Tốc độ tắm rửa của Giản Thủy Nhi quả thật là rất nhanh. Khi các đầu bếp của khu căn-tin Không cảng Lạc Khâu mang ra một bát mì nóng hổi đặt lên bàn trước mặt Hứa Nhạc, thì cô nàng cũng đã đi đến nơi này, im lặng cùng với vô cùng nhu thuận ngồi xuống trên ghế đối diện với Hứa Nhạc. Bộ dáng hiện tại của cô nàng, quả thật không có chút nào hình dáng một cô đại minh tinh nổi tiếng khắp cả vũ trụ…
Cô nàng vừa mới tắm rửa xong, lúc này đang mặc một bộ quần áo quân dụng màu xanh mặc lục. Cái cổ áo cao cũng được cài đến cái nút cuối cùng. Nhưng mà bởi vì bộ quần áo quân dụng này vốn không phải của cô ta, cho nên lại có vẻ rộng thùng thình quá mức, cuối cùng vẫn khiến cho người ta nhìn vào, sinh ra một ý niệm mãnh liệt muốn tận tình nghiên cứu những phong cảnh vô hạn ẩn chứa phía sau bộ quần áo kia. Mái tóc ngắn màu tím ngày xưa được xõa tung tùy tiện phía sau đầu, lúc này lại giống như là hai mảnh sa tanh màu tím biếc, áp chặt vào cặp má trắng muốt mà trơn nhẵn, thỉnh thoảng lại tươm ra một vài giọt thủy châu trong vắt thanh tú. Khuôn mặt cô thiếu nữ thần tượng quốc dân này nhìn qua giống như là một đóa hoa sen thanh lệ, bị một luồng sóng dâng lên thấm đẫm, lại bị những luồng dị quang yêu dị vẽ lên trên đó vô số những luồng ánh sáng màu sắc rực rỡ. Toàn bộ thân thể tươm ra một cỗ khí tức ướt đẫm mát mẻ, khiến cho người khác phải động lòng.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, hướng về Giản Thủy Nhi hỏi:
- Có cần ăn chút gì đó cho khỏe không?
Giản Thủy Nhi có chút mệt mỏi lắc lắc đầu, nói:
- Gần như nôn ra ngoài luôn, giờ ăn cái gì cũng không nuốt trôi nổi. Tôi cũng không biết người anh làm bằng cái gì nữa, hiện tại còn có thể có tâm trạng ăn uống tốt đến như vậy.
Nói xong những lời này, cô nàng chống hai khủy tay lên trên mặt bàn, đặt cái mặt nhỏ bé xinh xinh của mình lên trên hai bàn tay, chống cằm, mang theo một tia tò mò cùng với thú vị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa Nhạc ở đối diện.
Sắc mặt của cô gái lúc này cũng hơi có chút khẽ tái nhợt, lại mang theo một tia nhiệt khí cùng với mới tắm nước xong xong, cho nên vẫn còn toát ra được một tia hồng nhuận trên khuôn mặt không khỏe. Chỉ là hai bàn tay chống mạnh, ép chặt lên trên phần cằm nhỏ bé trắng muốt, chống đỡ một chút cái dung nhan mệt mỏi đáng thương rõ ràng kia, thể hiện ra vài phần thanh mỹ động lòng người. Cặp má phấn hồng được hai bàn tay chống lên, khẽ gồ nhẹ lên một chút, giống hệt như là gò má của một đứa bé gái bầu bĩnh đáng yêu vậy, khiến cho người khác nhìn vào luôn muốn đưa tay nựng nhẹ một cái.
Bàn tay đang cầm đũa của Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ cứng đờ lại, áp chế cái ý muốn đáng xấu hổ đang dâng lên trong lòng kia, cũng không dám tiếp tục nhìn cô nàng nữa, mang theo một chút ngốc ngếch hồ đồ, vươn tay cầm lấy bình ớt bột đặt trên bàn, không ngừng máy móc mà cứng ngắc rắc điên cuồng vào trong bát mì trước mặt mình. Hắn cố gắng gạt bỏ cái suy nghĩ rằng cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia đang nhìn chằm chằm mình, dựa theo bản năng, bắt đầu anh dũng mà trực tiếp, khởi xướng tiến công bát mì trước mặt mình.
