Gian Khách

Quyển 2 - Chương 34: Ôm bụng mà đi (Hạ)



Đối phương nói mời, Hứa Nhạc tự nhiên tiếp một câu:

- Mời… Đợi một lát.

Không thể không nói, cải bắp dưới đáy nồi cũng có mùi vị khác nhau, đây là chuyện về ăn uống. Các sinh viên của Học Viện Quân Sự I đều là những người rất kiêu ngạo, nhưng khí chất của sự kiêu ngạo này biểu hiện ra ngoài lại tuyệt nhiên khác nhau, An Đạt trong con robot màu lam đen sẽ biểu hiện bằng sự điên cuồng lỗ mãng, còn Chu Ngọc thì lại biểu hiện một cách nho nhã.

Nghe thấy giọng nói kia, Chu Ngọc mỉm cười, nhìn con robot màu đen đang cố gắng giữ thăng bằng trên màn hình điều khiển, nhẹ giọng nói:

- Được.

Hắn không biết rằng người trong con robot màu đen muốn mình đợi gì, có lẽ là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, có lẽ là nghĩ cách để có thể đánh thắng mình? Sự tự tin tuyệt đối khiến Chu Ngọc điềm đạm ung dung thể hiện phong độ của Học Viện Quân Sự I. Còn Hứa Nhạc trong con robot màu đen cũng thật chỉ là đang nghỉ ngơi, con robot đờ đẫn đừng dựa vào vách tường rất lâu, không hề có bất cứ hành động nào khác.

Sự yên lặng trong thời gian dài và tạm ngừng đối chiến, không khí kỳ dị trong phòng đối chiến, hiện lên trên màn hình lớn của phòng thể thao tổng hợp, cuối cùng những tiếng vỗ tay không ngừng trong phòng thể thao tổng hợp, nín thở chú ý tới con robot mà mình đang cổ vũ, tiếng vỗ tay dần dần mất đi, trở lại trạng thái tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn hai con robot không động đậy trên màn hình, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thi Thanh Hải nhàm chán đứng xoa ngón tay mình vừa bị điếu thuốc cháy làm bỏng, đôi mày anh tuấn nhíu lại, bỗng bị những tiếng động lạ xung quanh gây chú ý. Hiếu kỳ nhìn lên màn hình, lặng lẽ nhìn một lát, từ sự giao lưu của hai người điều khiển robot đã đoán được ít nhiều, không nén được bật cười. Trong lòng nghĩ lúc này Chu Ngọc chắc chắc đang có một sự nhẫn nại khoan dung lớn nhất với đối phương. Để thể hiện phong độ của mình, người của Học Viện Quân Sự I tới đây quả nhiên là chỉ như vậy thôi. Nhưng con robot màu đen kia vẫn muốn nhảy dựng lên làm gì? Chênh lệch thực lực quá lớn, cho dù có yên lặng suy nghĩ, con robot màu đen cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đánh bại con robot màu bạc do Chu Ngọc điều khiển, trừ phi vị ‘Thái Tử’ trong con robot màu đen kia bỗng nhiên trí tuệ được khai thông.

Cách phòng thể thao tổng hợp không xa, trong căn biệt thự nhỏ thâm nghiêm yên tĩnh, Thai Chi Nguyên đang cầm tách cà phê, hứng chí theo dõi sự yên lặng của hai robot trên màn hình, hai bên đối chiến một là ‘người bạn’ hắn biết, một người là thuộc hạ tương lai của mình, hắn rất rõ thực lực của hai bên, tính cách của hai bên. Hắn tủm tỉm cười chuẩn bị nhìn Hứa Nhạc ngã rồi lại bò dậy, bò dậy rồi lại ngã. Giống như đang diễn xuất trong phim thể hiện sự nhiệt huyết của thanh niên.

o0o

Chính vào lúc này, con robot màu đen đang yên lặng đã lâu bỗng cử động.

Thi Thanh Hải nheo mắt lại, mọi người trong phòng thể thao tổng hợp cũng căng thẳng nôn nóng nhìn, Thai Chi Nguyên trong biệt thự nhỏ mỉm cười uống cà phê, giơ ngón cái bên tay trái đang vịn vào sô pha lên, trong lòng đếm thầm:

- Chỉ có sáu giây!

