Gian Khách

Quyển 2 - Chương 220: Thịnh yến (Hạ)



Lối đi nhỏ lát bằng đá tảng, từ trong những khe nứt giữa các tảng đá dưới lối đi toát ra một chút ẩm ướt cùng với rêu phong theo phong cách cổ xưa, bốn phía khắp nơi đều tràn ngập một khí tức giả cổ nồng đậm. Những thiết bị phát ra luồng gió ấm áp bên dưới lối đi, khiến cho bên trong thời tiết mùa đông rét lạnh này, cũng một phen biến hội sở Lưu Phong Pha biến thành một cái lâm viên tràn ngập tiết xuân thu vừa ấm áp vừa mát mẻ. Đi dọc theo một lối đi được thiết kế một cách tinh xảo, nhìn qua giống hệt như là những lối đi tự nhiên giữa những tảng đá lớn, sau đó đi tới một cái hành lang im lìm, đi thẳng một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc một mình đẩy nhẹ vào cánh cửa đơn sơ ngay phía cuối hàng lang. Vừa bước chân vào phòng, hắn lập tức nhìn thấy Thai phu nhân đang trầm mặc dùng cái muỗng gỗ pha trà, ngồi bên cạnh một cái bàn mạ vàng giữa phòng.

Mặc dù cũng chỉ mới gặp qua có một lần mà thôi, nhưng ấn tượng trong lòng Hứa Nhạc đối với vị phu nhân có quyền lực lớn nhất toàn Liên Bang này cũng chưa từng phai nhạt… Người phụ nữ trung niên này bình thường khu bình tĩnh, trầm mặc, liền giống như là một bức tường cao lớn mà vững chãi, đem toàn bộ những giang sơn non sông gấm vóc hoàn toàn che dấu bên trong, thế nhưng chỉ cần bà ta đồng ý, thì sự hùng vĩ tao nhã của toàn bộ giang sơn sẽ ồ ạt tuôn trào ra mãnh liệt, nghiền nát hết tất cả những thứ trước mặt của mình.

- Đến rồi à…

Thai phu nhân mỉm cười nhìn Hứa Nhạc mới bước vào, chú ý thấy trên bộ quân trang của gã thanh niên trẻ tuổi này vẫn như trước không có quân hàm gì, hai bàn tay lộ bên ngoài cái áo sơ mi cũng không có nắm lại khẩn trương, nhưng cũng không thoải mái xòe cả ra, mà cẩn cẩn thận thận co lại giống như trong lòng bàn tay đang nắm hai quả trứng gà trong đó vậy.

Hứa Nhạc thoáng gật gật đầu, mấy bước đi tới trước mặt của Thai phu nhân, cả người đứng thẳng ở đó.

Trạng thái tâm tình của Thai phu nhân hôm nay rất tốt. Bên ngoài dung nhan bình tĩnh ôn hòa của bà thoáng phát ra một tầng sáng bóng. Những phiền toái khó chịu trong Liên Bang mắt thấy sắp sửa được giải quyết xong, nhẽng kế hoạch lớn mà bà ta đã thiết kế sắp sửa được triển khai một cách hoàn mỹ. Dưới trạng thái tinh thần tốt đẹp như thế này, cái gã thanh niên có cặp mắt ti hí trước mặt này, ở trong mắt của bà ta cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

- Nghe Trâu Phó Bộ Trưởng nói, hiện tại cậu đã là một quân nhân chính thức cấp bậc Thượng Úy trong Căn cứ lắp ráp thiết bị tổng trang của Bộ Quốc Phòng…

Câu nói này cũng không phải là một câu hỏi tu từ, mà gần như là một câu nói chuyện phiếm… Thai phu nhân nhẹ nhàng gõ gõ cái muỗng trà bằng gỗ, từ phía sau tấm bình phong căn phòng chợt xuất hiện hai nữ nhân viên phục vụ dung nhan tú lệ, y phục xinh đẹp, đem những dụng cụ pha trà bên cạnh phu nhân dẹp đi. Bà ta quay sang nhìn Hứa Nhạc, đưa tay khẽ, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó tiếp tục ôn hòa nói:

- Một khi đã là như vậy, cậu cũng không cần phải tiếp tục làm việc cho Công ty Bảo an Tịnh Thủy nữa làm gì.

Nghe câu nói đó, cặp lông mày của Hứa Nhạc thoáng run rẩy một chút. Thai phu nhân im lặng chú ý đến mỗi một cử động nhẹ trên khuôn mặt bình thường của hắn, phát hiện ra vấn đề mà hắn đang lo lắng, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng giải thích:

- Ta biết cậu thích Giản Thủy Nhi, nhưng mà dựa theo những công lao cậu đã lập được lần này cùng với thân phận của cậu, nói thế nào cũng không thể đi làm cận vệ cho người khác được.

