Gian Khách

Quyển 3 - Chương 139: Xuất chinh



Trong lòng mấy gã nhân viên chiến đấu dày dặn kinh nghiệm kia đều hiểu rất rõ ràng, trước đây ở trên tinh cầu 5460 cũng chỉ có một mình Hứa Nhạc mang theo cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang mà phóng chạy trong màn đêm sâu thẳm, lần hành động bí mật cho bên phía Cục Hiến Chương này, mới chính thức là lần đầu tiên Tiểu đội 7 xuất chinh trong tràng chiến tranh này của Liên Bang, cho nên bọn họ có thể cảm nhận được hành động phát thuốc lá này của Hứa Nhạc chính là có ý nghĩa gì trong đó… Đó chính là hành động kính rượu cho tráng sĩ trước khi chính thức gia nhập vào chiến trường tràn đầy khói lửa.

Bên trong lễ đường lúc này chợt dần dần vang lên những tạp âm ồn ào của đám tân binh, trong lòng bọn họ càng trở nên trầm mặc hơn nhiều. Mọi người cũng đều cúi đầu lặng lẽ hút thuốc, cũng không ai nói tiếng nào, vẻ mặt kiên nghị vô cùng thong dong.

Tiểu đội 7 có tổng cộng hai mươi mốt thành viên cả thảy, vẫn còn chưa kịp phát giáp vòng, thì bao thuốc lá ba số bảy màu lam sẫm cũng đã phát hết. Bạch Ngọc Lan khẽ cúi đầu mỉm cười một cái, từ bên trong túi áo của mình lấy ra hộp thuốc lá ba số bảy của chính mình, tự mình rút ra một điếu, rồi đưa cho Lan Hiểu Long đang đứng bên cạnh mình thêm một điếu nữa.

Hứa Nhạc lặng lẽ hút thuốc, từ trên thiết bị sổ tay điện tử mở ra bản đồ địa hình hành tinh 163, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua màn khói thuốc nhàn nhạt, nhìn xuống khu vực tập trung của Tiểu đội, được đánh dấu một màu xanh biếc, ánh mắt có chút khẽ nheo lại.

Nếu như lực lượng không quân của Quân đội Liên Bang có thể hỗ trợ đúng nơi đúng lúc, ở trên một phiến khu vực chỉ rộng khoảng ba ngàn hai trăm km vuông này bố trí một số thiết bị điện tử tổ hợp lại quang huy Đệ nhất Hiến Chương, cũng không phải là nhiệm vụ gì đặc biệt khó khăn. Ít nhất chi bộ đội mà mình mang theo tiến hành nhiệm vụ cũng không cần giống như Sư đoàn Thiết giáp 7 của Đỗ Thiếu Khanh vậy, phải từ khu vực Hoàng Sơn Lĩnh đáng rốc thẳng tới Bắc bán cầu, thảm liệt đến mức người khác cũng phải sởn mình sợ hãi.

- Khi nào Quân khu Tây Lâm sẽ chuyển bản đồ ba chiều đến cho chúng ta?

- Lúc lên Chiến hạm có thể sẽ đưa đến.

Bạch Ngọc Lan trả lời.

- Quân viễn chinh Đế Quốc đã chiếm lĩnh hoàn toàn khỏa hành tinh này suốt mười bốn năm trời. Tuy rằng bọn họ không có biện pháp bố trí trọng binh phòng thủ bao trùm toàn bộ mỗi một khu vực của hành tinh, nhưng mà chúng ta vẫn như cũ tương đương là xâm nhập sâu vào lòng địch, rất nguy hiểm… Phiền phức nhất chính là, những loại thiết bị điện tử hỗ trợ thiết lập hệ thống theo dõi cấp bậc thấp nhất của Cục Hiến Chương đưa xuống, tôi lúc trước khi còn ở tại Bộ Công Trình Quả Xác cũng đã từng xem qua, cấu tạo vô cùng phức tạp. Mấy cái tên gia hỏa ở bên trong lễ đường kia cũng chỉ được học qua không đến mười ngày, có thể nào đám ứng được yêu cầu thấp nhất hay không?

