Gian Khách

Quyển 2 - Chương 82: Trốn chết



Nếu như gã quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang biết được, đáp án khó giải mà hắn trăn trở thắc mắc trong lòng, kỳ thật cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà tạo thành, hắn nhất định sẽ tức đến mức hộc máu mà chết.

Chân phải vì chữa trị mà băng cứng lại của Hứa Nhạc, trên con đường điên cuồng trốn chết này, lại tạo thành tác dụng tuyệt đối trọng yếu. Nếu không phải trong lúc đó nó vừa vặn mắc kẹt lại ngay bên trên chân ga, khiến cho hắn liền hóa thân thành một nam diễn viên chính trong một bộ phim hành động, tay lái thiên tài, không chút sợ hãi đạp lút chân ga như vậy... thì với tình huống bản thân hắn lần đầu tiên lái ô tô, cho dù có là thiên tài trên phương diện máy móc đi nữa, cũng không có khả năng biến cỗ xe địa hình dân dụng kia, hóa thân thành một con quái thú tốc độ điên cuồng không muốn sống, bên trong vòng vây dày đặc của Cục Điều Tra Liên Bang, mở ra một con đường máu...

Con người trời sinh đều có bản năng sợ chết, không có ai dám dẫm mạnh chân ga liều chết không nhả ra, đem tương lai của mình phó thác hoàn toàn cho tay lái như hắn. Nhưng mà vấn đề là ở chỗ, cái chân phải mà Hứa Nhạc dẫm lên chân ga, lúc đó cũng không phải hắn có khả năng khống chế nữa, đó căn bản là một cây cột xi măng.

Giảo hoạt con thỏ có ít nhất ba cái dùng để chạy trối chết sào huyệt, tại Liên Bang cục điều tra bên trong đương lâu như vậy gián điệp Thi Thanh Hải, tự nhiên cũng (đã) không ngoại lệ. Lúc này hai người bọn họ đã muốn rời xa kia cỗ xe cứu bọn hắn tánh mạng, lại suýt nữa hại chết bọn họ dân dụng việt dã xe, giả dạng thành hai cái bình thường Liên Bang đi làm tộc, đi tới Lâm Hải mỗ con phố hạng tiểu nhà lầu bên trong. U ám bên trong gian phòng.

Con thỏ giảo hoạt có ít nhất ba cái hang dùng để trốn nạn, Thi Thanh Hải thân là gián điệp lâu năm trong Cục Điều Tra Liên Bang, tự nhiên cũng không có ngoại lệ. Lúc này hai người bọn họ đã rời khỏi chiếc xe địa hình dân dụng màu đen vừa cứu tính mạng của bọn hắn, cũng suýt chút nữa lấy đi tính mạng của bọn hắn, cải trang thành hai gã công nhân viên chức bình thường của Liên Bang, đi đến một cái nhà trọ bình dân trên đường nhỏ của Lâm Hải Châu, thuê một căn phòng nhỏ...

o0o

Bên trong căn phòng u ám.

- Đây là kênh thông tin liên lạc của Cục Điều Tra Liên Bang...

Thi Thanh Hải cẩn thận mân mê một thiết bị thu sóng loại nhỏ.

- May mắn là tôi có cài trong mạng nội bộ bọn chúng ít lổ hổng, bọn họ nhất thời còn chưa kịp phát hiện ra.

Hứa Nhạc nửa nằm nửa ngồi trên một cái giường, sắc mặt có chút trắng bệch không khỏe. Dù sao hắn cũng đã bị thương nặng trong Sân vận động Lâm Hải, hôm nay lại bị sự tra tấn mãnh liệt về mặt tinh thần như vậy, hắn đã có chút cảm giác sắp không chịu nổi nữa. Nhất là trong bụng cảm thấy vô cùng đói khát.

- Nếu người của Chính phủ không phải theo dõi tung tích của tôi mà tới đây... vậy bọn họ làm sao biết được hành tung của cậu?

