Bài phát biểu động viên chiến đấu của Hứa Nhạc cũng theo đó mà kết thúc. Đúng theo như những lời mà Hứa Nhạc đã nói trước, hơn trăm tên quân
nhân bên dưới lễ đường đương nhiên cũng không có khả năng bởi vì những
lời nói không mang theo chút hào hùng nhiệt huyết nào mà hoàn toàn tỉnh
ngộ, trong lúc linh quang chớp sáng, toàn bộ tập thế liền biến thành
những thanh niên ‘ba tốt’ như chính bản thân Hứa Nhạc được, nhưng mà đại khái trong lòng đại bộ phận đám quân nhân sẽ dâng lên những tia cảm xúc nào đó.
Trên chiến trường dũng cảm xung phong hơn một chút cũng sẽ không nhất thiết liền phải chết, nhưng mà đem theo tâm trạng bi
thương tuyệt vọng mà gia nhập chiến trường cũng không có khả năng có
thêm vài phần hy vọng có thể sống sót trở về. Những cảm xúc kích động,
bi phẫn mâu thuẫn nhau trong lòng đám quân nhân dưới lễ đường nhất thời
phai nhạt đi một chút, những thanh âm đi lại, tiếng ho khan, tiếng hạ
giọng nghị luận bắt đầu dần dần vang lên khắp nơi.
Đám tiểu tổ
phóng viên chiến trường vương bài của Bộ Quốc Phòng rốt cuộc cũng đã
được cho phép vào bên trong lễ đường tiến hành chụp ảnh, phỏng vấn. Hứa
Nhạc thì lại lặng lẽ không một tiếng động, thông qua một cánh cửa nhỏ
bên hông lễ đường đi ra bên ngoài. Đứng dưới bầu trời đêm tràn ngập ánh
sao của Tây Lâm, hắn lặng lẽ châm một điếu thuốc, lúc này hắn mới phát
hiện ra có một số lời nói mà lúc nãy hắn quên mất không có nói đến.
Chẳng qua những lời nói đó quả thật cũng không quá mức cần thiết.
Chiếc điện thoại di động quân dụng, đã trầm mặc thật lâu, nằm trong bàn tay của hắn, lúc này rốt cuộc đã một lần nữa quật cường phát ra thanh
âm chói tai. Hắn trầm mặc nhìn dãy số một lúc thật lâu, rốt cuộc cũng
đưa tay nhấn vào nút bắt điện thoại.
- Đã xác định các thành viên sẽ xuất phát rồi chưa?
Bên trong cái điện thoại chợt truyền đến câu hỏi bình tĩnh mà tràn ngập ý tứ hàm xúc của vị Thái Tử gia.
- Xong rồi!
Hứa Nhạc trả lời.
- Cậu có biết, tôi ở bên trong Liên Bang này, ngoại trừ cậu ra, cũng
không có bất cứ bằng hữu chân chính nào hay không? Thậm chí ngay cả Úc
tử sau khi lớn lên cũng không được tính vào. Ngay cả Tích Bằng kia cũng
không phải. Nhưng mà tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút, thân phận của
hắn hoàn toàn bất đồng.
Hứa Nhạc nắm chặt điện thoại một chút, một lời cũng không nói.
Thanh âm của Thai Chi Nguyên ở bên trong điện thoại tiếp tục nhàn nhạt vang lên:
- Con trai duy nhất cùng với con dâu của Phó Chủ tịch Quốc hội, Nghị
viên Tích An trong một lần tham gia hành trình thám hiểm khai phá tinh
vực mới của Liên Bang, đã bất hạnh hy sinh vì nước. Cha mẹ ruột của Tích Bằng cũng đã sớm chết rồi, trong nhà bọn họ cũng chỉ còn mỗi mình hắn
là con trai duy nhất mà thôi…
- Cái gì gọi là thân phận?
Sau khi trầm mặc một lúc thật lâu, Hứa Nhạc nhất thời mở miệng nói:
- Trong thời gian ba năm nay, tôi vẫn vô cùng đắc ý với việc bản thân
mình không có biến thành thuộc hạ, hoặc là cấp dưới dưới gì đó của cậu.
