Thương Thu thoáng có chút tức giận giải thích với đám bạn bè xung quanh. Cô đưa tay phất nhẹ mấy cái, nói:
- Bình thường tôi có bao giờ ăn mặc giống như vậy đâu. Hôm đó ở trong căn phòng chỉ huy, các người cũng nhìn thấy tôi ăn mặc trang trọng nghiêm túc đến thế nào cơ mà.
Đám Công Trình Sư của tổ Kỹ Thuật Quả Xác nhanh chóng gật đầu răm rắp. Hứa Nhạc gãi gãi đầu, cười cười nói:
- Tôi nhớ không lầm thì, lúc cô ở trong phòng làm việc Bộ Công Trình, bình thường ăn mặc so với bây giờ còn hở hang hơn nhiều mà.
Thương Thu biết hắn đang muốn nhắc lại chuyện lần đầu tiên trao đổi qua webcam lúc trước, phì cười một tiếng nói:
- Từ trước đến giờ tôi ở trong Bộ Công Trình cũng chưa bao giờ xem mình là con gái cả. Bởi vì đám gia hỏa các người, ở trong mắt của tôi cũng đều không phải là đàn ông.
Các thành viên trong Tổ Kỹ Thuật ai nấy cũng đều dùng vẻ mặt đau khổ mà gật gật đầu, trong lòng nghĩ thầm đã làm việc chung với nhau bao nhiêu năm nay, đại khái cũng biết được yêu cầu của cô nữ Công Trình Sư này biến thái đến thế nào, tính cách khắc nghiệt đến thế nào.
Sau khi buổi tụ họp chấm dứt, Hứa Nhạc đưa Thương Thu quay về khách sạn. Hắn vừa nhìn đường phía trước lái xe vừa mở miệng giải thích với cô ta:
- Hôm nay cái gã vừa mời cô lên lầu uống rượu, là thiếu gia của Lâm Gia trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang.
Thương Thu thoáng giật mình một cái, ánh mắt khẽ lưu chuyển, giống như muốn nói gì đó. Cô ta nhìn sang phía Hứa Nhạc, thoáng có chút lắc đầu nói một cách cảm thán:
- Tôi biết anh có quan hệ gì đó với Bộ Quốc Phòng Liên Bang, bằng không thì cái gã Thiếu Tá sắc lang của đơn vị 8384 Cục Cảnh Vệ Đặc Khu Cảng Đô, vốn chuyên môn phụ trách bảo vệ an ninh Cảng Đô, cũng sẽ không chạy đến Bộ Công Trình Quả Xác mà đặc biệt bảo vệ cho anh. Thế nhưng lại không ngờ nổi, anh lại còn có liên hệ không nhỏ với mấy cái đại gia tộc khủng bố trong Liên Bang như thế.
Hứa Nhạc nhún nhún vai, trào phúng nói:
- Cũng là chuyện trong hai năm gần đây thôi. Tôi cũng cảm giác có chút kỳ diệu không hiểu nổi... Hắc hắc, có phải là rất đáng hâm mộ không? Có muốn tôi giới thiệu mấy gã con cháu thế gia vọng tộc cho cô quen biết một phen hay không? Nói đi cũng phải nói lại, mấy gã con cháu thế gia con nhà đại gia tộc này, bình thường tính tình cũng tốt lắm... Loại kiêu căng ngạo mạn giống như Lâm Đấu Hải kia, cũng không phải là phổ biến cho lắm.
- Miễn đi. Thất Đại Gia Tộc Liên Bang gì chứ? Lão nương ta tránh xa cả tám cây số...
Thương Thu vừa nãy cũng uống không ít rượu, khó tránh khỏi lúc này có cảm giác đầu óc quay cuồng, khẽ nhắm lại hai mắt.
Lúc này là giữa mùa thu, đường phố đêm khuya trong xanh, trời cũng chưa có đổ tuyết, cho nên hệ thống đốt nóng làm tan tuyết trên đường tự nhiên cũng chưa có bật lên, cho nên bốn phía đều là một mảnh im lặng. Thỉnh thoảng có những luồng gió thổi quét qua đám lá khô vàng rụng trên con đường im lặng không người đi, phát ra thanh âm xào xạc. Hứa Nhạc theo bản năng hạ kính cửa sổ xe xuống, cũng không muốn lớp kính thủy tinh chống đạn dày chắc cách âm kia ngăn mất thanh âm lá rơi khẽ trên mặt đất cùng với tiếng lá xào xạc khi gió thổi quét trên mặt đường.
