nuôi cua.”

Nói xong, cậu đưa chiếc xẻng nhỏ cho Lâm Hạc Thư, tay phải che tay trái, che con cua đi về phía bờ biển. Một cô gái mặc váy dài, chân trần đang chụp ảnh, trước một giây còn cười rạng rỡ trước ống kính, giây sau đã xoa tay hỏi nhiếp ảnh gia: “Thế nào? Em sắp chết cóng rồi.”

Nhiếp ảnh gia giơ ngón tay ra hiệu OK với cô ấy, cô ấy lập tức chạy đi xỏ giày.

Giang Dữ Miên bỗng nhiên nghĩ đến chiếc máy ảnh ở nhà, nghĩ đến đoạn video trong máy ảnh, cậu liếc nhìn người bên cạnh, âm thầm suy tính phải tìm cơ hội cho Lâm Hạc Thư xem mới được.

Gần bờ biển là nơi sóng biển không thể chạm tới, cát khô ráo mềm mại hơn nhiều so với ban nãy. Bọn họ đi qua để lại một chuỗi dấu chân song song phía sau.

Lâm Hạc Thư tìm một chai nước khoáng rỗng cho cậu tạm thời nuôi cua, Giang Dữ Miên tra cách nuôi cua.

“Phải nuôi bằng nước biển,” Tây Phủ không giáp biển, Giang Dữ Miên suy nghĩ một chút, “Hay là đến thủy cung xin?”

“Có thể dùng muối pha.”

Giang Dữ Miên gật đầu, tiếp tục xem: “Nói là tốt nhất nên cho thêm một chút nước biển và cát, ăn tảo, cá, tôm… Ăn thừa phải vớt ra?”

Cậu nhíu mày, không chắc bể cá có thể tự động làm việc này hay không, hay là tiệm thú cưng có nhận nuôi cua không?

Giang thiếu gia sống dựa vào tiền là chính, không thích hợp nuôi thú cưng, bản thân cậu kỳ thực cũng không mấy mặn mà.

“Sao lại nghĩ đến chuyện nuôi chó?”

“Chó? Papa?” Chủ đề chuyển hơi nhanh, Giang Dữ Miên nhớ lại, “Có một buổi trình diễn thời trang chuyên đề, cần chó cỡ lớn phối hợp với người mẫu, những giống chó khác đều mượn được, chỉ còn Afghan Hound là không có, nên em mua một con.”

“Sau đó không tìm được người nuôi phù hợp nên em tạm thời tự mình nuôi.”

Nói là tự mình nuôi, nhưng phần lớn thời gian đều là gửi nuôi, sau khi về nước mới ở chung nhiều hơn, Giang Dữ Miên nhớ ra, Lâm Hạc Thư từng nuôi một con mèo trong thời gian ngắn.

Một con mèo hoang, tên là Pascal.

Nghe nói là vào mùa động dục đánh nhau với mèo khác bị thương, rơi vào sân nhà anh bị anh tóm được đưa đến bệnh viện, chữa khỏi vết thương, làm xong phẫu thuật triệt sản nhưng vẫn khó thuần hóa, tự mình bỏ đi.

Lúc đó Giang Dữ Miên đến nhà anh, con mèo đã không còn, nhưng đồ đạc dùng cho nó vẫn còn.

Giang Dữ Miên từng hỏi anh tại sao lại đặt tên là Pascal, Lâm Hạc Thư nói: “Là nó tự chọn.”

Bằng chứng là nó để lại dấu móng vuốt trên một tờ giấy ghi “Newton” “Ampere” “Faraday” cùng những nhà khoa học khác, dấu móng vuốt in ngay trên chữ Pascal.

Giang Dữ Miên khẽ ho một tiếng: “Anh đoán xem tại sao nó lại tên là Papa?”

“Paraiba Tourmaline?”

Giang Dữ Miên: “…”

Ban đầu cậu muốn mượn tên con mèo và con chó để giải thích về duyên phận của họ. Không ngờ Lâm Hạc Thư lại nhìn thấu. Những lời muốn nói sau đó trở nên vô vị, đành phải quay lại với chính cái tên: “Hôm đó nó hợp tác với người mẫu, món trang sức được trưng bày là Paraiba Tourmaline.”

“Pascal sau đó có quay lại.”

Cách dùng từ của anh không khó để đoán ra là quay lại rồi lại bỏ đi, Giang Dữ Miên cười anh: “Anh không bắt nó lại sao?”

“Nó đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, đó là lựa chọn của nó, có lẽ đối với nó mà nói, đây không phải là lang thang, mà bị anh nhốt lại mới là giam cầm.”

Giang Dữ Miên sững người, cảm thấy anh dường như có ý gì khác. Lâm Hạc Thư nắm một nắm cát trong tay, càng nắm càng chặt, cát mịn từ kẽ tay rơi xuống: “Giang Dữ Miên, anh cũng không giữ được em.”

