Gian Khách

Quyển 2 - Chương 105: Phòng thí nghiệm... của ta (Thượng)



Mảnh sứ vỡ cắt lên khuôn mặt trắng mịn như tuyết kia kỳ thật cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng mà một màn này xuất hiện trong mắt Hứa Nhạc và Trâu Hựu, bọn họ lại giống như là nghe được thanh âm sấm động, khiến cho trong lòng cực kỳ run sợ vậy.

Khuôn mặt cô gái trắng mịn như ngọc, lạnh như băng, một đường máu tươi cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trên đó. Không có cô gái nào mà không quan tâm đến dung nhan của mình. Mặc dù là một vết thương do mảnh sứ gây ra cũng không thể nói là hủy dung, nhưng mà một đường cắt nhẹ nhàng như thế, cũng đã thành công khiến cho toàn trường chấn động.

Trâu Úc dùng một hành động lãnh khốc đến cực điểm như thế, nói cho mọi người ở đây biết một điều, nàng hiện tại cũng đã là người điên, nàng căn bản không sợ chết. Một người ngay cả chết cũng không sợ, làm thế nào có thể chịu bị người khác ảnh hưởng cơ chứ?

Hứa Nhạc và Trâu Hựu cảm giác cả người rét lạnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, nghe nàng mỉm cười nhàn nhạt nói một câu như thế, trái tim bất giác đập nhanh thêm mấy phần, cảm giác nhiệt độ bên trong quán nước cũng giảm xuống vài phần.

Sắc mặt Trâu Hựu tái nhợt, hai tay giấu dưới bộ quân phục đã nắm chặt lại, đau lòng, phẫn nộ, sợ hãi nói không nên lời. Đến hôm nay hắn mới phát hiện ra, đứa em gái vốn được nhà mình cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa kia, thế nhưng không ngờ cũng có thể mạnh mẽ đến như vậy. Anh em máu chảy ruột mềm, nhìn vết thương trên mặt nàng cùng với dòng máu chảy ra, hắn theo bản năng bước tới một bước, chung quy lại bị ánh mắt lạnh như băng của Trâu Úc chặn lại...

- Mau đưa nàng đi bệnh viện!

Trâu Hựu phẫn nộ mà gấp gáp hét lên với Hứa Nhạc lúc này cũng đã ngây người ra.

Hứa Nhạc đỡ Trâu Úc bước nhanh ra khỏi quán nước. Bàn tay dính chút máu tươi của Trâu Úc khẽ vỗ về nhè nhẹ cái bụng hơi hơi to ra của mình, mỉm cười, khẽ nâng cằm, khuôn mặt toát ra vẻ khinh thường cùng kiêu ngạo không nói nên lời.

Mấy gã quân nhân lúc nãy bị đánh ngã xuống mặt đất trong quán nước rốt cuộc cũng khó khăn mà đứng lên. Bọn họ rất nhanh cau mày, nhìn theo bóng dáng gã thanh niên bình thường kia biến mất ngoài cửa, trong lòng nảy sinh vô số ý niệm. Bọn họ biết khi nãy Hứa Nhạc ra tay đã rất có chừng mực, nếu không hiện tại bọn mình tuyệt đối cũng không có cách nào đứng lên nhanh như vậy. Bọn họ là quân nhân Liên Bang, bội phục nhất tự nhiên là những người thực lực mạnh mẽ. Một thanh niên có thể trong khoảng thời gian ngắn mà đánh ngã nhiều người của mình như vậy, đương nhiên cũng không phải người bình thường.