Cặp bàn tay trắng muốt được chăm sóc vô cùng cẩn thận của Thai phu nhân chậm rãi đặt chồng lên nhau, đặt lên trên đùi bà ta. Phu nhân bình thàn nhìn Hứa Nhạc đang trầm mặc suy nghi, cổ tay áo bằng tơ tằm khẽ phất nhẹ mấy cái. Thai phu nhân là người duy nhất trong vũ trụ này biết được thân phận chân thật của Hứa Nhạc. Cho nên khi bà ta nói ra ba chữ Giản Thủy Nhi, trong ngữ khí lại mang theo một tia trào phúng trêu chọc nhàn nhạt. Thế nhưng bản thân của Hứa Nhạc lại cũng không hề cảm giác ra bất cứ chuyện gì.

Bởi vì biết được bí mật của Hứa Nhạc, cho nên Thai phu nhân tự cho rằng bản thân mình hoàn toàn có thể khống chế được Hứa Nhạc. Bởi vì cho rằng có thể khống chế được, cho nên mới có thể bình thản ngồi đó mà bình luận. Trong mấy tháng quan sát gần đây, trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang lần này, Hứa Nhạc đã mạnh mẽ thể hiện ra năng lực cùng với thực lực của bản thân mình. Bất luận là trong quá trình nghiên cứu chế tạo con robot MX thế hệ mới của Liên Bang, hay là những cái tư liệu điều tra cuối cùng có thể đem Nghị Viên Mạch Đức Lâm đuổi hẳn xuống đài kia, cũng đủ khiến Thai phu nhân đối với gã thanh niên này sinh ra sự thưởng thức mạnh mẽ.

- Về chuyện của Viện Khoa Học Liên Bang lúc trước, cậu làm có chút bốc đồng quá đáng, cho nên ta mới đè ép cậu xuống mấy ngày, để cậu hạ hỏa bớt đi.

Thai phu nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, đưa tay đẩy nhẹ một kẹp hồ sơ nãy giờ vẫn đặt bên cạnh bà ta về phía Hứa Nhạc, tiếp tục nhẹ nhàng nói:

- Đi tới Bộ Công Trình hay quay trở về Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, hoàn toàn do cậu lựa chọn. Công văn thăng chức của Bộ Quốc Phòng cũng đã được chuyển tới rồi.

Hứa Nhạc thoáng do sự một lát, đưa tay nhận lấy kẹp hồ sơ, mở ra, cẩn thận đọc kỹ càng nội dung bên trong. Bên trong kẹp hồ sơ là mấy bức thư khen thưởng do một số ban nghành kỹ thuật cao cấp trong Liên Bang đã đồng ký tên cùng với một số biên bản của những hội nghị nào đó. Hắn có chút thần, nhẹ giọng nhắc lại:

- Trung Tá?

Lúc ban đầu hắn chỉ là một gã quân nhân cấp bậc Thiếu Úy văn phòng mà thôi, bởi vì hỗ trợ Bộ Công Trình Công ty Quả Xác nghiên cứu chế tạo con robot MX, cho nên mới được Bộ Quốc Phòng Liên Bang cấp cho quyền hạn ra vào Căn cứ lắp ráp thiết bị tổng trang cùng với quân hàm Thượng Úy. Nhưng mà hắn nói thế nào cũng không hề ngờ đến được, trong buổi thịnh yến ngày hôm nay, bản thân mình lại có thể dễ dàng thoải mái thăng lên cấp bậc Trung Tá như thế.

Một quân nhân Trung Tá chỉ mới hơn 20 tuổi, trong dòng lịch sử lâu dài của Liên Bang có khả năng có được mấy người cơ chứ? Cho dù là trong những năm tháng Liên Bang tràn ngập khói lửa chiến tranh năm xưa, dựa vào những quân công ngạo nhân mà thăng cấp vượt bậc, cũng chưa chắc có thể nhanh được như hắn hiện tại. Trong khoảnh khắc, Hứa Nhạc lâm vào một mảnh trầm mặc. Đây đại khái là phần thưởng cho những công lao của hắn trước đây, là sự phân phối lợi ích trong cái xã hội Liên Bang… Thai phu nhân hồi báo cho công sức của mình quả thật vô cùng đầy đủ, điều này cũng đã thuyết minh rằng vị phu nhân quyền lực này quả thật đang dự định bồi dưỡng chính mình…

Cậu quả thật là có thực lực… Cái tên tiểu tử Lý Phong của Phí Thành Lý Gia cũng đã là một quân nhân cấp bậc Trung Tá rồi… Cậu một khi đã có thể chiến thắng được hắn, đương nhiên cũng không thể nào thấp hơn hắn được…

Thai phu nhân bình tĩnh nói.

