Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 38: 38: Cập Nhật Một




Súng của cảnh sát Trương vừa hay rơi dưới xương sườn của Biệt Lý, cô vừa mới cử động tay, liếc mắt nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn trắng bệch đứng ngay bên cạnh cánh tay cô.
“Đừng giở trò, qua đây!”
Cánh tay kia của Biệt Lý cứng đơ giữa không trung, cong lại, cho tay vào trong túi áo, ôm ngực, cau mày quở trách: “Người ta đau lắm đó, chạy cả một đêm đã không đi được nữa rồi.”
Dương Bách Liễu lạnh lùng nhìn cô, nếu không vì quỷ áo choàng xảy ra chuyện, có lẽ ông ta sẽ có ý định khác thật, nhưng hiện giờ thời gian sống chết quan trọng, ông ta càng phải cẩn thận, thậm chí cắn răng thả nhóc quỷ mà bản thân luyện chế trong chuông bắt hồn ra.
“Còn lề mề nữa thì ở lại hết!”
Biệt Lý biết Dương Bách Liễu kiêng dè Văn Khúc, nhưng trên thực tế, hai người này không chưa đánh nhau bao giờ mà, sao Dương Bách Liễu lại sợ hãi Văn Khúc đến mức không muốn phản kháng, nghe thấy động tĩnh lại bỏ chạy như thế chứ?
Cô lẩm bẩm: “Được, được, gấp cái gì.”
Một bàn tay Biệt Lý cầm lấy súng của cảnh sát Trương cách lớp áo khoác bên ngoài, từ từ vừa chuyển hướng vừa đứng dậy.
Khi cô còn chưa đứng vững, tay cô buông lỏng, súng rơi xuống, một bàn tay khác nhanh chóng đón lấy, nhấc tay, cầm cò súng chĩa về phía Dương Bách Liễu.

Cô không tin, Dương Bách Liễu không phải quỷ, còn có thể không sợ cú tấn công vật lý sao?
Mà chưa tới một giây, biểu cảm trên mặt Biệt Lý đã thay đổi, ngón tay đặt ở cò súng của cô không nhấn xuống được!
Mẹ nó, chẳng phải đang kiếm chuyện sao?
Trong phim cũng không dám diễn như vậy!
Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, chĩa súng về phía Dương Bách Liễu nói: “Lùi về sau! Bằng không tôi sẽ bắn nổ đầu ông!”
Dương Bách Liễu thấy cô rút súng ra thì hoảng sợ, cơ thể chao đảo, lạnh lùng hét lên: “Chiêu Đệ!”
Một bàn tay nhỏ đặt lên mu bàn tay Biệt Lý, bàn tay kia trắng đến mức gần như trong suốt, móng tay màu đen tím móc lên, rõ ràng cả ngón tay chỉ bằng một nửa ngón tay của Biệt Lý, nhưng chốc lát đã nắm chặt lấy cô.
Bắp chân Biệt Lý liên tục run lên, nhỏ giọng thầm thì: “Chiêu Đệ, em còn nhớ Lại Đệ không?”
Bên tai bỗng có gió lạnh thổi tới, nửa người Biệt Lý giống hệt như sắp bị đông lạnh thành khúc gỗ.
Dương Bách Liễu giữ chặt chuông lục lạc trong tay, ánh mắt lộ ra sự hung dữ nhìn chằm chằm bé gái kia, lắc qua lắc lại uy hiếp, chuông lục lạc không phát ra chút âm thanh nào.
Con ngươi đỏ tươi của Chiêu Đệ không cử động, bỗng nhiên nghiêng đầu về phía Văn Khúc, rồi dừng lại một lúc.