Thai Chi Nguyên tự tin vào khả năng phán đoán của mình, Hứa Nhạc chỉ có thể trụ được sáu giây.

Ở giây thứ hai, con robot màu đen và màu bạc đã va chạm mạnh lần nữa, lần này lại không có một âm thanh kim loại nào phát ra, bởi vì chỉ bằng mắt thường không thể phân biệt ra lúc ấy, con robot màu đen đã dùng hai cánh tay bị tổn hại của mình chớp khép theo một góc kỳ lạ, khóa chặt ở phía trước mặt của con robot màu bạc!

Con robot màu bạc như một lưỡi dao sắc bén, xé rách không khí, tay phải tấn công thẳng vào chỗ yếu hại của buồng điều khiển con robot màu đen, nhưng lại bị đôi tay máy đã bị tàn phá, thậm chí ẩn hiện tia lửa điện trên đó chặn lại. Nói chính xác hơn, không phải chặn lại mà là đánh, góc hởở giữa hai cánh tay quái dị vô cùng, góc hướng chếch ra ngoài, vừa vặn lại kẹp được cánh tay thép của con robot màu bạc vào giữa!

Sự tấn công của con robot màu đen, kéo theo việc hộ giáp trên cánh tay hai robot không ngừng cọ sát vào nhau, phát ra một tiếng rít rít rợn người, toàn bộ tập trung trong vùng tiếp xúc gần, khiến hai con robot không hẹn mà cùng chấn động, bề mặt hợp kim bị rung, bật ra hơn mười mấy cm! Chu Ngọc trong con robot màu bạc có chút bất ngờ về tốc độ và sự khéo léo điều khiển của đối phương, nhưng trong đầu hắn lại không phải là đặc biệt thấy kỳ lạ, bởi vì vừa rồi hắn đã nhìn ra, đối phương có một tốc độ phản ứng rất quái dị, thao tác vốn có lẽ không kém tới mức này.

Động tác vụng về của con robot màu đen, vì trong khoảnh khắc bắt được thành công, mà không còn cần đối diện với những sự vận chuyển nhanh chóng và bộ pháp lanh lẹn của con robot màu bạc, vì vậy mà trên một mức độ nào đó đã che giấu ưu điểm của mình. Điểm này tưởng chừng như đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng khó khăn, bởi vì thuộc tính động lực kim loại của robot, đã khiến cho người điều khiển không có cách nào để làm được bất cứ động tác nhỏ nào giống như chỉ huy cho cơ thể của mình. Trong thao tác đối chiến robot, trước nay đều không có những động tác quy phạm giống như cơ thể con người khi đánh nhau.

Con robot màu đen lui lại để hóa giải sức mạnh, hai tay vẫn đánh chặn, hoàn toàn giống như một người đã tu luyện vô số năm trong Tu Thân Quán, vốn chẳng giống một cỗ máy lạnh lẽo không sức sống kia.

Những sinh viên trong phòng thể thao tổng hợp hồi hộp theo dõi theo màn hình, hoàn toàn không hiểu độ khó ẩn chứa trong những động tác đơn giản của con robot màu đen. Họ chỉ phát hiện con robot màu đen đã lảo đảo muốn ngã kia không những đã đứng dậy, hơn nữa lại lần đầu tiên thành công chặn lại được thế công của con robot màu bạc. Sự thực này khiến họ nhìn thấy một tia hy vọng giành thắng lợi cho Đại học Lê Hoa, bất giác lại nổ ra những tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Nhưng Chu Ngọc hiểu rằng, những sinh viên Khoa Điều Khiển Robot của Học Viện Quân Sự I hiểu rõ, Thi Thanh Hải và Thai Chi Nguyên cũng hiểu, bọn họ bất giác cũng phải kinh ngạc.

