Gian Khách

Quyển 2 - Chương 120: Phiến đoạn nhỏ



Nghe thấy yêu cầu của Hứa Nhạc, Chủ nhiệm khẽ ngây người, không lập tức trả lời, ngược lại còn cười nói:

- Hứa Thiếu Úy, Phòng 3 trong Sở Nghiên Cứu có rất nhiều ngành nghiên cứu, cậu có hứng thú với mặt nào nhỉ?

Hứa Nhạc không trả lời ông ta, chỉ khẽ cúi đầu, giữ sự im lặng. Không khí trong phòng làm việc ngay lập tức trở nên căng thẳng. Chủ nhiệm lấy khăn tay lau vầng trán mướt mồ hôi, khó khăn nói:

- Chuyện này thật sự là có chỗ khó của nó.

Tuy rằng không biết nội tình, nhưng sáng hôm qua Chủ quản Kỹ thuật của công ty đã yêu cầu trực tiếp niêm phong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, hơn nữa sau lưng còn có bóng dáng của những Đại nhân vật trong Viện Khoa Học Liên Bang, hắn chỉ là một nhân viên sự vụ, đương nhiên không thể đắc tội đối phương. Vấn đề ở chỗ, gã Thiếu Úy trẻ đang im lặng trước mặt ông ta lúc này, cơ hồ cũng không phải là đối tượng mà ông ta có thể đắc tội.

Nhưng đúng lúc này, Hứa Nhạc lại lặp lại:

- Tôi chỉ là vào lấy ít đồ cá nhân thôi.

Chủ nhiệm lau đi những giọt mồ hôi mỗi lúc một nhiều trên trán, trong đầu mau chóng tính toán. Hai bên ông đều không thể đắc tội, càng không dám đắc tội, nếu như người con rể tương lai của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng chỉ là muốn vào phòng thí nghiệm để thu lại những thứ vụn vặt, thiết nghĩ cũng sẽ không để bên đó không vui.

Công tác an toàn cho dữ liệu ở Sở Nghiên Cứu Quả Xác được bảo đảm cực tốt, chỉ để người này vào trong phòng thí nghiệm, đối phương không thể nào gây ra bất cứ tổn hại nào bên trong phòng thí nghiệm và kho dữ liệu đó mà không gây ra bất cứ báo động nào cho bộ phận an ninh. Vừa nghĩ như vậy, Chủ nhiệm đã quyết định, ông ngẩng đầu lên nghiêm nghị nói:

- Ban Giám Đốc đang giải quyết công văn. Sáng sớm mai đi, Hứa Thiếu Úy nên làm nhanh chóng một chút thì có lẽ không vấn đề gì.

Hứa Nhạc gật đầu, rồi bước ra phòng làm việc. Tuy mãi đến lúc này, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào để mang thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão và bản thiết kế sửa chữa hệ thống phun lưu khí cho con robot thế hệ mới, nhưng sáng mai chí ít cũng có thể vào phòng thí nghiệm, đến lúc đó tới bước nào hay bước đấy. Nếu vẫn không được, thì đành dùng cách vật lý, hủy đi toàn bộ những thiết bị lưu trữ kia đi. Chỉ là nếu làm như vậy, khó tránh cảm thấy tiếc nuối và có lỗi với Giáo sư Trầm Lão.



o0o

Một tòa nhà cao tầng trên đường số 7 Đặc khu Thủ đô. Trên tầng cao nhất của tòa nhà Tổng bộ Ngân hàng Liên Hợp Tam Lâm… Mái vòm căn phòng được làm hoàn toàn bằng thủy tinh có độ bền cao, ánh mặt trời và hơi ấm xuyên qua lớp thủy tinh chiếu vào, khiến cho những cây xanh ở tầng thượng này cũng sinh trưởng đầy sức sống.

Trong tầng trên cùng rộng rãi, chỉ có một chiếc bàn làm việc, được làm hoàn toàn từ gỗ Hắc Hải. Sau bàn có một chiếc ghế, trước bàn là sô pha dài… Nhìn toàn cảnh toát lên một vẻ cô quạnh lạ thường. Nhưng người ngồi sau chiếc bàn ấy lại đã quá quen với sự cô đơn này. Gia tộc của hắn bao nhiêu năm nay, đều đứng trên đỉnh chóp của giới tiền tệ Liên Bang, sự cô đơn này trên thực tế lại là một sự vinh quang.

