Gian Khách

Quyển 2 - Chương 68: Trong giấc mơ màu đen



Mùa hè năm 65 Hiến Lịch 37, tội phạm truy nã hàng đầu của Liên Bang, Máy tính chủ Trung ương đã phán định là người đương sự đứng đầu danh sách… Phong Dư đại thúc dưới sự tấn công của phi thuyền Cổ Chung Hào Quân Khu IV Tây Lâm đã biến thành tro bụi. Đêm hôm đó, học trò của hắn, anh thợ học nghề Hứa Nhạc, dưới cơn mưa, cùng với một tiếng thét đau khổ, đã lắp con chip vi mạch ở chiếc vòng kim loại trên cổ tay, thay vào sau gáy của mình.

Bắt đầu từ thời khắc ấy, Hứa Nhạc, cô nhi ở Đông Lâm đã chết, Hứa Nhạc, người lính giải ngũ trẻ tuổi Thượng Lâm đã ra đời.

Trên thế giới này không ai biết được, chính trong thời khắc Hứa Nhạc thay chip vi mạch, ở tinh cầu Tinh Quyển Thủ đô xa xôi, trong khu vực trung tâm sâu trong lòng đất của Cục Hiến Chương ngoại ô Đặc khu, chiếc máy chủ Liên Bang đã từng có phản ứng như vậy.

- Mã hiệu công dân: 420500481, nút thắt thông tin biến mất, tên họ: Hứa Nhạc, ghi chú: mục tiêu 2 kế hoạch 4427 Liên Bang, xác nhận tử vong.

- Cảnh báo: Ngoài sự kiện đứng đầu danh sách.

- Cảnh báo nghiêm trọng: Tính khả năng 3%, công dân Hứa Nhạc có tình hình lạ, mã hiệu 72, công dân Hứa Nhạc có tình hình lạ, mã hiệu 72.

- Ứng đối: Tự động tìm kiếm, nếu có thể tìm thấy, chủ động thiết lập liên hệ, nếu mục tiêu từ chối, thiết lập hệ thống quan sát, cung cấp báo cáo Chính phủ tham khảo.

- Trình tự xử lý tình hình lạ số một, kết thúc.

Trình tự một lại khởi động lần nữa, tuy máy tính chủ Liên Bang lúc đầu chỉ là phán định Hứa Nhạc, cô nhi Đông Lâm đại khu, có 3% tính khả năng có tính hình lạ, còn Hứa Nhạc, người gác cổng Lâm Hải Châu có thông tin trùng lặp với người trước, tính khả năng vào tình hình lạ càng thấp, nhưng Máy tính chủ Trung ương vẫn im lặng trung thành chấp hành trình tự, không ngừng thông qua mạng lưới khổng lồ phân bố ở vô số tinh hệ, không ngừng thử định vị lại nút thắt thông tin đã bị tổn hại, thử chủ động liên hệ với đối phương.

Trong lưu trữ của Máy tính chủ Trung ương, trong lịch sử đã từng xuất hiện 72 lần tình hình lạ hay nghi ngờ là tình hình lạ, những tình hình lạ này toàn bộ thuộc vệ sự kiện cấp độ 1. Trong cấp bậc ưu tiên vận hành trong Máy tính chủ Trung ương, thuộc về bậc ưu tiên tuyệt đối.

Quang huy của Hiến Chương thử phân ra điểm nhỏ, tiếp cận với hạt bụi Hứa Nhạc đang tồn tại trên thế giới này. Cho nên hàng chữ màu trắng ấy, bắt đầu không ngừng hiện đi hiện lại, xuất hiện trong không gian đen tối ở trước mắt hắn… Lại không nhận được bất cứ hồi ứng nào, bởi vì hắn không cách nào đưa ra hồi ứng.

- Thiết lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?

Không biết bao lâu sau, phía sâu dưới lòng đất Cục Hiến Chương, trong gian phòng trống trải ấy, phía dưới màn hình hiển thị hai thông tin lại xuất hiện thêm một hàng chữ sáng nhỏ.

- Chủ động thiết lập liên hệ thất bại. Phán đoán đối phương từ chối.