Chu Ngọc không biết rằng người bên trong con robot màu đen làm thế nào để có thể khiến cho một cỗ máy lạnh lẽo kia, lại hoàn thành động tác trôi chảy nhịp nhàng như một con người. Giống như hắn không biết đối phương tại sao lại có thể có một tốc độ phản ứng nhanh hơn cả mình. Nhưng sự kinh ngạc thì có thừa, vị sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự I này, trong lòng không hề có sự lo lắng nào, lặng lẽ nhìn các mục số liệu gửi về trên màn hình điều khiển, ánh mắt thoáng hiện nụ cười.

Tình hình lại thay đổi kỳ lạ.

Hai con robot đang giằng co lấy nhau chợt chấn động mạnh trong nháy mắt. Con robot màu bạc vốn đang bị con robot màu đen kẹp chặt cánh tay thép, một lần nữa lại xông về phía đối phương, một cú đấm thép hợp kim ánh lên hàn quang, lao thẳng vào buồng điều khiển, nơi trí mạng nhất của robot. Đương nhiên, đối chiến trong sự giám sát của các hệ thống, không thể cho phép robot xuất hiện một tử vong thật sự. Nhưng nếu con robot màu bạc thật sự có thể dùng một sức mạnh nào đó để đánh trúng vào buồng điều khiển, hệ thống dĩ nhiên sẽ phán định con robot màu bạc chiến thắng.

Đây chính là nguồn gốc của lòng tin, sự điềm tĩnh của Chu Ngọc, bất luận là sự đánh chặn cổ quái kia của con robot màu đen đánh ra theo bản năng, hay là có một cách điều khiển kỳ quái nào đó, hắn đều không quan tâm. Cánh tay máy của hai robot quấn vào nhau, con robot màu bạc đã mất đi tính cơ động tốc độ nhanh, dường như đã bị thiệt. Nhưng trên thực tế thứ phải tính toán trong đối chiến lúc này là các thao tác nhỏ trong không gian nhỏ hẹp, cùng với uy lực của hệ thống động lực của bản thân robot. Và ở trên hai phương diện này, Chu Ngọc đều có tự tin, con robot màu đen không phải là đối thủ của mình. Luận đến thao tác nhỏ, Chu Ngọc có một trình độ vượt xa người thường, còn còn robot màu bạc thuộc về trọng hình, công suất động lực của nó khi phát ra cũng sẽ mạnh hơn mô hình rất nhiều…

Cùng với công suất bình ắc quy năng lượng cao toàn bộ được phát ra, phía sau bên con robot màu bạc phát ra một tiếng ồn mà Chu Ngọc vô cùng quen thuộc, vô cùng thân cận, phát ra một động lực vô cùng lớn, khiến lần tấn công này của con robot màu bạc rõ ràng không thể chống đỡ. Đặc biệt là tay phải của Chu Ngọc không ngừng nhập chỉ lệnh lên trên màn hình cảm ứng, khiến cánh tay máy của con robot màu bạc liên tục di chuyển chóng mặt trong một phạm vi nhỏ hẹp với khoảng thời gian 0,01 giây, không ngừng đập vào hai cánh tay máy của con robot màu đen.

Đùng… đùng… đùng…

Giống như một chú chim gõ kiến đang mổ vào khúc cây rắn chắc, dần dần khúc cây ấy bị rung động mạnh, lại giống như một bàn tay của người cổ xưa, liên tục đánh vào những kẽ hở trên đá, khiến kẽ hỡ trên tảng đá ấy ngày một lớn…

Cánh tay máy hợp kim của robot sẽ không biết mệt mỏi, nhưng trong sự chấn động ở phạm vi hẹp, lại không kịp để phục hồi, con robot màu đen chỉ có thể trơ mắt nhìn lỗ hổng ngày một lớn, cánh tay thép của con robot màu bạc mỗi lúc một gần, tốc độ càng lúc càng nhanh…

Không thể không thừa nhận, thực lực chiến đấu của sinh viên ưu tú nhất Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I đã mạnh đến mức dị thường, không giống bình thường.