- Trung Tá Lý Phong là dựa vào những quân công hiển hách tại tiền tuyến Tây Lâm mới có thể đạt được cấp bậc đó.

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, khẽ nói.

- Những công tích của cậu đối với Liên Bang, Tổng Thống Tịch Cách cùng với Quân đội Liên Bang cũng đều nhớ rất rõ ràng… Cậu cũng không cần phải khiêm tốn quá.

Thai phu nhân nhẹ nhàng nói:

- Bên phía Công ty Quả Xác sẽ thăng cậu lên làm Chủ quản Kỹ thuật cấp I, sau này cứ làm tốt một chút là được…

Thanh âm ngữ khí của Thai phu nhân thật sự là bình thường, tự nhiên. Bất luận là quân hàm Trung Tá dành cho một gã thanh niên 20 tuổi của Quân Đội Liên Bang vốn là chuyện cực kỳ hiếm có, hay là địa vị hiển hách của một gã Chủ quản Kỹ thuật cấp I của Công ty Cơ khí Quả Xác, ở trong ngữ khí của bà ta, giống như là đang lựa chọn cà tím hay cà rốt đỏ để nấu canh vậy, vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng. Đối với một vị Gia chủ của Thai Gia, gia tộc thần bí nhất, lâu đời nhất, cũng là có thực lực khủng bố nhất trong Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang, ngay cả vị trí Tổng Thống của Liên Bang cũng có thể theo ý muốn mà tác động ảnh hưởng đến, huống chi chỉ là hai cái chức vị bình thường, nhưng lại là tương lai cực kỳ sáng lạn đối với bất cứ gã thanh niên nào trong Liên Bang này.

Hứa Nhạc lại trầm mặc thật lâu, thật lâu thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Thai phu nhân, hỏi:

- Ngài chính là đang muốn an bày cuộc sống của tôi hay sao?

- Chỉ là đề nghị mà thôi. Cũng giống như lời đề nghị mà ta đã nói với rất nhiều người khác…

Thai phu nhân thật sự vô cùng nghiêm túc nhìn lại hắn, nhẹ nhàng nói:

- Những người thuộc thế hệ chúng ta chung quy cũng sắp sửa dần dần già cỗi đi rồi. Nhưng cậu thì lại không giống như vậy, Tiểu Nguyên cũng không giống như vậy. Sau này tương lai của hắn trong Liên Bang rất cần những đồng bọn giống như cậu hỗ trợ.

Thai phu nhân có thể nói những lời như vậy với một gã tiểu nhân vật như Hứa Nhạc, trong lời nói cũng đã biểu lộ đầy đủ những thành ý cần thiết. Đại khái rằng trong thời gian một năm nay trôi qua, những tính chất đặc biệt mà Hứa Nhạc thể hiện ra, đã khiến cho vị phu nhân này tin tưởng tuyệt đối rằng, đứa con trai bảo bối của mình có thể có được một đồng bọn, hoặc là một thuộc hạ như thế này, khẳng định là một chuyện tình cực kỳ may mắn.

Nhưng mà từ rất lâu trước đây, Hứa Nhạc cũng đã từng trực tiếp từ chối lời mời, thậm chí là lời thỉnh cầu hắn gia nhập vào gia tộc của mình, tất cả chỉ vì một nguyên nhân vô cùng đơn giản, và cũng là vì một nguyên nhân sâu xa hơn nữa. Cho nên lần này hắn lại một lần nữa tỏ ý cự tuyệt, khẽ lắc lắc đầu nói:

- Thành thật xin lỗi phu nhân. Từ trước tới giờ tôi chưa từng có thói quên để người khác an bày cuộc sống của chính bản thân mình.

Ánh mắt xinh đẹp của Thai phu nhân thoáng nheo lại một chút, vẫn ôn nhu nói:

- Theo như ta biết, cậu tuy rằng tính tình quật cường, thế nhưng vẫn chưa bao giờ là một gã thanh niên cổ hủ cả.

- Trước kia tôi cự tuyệt, chính là muốn cam đoan mối tình bằng hữu giữa tôi và Thai Chi Nguyên vĩnh viễn sẽ không bị chênh lệch về mặt địa vị… Đến hôm nay tôi tự nhiên hiểu rõ ràng, tình bằng hữu giữa tôi và anh ta rất khó có thể gắn bó cả đời nữa.

