Gian Khách

Quyển 2 - Chương 103: Quán nước



Ánh hai vầng trăng nhàn nhạt chiếu rọi, cặp nam nữ kỳ dị trên đường kia, dưới sự theo dõi chăm chú của mấy người khuất trong bóng tối xa xa, vững vàng đi ra khỏi cổng của tiểu khu, đi dọc theo hành cây hai bên đường, chậm rãi tản bộ.

- Nếu anh là người tốt, như vậy ở trong mắt của anh, tôi khẳng định không phải là người tốt gì.

Ngữ điệu của Trâu Úc lúc này có chút không tốt lắm, liền giống như một cô gái điêu ngoa lúc trước. Không biết là do lại rơi trở về sự giám sát của gia đình một lần nữa, khiến cho tâm tình của nàng có chút không vui... Dưới tình huống như vậy, trong thanh âm lộ ra một ít tự giễu nhàn nhạt, cho nên Hứa Nhạc chỉ khẽ nhíu mày một chút, cũng không nói gì.

- Có muốn trở về hay không?

Trâu Úc cũng không phải là cô gái có thói quen lo lắng cho người khác, nhưng có lẽ là nhờ có tác dụng của nồi canh gà mười mấy ngày nay, nàng liếc nhìn Hứa Nhạc đang trầm mặc một chút, chủ động đề nghị.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn mấy bóng dáng đằng sau mấy gốc cây... Mấy gã nam nhân kia rõ ràng là quân nhân, cũng không có theo sát bọn họ, càng không có chủ động tiến lại đây. Có một người móc ra điện thoại, tựa hồ như đang xin chỉ thị của ai đó. Hắn không rõ ràng lắm thanh âm bên kia điện thoại là của vị Trâu Phó Bộ Trưởng hay là thanh âm của vị Trâu Thiếu Tá...

- Không cần.

Hứa Nhạc chỉ suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu:

- Bọn họ cũng không dám đánh cô, đánh tôi cũng vô dụng thôi. Dù sao nơi này cũng là bên cạnh Đặc khu Thủ đô, không phải nơi giống như Lâm Hải. Đám quân nhân kia chung quy cũng không có khả năng rút súng bắn bừa bãi. Chuyện này làm lớn lên, mặt mũi của cha cô cũng không đẹp đẽ gì.

- Nói vậy cũng phải...

Trâu Úc khẽ nói, cặp mắt cúi xuống, mỗi khi tâm tình nàng có chút không ổn, thanh âm không kềm chế có chút sẵng giọng, liếc mắt nhìn về phía sau một cái, cười lạnh nói:

- Chỉ sợ cũng không phải là người của cha tôi.

Hứa Nhạc lập tức hiểu được ý của nàng, nụ cười không khỏi có chút cứng ngắc.

Thật ra mà nói, hắn cũng chỉ là một gã thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi, cũng không phải thánh nhân gì. Bởi vì một cô gái mình cũng không tính là quen biết, thậm chí còn có chút ghét cay ghét đắng nữa, mà gặp phải nhiều phiền toái như vậy, cũng không phải hắn chưa từng suy nghĩ gì. Chỉ là quá trình suy nghĩ, tính toán, đều bị hắn che lấp dưới vẻ ngoài trầm mặc của mình. Kết quả suy nghĩ cũng rất đơn giản, nếu để cho Trâu Gia phát hiện ra cha thật sự của đứa bé trong bụng Trâu Úc là ai, hậu quả nhất định vô cùng bi thảm. Đứa nhỏ trong bụng Trâu Úc nhất định không được an toàn.

- Quả thật cũng có chút phiền phức. Cô cũng không thể vĩnh viễn trốn tránh bên trong nhà trọ, mỗi tháng khi đi đến Bệnh viện kiểm tra, cũng phải đi ra ngoài.

Hai người thong thả đi vào một quán nước gần đó. Mấy gã quân nhân theo sau giám sát cũng không có động tác gì. Hứa Nhạc và Trâu Úc ngồi tại một bàn gần cửa sổ, Hứa Nhạc gọi cho Trâu Úc một ly trà hoa cúc, loại mà phụ nữ mang thai có thể uống, sau đó cả hai lâm vào trầm mặc. Bình thường hai người ngoại trừ việc làm thế nào chăm sóc cho đứa bé trong bụng Trâu Úc, cũng không có chuyện gì để nói với nhau.