Cô bé buông tay Biệt Lý ra, dùng sức đẩy cô về phía trước.
Biệt Lý loạng choạng vì bị đẩy về trước, suýt chút cắm đầu vào lồng ngực của Dương Bách Liễu, vội vàng dậm gót sau để thắng lại.
Đứng gần rồi, Dương Bách Liễu híp mắt nhìn, nở nụ cười lạnh lùng: “Lấy một khẩu súng chưa lên nòng để hù dọa tao, chán sống rồi à.”
Biệt Lý ngạc nhiên, lúc này mới biết tại sao súng trong tay mình không thể bắn được, nhưng đã không kịp nữa.
Cánh tay dài của Dương Bách Liễu vươn ra, kéo Biệt Lý tới gần, quay người, vặn tay muốn đẩy cô vào trong hồ máu kia.
Một tay Biệt Lý vẫn còn cầm khẩu súng vô dụng kia, cong đầu gối húc vào ba tấc dưới phần bụng của Dương Bách Liễu, mùi tanh thối sau lưng đập vào mũi giống như mang theo nhiệt độ nóng bỏng ập tới lưng cô.
Trong lúc tranh đấu, nửa chiếc áo khoác to rộng kia của Văn Khúc đã rơi xuống đất, đầu lưỡi của Biệt Lý chạm vào răng, nín thở ôm lấy đùi của Dương Bách Liễu kéo về sau.
Dương Bách Liễu tu pháp chứ không phải tu thân, tuổi đã hơn năm mươi, bị kéo như vậy thì rất đau đớn, nào có thể đứng vững được nữa, ngã về sau rồi lập tức nằm thẳng xuống đất.
Trưởng thôn đã núp bên cạnh run bần bật hệt như chim cút, chỉ còn lại Chiêu Đệ ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn ngơ, đôi con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm Dương Bách Liễu trên đất, không có chút cảm xúc nào.
Dương Bách Liễu bị nhìn chằm chằm đến mức sau lưng nổi một lớp khí lạnh, càng không dám gọi cô bé một tiếng.

Những nhóc quỷ mà ông ta nuôi dưỡng kia bị thương nghiêm trọng, bây giờ đã chẳng còn lại bao nhiêu, hơn nữa còn đang ở trong mê trận kia.

Những thứ này đều được ông ta dùng máu thịt của mình và bí pháp nuôi dưỡng, nhóc quỷ chết quá nhiều, phản vệ khiến tim ông ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc này càng không dám trêu chọc Chiêu Đệ, chỉ đành tự mình giãy giụa, một chân đá về người Biệt Lý, nhưng lại dẫm vào quần áo của cô.
Dương Bách liễu vừa mới ngồi dậy muốn đụng tới, Biệt Lý lấy áo khoác giữ chân Dương Bách Liễu lại, bản thân mệt đến mức nằm bệt trên đất.
Dương Bách Liễu chưa bước ra được đã bị vấp ngã về trước một đoạn, chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, những giọt máu trong hồ bắn lên người Biệt Lý.
Quả nhiên nhiệt độ nóng hừng hực, Biệt Lý sợ trong máu có độc, chân tay luống cuống cởi quần áo ra.
Dương Bách Liễu bỗng nhiên rớt bịch xuống dưới, hét lớn một tiếng, Biệt Lý lảo đảo di chuyển sang bên cạnh hai mét.

Tiếng kêu đó quá thảm thiết, cô vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, Văn Khúc đã lấy tay che mắt cô lại.

“Chuyện gì thế?”
Văn Khúc ho một tiếng: “Nhóc quỷ kia cắn trả rồi.”
Biệt Lý nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Anh cứ để tôi nhìn đi, chỉ nghe âm thanh này để tưởng tượng, bản thân tôi đã bị mình dọa chết rồi.”
Văn Khúc do dự, sau đó buông tay ra.
Biệt Khúc trợn to mắt, chưa tới một giây đã chủ động nhắm lại.
Yếu đuối nói: “Anh nên kiên trì một chút chứ.”
Biệt Lý chưa nhìn thấy thứ đồ trong hồ máu, nhưng cô nhìn thấy mảng thịt chảy máu tràn trề trên cánh tay Chiêu Đệ, trên thịt còn có bộ quần áo của Dương Bách Liễu.
Móng tay dài màu đen tim sắc nhọn của cô bé đâm chặt vào miếng thịt vụn, máu trên miệng vẫn còn đang chảy xuống dưới.
Tiếng kêu của Dương Bách Liễu dần trở nên yếu ớt, một lúc sau đã không còn nghe thấy nữa.