Lúc đầu cần phải động viên chiến đấu, sau đó lại tranh luận một trận với gã bằng hữu thân thiết, tối ngày hôm nay hắn đã nói tương đối nhiều so với tính cách hằng ngày của mình. Bây giờ lại còn phải nói tiếp nữa, hắn đưa tay xoa xoa cái cổ họng có chút khô khốc, khàn khàn hỏi.

Mọi người đều đồng thời quay lại nhìn Cố Tích Phong, cái gã nam nhân mi thanh mục tú trẻ tuổi này chính là kỹ sư điện tử duy nhất của Tiểu đội 7, mấy ngày hôm nay, những huấn luyện kỹ thuật bên trong quân doanh chính là do hắn một tay an bày tất cả.

Cố Tích Phong đưa tay sửa lại cái mũ Quân đội trên đầu, bước tới, nhìn Hứa Nhạc trả lời:

- Báo cáo Chủ quản, tôi trước kia đã từng tiếp nhận qua một số nhiệm vụ bí mật của Cục Hiến Chương, những trang thiết bị này mặc dù nhìn bên ngoài có chút phiền toái, nhưng cũng có thể phân chia thành một số loại hình thiết bị cơ bản, những thao tác phải làm cũng không nhiều lắm. Lúc tiến hành huấn luyện cho bọn họ, đám tân binh này đã được tôi phân chia thành sáu tiểu tổ tiến hàng thực tập đặc biệt. Cái bọn họ cần làm chỉ là lặp đi lặp lại những động tác tháo lắp thiết bị đơn giản đã được huấn luyện làm đi làm lại không bao nhiêu lần. Nếu như các nhân viên của Cục Hiến Chương có thể tụ họp với chúng ta trên hành tinh 163, sau đó tiến hành huấn luyện nhanh thêm vài ngày nữa, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tiếp theo Hứa Nhạc quay sang nhìn Hùng Lâm Tuyền.

Hùng Lâm Tuyền dùng thanh âm khàn khàn, ông ông nói:

- Hiện tại thể năng cơ thể của bọn họ đã xuống đến trạng thái rất kém cỏi. Sức ép do mười ngày này gây ra rất mãnh liệt, thế nhưng khiến cho những cơ bắp trong cơ thể bọn họ quen với sự vận động cường độ mạnh rồi. Tuy rằng bọn họ đã ăn vào không ít thuốc tăng sức, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không thể nào khôi phục lại được. Chẳng qua nếu như ở trên Chiến hạm có thể có được khoảng năm ngày nghỉ ngơi, tôi đây có thể cam đoan, lúc đến được hành tinh 163, chính là thời điểm tinh thần cùng với thể lực của đám quân nhân con ông cháu cha này khôi phục ở trạng thái tốt nhất.

Thanh âm ôn nhu của Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng chêm vào một câu:

- Hiện tại mật độ hàng hải di chuyển trong con đường thông đạo không gian quá lớn. Cho dù là nhiệm vụ quân sự khẩn cấp, từ Chủ tinh Tây Lâm đi đến tinh cầu 163, đại khái cũng cần thời gian ít nhất là năm ngày.

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc, sau đó lật xem lại những tài liệu trong cái sổ tay điện tử, cuối cùng ngẩn đầu lên, liếc mắt nhìn về phía Hầu Hiển Đông, gã bác sĩ quân y của Tiểu đội 7.

