Gian Khách

Quyển 2 - Chương 117: Vũ trụ không có đạo lý



- Vì sao lại là tôi?

- Mấy năm nay, Sở Nghiên Cứu, Học Viện Quân Sự I, Viện Khoa Học, liên tục điều bốn mươi mấy gã nhân viên trợ lý nghiên cứu đi vào phòng thí nghiệm của cha ta, nhưng không ai có thể kiên trì quá một tháng. Nguyên nhân bởi vì tất cả mọi người đều biết, phương hướng nghiên cứu của cha ta, vốn không có tiền đồ gì.

Giáo sư Trầm dùng một loại ánh mắt ôn hòa nhìn Hứa Nhạc, nói:

- Ngoại trừ những công việc mà cha ta giao phó, mấy gã nhân viên trợ lý kia thậm chí đối với đề tài nghiên cứu lượng tử mà suy đoán ra động thái của cha ta căn bản là không có chút hứng thú nào. Cha ta trước khi ra đi từng nói qua, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mình cậu là từng chủ động lật lại xem những gì mà ông ta nghiên cứu.

Hứa Nhạc trầm mặc cúi đầu, trong lòng sinh ra một tia áy náy... Lúc vừa mới đi vào phòng thí nghiệm này, hắn cũng giống như mấy gã nhân viên trợ lý nghiên cứu trước đây, cũng không hề để ý đến lĩnh vực đó. Bất quá chỉ là bởi vì thói quen do Phong Dư đại thúc vốn hay áp bức hắn làm việc, cho nên hắn mới hay chủ động làm việc, và còn chăm chỉ hơn người thường mà thôi.

Về phần lĩnh vực nghiên cứu lượng tử mà suy đoán động thái của Giáo sư Trầm Lão kia, Hứa Nhạc vốn cũng không có bất cứ hứng thú gì, nếu không phải là bởi vì thế hệ robot mới nhất của Liên Bang gặp phải mấy vấn đề, vừa may lại có chút liên quan đến những gì mà Giáo sư Trầm Lão nghiên cứu, có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ mở ra những tài liệu nghiên cứu kia.

Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Nhạc liền hiện ra chút quang mang, trong mơ hồ, hắn tựa hồ như đoán được mấy gã quan liêu kỹ thuật cao cấp kia, vì cái gì lại ngay lúc Giáo sư Trầm Lão vừa bệnh chết, đã vội vàng gấp gáp không kịp chờ đợi chạy vào phòng thí nghiệm. Chỉ là hắn cũng không thể khẳng định được điều này mà thôi.

Phát hiện vị trợ lý trẻ lâm vào trầm mặc, Giáo sư Trầm nghĩ rằng người này đột nhiên nghe được những chuyện này, có chút không tiếp nhận được, mỉm cười nói:

- Lĩnh vực mà ta nghiên cứu là mỏ khoáng dưới lòng đất, hoàn toàn bất đồng với lĩnh vực nghiên cứu của cha ta, cho nên những gì ông ta để lại trong phòng thí nghiệm, để lại cho ta cũng vô ích. Để lại cho cậu, ít nhất sự cô đơn nghiên cứu của cha ta trong mười mấy năm qua, coi như cũng có chút an ủi, ít nhất cũng có người xem trọng nó.

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc, sau đó đem chuyện xảy ra tại cửa phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu sáng nay nói lại cho đối phương nghe. Đối phương dù sao cũng là con ruột của Giáo sư Trầm Lão, bất luận là về mặt pháp luật, hay là từ mặt tình người mà nói, những yêu cầu vô lý của đám quan liêu cao cấp của công ty Quả Xác kia, hắn cần Giáo sư Trầm cho một chủ ý nào đó.

- Chuyện này chỉ sợ ta cũng không giúp gì được cậu trong lúc này...

Bên trong cặp mắt bình tĩnh của Giáo sư Trầm toát ra một tia đau đớn. Ông ta và cha mình giống nhau, đều toàn tâm toàn ý đặt hết trong việc nghiên cứu... Những gì trong phòng thí nghiệm của cha mình để lại hết cho Hứa Nhạc, vị Giáo sư này cũng không có ý kiến gì, nhưng nghe nói đám quan liên của Công ty Quả Xác, cư nhiên ngay trong lúc thi thể cha mình chưa lạnh, đã mạnh mẽ đòi xâm nhập vào phòng thí nghiệm... mặc dù cũng không biết ý đồ của mấy gã quan viên kia đến tột cùng là cái gì, nhưng ông ta vẫn như cũ cảm thấy thương tâm và phẫn nộ.

