Gian Khách

Quyển 2 - Chương 39: Xung đột trước vũ hội



Vũ Hội Song Nguyệt lần này của đại học Lê Hoa, bởi vị sự tồn tại của một vị đệ tử thế gia nào đó tồn tại, nên có thêm một chút ý nghĩa trọng yếu.

Không ai biết lễ thành nhân của người kế thừa hoàng tộc trước kia đã sớm bị một người tên là Hứa Nhạc an bài kết thúc, những chính khách danh thương theo nhiều con đường biết được sự việc trên, đều phái con cháu của mình tới tham gia vũ hội, chỉ vì muốn tạo quan hệ với Thái tử của Thai gia, nếu như con gái của họ có thể được Thai Chi Nguyên lựa chọn trở thành bầu bạn trong cuộc sống sau này, đó là việc vô cùng may mắn.

Đương nhiên, người của bảy đại gia tộc, là những đại nhân vật chân chính, chắc chắn sẽ không hạ thấp thân phận đến đây tỏ ý tốt hoặc là biểu thị ý đồ muốn làm thông gia, bọn họ nhiều lắm là đến đây xem lễ hội, lúc này bên trong có thật sự có đời thứ hai của sáu đại gia tộc khác hay không, cũng không ai biết được.

Sau khi xuống xe, đám người có khí thế bức người hường về phía cửa vào đi tới, tuy không phải là người của bảy đại gia tộc, nhưng bối cảnh của họ cũng cực kỳ thâm hậu, dưới cái nhìn của dân chúng ở liên bang, cũng có thể được coi là giai cấp đặc quyền.

Trâu Úc đi phía trước đoàn người, ngày hôm nay cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng không vai, hai bờ vai trần trụi lập tức thể hiện sự gợi cảm của nó, nhưng thiết kế khéo léo lại che lấp đi đại bộ phận xuân cảnh trước ngực, làm tăng thêm vài phần cảm giác nhu nhược cho nàng. Rất khác so với vẻ lạnh lùng trước cửa câu lạc bộ đêm lúc trước, lúc này vẻ mặt của tiểu thư Trâu gia tràn đầy sự bình tĩnh, nhìn qua càng giống như một thiếu nữ vừa bước vào thời kỳ trưởng thành, chứ không phải là một thiên chi kiêu nữ kiêu ngạo.

Trâu Úc liếc mắt lập tức nhìn thấy ở trên bậc thang có hai người trẻ tuổi. Nhất là cái tên mang theo điệu cười ghê tởm, tên lưu manh mặc bộ lễ phục màu đen, ánh mắt của nàng ngay lập tức trở nên lạnh lẽo và có lửa giận. Lạnh lẽo là bởi vì tâm tình, lửa nóng là bởi vì nàng tức giận. Nàng lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng bị người nào đánh. Từ khi quen biết Thái tử, ngay cả cha mẹ và anh trai cũng vô cùng khách khí với nàng. Ngoài tên quan nhỏ của Cục Điều Tra gọi là Thi Thanh Hải này . . . có ai dám tát tai nàng?

Nàng dẫn theo đồng bạn đi về phía bậc thang, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có một trận nóng bỏng.

Nhưng nàng biết rõ, những người đi bên mình gia đình đều có địa vị, ngày hôm nay đến Lâm Hải tham gia Vũ Hội Song Nguyệt, nhất định đang tìm cách . . . Tiểu thư Trâu gia không muốn cho những người này biết chuyện đáng xấu hổở Lâm Hải. Cho nên cô mạnh mẽ áp chế nội tâm dang phẫn nội, nhìn đám người Hứa Nhạc không chớp mắt. Cho hai người đang đứng trên bậc thang thành không khí.