Bọn họ bỗng nhiên nghĩ đến, nếu tiểu thư đi theo một nam nhân như vậy, kỳ thật cũng không phải là quá mức thiệt thòi.

o0o

Trên màn hình TV tinh thể lỏng tại phòng khách nhà trọ, chính là thời gian phát tin tức. Chuyện quan trọng nhất của năm 67 Hiến Lịch 37 đương nhiên chính là về Tổng tuyển cử Tổng Thống. Mặc dù hiện giờ việc tuyển cử vẫn còn chưa tới giai đoạn tiến hành khí thế hừng hực. Nhưng mà bảy cử tri tham gia ứng tuyển Tổng Thống lần này cũng đã hoàn toàn lộ diện, nắm chặt tất cả thời cơ, hướng về phía các cử tri của Liên Bang trình bày về cương lĩnh chính trị của mình, về các phương diện quan điểm, cho đến không nề hà xây dựng hình tượng trong mắt công dân Liên Bang.

Không hề nghi ngờ, vị Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, đang dẫn đầu tỷ lệ ủng hộ của công dân Liên Bang trong một cuộc điều tra không chính thức, cho tới vị cử tri mới, Châu trưởng Kinh Châu La Tư, đã trở thành người có khả năng chiến thắng nhất trong cuộc đua vào chức Tổng Thống lần này trong lòng của giới truyền thông cùng với dân chúng. Sự chú ý cùng với tiêu điểm hoàn toàn đều đặt trên người hai đối thủ cạnh tranh này. Sự đại hòa giải trong Liên Bang, chính sách đối ngoại trước sự uy hiếp của Đế Quốc, còn có việc đạt được hiệp nghị hòa giải với Thanh Long Sơn, cho đến tuyệt đại đa số bộ phân công dân của Hoàn Sơn Tứ Châu đều ủng hộ cho tư tưởng chính trị của hai vị này, khiến cho khả năng thắng cử của bọn họ đều bỏ xa các đối thủ khác.

Hứa Nhạc ngồi đơn độc trên chiếc salon, híp mắt nhìn phần tin tức. Sự chú ý của hắn cũng không có đặt trên dáng người ngăm ngăm đen của vị Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ kia. Mặc dù hắn cũng rất ủng hộ vị Chính trị gia đồng hương này. Hắn chỉ là nhìn chăm chú vào người đang đứng bên cạnh vị Châu Trưởng La Tư kia, vị lão nhân khuôn mặt bình tĩnh, dáng vẻ nhìn qua khiến cho người khác cảm thấy có thể vô cùng đáng tin cậy.

Nghị Viên Mạch Đức Lâm.

Đúng là bởi vì Nghị Viên Mạch Đức Lâm bỗng nhiên rút lại quyết định tham tuyển của mình, khiến cho Châu Trưởng La Tư chiếm được sự ủng hộ của đại bộ phận nhân dân Hoàn Sơn Tứ Châu. Vị Nghị Viên Liên Bang xuất thân từ Phiến quân này, địa vị trong lòng dân chúng Hoàn Sơn Tứ Châu cũng không thể dao động.

Trong sự kiện tại Sân vận động Lâm Hải Châu, có tổng cộng 37 thường dân vô tội thiệt mạng, tổng cộng 119 nhân viên cận vệ của Thai Gia cùng với quân nhân của Quân đội Liên Bang tử vong. Trong quá trình điều tra sau đó, lại có thêm mười bốn người nữa tự sát, hoặc là bị tự sát. Vị lão sư mà Thi Thanh Hải kính trọng nhất cũng phải nhảy lầu tự sát, bản thân Thi Thanh Hải lại biến thành gã đào phạm truy nã của Liên Bang, không khỏi ngày ngày phải trốn chui trốn nhủi. Trương Tiểu Manh biến thành một đám bụi mù trong vụ nổ trên bầu trời.

Hứa Nhạc trầm mặc nhìn vị lão giả đức cao vọng trọng trên kênh tin tức của Đài truyền hình, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại những con số cùng với những cái tên mà hắn vĩnh viễn không cách nào quên đi được kia. Rất nhiều người đã chết đi, Trương Tiểu Manh đã chết, Thi Thanh Hải mất tích, nữ nhân cùng với đứa con rơi của hắn thì đang ngồi sau lưng mình. Mà đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này, đều là vị Nghị Viên đang xuất hiện trên màn hình này.