Hứa Nhạc vừa xoa bóp eo mình, híp mắt nhìn về phía Thi Thanh Hải.

- Cho nên tôi phải lập tức rời đi... Sớm biết rằng lúc đó sẽ gặp phải tình huống như vậy, sáng nay tôi cũng sẽ không hẹn gặp cậu.

Trên khuôn mặt thanh tú của Thi Thanh Hải hiện lên một tia áy náy, cười khổ mà nói:

- Vốn cứ tưởng rằng mấy gã đồng sự trong Cục Điều Tra kia cũng sẽ không tra ra được tung tích của tôi, không ngờ mấy cái gã kia quyết làm đến cùng, không ngờ chạy tới xin Cục Hiến Chương quyền xác định tọa độ cá nhân.

- Cậu xác nhận là do Cục Hiến Chương trợ giúp xác định vị trí cá nhân?

Sắc mặt Hứa Nhạc trở nên có chút khó coi. Bởi vì từ khi chạy thoát khỏi Đại khu Đông Lâm, cái từ mà hắn kiêng kỵ nhất, tự nhiên chính là hai chữ 'Hiến Chương', cũng giống như Phong Dư đại thúc năm đó tại khu hầm mỏ mà cảm thán nói, cả đời này của mình thống hận nhất, ngoại trừ Đạo Luật Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã ra, chính là Đệ Nhất Hiến Chương.

Hứa Nhạc từng có kinh nghiệm vị Cục Hiến Chương định vi truy đuổi, cho nên hắn cảm nhận được tình hình lúc này quái dị đến mức nào, nhìn Thi Thanh Hải, nói:

- Theo những gì tôi tra được trên mạng về chức năng của Cục Hiến Chương... Cục Hiến Chương hắn cũng không có để ý tới hành vi của quân Phiến loạn, chỉ là theo điều lệ tiến hành giám sát mà thôi.

Suy nghĩ một chút, hắn khẳng định nói:

- Hơn nữa nếu lần này Cục Hiến Chương thật sự truy đuổi chúng ta, tôi không cho rằng chúng tôi có thời gian ngồi ở đây nói chuyện phiếm đâu.

Thời điểm trốn chạy trối chết tại Đông Lâm, mấy gã quên nhân Đặc công kia chỉ cần 4'12s thời gian đã có thể chính xác định vị được vị trí của Phong Dư và Hứa Nhạc, mà lúc này, hai người bọn họ lại đang ở cùng chung một tinh cầu với cái Máy tính chủ Trung ương của Cục Hiến Chương, tin tức truyền đi có thể xem như là ngay lập tức. Cho nên Hứa Nhạc không hiểu rõ, đã qua một khoảng thời gian rồi, vì cái gì vẫn chưa có người phá cửa vào đây.

Kỳ thật chỉ là bởi vì hắn không biết, năm đó sự kiện truy bắt phát sinh trên người của Phong đại thúc và trên người của hắn, chính là sự kiện thuộc cấp độ I, trăm năm qua khó gặp trên cả Liên Bang. Lần đó đã vận dụng hệ thống kiểm soát điện tử của toàn bộ Liên Bang, hao phí vô số tài lực, mới có thể đạt được định vị tức thời. Mà hôm nay, cái mà hắn và Thi Thanh Hải đối mặt... chỉ là một sự kiện cấp độ 5 mà thôi.

- Tôi không rõ vì sao Cục Hiện Chương lại nhúng tay vào việc này. Nhưng tôi tin rằng cảm giác của tôi không sai, bằng không những tên kia không có khả năng tìm được tôi.

Hàng mi xinh đẹp của Thi Thanh Hải lộ ra một tia cảm xúc tuyệt vọng, hắn miễn cưỡng cười nói:

- Về phần tại sao đến giờ này còn chưa có ai phá cửa vào đây, ngay cả tôi cũng không hiểu rõ lắm, dù sao tôi cũng chưa từng bị toàn bộ Liên Bang đuổi bắt qua.