Thanh âm lá rơi xào xạc, đây chính là thanh âm của mùa thu. Hứa Nhạc khoan khoái lắng nghe, hai tay vịn chắc lên tay lái. Phải biết rằng ở một nơi không hề có phân biệt bốn mùa như ở Đông Lâm, phong cảnh mùa thu cho dẫu có đi nữa, thì cũng chỉ là nằm trên những bài văn tả cảnh trong sách giáo khoa mà thôi.
Không khí rét lạnh thông qua cửa sổ xe thổi quét vào, thổi lên trên mặt của hắn mát lạnh, khiến cho hắn chợt rùng mình lên một cái, ngược lại cảm thấy tinh thần mình trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều. Chợt nhớ đến bên cạnh mình còn có một người nữa, nên hắn vội vàng đóng cửa kính xe lại, quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh mình.
Thương Thu lúc này đang im lặng dựa người vào trong ghế, trên mặt mang theo một tia mỏi mệt cùng với vẻ mặt vô cùng thanh thản. Cặp lông mi thưa thớt, sống mũi thẳng tắp, cặp mắt có thần, khóe môi trơn bóng căng mộng, toàn bộ họp lại tạo thành một đường dây nối thẳng tắp mà tinh xảo. Phần cổ trắng ngần kéo thẳng xuống dưới, thông qua cái cổ áo sơ mi được mở mấy cái nút phía trên, lộ ra phần bộ ngực căng tròn, khiến cho người nào nhìn thấy cũng có cảm giác kinh tâm động phách.
Hứa Nhạc cũng không có bất cứ ý tưởng bậy bạ nào trong đầu, cũng chỉ là lẳng lặng quan sát cô gái đang nằm ngủ thanh thản bên cạnh. Hắn biết rõ mấy năm gần đây cô gái này cũng đã lao tâm khổ sức đến mức độ nào. Ước chừng cũng chỉ có được đêm nay, cô ta mới có thể chân chính thoải mái nghỉ ngơi một chút như thế này. Từ nhỏ Hứa Nhạc đã đem việc tương lai trở thành một gã Bảo Dưỡng Sư hàng đầu Liên Bang làm mục tiêu của cuộc đời mình. Hôm nay khi lái xe trên con đường này, mà cô gái tên Thương Thu ở bên cạnh mình đây, không hề nghi ngờ chính là nhân vật đáng để cho hắn kính nể nhất... Một cô gái còn trẻ như thế này liền đã làm được chuyện mà rất nhiều Công Trình Sư cả đời cũng không thể nào làm được.
Hắn quay đầu về phía trước tiếp tục lái xe, Thương Thu lúc này cũng đã dần dần tỉnh lại, dùng ánh mắt có chút mơ hồ quay sang nhìn khuôn mặt của Hứa Nhạc. Trong lòng cô thầm nghĩ, tên gia hỏa này đến tột cùng là có lai lịch gì? Trong lòng Thương Thu thế nhưng cũng đột nhiên dâng trào lên một chút cảm giác tương tự như cảm giác của Hứa Nhạc lúc trước. Cô ta từ trước đến nay đều là một người cực kỳ sùng bái cuồng nhiệt đối với kỹ thuật. Trong khoảng thời gian gần đây hợp tác làm việc với nhau, cô ta cũng đã bị những ý niệm thiết kế khác người, gần như là làm bừa bãi của Hứa Nhạc làm cho khiếp sợ không thôi. Cô luôn có cảm giác bị những tư tưởng giải quyết vấn đề thiên tài của hắn ta đánh bại. Thương Thu thật sự không biết những bí mật khủng bố trong đầu của Hứa Nhạc, cho nên đối với gã thanh niên này, luôn luôn có một cảm giác thần bí mà thiên tài.
- Cô tỉnh rồi à?
Hứa Nhạc chợt hỏi một câu.
- Uhm.
Chiếc xe ô tô màu đen cũng cứ như vậy mà lặng yên phóng đi trên đường cao tốc. Sau một hồi trầm mặc khá lâu, Thương Thu đột nhiên mở miệng hỏi Hứa Nhạc:
- Anh có bạn gái hay không?
Hứa Nhạc trầm mặc một lúc, dùng thanh âm có chút khàn khàn trả lời:
- Không có.