Mới hai mươi bảy tuổi, đã là Phó Tổng Giám đốc của Ngân hàng Liên Hợp Tam Lâm. Là người thừa kế thứ nhất của Lợi Gia trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đã quen với việc đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà đồ sộ ở Đặc khu Thủ đô, nhìn xuyên qua thủy tinh về bốn phía, nhìn về sự bi hoan ly hợp của dân chúng dưới bàn chân mình.

Nhưng hôm nay hắn lại không nhìn phong cảnh, mà là đang chăm chú nhìn hồ sơ tình báo trên bàn, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu dậy, điềm tĩnh nói:

- Những tài liệu trong phòng thí nghiệm Phòng 3 của Sở Nghiên Cứu ấy, cần phải có trong tay, đây là thỉnh cầu của La thư ký. Viện Khoa Học tuy rằng có thể trực tiếp gây áp lực cho Ban Giám Đốc Quả Xác, nhưng nhân viên trợ lý nghiên cứu ấy hình như có chút phiền phức.

Đối diện với chiếc bàn, một gã thanh niên tóc vàng mặc quân phục đang đứng. Chính là Phác Chí Hạo, người thực tập trong Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác. Gã thanh niên ưu tú nhưng kiêu ngạo này, đang cúi đầu, chăm chú lắng nghe người đang ngồi sau chiếc bàn kia giao phó công việc, vốn không dám ngẩng mặt lên nhìn trực diện với đối phương.

Hắn và Lợi Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông có thể đối xử với nhau như bạn bè, nhưng mà người thừa kế chính thức của Lợi Gia đang ngồi sau chiếc bàn kia, lại giống như là ánh mặt trời chói chang… Phác Chí Hạo thậm chí còn nghi ngờ rằng, nếu như mình dám nhìn vào đối phương, có khi nào mắt của mình sẽ bị mù vì quá chói không. Trong Liên Bang sao lại có một chàng trai đẹp như vậy, đẹp đến độ chói mắt?

Lợi Tu Trúc, chàng trai anh tuấn nhất trong Liên Bang… Đôi chân mày thanh mảnh như lá trúc trong tranh, cơn gió bên ngoài của tòa nhà Ngân hàng Liên Hợp Tam Lâm đã bị lớp kính kia chặn lại, nhưng đôi mày lá trúc ấy lại như đang khẽ đong đưa trong gió.

Hắn mỉm cười nhìn Phác Chí Hạo đang kính cẩn đứng trước mặt, nói:

- Chuyện này làm cho tốt, tôi sẽ tiến cử trực tiếp anh vào Viện Khoa Học Liên Bang, nói không chừng có thể trở thành học sinh của Lâm Viện Trưởng nữa đấy.

Sắc mặt của Phác Chí Hạo cuối cùng cũng có sự thay đổi, bàn tay đang thõng bên người khẽ nắm lại. Từ Học Viện Quân Sự vào Công ty Cơ khí Quả Xác, trước giờ hắn luôn cho rằng mình ưu tú nhất. Nhưng không ngờ, mãi đến lúc bị Chu Ngọc của Học Viện Quân Sự I dồn ép mình, sau đó trong kỳ thi tuyển dụng mùa xuân, lại xuất hiện một tên lính ngồi cầu tên Hứa Nhạc…

Được vào thẳng Viện Khoa Học Liên Bang, trở thành học sinh của Viện Trưởng, chuyện này chẳng khác nào một giấc mơ tươi đẹp nhất của mình.

- Phòng thí nghiệm đã bị niêm phong, lệnh công văn của Ban Giám Đốc hai ngày nữa sẽ ban xuống. Tôi không hiểu, lúc này tại sao phải ra tay với tên Thiếu Úy đó?

Phác Chí Hạo hoàn toàn không phải vì giấc mộng tươi đẹp này mà quên đi tất cả phán đoán lý tính, hắn khẽ giọng hỏi.

Lợi Tu Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt khen ngợi hắn nói:

- Anh không cần hiểu rõ cách làm việc của tôi, chỉ cần làm theo là được rồi.

Không có sự giải thích, nhưng dường như Lợi Đại thiếu gia cũng không có thái độ tức giận… Phác Chí Hạo thầm thở phào một hơi.

Lúc này Lợi Tu Trúc lại cúi đầu, chăm chú nhìn vào những tài liệu trên bàn, chợt nói một câu:

- Nếu như là con rể tương lai của Trâu Phó Bộ Trưởng, thì phải làm cẩn thận một chút, đừng có người chết… Sau vụ việc ám sát Thai Gia ở Sân vận động Lâm Hải Châu, vị phu nhân kia đã gần như phát điên rồi, tôi thì không muốn bà ta điên thật sự đâu.