Hứa Nhạc đang rơi vào hôn mê và trong giấc mơ, hoàn toàn không biết mình và nền khoa học văn minh mũi nhọn nhất của xã hội nhân loại đã có tiếp xúc nào đó. Hắn chỉ ngây người trong giấc mơ hàng chữ không ngừng biến mất rồi xuất hiện. Sau đó phát hiện hàng chữ sáng ấy không xuất hiện nữa. Trong giây phúc đó, một cảm giác hụt hẫng nào đó bắt đầu tràn ra trong không gian này.

Hàng chữ sáng biến mất. Kỳ thực chính là Máy tính chủ Trung ương phán đoán đối phương không chấp nhận chủ động liên hệ. Bắt đầu kích hoạt các trình tự tiếp theo. Nếu như phán đoán Hứa Nhạc đã từ chối chủ động liên hệ. Sẽ xử lý theo trình tự cấp độ 1 về tình hình lạ. Máy tính chủ Trung ương sẽ thiết lập hệ thống quan sát. Đồng thời trong thời gian ngắn nhất, sẽ có một báo cáo tình hình, giao cho Chính phủ Liên Bang tham khảo.

Không còn nghi ngờ gì. Nếu như trong Cục Hiến Chương xuất hiện báo cáo chi tiết về Hứa Nhạc thật. Nhất định sẽ gây ra sự nghi ngờ cho nhiều người. Quá khứ của thân phận ngụy trang này sẽ được đào lật lên. Trước mặt bộ máy quốc gia không một lỗ hổng nào không vào được của Liên Bang, Hứa Nhạc chắc chắn sẽ không có cách nào diễn tiếp một cách hoàn hảo thân phận lính giải ngũ. Thân phận đào phạm thật sự của Liên Bang, sẽ bị vạch trần trước ánh sáng. Hắn sẽ phải đối diện với sự tấn công hung tợn với việc là người đương sự trong sự kiện trình tự cấp độ 1.

Lúc này, là thời khắc then chốt nhất từ khi Hứa Nhạc trốn chạy. Là thời khắc nguy hiểm nhất. Có thể là ở giây tiếp theo, hắn đang nằm trong giấc mơ, sẽ phải đối diện với một cuộc truy giết bắt bớ ở bất cứ nơi nào. Giống như Phong Dư đại thúc năm đó.

Trình tự của Máy tính chủ Trung ương lúc này hơi ngừng trệ lại, sau đó đưa ra phán đoán logic nhất mà nó cho là phù hợp.

- Phủ định! Bắt đầu tiến hành liên hệ cấp độ 2.

Hứa Nhạc trong cơn hôn mê, thần kinh vỏ đại não không có thay đổi dị thường nào, chip vi mạch sau gáy hắn bị phán đoán là tổn hại. Còn Máy tính chủ Trung ương dường như có thể thông qua một cách nào đó, qua chip vi mạch cảm ứng được sự thay đổi sóng điện não của hắn, từ đó xác nhận Hứa Nhạc không hề từ chối đề nghị chủ động liên hệ, mà là… vì một nguyên nhân nào đó, đối phương không cách nào ứng đáp lại.

Máy tính chủ Trung ương lúc này phán đoán mục tiêu mà nó không ngừng tìm kiếm, nằm ở trạng thái hoàn toàn mất tri giác, cũng chính là từ người thực vật mà trong xã hội thường dùng.

Kết tinh trí tuệ khoa học nhân loại tiên tiến, cùng phương thức giám sát phát triển, trình tự phát triển máy móc,… cuối cùng Máy tính chủ Trung ương đã có được một phán đoán gần với sự việc nhất, nhưng lại rất máy móc buồn cười.

Không thể không nói, vận may của Hứa Nhạc lúc này đã phát huy tác dụng lớn nhất. Mà theo đó Máy tính chủ Trung ương bắt đầu kích hoạt trình tự liên hệ cấp độ 2, chuyện kỳ diệu hơn, lại bắt đầu xảy ra trên người hắn.

Vô số hình ảnh, bắt đầu thông qua chip vi mạch đổ vào trong đầu hắn. Tuy những hình ảnh này chốc chốc lại biến dạng, thỉnh thoảng lại bị gián đoạn, nhưng lại vẫn tràn vào ổn định, không ngừng vụt hiện trước mắt hắn.