Đám nam nữ con nhà giàu đi đến bậc thang, nhưng ba người ở trên bậc thang dường như không có ý định nhường đường. Hứa Nhạc là bởi vì trong mắt chỉ còn thấy Trương Tiểu Manh bên cạnh con trai nghị sĩ, tâm tình phức tạp làm cho hắn quên tránh ra, người trung niên bên cạnh mỉm cười nhìn cảnh tượng này, dường như không có ý định nhắc nhở, Thi Thanh Hải cũng tâm tình quá trầm trọng, vẫn một mực tìm cách chạy trốn sau khi vũ hội kết thúc, nào có tâm tình đi quản chuyện bọn trẻ con chưa mọc đủ lông kia. . . Ba người trên cầu thang không nhường đường, hai bên sắp đụng vào nhau.

Làm cho Trâu Úc cảm thấy bất ngờ chính là, Sắc mặt của cô còn chưa kịp đổi. Sắc mặt của đám nam nữ đến từ thủ đô đã biến đổi trước. Đám người này nhận ra hai người trẻ tuổi đang cản đường mình, chính là hai người đã làm cho mình phải chịu nhục nhã ở trong cửa hàng chiều ngày hôm nay.

- Loài chó được giáo dục tốt, sẽ không lễ phép ngăn cản đường đi của con người.

Nam nhân buổi chiều đã dùng giọng nói kinh miệt bắt Hứa Nhạc cởi quần áo trong cửa hàng. Lạnh lùng nhìn ba người trên cầu thang, dùng ngữ khí trào phúng nói.

Trong mắt Hứa Nhạc căn bản không có hắn, chỉ nhìn về phía Trương Tiểu Manh trong đoàn người đối diện, có chút gian nan mở miệng nói:

- Em đến rồi à?

Lúc này người trung niên đi bên cạnh nói nhỏ vào tai Thi Thanh Hải câu gì đó, giống như ba người trên bậc thang đều không nhìn thấy nam nhân kiêu ngạo kia. Đáp lại sự kiêu khích bằng cách không thèm chú ý, nhất là loại chú ý làm cho người ta cảm thấy áp bức và lăng nhục, sắc mặt của nam nhân kia và đám bạn lập tức càng thêm xấu xí.

Nghe thấy câu nói của Hứa Nhạc, công tử con nghị sĩ - Hải Thanh Chu cười cười, thân thiết nhìn qua Trương Tiểu Manh đang cúi đầu bên cạnh. Trương Tiểu Manh sớm đã thấy được thân ảnh quen thuộc trên bậc cầu thang, vô thức cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy, anh cũng tới à?

Nghe được câu trả lời của Trương Tiểu Manh, Hải Thanh Chu sắc mặt hơi đổi. Mà đám nam nữ kia cũng chú ý thấy ba người có vấn đề, sau một lát, tên nam nhân kia từ trong miệng người đi theo bên cạnh, đã biết tin tức đại khái một đoạn thời gian trước ở đại học Lê Hoa, trên mặt hiện lên một tia cười nhạt.

Hắn tiến đến bên tại Hứa Nhạc nói:

- Thì ra chỉ là một tên sinh viên nhà nghèo có vận khí không tồi. . . Thấy cảnh như vậy, có phải đau đớn lắm không? Được rồi . . . Trương tiểu thư không phải là người mà mày có thể tiếp cận, tỉnh lại đi, nhưng mà tương lai . . . nếu như tao có thể thân cận với nàng, nhất định sẽ tường thuật lại cho mày thật tỉ mỉ. Phải biết rằng tao con chưa chơi đùa với cô gái nào trở về từ Hoàn Sơn Tứ Châu đâu.

Người này nói ra âm thanh cực nhỏ, ngoài Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải ở bên cạnh hắn, không có ai nghe thấy rốt cuộc hắn nói những gì.

Hứa Nhạc từ khi thấy Trương Tiểu Manh như còn chim nhỏ nép vào bên người Hải Thanh Chu đi tới, tâm tình đã như rơi vào đáy vực, lúc này nghe thấy câu nói đó, mới bắt đầu có phản ứng, chậm rãi lui về phía sau một bước, như muốn tránh né cái miệng thối, nhìn vào tên thanh niên đến từ thủ đô, nghiêm túc nói:

- Mày muốn đánh nhau hả?