Hầu Hiển Đông mỉm cười trào phúng, nói:

- Tất cả những loại thuốc men mang tinh kích thích thể lực bên phía Tây Lâm trợ cấp cho chúng ta hiện tại cũng đã sử dụng hết rồi. Chẳng qua bổ sung lại cũng không quá khó khăn. Trên thực tế, tố chất thể lực của mấy gã quân nhân con ông cháu cha này thậm chí có chút vượt qua sự dự kiến của tôi nữa. Đại khái chắc do trong nhà có nhiều tiền, thân thể nhìn qua giống như là bị tửu sắc vắt cạn thể lực, kỳ thật cũng là vô cùng khỏe mạnh, chỉ là bề ngoài có chút thê thảm mà thôi. Về phần đám ‘người đẹp thể hình’ Nhan Bính Yến bọn họ, thì cơ thể lại mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải hâm mộ. Đúng rồi, buổi tối ngày hôm nay bọn họ phỏng chừng sẽ uống say đến mức không biết trời đất gì nữa, nhưng mà cũng không có vấn đề gì cả.

Hứa Nhạc cùng với tất cả mọi người cũng đều bật cười sảng khoái. Hắn nhìn thấy vẻ mặt có chút tiều tụy mỏi mệt của đám thuộc hạ thân thiết bên cạnh mình, biết mấy ngày nay bọn họ cũng là hao tâm phí sức đến cực điểm, trong lòng chợt dâng lên một tia áy náy nhàn nhạt. Nếu không phải là bởi vì viết rõ ràng bối cảnh lai lịch phía sau của Chủ quản như mình, Chính phủ Liên Bang lại như thế nào có thể chọn Tiểu đội 7 đi làm một cái nhiệm vụ phiền toái đến cực điểm như thế này?

Hắn càng cảm thấy áy náy, trong lòng lại càng cảm thấy kiêu ngạo vô cùng. Nhìn thấy những gương mặt ngăm đen vô cùng kiên nghị này, hắn thật sự kiêu ngạo, tin tưởng những gã đồng đội chiến đấu của chính mình này, ở trên chiến trường chính là những quân nhân chuyên nghiệp nhất, đáng tin cậy nhất…

Lan Hiểu Long hít sâu một ngụm thuốc lá, đem tàn thuốc vứt xuống mặt đấy, sau đó dùng chân dí dí cho tắt hẳn, nhìn Hứa Nhạc nhún nhún vai nói:

- Vì tận lực giúp cho đám công tử, thiếu gia này có thể sống sót, chúng ta đã làm tất cả những gì có thể làm rồi. Trên chiến trường sẽ phát sinh chuyện tình như thế nào, cũng là chuyện chúng ta không thể lường trước được. Chỉ cần cố gắng hết khả năng là được rồi, không cần phải cảm thấy áp lực quá lớn.

- Tôi cũng không có bất cứ áp lực gì. Sống chết ở trên chiến trường là chuyện công bằng nhất…

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, cũng hút mạnh một hơi khói thuốc lá nóng bỏng, thanh âm khàn khàn nói:

- Cũng giống như kết quả của vở hí kịch về gã Du hiệp của Tịch Lặc đại sư kia vậy, phí công phí sức cả đời, kết quả cuối cùng bị một cước đá bay đi.

Lan Hiểu Long nhún nhún vai, ra vẻ chán ghét nói:

- Tôi ghét nhất là cái vở kịch đó. Nhất là sau khi nam diễn viên chính bị tiểu sư muội của mình một cước đá luôn, tôi quấn mình trong chăn nghẹn uất suốt hai ngày hai đêm, phẫn nộ đến mức cả người khó chịu vô cùng.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ đến lúc mình còn thiếu niên, cảm giác khi xem xong vở hí kịch đó, nhớ lại cặp mắt ửng đỏ vì phẫn nộ của một gã thiếu niên thanh xuân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tri kỷ.

Chỉ là cái loại cảm giác chua xót phẫn nộ này, cùng với loại cảm giác sinh tử lửa đạn sinh ra trên phiến lãnh thổ Tây Lâm này, hóa ra là ngây ngô và khờ dại đến như thế…

- Sớm nghỉ ngơi một chút đi, rạng sáng ngày mai sẽ xuất phát.