Nhưng mà, nằm trong sự điều tra của Chính phủ Liên Bang, đừng nói là chứng cứ trực tiếp, dù cho là chứng cứ gián tiếp cũng đều không có. Bất luận là Chính phủ Liên Bang hay là Thai Gia, đều không thể vạch trần bộ mặt lãnh khốc phía sau của Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Nếu bọn họ cố gắng làm việc này, ngược lại sẽ biến thành một gã tư bản truyền bá tư tưởng chính trị lệch lạc, gây mất đoàn kết cho dân chúng... trong mắt của công dân Liên Bang. Huống chi bên trong Liên Bang, đang có không biết bao nhiêu thế lực âm thầm duy trì cho vị Chính trị gia có thể mang lại lợi ích này...

Cặp mày Hứa Nhạc dần dần nhăn lại, dần dần bình phục. Tắt đi TV, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Trâu Úc đang nằm trên salon phía sau, mắt nhắm lại như muốn ngủ. Lúc này nửa khuôn mặt của Trâu Úc bị băng một lớp gạc băng trắng muốt, hai mắt nhắm nghiền nhìn qua vô cùng yếu ớt.

Nhưng hiện tại Hứa Nhạc cũng rốt cuộc biết được, cô gái đang mang thai không đầy 20 tuổi này, vì cái gì lại thích mặc quần áo màu đỏ như thế. Hóa ra bên trong cái lớp vỏ ngoài kiêu căng, lãnh khốc của nàng ta, là một trái tim vô cùng nóng bỏng. Hai từ yếu ớt này, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không dùng để chỉ nàng được.

Vết thương do mảnh sứ vỡ cắt lên da thịt mềm mại của nàng cũng không quá sâu, sau khi trải qua trị liệu đơn giản tại bệnh viện, bọn họ đã có thể trở về nhà. Thậm chí cũng không cần trải qua phẫu thuật trị liệu gì cả... Bác sĩ sau khi khám sơ chỉ thoa một lớp cao sinh hóa lên vết thương, liền xác nhận không có vấn đề gì nữa. Mặc dù sau khi lành có thể sẽ để lại vết sẹo, cũng không quá sâu, lúc đó tiến hành trị liệu đơn giản một chút, trên mặt Trâu Úc cũng sẽ không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì nữa.

Vết sẹo mặc dù không sâu, nhưng một màn này cũng vẫn là kinh tâm động phách. Hứa Nhạc nhìn lên cái vết thương kia, mới hiểu được quyết tâm của cô gái áo đỏ kia, căn bản là không cần bất luận kẻ nào lên tiếng phản đối, nàng dùng chính máu trên mặt của mình, cảnh cáo gia đình mình, những thứ như là sinh mệnh, tính mạng này nọ... nàng cũng không hoàn toàn để ý đến. Cho nên tâm tình của Hứa Nhạc có chút áp lực. Sớm biết như thế, có lẽ mình cũng không cần phải can thiệp quá sâu vào chuyện này như thế... Hắn cau mày nghĩ đến, vị Đại tiểu thư trước mặt mình này, đối với mình đối với người kiên cường như thế, có lẽ chỉ là muốn dùng đứa bé trong bụng của mình để thể hiện sự phản kháng đối với hoàn cảnh của mình mấy năm nay, phản bội lại gia đình mình, mà căn bản không cần biết đứa bé trong bụng này đến tột cùng sẽ như thế nào.

Tựa hồ cảm nhận được luồng ánh mắt bình tĩnh mà sâu sắc kia, Trâu Úc mở cặp mắt xinh đẹp của mình, ngồi dậy, dựa người trên ghế salon mềm mại, ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Nhạc, mở miệng nói:

- Tâm tình của anh hình như không tốt lắm.

- Thân thể của cô hiện tại cũng không thuộc về một mình cô.

- Thân thể tôi chính là của tôi, tôi không phải là cái máy sinh đẻ của gã quan chức lưu manh bạn của anh.

