Giam Nhốt Tình Yêu Mau Sủng Thê

Chương 42: 42: Tống Dực Mày Thua!




Lúc này, bên ngoài vang lên vô số tiếng bước chân dồn dập.

Xem tiếng bước chân chắc chắn có rất nhiều người.
Rầm! Cửa bị đạp tung ra, người bên ngoài tiến vào.

Đó là quân viện trợ cho Kiều Tư Chân.
Tống Dực chửi thề một tiếng.

Lũ chó chết, Kiều Tư Chân đã hợp tác với bao nhiêu kẻ đây?
Tống Dực bị bao vây.

Bên hắn còn lại hơn mười người.

Bên Kiều Tư Chân phải còn đến hơn 60 người, thắng thua thế nào người ngoài nhìn vào cũng biết.
Huống chi Tống Dực còn đang bị thuơng ở cánh tay bên phải, cánh tay quan trọng nhất đối với con người.
Nhanh chóng, Tống Dực bị bắt.
Cho đến khi bị bắt, Tống Dực vẫn luôn giữ bộ mặt ngoan cố.
Kiều Tư Chân cầm súng, đầu mũi súng lạnh toát chạm vào mặt Tống Dực.
"Tống Dực, mày có điều gì muốn nói trước khi chết?"

Tống Dực cười lạnh, "Thứ gì là của tao, rồi sẽ về tay tao.

Mày có cướp đi đâu, tao cũng sẽ lấy về"
.
Cửa phòng khách sạn tổng thống được mở ra, đi vào là Lăng lão gia cùng Kiều Tư Chân.
Ca Tiểu Ly do hít một lượng khí gây mê khá lớn của Tiểu Hồng nên đến giờ này vẫn còn hôn mê.
Tiểu Hồng đã bị vô hiệu hóa.

Một số tư liệu liên quan đến robot này đã bị đánh cắp nên việc sáng tạo hay hủy diệt loại người máy này chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lăng lão gia hai mắt đỏ bừng như là sắp khóc.

Y lại gần Ca Tiểu Ly, run run chạm vào má cô.
"Con gái, con gái của cha...!"
Con gái của y đã lớn như vậy rồi.

Lần đầu tiên y nhìn thấy con gái mình là lúc cô mới sinh ra, vẫn là một cục thịt đỏ hỏn nằm trong nôi.

Lần thứ hai gặp lại đã lớn, đã xinh đẹp như vậy rồi.
Kiều Tư Chân đứng bên cạnh Ca Tiểu Ly.

Rất nhiều lần hắn thắc mắc tại sao Lăng Tiểu Linh lại giống Ca Tiểu Ly đến vậy.

Nếu như Tống Dực không đưa Ca Tiểu Ly đi, hắn cũng không sai người điều tra, thì cũng không thể biết được cô bé này lại là chị em sinh đôi khác trứng với Lăng Tiểu Linh.
Lăng lão gia như nhớ đến cái gì, "Vậy còn Ôn Viễn, Ôn Viễn đâu?"
Kiều Tư Chân cũng ngạc nhiên, "Không phải ngài sai người đi đón bà ấy sao?"
"Đón cái gì? Ai sai?"
Kiều Tư Chân sửng sốt.

Không phải có tin gửi về rằng người bên Lăng lão gia sẽ chặn đầu chiếc xe chở mẹ của Ca Tiểu Ly, đưa bà ấy về đây sao?
"Khốn khiếp, nhanh đưa bà ấy về đây"
Lăng lão gia mặt đanh lại, gầm lớn.

Mấy tên đàn em bên ngoài hoảng sợ, rối rít đi làm ngay.
Khoảng 30 phút sau, một tên đàn em hốt hoảng chạy vào.

"Ông chủ, ông chủ, không xong rồi.

Ca phu nhân, bà ấy, bà ấy...!"
Lăng lão gia lo lắng, "Câm.

Mau nói bà ấy bị làm sao?"
Tên đàn em kia một bên sợ hãi, nói: "Chiếc xe trở bà ấy bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện"
Lăng lão gia như trúng một phát đạn vào người.

Y bị đình chỉ hoạt động hai giây, sau đó như điên dại mà chạy đi.
Ôn Viễn của y đang bị cấp cứu ở bệnh viện.

Y không thể để bà xảy ra chuyện gì.
Kiều Tư Chân nhìn Lăng lão gia chạy đi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, bàn tay vuốt v e mái tóc Ca Tiểu Ly.
Tiểu Ly cuối cùng đã về bên cạnh hắn.

Hừ, Tống Dực gì chứ? Không phải tất cả đều bại dưới tay của hắn sao?
Kiều Tư Chân sờ từng đường nét trên khuôn mặt Ca Tiểu Ly.

Bảo bối của hắn càng ngày càng khiến hắn yêu không lối thoát rồi.
Kiều Tư Chân cúi người, dang tay bế Ca Tiểu Ly đi ra ngoài.
Xe ô tô chở Kiều Tư Chân và Ca Tiểu Ly phóng đi để lại trên đường một làn bụi.

Khách sạn trở nên vắng vẻ tĩnh mịch giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Nếu không phải vô số xác chết cùng máu tanh dơ bẩn, có lẽ người ta cũng nghĩ đây là một cái khách sạn tốt đẹp.
.
Lăng Tiểu Ly nhận được điện thoại của ba ba, nghe nói ba đang ở bệnh viện thì nhanh chóng đi đến.
Cô bắt gặp hình ảnh người cha luôn oai phong mạnh mẽ như người anh hùng giờ phút này lại ủ rũ, cúi thấp đầu và dường như còn đang khóc.
"Ba, ba sao vậy?"
Lăng Tiểu Linh ngồi bên cạnh ba mình.

Dường như qua một đêm dài mệt mỏi khiến hai bên tóc mai của ông nhiều hơn một chút tóc bạc.
Lăng lão gia ngẩng mặt, chỉ vào căn phòng còn đang cấp cứu.

Giọng ông khàn đặc, "Tiểu Linh, mẹ con, ở bên trong"
Hả!?
"Ba, ba nói cái gì vậy?" Không phải ba đã nói mẹ đã mất khi cô vừa sinh ra sao?
"Con gái, mẹ con đang nằm bên trong cấp cứu.

Bà ấy...!bà ấy...!"
Lăng Tiểu Linh lay lay người ba, sợ rằng y say nên mới nói lung tung.
"Ba đã nói rằng mẹ mất khi vừa sinh con ra mà".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.