Việc ngừng lại 0.2 giây, con người nếu không thể tập trung đến độ chuyên chú, vốn không thể nào phát hiện được. Cho dù phát hiện được khoảng thời gian ấy, cũng thực chất không thể nào có phản ứng gì kịp, trừ phi tốc độ phản ứng thần kinh và cơ thể của người này có năng lực thực hiện được tốc độ đó… khác với người bình thường. Thật trùng hợp, Hứa Nhạc chính là một người khác người như vậy. Các sợi cơ thịt trong người hắn thoáng chốc liên kết lại với nhau, kéo căng ra, phát ra một sức mạnh khủng khiếp, chuyển đổi sức mạnh ấy thành tốc độ, giống như một tàn ảnh bật dậy từ trên đất, tóm lấy cổ của Thai Chi Nguyên, ném hắn vào trong xe…
Âm thanh nặng nề của nòng súng xoáy tròn Đạt Lâm một lần nữa vang lên, luồng đạn dày đặc lại tầng tầng phóng vào thân chiếc xe màu đen đã nát bươm đến khó nhìn, chiếc xe một lần nữa lại bật nảy lên đất.
Vận may của Hứa Nhạc lúc này đã có hồi kết.
Thai Chi Nguyên đã được hắn ném vào ghế sau của chiếc xe, và thân thể theo sát sau đó của hắn, lại vì chiếc xe đột nhiên bật nảy lên, mà bị đập thẳng xuống phía dưới cửa xe, không thể tiếp tục vào!
Một tiềng trầm nặng vang lên, Hứa Nhạc đau đớn va chạm vào kim loại, ngã sõng soài trên đất.
Cùng lúc khi cơ thể hắn chạm đất, bốn bánh chiếc xe màu đen bị hỏa lực con robot bắn chấn động cũng cơ hồ đồng thời rơi sầm chạm đất.
Thời khắc chiếc xe màu đen rơi phía trước, bánh xe vẫn còn ở không trung, đã bắt đầu nhanh chóng chuyển động. Cận quản gia vừa rồi còn chưa biết sống chết, ngồi ở hàng ghế trước, không biết từ lúc nào đã có phản ứng, vào lúc điện quang hỏa thạch, đã có chuẩn bị cho việc tháo chạy. Két két, tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đất vang lên chói tai, làn khói bốc lên, thậm chí còn tóe ra tia lửa, vút một tiếng, chiếc xe màu đen vừa chạm đất, đã biến thành một làn khói xông về hướng bãi đậu xe, tốc độ cực nhanh, quả thực khiến người khác trân trối nghẹn lời.
Mấy tia máu vừa tràn ra từ mặt Hứa Nhạc, vẫn còn chưa kịp chảy xuống, hắn đã trân trân nhìn theo chiếc xe màu đen chở Thai Chi Nguyên phóng vụt đi, mình thì lại bị bỏ lại trong bãi đậu xe nồng nặc mùi thuốc súng và đầy máu thịt này.
Lúc này không có chiếc xe màu đen yểm hộ, hắn và con robot quân dụng màu đen khổng lồ đầy uy lực đứng đối mặt nhau, trông thật cô độc, thật nhỏ bé.
Hứa Nhạc ném Thai Chi Nguyên vào trong xe, lại phát hiện mình vẫn ở lại ngoài xe, hoàn toàn không giống như nhân vật chính nghĩa trong phim, quát lớn về phía Cận quản gia đang lái chiếc xe:
- Lái xe đi! Không cần lo cho tôi!
Nhưng vì hắn không có thời gian hét, hơn nữa hắn cũng không muốn bị bỏ lại. Tuy hắn rất rõ, chiếc xe màu đen buộc phải nắm bắt thời gian để thoát đi, hơn nữa đây chắc chắn không phải là ý của Thai Chi Nguyên, mà là sự lựa chọn hợp tình hợp lý nhất của Cận quản gia. Nếu như vừa rồi hắn thật sự có thể phản ứng, có lẽ trong tiềm thức đã để Thai Chi Nguyên trốn trước, không cần lo cho mình… Nhưng hắn vẫn cảm thấy tức giận vô cùng.
Tất cả mọi người chết đều chết rồi, thoát cũng thoát rồi. Chỉ còn một mình mình ở lại đối phó với con robot màu đen này? Hứa Nhạc nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất đầy bùn đất và máu, con ngươi co rút lại, nhìn chằm chặp vào con robot màu đen đang xoay người ở cách đó không xa.
Con robot quân dụng màu đen cả người tản mát ra ánh bóng mịn của kim loại, hoàn toàn không để ý đến người trẻ tuổi trong tay không một tấc sắt bên cạnh mình, mục tiêu của nó là chiếc xe màu đen đang chạy khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất lúc này. Hơn nữa đối với nó, một con người được huấn luyện thành thục đến mức nào, cũng không thể nào có bất cứ uy hiếp nào tới cấu tạo thân máy cường hãn của mình, huống hồ gì trong tay đối thủ không hề có bất cứ vũ khí hạng nặng nào.