Phác Chí Hạo im lặng trong giây lát rồi chợt lên tiếng nói:

- Trong nhà hàng ở Lâm Viên, người đó đối mặt với Lý Cuồng Nhân mà vẫn không bị thất thủ.

Ý của câu nói này rất rõ, nếu như không dùng đến súng đạn, Phác Chí Hạo thực chất không có bất cứ lòng tin nào có thể dẹp yên được gã Thiếu Úy trẻ tuổi kia, Lợi Tu Trúc cũng không giải thích câu hỏi của hắn, chỉ xua xua tay.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào qua lớp kính bao phủ khắp nơi, cấu tạo bên trong của lớp kính nhiều tầng có thể tự động điều chỉnh góc độ, tia sáng đi vào trong không gian tòa nhà, không hề nhức mắt, cũng không hề gay gắt, chỉ có một thứ ánh sáng tươi mới ấm áp.

Lợi Tu Trúc ngồi trong phòng làm việc một mình, yên lặng trong hồi lâu, sau đó bước đến bên cạnh tường kính, nhìn về cụm tòa nhà nhấp nhô trong Đặc khu Thủ đô, hồi lâu không nói gì.

Vị Thái Tử gia của Thai Gia, từ khi rời khỏi Lâm Hải Châu, đã không còn tìm thấy tông tích gì. Xem ra từ lần ám sát trước, Thai Gia đã trở nên cảnh giác và cẩn thận hơn. Lợi Tu Trúc hoàn toàn không quan tâm nhiều lắm đến vị Thái Tử gia chưa đầy hai mươi tuổi kia. Tuy rằng trưởng bối trong gia tộc vẫn luôn giữ sự cảnh giác với Thai Gia, thậm chí là tôn kính, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng cái gia tộc đã quá xem trọng truyền thống này, nguồn sống của cái gia tộc kia đang dần dần mất đi.

Thai Gia bảy đời đơn truyền, đây chính là một ưu thế, cũng là một điểm chí mạng. Lợi Tu Trúc khẽ nheo mắt, nhìn xuống những bóng dáng trên phố của Đặc khu Thủ đô dưới chân mình, bất giác cảm thấy chút ngưỡng mộ. Tên tiểu tử Thai Chi Nguyên ít nhất cũng không cần lo lắng về vấn đề phân phối quyền lợi trong gia tộc, chỉ có điều nếu như tiểu tử này chết, Thai Gia cũng coi như xong.

Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, ngoài Thai Gia và Chung gia ra, năm gia tộc còn lại từ trước đến nay đều đối mặt với vấn đề phân chia quyền lợi. Tuy rằng mấy vạn năm nay cũng đã giảm đi. Những gia tộc này đã có một thể chế kế thừa đầy đủ. Nhưng sự đấu đá giữa các anh chị em trong gia tộc, cũng sẽ không vì sự tồn tại của thể chế đó mà trở nên mờ nhạt đi.

Lợi Tu Trúc lựa chọn Phác Chí Hạo để làm chuyện này, một mặt là muốn tự để mình đứng ngoài cuộc. Một mặt khác dĩ nhiên cũng là muốn xem thử một chút, khi Lão Thất Lợi Hiếu Thông phát giác ra mình dùng người của hắn, rồi sẽ có phản ứng gì.

- Mỗi người đều có một điểm chí mạng của mình.

Lợi Tu Trúc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của mình thoáng hiện trên cửa sổ, hắn cau mày lại. Đối với hắn, điểm chí mạng của Thai Gia chính là một mình Thai Chi Nguyên phải gánh vác việc duy trì cả gia tộc, còn điểm chí mạng của lão Viện Trưởng của Viện Khoa Học Liên Bang kia, lại chỉ là quá háo danh.

Còn về Hứa Nhạc mà vừa rồi hắn sai người đi giải quyết, chỉ là một cái tên thôi? Người này không ở trong phạm vi Lợi Tu Trúc cần quan tâm. Tuy rằng người đó có chút năng lực, hơn nữa lại đang dần nổi lên mặt nước, nhưng vẫn không đáng để hắn phải quá coi trọng.

Con rể của Trâu Gia? Lý Cuồng Nhân cũng không hạ gục được hắn? Học sinh của Giáo sư Trầm Lão? Khóe mắt của Lợi Tu Trúc thoáng hiện một tia hàn ý. Hắn tự nhận rằng mình hiểu rất rõ về sự lợi hại kinh người của Lý Cuồng Nhân ở Phí Thành Lý Gia, trong Liên Bang sao lại có người có thể làm đối thủ của hắn?