Nói với Trâu Úc một tiếng, Hứa Nhạc ra khỏi quán nước, đứng dựa vào tường bên cạnh cửa sổ thủy tinh, lấy ra một hộp thuốc lá, đốt lên một điếu, dùng sức mà hút mạnh một hơi. Cảm giác giữa đầu lưỡi và kẽ răng nhất thời trở nên có chút chua chát.

Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua nhãn hiệu ba số 7 bên ngoài hộp thuốc lá, không khỏi mỉm cười một cái, trong lòng nhớ tới gã bằng hữu thích uống Liệt tửu, hút thuốc lá ba số 7 lưu manh của mình. Nhàn nhạt phun ra một luồng khói trắng, tâm tình Hứa Nhạc có chút trầm trọng, không biết hiện tại Thi Thanh Hải đã trốn ở nơi nào. Bên trong luồng khói trắng, hắn tựa hồ nhìn thấy được tên gia hỏa thanh tú kia, mặc một chiếc áo khoác, lầm lũi đi trong trời gió tuyết, giả làm khách lữ hành, người qua đường bình thường... Cặp mắt anh đào nheo lại, nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ của Liên Bang, kiên quyết không chịu quên đi vị sư phụ của mình cùng với đám Phiến quân trong núi.

- Cậu sắp làm cha rồi...

Hứa Nhạc đối với Thi Thanh Hải, không biết đang ở nơi nào kia mà nhẹ giọng nói:

- Kết quả là tôi phải thay cậu trở thành cha nuôi của đứa nhỏ...

Chợt ánh mắt của hắn híp lại, chú ý tới một gã quân nhân xa xa kia đã cúp điện thoại lại, đang chuẩn bị bước về phía này.

Cách lớp cửa sổ thủy tinh, Trâu Úc có chút hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Hứa Nhạc tự nhiên buông thõng cánh tay phải xuống, trong tay khẽ nắm chặt hộp thuốc lá, đọc được nhãn hiệu ba số 7 trên vỏ hộp... Khuôn mặt của nàng chợt toát ra vẻ ưu sầu nhàn nhạt... Nàng cùng với gã nam nhân kia có quan hệ kết tinh sâu sắc nhất, nhưng kỳ thật nàng cũng không hiểu rõ gã nam nhân thanh tú kia, càng chưa nói đến chuyện yêu thích gì. Bất quá nàng thật sự có một chút thích sinh mạnh nhỏ nhoi đang không ngừng cố gắng lớn lên trong bụng của mình kia.

Mấy gã quân nhân mặc thường phục kia, băng qua con phố bên ngoài, đi vào quán nước, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, sau đó tản ra, chiếm cứ hai cái bàn gần cửa quán nước. Hứa Nhạc nhìn trận thế của đối phương như vậy, biết rằng bọn họ đang muốn ngăn cản mình và Trâu Úc bỏ đi. Hắn mạnh mẽ hút mấy hơi, cúi thấp người dùng mũi giày dẫm mạnh tàn thuốc, không hề để ý đến mấy ánh mắt có chút rét lạnh từ bên kia truyền đến, đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác, quay người trở vào quán nước.

- Xem ra sắp có người đến, cũng không biết là anh cô hay là cha cô.

Hứa Nhạc nói.

Trâu Úc lẳng lặng nhìn hắn ngồi xuống, cặp môi xinh đẹp khẽ cong lên, hóa thành một nụ cười mỉm có chút quái dị, trầm mặc nói:

- Xem ra, anh quả thật là không sợ.

Một chiếc xe quân dụng màu xanh lục mang theo thanh âm phanh chói tai dừng lại ngay trước quán nước. Đám khách nhân không nhiều lắm bên trong quán nước thoáng kinh ngạc nhìn ra, nghĩ thầm đến tột cùng là ai lại không có sự lịch sự nơi công cộng như vậy, phá hủy tâm cảnh thưởng thức trà của mọi người. Khi bọn họ nhìn thấy từ trên chiếc xe quân dụng bước xuống mấy gã quân nhân thần sắc lạnh lùng, mới lúng ta lúng túng thu hồi ánh mắt phẫn nộ lại.