Cho nên con robot màu đen trầm mặc xoay người, trong loạt tiếng lạo xạo của điện lưu, phần dưới của con robot bắt đầu tiến vào phương thức di chuyển tự động. Còn cánh tay phải của con robot sớm đã thò là một cấu kiện như nòng pháo chủ, nhắm thẳng vào chiếc xe ô tô màu đen cách đó khoảng năm mươi met, đang sắp phóng tới lối ra của bãi đậu xe dưới lòng đất.
Hứa Nhạc cả người đau nhức, không thể nào tin nổi nhìn theo động tĩnh của con robot phía trước, thoáng chốc đã nhận ra cấu kiện thò ra trên cánh tay phải của con robot… là đại pháo!
Thai Chi Nguyên tơi tả chui vào khoang xe, lập tức lại bị cơn chấn động bật nảy người lên, tiếp theo đó nhìn thấy Cận quản gia đang ngồi lái xe phía trước, không biết từ lúc nào đã ngước đầu lên, trầm mặc nhìn về phía trước. Còn cảnh tượng chiến lửa xung quanh cửa sổ xe thoáng chốc đã bỏ lại ở phía sau.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức chú ý tới Hứa Nhạc không kịp lên xe, vụt quay đầu lại, nhìn qua cửa kính sau vô số vết rạn, nhưng vẫn không bị vỡ nát, sau đó tâm trạng hắn trở nên phức tạp dị thường, bởi vì hắn nhìn thấy một hình ảnh khiến hắn không thể nào chấp nhận.
Bãi đậu xe dưới đất ở phía xa, con robot màu đen khổng lồ ấy đang xoay người trong tiếng điện lưu rì rì. Còn bạn hắn, Hứa Nhạc, đang quỳ gục trong dòng sông máu bên cạnh chân máy của con robot, trông như một con kiến nhỏ bé lúc nào cũng có thể bị dẫm chết.
Còn phía sau bức tường xi măng đã bị đổ sập, có mấy sát thủ được trang bị vũ trang, đang thuận theo hướng con robot tiến gần tới.
Trên khuôn mặt thanh tú của Thai Chi Nguyên, sự đau khổ như ẩn như hiện, trong đôi mắt trước nay đều tuyệt đối trầm lắng, lúc này lại xuất hiện sự phẫn hận bi thương. Hắn biết, bất luận là một động tác tùy ý nào của con robot màu đen, hay là những quân nhân tiểu đội sát thủ đang ẩn nấp sau bức tường xi măng kia, đều có thể dễ dàng giết chết Hứa Nhạc.
Hắn mím chặt môi lại, hai tay bấu chặt vào sô pha phía sau chiếc xe, ngón tay hắn cắm sâu vào đó, nhưng vẫn không nói một từ nào. Hứa Nhạc lại cứu mạng hắn một lần nữa, nhưng hắn chỉ có thể trân trân nhìn ân nhân cứu mình chết đi, bởi vì hắn biết mình lúc này có quay xe về, cũng đã không cách nào cứu vãn lại được tính mạng của bạn mình, hơn nữa trong lúc nguy cấp này, Cận quản gia chắc chắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của mình.
Tâm trạng của Thai Chi Nguyên rất phức tạp.
- Đại pháo cơ giáp nhắm bắn, khả năng phòng ngự, 40%.
Tiếng kêu khẩn cấp của máy tính chủ trên xe, bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo nghiêm trọng, dây an toàn tự động bật ra, buộc chặt thân người trên xe vào ghế ngồi.
Thai Chi Nguyên nheo mắt giống như Hứa Nhạc, qua tấm kính bị rạn nứt như mạng nhện, nhìn về khẩu đại pháo trên cánh tay máy bên phải của con robot màu đen, nhìn Hứa Nhạc nhỏ bé đang ở bên cạnh con robot màu đen, giống như không hề nghe thấy lời cảnh báo này.
Hứa Nhạc quỳ trong vũng máu, nhìn con robot khổng lồ ở phía trước không xa, đang chậm rãi từ từ đưa cánh tay máy bên phải ngắm chính xác vào chiếc xe màu đen đang tháo chạy phía xa. Với người từ nhỏ đã không ngừng học tập kiến thức về con robot như hắn, lại sau một năm hấp thu tài liệu trong Đại học Lê Hoa, hắn dễ dàng đoán ra, đại pháo phát ra công suất lớn nhất này, sẽ sau 0.3 giây nữa, bắn trúng vào chiếc xe màu đen đang chạy trốn kia.