- Trong này có một ít hồ sơ tư liệu, còn có những ghi chép công việc năm xưa của cha ta, còn có một số công văn pháp luật về thừa kế... Ta cũng không có nhìn kỹ, nhưng bản hợp đồng hợp tác giữa cha ta và Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác hẳn cũng là nằm ở trong này...

Giáo sư Trầm đưa cho Hứa Nhạc một tép hồ sơ nhỏ, trầm ngâm nói:

- Nếu trong tương lai chuyện này ầm ĩ đến tòa án, cứ nói với ta một tiếng, ta đồng ý ra tòa làm chứng cho cậu.

Những người làm công việc nghiên cứu, chung quy vẫn tương đối ngây thơ một chút...

Đại biểu cho Công ty Quả Xác chính là ý chí của toàn bộ cao tầng Liên Bang, ít nhất mấy gã quan viên cao cấp xuất hiện buổi sáng hôm nay, chính là đại biểu cho ý chí của một phần thế lực cao tầng của chính Liên Bang, bất luận là Giáo sư Trầm hay là Hứa Nhạc, đối diện với lực lượng này đều cũng có vẻ nhỏ bé đáng thương.

Hứa Nhạc tin rằng, nếu như mấy gã quan viên kia thực sự kiên quyết muốn đi vào phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, sẽ có vô số phương pháp khác nhau, hơn nữa có thể tìm ra vô số lý do chính đáng. Lời nói của Giáo sư Trầm sẽ ra tòa làm chứng này nọ... chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không biến thành sự thật. Bọn quan chức kia căn bản sẽ không để chuyện này ầm ĩ đến tòa án.

o0o

Uống một ly rượu đế nhỏ vào buổi chiều... đây là thói quen của hắn từ khi còn ở Đại khu Đông Lâm, Hứa Nhạc híp mắt lại, nhìn ly rượu đặt trên bàn trước mặt, nhớ tới những lời nói ngày đó của Giáo sư Trầm Lão.

- Thừa dịp ta còn chưa chết đi, đem chuyện này làm cho xong đi.

Nhưng mà Giáo sư Trầm Lão lại ra đi một cách tự nhiên như vậy, ánh mắt của Hứa Nhạc càng ngày càng híp chặt lại. Sự suy đoán bên trong bệnh viện kia dần dần hiện rõ ra trong đầu của hắn, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng hơn, càng ngày càng chính xác hơn. Xem ra... đám nhân viên nghiên cứu trong các ngành kia, đại khái là trong quá trình nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới nhất của Liên Bang, đã dần dần phát hiện ra tầm quan trọng của những gì mà Giáo sư Trầm Lão đang nghiên cứu.

Ngoại trừ việc nghiên cứu thiết kế thế hệ robot mới nhất của Liên Bang kia, còn có chuyện gì có thể khiến cho mấy gã quan viên kia khẩn trương đến như thế, cư nhiên có thể ngay lúc Giáo sư Trầm Lão vừa mới bệnh chết, đã mạnh mẽ đi vào phòng thí nghiệm.

Hắn theo bản năng lấy từ trong cái túi nhỏ trên mặt bàn ra một cái bánh tráng mật mỏng manh, Hứa Nhạc chậm rãi cắn một miếng, rót cho mình một ly rượu... Mùi vị rượu cay nồng, có chút đắng nghét thống khổ... Hắn hít sâu một hơi, hạ quyết tân, mặc kệ đám quan viên kia đang suy nghĩ cái gì, tính toán cái gì, cũng không quan tâm mình có thể bảo vệ phòng thí nghiệm hay không, nhưng ít ra hệ thống phun lưu khí điện tử, phải thành công trong tay của chính mình.

Trên con robot thế hệ mới nhất của Liên Bang, phải viết lên tên của Giáo sư Trầm Lão.