Tên nam nhân kia ha hả cười, không nghĩ trong buổi vũ hội này lại có thể nghe thấy lời uy hiếp như vậy, đúng là một chuyện thú vị, lắc đầu cười nói:

- Tao không phải loại sinh viên dã man vô học . . . đánh nhau là chuyện không nên làm, bất quá có cơ hội tao sẽ cho mày thử tư vị của nó một lần.

Nói xong những lời này, bộ mặt của hắn đã vô cùng băng lãnh, hắn hạ quyết tâm, sau khi vũ hội chấm dứt, nhất định phải gọi bảo vệ của mình làm cho tên sinh viên trẻ tuổi này phải khắc sâu dấu ấn. . . .

Nhưng Hứa Nhạc căn bản không để ý gì tới lời nói của hắn, giơ nắm tay lên, một quyền đánh tới mặt hắn, chỉ nghe thấy một tiếng bụp vang lên, một đạo máu tươi từ lỗ mũi của vị công tử này bay ra. Một chiếc răng cửa bay ra!

- Nếu muốn đánh nhau, vậy thì đánh đi.

Hứa Nhạc lặp lại một lần, lại một quyền đánh tới. Trực tiếp đem vị công tử này đánh ngã trên mặt đất. Khi hắn giơ nắm đấm ra, sự phiền muộn trong lồng ngực cũng tiêu bớt rất nhiều, hán căn bản là mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Tựa như lời buổi chiều đã nói với Thi Thanh Hải, đối mặt với lời nói trào phúng ác độc. người đến từ đám cô nhi ở Đông Lâm này . . . chỉ có thói quen động thủ, không có thói quen nói chuyện.

Dưới ngọn đèn màu xanh trước lối vào vũ hội trở thành một khoảng ồn ào, vô số học sinh tham gia vũ hội tập trung lại. Thân là người ở trung tâm vụ việc đó, càng khó có thể che dấu sự khiếp sợ trên mặt. Bọn họ chỉ thấy Tôn công tử lên nói với người kia vài câu gì đó, sinh viên kia liền . . . giơ nắm tay đấm Tôn công tử ngã xuống đất!

Tên sinh viên kia bị điên rồi sao? Sao lại có dũng khí động thử như vậy? Nhưng mà làm cho trái tim của nhóm con nhà giàu này càng thêm băng giá chính là, Hứa Nhạc không có vẻ gì là điên cuồng, chỉ có vẻ lãnh tĩnh ra quyền đánh người. Loại cảm giác lãnh tĩnh này làm cho người ta vô cùng nghi hoặc.

Cô gái xinh đẹp đã gặp trong cửa hàng hồi chiều hét lên một tiếng, đỡ thanh niên đang gã dưới thềm đá, chỉ vào chóp mũi Hứa Nhạc nghiến răng mắng:

- Mày biết bọn tao là ai không? Sao lại dám đánh anh tao!

Con gái của nghị sĩ Tôn Thành Thôn thuộc ủy ban quản lý nguồn sinh lực của liên bang, tuyệt đối không nghĩ đến, rời thủ đô đến Lâm Hải Châu, lại có người dám có dũng khí đánh anh mình như đánh đống cát. Hứa Nhạc sau khi nghe nói cô gái kia nói thì nhíu mày, thầm nghĩ đương nhiên ta không biết các ngươi là người nào, ta chỉ biết anh của cô đáng bị đánh.

- Bảo vệ, bảo vệ đâu?

Vũ hội ngày hôm nay đương nhiên không tiện mang bảo vệ trong nhà đến, đám con nhà giàu kia chỉ đành phẫn nộ nhìn Hứa Nhạc. La lớn.

Lúc này Thi Thanh Hải kết thúc cuộc nói chuyện với người trung niên. Đi tới trước người Hứa Nhạc, nghênh tiếp cơn lửa giận của những người đó. Trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Thế giới này đúng là càng ngày càng nhiều chuyện thú vị, huynh đệ của tao đã hỏi mày có muốn đánh nhau hay không . . . nếu như muốn đánh nhau, vậy mày bị đánh cũng là chuyện rất bình thường.