Tôi mãi vẫn cứ muốn kiên trì cùng cậu trở thành một bằng hữu hoàn toàn
bình đẳng. Là bởi vì tôi rất coi trọng cái từ ngữ này. Ngoại trừ bình
đẳng, còn có công bằng nữa. Những lời yêu cầu, đề nghị, thỉnh cầu của
đám đại nhân vật tại Thủ Đô Tinh Quyển kia, thậm chí là còn của chính
bản thân cậu nữa, theo suy nghĩ của tôi mà nói, hoàn toàn là không hề
công bằng. Mỗi một gã binh lính hăng hái chiến đấu đẫm máu trên tiền
tuyến kia, ai nấy cũng đều có chuyện xưa của chính bản thân mình. Mà bản thân tôi cũng là cô nhi còn lại cuối cùng của dòng họ Hứa… Theo suy
nghĩ của tôi, gã nam nhân cuối cùng của gia đình Phó Chủ tịch Quốc hội,
Ủy ban Quản lý Liên Bang, cũng không hề có quyền lực trốn tránh nào cả.
Huống chi bản thân hắn còn lại là một gã quân nhân nữa.
- Công bằng?
Bên trong điện thoại chợt truyền đến thanh âm trầm ổn nhưng lại mang theo cảm giác áp bách của Thai Chi Nguyên:
- Một đám quân nhan con ông cháu cha chưa hề chịu qua huấn luyện Quân
đội chuyên nghiệp nào cả, liền bởi vì những thủ đoạn chính trị của Chính phủ Liên Bang, bị cậu huấn luyện mấy chục ngày, sau đó lại phái ra tiền tuyến để mà làm bia hứng đạn, cậu nghĩ cái này chính là sự công bằng mà cậu vẫn luôn theo đuổi hay sao?
- Là mười ngày!
Hứa Nhạc lên tiếng cải chính.
Thai Chi Nguyên tiếp tục lạnh lùng nói:
- Như vậy là công bằng hay sao?
- Tích Bằng thân là cháu trai của Phó Chủ tịch Quốc hội Liên Bang… Tôi
đột nhiên chợt nhớ đến đứa cháu trai không nên thân kia của vị lão đầu
hổ Chung Gia…
Hứa Nhạc sau khi ngẫm nghĩ một lúc, ngược lại chậm rãi nói:
- Hắn cũng không hề bước chân ra tiền tuyến, nhưng mà chắc cậu cũng
biết rõ ràng, những nam nhân bên trong gia tộc Chung Gia Tây Lâm, đại
khái đã có một phần tư cũng đã ngã xuống trên chiến trường chân chính.
Không đợi Thai Chi Nguyên mở miệng trả lời, hắn lại tiếp tục nói:
- Cậu chạy đến tinh cầu S2 làm một gã binh lính bình thường, cũng đã
từng bị thương, cũng đã từng trải qua thập tử nhất sinh… Hơn nữa tôi
biết hiện tại cậu đã đi ra tiền tuyến Tây Lâm. Cậu thân là Thái Tử gia
của Thai Gia. Chung Gia ở trong mắt của đám đại chính khách ở Thủ Đô
Tinh Quyển là quân phiệt tại Tây Lâm, nhưng mà các người cũng đâu có ỷ
lại vào cái thân phận đại nhân vật của mình mà ẩn nấp trong Sư đoàn
Thiết giáp 17, hưởng thụ vinh quang, né tránh khỏi mọi nguy hiểm. Cũng
bởi vì nguyên nhân có những người như cậu tồn tại, cho nên từ trước đến
giờ tôi chưa bao giờ cho rằng, cái gọi là thế gia, hoặc là cái xã hội
thượng lưu kia, trời sinh ra đã có một loại thuộc tính vô sĩ… Nếu như
tôi chấp nhận đầu hàng áp lực, một phen đem đám quân nhân con ông cháu
cha kia thả quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, chẳng lẽ cậu nghĩ rằng như
vậy sẽ công bằng với Chung Gia? Sẽ công bằng với Thai Gia nhà cậu sao?