Thương Thu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên bật cười một tiếng, nhìn vào hình ảnh của mình phản chiếu lên cửa kính của xe... Thầm nghĩ mình chung quy còn lớn hơn hắn mấy tuổi, hơn nữa bản thân mình từ trước đến giờ cũng chưa từng có nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, không hiểu sao lúc này lại đột nhiên hỏi một vấn đề cá nhân buồn cười đến như thế?
- Từ trước đến giờ, tôi chưa từng để bất cứ gã nam nhân nào trong Liên Bang vào mắt cả... Chẳng qua anh xem như là một ngoại lệ.
Trong lòng Hứa Nhạc khẽ giật lên một cái, hai bàn tay đang nắm chặt tay lái chợt đỗ mồ hôi ướt đẫm. Nhưng mà ngay sau đó Thương Thu đã mỉm cười nói tiếp một câu:
- Đáng tiếc là, cái gã xử nam nhà anh quá mức thần bí đi. Tôi trước giờ cũng chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh làm việc trong Bộ Công Trình Quả Xác mà thôi.
Tuy rằng đây chỉ là một lời giải thích mơ hồ cho một câu nói đùa, thế nhưng trong ý tứ của nó tựa hồ như muốn chỉ ra một chút gì đó. Trái tim chàng thanh niên mới lớn Hứa Nhạc lúc này giống như là được đông lạnh lại vậy, cũng không phải là kiểu giá lạnh thất vọng, mà là có chút giòn tan, có chút lành lạnh, cảm giác vô cùng thoải mái và sảng khoái. Khuôn mặt Hứa Nhạc có chút nóng lên, cũng không rõ cô con gái dáng người ngạo nghễ bức nhân này vì cái gì lúc này lại nói những lời như thế.
- Lần này anh đã làm ra cho công ty, hoặc nói chính xác hơn là làm ra cho Liên Bang một công lao cực kỳ vĩ đại. Tuy rằng tôi cũng không hiểu nổi vì sao Ban Giám Đốc cho tới bây giờ cũng không hề có bất cứ động tĩnh gì cả.
Thương Thu dùng ánh mắt có chút thú vị đánh giá Hứa Nhạc, phát hiện ra cảnh cậu nhóc này cố né tránh mình quả thật càng nhìn càng thấy có chút thú vị. Chỉ là cô ta cũng không nghĩ sẽ trêu chọc Hứa Nhạc thêm nữa:
- Sau này anh có dự định gì không?
Bên trong cái thùng xe ấm áp, một cô gái thân hình nóng bỏng, bộ ngực đồ sộ có thể hút sạch ánh mắt của các nam nhân, thế nhưng ánh mắt của Hứa Nhạc cũng chỉ mãi nhìn về phía trước. Trong lúc hắn đang cảm giác được một cỗ khí tức nóng bỏng chợt dâng trào lên, đột nhiên nghe thấy câu hỏi đó, nhất thời thở dài một hơi, trả lời:
- Còn có dự định gì nữa đâu. Đại khái chắc là sẽ quay về Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Hồ sơ quân dịch của tôi vẫn còn nằm ở đó.
- Có muốn tôi điều anh đến Bộ Công Trình Quả Xác hay không? Hôm trước ở căn phòng chỉ huy mặc dù Chủ Nhiệm Jose có biểu hiện cực kỳ tức giận, thế nhưng nhất định là hy vọng anh có thể gia nhập vào Bộ Công Trình. Ban Giám Đốc nói thế nào cũng nhất định sẽ trực tiếp thăng anh lên làm Chủ Quản Kỹ Thuật cấp một.
Thương Thu ngồi thẳng người dậy, hai tay nhẹ nhàng đặt lên trên cái đùi trắng muốt của mình, cố gắng bình ổn lại một tia bất an trong lòng của mình, mỉm cười bình tĩnh nói.
Công ty Cơ khí Quả Xác là một công ty cực kỳ to lớn, chuyên về nghiên cứu khoa học kỹ thuật mới. Trong Ban Giám Đốc có một vị Đổng sự Kỹ thuật độc lập, bên dưới là hệ thống Chủ quản Kỹ thuật phân thành ba cấp bậc khác nhau. Chủ quản Kỹ thuật cấp một thông thường là các đại nhân vật trong các hệ thống công ty chi nhánh của Công ty Cơ khí Quả Xác. Thương Thu bởi vì thể hiện năng lực thiết kế robot xuất sắc của mình trong Bộ Công Trình, cho nên cũng đã được thăng cấp lên làm Chủ quản Kỹ thuật cấp một khoảng nửa năm gần đây mà thôi.