Hứa Nhạc muốn nói, tôi thì đã từng bị rồi... Nhìn tia sầu bi nhàn nhạt trong mắt Thi Thanh Hải, hắn nhịn không được, nói:

- Cho dù là Cục Hiến Chương nhúng tay vào, kỳ thật cũng không sao, tôi có cách giúp anh chạy thoát được.

Thi Thanh Hải cũng không hiểu được ẩn ý của hắn, mà cho dù hắn có hiểu được, chỉ sợ cũng sẽ cho rằng Hứa Nhạc đang an ủi mình mà thôi. Thế gian này đã quen với việc Đệ Nhất Hiến Chương gần như có mặt ở khắp tất cả mọi nơi, cho dù là Thi Thanh Hải, một gã có tâm lý tự cao tự đại, đem năng lực cường đại của mình ẩn chứa dưới bề ngoài là một gã lưu manh phong lưu như vậy, nhưng dưới quang huy của Cục Hiến Chương, vẫn như cũ không có tham vọng có thể chạy thoát được.

Hắn chỉ là có chút thắc mắc, vì cái gì mà Cục Hiến Chương lại nhúng tay vào quá trình lùng bắt quân gián điệp của Cục Điều Tra Liên Bang mà thôi.

Trên màn hình TV chuyển sang phần phát tin tức. Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải lẳng lặng nhìn, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng hẳn.

Tin tức đang tường thuật lại quá trình truy kích cùng với bắn nhau kịch liệt trên đường cao tốc ngoại thành Lâm Hải Châu. Đồng thời người phát ngôn của Hệ thống Cảnh vệ đã trả lời phỏng vấn của Đài truyền hình, xác nhận tên tội phạm mà Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Cảnh sát hợp tác truy bắt, chính là kẻ ngày hôm qua đã phóng hỏa đốt Công ty Điện lực Kinh Châu, khiến cho cả một khu vực lớn lâm vào hỏa hoạn. Nhà chức trách đã liệt hắn vào danh sách các phần tử Chủ nghĩa Khủng bố.

Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải liếc nhìn nhau, đều phát hiện ra cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương.

- Hôm qua cậu có ở Kinh Châu không?

- Hôm qua tôi ở Thí Châu.

Các bộ ngành của Chính phủ Liên Bang, để mau chóng chấm dứt sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, cấp cho Chính phủ một câu trả lời hợp lý, gã phản đồ của quân Phiến loạn cho đến các thế lực ngầm ẩn chứa phía sau... tất cả các lực lượng khắp nơi vào giờ khắc này đã tìm ra được một tiếng nói chung, phối hợp hoàn mỹ với nhau, che dấu đi tội danh chân thật của Thi Thanh Hải, mà dùng danh nghĩa truy bắt phần tử Chủ nghĩa Khủng bố, đạt được sự phối hợp của Cục Hiến Chương.

Bọn họ phải bắt lấy Thi Thanh Hải, hoặc là phải giết chết Thi Thanh Hải.

- Chính phủ hóa ra cũng có thể vô sỉ đến mức này.

Hứa Nhạc cảm khái một tiếng, chợt nhớ đến lời bình luận rất nhiều năm trước của Phong Dư đại thúc đối với Đệ Nhất Hiến Chương. Đúng vậy, cái Máy tính chủ Trung ương của Cục Hiến Chương kia cho dù là xuất phát điểm có chính xác đến mức nào, có cường đại đến mức nào, được luật pháp ước thúc chặt chẽ cùng với sự trong suốt vô cùng tường tận đến thế nào, chung quy vẫn là một cỗ máy móc trong tay của con người. Nếu như người nắm giữ nó xảy ra vấn đề gì đó, nó tự nhiên cũng sẽ có vấn đề.