Đối với những gã binh lính bình thường đã ngã xuống trên chiến trường
tiền tuyến là công bằng hay sao?
Nghe xong những lời nói của Hứa Nhạc, Thai Chi Nguyên bên kia đầu dây điện thoại thoáng lâm vào trầm
mặc. Một lúc sau hắn mới nhẹ giọng nói:
- Chung Gia cần phải trả giá bằng sự hy sinh của chính mình, mới có thể nắm được lực lượng quân
sự trong tay, một chuyện tuyệt đối không nên tồn tại bên trong một xã
hội dân chủ như hiện tại. Mà bản thân tôi cũng chỉ là căn cứ vào tính
tình cổ quái của chính mình mà hành động, bằng không hiện tại tôi cũng
đã nên ở tại Thủ Đô Tinh Quyển mà xem tin tức trên TV rồi. Cậu cần phải
thừa nhận rằng, trên thế giới này vốn có những người mà trời sinh ra đã
quan trọng hơn người khác một chút.
- Không!
Hứa Nhạc trả lời một cách rõ ràng mà trực tiếp:
- Trên thế giới này vốn không nên có những người như thế tồn tại.
Bên kia đầu dây điện thoại lại lâm vào trầm mặc. Thai Chi Nguyên từ đầu đến giờ vẫn luôn cho rằng lần hành động này của Tổng thống tiên sinh
chính là có chút hơi quá cấp tiến, mà hắn cũng vô cùng lo lắng cho cái
gã bằng hữu bị biến thành thanh đao kia. Chỉ là ngay cả hắn ta, căn cứ
vào sự kiêu ngạo cùng với rụt rè của một gã Thái Tử gia cũng không dám
mạnh miệng can thiệp. Lúc này hắn lại bị cái thái độ ương bướng ngang
ngạnh không thèm cảm kích của Hứa Nhạc chọc cho nổi giận, hơi thở của
hắn nhất thời trở nên trầm trọng hơn một chút.
Một lúc sau, hắn mang theo một tia trào phúng cùng với khinh thường, nói:
- Cậu đừng quên, nếu như nói đến công bằng, bình đẳng, nếu như cậu
không có bối cảnh là Phí Thành Lý Gia, không có sự thưởng thức của Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ, không có sự âm thầm trợ lực của đám đại lão Quân đội
Liên Bang, chỉ bằng những chuyện cậu đã làm tại tòa nhà Cơ Kim Hội lúc
trước, cậu cho rằng bản thân mình có thể từ trong ngục giam mà đi ra
sao? Có thể giống như Lý Cuồng Nhân vậy, trở thành gã Trung Tá trẻ tuổi
nhất trong lịch sử Liên Bang hay sao?
Bàn tay cầm cái điện thoại di động của Hứa Nhạc nhất thời nắm chặt lại một chút, hắn hít một hơi
thật sâu, mang theo một tia tức giận không chút nào che dấu, trầm giọng
nói:
- Tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ cho rằng bản thân mình
là một đại anh hùng cứu vớt cả Liên Bang. Bởi vì tại thời điểm tôi chạy
đi giết Mạch Đức Lâm, tôi căn bản không biết ông ta là gián điệp của Đế
Quốc. Nhưng mà cái mạng già của ông ta dù sao cũng là do chính tay tôi
cướp đi!
Hắn trầm giọng nói vào trong điện thoại:
- Bất
luận là kẻ nào, bất cứ lúc nào, muốn dùng cái quân hàm Trung Tá này mà
uy hiếp tôi làm cái gì đó, tôi cũng sẽ có thể thẳng lưng ưỡn ngực, khí
bạc sơn hà mà trả lời giống hệt như vậy!