Chẳng qua trong quá trình nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang, Hứa Nhạc đã phát huy những năng lực cực kỳ mạnh mẽ, có tác dụng đóng góp phần lớn công lao, cho nên đặt biệt thăng hắn lên làm Chủ quản Kỹ thuật cấp một, cũng không phải là chuyện tình khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, vấn đề là ở chỗ, Hứa Nhạc cũng hiểu rất rõ ràng, tiền đồ của mình ở trong bất cứ nơi nào của Liên Bang, kỳ thật một mực đều dưới sự giám sát cực kỳ chặt chẽ của Thai phu nhân, cho nên hắn cũng khó mà nói lên được lời nào.
Chiếc xe ô tô màu đen không biển hiệu dừng lại bên ngoài Khách sạn Vân Hậu, Hứa Nhạc quan sát một lượt những tín hiệu thể hiện trong hệ thống ra-đa của chiếc xe, xác nhận bên phía Lâm Đấu Hải cũng không có cử người theo dõi mình, hắn mới thở dài một cái nhẹ nhõm. Đây là tòa khách sạn cao cấp của Quân đội Liên Bang, Thương Thu cùng với đám người trong Tổ Kỹ Thuật Bộ Công Trình Quả Xác hiện tại đều ở trong này. Cho dù lá gan của Lâm Đấu Hải có lớn đến mức nào đi chăng nữa, thì hắn cũng tuyệt không dám chạy đến đây gây chuyện.
Trước khi bước xuống xe, Thương Thu đột nhiên xoay người lại, mạnh mẽ ôm chặt lấy Hứa Nhạc, hôn một cái thật kêu lên trên mặt hắn, sau đó mới nói:
- Đừng có suy nghĩ bậy bạ. Tôi chỉ là muốn cám ơn anh mà thôi.
Hứa Nhạc trong lúc nhất thời cảm thấy giật mình, cũng không kịp phản ứng gì, cảm nhận được một chút ẩm ướt bên má cùng với cảm giác mềm mại rõ ràng trước ngực mình, căn bản là cũng không biết nên nói cái gì.
0O0
Lúc Hứa Nhạc trở về đến căn nhà trọ tại Tiểu khu Vọng Đô, đã là hai giờ sáng ngày hôm sau rồi. Sau khi uống rượu xong, Hứa Nhạc cảm giác có chút khát nước, nhưng cũng không hề có cảm giác buồn ngủ. Hắn mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, thoải mái ngồi dựa vào sopha, bắt đầu mở TV lên ngồi xem.
Hứa Nhạc biết rõ ràng mối quan hệ hợp tác giữa mình và Bộ Công Trình Quả Xác cũng đã chấm dứt, có lẽ trong những năm tháng sau này, hắn cũng không còn có cơ hội cùng đám Công Trình Sư này hợp tác gắn bó làm việc nữa rồi. Có lẽ từ nay về sau hắn cũng khó có cơ hội được gặp lại Thương Thu lần nữa, cho nên lúc trước trong buổi tụ họp trong quán bar kia, và cả cái ôm của cô ta trước khi chia tay nữa, hắn lúc trở về còn có chút luyến tiếc không nỡ rời bỏ.
Đã lâu lắm rồi cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác phái như thế rồi... Hứa Nhạc nheo mắt lại, nhìn một buổi tiệc trao giải thưởng nào đó trên Đài truyền hình Liên Bang, trong lòng âm thầm tự nhủ với mình. Ở tuổi này của hắn, vốn là phải phát tiết tình cảm thanh xuân trong lòng mình mới đúng. Thế nhưng lúc này lại tưởng tượng đến những chuyện về phương diện tình cảm nam nữ, hắn lại chợt nhớ đến hình ảnh cô gái với cặp kính gọng đen, đã tiêu tán đi cùng với những khói lửa trong tầng khí quyển của tinh cầu S2. Trong lòng hắn chợt dâng lên một cơn đau thắt ruột, cho nên hắn cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Lúc trước vui vẻ thoải mái, bây giờ lại cô đơn một mình. Hứa Nhạc cảm giác có một chút cô độc, ngồi bất động trên ghế sopha, hai chân gác lên trên bàn nước, cái điện thoại di động sáng bóng đặt kế bên chân hắn, cũng giống như chủ nhân của nó vậy, trầm mặc im lặng, trong đêm tối cũng không ai liên lạc với hắn... Đêm dài đẳng đẳng thật sự có chút khó có thể vượt qua.