Từ khi phát động chiến tranh với Đế Quốc cho tới nay, hình tượng và địa vị của Quân đội Liên Bang trong mắt công chúng đã tăng lên rất nhiều. Ngoại trừ sợ hãi ra, đám công dân của Liên Bang cũng đã đối với mấy gã binh lính nhiệt huyết bên ngoài tiền tuyến kia, có thêm một chút kính ý nhàn nhạt.

Cửa quán trà rất nhanh bị đẩy ra, một gã thiếu tá khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, sắc mặt lạnh lùng, dưới thanh âm bước chân cồm cộp, sự hộ tống của đám quân nhân thuộc cấp cùng đi, rất nhanh đi thẳng tới cái bàn bên cạnh cửa sổ. Hắn vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Trâu Úc bên cạnh bàn, dùng thanh âm nhàn nhạt, cũng không có chút ý tứ che dấu sự phẫn nộ và chán ghét mà nói:

- Theo ta về nhà!

Người mới tới chính là Thiếu Tá Trâu Hựu của Bộ Tham Mưu Tác Chiến Quân Khu III, công tử của Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Từ sau cú điện thoại kia của Thai Chi Nguyên, trong nửa năm nay hắn vẫn thành thành thật thật đóng đô lại Quân Khu III, cũng không có rời đi. Mãi đến mấy ngày trước, hắn mới nhận được tin là Trâu Úc bỏ nhà ra đi.

Hắn vốn vẫn cho rằng mình hiểu rất rõ cô em gái này, chắc là chuyện ở Song Nguyệt Vũ Hội lúc trước đã bị nhục nhã, khiến cho tâm tình không thoải mái, nên bỏ nhà ra đi cho hả giận. Dù sao trong mấy năm nay, Trâu Úc bỏ nhà ra đi cũng không phải chỉ một lần. Cho nên lúc mới bắt đầu hắn cũng không có để ý tới, nghĩ thầm chắc khoảng vài ngày nàng tự nhiên sẽ trở về mà thôi, hoặc là lúc đó tìm mấy gã bạn bè xôi thịt của nàng mà hỏi, chung quy cũng biết được tung tích của nàng.

Nhưng thật không ngờ, lần này Trâu Úc bỏ nhà ra đi cũng không phải là đùa giỡn, mất tích suốt hơn mười mấy ngày liền. Mấy gã bạn bè trước đây của Trâu Úc, cũng không ai biết nàng ở đâu. Tình hình như vậy tựa hồ có chỗ không ổn, vợ chồng Trâu Phó Bộ Trưởng hai người làm ầm làm ĩ lên một trận ở nhà, nhưng tóm lại là Trâu Hựu dùng thời gian nhanh nhất, từ Quân Khu III chạy về đây.

Đường đường là con gái lớn của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng mất tích, nếu như tin này truyền ra ngoài, hoặc là thật sự có cái gì bất trắc xảy ra, đó là chuyện không thể thừa nhận nỗi. Phó Bộ Trưởng Trâu Ứng Tinh mặc dù rất lo lắng cho con gái của mình, nhưng chung quy cũng không có khả năng ra lệnh cho nhân viên công vụ của Chính phủ Liên Bang truy tìm con gái mình. Người mà Trâu Hựu vận dụng, trên cơ bản đều là người đến từ Quân Khu III.

Hôm nay thật vất vả mới tra ra được hành tung của em gái mình, Trâu Hựu không chút chậm trễ, lập tức chạy tới quán nước. Nhìn thấy khuôn mặt không hề trang điểm của Trâu Úc, khuôn mặt có chút tiều tụy, hắn vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặt khác cũng là bùng cháy lửa giận trong lòng. Về phần gã thanh niên nãy giờ trầm mặc không nói gì, ngồi cúi đầu uống trà bên cạnh Trâu Úc kia, căn bản là không có nằm trong sự chú ý của hắn.

- Em nên biết rõ em là ai!

Trâu Hựu hạ giọng, hung hăng gầm nhẹ một tiếng:

- Về ngay cho anh!

Trâu Hựu lặp lại lần thứ hai, Trâu Úc lúc này tựa hồ như mới phát hiện anh mình tới, sắc mặt của nàng trắng nhợt, nửa cười nửa không, mang theo một tia lãnh ý nhàn nhạt, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Theo anh trở về làm gì? Tiếp tục tìm kiếm lợi thế để cho bọn anh thăng quan tiến chức à?