Hồn bị chuông bắt hồn lấy đi của cảnh sát Trương cũng bay trở về, suy cho cùng anh ta vẫn còn trẻ tuổi khỏe mạnh, chẳng bao lâu sau đã mở mắt.
Có điều, khi nhìn thấy hồ máu và Chiêu Đệ thì hét lớn, nhặt lấy súng của mình hệt như hổ đói kiếm thức ăn, vô cùng cảnh giác.
Biệt Lý trợn mắt: “Cảnh sát Trương, súng của anh chưa lên nòng.”
Chiêu Đệ bay ra từ trong hồ máu, nhìn Văn Khúc một cái.
Biệt Lý đứng bên cạnh Văn Khúc suýt chút đã bị cái nhìn này làm cho nhũn chân.

Trên người cô bé không có máu, gọn gàng sạch sẽ, ngay cả con ngươi cũng không còn đỏ nữa, quần áo trên người đã trở thành một chiếc váy xinh đẹp nhưng là kiểu dáng cũ kỹ, tay còn cầm búp bê không biết lấy từ đâu ra.
Ngoại trừ máu trên miệng vẫn chưa lau sạch ra, cô bé chỉ lạnh lùng, trông không khác đứa trẻ bình thường là mấy.
Biệt Lý cố kìm nén sự run rẩy, nhìn hai mắt cô bé, bỗng nhiên nói: “Lát nữa Đầu trâu của địa phủ sẽ đến, em đi theo nó, đến âm gian thì nói nhiều lời hay với Phán Quan một chút, vốn dĩ em bị chết oan… Nếu chưa từng làm quá nhiều chuyện ác, nói không chừng còn có thể sớm ngày đầu thai, chuyển sang một nhà tốt.”
Chiêu Đệ đưa mắt sang nhìn cô, một lúc sau, cô bé nói: “...!Không.”
Biệt Lý thở dài, nhưng cũng không khuyên nhủ thêm.

Chiêu Đệ quay người nhìn trưởng thôn sắp ngất xỉu vì hoảng sợ, còn chưa làm gì thì trưởng thôn đã khóc lóc cầu xin, đi tới bên cạnh Biệt Lý: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi không biết, tôi thật sự không biết… Tôi cũng bị Dương bán tiên lừa thôi!”
Biệt Lý kéo Văn Khúc lùi về sau một bước, lạnh lùng nói: “Lời nói linh tinh này, ngay cả bản thân ông cũng không tin có phải không?”
Nhưng không biết Dương Bách Liễu kia rốt cuộc hứa cho ông ta lợi lộc gì, để ông ta bị ma quỷ che mắt, người đàng hoàng không làm, cứ phải làm chó lừa gạt hàng xóm láng giềng của mình.
“Thật đó, tối hôm trước nếu không phải tôi ngăn lại, Dương bán tiên đã đưa cô và cảnh sát này đi rồi.

Nể mặt chuyện này, tha cho tôi một mạng, tha tôi một mạng đi mà.”
Trưởng thôn già khóc đến nỗi những nếp nhăn trên mặt đều là nước mắt.

Biệt Lý nói năng chính nghĩa: “Người đang làm, trời đang nhìn, đây là báo ứng của ông.”
Cô không tin tối hôm trước cô và cảnh sát Trương thoát được một kiếp là nhờ thưởng thôn này, phần lớn vẫn là kế hoạch của Dương Bách Liễu và quỷ áo choàng kia.
“Là thật đó, tôi đảm bảo…”
Ông ta còn chưa nói xong đã ngưng bặt.
Có nhiều thêm một dòng máu tanh ở chỗ này cũng không quá nổi bật.
Biệt Lý nhìn lỗ hổng to cỡ cái chén trước ngực ông ta, nước mắt chảy đầy trong lòng.