Hứa Nhạc vốn là một người vô cùng bình tĩnh, trong mấy ngày gần đây, tâm tình của hắn đã bị con robot thế hệ mới làm cho chấn động. Đó là bởi vì hắn thích, đó là bởi vì đây là lý tưởng cuộc sống của hắn, hơn nữa hắn cần phải thông qua việc nghiên cứu chế tạo robot thành công, để trợ giúp cho bản thân mình đạt được mục đích riêng của hắn. Ngoại trừ cái đó, còn là do bản tính cứng nhắc của hắn. Cái này giống như là lý tưởng cuộc sống hắn vậy... cái gì thuộc về Giáo sư Trầm Lão, liền phải thuộc về Giáo sư Trầm Lão, cái gì thuộc về hắn, liền là của hắn...

Đối với một gã cô nhi 'Đầu Đá' của Đông Lâm, không ai muốn tranh giành, đồ vật đó có thể được dùng chung, nhưng nếu có ai tranh giành của hắn, như vậy thì hắn sẽ giành lại giống như một con thú hoang hung mãnh nhất vậy...

- Có chuyện gì vậy?

Trâu Úc nhíu cặp mày lại, nhìn biểu tình trầm trọng của Hứa Nhạc, nhìn xuống bàn rượu trước mặt của hắn, nhìn đối phương bởi vì rượu nồng đậm mà mặt nhăn mày nhó,... nàng biết hôm nay gã thanh niên nhìn có vẻ bình thường này, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi...

- Giáo sư Trầm Lão bệnh chết rồi...

Cho dù không có nói chuyện phiếm với Hứa Nhạc, Trâu Úc cũng biết rõ Giáo sư Trầm Lão là ai. Trong Liên Bang hiện nay, người đạt được Huy Chương Tinh Vân còn sống cũng không còn nhiều lắm... Nàng trầm mặc một lát, mở TV lên.

Trên kênh Tin Tức của TV đang phát tin tức Giáo sư Trầm Lão vừa mới qua đời. Vị lão nhân gia này sớm đã rời khỏi giới Khoa học Trung tâm của Liên Bang, dần dần bị đám công dân Liên Bang lãng quên đi. Nhưng khi ông ta mất đi, rốt cuộc cũng đã kinh động đến rất nhiều người... Trong nháy mắt, rất nhiều người đã nhớ lại những cống hiến lớn lao của Giáo sư Trầm Lão cho Liên Bang năm xưa.

Hứa Nhạc cũng không có xem tin tức, hắn chỉ là trầm ngâm trong đầu cẩn thận đem những tính toán cùng mục đích của mình duyệt qua lại một lượt, phân tích chỗ nào không đúng, chỗ nào có thể thay thế... Đột nhiên, hắn dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Trâu Úc đang ngồi trên ghế salon, nhìn chăm chú thật lâu.

Trâu Úc bị hắn nhìn chằm chằm có chút khó chịu, lạnh lùng nói:

- Có chuyện gì thế?

- Giáo sư Trầm Lão dạo gần đây có trợ giúp tôi nghiên cứu một số vấn đề... Cụ thể mà nói, những vấn đề này, có liên quan đến việc thế hệ robot mới nhất của Liên Bang có thành công hay không...

Hứa Nhạc lại uống thêm một ly rượu, đem những sự tình phát sinh trong mấy ngày gần đây kể lại cho Trâu Úc nghe một lần.

Trâu Úc càng nghe càng nhập thần hơn, ánh mắt sáng rực lên. Nàng thân là con gái của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, cũng không phải là người không có chút học vấn gì. Nàng đương nhiên hiểu rất rõ ràng, những lời mà Hứa Nhạc đang nói đây, đối với Quân đội Liên Bang, thậm chí đối với cục diện chiến tranh giữa Liên Bang và Đế Quốc mà nói, có ý nghĩa trọng yếu đến thế nào.

Chuyện càng trọng yếu, lợi ích liên lụy trong đó càng nhiều hơn, càng khiến người khác chú ý nhiều hơn. Trâu Úc trầm mặc một lúc lâu sau, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Nếu như Sở Nghiên Cứu của Công ty Quả Xác đối với phòng nghiên cứu của các anh coi trọng đến như thế, xem ra rất nhiều người cũng đã nhận ra rằng thế hệ robot mới nhất cuối cùng có thành công hay không, liên quan rất lớn đến nội dung nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão. Vấn đề là, hiện tại chúng ta không biết, những người kia đến tột cùng là biết được bao nhiêu. Những nan đề mà bọn hắn đang gặp phải, cần phải có những tư liệu bên trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, hay là nói, bọn chúng biết rõ các anh đã sắp nghiên cứu thành công, nên chạy tới cướp thành quả nghiên cứu.

