Lúc vị lão nhân gia đầu bạc này bước vào trong phòng hội nghị, mười mấy tên thí sinh còn lại vẫn đang chìm đắm trong sự khiếp sợ khi nghe tên Hứa Nhạc, chợt nghe được thanh âm lớn như vậy, mọi người tò mò nhìn qua, không biết vị lão nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng hội nghị của Công ty Cơ khí Quả Xác này vì cái gì lại gọi to tên của Hứa Nhạc như vậy.
Có vài thí sinh thậm chí còn bắt đầu dự đoán, hay là Hứa Nhạc trong lúc tiến hành khảo hạch đã giở trò gì đó, hiện tại bị công ty điều tra ra? Chắc là như vậy, nếu không phải là giở trò, gã dự thính sinh xuất thân lính ngồi cầu này làm sao có thể thông qua khảo hạch được cơ chứ? Thậm chí so sánh với những sinh viên ưu tú nhất của ba Học Viện Quân Sự còn xuất sắc hơn nữa, được nhân vật cao cấp của Bộ Công Trình quan tâm lựa chọn. Còn có một vài thí sinh bắt đầu có ảo tưởng hảo huyền, nếu Hứa Nhạc bị bãi bỏ tư cách, trục xuất khỏi phòng họp, biết đâu mình có thể được chọn thay thế hắn, lọt vào danh sách bảy người?
Nhìn thấy vị lão nhân đầu bạc đột nhiên đẩy cửa bước vào, mấy vị giám khảo đứng đó đều cung kính gật đầu chào hỏi, chỉ có vị Chủ nhiệm Jose, nhân viên cao cấp của Bộ Công Trình thì lại cau mày lại, không nói lời nào, hung hăng trừng mắt nhìn vị giám khảo đầu trọc đang trợn tròn mắt đứng kế bên.
Vị giám khảo đầu trọc kia mặt nhăn mày nhó nói:
- Chủ nhiệm Jose, Sở Nghiên Cứu gần đây cũng đang thiếu người trầm trọng, nhất là vị này, hai ngày hôm nay ông ta cứ đến Bộ Nhân Sự Tổng công ty chửi mắng ầm ĩ. Không phải là tôi cố ý tiết lộ, nhưng mà thành tích khảo hạch của thí sinh, ông ra cũng có quyền truy cập...
Lúc này, một vị giám khảo mới quay sang đám thí sinh trong phòng hội nghị mà giới thiệu:
- Vị này chính là Giáo sư Trầm của Sở Nghiên Cứu Tổng công ty.
Nghe được ba chữ Sở Nghiên Cứu, tất cả các thí sinh trong phòng hội nghị đều không nhịn được há hốc mồm cả ra. Nếu như nói Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác chính là ngành cao cấp, có thể tiếp cận những kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, vậy thì Sở Nghiên Cứu cũng chính là cột trụ chính yếu nhất của toàn bộ Công ty Cơ khí Quả Xác, mấy năm qua thông qua Công ty Cơ khí Quả Xác đã cung cấp cho toàn bộ Liên Bang những thành quả nghiên cứu khoa học kỹ thuật tuyệt vời cùng với những học giả tài năng cuồn cuộn không dứt. Chỉ là Sở Nghiên Cứu cao cao tại thượng, địa vị tôn sùng này, từ trước tới nay chưa từng nghe nói sẽ thông qua các Bộ Nhân Sự mà tuyển dụng nhân viên. Vị Giáo sư già này vì cái gì lại bỗng nhiên xuất hiện trong phòng hội nghị này cơ chứ?
- Ai là Hứa Nhạc?
Vị Giáo sư Trầm của Sở Nghiên Cứu căn bản là không để ý đến lời giới thiệu của vị giám khảo kia, cũng không hề để ý đến ánh mắt như nuốt chửng người ta của Chủ nhiệm Jose, quay sang đám thí sinh bên dưới la lớn.
Hứa Nhạc không hiểu chuyện gì, đứng lên, giơ cao tay phải:
- Là tôi.
Giáo sư Trầm liếc mắt nhìn hắn một chút, lại nhìn thoáng qua xấp bài thi trên tay mình, hài lòng gật gật đầu mấy cái, nói:
- Mặc dù kiến thức cơ bản còn kém một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể dùng được... Cậu, đi theo tôi.
Gã binh lính ngồi cầu Hứa Nhạc này, không chỉ được Bộ Công Trình nhìn trúng, thậm chí sắp sửa trở thành nhân viên công tác gặp được may mắn hiếm thấy, trực tiếp trở thành người của Sở Nghiên Cứu nữa!