Ánh mắt Trâu Úc có chút phẫn nộ, hiện tại nàng vô cùng mẫn cảm đối với những lời nói đại loại như thế. Hứa Nhạc vẫn bảo trì thái độ trầm mặc, khiến cho nàng cảm thấy bản thân mình giống như là một con gà mái, mà Hứa Nhạc sống cùng với mình trong mấy ngày hôm nay, cũng giống như một gã nông phu nuôi gà vậy, chỉ biết quan tâm đến những cái trứng của mình mà thôi.

Nghe được thanh âm của Trâu Úc có chút biểu hiện bén nhọn, phẫn nộ cùng với chỉ trích, không biết vì cái gì, trong lòng Hứa Nhạc cũng bắt đầu có một loại cảm xúc súc tích mãnh liệt. Hắn chỉ trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói:

- Ít nhất... thân thể này của cô cũng không phải dùng để thể hiện sự phản bội của mình đối với gia đình.

Mỗi người đều có sự mẫn cảm của riêng mình. Trâu Úc mẫn cảm ở chỗ quan hệ giữa trứng và gà mái, còn Hứa Nhạc lại mẫn cảm ở chỗ phản bội gia đình, đều mẫn cảm với một loại câu chữ... Hắn không thích hai chữ phản bội này. Thậm chí còn cảm thấy thống khổ đối với hai chữ này. Trong cuộc đời 20 năm ngắn ngủi này của hắn, cô gái mà hắn từng có quan hệ sâu sắc nhất, đã vì lý tưởng mà hiến thân, lại bởi vì hai chữ phản bội này mà chết...

Trâu Úc nghe ra sự đau lòng cùng chua xót nhàn nhạt trong lời nói của Hứa Nhạc, từ trong ánh mắt của Hứa Nhạc cũng cảm nhận được sự tưởng niệm cùng với buồn bã. Nàng biết được gã thanh niên này đang nhớ tới Trương Tiểu Manh, cho nên nàng im lặng, không nói thêm gì nữa.

- Tôi là người không hồ đồ trong chuyện đại sự...

Hứa Nhạc đột nhiên đưa ra một định nghĩa về bản thân mình:

- Nhưng ở rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, sự lựa chọn của tôi nhìn qua đều rất ngu ngơ, rất khờ dại... Kể cả chuyện của cô ở trong đó... Cô và tôi đến tột cùng có quan hệ gì? Tôi tại sao lại phải làm như vậy? Tôi chỉ là cho rằng tồn tại là chính xác, biến mất là sai lầm... Có lẽ cũng sẽ không thay đổi được cái gì, nhưng ít nhất tôi muốn thay đổi một chút những người bên cạnh của mình.

Hắn đứng dậy, bóng dáng hơi có chút cô đơn, đi vào phòng vệ sinh. Những người xuất thân từ tầng lớp phú quý vốn không thương tiếc đến sinh mạng của mình hay những người khác, giết người phóng hỏa vẫn có thể bình thản như thường. Cuộc sống của đám người xuất thân trong khu vực khai thác mỏ như hắn, vẫn sống trầm mặc như thế, lại bắt buộc bản thân mình phải bằng lòng với số mệnh, những bất công trên thế giới này trước giờ đều rất nhiều. Hứa Nhạc biết được điều đó, cũng sớm cho rằng mình đã có thói quen đó rồi. Nhưng mà cũng giống như cây cao đứng trong gió mạnh vậy, không ngừng lắc lư qua lại, tim hắn cũng không thể nào hoàn toàn bình thản mãi được. Ngày qua ngày làm công việc buồn tẻ tại Sở Nghiên Cứu, làm bạn với mình chỉ có một cô gái đang mang thai không có bất cứ quan hệ nào với hắn, hắn cảm thấy có chút vô lực, giống như không làm được bất cứ chuyện gì vậy.

Nhưng tình huống ngày hôm sau lại có nhiều thay đổi.

Khi chiếc ô tô màu đen không có biển hiệu gì chạy nhanh vào bãi đậu xe của Học Viện Quân Sự I, trải qua mấy tầng bảo vệ kiểm tra chip vi mạch cùng với xác nhận quyền hạn, lại đi vào trong phòng thí nghiệm trống trải mà quen thuộc, Hứa Nhạc kinh ngạc đứng trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình.