Tất cả chuyện này chỉ là che mắt, lão thất phu của Phí Thành Lý Gia và Thai phu nhân trước giờ đều có quan hệ tốt, ai biết được Lý Cuồng Nhân hôm đó ra tay ở Lâm Viên, lại không phải là tạo danh tiếng cho quân cờ tên Hứa Nhạc kia?

Nếu như là ở thời điểm khác, trước khi chưa nắm được gia thế gốc gác của Hứa Nhạc, Lợi Tu Trúc tuyệt đối không tùy tiện ra tay như vậy. Nhưng lúc đó tình hình không như vậy… Những tài liệu trong phòng thí nghiệm của Sở Nghiên Cứu Quả Xác, hắn đã quyết phải có cho bằng được.

Đặc biệt là khi hắn được biết hôm qua ở nghĩa trang Ngân Hà, sau khi Hứa Nhạc và Trâu Phó Bộ Trưởng đã nói chuyện với nhau… Hành động của hắn bắt buộc phải nhanh hơn nữa, thậm chí không tiếc dùng những thủ đoạn tay chân thô bạo. Hắn không muốn vì chuyện này mà phải kéo Lâm Bán Sơn từ Đại Tam Giác trở về, Lâm Bán Sơn mới là nhân vật hắn kiêng kỵ nhất trong Liên Bang.

Sự ra đời của loại robot thế hệ mới của Liên Bang, chuyện này là một vinh dự lớn, lợi ích bên trong cũng không nhỏ, một quân cờ như Hứa Nhạc, có lẽ cần phải hy sinh cho cái lợi ích lớn lao kia.

- Cha, chuyện đã được giao phó xong rồi. Yên tâm, chậm nhất là ngày kia, những tài liệu ấy sẽ chuyển đến tay Viện Khoa Học Liên Bang, bên Ban Giám Đốc của Quả Xác, còn cần cha phải tăng thêm chút áp lực nữa.

Gác điện thoại xuống, Lợi Tu Trúc lại thông báo cho thư ký dưới lầu. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Hôm nay không cần chuẩn bị hoa, chuẩn bị một hộp cơm loại bình thường ngon nhất, tôi muốn đi đón người.



o0o

Trong một trang viên tại Bán cầu Nam của tinh cầu Đại khu Thượng Lâm, một lão già gác điện thoại xuống, xoay đầu nhìn hai vị khách quý bên cạnh, mỉm cười nói:

- Lâm Viện Trưởng có lẽ khoảng ngày kia sẽ từ căn cứ Mặt trăng trở về.

Châu Trưởng Kinh Châu La Tư mỉm cười nói:

- Sự ủng hộ của Lợi tiên sinh với chúng tôi, chúng tôi mãi khắc ghi trong lòng.

- Ngài quá khách sáo rồi.

Lợi Gia là gia chủ, nâng ly rượu trong tay lên, xoay sang một người khách khác, khẽ giọng nói:

- Nghị Viên Mạch Đức Lâm tiên sinh, tôi rất khâm phục suy nghĩ thiên tài của ngài, có lẽ cũng chỉ có ngài mới có thể nắm bắt được tâm lý của Lâm Viện Trưởng.

Nghị Viên Mạch Đức Lâm vẫn giữ im lặng.

Người của Lợi Gia đều nâng ly, nheo mắt nhìn, trong lòng vô cùng khâm phục trí tuệ chính trị của lão hồ ly này. Nếu như khi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống bước vào thời khắc then chốt, Viện Khoa Học Liên Bang trước giờ không màng đến chính trị, nhưng lại có một địa vị lớn trong lòng các cử tri Liên Bang, bỗng nhiên dưới sự dẫn đầu của Lâm Viện Trưởng, phát biểu ý kiến nghiêng về phía mình, thậm chí trực tiếp tham gia vào phe bầu cử phía mình, vậy thì sẽ là một đòn công kích mạnh mẽ thế nào?

Vinh dự lớn mà con robot thế hệ mới của Liên Bang mang lại, sẽ tạo ra những sự thay đổi bất ngờ trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống quan trọng nhất trong Liên Bang. Những Đại nhân vật ở tầng lớp thượng tầng Liên Bang, tất cả những chuyện đã làm đều là vì hai chữ quyền lực. Bất luận là những tài liệu trong phòng thí nghiệm kia, hay là Thiếu Úy trẻ Hứa Nhạc đang sắp gặp phải rắc rối kia, đều chỉ là một mảnh tình tiết nhỏ trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.