Hứa Nhạc thoáng sắp xếp lại những lời mà mình muốn nói, sau đó thoáng nhẹ nhàng giải thích:

- Hôm nay tôi lại một lần nữa cự tuyệt, chính là bởi vì tôi không cách nào chấp nhận nổi phong cách làm việc của ngài và của những đại nhân vật trong Liên Bang mà ngài đang thay mặt đại diện cho.

Thai phu nhân cũng không có tiếp tục nói cái gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, trong lòng muốn biết cái gã thanh niên trẻ tuổi tựa hồ không hề biết sợ hãi là gì này, đến tột cùng là đang nghĩ gì, là muốn nói gì.

Hứa Nhạc cũng không có lập tức mở miệng nói tiếp. Bởi vì hắn biết rõ ràng nếu như lúc này mình lại mở miệng, liền có khả năng chọc giận vị phu nhân quyền lực tuyệt đối trước mặt mình. Hắn trầm mặc một lúc lâu saum mới hít sâu một hơi lấy can đảm, dũng cảm nói tiếp:

- Tôi cho đến bây giờ vẫn cho rằng những người giống như là Mạch Đức Lâm vậy, nên bị Pháp luật Liên Bang nghiêm khắc xét xử. Nhưng mà hiện tại một khi phu nhân đã thể hiện thái độ của mình, hoàn toàn bất đồng với tôi như thế, như vậy những quan hệ hợp tác giữa chúng ta trước đây, tôi nghĩ hiện tại cũng đã đến lúc chấm dứt được rồi.

Lần đó trong buổi tiệc trà tại hậu sơn núi Mạc Sầu, Hứa Nhạc đã từng nói qua với Trầm Cách, mối quan hệ giữa hắn và Thai Gia lúc đó cũng chỉ có thể là hợp tác lẫn nhau mà thôi. Thai phu nhân lúc này lại nghe hắn lặp lại một lần nữa, không khỏi nở nụ cười chế giễu, mang theo một tia lãnh đạm nhàn nhạt, có chút lạnh lùng nói:

- Con trai, hiện tại trong Liên Bang, những người có tư cách hợp tác với ta cũng không ít, thế nhưng cậu tuyệt đối không được tính trong số đó đâu.

- Tôi hiểu điều đó…

Hứa Nhạc thoáng cụp nhẹ cặp mắt, giương cặp mắt ti hí của mình nhìn xuống chiếc giày quân đội sáng loáng bên dưới, từng chữ từng chữ trầm giọng nói:

- Cho nên cái kẹp hồ sơ này, xin mời phu nhân hãy thu hồi lại đi.

Thai phu nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên cảm giác được bản thân mình tựa hồ như là đang nhìn cái gã nam nhân rất nhiều năm về trước vậy… Chỉ có điều cái gã nam nhân năm xưa cùng với cái gã thanh niên có cặp mắt ti hí đứng trước mặt mình này có sự khác biệt quá lớn. Tuy rằng cả hai người đều giống nhau ở một điểm chính là đem tất cả những năng lực vĩ đại của mình hoàn toàn che dấu dưới bề ngoài vô cùng tương phản, chỉ có điều cái bề ngoài mà mỗi người lựa chọn lại hoàn toàn không hề giống nhau. Cái gã nam nhân năm xưa là một gã thanh niên kinh tài tuyệt diễm, lừng lẫy một đời, còn cái gã thanh niên có cặp mắt ti hí trước mặt mình, lại là một bộ dạng trầm ổn, thậm chí còn có thể nói là chất phác, trầm mặc. Trầm mặc đến mức khiến cho người ta thật sự cũng không hiểu rõ hắn đến tột cùng là muốn cái gì, hoặc là muốn làm chuyện gì…

Nghĩ đến cái gã nam nhân kia, khiến cho tâm tình của Thai phu nhân thoáng có chút ủ dột. Hứa Nhạc vẫn như trước giống như là một tảng đá trầm mặc vậy, cũng không hề chú ý đến những biến hóa rất nhỏ của vị đại nhân vật trước mắt này. Hắn cứng cỏi nói:

- Thai Chi Nguyên đã từng đồng ý với tôi, tuyệt đối không cho Mạch Đức Lâm trúng cử chức Phó Tổng Thống Liên Bang.

Thai phu nhân lạnh lùng nói:

- Cậu cho rằng đời này Mạch Đức Lâm còn có cơ hội nữa hay sao?

- Nhưng như vậy đối với tôi là chưa đủ.