Câu này vừa mới ra khỏi miệng, trong mắt Trâu Hựu đã hiện lên một tia thần sắc dị thường, chợt biến thành phẫn nộ. Mà Hứa Nhạc nãy giờ vẫn cắm cúi uống trà, lúc này ngón tay chợt có chút cứng đờ lại. Hắn thật sự không ngờ, hiện tại Trâu Úc đang là bà mẹ mang thai, lại đem chuyện quan hệ với Thai Gia trước kia của mình, đánh giá bản chất thành như vậy.

Trâu Úc từ chỗ ngồi của mình chậm rãi đứng dậy, hai mắt bình tĩnh nhìn anh của mình, hơi hơi ngẩng cằm, có vẻ có chút ngạo nghễ, khóe môi lộ ra một tia tươi cười nhàn nhạt.

Ánh mắt Trâu Hựu dừng lại trên cái bụng hơi hơi lộ ra của em mình, thân thể cứng đờ.

Cái váy bông màu đỏ nhạt tinh khiết thập phần mềm mại khoát hờ lên bụng, giống như là sợ ảnh hưởng đến sinh mạng nhỏ nhoi bên trong vậy.

Sự phẫn nộ trong mắt Trâu Hựu nháy mắt biến mất, trở thành vô cùng khiếp sợ cùng với những cảm xúc dị thường. Sự tái nhợt nhanh chóng chiếm cứ khuôn mặt của hắn. Hắn không thể tin vào ánh mắt của mình, run rẩy nâng một ngón tay lên, chỉ thẳng vào mặt Trâu Úc, muốn mắng gì đó, nhưng suốt nửa ngày cũng không nói được lời nào.

- Mặt mũi của gia tộc, đã bị em làm cho toàn bộ mất hết!

Câu nói rét lạnh đến cực điểm này cơ hồ là rít qua kẻ răng của Trâu Thiếu Tá mà ra. Trâu Úc còn chưa có kết hôn, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nghe qua, kết quả là bây giờ trong bụng đã có đứa nhỏ. Bất luận cha đứa bé này là ai, Trâu Gia tuyệt đối cũng không chấp nhận được.

Hắn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè ép cảm xúc muống giáng cho em gái mình một bạt tay, ánh mắt cụp xuống, lạnh lùng mở miệng, nói:

- Đem nàng ta về.

Hai gã quân nhân theo hắn đi vào trong quán nước, còn có mấy gã quân nhân thường phục đã đi vào quán trước đó liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự do dự trong lòng đối phương, lại chung quy cũng không dám kháng lệnh, bước tới. Hứa Nhạc ngồi bên ngoài Trâu Úc, đám quân nhân này muốn bắt nàng đi, nhất định phải kéo hắn ra trước. Đám quân nhân này cũng không biết rõ thân phận của hắn, nên quay đầu nhìn về phía Trâu Hựu đợi mệnh lệnh.

Sự bình tĩnh, lạnh lùng của Trâu Hựu lúc này hoàn toàn là mạnh mẽ giả vờ. Nội tâm của hắn lúc này đã choáng đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào em gái mình trước mặt, nhận thấy ánh mắt của đám thuộc hạ, vẻ mặt lạnh lùng, nói:

- Bắt hắn đem về luôn!

Tình báo cũng đã nói rõ, mấy ngày nay Trâu Úc vẫn ở trong nhà trọ của gã nam nhân trẻ tuổi này. Mặc dù vẫn chưa điều tra ra được tên tuổi của gã nam nhân này, nhưng nói như vậy, hẳn là có liên quan đến đứa bé trong bụng của Trâu Úc. Trong mắt của Trâu Hựu, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, gã thanh niên trẻ tuổi này đã tương đương với người chết rồi. Nhưng trước khi bắt hắn chết, ít nhất cũng muốn điều tra rõ ràng chuyện này đã.

Một gã quân nhân vươn tay ra, chuyện bất ngờ liên đã xảy ra. Hứa Nhạc nhanh như chớp lật cổ tay, đã chụp lại cổ tay của gã quân nhân nọ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Trâu Hựu, nói:

- Nếu như nàng không muốn, cũng đừng ép nàng trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.