Tách cà phê của Thai Chi Nguyên vẫn dừng lại bên cửa miệng, năm ngón tay trên sô pha đã giơ hết lên, cau mày lại, chăm chú nhìn lên con robot màu đen sắp bại trận trên màn hình kia, bất giác cảm thấy sẽ ngay lập tức tạo ra một điều gì cổ quái. Chu Ngọc cũng cảm thấy điều đó, bởi vì trong hai giây của con robot màu đen bên đối phương, vẫn luôn không có bất cứ phản ứng gì, dường như đã mất đi tất cả lòng tin, chỉ chờ đợi bị đánh trúng, sau đó để hệ thống phán định thất bại. Nhưng Chu Ngọc xác định, người bên trong con robot màu đen kia là một người không dễ dàng thất bại. Một dự cảm không may xuất hiện trong đầu Chu Ngọc, hắn vẫn điềm tĩnh, nhưng ngón tay lại bắt đầu nhanh chóng di động trên màn hình, trong chớp mắt điều chỉnh động lực phát ra đến mức đột phá, đồng thời điều khiển phần chân máy phía dưới robot hơi khom xuống để chuyển hình thức…

Tiếng điện lưu, và tiếng các bộ phận hợp kim cùng hòa lẫn vào nhau vang lên, thân thể không ngừng rung động của hai robot lớn trong phòng đối chiến dường như đồng thời khựng lại. Chân máy của con robot màu bạc bắt đầu quỵ xuống, chuẩn bị chuyển hình thức. Chu Ngọc quyết định sẽ không đợi cái khả năng bất tường ấy nữa, muốn dùng một cách mạo hiểm, thu được nhiều hơn nữa lực phát động và tính năng chạm đất, quyết định trong một đòn thành công.

Tuy nhiên…

Con robot màu đen vẫn luôn lặng im dường như chờ đợi chính thời khắc này, khi thân dưới của con robot màu bạc vì để chuyển đổi hình thức mà hơi chếch về phía sau đôi chút, con robot màu đen đã hành động, chiếc chân máy nặng nề cử động, vụng về nhưng dứt khoát hành động, biến thành một đường cong màu đen trong không trung, với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ, nhắm chuẩn một góc ba mươi độ, đá thẳng mạnh vào phần thân dưới của con robot màu bạc!

Đây là một cảnh tượng không nên xuất hiện trong đối chiến robot!

Đây tuyệt đối là động tác trong bất cứ một quyển sách giáo trình robot nào cũng chưa từng có! Robot thế hệ M của Liên Bang đều là robot nhị hình. Chiếc chân máy nặng nề chủ yếu dùng để nâng đỡ tấm thân nặng nề của bản thân robot, lại có thể chuyển thành một động tác như vậy, biến đổi qua những bộ phận phụ tùng kim loại nặng nề, có thể khiến cho robot băng qua trên đồng cỏ với vận tốc 100km/h. Nếu như vì khi chiến đấu cần dùng, còn có thể lắp thêm băng xích, thuận lợi bước qua khu vực có địa hình đầm trạch phức tạp.

Tóm lại, trong suy nghĩ sử dụng và thiết kế robot của Liên Bang, đôi chân máy nặng nề của robot có một tác dụng quan trọng, nhưng tác dụng này chủ yếu là thể hiện ở phương diện cấu tạo và di động. Khi đối chiến, sự thăng bằng của robot là chuyện quan trọng nhất. Chỉ khi duy trì được thăng bằng cho robot, mới có thể bảo đảm ba hệ thống lớn của robot có một mặt phẳng phản ứng tính toán tham chiếu ổn định… Chính vì robot ở phương diện này yêu cầu quá cao, cho nên bất luận là trong thiết kế hay sử dụng, người của Liên Bang thường quen chỉ biết gắn hệ thống vũ khí lên thân trên của robot, mà rất ít người nghĩ tới… Đôi chân máy vụng về nặng nề của robot kia… lại có thể trở thành vũ khí tấn công.

Trong nhiều năm lịch sử trong quá khứ, chắc chắn có nhà khoa học hoặc là những Cơ Giáp giỏi xuất thân từ Tu Thân Quán, giả thuyết ra chân robot có thể phát huy tác dụng quan trọng trong tác chiến không. Nhưng vô số thực nghiệm và suy tính đều đã chứng minh, nếu như muốn duy trì tính ổn định của robot, tất nhiên cần hy sinh tính linh hoạt của chân máy.