Lão Giáo sư Trầm bị bệnh, đã vào Bệnh Viện Quân Khu nhập viện, hôm nay trong phòng thí nghiệm liền chỉ còn lại một mình Hứa Nhạc mà thôi. Hắn ngơ ngác đứng trước cái bàn hơn mười giây đồng hồ... Không cần phải nghe những thanh âm mệnh lệnh như đòi mạng kia, cũng không cần phải làm ra những động tác điên cuồng như đang thao tác robot, cũng không cần dùng cái đầu chạy đua trong những số liệu, tính toán công thức, cho đến không cần phải nhìn mặt lão Giáo sư Trầm nữa... Không có bận rộn, không có mồ hôi cùng với đau nhức, chỉ có thanh âm nhàn nhạt của hệ thống thông gió trên trần phòng thí nghiệm... Hứa Nhạc nhất thời có chút không thích ứng nổi...

Nhưng mà, chẳng qua hắn chỉ sửng sốt trong suốt mười giây đồng hồ mà thôi, trên khuôn mặt thân thiện dễ gần bình tĩnh kia đã hiện lên vẻ tươi cười... Hôm nay phòng thí nghiệm này liền biến thành thế giới của hắn.

Ngón tay thon dài ổn định khẽ di động mấy cái trên cái màn hình to lớn trên chiếc bàn trước mặt, hướng về hệ thống điều khiển máy tính trung tâm của phòng thí nghiệm phát ra vài chỉ lệnh đơn giản. Hệ thống điều hòa không khí trong phòng chỉnh xuống tới mức 3, cánh cửa phòng tạp vật đã đóng lại không biết bao nhiêu lâu lại mở ra, thiết bị vệ sinh tự động bắt đầu phát ra thanh âm tích tích, từ trong đó chạy ra, bắt đầu quét tước vệ sinh.

Mấy ngày trước hắn cũng đã chuẩn bị xong những thiết bị cần thiết cho mình. Hệ thống máy tính trung tâm trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm có dung lượng bộ nhớ dữ liệu vô cùng khổng lồ, hơn nữa tích trữ đủ loại thiết bị tự động cùng với các tài liệu cần thiết khác, cần cái gì có cái đó. Mặc dù cũng không biết những lý luận nghiên cứu cơ bản, vì sao lại cần phải sử dụng mấy thứ này? Nhưng mà Hứa Nhạc biết, bản thân mình vô cùng cần những thứ đó.

Đã rất lâu rồi không có cầm qua công cụ kim loại, hiện nay cầm lấy những thiết bị nặng trịch kia, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng thân thiết. Chỉ mất thời gian hơn mười phút, hắn đã làm quen với những loại thiết bị hút bụi tự động trong phòng thí nghiệm này. Theo tiếng ong ong không ngừng vang lên của hệ thống điện tử, hấp thu những hạt bụi nhỏ vương vãi khắp nơi trong không trung. Dưới ánh mặt trời tự nhiên cùng với ánh đèn trên trần nhà, có thể nhìn thấy được vô số những hạt bụi rất nhỏ đang bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, không ngừng giảm bớt.

Trong quá trình chờ đợi việc hút bụi, Hứa Nhạc quay trở về trước màn hình trên bàn, híp hai mắt lại, bắt đầu rất nhanh kiểm tra hệ thống cơ sở dữ liệu bên trong phòng thí nghiệm. Trải qua mười mấy ngày làm việc trong này, trình độ quen thuộc của hắn đối với cơ sở dữ liệu trong này đã đạt đến mức khiến người ta giật mình. Tổng cộng có 21 cây thư mục dữ liệu, chỉ mở đến cái thứ 6, hắn đã tìm được cái hắn muốn kiếm.

Tài liệu hướng dẫn về hệ thống truyền tải dòng điện sinh thể con người.