Thai phu nhân đột nhiên cảm thấy có chút tức giận dâng lên trong lòng. Bà ta nheo cặp mắt lại, nhìn chằm chằm gã thanh niên đang ngồi trước mặt mình, tâm tình vốn bình lặng hơn mấy chục năm nay lúc này lại có chút không ổn định. Bà ta nghĩ thế nào cũng không cách nào hiểu nổi, cái gã gia hảo vốn lãnh huyết vô tình kia, như thế nào lại có thể kiếm ra được một gã đệ tử bướng bỉnh mà tràn ngập tinh thần trọng nghĩa mười phần như thế kia. Chẳng lẽ hắn lại thật sự đúng là muốn biến bản thân mình thành kẻ đại diện cho chính nghĩa hay sao?

- Hiện tại uy hiếp lớn nhất của Liên Bang này chính là Đế Quốc.

Thai phu nhân lạnh lùng nói:

- Đối diện với cục diện như thế này, Liên Bang cần nhất là sự đoàn kết, cũng không thể nào hỗn loạn lên được. Cho nên Mạch Đức Lâm cũng không thể nào ở lỳ mãi trong Bộ Tư Pháp được. Đối diện với ích lợi lớn lao của cả Liên Bang, sự cừu hận của một mình cậu thì tính là cái gì? Cái thứ chính nghĩa buồn cười kia của cậu thì tính là cái gì cơ chứ?

Hứa Nhạc thầm nghĩ trong lòng từ khi nào thì chính nghĩa lại biến thành một chuyện buồn cười như vậy?

- Cậu chỉ vì muốn duy trì chính nghĩa, liền không tiếc khiến cho toàn bộ Liên Bang phải rung chuyển.

Thai phu nhân chậm rãi đứng thẳng lên, chiếc váy dài màu đen mơ hồ ẩn chứa ánh sáng chớp động. Bà ta lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, nói:

- Cái chết của hàng ngàn hàng vạn người, cậu lại không hề có chút nuối tiếc hay sao? Tôi ngay cả chuyện đứa con trai ruột của mình bị áp sát, cũng có thể không truy cứu… Một tiểu tử đáng thương bị lừa gạt như cậu, lại còn muốn sắm vai nhân vật gì cơ chứ?

Thai phu nhân nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:

- Trong cái vở hài kịch tên Tịch Lặc kia đã từng miêu tả hình tượng một kẻ điên đi chiến đấu với một gã khổng lồ bằng đá. Cái gã điên kia chỉ vì muốn đi báo thù cho nữ nhân của bản thân mình, mà không tiếc để cho tất cả mọi người trong thôn xóm gần đó phải chôn cùng. Đến khi có một người ngoài cuộc chất vấn hắn, bản thân hắn còn lớn ngôn ngẩng mặt nói, cho dù là có thêm hàng ngàn hàng vạn người khác chết đi, chỉ cần chính nghĩa còn được duy trì, như vậy hắn liền phải tiếp tục kiên trì… Trong trường hợp đó, ai có thể nói người nào mới là người ích kỷ đây?

Sự uy hiếp của Đế Quốc giống như là một đám mây đen không ngừng bao phủ trên bầu trời tràn đầy tinh vân của Liên Bang này. Cái xã hội Liên Bang này cần có hòa bình, cần đoàn kết, cho nên những kẻ vô sỉ giống như là Mạch Đức Lâm này, mới có thể tiếp tục ngang nhiên đi lại trước toàn bộ Liên Bang như thế. Nếu như tiếp tục dốc sức truy cứu những tội lỗi của Mạch Đức Lâm, sẽ khiến cho Liên Bang tiếp tục rung chuyển, sẽ khiến cho hàng ngàn người, thậm chí là hàng vạn người, hàng trăm vạn người sẽ phải chết đi… Đây là sự ích kỷ hay sao? Đây là sự thỏa hiệp quang vinh, vĩ đại và chính xác đến mức nào cơ chứ? Nhưng mà những lời này lọt vào trong tay của Hứa Nhạc, nói thế nào cũng cảm nhận được một cổ khí tức hủ bại, vô sỉ đến cực điểm trong cái thỏa hiệp này.

o0o

Phía cuối con đường lát bằng đá tảng, trong một căn phòng vô cùng im lặng của hội sở Lưu Phong Pha, Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới chậm rãi đứng lên, ngửa đầu nheo mắt suy nghĩ, sau đó mới mỉm cười nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng trắng muốt sắp xếp vô cùng chỉnh tề, nghiêm túc nói với Thai phu nhân:

- Phu nhân, con người thì trước sau gì cũng sẽ phải chết. Hàng ngàn, hàng vạn thậm chí là hàng triệu người trong Liên Bang trước sau gì cũng sẽ chết đi, chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi. Nhưng mà trong vũ trụ này chung quy cũng chỉ có đạo lý là có thể còn lưu lại mà thôi… Một khi đã là như vậy, đạo lý đương nhiên mới là chuyện quan trọng nhất rồi.