Robot dù sao cũng chỉ là một cỗ máy, một cỗ máy có linh hoạt đến mức nào, thì cuối cùng cũng chỉ là thân thể của con người, không thể nào giống như những lính đặc chủng hay tu thân cao thủ, có thể chạy nhảy trong rừng, hay tung một cú đá như con người… Có lẽ sẽ có những người mới học hứng chí thử nghiệm, nhưng thứ tiếp đón người ấy, chắc chắn là một sự thất bại triệt để. Bởi vì một robot ngay cả một sự cân bằng ổn định cơ bản nhất cũng không thể bảo đảm, dù chỉ hơi nhấc chân lên cũng chỉ có thể bị một trận gió thổi bay ngã xuống đất.

Trong tác chiến đặc chủng robot thật sự, đương nhiên có thể dùng chân máy tiến hành những động tác bình thường tuyệt đối sẽ không làm, nhưng đó nhất định là đã bị bức vào tuyệt cảnh, mới sử dụng một cách mạo hiểm như vậy.

Các giáo sư của Tam Viện và trường Quân đội Tây Lâm dùng những động tác robot ảo để suy ra một kết luận, muốn điều khiển robot giống như điều khiển chính cơ thể mình, trừ khi vị Cơ Sư trong robot đó có thể có một độ điều khiển khéo léo và tốc độ tính toán nhanh như máy tính, máy tính điều khiển trung tâm cao cấp có lẽ có thể hoàn thành những động tác này, nhưng ngay cả máy tính cũng không cách nào có một năng lực phản ứng phân biệt bẩm sinh như con người…

Vì vậy trong các giáo trình robot của quân đội Liên Bang, chưa từng có những nội dung nào về mặt này, bởi vì đây là một phương pháp tấn công được không bằng mất. Đây là một phương pháp tấn công cần phải trải qua vô số lần mới có thể thành công một lần, đây là một phương pháp tấn công ngu xuẩn nhất.

Chu Ngọc lúc trước đã từng xem qua kiểu tấn công bằng chân của robot như vậy. Trong Khoa Điều Khiển Robot của Học Viện Quân Sự I có một sinh viên luôn có ý tưởng mới mẻ, nhưng lại rất cố chấp. Gã sinh viên này đã từng mất nửa năm, ý đồ muốn robot có thể dùng chân máy để tấn công, đồng thời có thể dưới sự phản kích của đối phương, giữ được tốc độ phản ứng nhanh chóng.

Nhưng nửa năm sau, sinh viên sáng tạo cố chấp này, cuối cùng cũng phải từ bỏ trong tức giận. Tuy ngay cả Chu Ngọc cũng rất tán thưởng tài hoa của cậu sinh viên này, nhưng Liên Bang nhân loại nhiều năm nay đã hình thành một nhận thức chung, không phải ai cũng có thể dễ dàng bác bỏ phủ định nó.

Cho nên Chu Ngọc nhìn thấy chân máy như một bóng đen hung hãn ập đến với sự chính xác cực chuẩn trên màn hình điều khiển, hơn nữa bản thể của con robot màu đen vẫn giữ được vững chãi, đánh chặn lấy đôi tay máy của con robot màu bạc mà vẫn không bị loạn… Hắn lại bất giác đờ người ra trong một phần mười giây, con mắt co rút lại.

Đối phương sao có thể làm được? Là vì nửa thân máy con robot màu đen dựa vào trên tường của phòng đối chiến? Hay là đánh nhầm va nhầm? Bất luận là thế nào, kỳ thực Chu Ngọc đều không cảm thấy kinh hãi hoảng sợ. Bởi vì trong vô số lần đối chiến robot, luôn có những tình huống kỳ diệu xảy ra, nhưng ở lần sau, có lẽ Cơ Sư đó cũng không có cách nào sử dụng được một cách có hiệu quả giống như vậy… Bản thân Chu Ngọc, trong một lần thực nghiệm thao tác robot, đã từ vô thức để cho con robot màu bạc hoàn thành một cú đá xoay đẹp mắt, lúc đó hắn vô cùng kích động, nhưng trong những ngày tháng sau này của hắn, đã từng có ý lặp lại quá trình này một lần nữa, mới phát hiện rằng trong mười bốn lần thực nghiệm, hắn chỉ thành công hai lần.

