Gian Khách

Quyển 2 - Chương 9: Chiếc máy đầu tiên bắt đầu



Ba lô mang theo các dụng cụ sửa chữa cầm tay loại nhỏ, hàng loạt các loạt linh kiện chủ chốt và máy vi tính xách tay cao cấp, mấy thứ này toàn bộ đều được đặt hàng online, cũng tiêu tốn của Hứa Nhạc hơn một vạn đồng tiền. Cũng may ngành công nghiệp vận chuyển phát triển rất tốt, mấy thứ này lại không phải là vật phẩm bị kiểm soát, mới không làm chậm thời gian của hắn, Hứa Nhạc chuẩn bị đem hai chiếc bút cảm ứng đã bị hỏng chữa lại cho thật tốt. Nhưng khi hắn đi tới chỗ máy tính đầu cuối, mới phát hiện hai chiếc bút cảm ứng do hắn không cẩn thận làm hỏng. . . đã không còn thấy đâu nữa.

Kinh ngạc buông chiếc ba lô nặng trịch, Hứa Nhạc sờ sờ đầu, dọc theo cầu thang ở chân robot bò lên khoang điều khiển, có chút vui vẻ phát hiện hai chiếc bút cảm ứng đã ở tại chỗ cũ, lúc này tâm tình của hắn vô cùng tốt, không khỏi sinh ra nhiều cảm kích đối với đại học Lê Hoa, nhưng hắn lại không biết rằng, hai chiếc bút cảm ứng này là do những người phụ trách quét dọn và kiểm kê của Cận quản gia đã thay cái mới.

Tuy bên cạnh Thai thiếu gia chỉ xuất hiện một người là Cận quản gia, nhưng trên thực tế bị thiếp thân quản gia này còn lãnh đạo 5 tổ nhỏ, có hơn 60 nhân viên chuyên nghiệp, chuyên môn phục vụ cho một mình Thai Chi Nguyên, trong một ngày đêm thay đổi hai cái bút cảm ứng là chuyện quá mức đơn giản.

Hứa Nhạc đương nhiên không đoán được mình được hưởng chung vinh quanh với một vị đại nhân vật, được hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất ở trong liên bang, lúc này hắn đã ngồi vào khoang thao tác, bắt đầu luyện tập cấp 6, chỉ là đêm hôm nay hắn tiến hành dè dặt hơn hẳn hôm qua, cố gắng khống chế sự run rẩy của cơ thể và cường độ cỗ nhiệt lưu phát ra . . .

Rất kỳ diệu, quả thực rất kỳ diệu, đối mặt với các tiêu sáng và quang khối càng lúc càng nhanh trên màn hình, Hứa Nhạc nhìn không hề chớp mắt. Đem toàn bộ khắc vào trong óc của mình, tâm niệm khẽ động, dây thần kinh trong cơ thể dường như xuất hiện một lối đi, dòng khí nóng và sự run rẩy sẽ đi theo con đường đó, rất nhanh chóng truyền đến đầu ngón tay cầm bút cảm ứng di động trên màn hình, đưa vào đó một chỉ lệnh.

Nhưng mà vẫn rất khó khăn như trước, 11 giây 8 là thành tích cao nhất, so với đêm hôm qua thì cao hơn 0,1 giây, cái này cũng được coi là tiến bộ sao? Cả người Hứa Nhạc đầy mồ hôi nằm xụi lơ trên chiếc ghế tựa khoang điều khiển. Mồ hôi theo mấy sợi tóc đen chảy xuống dưới, hai tay hắn bởi vì vận động quá độ mà không ngừng run nhè nhẹ, loại run rẩy này là di chứng của mệt mỏi quá đội, không có chút kỳ quái nào.

Hứa Nhạc ngồi ở trong khoang điều khiển ở bụng con robot không ngừng suy nghĩ, hắn không ngừng hồi tưởng lại từng cử động của Phong đại thúc trong sơn cốc, ngón tay bắt chước theo các động tác đã thấy. Đột nhiên, hắn đứng lên, từ khoang điều khiển nhìn về bức tường đối diện con robot, nhìn không được huýt gió một tiếng, hắn thấy trên bản vẽ và thực tế quả nhiên có chút khác biệt. Tuyến đường truyền số liệu và trang bị truyền cảm tuy được bảo vệ dưới lớp vỏ giáp của robot, nhưng vẫn không thể nào cách điện hoàn toàn được. Trong mơ hồ, Hứa Nhạc đại khái có thể hiểu được cánh tay ma lực của Phong đại thúc, làm thế nào có thể khống chế được các động tác robot từ bên ngoài- Đại khái sự run rẩy này của cơ thể, có thể rời khỏi thân thể, hình thành một loại dòng điện hoặc là dòng số liệu, truyền đi qua lớp hợp kim bên ngoài robot tiến vào đường truyền số liệu.