Mối tương quan giữa chip vi mạch nhân thể và hệ thần kinh của con người.

Hứa Nhạc nhìn tiêu đề của hai cái văn bản này, ánh mắt nhất thời sáng lên. Thứ mà hắn quan tâm nhất chính là cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể cùng với con chip vi mạch nhân thể sau gáy kia. Mà hai cái tài liệu trước mắt hắn vốn đã bị các Khoa Học Gia của Liên Bang cho vào quên lãng, đối với hắn mà nói chẳng khác nào hai cánh bánh ngọt thật lớn.

Rất nhanh xem quan nội dung tóm lược của hai cái văn bản kia, Hứa Nhạc nhắm lại hai mắt, trong đầu tiến hành một bước thống kê, sắp xếp lại những tư liệu mới đọc kia. Cuối cùng hắn mở ra hai mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Về kỹ thuật chip vi mạch, Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác đương nhiên cũng có rất nhiều tài liệu chi tiết, nhất là khi cơ sở dữ liệu hệ thống của Sở Nghiên Cứu lại sử dụng chung với cơ sở dữ liệu của mấy Học Viện Quân Sự của Quân đội. Hứa Nhạc đọc được rất nhiều tài liệu trong đó, nhưng mà những cái kỹ thuật chip vi mạch này chủ yếu là tập trung vào các phương diện vi mạch ứng dụng trong thực tiễn, bất luận là robot, chiến hạm, cấu thành inte... đầu là những cấu kiện kim loại lạnh lẽo mà thôi.

Chip vi mạch mà Hứa Nhạc chân chính quan tâm, chính là loại chip vi mạch có thể tự động phóng thích ra mạch xung mỏng manh kia, loại chip vi mạch nhân thể. Nhưng trong hệ thống cơ sở dữ liệu này lại không hề có chút tư liệu gì. Hứa Nhạc cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì hắn biết rõ, loại kỹ thuật vi mạch này ngoại trừ sử dụng cho định vị cùng với phát ra tin tức ngắn, đối với cả Liên Bang mà nói, cũng không có tác dụng quá lớn. Thế nhưng thứ mà mọi người vô tình không chú ý đến, hoặc là cố tình không chú ý đến, chính là loại chip vi mạch này, lại đụng chạm đến Cục Hiến Chương thần bí, Đệ Nhất Hiến Chương không nơi nào không có...

Với cấp bậc quyền hạn hiện tại của hắn, không có khả năng tiếp xúc đến những tài liệu nghiêm mật đã bị Cục Hiến Chương phong tỏa kia, thậm chí ngay trong bộ nhớ cơ sở dữ liệu của Quân đội, cũng không có những tư liệu về cái này.

Hứa Nhạc đặt sự chú ý của mình sang cái phương diện kia. Lúc này công việc hút bụi trong phòng thí nghiệm cũng đã sắp kết thúc, tay trái của hắn vẫn không ngừng thao tác điều khiển máy hút bụi, tốc độ không chút nào chậm lại, còn tay phải hắn thì liên tục thao tác trên màn hình, yêu cầu máy tính xuất ra cho hắn mô hình truyền tải dòng điện sinh thể của con người, hắn cứ như vậy mà trầm mặc thao tác.

Tích một tiếng vang lên, việc hút bụi kết thúc.

Mặc vào trang phục bảo vệ nghiên cứu sư màu xám, đeo lên hệ thống kính hiển vi điện tử, Hứa Nhạc híp hai mắt lại, thật cẩn thận và vô cùng trấn tĩnh mở ra hệ thống mô phỏng điện lưu nhân thể, trầm mặc nhìn chăm chú vào những số liệu trên màn hình đưa ra.

- Đường thông qua... đường hao tổn...

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào mô hình tài liệu điện tử trước mặt, trong lòng nhớ lại cảnh đại thúc năm đó bên ngoài khu rừng Hà Tây Châu, chỉ nhờ vào mười đầu ngón tay, đã có thể khống chế thân thể của một con robot khổng lồ, trái tim đập nhanh lên một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.