Sau khi mạnh mẽ gắp hết đám mì bên trong bát, hắn dùng cả hai tay bưng luôn bát mì trước mặt lên húp soàn soạt. Mùi cay nồng của ớt bột cùng với nước mì nóng hổi xộc lên tận sống mũi của hắn, vô cùng sung sướng. Hứa Nhạc ăn mì mà đầu tóc chảy đầy mồ hôi, vô cùng hứng khởi. Hắn lúc này đúng là đã quên rất nhiều chuyện tình, giống như là bãi chiến trường khủng bố đêm hôm qua, hay là những làn khói súng bốc đầy trên vùng bình địa, hoặc là những thi thể la liệt trên chiến trường… Hoặc là ánh mắt nhìn chằm chằm ngay trước mắt hắn của Giản Thủy Nhi đang ngồi đối diện.
Soàn soạt, soàn soạt một chút, bát mì đầu tiên đã cạn sạch. Hắn vươn tay sang bát mì thứ hai. Soàn soạt, soàn soạt một chút nữa, lại thêm một bát mì nữa cạn sạch, lại vươn tay sang bát mì kế tiếp.
Các quân nhân sĩ quan bên trong căn-tin Không cảng Lạc Khâu cũng không có ai tiến đến quấy rầy hắn cả. Bên trong khu căn-tin trống trải hoàn toàn là một mảnh im lặng. Chỉ có hai người bọn họ trầm mặc ngồi tại một cái bàn sáng sủa bên cạnh cửa sổ hẻo lánh, cũng chỉ có thanh âm soàn soạt ăn uống như gió cuốn mây tan không ngừng vang lên.
Ánh nắng sớm bên ngoài cửa sổ lúc này đã dần dần vượt qua vùng núi rừng, chiếu rọi lên bề mặt những khối kiến trúc dày đặc bên ngoài. Luồng ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi lên khuôn mặt tràn đầy mồ hôi nhễ nhại của Hứa Nhạc.
Giản Thủy Nhi nghiêng đầu, mở thật to cặp mắt tròn xoe đen láy của mình, vô cùng chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt giản dị, bình thường, lúc này đang đắm chìm trong ánh nắng ban mai chiếu rọi kia. Cô nàng biết rõ trên khuôn mặt của gã đệ tử của người cha ruột mình này thường xuyên mang theo một nụ cười rạng rỡ vô cùng tự nhiên, vô cùng thân thiết. Nhưng mà bên trong khoang điều khiển của con Robot màu đen kia, trong những thời khắc hung hiểm, nụ cười rạng rỡ của hắn ta đã thu liễm đi, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Nhưng mà trong thời khắc ngưng trọng đó, trên khuôn mặt bình thường vô cùng giản dị này, lại vẫn có thể phô bày ra một sự sáng rọi vô cùng kỳ diệu.
Đêm hôm qua, trên con đường chạy trốn ngoài ngàn dặm, lại trải qua một hồi đại chiến Robot bên trong sơn cốc, cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang vẫn luôn luôn im lặng mà nhu thuận ngồi ở bên cạnh của Hứa Nhạc. Mặc dù phải thừa nhận những chấn động mạnh mẽ vô cùng vất vả và thống khổ, nhưng mà trong phần lớn thời gian, cô nàng vẫn luôn nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình của con Robot, nhìn về phía Hứa Nhạc đang đội cái mũ điều khiển, nhìn thấy những động tác chiến đấu mạnh mẽ mà siêu tốc của hắn…
Nhìn kỹ càng hơn, tự nhiên cũng sẽ biết rõ ràng hơn một chút, thì sự tò mò cũng trở nên mãnh liệt hơn một chút. Đối với một cô thiếu nữ mà nói, tính tò mò thông thường là một loại tình cảm có sức sát thương vô cùng trí mạng. Chỉ là ẩn sâu sau bề ngoài đáng yêu tươi cười của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang của chúng ta, lại là một trái tim vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bình tĩnh, cho nên cô nàng cũng không có giống như cô thiên kim tiểu thư của Nam Tương Gia kia, chỉ vừa mới gặp người ta có một vài lần, liền trở nên nhầm lẫn cả đời. Nhưng mà mãi cho đến thời điểm hiện tại, Giản Thủy Nhi vẫn như cũ là vô cùng tò mò. Ai có thể biết trước được, trong tương lai, loại cảm xúc này sẽ có thể phát triển thành loại cảm xúc nào đây chứ?