Chuyện này càng khiến cho không khí bên trong phòng hội nghị có vẻ càng thêm kỳ dị hơn. Chu Ngọc đứng bên cạnh Hứa Nhạc, cặp mắt lúc này cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ. Hứa Nhạc khẽ nhếch miệng, cũng không biết rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Mà ánh mắt của đám thí sinh trong phòng hội nghị lúc này đều cũng tập trung hết trên người của hắn. Hâm mộ, ghen tị, khiếp sợ, hoài nghi, tất cả các cảm xúc không ngừng dâng trào trong lòng bọn họ.
Phác Chí Hạo đang ngồi ở hàng đầu tiên cũng quay lại nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, trong cặp mắt có chút nhỏ hẹp bị mái tóc vàng của hắn che khuất, tràn ngập không thể tin nổi cùng với ghen ghét.
Vị Giáo sư Trầm đến từ Sở Nghiên Cứu quay sang nói với vị giám khảo đứng bên cạnh mình:
- Giúp hắn làm thủ tục.
Nhưng mà đúng lúc này, Chủ nhiệm Jose vốn đang trầm mặc đang nhịn không được, mở miệng:
- Đợi đã... Thí sinh này đã được Bộ Công Trình chúng tôi chọn rồi.
Giáo sư Trầm nhíu mày nhìn hắn, nói:
- Trong tay của tôi đang có dự án, đang thiếu người trầm trọng. Bộ Công Trình các ngươi có đến mấy ngàn Công trình sư còn chưa đủ dùng hay sao?
- Bộ Công Trình cũng không phải là Hội ủy của Cục Hiến Chương, chúng tôi chưa bao giờ than thừa người cả.
Chủ nhiệm Jose một bước cũng không nhường.
- Sở Nghiên Cứu lấy người, Bộ Công Trình các ngươi lại dám tới giành hay sao? Chẳng lẽ muốn ta chạy lên Ban Giám Đốc đòi người sao?
Cái này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, đương nhiên không có khả năng kinh động đến Ban Giám Đốc của Công ty Cơ khí Quả Xác, nhưng mà những lời nói của Giáo sư Trầm lúc này cực kỳ mạnh mẽ, dù sao địa vị của Sở Nghiên Cứu trong công ty cũng không thể đụng chạm đến.
- Quan trọng nhất vẫn là ý nguyện của thí sinh này. Ban Giám Đốc cũng không thể nào can thiệp vào nguyện vọng của nhân viên, tùy tiện điều động.
Chủ nhiệm Jose lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lại, nói với Hứa Nhạc đang đứng bên dưới:
- Đừng có bị danh tiếng của Sở Nghiên Cứu làm mờ mắt mình. Thanh niên trẻ tuổi đi vào cái nơi không khí trầm lặng như thế, bảo đảm ngươi chỉ chịu đựng được ba ngày liền đòi đi ra. Hơn nữa tôi cũng đã xem qua thư giới thiệu của Giáo sư Chu rồi, năng lực thực tiễn của cậu mới là cực mạnh, Bộ Công Trình mới là nơi thích hợp nhất cho cậu phát triển.
Lúc này mọi người trong phòng hộ nghị cũng đã trợn tròn mắt, nhất là mấy gã giám khảo của công ty lại cười khổ không biết làm thế nào. Có ai lại có thể ngờ nổi trong kỳ tuyển dụng mùa xuân năm nay, lại có thể kinh động đến hai ngành cao cấp nhất của công ty. Quan trọng nhất chính là, hai ngành cao cấp này lại tranh giành nhau chỉ vì một gã thí sinh mà thôi.
Hiến Lịch 37 quý nhất là cái gì? Quả nhiên là nhân tài a.
o0o
Cổng sau của Công ty Cơ khí Quả Xác, những gã thanh niên sau khi hoàn thành buổi khảo hạch tuyển dụng đều phất tay chào tiễn biệt. Chỉ là khi ánh mắt bọn họ ngẫu nhiên liếc nhìn về phía đám sinh viên của Học Viện Quân Sự I, không khỏi có cảm giác phức tạp, tất cả nguyên nhân cũng đều chính bởi vì tên gia hỏa đang đứng bên cạnh Chu Ngọc.
Phác Chí Hạo một đầu tóc vàng, chậm rãi đi đến phía trước đám người của Học Viện Quân Sự I, khẽ gật đầu chào Chu Ngọc một cái, sau đó quay sang nhìn chằm chằm về phía gã thanh niên tướng mạo bình thường Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc mới nói:
- Tôi đến giờ vẫn không hiểu nổi, Sở Nghiên Cứu và Bộ Công Trình vì sao lại nhìn trúng cậu được.
