Cơ Vô Tà xách Lâm Nhiễm về Ma giáo, chuyện đầu tiên chính là rút trên giá sách xuống một quyển dư địa chí 1, hớ ha hớn hở như con nít tiểu học được đi chơi xuân gọi Lâm Nhiễm: Phu nhân lại đây nhìn xem chúng ta nên đi đâu trước nào.
Lâm Nhiễm vẫn còn đang sợ bị hỏi “Ngươi cũng” lúc nãy là ý gì, thật cẩn thận thò đầu sang nhìn nhìn, nói: Ngươi đọc cho ta nghe thử?
Cơ Vô Tà gật đầu, đầu ngón tay vạch qua từng chữ trên trang sách hơi ngả vàng, âm thanh thật ôn nhu: Phong lá đỏ ở Quân Sơn, một tháng nữa là thời điểm đẹp nhất, chúng ta có thể đến đây ngắm cảnh vài ngày, sau đó thì cách Quân Sơn hai trăm dặm có một thắng cảnh gọi là…
Lâm Nhiễm nghe thật nghiêm túc, một lúc lại gật gật đầu, Cơ Vô Tà nghiêng mặt liếc hắn một cái, đột nhiên như cười như không hỏi: Phu nhân lúc nãy bảo “Ngươi cũng”, ý là phu nhân cũng đổi xác hoán hồn sao?
Lâm Nhiễm không kịp dừng, vẫn còn đang gật đầu.
Cơ Vô Tà: Quả thế.
Lâm Nhiễm đầy mặt đau khổ: … Có thấy là ngươi chuyển đề tài hơi nhanh quá không hả?
Cơ Vô Tà nghiêm túc nói: Đầu óc vi phu rất là nhanh nhạy.
Lâm Nhiễm lòng đầy bất an: Ta đúng là đến từ một nơi khác, dựa theo cách nói của các ngươi thì là nguyên thần nhập vào thân thể này…
Sau đó, Lâm Nhiễm dùng loại ngôn ngữ mà Cơ Vô Tà có thể hiểu để giải thích cho y về thế giới của mình. Cơ Vô Tà có vẻ hứng thú, thỉnh thoảng lại hỏi hỏi, Lâm Nhiễm cảm giác mình như một quyển “Mười vạn câu hỏi tại sao” sống nhăn, nói khô hết cả miệng. Bất quá thái độ của Cơ Vô Tà cũng không khó chịu, Lâm Nhiễm cũng dần an tâm.
Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, Cơ Vô Tà hài lòng rót chén trà, hỏi: Phu nhân nói lâu thế chắc là khát rồi đi.
Lâm Nhiễm ừm một tiếng, thò tay lấy chén, nhưng ngón tay vừa chạm vào thành chén, Cơ Vô Tà liền nhanh chóng nhấc lên uống cạn sạch.
Lâm Nhiễm đầy mặt chịu trận nhìn y: Ngươi lúc nào cũng thích đùa ta.
Cơ Vô Tà nhếch mép, túm Lâm Nhiễm hôn một cái, một lúc sau mới chịu thả ra: Vi phu mớm ngươi uống.