Hứa Nhạc buông cái bát trống rỗng thứ năm xuống, có chút thỏa mãn đưa tay sờ sờ bụng mình một cái, dùng cái ống tay áo cũng ướt đẫm mồ hôi lung tung lau quệt khuôn mặt đầy mồ hôi cùng với cái miệng của mình.
Hứa Nhạc sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu được cô nàng là đang muốn hỏi hắn cái gì.
Về phong cách điều khiển Robot, thầy dạy hắn cũng có rất nhiều. Ví dụ như Bạch Ngọc Lan, như Chu Ngọc, thậm chí là kẻ mà hắn từng giao thủ, Lý Cuồng Nhân. Hắn chưa bao giờ bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để học tập cùng với nâng cao thực lực của chính mình cả. Năng lực nhập môn điều khiển Robot trụ cột nhất, chính là năm đó dựa vào những trận đối chiến cổ quái cùng với vị Thái Tử gia gầy yếu nhợt nhạt kia của Thai Gia trong khu biệt viện H1 ở Đại học Lê Hoa… Nhưng mà tổng kết lại cuối cùng, người thầy thật sự của hắn cũng chỉ có một người, chính là người thầy đã dạy cho hắn làm thế nào phát hiện ra, hơn nữa là có thói quen sử dụng những luồng nhiệt lưu run rẩy bên trong cơ thể kia.
- Là do đại thúc đã dạy tôi.
Hứa Nhạc vô cùng nghiêm túc nói.
Trên khuôn mặt xinh xắn của Giản Thủy Nhi chợt lộ ra mọt tia tự hào nhàn nhạt mà vô cùng ngọt ngào, chậm rãi nói:
- Hóa ra, người cha kia của tôi cũng rất là lợi hại!
Hứa Nhạc chợt nở nụ cười. Ở trên bãi biễn chuyên dụng bên ngoài Khách sạn Kim Tinh lúc trước, cô thiếu nữ trước mặt này mãi cũng không có hỏi quá nhiều chuyện tình về đại thúc, đến hôm nay xem ra, cô ta vẫn luôn hiếu kỳ và tò mò về người cha ruột chưa một lần gặp mặt kia của mình, nhưng mà cô nàng vẫn luôn đem sự tò mò kia giấu kín tận đáy lòng.
- Đại thúc thật sự là một người rất giỏi!
Hắn nhìn Giản Thủy Nhi, trong lòng lại im lặng suy nghĩ, ở bên trong phiến vũ trụ rộng lớn này, đại khái cũng chỉ có mỗi mình vị Quân Thần đại nhân kia mới có khả năng là đối thủ của đại thúc mà thôi.