Một tỉ lệ thành công thấp như vậy, vốn không thể nào áp dụng trong thực tiễn. Chu Ngọc trời sinh có tính cẩn thận, từ đó đã ném chuyện này vào một xó trong đầu mình, bởi vì hắn biết rằng với mình… Không, với khả năng điều khiển của tất cả Cơ Sư Liên Bang, đều không có cách nào khiến sự tấn công của thân dưới robot biến thành một phương thức hiệu quả. Cho nên Chu Ngọc cho rằng con robot màu đen chỉ là chợt bộc phát trong lúc tuyệt cảnh. May mắn đá ra được một cước, giống như khi mình tạo ra cú đá xoay đẹp mắt năm nào.

Điều thật sự khiến Chu Ngọc cảm thấy áp lực lớn hơn cả là tốc độ phản ứng và sự lạnh lùng của con robot màu đen, đối phương dường như bắt đầu từ giây đầu tiên đã phán đoán ra tất cả những bước đi tiếp theo sau khi đối chiến, biết hai con robot chắc chắn sẽ rơi vào thế giằng co, còn con robot màu bạc sẽ dựa vào việc muốn có động lực lớn hơn, để có ưu thể không cách nào xoay chuyển tình hình, còn bản thân thì sẽ trong thời khắc cuối cùng để đối phương dùng chân chuyển đổi hình thức, tạo ra một đòn tấn công cuối cùng…

Phản ứng của con robot màu đen quá sức thần kỳ, chính vào thời điểm con robot màu bạc chuyển tư thế, nắm được kẽ hở của hộ giáp, liền tấn công vào chỗ đó! Đối phương luôn im lặng, chẳng lẽ là hắn chờ đợi thời khắc này?

Nếu quả thực như vậy, sựẩn nhẫn này, sự lạnh lùng này, nhãn lực này, thậm chí là phương thức tấn công kiểu đánh cược này, đều khiến Chu Ngọc cảm thấy một áp lực trước nay chưa từng đến với mình.

Trong lòng Chu Ngọc thoáng nảy sinh một tia run sợ. Nhưng vốn cũng không kịp để suy nghĩ thêm điều gì, con mắt đang co lại thoáng lóe sáng, thực lực của Cơ Sưưu tú bộc phát trong thời khắc này, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn rõ, cánh tay máy bên trái luôn vì phong độ mà để không, nay cũng vươn thẳng ra phía trước.

Robot đã tháo bỏ hệ thống hỏa lực rồi cận thân đối chiến, kỳ thực là một cách chiến đấu nguyên thủy sơ khai nhất, sự so sánh chỉ là về sức lực và tốc độ, cũng chính là động lực của robot và sự điều khiển của Cơ Sư. Lúc này đòn chân tấn công như vũ bão của con robot màu đen, khiến Chu Ngọc vô cùng bất ngờ, hắn bắt buộc phải đọ tốc độ cùng đối phương. Chỉ cần có thể điều khiển nhanh hơn đối phương một chút trước sự tấn công của đối phương, vậy thì lần đối chiến này, hắn vẫn là người thắng lợi.

Giây thứ sáu đã kết thúc.

Vô cùng bất ngờ. Một cú đá khiến ai cũng bất ngờ về con robot màu đen, giống như cây dương thụ bị gió lốc cuốn bay ngang đi, lại giống như cơn sóng bạc đánh vào con đê trên Lâm Hải Châu rồi lại bị bật đi. Con robot màu bạc bị đánh trúng nặng nề vào thân máy dưới, đánh trúng vào vùng mục tiêu, chỉ nghe thấy tiếng nổ đùng vang lên, chiếc chân máy nặng nề màu đen đá vào chỗ con robot màu bạc tạm thời mất đi năng lực phòng ngự, tạo ra một vết nứt lớn khiến người ta phải sợ sệt!