Cái gì là liên hệ cấp độ 2? Không ai biết.

Hứa Nhạc trong giấc mơ màu đen, không cách nào tỉnh lại, chỉ có thể nhìn thấy màu đen vô bờ, màu đen tượng trung cho hư vô, tượng trưng cho chết chóc, tượng trưng cho không có gì cả. Sau đó hắn nhìn thấy một hình ảnh, một thiếu phụ mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đang ôm lấy một đứa bé. Trên mặt thiếu phụ tràn đầy niềm yêu thương, dường như bà chỉ muốn dùng cả tính mạng của mình, để giành hết cho đứa trẻ trong lòng.

Đây là tình mẫu tử đáng quý nhất của con người.

Hứa Nhạc là một cô nhi, từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, em gái, hắn rất nhớ họ, nhưng phải thừa nhận, gương mặt của người thân như thế nào, trong lòng hắn sớm đã mơ hồ. Hắn nhìn thấy mẹ con trên hình ảnh, cảm thấy rất ngưỡng mô, lại không có phản ứng quá mạnh.

Sự tồn tại không biết đến đó. Dường như cảm thấy điểm này, hình ảnh thứ hai lại hiện trước mắt hắn, đó là đứa trẻ đang chạy tung tăng đá bóng trên đồng cỏ, điều này tượng trưng cho tuổi trẻ, cho tình bạn.

Hứa Nhạc không có mấy người bạn, hắn trân trọng điều này nhưng cũng không có quá nhiều phản ứng.

Trong giấc mơ màu đen. Những hình ảnh kỳ lạ này xuất hiện càng lúc càng nhiều, tốc độ xuất hiện càng lúc càng nhanh, đã tràn ngập không gian, những hình ảnh ấy còn xuất hiện ngọn núi tuyết hùng vĩ nhất ở tinh cầu Tây Lâm, nham thạch đỏ diễm lệ trong sa mạc Thượng Lâm, sông hồ thơ mộng trải đầy như sao ở ngoại ô Phí Thành, nhiều hơn nữa là những vì sao thuần khiết khiến người ta ngay lập tức nảy sinh lòng kính sợ, những vô số ngôi sao tồn tại trăm triệu năm trong vũ trụ, dường như sẽ mãi mãi tồn tại như vậy.

Trong giấc mơ màu đen, xuất hiện nỗi trần ai của nhân công trên tinh cầu Đại khu Đông Lâm dưới ánh hoàng hôn đỏ, một mỏ quặng lộ thiên có thể nhìn rõ dưới lớp bụi mờ, những hầm quặng ấy đã từng cống hiến lớn cho văn minh nhân loại. Hiện nay lại yên tĩnh nằm trong thảo nguyên xanh tươi, nhìn trông giống như một vết thương do súng đạn của tinh cầu, nó ẩn chứa một vẻ đẹp não nề đáng sợ.

Hứa Nhạc cảm thấy rất thân quen, trong lòng cũng thấy chua xót, trong tiềm thức lại nảy sinh ra cảm xúc, theo cảm xúc của hắn, vỏ đại não khẽ có phản ứng, hình ảnh trong giấc mơ màu đen lại thay đổi, biến thành một chiếc xe sang trọng, biến thành món ăn ngon khắp nơi khiến người ta nhìn thấy mà thòm thèm, biến thành sâm panh có những bọt khí nhỏ, trong sắc hổ phách, ngửi thấy hương vị tê tê của rượu…

Trong giấc mơ màu đen đã xuất hiện vô số màu sắc rực rỡ, đó là các cô gái. Các kiểu người phụ nữ, cô nữ sinh mặc đồng phục, để tóc đuôi ngựa, nhe răng khểnh, người đàn bà quý phái mặc lễ phục, chậm rãi bước đi, thiếu nữ mặc váy chơi tennis, lộ ra đôi chân, phát ra hơi thở của tuổi trẻ…

Các cô gái chín chắn, ngây ngô, quyến rũ, ngại ngùng, tươi sáng, hiền dịu, mặt quần áo nửa hở, hay những cô gái trần trụi đang hiển hiện như tư thế gợi cảm… ập đến theo những hình ảnh sáng loáng ấy, rồi nhẹ nhàng biến mất đi.