- Chính phủ từ trước đến nay đều vẫn vô sỉ như vậy. Chẳng qua là không ngờ tới, chấn động nhiều thế lực đến như thế, chung quy cũng vì một mình tôi mà thôi, tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh.

Thi Thanh Hải vừa kiểm tra lại súng ống, vừa chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong thiết bị thu phát sóng nhỏ kia. Đột nhiên hắn nhíu cặp mày lại, nói:

- Bọn họ thay đổi tần số kênh liên lạc rồi... Tôi cũng không phát hiện ra được gì nữa. Trong vòng mấy phút nữa có lẽ sẽ có vấn đề... nói không chừng bọn họ đã phát hiện nơi này rồi.

Nói xong câu đó, Thi Thanh Hải giống như một ảo thuật gia vậy, từ trên người móc ra một cái màn hình tinh thể lỏng siêu mỏng. Trên màn hình xuất hiện một số quang điểm nhỏ màu đỏ sậm. Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh này, nghĩ thần Đặc công quả nhiên là Đặc công, trên người lúc nào cũng có những thứ công nghệ cao như vậy.

Cái màn hình tinh thể lỏng kia tựa hồ là một thiết bị dò xét gì đó, Hứa Nhạc cũng chưa từng gặp qua. Nhìn lên tỷ lệ xích hiển thị trên màn hình, hẳn là bao phủ xung quanh căn phòng phòng này trong phạm vi 500 thước. Chắc là trước lúc Thi Thanh Hải lựa chọn nơi này làm chỗ ẩn nấp, đã an bày bên ngoài không ít thiết bị theo dõi.

- Người đã đến rồi, bất quá hình như còn có thêm một số người khác nữa.

Thi Thanh Hải nhìn những điểm sáng di động trên màn hình, khẽ vuốt vuốt lên mái tóc trên đầu mình. Khi hắn đem mái tóc rẽ ngôi cẩn thận tỉ mỉ biến thành một đầu tóc có chút rối bời, cười nói:

- Tôi phải đi, cậu chạy xuống tầng ngầm ẩn nấp đi.

Là tôi phải đi, cũng không phải là chúng ta phải đi. Cục Điều Tra Liên Bang chỉ dùng khoảng thời gian hơn hai mươi phút đã điều tra ra được vị trí ẩn nấp hiện tại của Thi Thanh Hải. Vị gián điệp chuyên nghiệp này, dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, thật sự không có cách nào thể hiện ra quá nhiều dũng khí. Hắn mỉm cười nhìn Hứa Nhạc, nói:

- Cậu đã ngu xuẩn chạy trở về Lâm Hải, chắc là cũng không ngu xuẩn đến mức muốn chạy theo tôi lang thang tứ hải tìm nơi nương tựa chứ?

- Tôi không phải là kẻ ngu xuẩn.

Hứa Nhạc cúi đầu, móc cái điện thoại di động mà lúc trước đám nhân viên cận vệ của Thai Gia cung cấp cho mình, bật nó lên, bình tĩnh nói:

- Tôi mặc dù chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp như các cậu, nhưng để đối phó với Đệ Nhất Hiến Chương, tôi có thể tự xưng là có kinh nghiệm nhiều hơn bất cứ kẻ nào trong Liên Bang này.

Nói xong câu đó, Hứa Nhạc nâng tay trái lên, đem cái Thủ Trạc kim loại trên cổ tay, nhắm thẳng sau gáy của Thi Thanh Hải.

Nhưng mà ngay sau đó, thân ảnh của Thi Thanh Hải đã biến mất khỏi phòng, chạy ra ban công bên ngoài, nhảy thẳng xuống, chỉ để lại có mình Hứa Nhạc hành động bất tiện, tay chống nạng đang đứng đó.

- Xem ra cũng đâu có lòng tin với tôi...

Hứa Nhạc cười cười, chống cây nạng kim loại, bắt chước hắn, từ trên ban công... nhảy xuống đất...