Nghe thấy câu nói đó, Thai phu nhân đột nhiên mỉm cười nhàn nhạt, sau đó mới trào phúng nói:

- Cậu chỉ là một người mà thôi. Cho dù cậi có kiên trì đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể khiến cho bản thân mình trở nên u sầu phẫn nộ mà thôi… Trước khi buổi yến tiệc này khai mạc, cậu hãy suy nghĩ một chút đi. Bất luận là như thế nào đi nữa, sau đó hãy cấp cho ta một câu trả lời thuyết phục nhất.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu tạ ơn, sau đó nhìn theo bóng dáng Thai phu nhân khẽ kéo nhẹ cái váy dài màu đen chậm rãi rời đi. Đến khi hắn đứng thẳng người lên, mới phát hiện ra sau lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Tiết trời đông giá lạnh, bên trong cái hội sở xa hoa này khí trời mặc dù cũng vô cùng ấm áp, nhưng mà hắn cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Trong suốt thời gian một năm nay, trong Liên Bang không ngừng phong vân biến ảo, khiến cho hắn cũng hiểu vô cùng rõ ràng, Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang đến tột cùng là sự tồn tại khủng bố đến mức nào. Mà vị phu nhân vừa mới rời đi lúc nãy, lại là đối tượng mà không có bất cứ người nào dám nhìn thẳng cả.

Bản thân Thai phu nhân cũng không hề toát ra khí thế kinh thiên ngất trời nào cả. Ngôn ngữ, thanh âm của bà ta cũng vô cùng bình thản, nhẹ nhàng ôn nhu. Nhưng mà cái cảm giác mà Hứa Nhạc cảm nhận trong cuộc nói chuyện chất vấn và bác bỏ với vị phu nhân quyền lực này, trong lòng hắn cũng tạo thành một áp lực vô cùng khủng khiếp… Cũng giống như là trong bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất tại Sân vận động Lâm Hải Châu ngày trước, lúc đối mặt với con robot M52 màu đen nặng nề khổng lồ kia.

- Xin mời sang bên này.

Không biết từ lúc này, Cận quản gia đã xuất hiện bên cạnh của hắn. Thái độ ông ta cực kỳ lễ phép, nhẹ nhàng dẫn hắn ra khỏi gian phòng, men theo một cái thông đạo có phong cách cực kỳ đặc thù, hướng về phía náo nhiệt của đại sảnh hội sở mà đi tới.

Hứa Nhạc lần này gặp lại Cận quản gia so với những lần gặp mặt trước đây, cảm giác thấy có chút khác biệt nhàn nhạt. Ít nhất là một phần địch ý cùng với lạnh lùng ẩn giấu cẩn thận trong sự lễ phép của ông ta, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cho dù là Thai phu nhân cũng không thích mình cho lắm, nhưng mà với thân phận cùng với thực lực của chính mình, lại làm thế nào khiến cho Cận quản gia có địch ý với mình cơ chứ?

o0o

Khi Hứa Nhạc xuất hiện trên cái sân khấu hoành tráng tại đại sảnh của hội sở, ánh đèn máy ảnh không ngừng sáng lên, ánh sáng phát ra mãnh liệt trong khoảnh khắc khiến cho cặp mắt vốn nheo lại của hắn lại càng nheo chặt hơn. Mà những tiếng vỗ tay nhiệt liệt xung quanh lại càng khiến cho thính lực vốn linh mẫn của hắn cũng trở nên kém đi rất nhiều. Đại khái hắn hình như nghe được những lời ngợi khen gì đó, cái gì mà công lao quan trọng trong nghiên cứu chế tạo con robot, rồi thực lực mạnh mẽ trong trận đối chiến robot trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ lúc trước.

Có một vị tướng quân nào đó chậm rãi tiến lên, mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai hắn mấy cái, sau đó tự mình móc từ trong cái túi áo trái bộ quân phục trên người một cái huân chương vô cùng tinh xảo, gắn lên trên ngực áo của hắn, sau đó tiến lên, nói khẽ vào bên tai của Hứa Nhạc:

- Con trai, làm giỏi lắm, bằng khen quân công mấy ngày nữa sẽ đưa đến tận tay cậu.

Lại có một vị Nghị Viên tiên sinh nào đó hô hào mọi người nâng chén chúc mừng, vì thế mọi người đồng loạt nâng chén lên, mà bản thân Hứa Nhạc đang trầm mặc trên sân khấu, trong tay cũng được đẩy tới một ly rượu thơm quý báu.