Trong giấc mơ màu đen còn hiện ra những mặt dục vọng mạnh mẽ nhất được con người coi trọng, nhưng lại vẫn không thể khiến Hứa Nhạc u mê có quá nhiều phản ứng.

Những dòng hình ảnh nhanh chóng truyền vào, khiến giấc mơ màu đen bắt đầu không ổn định, còn những vết nứt không nhìn thấy đang toác ra gì đó, Hứa Nhạc không cảm giác được cơ thể, nhưng cảm giác được sự đau khổ không thể chịu đựng, hắn muốn khóc, muốn hét lên, nhưng lại không có nước mắt, hét cũng không ra tiếng.

Trong giấc mơ màu đen, những hình ảnh không ngừng vụt hiện, càng khiến cho ý thức cô độc, sự cô độc lại phải gánh chịu nỗi đau đớn như vậy, không gian chợt căng phồng lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan… Nếu như không phải Hứa Nhạc tồn tại trong ý thức giấc mơ, cũng ngoan cường cứng cỏi như bản thân con người hắn, có lẽ hắn sớm đã phát điên.

Hắn phải nhớ lại gì đó, nắm bắt được gì đó. Chính lúc này, trong hình ảnh nhanh chóng vụt hiện, có một miếng vi mạch, vi điểm trên bề mặt lấp láy ánh sáng bóng loáng nhàn nhạt trong không gian màu đen.

Ý niệm chợt động, chuyển đổi hình ảnh cũng chậm lại.

Đủ các loại đồ vật, bao gồm những công cụ vỏ ngoài, những đồ điện gia dụng thân quen làm bạn với hắn nhiều năm nay, những bảng điện trần trụi, khung kim loại cứng cáp, thiết bị trong phòng thao tác,… toàn hiện ra bằng hình ảnh trong không gian tối đen.

Hắn chăm chú tỉ mỉ nhìn một bản vẽ, cơn đau không biết từ đâu đến kia chợt đã giảm đi một chút, hắn cảm thấy những đường thẳng khung hình trên bản vẽ vô cùng quen mắt.

Là M52, mà là M52 màu đen, là con robot quân dụng đã phá tường đi ra trong bãi đậu xe dưới lòng đất của Sân vận động.

Ý niệm chợt động, vô số bản vẽ cấu tạo con robot bay loạn như bông tuyết trong không gian tối đen, bay tới trước mặt hắn, bay vào trong đầu hắn, dường như vui mừng khi tìm thấy thứ có thể khiến hắn cảm thấy chuyên chú.

Có những bản vẽ hắn đã từng nhìn thấy, nhưng nhiều hơn là những bản hắn chưa từng nhìn thấy. Đường tư duy thiết kế và lộ tuyến mới mẻ như vậy, những thiết kế của hệ thống điều khiển lại… đẹp đẽ như vậy.

Hứa Nhạc ngơ ngẫn nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, dần dần nhớ lại một số thứ, lại bắt đầu tham lam đi nhìn những hình ảnh khác. Nhưng các hình ảnh lại càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức hắn không thể nhìn rõ, nhưng điều kỳ lạ là, những hình ảnh trong giấc mơ màu đen này, giống như đã tồn tại trong đầu hắn…

Tốc độ truyền hình ảnh càng lúc càng nhanh, không gian trong giấc mơ màu đen cũng không thể điều khiển được, tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, cơn đau đớn lại ập về trong đầu Hứa Nhạc, hắn rên một tiếng rồi lại hôn mê, hôn mê trong giấc mơ của mình.

Nhưng hắn lại tỉnh lại trong hiện thực.

Giấc mộng đen tan vỡ. Ánh sáng trở lại nhân gian, hắn nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, nhìn thấy cô gái mặc váy lụa trắng dưới ánh nắng mặt trời, nhìn thấy vệt tóc tím, nhớ ra những chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, lại vô thức đoán rằng mình vẫn ở trong giấc mơ.

Nếu như không phải trong mơ, sao có thể nhìn thấy mái tóc màu tím này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.