Sau khi trào phúng cùng với giận dữ gào thét xong một câu, hai đầu điện thoại cũng đều đồng
thời biến thành một mảnh tĩnh mịch. Bắt đầu từ ba năm trước đây, im lặng gặp nhau bên trong Biệt khu H1, hai gã nam nhân trẻ tuổi mà thân phận,
địa vị, khí chất, lý niệm chênh lệch vô cùng này, dưới một loại quan hệ
gọi là bằng hữu tiếp xúc lẫn nhau, đây vẫn là lần đầu tiên bộc phát ra
sự tranh luận gay gắt mà mãnh liệt đến như thế.
Bên ngoài không
gian xa xăm, trên một hành tinh nào đó, Thai Chi Nguyên cầm điện thoại
trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài bầu trời đêm sâu thẳm cùng với những
luồng khỏi lửa lãnh lệ thỉnh thoảng nổi lên bên dưới, bình tĩnh mà
nghiêm túc cảm nhận một hồi tranh luận dài, mà từ khi quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên hiếm có của Hứa Nhạc.
Hắn thân là vị Thái
Tử gia của cái gia tộc khổng lồ đứng phía sau tầm màn chính trị của Liên Bang, tự nhiên cũng có được sự kiêu ngạo của chính mình, quả thật cũng
không muốn bản thân chịu thiệt thòi trong sự tranh luận như thế này, cho nên hắn mới kiên trì duy trì sự trầm mặc như thế. Nhưng mà Hứa Nhạc ở
bên kia đầu dây điện thoại, cũng giống hệt như hắn, kiên trì duy trì sự
trầm mặc.
Không biết trải qua bao lâu sau, Thai Chi Nguyên chợt
nở nụ cười tự giễu, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa lên khuôn mặt thanh tú của mình, nghĩ đến lúc nãy khi Hứa Nhạc phẫn nộ mà kể công, cũng không hề
nhắc đến chuyện đã hai lần cứu sống tính mạng của chính mình, liền hiểu
được cái gã tảng đá bướng bĩnh này đã đem chuyện đó biến thành chuyện
riêng giữa hai người, cũng không biến thành chuyện dùng để lên mặt kể
công.
Nghĩ đến điều này, trái tim của hắn cũng nhất thời trở nên ấm áp hơn một chút, bình tĩnh mở miệng nói:
- Thậm chí ngay cả Tổng thống tiên sinh cũng không có cách nào chống đỡ nổi những áp lực giai cấp mạnh mẽ đó, cậu chỉ là một gã Trung Tá nho
nhỏ, làm sao có thể chống đỡ nổi? Loại thủ pháp cấp tiến mà Tổng thống
tiên sinh cùng với Quân đội Liên Bang lựa chọn hành động lần này, tôi
vốn cũng không hề đồng ý. Loại thủ pháp này cho dù là có thể tạm thời
bình ổn được sự kháng nghị cùng với phản chiến bên trong dân chúng Liên
Bang, thế nhưng cũng đã tạo thành những vết rách mơ hồ bên trong giai
cấp thượng tầng. Tôi lại còn lo lắng, có khi nào mũi súng cấp tiến của
ông ta đến một ngày nào đó sẽ chỉ thẳng vào những gia tộc mặc dù đã hơi
có chút cổ hủ nhưng lại vẫn như cũ tràn ngập mạnh mẽ của chúng ta hay
không. Liên Bang và Đế Quốc đang trong giai đoạn đại chiến, nếu như bên
trong nội bộ Liên Bang xuất hiện vấn đề rạn nứt nào đó, cũng không phải
là chuyện tốt…
Bên trong quân doanh tại Tây Lâm.