Ở chung với nhau nhiều ngày như vậy, Trâu Úc khi nói chuyện, vô cùng tự nhiên đem Hứa Nhạc ghép chung với mình, tự xưng là chúng ta.

Hứa Nhạc suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Chắc là lý do thứ nhất...

- Không ai có thể bảo vệ được phòng thí nghiệm...

Trâu Úc chăm chú nhìn hắn nói:

- Anh chỉ là nhân viên tạm thời của Công ty Quả Xác, đồng thời là một quân nhân văn phòng lệ thuộc trực tiếp vào Bộ Quốc Phòng. Bất luận là thân phận nào đi nữa, anh cũng chỉ là một tiểu nhân vật...

Hứa Nhạc lẳng lạng nhìn nàng.

- Đừng có nhìn tôi. Cha tôi đúng là quân nhân xuất thân từ kỹ thuật, đối với Công ty Quả Xác hẳn là có một lực ảnh hưởng nhất định. Nhưng mà chuyện này... lợi ích dính líu quá lớn.

Trâu Úc cụp mi mắt xuống, nói:

- Cho dù anh có thỉnh Thai phu nhân ra mặt hỗ trợ đi nữa, những người đó cũng không có khả năng từ bỏ đâu.

- Cô tựa hồ đoán ra được ai là đại nhân vật đứng sau muốn cướp đi thành quả của Trầm Lão.

Trâu Úc chần chờ một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói:

- Viện Khoa Học Liên Bang... Lâm Viện Trưởng.

Cặp mày Hứa Nhạc nhăn lại, có chút không dám tin vào tai của mình. Ở trong lòng đám công dân Liên Bang, Viện Khoa Học Liên Bang là một địa phương vô cùng cao thượng, vô cùng thánh khiết, mà uy tín của vị Lâm Viện Trưởng kia lại vô cùng cao. Năm đó khi Hứa Nhạc còn là một gã sửa chữa đồ điện ở Đại khu Đông Lâm, cũng đã thập phần sùng bái vị chuyên gia đã một mình gánh chịu toàn bộ công tác nghiên cứu chế tạo robot của Liên Bang này.

- Lâm Viện Trưởng là người trẻ tuổi nhất đạt Huy Chương Tinh Vân từ trước tới nay, so với Giáo sư Trầm Lão lúc đạt Huy Chương Tinh Vân còn trẻ hơn đến 11 năm... Nhưng mà năm đó có một lời đồn chưa được chứng thực. Năm đó vị Lâm Viện Trưởng này làm việc cùng phòng thí nghiệm với Giáo sư Trầm Lão, thành quả nghiên cứu giúp Lâm Viện Trưởng đạt được Huy Chương Tinh Vân... nghe nói là sao chép của Giáo sư Trầm Lão.

- Viện Trưởng Viện Khoa Học sao chép thành quả nghiên cứu? Hắn thật sự... có thể vô sỉ đến mức này sao?

Hứa Nhạc nhăn mặt nói.

Trâu Úc ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:

- Chỉ là lời đồn, cũng không ai có được chứng cứ, cũng không ai dám lên tiếng trước công chúng về điều này. Vị trí Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang rất mẫn cảm, rất siêu nhiên... Bất luận là giới chính khách hay là Quân đội, cũng không ai muốn đắc tội với ông ta.

- Có thể nhanh chóng như vậy từ vấn đề nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới phát hiện ra tầm qua trọng của vấn đề suy đoán động thái của lượng tử, hơn nữa có thể liên tưởng đến Giáo sư Trầm Lão, vốn đã sắp bị người khác lãng quên đi... Trình độ học vấn khoa học của người này khẳng định là cực cao... Hơn nữa người này phải rất quen thuộc với Giáo sư Trầm Lão, thậm chí là... luôn luôn âm thầm giám sát ông ta.