Đây là một ý nghĩ kỳ lạ, cơ thể con người không phải máy phát điện cũng không phải máy truyền tín hiệu, sao có thể trao đổi dòng điện hoặc tín hiệu với máy móc được? Trừ điều đó ra. Hứa Nhạc không có cách nào giải thích được tại sao ngày đó đại thúc lại có thể bày ra năng lực như vậy. Hứa Nhạc ngồi lại ghế, suy nghĩ một lúc lâu, nếu như hắn muốn chứng minh suy đoán của mình, chứng minh sự run rẩy trong cơ thể có thể chuyển hóa thành tần số cố định, thậm chí có thể khống chế được robot, thì phải đi tới phòng thí nghiệm cao cấp nhất của liên bang.

Hứa Nhạc lau mồ hôi trên trán, tận hưởng làn gió nhẹ mát lạnh từ bốn phía không ngừng thổi vào trong khoang điều khiển. trong làn gió mát, hắn nhìn hai bàn tay đang run nhè nhẹ đến xuất thần, không biết làm sao mới có thể đem cỗ nhiệt lưu trong cơ thể phóng ra ngoài, lại càng không biết làm thế nào để đem cỗ lực lượng này đi khống chế con robot thuộc tam đại hệ thống. Dù người có ngốc nghếch như thế nào, lúc này cũng nhận ra, năm đó ông chủ đã dày cho hắn mười động tác, có năng lực thần bí và cường đại như thế nào, hắn kinh ngạc nhìn vào hai bàn tay mình, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu còn tiếp tục luyện tiếp nữa, chỉ sợ . . . mình không còn là chính mình, mà sẽ biến thành một chiếc máy, chỉ có điều không biết nó có khác gì với mấy loại máy móc giết người kia không thôi? Nhưng sợ thì thế nào? Loại tò mò mãnh liệt và khao khát tìm hiểu kia, vẫn cứ thúc giục hắn, không ngừng tìm tòi trên con đường không có thầy dạy này, hắn đã hoàn toàn quên đi ước nguyện sửa chữa robot ban đầu, càng ngày càng sa vào vấn đề điều khiển robot và thân thể con người vốn vô cùng vô tận không có điểm cuối.

Ông chủ ngày trước đã nói chiếc máy đầu tiên. Đến tột cùng là có ý tứ gì?

Tinh thần uể oải gấp trăm lần lúc trước đi ra khỏi gian phòng. Tấm màn che của một thế giới hoàn toàn mới đang được kéo ra trước mặt hắn. Trong đầu hắn tràn ngập sự hưng phấn không tương xứng với sự mệt mỏi rã rời của cơ thể. Đối mặt với thế giới thần kỳ chưa được biết tới này, có lẽ có người sẽ cảm thấy sợ hãi, có người sẽ tránh né. Nhưng Hứa Nhạc không như vậy. Hắn đang bừng bừng hăng hái đợi xem tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Gian phòng đối diện vẫn đóng kín cửa. Cách âm cực kỳ tốt tạo ra một mảnh an tĩnh. Chỉ có ánh đèn màu xanh vẫn sáng biểu thị bên trong có người. Trong phòng nghỉ lại có một tách cà phê nóng và bánh bích quy hỏng. Hứa Nhạc lúc này cũng không biết được tên họ của người " Đồng bạn" thức đêm. Hắn hiếu kỳ nhìn về phía cánh cửa kia. Thầm nghĩ đã muộn như thế này rồi. Ngoài trừ mình ra. Còn có người thứ hai cũng không ngủ được sao? Mình mất ngủ bởi vì trong đầu còn có điều ngạc nhiên cổ quái, không thể lý giải chiếm cứ. Người bên trong kia là bởi vì cái gì?

Cái bụng lại kêu réo báo hiệu hắn đang ở trong trạng thái vô cùng đói bụng. Vè mặt hắn sầu khổ đi vào trong phòng nghỉ. Ăn ngấu ăn nghiến số bánh rán và sữa đậu lành của mình. Sau đó mới nhìn sang số bánh rán và sữa đậu nành mà mình mangcho người kia. Sau mỗi lần mình sửu dụng lực lượng của sự run rẩy trong cơ thể. Sẽ bị rơi vào trạng thái đói khát. Khi ở Đông Lâm bẻ gãy đoạn plastic chạy trốn cũng như vậy. Khi làm người gác cổng luyện tập hàng đêm cũng như vậy . . . Nhất là sau hai đêm tiến hành việc luyện tập khô khan với cường độ cao. Tinh thần của hắn bị căng thẳng tới cực điểm. Đói tới mức từ trước tới nay chưa từng có. Từng ấy sữa đậu nành và bánh rán quả thật còn chưa điền đầy được cái bao tử của hắn.