Lâm Viễn Hồ đã ngã xuống, thế nhưng trong Liên Bang vẫn còn rất nhiều người đang đứng sừng sững. Những chuyện Hứa Nhạc có thể làm được cũng không còn nhiều lắm, nhưng hắn lại muốn nhìn một chút những chuyện tình đang phát triển như thế nào...
Trên TV đang phát hình buổi trao giải thưởng văn nghệ mùa thu của Liên Bang. Vị nữ minh tinh đang nhận được giải thưởng nữ nhân viên xuất sắc nhất của thể loại phim truyền hình, lúc này đang kích động ôm lấy phần thưởng mới được trao tặng, khóc òa lên một trận. Sau đó cô ta thoáng mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Năm nay quả thật là một năm khiến cho tâm tình người khác cảm thấy kích động. Cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang còn chưa có kết quả, nhưng tôi lại nhận được phần thưởng trước rồi...
Đám khán giả ngồi dưới sân khấu cười to một trận, vỗ tay ầm ầm hoan hô câu phát biểu của nữ minh tinh kia. Vị minh tinh trẻ tuối xinh đẹp này tiếp tục cười nói:
- Nhận được giải thưởng lần này, tôi phải cảm tạ rất nhiều người. Chẳng qua là lúc này, người mà tôi muốn cảm tạ nhiều nhất, chính là Giản Thủy Nhi, vì cô ta không có báo danh tham gia kỳ văn nghệ lần này...
Ngay sau đó, vị nữ minh tinh xinh đẹp này thật sự có chút nghiêm túc nói:
- Thế nhưng chuyện mà tôi hy vọng nhất chính là những hình ảnh xinh đẹp kia vĩnh viễn cũng không biến mất đi trong Liên Bang nữa... Giản Thủy Nhi, chúng tôi đang chờ ngày trở lại của cô...
Dưới sân khấu lại vang lên một trận vỗ tay mãnh liệt.
0O0
Từ sau khi xảy ra sự kiện khủng bố tập kích tại buổi biểu diễn vì hòa bình ở Hoàn Sơn Tứ Châu, Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang cũng ngừng hẳn việc phát sóng bộ phim truyền hình nhiều tập về chiến hạm vũ trụ kia. Giản Thủy Nhi cũng biến mất hẳn sau ánh đèn sân khấu, đã rất lâu rồi không có xuất hiện qua.
Hứa Nhạc im lặng nhìn lên trên TV, nhớ tới vị thần tượng Liên Bang đã sắp phai nhạt kia, lại nhớ đến sự si mê cuồng nhiệt của mình năm đó, mới chợt phát hiện ra tiến trình cuộc sống thế nhưng lại có thể trôi qua nhanh chóng đến như vậy, nhanh chóng đến mức chính bản thân mình cũng không kịp phản ứng nữa. Thời gian một năm gần đây, bởi vì công việc bộn bề, cộng thêm vô số chuyện tình phát sinh, khiến cho hắn lâu lắm rồi cũng không có xem TV.
Cứ mãi đắm chìm trong những suy nghĩ đó, hắn ngồi trên sopha, im lặng chìm vào trong giấc ngủ. Hệ thống theo dõi an toàn giản đơn bố trí bốn phía xung quanh căn nhà trọ, cũng cứ như vậy trung thực chấp hành sứ mệnh của mình... Mãi cho đến khi sắc trời gần tảng sáng, chiếc điện thoại di động nằm trên bàn trà vốn im lặng từ đầu hôm đến giờ, lúc này lại đột nhiên vang lên...
Hứa Nhạc thu liễm lại ánh mắt, rút hai chân đặt trên bàn xuống, lúc này đã cảm thấy có chút tê dại. Hắn nhìn thấy trong điện thoại di động là một cái tin nhắn, số di động của người nhắn lại là một chuỗi ký tự bí mật. Bên trong tin nhắn chỉ đơn giản một câu:
- Tôi còn sống. Không cần báo thù cho tôi. Anh sống yên ổn là được...