Tay áo anh xắn lên, lúc nắm cát có thể nhìn thấy gân guốc trên mu bàn tay, cánh tay, rất gợi cảm. Giang Dữ Miên nhìn chằm chằm tay anh, suy nghĩ chậm rãi theo kịp, cậu không trả lời một cách dễ dãi, mà hỏi: “Tại sao phải giữ?”

“Thích nhau thì ở bên nhau, nếu ở bên nhau không vui vẻ, giữ lại thì có ý nghĩa gì?”

“Lúc trước, anh khiến em không vui sao?”

Nói là không vui cũng không hẳn.

Nói chính xác thì là, không thể cho cậu vui vẻ.

Khoảng cách của bọn họ quá xa, cách nhau bởi sự chênh lệch múi giờ, lại cách nhau bởi thời khóa biểu từ sáng đến tối của Lâm Hạc Thư, bọn họ chỉ có thể tranh thủ liên lạc với nhau.

Lâm Hạc Thư không phải người chủ động, sẽ không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt qua điện thoại. Khoảng cách xa xôi như vậy, rất khó để anh có thể hấp dẫn cậu. Huống chi đối với Giang Dữ Miên mà nói, đó là một thế giới hoàn toàn mới.

Lâm Hạc Thư rảnh rỗi hơn vào cuối tuần. Nhưng Giang Dữ Miên mỗi tuần đều có lịch trình khác nhau. Có lần đi bar không nghe thấy điện thoại của Lâm Hạc Thư, gọi lại chỉ nghe thấy tiếng tút tút, sau đó lại vì điện thoại bị mất, vô tình hai ngày không liên lạc.

Đây dường như là một khởi đầu, khởi đầu cho việc bọn họ ngày càng xa cách.

Giang Dữ Miên không nói rõ được tại sao bọn họ chia tay, bởi vì bọn họ thực sự không có xung đột gay gắt nào. Ngay cả ngày chia tay, trong ký ức của Giang Dữ Miên cũng là sự im lặng của Lâm Hạc Thư nhiều hơn.

Cho đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt Lâm Hạc Thư nhìn cậu trong tuyết.

Hôm đó cậu vừa trượt tuyết về, ở dưới lầu nhìn thấy một bóng người kéo vali. Ban đầu không để tâm, đến gần mới phát hiện ra là Lâm Hạc Thư. Cậu kinh ngạc, nhưng vẫn vui vẻ chạy đến ôm anh: “Sao anh lại đến đây đột ngột vậy? Ở đây em không có gì cả.”

Cậu đang nói đến một số vật dụng tiêu hao của cặp đôi.

Lâm Hạc Thư hỏi cậu: “Em đi đâu vậy, gọi điện thoại mãi không được.”

“Trượt tuyết, bên đó toàn là tuyết tự nhiên, sạch hơn khu trượt tuyết nhiều.”

Lâm Hạc Thư không nói gì, Giang Dữ Miên đọc được sự không đồng tình trong sự im lặng của anh, nhấn mạnh: “Em là người trưởng thành rồi.”

“Em có nghĩ đến khả năng xảy ra tai nạn không?”

“Làm gì có nhiều tai nạn như vậy.”

“Khu trượt tuyết…”

“Được rồi.” Giang Dữ Miên lại ôm lấy anh, cắt lời anh, “Anh vất vả lắm mới đến đây một chuyến, đừng nói những chuyện này nữa, anh lên trước hay ở đây đợi em? Em đi mua một ít đồ.”

“Hay là chúng ta ra khách sạn đi, ở đây cách âm không tốt.”

Lâm Hạc Thư ngồi máy bay gần mười tiếng đồng hồ, lại còn ở dưới lầu đợi cậu cả một ngày, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Ngày mốt anh thi, hai ngày nay là nghỉ ôn tập.”

Tâm trạng phấn khởi của Giang Dữ Miên lập tức tụt dốc. Cách đó không xa, một cặp đôi đồng tính vừa đi vừa đùa giỡn, không hề kiêng dè thảo luận xem tối nay đến nhà ai qua đêm.

“Yêu đương như vậy, chia tay cho rồi.”

Lời nói ra một cách tự nhiên, ngay cả Giang Dữ Miên cũng có chút bất ngờ, cậu nhìn sắc mặt Lâm Hạc Thư, dường như anh không hề tức giận, chỉ là nhìn cậu.

Bị anh nhìn như vậy, Giang Dữ Miên muốn rút lại lời nói cũng không còn mặt mũi, cậu mong đợi Lâm Hạc Thư từ chối, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy anh sẽ không làm vậy, Lâm Hạc Thư quả nhiên cũng không.

Anh im lặng nhìn Giang Dữ Miên thật lâu, chỉ nhìn thôi. Bông tuyết lặng lẽ rơi trên mái tóc anh, gió đêm cũng yên tĩnh, chúng đều đang im lặng chứng kiến cuộc chia ly này.

Không biết qua bao lâu, Lâm Hạc Thư nói: “Được.”

Nói xong liền xoay người rời đi, Giang Dữ Miên gọi với theo phía sau: “Lâm Hạc Thư!”

Bước chân Lâm Hạc Thư hơi dừng lại, rất nhanh lại tiếp tục bước về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.