Mẹ ơi, cũng may vừa nãy không nói gì sai.
Chiêu Đệ ném miếng thịt kia đi, móng tay dài nhỏ máu cũng không thèm lau, gật đầu với Biệt Lý rồi bay về phía thôn.
Nhất thời Biệt Lý không biết có nên ngăn cô bé hay không.
Cảnh sát Trương mặt mày ngơ ngác đứng ở bên cạnh, còn cầm súng nhắm về Chiêu Đệ.
Nhưng Chiêu Đệ chỉ moi tim của trưởng thôn rồi đi mất.
Biệt Lý thở dài, nhặt áo khoác ở dưới đất lên, toàn thân nhức mỏi vừa đi vừa nói: “Nhóc quỷ vừa nãy chính là Chiêu Đệ, cô bé… cô bé là con gái thứ ba của cháu trưởng thôn…”
Câu chuyện cũ này, Biệt Lý nhìn Văn Khúc có tấm lòng lương thiện, căn bản nói không nên lời.
Đi xa rồi, rời khỏi hồ máu kia, Biệt Lý ngồi bệt trên đất, nhìn ánh lửa ở thôn cách đó không xa.

Ánh lửa nhảy lên khuôn mặt cô, màu đỏ cam, tiếng la hét hoảng sợ và tiếng kêu gào của những người kia khiến cô nhắm mắt lại.

“Lúc Dương Bách Liễu tới, cũng không ai tin ông ta là Bán tiên gì cả, là trưởng thôn… chính là ông già lúc nãy.

Có thể đã có được lợi lộc gì đó, trong tối ngoài sáng trở thành người đại diện của Dương Bách Liễu.

Chiêu Đệ là con gái thứ ba của cháu trai lớn nhà họ Phùng của trưởng thôn.

Nhà họ Phùng muốn có con trai, đã tin vào lời đồn bán hết bốn đứa con gái trong nhà đi, đứa nhỏ nhất kia thì bị vứt bỏ.

Tôi đoán là cũng bị Dương Bách Liễu nhặt về luyện thành nhóc quỷ, có thể thi thể đã hòa tan vào trong hồ máu kia từ lâu rồi.”
Khuôn mặt cảnh sát Trương lạnh lùng, tức giận đấm một cú xuống đất, mắng một câu tục tĩu.
Tại sao Chiêu Đệ lại rơi vào tay Dương Bách Liễu, tại sao lại trở thành quỷ, tại sao hận trưởng thôn và những người thêm mắm dặm muối trong thôn như vậy, chuyện này đều đã có lời giải thích.
Hồn phách của những bé gái bị hòa vào chuông bắt hồn giống Chiêu Đệ kia trở thành chất dinh dưỡng của cô bé, cuối cùng thành công chỉ có Chiêu Đệ, rất khó nói cô bé có còn là Chiêu Đệ hay không.
Cô bé đi báo thù cho chính mình, cũng là đi báo thù cho những bé gái vừa mới đến thế giới này nhưng vẫn chưa kịp trưởng thành.
Biệt Lý mở mắt nhìn Văn Khúc, cô nói: “Tôi không ngăn cản được, cũng không muốn ngăn cản.”
Văn Khúc cau mày, nhưng cuối cùng lại nói: “Ừ.”
Ừ là ý gì? Biệt Lý ngơ ngác một lúc, dựa theo sự phát triển bình thường, lúc này không phải nên là Văn Khúc tiến hành phê bình, dạy bảo cô sao?
Biệt Lý quan sát vẻ mặt của Văn Khúc, cẩn thận dè dặt nói: “Tôi đoán hồ máu mà Dương Bách Liễu làm ra kia chắc chắn chỉ cần con gái, cho nên mới tự quyết định đổi người, anh không giận chứ?”
Văn Khúc liếc cô: “Tôi tức giận có tác dụng à?”
Biệt Lý chép miệng, yếu ớt nói: “Chẳng phải tôi thấy anh khi đó giống như cũng bị thương rồi… Nghiêm trọng không? Tôi lại làm cản trở anh…”
Trong lòng cô không thoải mái, nằm xuống bãi cỏ, phía đông đã có chút ánh sáng lờ mờ.

Chạy cả một đêm, Biệt Lý đã mệt mỏi rã rời, cả người vô cùng nhức mỏi, chân bị chà sát đến nỗi nổi bọng nước.
Cô nằm một lúc, cuối cùng đầu óc đã có chút rảnh rỗi, Biệt Lý nhớ đến quỷ áo choàng kia.
Bộ xương trông cao hơn cô một chút, gầy, hơn nữa khi nó giả dạng thành cảnh sát Trương nói một câu với cô, không ngờ có chút quen thuộc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.