Hứa Nhạc vỗ vỗ bả vai dày rộng của Hùng Lâm Tuyền, nói:

- Tiểu đội 7 chúng ta ở trên chiến trường, cũng không thể nào quá mức nghẹn uất như vậy được.

Đám người rất nhanh tản ra, quay vào trong lễ đường. Lúc này trong lễ đường đã vô cùng yên tĩnh, chỉ thirng thoảng vang lên tiếng ngủ say như chết của đám quân nhân con ông cháu cha. Bọn họ có kẻ thỉnh thoảng ngủ mớ, còn không ngừng mắng chửi các thành viên của Tiểu đội 7, có kẻ ngủ say đến mức không còn biết trời đất gì nữa.

Đám nhân viên của Tiểu đội 7, có kẻ nằm gục trên bàn nghỉ ngơi một chút, có kẻ ngồi dựa vào tường vừa hút thuốc vừa nhắm mắt suy ngẫm, có tên gia hỏa trầm mặc ngồi bên cửa sổ lau chùi thanh dao găm thanh tú, có kẻ kiểm tra lại khẩu cơ pháo xoáy nòng Đạt Lâm bảo bối của mình, cũng có kẻ đứng dưới bầu trời đầy sao trong vắt…

Hứa Nhạc nhìn về phía những khỏa hằng tinh phát ra ánh sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, tinh quang trong con mắt bên phải khẽ chớp lên, trong lòng cười cười nói nói với lão già kia: Tôi sắp sửa thay ông đi gieo rắc mầm móng đây.

Sau đó con mắt phải của hắn chợt nhìn thấy hai chữ: Cảm ơn!

o0o

Một tảng đá cuội lớn, nhất thời bắn ra vô số tia lửa xẹt sáng chói, sau đó vỡ tan ra thành bốn năm chục mảnh nhỏ, giống như một loại pháo hoa xinh đẹp trên bầu trời đêm của Đặc Khu Thủ Đô vậy, khiến cho người ta trong lòng cảm thán không thôi, bắn lên làn da tạo thành những vết thương đau đớn vô cùng.

Ngay sau đó lại càng có thêm nhiều tảng đá hơn nữa bị đánh cho tan nát, vỡ tung ra, bắn lung tung vào cái lô cốt chống đạn lâm thời, bắt lên vô số những bùn đất, bi thương phát lên những thanh âm bặc bặc, phun vãi tứ tung lên người mọi người, mang đến cho làn da một loại cảm giác nóng rực.

Bàn tay Tích Bằng dùng sức lau đi cái mớ hỗn hợp máu và bùn đất bắn đầu lên trên mặt mình, rất nhanh bất lực mà thở hổn hển. Hắn nhìn xuyên qua cái mũ giáp trong suốt đeo trên mặt, ánh mắt như hoa đi khi nhìn thấy vô số những mảnh đạn màu trắng dày đặc bay vút qua trên đỉnh đầu của mình, nghe những tiếng rít gió chói tai, thân thể cả người lúc này đã hoàn toàn cứng ngắc. Hắn biết rõ ràng trong cơ thể mình vẫn còn tràn ngập lực lượng, thế nhưng lại vốn không có chút biện pháp nào để thông qua hệ thống thần kinh để chỉ huy những cơ bắp bên trong cơ thể làm ra những phản ứng chính xác.

Một giây đồng hồ trước đây, một gã chiến hữu ngay bên cạnh của hắn đã bị mấy mảnh đạn của đám người Đế Quốc bắn trúng vào nửa thân trên, máu tươi bắn ra thành những đạo đường cong vô cùng xinh đẹp.

Trong một nháy mắt đó, Tích Bằng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chứng kiến được một mà giống hệt như là những cảnh phim điện ảnh vậy. Thân thể nặng nề của gã chiến hữu kia bị mấy viên đạn tốc độ cực cao bắn trúng, lôi bay ngược về phía sau, giống như là một túi bột mì bị một gã võ sĩ đánh mạnh một phát, bay ngược về phía sau, rồi bắn tung ra những luồng bột mì từ những lỗ hổng trên cái bao vậy.