Hứa Nhạc lúc này cũng đã bình tĩnh được tâm tình của mình, cảm khái nói:
- Tổng thống tiên sinh là minh hữu chính trị mà gia tộc của cậu đã lựa
chọn. Những cái sự vụ chính trị cao xa mà phức tạp như thế này, tôi hoàn toàn không hiểu chút nào… Chẳng qua, cám ơn sự lo lắng của cậu. Nhưng
cậu cũng không cần lo lắng chuyện sau này khi tôi quay trở lại Thủ Đô
Tinh Quyển, đám đại nhân vật kia sẽ ra tay đối phó với tôi như thế nào…
Hắn ngửa đầu lên, nheo mặt lại ngắm nhìn bầu trời trong vắt tràn đầy ánh sao trên đầu, bình thản nói:
- Nơi này là chiến trường, mỗi một giây một phút cũng đều có vô số
người chết đi. Tôi cũng không biết bản thân mình còn có thể sống sót trở về nữa, quay lại được tinh cầu S1 nữa hay không. Một khi đã như vậy,
tôi cần gì phải sợ đám gia hỏa kia cơ chứ? Ở bên trong tòa nhà kia tại
Tinh cầu S2, tôi vốn là đã phải chết đi rồi. Lúc ở bên trong nhà ngục
tối tăm vô tận Tổ Hồ Ly kia, tôi cũng đã nghĩ mình sẽ chết. Đến khi bị
đưa đến nhà ngục quân sự Khuynh Thành, tôi cũng đã nghĩ bản thân mình
không có bất cứ biện pháp nào có thể sống sót trở ra ngoài. Nhưng mà
Tổng thống tiên sinh cùng với lão gia tử, cùng với các đại nhân vật khác bên trong Quân đội Liên Bang đã một phen đem tôi an toàn trở ra ngoài…
Cái mạng này của tôi hắn cũng không thể nào vô duyên vô cớ mà lượm được
trở về. Là tôi thiếu của Liên Bang… Kỳ thật, tôi cũng rất sợ chết, nhưng mà… đám người Đế Quốc kia trước sau gì cũng cần phải đuổi đi, đúng vậy
không?
Thai Chi Nguyên bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, đây là vấn đề không cần phải thảo luận!
Hứa Nhạc cầm điện thoại, nở một nụ cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng tinh sáng ngời, cui vẻ nói:
- Chung quy chúng ta cũng có ít nhất một suy nghĩ giống nhau.
Thai Chi Nguyên sau khi trầm mặc một lúc sau mới manh theo một tia cảm thán nói:
- Có đôi khi ngẫm nghĩ lại, chúng ta rõ ràng chỉ là hai gã thanh niên
vừa mới hơn hai mươi tuổi, đáng lý ra cũng nên đem tuổi thanh xuân của
mình mà tung hoành ngang dọc, nhưng lại bị bức bách phải làm rất nhiều
chuyện tình phức tạp, trải qua rất nhiều những sự lựa chọn khó khăn,
thật sự có chút không được sảng khoái.
- Nếu như nghĩ lại chuyện của Lý Cuồng Nhân, cậu sẽ phát hiện ra cuộc đời của chúng ta cũng không phải quá mức thê thảm đâu.
Hứa Nhạc đứng dựa người vào vách tường, ngay sau đó còn nghiêm túc nói:
- Đám nhân viên của Tiểu đội 7 tôi một mực vất vả huấn luyện gian khổ
đám nhân viên mới này, khiến cho bọn họ chết đi sống lại, cũng liền chỉ
vì muốn bảo vệ mạng sống của bọn họ mà thôi. Tôi sẽ không một phen cố ý
đem đám công tử thiếu gia cao quý này nướng lên trên lò lửa đâu, cũng sẽ không một phen đem bọn họ giấu vào bên trong thành lũy của những con
Robot. Trên thực tế, cậu và tôi cũng nên hiểu rất rõ ràng, nhiệm vụ lần
này của chúng ta cũng sẽ không quá mức thảm thiết đâu.
Thai Chi Nguyên nở nụ cười nói:
- Cậu nói cũng không sai, Tổng thống tiên sinh cùng với các đại lão
Quân đội kia cần chính là bọn họ xuất hiện trên tiền tuyến, chứ không
phải là muốn bọn hắn một phen chết ráo…
Sau khi tắt đi cú điện
thoại kia, Thai Chi Nguyên chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu thầm nghĩ
về phía gã bằng hữu duy nhất ở phương xa kia, trong lòng thầm nghĩ trên
chiến trường làm sao lại có cái nhiệm vụ nào chân chính là an toàn cơ
chứ?