Chiếc xe màu đen trong đợt hỏa lực tấn công vừa rồi, đã thể hiện năng lực phòng ngự tuyệt đối cường hãn của mình, nhưng Hứa Nhạc hoàn toàn không cho rằng, chiếc xe màu đen đó, dưới sức tấn công của đại pháo con robot mà vẫn có thể may mắn thoát nạn, cho dù là thiết giáp trọng hình của Đế Quốc, dưới sự tấn công cự ly gần của đại pháo, cũng chỉ có thể có kết cục hoa rơi liễu rụng trong không trung.
Con robot màu đen phát ra tiếng điện lưu rì rì, hỏa lực tấn công cường đại làm cho thân hình con robot đồ sộ nặng nề này bắt đầu khẽ rung động.
Hứa Nhạc đang quỳ một chân bên cạnh con robot, sắc mặt tái nhợt, còn cơ thể của hắn cũng bắt đầu rung động mạnh.
Hai mắt hắn lạnh băng, nhìn chằm chằm vào con robot trước mặt, dưới hình thái tấn công, lộ ra ống thủy lực hợp kim trước mắt mình. Tuy chiếc xe màu đen kia lạnh lùng vô tình mà chạy đi, nhưng trong lòng Hứa Nhạc sau khi giận dữ, vẫn kịp có những tâm trạng khác, giống như khi hắn vẫn hay nhấn mạnh với Thi Thanh Hải, hắn là người chỉ biết dùng tay, không biết dùng miệng, hắn là một người rất thẳng thừng.
Hứa Nhạc sở dĩ rơi vào trong tuyệt cảnh không thể sống tiếp, là vì hắn muốn cứu Thai Chi Nguyên, lúc này con robot màu đen lại sắp giết Thai Chi Nguyên, nếu như nói mình vì Thai Chi Nguyên mà chết, mà cuối cùng Thai Chi Nguyên vẫn chết… Đây là một chuyện khiến hắn không cam lòng, cũng vô cùng phẫn nộ.
Đôi chút không thuận miệng, nhưng trong đầu Hứa Nhạc chỉ hiện ra một ý niệm, không cam lòng, không tính toán, một sự bướng bỉnh ngoan cường, nhanh chóng chiếm lấy người hắn, và những cơ thể của những người vô tội phải chết vừa rồi hắn nhìn thấy trong Sân vận động, và trong vũng máu xung quanh lúc này, càng khiến hắn kích phát huyết tính đang ẩn tàng đã lâu trong hắn.
Làm thế nào mới có thể ngăn cản đại pháo của con robot màu đen phóng ra? Hứa Nhạc không có cách nào khác, tuy hắn không phải là người bình thường, nhưng hắn cũng không phải là thần tiên, hắn chỉ biết nhìn chết trân vào ống thủy lực phía sau chân phải của con robot.
Sau đó trước mắt hắn hiện ra một hình ảnh quen thuộc, đó là một sơn cốc xanh biếc, sau cái cây lớn có một con robot màu đen, đại thúc có gương mặt quen thuộc ấy, giống như đạn pháo đập vào sau cây, một quyền đánh gãy ống thủy lực đó, dầu nhớt phun tung tóe khắp nơi, con robot mất đi thăng bằng lập tức ngã quỵ xuống.
Hứa Nhạc chỉ tiếp xúc qua các bản vẽ lúc trước của hệ robot này, không biết hiện nay con robot tiên tiến nhất của quân đội có thiết kế bù đắp thiếu sót nào về phương diện ấy không, nhưng năm đó thân ảnh dũng mãnh của Phong Dư đại thúc lúc đối chiến với con robot, đã để lại cho hắn một bài học sâu sắc.
Con robot màu đen tập trung theo dõi quỹ đạo vận hành của chiếc xe màu đen, lạnh lùng không để ý đến Hứa Nhạc như một con kiến nhỏ bé bên cạnh mình, lại đâu biết rằng con kiến ấy đã thò ra gọng kìm của mình, ý đồ cắn thật mạnh vào chân lớn của con voi.
Tư thế của con robot màu đen trước mắt quá đẹp, lồ lộ ống thủy lực kia vào trước mắt Hứa Nhạc, nơi cách Hứa Nhạc gần nhất, phương vị góc độ không còn chỗ nào thích hợp hơn… giống như một kẻ hèn mọn đang giơ mông mình ra, nói với người khác, đến đá tôi đi, đến đá tôi đi…
Hứa Nhạc lúc này đã bị sự bướng bỉnh ngoan cường và huyết tính chiếm trọn tâm trí, lúc này tâm động, lòng cảm thấy ngứa ngáy, tứ chi cơ thể không chỗ nào không ngứa, cho nên cả người hắn rung động, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt lại sáng lạ thường, xông lên như một người điên, nhắm thẳng ống thủy lực ở chân bên phải của con robot, mạnh mẽ… đạp thẳng vào!