Đúng vào lúc này, cái điện thoại di động trong tay của hắn chợt vang ra một hồi chuông dài. Lúc trước khi vừa mới vào căn-tin hắn đã gọi đi một cú điện thoại. Nhưng mà nguyên nhân do khỏa hành tinh này cách Thủ Đô Tinh Quyển quá mức xa xôi, ngay cả tín hiệu điện thoại truyền đi cũng mất một thời gian rất dài, hơn nữa quyền hạn của gã quân nhân Thiếu Úy kia lại cũng không cao lắm, cho nên sau khi hắn ăn xong mấy bát mì liên tiếp, thì cú điện thoại mới chính thức được chuyển thông. Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại, tốc độ ăn mì của hắn quả thật có thể so sánh với một con quỷ đói sắp sửa được đi đầu thai…
Về vấn đề chậm trễ trong việc truyền tín hiệu thông tin bên trong vũ trụ này thủy chung cũng không có cách nào giải quyết được. Dù sao thì những nghiên cứu đề cập đến vấn đề chuyên sâu của vật lý lượng tử học kia, ngay cả một thiên tài như Giáo sư Trầm Lão cũng không có cách nào chạm đến được bề ngoài huyền diệu của cái vấn đề này…
Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại, nghe được thanh âm truyền đến từ khỏa tinh cầu vô cùng xa xôi của cô thiếu nữ kia, trước mắt hiện lên hình ảnh một cô thiếu nữ đeo kính mắt, trên người mặc một bộ quần áo công tác màu xám dính đầy một mảnh dầu mỡ, nhưng vẫn không có cách nào che dấu được dung nhan thanh nhã cùng với trí tuệ vĩ đại của cô ta.
Hắn có chút khẽ mỉm cười, thành khẩn nói:
- Thương Thu, tôi nhận được mảnh giấy đó của cô rồi. Cảm ơn cô đã thay tôi điều chỉnh cái tên gia hỏa kia. Sử dụng tốt lắm. Nếu không có con Robot MX này, có lẽ tôi cũng khó có thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này. Chờ sau khi tôi quay trở về, tôi mời cô đi ăn cơm… Đúng rồi, tôi đã từng giới thiệu một gã tên là Trình Phong Thực đến tìm cô. Trong tay hắn ta có mấy thứ cũng có chút thú vị đó. Cô xem thử xem có sử dụng được không.
Ở phương diện về thiết kế Robot, Thương Thu thân là Chủ quản Kỹ thuật bậc I của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác không cần phải hỏi chính là một thiên tài. Tuy rằng độ tuổi của cô thiếu nữ thiên tài này càng ngày càng lớn lên, nhưng mà ngoại trừ nét thanh tú trên khuôn mặt càng ngày càng trở nên thành thục hơn, tài hoa trong lĩnh vực thiết kế Robot cũng không có nửa phần lui xuống.
Lời cảm ơn này của Hứa Nhạc quả thật là vô cùng thành khẩn. Bởi vì con Robot MX màu đen của hắn điều khiển đêm hôm qua quả thật vô cùng thuận tay. Hắn biết rất rõ ràng, Thương Thu cùng với đám đồng sự ở Bộ Công Trình Quả Xác bởi vì để cải tạo con Robot này, khẳng định là đã hao phí không ít tâm lực trong đó. Nhất là trong tay bọn họ cũng không có những số liệu về phương thức điều khiển của chính mình, như vậy những số liệu mà bọn họ cần phải tính toán khẳng định là nhiều đến mức khủng bố.
- Để lại một lời nhắn bằng giấy trong con Robot, chi tiết này nếu như viết thành kịch bản phim điện ảnh, khẳng định là có thể hấp dẫn vô số trái tim lãng mạn của các cô gái bên trong Liên Bang.
Giản Thủy Nhi nhìn hắn, mỉm cười nói.
Hứa Nhạc gãi gãi đầu, thật sự cũng không biết cần phải giải thích như thế nào cho đúng. Hắn cùng với Thương Thu quả thật là có một loại cảm giác ăn ý khó có thể nói nên lời. Tuy rằng trong khoảng thời gian một năm nay, giữa hai bên chỉ có thể tiến hành liên lạc từ xa với nhau mà thôi, nhưng mà bất luận trong quá trình nghiên cứu chế tạo con Robot MX, hay là vấn đề biên soạn giáo trình điều khiển Robot sau này, một đôi thanh niên nam nữ có tài hoa tuyệt thế kinh diễm hầu như trên tất cả các phương diện máy móc thiết bị kỹ thuật này, có thể nói là chỉ cần khẽ chau mày, liếc mắt, thì liền biết được đối phương đang nghĩ gì, đang muốn làm gì, do đó nên mới có thể tiến hành hợp tác khăng khít thân mật trên các phương diện như vậy.