An Đạt vẻ mặt chán ghét nhìn Phác Chí Hạo liếc mắt một cái, lớn tiếng nói:
- Ngươi đúng là đồ ngốc tử! Đương nhiên bởi vì hắn là kẻ 'trâu bò' nhất trong kỳ thi rồi!
Đối với đám thí sinh của Học Viện Quân Sự I, vốn đối với Hứa Nhạc cũng không có hảo cảm gì, thậm chí trước khi có được kết quả khảo hạch, cũng đã từng trào phúng châm chọc hắn nữa. Nhưng mà dưới sự ảnh hưởng của Chu Ngọc, bọn họ hiện tại phải hiểu cần phải đối xử tốt với gã thí sinh kia hơn một chút. Nhất là lúc này An Đạt cũng đã cảm thấy được Hứa Nhạc chính là một gã hết sức 'trâu bò', lại hình như là bạn bè của Hứa Nhạc nữa, đương nhiên phải thể hiện khuôn mặt giống như một gã thần canh cửa, giả làm một gã mặt đen.
- Xe buýt trở về Học Viện đang đợi bọn tôi, cậu có đi cùng đường không?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, hai người trao đổi phương thức liên lạc với nhau xong, liền vẫy tay chào tạm biệt. Đợi đến khi cửa sau đã khôi phục lại sự im lặng như trước, hắn mới thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía đường phố, đi vào một lối mòn xuyên qua bồn hoa sau công ty, đi về phía bãi đậu xe phía Tây góc đường 13.
Dưới bãi đậu xe ngầm của Đặc khu Thủ đô, quy hoạch vô cùng rõ ràng, hơn nữa bãi đậu xe này vô cùng lớn, cỡ chừng năm lần sân đá banh thông thường. Hứa Nhạc tay nắm chặt chìa khóa, đi dưới ánh đèn u ám của bãi đậu xe, trong lòng có chút cảm giác khác thường. Hình ảnh con robot cùng với thi thể, máu me khắp nơi trong bãi đậu xe ngầm tại Sân vận động Lâm Hải Châu, vẫn khiến cho trong đầu hắn có một đoạn trí nhớ tràn đầy áp lực.
Con đường băng chuyền tự động mang theo thân thể hắn tiến vào trong bãi đỗ xe. Hắn híp mắt nghĩ, lần cuối cùng mình đá banh là khi nào? Hình như là khoảng 6, 7 năm trước tại bãi đất hoang sau Phố Chung Lâu, cùng với đám người Lý Duy chơi đùa. Từ khi hắn quen được với Phong Dư đại thúc, bắt đầu sửa chữa đồ điện tử, liền không đá banh nữa.
Đi vào bãi đậu xe Đại khu, Hứa Nhạc ấn nhẹ một cái nút trên chuôi cái chìa khóa. Một chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa tự động khởi động, phát ra một thanh âm rất nhỏ. Hắn nhìn thoáng qua hàng chữ nhỏ bên trên bãi đậu xe, nhịn không được cười cười, nhớ tới gã thanh niên mình quen biết trong Đại khu.
Chiếc xe ô tô không hề có biển hiệu gì, chính là lễ vật mà Thai Chi Nguyên tặng cho Hứa Nhạc trước khi rời đi. Sau khi ngồi vào ô tô, Hứa Nhạc cũng không có lập tức chạy đi, mà là trầm mặc híp nhẹ cặp mắt, bắt đầu hồi tưởng lại một màn phát sinh hôm nay tại Công ty Cơ khí Quả Xác.
Ngồi dựa thoải mái vào chiếc ghế tài xế, Hứa Nhạc nhắm mắt lại, làm như đang muốn ngủ. Làm việc cho Công ty Cơ khí Quả Xác, một phần bởi vì đây chính là lý tưởng từ trước tới nay của hắn, hơn nữa hắn cũng đã từng hứa hẹn chuyện tương lai với một người nào đó. Mà một nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là, bởi vì hắn cần phải giải quyết một số vấn đề khiến cho hắn vô cùng thắc mắc và tò mò.
Những hình ảnh hiện lên trong đầu của hắn vô cùng kỳ quái, có rất nhiều kết cấu đồ căn bản không biết là có tác dụng gì cả. Hôm nay trong cuộc khảo hạch, hắn đã nhìn thấy được một loại kết cấu đồ so với những hình ảnh trong đầu hắn vô cùng tương đồng, càng làm kiên định hơn quyết tâm của hắn. Hắn phải nhanh chóng tìm hiểu xem bên trong thân thể của mình rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, phải tìm hiểu xem cái giấc mơ màu đen cổ quái kia đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra. Nếu như nói những chuyện này phát sinh là có liên quan đến con chip vi mạch ngụy tạo sau gáy của mình, như vậy hắn nhất định phải tìm hiểu xem bí mật của con chip ngụy trang này là gì. Nơi đỉnh cao nhất về phương diện này của Liên Bang, chính là Viện Khoa Học Liên Bang, hoặc là Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác.