Hứa Nhạc cúi đầu, chăm chú tự hỏi, nếu như những gì Trâu Úc phán đoán là chính xác, như vậy hắn không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang, một đại nhân vật thân phận cao cả, được cả Liên Bang tôn kính, học trò trải rộng khắp các bộ ngành khoa học mấu chốt của Liên Bang như vậy... Nếu như ông ta thật sự muốn âm thành cướp đi thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão như vậy, hắn căn bản cũng không có biện pháp gì.

- Anh nghiên cứu thế hệ robot kiểu mới còn bao lâu nữa thì thành công?

Trâu Úc chăm chú nhìn thẳng vào mặt Hứa Nhạc. Nàng vẫn cho rằng gã thanh niên có khuôn mặt bình thường ở trước mặt mình này nhất định sau này sẽ trở thành châu báu, nhưng nàng thật sự không ngờ đến, hắn vừa mới tiến vào Sở Nghiên Cứu chưa được bao lâu, hắn đã khiến cho toàn bộ Liên Bang phải khiếp sợ rồi.

- Không bao lâu nữa...

- Từ bỏ phòng thí nghiệm đi...

Trâu Úc nói một cách dứt khoát... Đối với những thủ đoạn hắc ám trong thượng tầng cao cấp của Liên Bang, nàng so với Hứa Nhạc, một tên gia hỏa xuất thân bình thường này, vốn biết rõ hơn rất nhiều:

- Toàn lực tập trung vào việc nghiên cứu robot thế hệ mới của anh đi. Chỉ cần làm được chuyện đó, xem như kẻ kia có thật sự là Viện Khoa Học của Liên Bang đi nữa, anh cũng không cần phải lo lắng...

Hứa Nhạc biết những điều nàng nói là không sai, phương pháp này tương đối thực tế một chút, nhưng hắn cũng không muốn từ bỏ phòng thí nghiệm... Bởi vì đó là những kết tinh trí tuệ lúc cuối đời của Giáo sư Trầm Lão.

- Mặc dù còn cách thành công không xa, nhưng tôi còn cần phải có bộ nhớ dữ liệu bên trong phòng thí nghiệm. Nếu như không có phòng thí nghiệm, như vậy tôi cũng không thể tiếp tục nghiên cứu được nữa.

- Vậy phải tìm cách nào mà đem bộ nhớ dữ liệu kia lấy ra khỏi phòng thí nghiệm...

Trâu Úc chăm chú nhìn hắn:

- Đừng có bất cứ hy vọng xa vời gì... Tôi tin rằng ngày mai anh đến Sở Nghiên Cứu, sẽ lập tức bị điều đi nơi khác ngay... Cả đời này của anh, chỉ sợ cũng đừng nghĩ đến chuyện đến gần được phòng thí nghiệm nửa bước.

Phải từ bên trong Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác bảo vệ sâm nghiêm, trải qua ba tầng canh gác của Học Viện Quân Sự I, đem bộ nhớ cơ sở dữ liệu khổng lồ trong phòng thí nghiệm kia ra ngoài, đó là một nhiệm vụ gần như là không thể hoàn thành. Hứa Nhạc mặc dù tin tưởng cô gái mang thai Trâu Úc này có sự phán đoán vô cùng nhạy cảm, nhưng cũng không hề suy nghĩ theo phương hướng đó.

Chỉ là ngày hôm sau, khi một đội Hiến Binh đội I vũ trang đầy đủ, ra lệnh cho hắn phải lập tức đi đến phòng làm việc của Bộ Nhân Sự Sở Nghiên Cứu, hắn mới hiểu được mình căn bản phải dựa theo những lời của Trâu Úc mà làm... Hứa Nhạc trầm mặc nhìn đám Hiến Binh trước mặt mình, lần đầu tiên cảm giác được, đối diện với những thế lực của Liên Bang, đem đạo lý ra nói chuyện, là một việc khó khăn đến mức nào.

Giáo sư Trầm Lão cho rằng bên trong vũ trụ này tất cả mọi thứ đều hẳn là phải nói đạo lý, cho nên ông ta mới bị người ta đánh cắp thành quả nghiên cứu, bị lãng quên trong một phòng thí nghiệm cô đơn.

Hiện giờ tình trạng này lại xảy ra trên người Hứa Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.