Ánh lửa điện nhấp nhoáng trong phòng đối chiến, phần thân dưới của con robot màu bạc, vô số dây ống liên tuyến kim loại bị bứt đứt thảm thương!

Cùng lúc đó, đôi cánh tay máy của con robot màu bạc cũng thành công phá vỡ lớp phòng ngự của con robot màu đen, đánh mạnh vào vị trí buồng điều khiển trên bụng của con robot màu đen. Trong tiếng bì bộp, cửa khoang điều khiển nửa trong suốt đã bị biến dạng nghiêm trọng, vết nứt như lưới nhện bắt đầu không ngừng kéo dài ra!

Khói trắng mù mịt trong phòng đối chiến, che phủ tất cả ánh mắt. Hệ thống điện tử sau khi im lặng một lúc lâu, âm thanh cuối cùng cũng vang lên, là một lời phán định ngắn gọn đơn giản.

- Hòa.

Trong phòng đối chiến rơi vào một sự tĩnh lặng kỳ quái, hai robot bị tổn hại nghiêm trọng đã thoát khỏi tư thế chiến đấu, yên lặng đối lập với nhau.

Chân máy trái của con robot màu bạc sau khi bị một đòn tấn công mạnh, hệ thống cấu tạo đã hoàn toàn bị phá hoại, cả thân robot đều đã tê liệt, mất đi khả năng di động hoàn hảo. Một lát sau, cửa khoang điều khiển con robot màu bạc mở ra, Chu Ngọc ngơ ngẩn nhìn làn khói dày đặc trước mặt, dường như muốn nhìn rõ hơn con robot màu đen trong gang tấc.

Cửa khoang điều khiển của con robot màu đen lúc này cũng đã bị nứt lìa, nhưng vì làn khói ngập phòng, không thể nhìn rõ gương mặt thật của Cơ Sư bên trong làn khói ấy. Chu Ngọc khẽ cau mày. Trong hình thức đối chiến, công suất phát đòn tấn công lớn nhất đều có giới hạn, đặt biệt là đòn tấn công vào khoang điều khiển. Tại sao khoang cửa bên đối phương lại hoàn toàn bị phá vỡ, không biết đối phương có chuyện gì không. Hắn có chút lo lắng, nhưng vốn không biết rằng, cửa khoang của con robot màu đen là hôm nay được tạm thời lắp lên.

- Anh không sao chứ?

Chu Ngọc hét lớn trong làn khói.

Qua lúc lâu sau, trong làn khói phát ra tiếng ho sặc sụa, một giọng nói vang lên:

- Anh lợi hại thật, tôi còn tưởng là bị đá trúng rồi, có lẽ anh không kịp đá vào tôi.

Chu Ngọc nghe thấy sự chân thành trong giọng điệu của đối phương, bất giác bật cười, nhưng nụ cười có đôi chút xót xa, xác nhận đối phương chỉ là một người mới học, nhưng giống như có tài năng thiên phú về phương diện này, hắn nhìn làn khói đang dần tan đi, nhíu mày hỏi:

- Anh là sinh viên Đại học Lê Hoa? Cú đá vừa rồi của anh làm sao có thể làm được? Có cần đến Học Viện Quân Sự I chúng tôi học tập kiến thức cơ bản không?

Chu Ngọc chỉ là vô thức nói ra câu này, lập tức cười lắc đầu, nói:

- Hôm nay anh đã là anh hùng của Đại học Lê Hoa rồi, tôi nghĩ Hiệu trưởng Tùng sẽ không để một nhân tài như anh rời trường đâu.

Mẩu đối thoại vừa rồi của hai người cùng với tiếng hét vừa rồi trong làn khói, đều hạn chế trong phòng đối chiến, vô số người trong phòng thể thao tổng hợp không thể nghe được gì. Giọng nói trong làn khói chợt biến thành nghi hoặc nói:

- Anh hùng gì?

- Anh không biết sao?

Chu Ngọc buồn bã nhìn làn khói đang dần tan đi.