Nhưng mà cái này khẳng định cũng không phải là loại tình cảm nam nữ bình thường, mà chỉ là một loại hấp dẫn tự nhiên giữa hai con người có cùng sở trường, có cùng tài năng mà thấu hiểu lẫn nhau mà thôi. Hứa Nhạc trong đầu thì suy nghĩ như thế, nhưng mà lúc này không kềm được lại tưởng tượng ra trong đầu hình ảnh bộ ngực khoa trương, mềm mại, hiện lên trên màn hình vi tính trong lần tiếp xúc đầu tiên giữa hai người, lại nghĩ thấy cái loại giải thích này quả thật có chút lừa mình dối người. Hắn đối với Thương Thu có thể nói là có không ít hảo cảm…
Dạo gần đây hắn cũng đã dần dần quên hẳn đi hình ảnh của Trương Tiểu Manh, cô thiếu nữ thường mang trên mặt cặp kính gọng đen, thế nhưng ngẫu nhiên cũng lại nghĩ đến hình ảnh đeo cặp kính trễ xuống sống mũi của Thương Thu. Hứa Nhạc trong lòng thoáng bâng khuân đặt tay lên trên mặt bàn, chống tay, có chút bất an ngắm nhìn những luồng nắng sớm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên chợt nhớ đến cô thiên kim tiểu thư của Nam Tương Gia, ở bên trong khuôn viên của Trang viên Mộc Cốc, đã thu hết can đảm, hướng về phía mình mà bày tỏ tình cảm yêu đương đơn phương, nghĩ đến cô thiếu nữ tú lệ, thanh thuần, đã mang đến cho mình một loại cảm giác an bình thoải mái mà vô cùng thân thiết kia…
Đột nhiên, Hứa Nhạc chợt đưa ra một cái kết luận, mà cái kết luận này lại khiến cho bản thân hắn cảm thấy vô cùng bối rối mà xấu hổ. Chẳng lẽ, trong tiềm thức của chính mình, mình đã thích… tất cả những cô con gái đáng để thích như vậy sao? Cái này gọi là cái gì vậy? Là đào hoa hay là đa tình? Là sở khanh hay là háo sắc? Ai da, xem ra bản thân mình đã bị tên lưu manh Thi công tử kia lây nhiễm, trở nên hư hỏng mất rồi!
Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu rọi có chút chói mắt, Hứa Nhạc rất nhanh quay đầu nhìn lại, chợt nhìn thấy Giản Thủy Nhi, hai bàn tay đang chống nhẹ lên trên khuôn mặt xinh xắn, mang theo ánh mắt tò mò mà nghi hoặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình, nhìn thấy được cặp mắt to tròn xoe mà trong vắt, tràn ngập vẻ mê người, nhìn thấy mái tóc màu tím biếc xinh xắn vẫn thường xuyên xuất hiện bên trong những giấc mơ từ thời thơ ấu của mình… Hắn chợt trào dâng một loại cảm giác khủng hoảng mà ngơ ngẩn, vội vàng đứng bật dậy, trong lòng nhủ thầm bây giờ phải cố gắng trốn tránh cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này càng xa càng tốt.
Nhìn thấy hành động đột ngột đó của Hứa Nhạc, Giản Thủy Nhi mở to cặp mắt tròn xoe trong vắt như của mình, mang theo vẻ nghi hoặc cùng với bất ngờ nhìn hắn, hỏi nhanh:
- Chuyện gì vậy?