Đây chính là chiến trường thực tế hay sao?

Tích Bằng ụp mặt xuống cái hố đất ngay trước mặt mình, sợ hãi đến mức cả người run rẩy lên. Đồng tử trong mắt hắn cũng dần dần nở ra. Hắn cũng không còn đủ can đảm để ngẩng đầu lên nhìn cảnh những đồng đội của mình ôm khẩu súng máy Tạp Yến phụt ra những tia lửa phản kích, cũng không nghe được cách đó không xa, một gã lão binh đang phẫn nộ rít gào cái gì đó.

Hắn chỉ có thể nghe thấy được thanh âm gầm rú cùng với rít gào của những mảnh đạn dày đặc của đám người Đế Quốc, chỉ có thể nhìn thấy những mảnh bùn đất thỉnh thoảng bắn lên trước mắt mình, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc đỏ tươi của máu người pha trộn bên trong bùn đất, tạo thành cảnh tượng khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Lúc còn ở trong chi bộ đội 8384 vinh quang tại Đội Cảnh vệ Cảng Đô kia, hắn dù sao cũng chỉ là đóng giả một gã quân nhân ở trong quân doanh mà thôi. Mười ngày trước bị bắt cóc đến Đại khu Tây Lâm này, hắn liền bị đám lính đánh thuê lãnh khốc vô tình kia tra tấn đến chết đi sống lại, sau đó lại bị nhét vào chiến trường tràn ngập máu huyết lửa đạn này.

Thân là nam đinh duy ngất của gia đình Phó Chủ tịch Quốc hội Liên Bang, hắn không cần phải hỏi chính là một gã công tử thiếu gia từ nhỏ đã được bọc trong chăn êm nệm ấm. Lúc còn ở Thủ Đô Tinh Quyển phồn hoa đô hội, ánh sáng rực rỡ, trong cái thế giới ăn chơi của hắn, hắn đã từng nhìn thấy qua cảnh đổ máu, trọng thương, thậm chí còn là tử vong nữa. Nhưng mà một khi đi đến tiền tuyến Tây Lâm này, hắn mới biết được, tất cả những gì mà hắn nhìn thấy trước kia đều là giả tạo hết.

Dưới tiếng đạn gào thét cùng với khói thuốc súng mù mịt, tâm tình của hắn vô cùng hoảng hốt. Những động tác chiến thuật hắn đã được huấn luyện từ trước lúc này đã hoàn toàn biết đi đâu mất cả rồi. Hắn chỉ biết cả người cứng ngắc như một khúc gỗ, nhát gan như một con đà điểu giấu đầu dưới cát, đem toàn bộ cơ thể mình giấu phía sau cái công sự lâm thời, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Hắn chỉ có thể dùng bàn tay lau đi vết máu tươi bắn lên trên mặt mình, nhìn thấy cái ngón tay run run chỉ cách mặt mình khoảng mười cm mà không thể nào bóp nổi cò súng, hít thở luồng không khí nóng rực, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn đến cùng cực.

- Đội hình W3, dùng tốc độ nhanh nhất rút lui về phía sau!

Trong hệ thống thông tin bộ binh chiến địa chợt vang lên một đạo thanh âm. Thời khắc này trên chiến trường tràn ngập thanh âm rít gào của những mảnh đạn bay đi với tốc độ cực nhanh, cái thanh âm này lại vô cùng rõ ràng mà bình tĩnh, bình tĩnh đến cực điểm, vì thế cho nên có một loại cảm giác lạnh lùng khi nhìn thấy cảnh sinh tử. Thanh âm này giống như một vị thiên kim tiểu thư ở trong một cái hội sở cao cấp nhất của Đặc Khu Thủ Đô, dùng loại ngữ khí đạm mạc để đánh giá một miếng thịt trâu rừng vẫn còn tươm chút máu nhàn nhạt trước mặt.