Dáng tươi cười của hắn chợt tắt, trong vẻ bình tĩnh mang theo sự mỉa mai nhàn nhạt:

- Tao đương nhiên không biết mày là ai, tao nghĩ chắc là bọn mày đang muốn nói cho tao biết, cha mẹ mày là ai . . . Nhưng bọn tao chưa bao giờ quan tâm đến loại chuyện này, tao chỉ thấy buồn cười, đánh nhau còn phải hỏi gia thế? Bọn mày không phải lũ trẻ ranh, lẽ nào khi bị người ta chơi đùa, cũng về khóc lóc gọi cha mẹ ra sao?

Thi Thanh Hải căn bản không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết Hứa Nhạc lúc này nhìn như bình tĩnh, nhưng tâm tình chắc chắn đã không xong. Làm bạn của nhau, căn bản không cần biết chuyện gì xảy ra, hắn tất nhiên sẽ đứng lên phía trước. Đương nhiên là bởi vì ngày hôm nay ở trên vũ hội có vị thúc thúc kinh khủng kia, hắn vỗn không muốn xuất đầu, nhưng thúc thúc đại nhân lại. . . ra lệnh cho hắn làm vậy.

Hắn nhìn vào Trâu Úc đứng trước đoàn người, cho rằng mụ đàn bà điêu ngoa này đang sung sướng với những việc đang xảy ra, bình tĩnh nói:

- Trâu tiểu thư, có nhớ mấy cái bạt tai lần trước không ? Chẳng lẽ Trâu chủ nhiệm lại phải gọi cô trở về, cô mới cam tâm?

Ngày hôm nay Trâu Úc đã định nhẫn nhịn, bởi vì cô cho rằng buổi tối hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, nhưng cô thật không ngờ được, tên quan viên trên bậc thang lại còn làm trò trước mặt mọi người, nói ra chuyện khuất nhục ngày hôm đó của mình. Sắc mặt của nàng lập tức trở lên cực kỳ lạnh lùng, nhìn vào Thi Thanh Hải nói:

- Thi Thanh Hải . . . hôm nay có vũ hội, ta không muốn cho ngươi chết lúc này.

Mọi người ở lối vào, vốn đang khiếp sợ có người đánh cho công tử nhà nghị sĩ một trận đau đớn, lập tức lại bị cuộc đối thoại này hấp dẫn, Bọn họ không thể tin được vào những từ mình vừa nghe được, mới biết thì ra lúc trước, Trâu tiểu thư đã bị thua thiệt lớn trong tay hai người này.

Mấy năm nay, anh em Trâu gia đi đâu cũng vô cùng kiêu ngạo, ai có thể làm cô tổn thương? Ánh mắt mọi người nhìn vào Thi Thanh Hải và Hứa Nhạc lập tức có chút biến hóa, không ngừng suy đoán người nào đang đứng sau lưng đối phương.

- Ngày hôm nay là sân nhà của ngươi, ta cho ngươi một chút mặt mũi.

Trâu Úc hít một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống.

Có người đến nâng Tôn thiếu gia mặt đầy máu dậy. Tôn thiếu gia lấy khăn tay lau đi máu loãng và nước mũi, u oán liếc mắt nhìn Hứa Nhạc, thầm nghĩ sau khi vũ hội này chấm dứt, nhất định phải cho tên này muốn sống không được, muốn chết không xong. Trâu Úc nhìn thấy ánh mắt của hắn, vốn định cảnh cáo hắn vài câu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không mở miệng, chỉ liếc mắt nhìn Hứa Nhạc thật sâu- Chỉ vì tên học trò nghèo này, Thái tử đã phế đi Câu Tử, còn cấm Trâu Hựu tiến vào Lâm Hải Châu- Đối với người như vậy, trong lòng cô cũng có chút kiêng kị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.