Thanh âm Hứa Nhạc lúc này không hiểu vì sao chợt trở nên có chút khàn khàn:
- Tôi cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó một phen tiến hành sửa chữa hoàn thiện lại con Robot một chút. Trong mấy ngày sắp tới, tôi khẳng định sẽ tiếp nhận nhiệm vụ từ phía Bộ Quốc Phòng nữa.
Giản Thủy Nhi thoáng có chút kinh ngạc, đưa tay chỉ về phía mớ tóc dính bết lại phía sau lưng bộ quân trang ướt đẫm của hắn, thoáng có chút do dự hỏi nhỏ:
- Chẳng lẽ không định sẽ đi tắm rửa một chút sao?
o0o
Ánh sáng buổi chiều ấm áp thoáng chiếu rọi vào bên trong một căn phòng giống như một căn phòng ngủ. Giản Thủy Nhi lúc này đang nửa nằm nửa ngồi, dựa lên trên thành giường, trong tay cầm một bịch bánh quy xốp, miệng không ngừng nhai nhóp nhép, vừa chăm chú nhìn vào màn hình TV lớn treo trên tường. Một hình ảnh bộ dáng an nhàn rảnh rỗi như ở nhà thế này, cùng với những hình ảnh chiến hỏa ngập trời diễn ra khắp nơi trên khỏa tinh cầu 5460 ở bên ngoài căn phòng này, căn bản hoàn toàn không phù hợp với nhau chút nào.
Những binh lính anh dũng của Quân đội Liên Bang đang đẫm máu chiến đấu hăng hái ngoài chiến trường, Giản Thủy Nhi lúc này cũng không có quá nhiều tâm tình để mà hưởng thụ loại cuộc sống an nhàn như thế này.
Mặc dù là kế hoạch đánh úp bất ngờ của Quân viễn chinh Đế Quốc đã bị Quân đội Liên Bang đánh tan, nhưng mà trong toàn bộ Không cảng Lạc Khâu này, vẫn như cũ luôn nằm trong trạng thái nằm trong sẵn sàng chiến đấu, tình trạng giới nghiêm cao nhất. Dưới cơ chế quản lý Quân sự nghiêm mật nhất, tuy rằng cô ta cùng với Hứa Nhạc nhận được những đãi ngộ cao cấp nhất bên trong khu vực Không cảng Lạc Khâu này, nhưng mà nếu quả thật như là muốn ra ngoài đi dạo một chút, vẫn là có rất nhiều chỗ không tiện.
Huống chi lúc này tin tức phát trên TV cũng là đặc biệt quan trọng.
Trên màn hình, chính là hiện trường của một buổi mitting diễn ra tại Quảng trường Hiến Chương ở Đặc khu Thủ đô. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thân mặc một bộ đồ vest màu đen tuyền, dưới ánh mặt trời chiếu rọi đầy trời, vô cùng sáng lạng hướng về phía hàng ngàn hàng vạn công chúng Liên Bang bình thường bên dưới tiến hành tuyên đọc một thông cáo vô cùng quan trọng.
- Mấy chục năm trước đây, một vị Tổng thống Liên Bang tiền nhiệm đã từng nói qua, đây chính là một cuộc sống đáng xấu hổ. Hôm nay tôi muốn hướng đến toàn bộ Liên Bang, thậm chí là toàn bộ vũ trụ này mà tuyên bố: Hôm nay, chính là thời khắc cuộc sống đáng giá cho chúng ta ghi khắc suốt cả cuộc đời này…
Khi nói đến chỗ này, vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sắc mặt ngăm đen này thoáng tạm dừng lại một lát, tựa hồ như là đang lặng lẽ nhớ lại đoạn lịch sử trang trọng kia, sau đó một tia mỉm cười nhàn nhạt chợt xuất hiện trên khuôn mặt của ông ta, dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ đặc biệt tự tin hơn nhiều.
Ông ta đảo mắt một vòng nhìn những quần chúng đứng đầy trên quảng trường, kiên định nói:
- Hỡi các đồng bào, rạng sáng ngày hôm nay, Liên Bang chính thức tuyên chiến với Đế Quốc!