Thi Thanh Hải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hứa Nhạc nhảy xuống bên cạnh mình, gật đầu tán thưởng, nói:

- Số dzách, thân thủ của cậu thật giỏi, què chân mà cũng có thể nhảy lầu. Nhưng cho dù cậu không sợ chết... nhưng tôi mạng theo một kẻ tàn phế như cậu... làm sao có thể chạy trốn đây?

Hứa Nhạc cười cười, đến lúc này thật lòng hắn cũng không có hứng thú mà đấu võ mồm với đối phương, cũng không có thời gian mà biểu đạt cảm xúc của mình. Cục Hiến Chương nếu là đang truy tìm theo chip vi mạch của Thi Thanh Hải, như vậy sau khi hắn bỏ đi, mình chỉ cần ở lại tự nhiên cũng an toàn rồi.

- Cục Điều Tra Liên Bang có người muốn bắt cậu, nhưng mà tôi đoán rằng còn có người muốn giết cậu.

Hứa Nhạc nhớ lại chuyện ở Đông Lâm, Quân đội Liên Bang không có chút biểu hiện gì liền phát động công kích về phía Phong Dư đại thúc, tâm tình có chút trầm trọng.

Thật cẩn thận băng qua hai con đường, đến một ngã tư, hai người bọn họ bắt gặp một chốt kiểm tra, đó là mấy gã quân nhân mặc trang phục màu đen, trong lỗ tai thò ra mấy cái tai nghe màu trắng ngà, bộ dáng giống như là đang hận không thể tuyên bố cho khắp thiên hạ mình là Đặc công vậy.

- Nếu có thể không giết người, thì đừng nên giết người. Tôi cũng không muốn cậu thật sự biến thành phần tử khủng bố đâu...

Hứa Nhạc kéo chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống, che lại phân nửa khuôn mặt, lại đem cây nạng kim loại thu lại, nhét vào trong túi, ngã dựa vào vai Thi Thanh Hải, làm bộ như là một gã say rượu, bắt đầu xiêu vẹo đi về phía chỗ mấy gã Đặc công đang đứng đó.

- Giờ này mới có mười hai giờ trưa, uống rượu giờ này hình như có vẻ hơi sớm một chút đó.

Thi Thanh Hải khẽ cúi đầu, thì thầm vào lỗ tai của hắn, nói:

- Nói thế nào thì trên người của tôi cũng giắt nhiều súng như vậy, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra...

- Đây là chuyện của cậu, cái gì tốt không học, lại học theo đám quân du kích trên núi.

- Đừng quên là, tôi vốn chính là người của quân du kích... Nhưng thật ra cái mũ lưỡi trai này của cậu rất đặc biệt đó, mua ở đâu vậy?

- Giản Thủy Nhi cho...

- Ai?

- Giản Thủy Nhi... haizzz, cậu không có nghe lầm đâu, bất quá đây là một chuyện rất dài...

Khi hai người đi đến trước mặt mấy gã Đặc công của Cục Điều Tra Liên Bang, đang híp mắt, nhìn chăm chú vào từng người đi đường, Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải cũng không hề có chút nào dừng lại, hai người vô cùng ăn ý đồng thời tách ra.

Cây nạng kim loại trong tay Hứa Nhạc vốn đã rút gọn lại, nháy mắt phóng thẳng ra, đập mạnh vào giữa trán của một gã Đặc công, đồng thời cả người của hắn chợt nghiêng sang một phía khác, làm thành một tư thế kỳ quái, đầu khủy tay đã chặt thật mạnh xuống gáy một gã Đặc công đứng kế bên.

Hai gã Đặc công này vừa ngã xuống, hai gã Đặc công khác mà Thi Thanh Hải phụ trách cũng đã đồng thời bị đánh hôn mê. Hai người liếc nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc và hài lòng đối với sức chiến đấu của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.