Trong lúc nhất thời, ly rượu cụng nhau leng keng, nhạc khúc cất lên du dương, mọi người bàn tán vui vẻ, duy nhất chỉ có mình Hứa Nhạc giống như là một gã rối bằng gỗ, tùy ý mọi người đùa bỡn trong buổi thịnh yến sang trọng của Liên Bang này.

o0o

Hứa Nhạc cùng với Cận quản gia hai người trầm mặc bước ra khỏi gian đại sảnh ồn ào kia. Những khách nhân có thể bước chân vào trong hội sở Lưu Phong Pha đều là những nhân vật sang quý nhất trong Liên Bang, số lượng cũng không thể nào nhiều được, cho nên cũng không thể nào gây ra những trận ầm ĩ như những hội sở hay quán bar thông thường được. Khi Hứa Nhạc ra ngoài đủ xa, các nhạc khúc nhẹ nhàng dần dần bị quẳng hết về phía sau, hắn mới thoáng có chút khôi phục lại tinh thần. Khẽ nheo cặp mắt hí lại, thoáng hỏi Cận quản gia bên cạnh:

- Tôi thật sự không hiểu đây là có ý tứ gì cả. Tôi cũng không có đồng ý với phu nhân mà.

Dọc theo con đường rời đi đều có người nâng ly hướng về phía của Hứa Nhạc gật đầu nhẹ mấy cái, mang theo ánh mắt tôn kính cùng với tỏ vẻ vô cùng thân thiết. Một số ít Hứa Nhạc cũng đã từng gặp qua tại Lâm Viên, nhưng phần lớn người vẫn là những nhân vật thường xuất hiện trên các báo chí chính trị hoặc là trên màn hình TV mà thôi. Những đại nhân vật trong Liên Bang này có lẽ thật sự cũng không hề biết Hứa Nhạc, thế nhưng tất cả bọn họ đề biết rõ ràng Hứa Nhạc là ai, biết trong kỳ Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này, gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt đã đóng vai trò như thế nào. Quan trọng hơn nữa là, bọn họ biết rõ Thai phu nhân vô cùng thưởng thức gã thanh niên trẻ tuổi này, hơn nữa quyết định tiến hành bồi dưỡng gã thanh niên này… Chỉ đơn giản như vậy thôi cũng đủ để bọn họ thể hiện sự tôn trọng cùng với sự thân thiết của mình với đối phương rồi.

- Tôi muốn rời khỏi nơi này.

Hứa Nhạc quay sang nói với Cận quản gia, thủy chung vẫn đi theo bên cạnh mình.

Cận quản gia lại một phen dắt hắn đi tới một gian văn phòng im lặng nằm trên tầng hai của hội sở. Sau đó ông ta trầm mặc đưa cho hắn một kiện hồ sơ khác. Vị quản gia già nua này dùng một ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Những nơi có người đi lại liền có đường đi. Những người khác bất cứ lúc nào cũng có thể theo những con đường đó mà rời khỏi… Nhưng mà con đường của cậu thì đã được định sẵn rồi…

Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng nheo chặt lại. Thai phu nhân muốn khống chế bản thân mình, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ ngoài dự đoán. Thế nhưng chính là bản thân mình đã rõ ràng thể hiện sự phản đối rồi, thế nhưng bọn họ vẫn tiếp tục tiến hành theo kế hoạch hay sao? Nghĩ đến điều đó, hắn đột nhiên cảm thấy cái kiện hồ sơ này tựa hồ có chút nặng nề…

Bên trong kiện hồ sơ có mấy tấm ảnh hình chụp cùng với một cái hồ sơ.

Một trong những tấm ảnh chụp là hình ảnh năm xưa của Hứa Nhạc, là một tấm ảnh lưu niệm hiếm hoi mà hắn đã chụp lúc còn ở Đại khu Đông Lâm. Trong bức ảnh, hắn chụp chung với Lý Duy, còn có nhóc Cường nữa. Một tấm ảnh chụp khác là hình ảnh mới được chụp gần đây. Trên tấm hình là hình ảnh Lý Duy, tay đang cầm một con dao lớn, đi lại trên một con đường khá rộng rãi. Nhìn phong cách cùng với những kiến trúc bên đường trong tấm hình này, tựa hồ cũng không phải là cảnh vật bên trong Liên Bang.

Bàn tay đang cầm kiện hồ sơ của Hứa Nhạc nhất thời trở bên run lẩy bẩy. Cũng không phải là bởi vì cỗ lực lượng thần bí bên trong cơ thể hắn mà run rẩy, mà là do sợ hãi cùng với khiếp sợ đến cực điểm.