Hắn thấp giọng lầm bầm vài câu gì đó. Hình như là biểu thị sự áy náy với không khí. Sau đó nhanh như điện cầm lấy một miếng bánh rán. Nhai năm ba cái rồi nuốt xuống. Vẫn còn cảm thấy chưa đủ . . .hắn còn có chút chưa thỏa mãn nhìn về số đồ ăn cũng không thực nhiều trên bàn. Mím môi. Nhếch miệng cười có phần xấu hổ. Lén lút cầm tách cà phê lên. . .

Lát sau, "người không biết thưởng thức" kia quả nhiên đi tới. Thai Chi Nguyên cả người đầy mồ hôi mang theo vẻ mặt khó chịu nhìn vào chiếc bàn trong phòng nghỉ. Thấy ở trên đó có một túi sữa đậu nành và một tờ giấy dính đầy dầu nhìn qua làm cho người khác cũng phải ngán ngẩm. Hắn cầm tờ giấy đó lên. Thấy mặt trên có vài dòng chữ.

- Xấu hổ quá. Ngày hôm nay mang đồ ăn thiếu. Thật sự quá đói. Cho nên chỉ để lại cho bạn một miếng bánh rán. Lại uống mất tách cà phê của bạn rồi . . . nhưng mà hình như gần đây bạn mất ngủ. Vẫn nên uống cà phê ít đi một chút. ha ha.

Thai Chi Nguyên nhìn hai chữ ha ha trên tờ giấy, trước mắt dường như hiện ra khuôn mặt đang cười khúc khích. Hắn hẳn là phải tức giận, nhưng ngược lại không hiểu vì sao lại nở một nụ cười khổ.

Thai Chi Nguyên lấy túi sữa đậu nành và miếng bánh rán trong túi giấy ra, đột nhiên có chút xuất thần-- Nếu như đối phương là người muốn hại mình, có thể liên tục hai mươi mấy ngày chỉ để lại đồ ăn bình thường, nhưng chỉ cần một đêm ngẫu nhiên bỏ thêm độc dược vào, chỉ cần mình đánh mất cảnh giác, người đó muốn làm gì chẳng được? Hắn trầm mặc nhìn vào túi sữa đậu nành và chiếc bánh được gọi là bánh rán gì đó trên tay, trên mặt chợt hiện nên vẻ kiên quyết, giống như đang tiến hành một canh bạc nguy hiểm nhất trong cuộc đời.

Hắn cau mày uống túi sữa đậu nành giống như uống thuốc độc, sau đó gặm miếng bánh rán nhồm nhoàm, rồi ngả lưng trên chiếc ghế ở phòng nghie, ngây ngẩn cả nửa ngày, hồi lâu sau mới lẩm bẩm:

- Bánh rán? Hương vị cũng không được đấy.

Hắn đã mất đi hứng thú đối với bánh quy trứng cá mà mình thích nhất đang ở bên, trong ánh măt hiện lên một tia ôn hòa, hắn suy nghĩ một chút, sau đó cầm trang giấy lên bắt đầu viết xuống. . .

- Quỷ hẹp hòi!

Làm xong hành động mà mình vẫn coi là vô cùng ấu trĩ, Thai Chi Nguyên theo bản năng đi vào trong gian phòng kai, bắt đầu quan sát các số liệu huấn luyện của Hứa Nhạc, ngay cả hắn cũng không biết, vì sao mình lại có hứng thú lớn như vậy đối với kẻ xâm nhập này. Không ngoài dự liệu, thời gian kiên trì ở cấp 6 vẫn là hơn 11 giây, Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nghĩ người này đúng là trứng ngốc, nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi, hàng lông mi hắn chợt nhíu lại, chợt nghĩ tới những số liệu trên màn hình, nhìn qua có chút không hợp lý.

- Thiếu gia, đã có kết quả phân tích viện I.

Cận quản gia có chút lo lắng nhìn Thai Chi Nguyên, hắn phụ trách kiểm kê, tự nhiên nhìn thấy những chữ viết trên tờ giấy trắng, nhưng mà thiếu gia không cho phép, hắn căn bản không dám làm gì. Hắn cúi đầu báo cáo:

- Sau khi phòng thí nghiệm bên kia giám định, cho rằng những số liệu này . . . là giả tạo.

- Giả tạo?

Thai Chi Nguyên tắt màn hình vi tính trên tường, chân mày cau lại, có chút không hiểu đây là chuyện gì, rõ ràng số liệu huấn luyện chỉ ra rằng người kia chỉ là kẻ ngốc, vì sao khi trải qua giám định chuyên môn của học viện quân sự I, lại kết luận những số liệu này là giả tạo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.