Hệ thống thông khí trong phòng đối chiến được hoạt động toàn diện, làn khói thoáng chốc nhạt đi nhiều, đỉnh mái vòm hợp kim chậm rãi mở ra, tiếng hò hét chào mừng như muốn xuyên thủng tai vang lên từ phía dưới. Hứa Nhạc ngồi trong con robot màu đen ngây người nhìn thấy tất cả, bỗng kêu lên một tiếng ‘hỏng rồi’ con robot màu đen cũng đồng thời chuyển động theo.

Làn khói dần tan, Chu Ngọc nghe thấy tiếng điện lưu truyền ra từ trước mặt, lại càng thêm buồn bực. Hắn nheo mắt nhìn cửa khoang đã nứt lìa của đối phương, muốn nhìn rõ tên nhóc kỳ quái này là ai… Nhưng chỉ nhìn được đôi tay hợp kim bị tàn phá nghiêm trọng che kín cửa khoang điều khiển lại!

o0o

Trong phòng thể thao tổng hợp sớm đã ngân vang tiến hò reo rung trời. Các sinh viên của Đại học Lê Hoa và các Học viên khác của Đại Học Thành đã hoàn toàn chìm vào trạng thái phấn khích. Họ sao có thể ngờ rằng, con robot màu đen tưởng chừng như không thể đi được nữa, lại ngoan cường đứng dậy, thậm chí cuối cùng còn ngang tay với sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự I!

Hiệu trưởng Tùng và các Giáo sư của Đại học Lê Hoa ở bàn chủ tịch cũng cười rất vui vẻ, nhưng giáo sư Quảng dẫn đầu Học Viện Quân Sự I cũng cười vui không kém, ngang tay là một kết quả tốt nhất, ít nhất không đắc tội với người thanh niên ấy.

Mái vòm của phòng đối chiến từ từ mở ra, làn khói cũng dần tan đi, vô số những ánh mắt hướng về nơi đó, vô số người muốn biết người thần bí trong con robot màu đen kia, là sinh viên khoa nào của Đại học Lê Hoa. Bất luận là sinh viên này lúc trước là người thế nào, nhưng từ nay về sau, hắn chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật truyền kỳ mà từng khối từng khối sinh viên mãi mãi không quên.

Hiệu trưởng Tùng mỉm cười nhìn về hướng đó, lòng thầm nghĩ tối nay chính là Song Nguyệt Vũ Hội, người thừa kế Thai gia lại chọn cách xuất hiện trước vài giờ như thế này, có lẽ ông trời đã sắp xếp tất cả.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, khi làn khói tan đi, họ chỉ nhìn thấy con robot màu bạc đã tổn hại nghiêm trọng và còn một con… con robot màu đen đang dùng đôi tay máy hợp kim che cửa khoang nứt lìa lại, đang xoay thân robot, dần dần chạy thẳng về phía cánh cửa lớn sau phía sau phòng đối chiến!

Không ai nhìn thấy người trong con robot màu đen đó là ai, cho dù màn hình đã phóng tới gần nhất, cũng không thể nào xem được điều gì.

Cảnh này đã lưu lại trong ký ức của nhiều người, bởi vì sau một buổi diễn tập robot đối chiến kinh tâm động phách, họ đã nhìn thấy robot mô hình màu đen mà họ xem là anh hùng ôm lấy bụng, từng bước từng bước, giống như một tên trộm biết sĩ diện, vô cùng nhếch nhác, vô cùng hoảng loạn nhanh chóng chạy đi…

Phòng thể thao tổng hợp vì cảnh này mà ngay lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng khôn cùng. Thi Thanh Hải đứng bên cạnh cửa ra vào há miệng nhìn bóng dáng con robot giống một chú cún chuồn đi, bất chợt chửi thề một tiếng, rồi thổi vào ngón tay lại bị đầu thuốc lá làm bỏng lần nữa.

Thai Chi Nguyên trên sô pha của căn biệt thự đờ đẫn nhìn màn hình, lòng thầm nghĩ con robot màu đen nếu đi diễn kịch, chắc chắn có thể trở thành một diễn viên đoạt giải thưởng Tinh Vân. Cảnh ôm bụng chạy đi như vậy, giống một kẻ đáng thương vì ăn nhầm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.