Những hàng chữ số liệu ghi trong cái hồ sơ còn lại trong kiện hồ sơ, hắn cũng không có đọc cặn kẽ từng chi tiết, bởi vì ngay câu đầu tiên ghi trong cái hồ sơ đó, được đánh dấu đỏ, in đậm, rõ ràng là mấy câu:

Mã số công dân: DLA1X.

Điểm xác nhận tin tức biến mất.

Họ tên: Hứa Nhạc.

Ghi chú: Mục tiêu số 2 trong danh sách sự kiện cấp độ I của Cục Hiến Chương.

Xác nhận tử vong.

Đọc được những hàng chữ cùng với những tấm ảnh này, trong lòng Hứa Nhạc không ngừng phát sinh vô số biến hóa cảm xúc khác nhau. Cái thân phận đào phạm của Liên Bang, người đóng vai trò tòng phạm trong danh sách sự kiện cấp độ I của Cục Hiến Chương Liên Bang… Mối quan hệ với Phong Dư đại thúc… Cái bí mật mà hắn giấu sâu kín trong nội tâm của mình, cái bí mật mà ngoại trừ bản thân hắn ra, cũng không có bất cứ kẻ nào khác biết được… Rốt cuộc, rốt cuộc… rốt cuộc cũng đã bị người khác khám phá ra.

Rét lạnh, sợ hãi, kinh ngạc, phẫn nộ, ý nghĩ vùng lên giết người, phiêu hiên rời đi… Tất cả những tình tự hỗn loạn mà điên cuồng này không ngừng biến chuyển trong nội tâm của hắn, đến cuối cùng lại biến thành trầm mặc và khiếp sợ, sau đó lại là sự hô hấp trầm trọng không nói nên lời.

Thanh âm bình tĩnh của Cận quản gia khẽ vang lên bên cạnh hắn:

- Phu nhân cho cậu thời gian để suy nghĩ cẩn thận. Quyết định cuối cùng của cậu là như thế nào?

Đúng vậy, khi nãy lúc còn ở trong cái phòng trầm mặc kia, Thai phu nhân đã cho hắn suy nghĩ cho đến khi buổi yến tiệc bắt đầu. Hứa Nhạc trong lúc đó, vốn là không hề ngờ nổi rằng, vị phu nhân quyền lực bật nhất này đã nắm trong tay cái yếu hại trí mạng nhất của bản thân mình. Một khi đã như thế, cho mình thêm thời gian để suy nghĩ hay không cũng không hề có chút khác biệt nào, bản thân mình cũng chỉ là một kẻ cuối cùng phải cúi đầu khuất nhục mà thôi.

Hứa Nhạc chưa từng suy nghĩ qua về những phong cách làm việc cùng với thủ pháp hành động của những đại nhân vật bên trong cái xã hội Liên Bang này, thế nhưng hắn lại cũng vô cùng tinh tường biết được, bản thân mình đối với chuyện này cũng nên làm chút gì đó. Thế nhưng mà cầm trong tay cái mớ hồ sơ nhẹ chưa đến mấy trăm gam lại nặng giống như là hơn mười vạn tấn trước mặt này, hắn lần đầu tiên trong cuộc đời của mình cảm nhận một chút bất an cùng với sợ hãi không thể nào áp chế nổi.

- Lý Duy… hiện tại đang ở nơi nào?

Một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc mới cất nổi thanh âm khàn khàn của mình mà hỏi.

- Hắn đang ở Bách Mộ Đại… Đương nhiên, cậu cũng có thể nói là đang ở trong tay của chúng ta…

Cận quản gia bình thản nói một câu mà mấy gã cướp bình thường hay nói, trong thanh âm vẫn như cũ mang theo một tia lễ phép, tao nhã cùng với vô cùng lịch sự.

Hứa Nhạc thoáng liếm liếm cặp môi đã trở nên khô héo của mình, có chút gian nan nở một nụ cười khổ, dùng bàn tay phải run rẩy không ngừng của mình thọc sâu vào túi áo của bộ quân phục, lướt qua cái Huân chương Tử Tinh đại biểu cho vinh dự vô thượng trên ngực trái kia, mò xuống phía dưới, chạm tới một cái hộp giấy cứng rắn.

Hắn móc từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá hiệu ba số 7, lại tiếp tục dùng bàn tay run rẩy không ngừng châm lên, run run đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói với Cận quản gia:

- Cho tôi chút thời gian suy nghĩ. Tôi ra quảng trường ngồi một chút… Để cho gió mát thổi cho thanh tỉnh tinh thần một chút…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.