Biểu hiện hôm nay của hắn đã gây nên một sự chấn động lớn, hắn vốn vẫn cho rằng điều này là có liên quan đến tác phong làm việc của hắn cũng với sự giúp đỡ của những hình ảnh trong mắt mình. Bởi vì hắn biết rõ trong những công ty đặc thù như Công ty Cơ khí Quả Xác này, với năng lực của hắn, căn bản cũng không thể nói là quá tệ, phải trong môi trường có vô số đồng nghiệp cực kỳ vĩ đại, trong thời gian có thể nói là cực kỳ ngắn ngủi, tiếp xúc với những kỹ thuật cao nhất của Liên Bang, hắn phải cố gắng toàn diện phát huy năng lực của mình.
Cũng chỉ có kỹ thuật mới có thể tiếp cận đến những bí mật trong thân thể mình.
Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, nên mặc dù vị Bộ trưởng Bộ Nhân Sự của Bộ Công Trình kia trong phòng hội nghị không nề hà phiền toái, thậm chí chấp nhận hoãn cả chuyến bay của mình giảng giải sự ưu khuyết của hai bộ ngành, cho đến những khó khăn trong quá trình nghiên cứu, nhưng mà hắn vẫn là lựa chọn theo vị Giáo sư Trầm kia đi vào Sở Nghiên Cứu. Dù sao Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác, trên phương diện nghiên cứu chi tiết về chip vi mạch nhân thể, chính là được cả Liên Bang công nhận là đệ nhất.
Hứa Nhạc biết rất rõ ràng mình trong phương diện sửa chữa máy móc quả thật có chút thiên phú, mà đi theo Phong Dư đại thúc mấy năm, hắn cũng đã trong quá trình sửa chữa các loại đồ điện gia dụng kia, không hay không biết đã nắm giữ rất nhiều các thiết bị tri thức cao nhất của toàn Liên Bang. Chỉ là hắn hiểu rõ nhất, nếu không phải là do giấc mộng màu đen kỳ quái kia để lại cho mình vô số sơ đồ thiết kế kỳ quái như vậy, cái đề thi khảo hạch cuối cùng ngày hôm nay, mình khẳng định không cách nào làm được.
Khẽ suy nghĩ một chút, hắn mở hai mắt ra, trong tròng mắt toát ra một tia hồi tưởng, tay phải theo bản năng sờ sờ phía sau gáy của mình. Mặc dù ngón tay hắn cũng không hề cảm giác được bất cứ thứ gì đặc biệt, nhưng mà hắn biết rõ phía dưới lớp da có một khối chip vi mạch cực kỳ nhỏ bé.
- Đại thúc mới chân chính là một gã cực kỳ 'trâu bò'.
Hứa Nhạc vui vẻ cảm thán trong lòng một câu.
Hắn vẫn cho là bởi vì những hiện tượng phóng điện dị thường trong đại não mà tạo ra những sơ đồ thiết kế trong mắt mình. Những tư liệu mà đại thúc để lại trong con chip vi mạch, mặc dù hắn cũng không biết rõ nhiều tư liệu như vậy, nhiều sơ đồ thiết kế như vậy ghi nhận trong một con chip vi mạch nhỏ bé như vậy, nhưng hắn lại hoàn toàn hiểu rõ được, đại não của mình giờ phút này đã tương đương với một cơ sở dữ liệu cực kỳ lộn xộn.
Có một điều mà hắn không biết là, những sơ đồ thiết kế trong đầu của hắn, thậm chí có những tư liệu mà ngay cả trong bộ nhớ của Viện Khoa Học Liên Bang cũng đều không có kia, lại thêm những hình ảnh kỳ lạ trong mắt hắn, cũng không phải là do Phong đại thúc lưu lại trong chip vi mạch nhân thể của hắn, mà là một pho cơ sở dữ liệu vô cùng vĩ đại, vô cùng to lớn, để hồi tỉnh lại hắn đang hôn mê, đã dùng loại phương pháp liên lạc thứ hai mà liên hệ với hắn.
Có một điều mà hắn không biết là, hắn chính là gã đào phạm vận khí tốt nhất cả vũ trụ này.