Ở bên trong quân doanh Tây Lâm, Tích Bằng cùng với rất nhiều người khác đã vô cùng quen thuộc đối với cái thanh âm này. Bởi bì cái thanh âm này đã từng khiến cho bọn họ phải chết đi sống lại, ngày cũng như đêm đều không ngừng lo lắng nơm nớp, cấp cho bọn họ những sự tra tấn cùng với nhục nhã vô cùng vô tận. Nhưng mà vào giờ phút này, cái thanh âm này vang vào trong tay của bọn họ, lại giống như một tiếng nhạc điệu vang xuống từ trên thiên đàng vậy.

Đúng vậy, đội hình W3… Ở dưới luồng công kích phối hợp dày đặc của bộ đội thiết giáp hạng nhẹ cùng với bộ đội bộ binh của đám người Đế Quốc này, cũng chỉ có đội hình W3, phân ra hai cánh bỏ chạy, mới có thể bảo trụ được tính mạng mà thôi. Tích Bằng có cảm giác như bản thân mình được cái thanh âm kia đánh thức từ trong cơn ác mộng vậy, tay phải hắn không ngừng run rẩy sờ soạn lung tung trước mặt một chút, từ trong một đống bùn đất lộn xộn phía trước kiếm lại được khẩu súng của mình, dồn dập thở dốc mất tiếng, sau đó mạnh mẽ đứng bật dậy, quay đầu hướng phía sau trận địa bỏ chạy.

Tiếng súng ngay lập tức vang lên sau lưng hắn, so với thanh âm nhịp đập trái tim đang kịch liệt nhảy lên trong lồng ngực hắn còn rõ ràng hơn nhiều. Sắc mặt Tích Bằng tái nhợt, giống như một con thỏ điên cuồng liều mạng bỏ chạy, lướt ra một đạo công sự đơn giản phía sau một con dốc thoai thoải.

Bốp một tiếng vang lên, hắn đã nặng nề ngã sấp xuống bên trong một vũng nước bùn lớn trước mặt.

Nước bùn đục ngầu chảy xuống giàn giụa từ trên cái mũ bộ binh trên đầu của hắn, chắn lại hoàn toàn tầm mắt. Hắn điên cuồng đưa tay lau đi lau lại bùn đất trên cái mũ giáp trong suốt trước mặt. Quay người nhìn lại, hắn chỉ thấy xung quanh người là một mảnh khói súng dày đặc, căn bản là không biết phải chạy hướng nào. Trong nháy mắt, một cỗ cảm giác tuyệt vọng dâng trào lên trong ngực hắn, khiến cho hai chân của hắn như mọc rễ dưới đất vậy, không thể nhấc nổi lên. Hai tai hắn vẫn nghe thấy tiếng súng của đám người Đế Quốc sau lưng vang lên không ngừng, giống như vô số những nhịp trống đoạt mệnh dồn dập vậy.

Hắn ngây ngốc của người đững sững dưới chân con dốc thoải, tựa hồ nghe được bốn phía xung quanh mình đều có thanh âm của xe thiết giáp, sau đó nghe được một đạo phá gió rít gào vang lên…

Chợt có một bàn tay hung hăng đấm mạnh một phát vào gò má phải của hắn, đập mạnh vào cái mũ giáp cứng rắn, phát ra một thanh âm vang dội thanh thúy.

Toàn thân Tích Bằng bị cú đấm nặng nề ngã rạp xuống đất, cơ hồ ngay khi thân thể của hắn đập xuống mặt đất, một đạo hỏa tiễn sáng chói chợt sưu một tiếng, bay vọt qua ngay trên đầu hắn, ở phía trước xa xa chợt bốc lên một ngọn lửa cháy nóng rực cả người.

Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Hứa Nhạc, lúc này cả người tràn đầy bùn đất, thở hổn hển nói:

- Mở ra bản đồ, hướng về phía điểm màu đỏ mà lui nhanh về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.