Ngồi đối diện với hắn trên cái bàn dài trước mặt, chính là
một gã trung niên nhân. Ông ta mang theo ánh mắt thú vị nhìn về phía
Thai Chi Nguyên, nói:
- Ngay cả chính cậu cũng không có khả năng thuyết phục nổi cái tảng đá kia… Trên thực tế, ta rất muốn một phen
điều hắn đến Tây Lâm, đảm nhận vị trí thân binh của tôi.
Vị
trung niên nhân này trên người mặc bộ quân phục theo tiêu chuẩn của Quân khu IV, trên vai là mấy khỏa ngôi sao sáng loáng. Mặc dù ông ta ngồi
đó, thế nhưng lại gây cho người khác một loại cảm giác uy nghiêm mãnh
liệt của bá chủ một phương, bên trong ngũ quan góc cạnh lộ rõ vẻ lãnh lệ oai hùng.
- Tôi cũng không có biện pháp nào để mà thuyết phục được ngài.
Thai Chi Nguyên cũng bình tĩnh trả lời:
- Tổng thống tiên sinh cùng với các đại lão của Quân đội Liên Bang cũng đều biết rõ ràng tài hoa quân sự của ngài. Nhưng hiện tại chiến sự đã
nổ ra, nhưng bảy mươi mấy cái Sư đoàn tập trung tại trong phiến Tinh vực này, đại bộ phận vẫn còn đóng lại trên các Chiến hạm Vũ trụ, ngẫu nhiên biểu hiện ra vài chi bộ đội đáp xuống các tinh cầu chỉ là che mắt mà
thôi… Loại tình huống này nếu như tiếp tục kéo dài thêm một thời gian
nữa, tôi thật sự lo lắng sẽ chọc giận Tổng thống tiên sinh…
- Cái này là đại biểu cho ý tứ của Thai Gia, hay là… lời đề nghị của vị thư ký riêng của tôi đây?
Vị Tướng quân trung niên lạnh nhạt hỏi.
- Là người sau…
Thai Chi Nguyên tạm dừng lại một lúc, sau đó mới nghiêm túc trả lời.
Nắm giữ trong tay toàn bộ các chi bộ đội tham gia vào lần đại chiến
này, có đủ tư cách để mà chọc giận Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, dám để cho
Thái Tử gia của Thai Gia làm thư ký riêng của mình… Bên trong toàn bộ
cái Liên Bang này, ngoại trừ cái vị lão đầu hổ Chung Gia, đã một mình
một người chống đỡ Quân viễn chinh Đế Quốc hơn mười năm, tung hoành khắp của Tây Lâm không người nào dám trêu vào kia ra, còn có thể là ai được
nữa?
o0o
Hứa Nhạc sau khi cắt đứt điện thoại, đưa tay
lên vươn cao quá đầu, tựa hồ như muốn gỡ xuống bầu trời đầu sau bên trên kia. Đúng vào lúc này, phía sau chợt có người nào đó đi tới.
Bạch Ngọc Lan đưa cái sổ tay điện tử của mình qua, nhẹ giọng nói:
- Đã xác nhận nhiệm vụ lần cuối cùng, quả thật là tiến hành xây dựng
lại mạng lưới theo dõi cho Cục Hiến Chương. Những quan viên của Cục Hiến Chương cùng với những người chỉ đạo phụ trách kỹ thuật cho nhiệm vụ lần này, sẽ cùng chúng ta trực tiếp hội họp trên Tinh cầu 163.
Hùng Lâm Tuyền, Lưu Giảo… Tất cả các thành viên còn lại của Tiểu đội 7 cũng
đều trầm mặc đi ra khỏi lễ đường, tụ họp lại cùng một chỗ.
Hứa
Nhạc từ bên trong cái túi áo quân ngũ của mình, móc ra một gói thuốc lá
ba số 7, bắt đầu nghiêm túc hướng về đám đội viên đang đứng bốn phía mà
đưa những điếu thuốc lá. Bất luận là có hút thuốc hay không, tất cả các
thành viên cũng đều cực kỳ nghiêm túc đón nhận điếu thuốc, sau đó tiến
đến, nhận cái bật lửa của hắn mà châm thuốc.