Đàn thai phụ này ở lại trong ma giáo, trong đó có một người sáng nay sinh con, Cơ Vô Tàvui sướng đi xem, lại còn cho tên.
Cơ Vô Tà nghiêm túc: Đứa nhỏ này, tên một chữ Chính, dù nó sinh ra tại ma giáo của ta, nhưng tên này ngụ ý là mong nó sau này lớn lên trở thành một nam tử hán hành sự chính trực, đường đường chính chính.
Lâm Nhiễm bị Cơ Vô Tà đùa giỡn tức muốn chết, hữu khí vô lực nói: Tên hay lắm.
Cơ Vô Tà đầy mặt kiêu ngạo: Tất nhiên, người có tên hay dùng luyện thành đan dược cũng ngon hơn.
Lâm Nhiễm chế nhạo: Chờ luyện xong đan dược cảm phiền giáo chủ đại nhân ban cho ta hai viên ăn thử.
Cơ Vô Tà cưng chiều sờ đầu Lâm Nhiễm: Không được nói chuyện khách sáo như thế với vi phu, đừng nói đan dược, cả người vi phu là của ngươi hết.
Tên này nếu ở hiện đại hoàn toàn có thể làm ảnh đế (1), trong lòng Lâm Nhiễm bỗng ngưng một chút, thiếu chút xíu nữa là tin: Đừng đùa với ta.
Cơ Vô Tà đầy mặt tan nát cõi lòng: Sao lại là đùa ngươi, vi phu đã làm gì không tốt?
Lâm Nhiễm đầy trào phúng: Hậu viện của ngươi còn có mười bảy phòng tiểu thiếp kia kìa.
Cơ Vô Tà ánh mắt trầm một chút: Phu nhân đây là ghen sao?
Lâm Nhiễm khô khan cười: Đâu, ta hiền lương thục đức như vậy.