Gian Khách

Quyển 3 - Chương 144: Bóng đêm



Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ sao, cái gã nam nhân có cặp mắt hí nằm trên giường bệnh E kia, bởi vì nguyên nhân của cái vụ scandal cùng với cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang, nên liền biến thành một truyền kỳ, được hầu như tất cả những sĩ quân quân y đặc biệt chiếu cố, cái gã Trung Tá Hứa Nhạc kia, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.

Lúc này bên ngoài doanh trại đã là bóng đêm bao phủ khắp nơi. Trên chiếc giường bệnh cô đơn, Hứa Nhạc mở to hai mắt, lúc đầu hơi có chút ngơ ngẩn, trong khoảnh khắc sau đó liền thanh tỉnh lại, tỉnh táo vô cùng. Cặp mắt hắn chợt lóe lên một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn dọc một chút toàn bộ thân thể mình, phát hiện trên cơ thể mình cũng không có bởi vì một lần nổ mạnh cuối cùng mà trở nên thiếu khuyết chỗ nào, tảng đá nặng nề trong lòng cũng nhất thời lộp bộp rơi xuống.

Bởi vậy, cho nên hắn mới cảm thấy may mắn, vui sướng mà nhe răng ra cười. Hai hàm răng chỉnh tề mà vô cùng trong sáng lóe ra, nụ cười vẫn như cũ trong vắt trắng tinh, không hề mang theo một tia sinh tử tiêu điều trên chiến trường hoặc là một chút tâm tình phức tạp nào.

Thoáng thu liễm lại cặp mày có chút đờ đẫn của mình, Hứa Nhạc liếc mắt nhìn đồng hồ, xác nhận một chút thời gian, sau đó bắt đầu dò xét hoàn cảnh bốn phía xung quanh, chỉ thấy bản thân mình đang nằm trong một khu bệnh xá có chút hỗn độn. Không gian một mảnh im lặng, không có người nào đi lại cả.

Bên cạnh giường bệnh màu trắng là một quyển sổ ghi chép lại các loại thuốc đã được sử dụng cho người bệnh, hắn liếc mắt một chút nhìn vào danh mục các loại thuốc trên đó, không khỏi có chút giật mình một cái.

Thuốc tê lam thảo là loại thuốc tê kiểu mới nhất, vào năm 61 của Hiến lịch 37, do Sở Nghiên Cứu 11 của Viện Khoa Học Liên Bang nghiên cứu phát minh ra. Hiệu quả cực kỳ cao, không có chút tác dụng phụ nào, đem tất cả những hiệu quả tốt đẹp nhất mà những thông tin quảng cáo trên TV có thể nghĩ ra mà ứng dụng vào đây.

Nhưng mà cũng giống như cái đạo lý là lúc trước khi Quân đội Liên Bang đã nghiên cứu phát minh ra loại súng ACW tiên tiến nhất hiện tại đã chứng minh vậy, những thứ gì mà quá mức hoàn hảo, tự nhiên cũng sẽ vô cùng đắt đỏ mà sang quý.

- Không ngờ lại phải dùng nhiều đến như vậy?

Hứa Nhạc nhịn không được gãi gãi đầu mấy cái, nghĩ thầm trong lòng từ khi nào mà đội quân y của Quân đội Liên Bang lại trở nên hào phóng tột cùng đến như vậy, cư nhiên lại dốc bao nhiêu tiền của lên trên người của mình. Sau đó hắn hoảng hốt nhớ lại, sau khi quay trở về doanh trại, hắn rõ ràng sau khi trải qua cơn phẫu thuật, lúc còn nằm trên bàn giải phẫu, thân thể vô cùng đau đớn, trước khi lâm vào hôn mê, tựa hồ như có một gã sĩ quan quân y đã đưa cái gì đó cho mình ký vào… Chẳng lẽ là thư thông báo thương thế nguy kịch hay sao? Chẳng lẽ thương thế của chính mình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì mà mình cảm giác được hay sao?

- Thương thế của anh không có trở ngại gì cả…

Bạch Ngọc Lan đẩy cửa bước vào phòng bệnh, trong tay cầm theo một túi táo đỏ chín rực, đặc sản của Tây Lâm. Trên vỏ những quả táo đỏ bừng vẫn còn lưu lại vài giọt nước trắng tươi trong trẻo.

Hắn đem một quả táo đỏ tươi đưa cho Hứa Nhạc, số còn lại đặt lên trên cái bàn nhỏ đầu giường bệnh, cúi đầu cất giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của mình, nói:

- Lúc cái quả đạn pháo cuối cùng của đám người Đế Quốc kia nổ mạnh, may mắn là tốc độ phản ứng thần kinh của anh so với người bình thường còn mạnh hơn rất nhiều, một phen đem Đại Hùng cùng với khẩu cơ pháo Đạt Lâm quẳng mạnh ra thật xa, còn chính mình thì nhảy thật cao lên không trung… Chẳng qua là vẫn phải bị thương. Phần giày chống đạn toàn bộ bị hủy, phần cơ bắp chân phía dưới cũng phát sinh tình huống bị tổn thương.

Hứa Nhạc đón lấy quả táo đỏ cắn mạnh một miếng lớn, nói:

- Cái đó rất nhanh sẽ khôi phục lại thôi. Tình huống trong tổ như thế nào?

- Theo những gì mà đội quân y nói lại, thì vận khí của Tiểu đội 7 chúng ta lần này tốt đến mức nghịch thiên, bị thương thì rất nhiều, nhưng mà một người hy sinh cũng đều không có.

Mấy ngón tay đang cầm quả táo đỏ của Hứa Nhạc thoáng có chút run rẩy lên một chút, cũng không nói gì, chỉ là trên mặt toát ra một nụ cười ngây ngô. Hắn chợt cảm giác được hôm nay thanh âm báo cáo của Bạch Ngọc Lan tựa hồ như có chút khác với bình thường. Tuy rằng vẫn như cũ là ôn nhu mềm mại kể lại chuyện xưa giống như lúc trước, nhưng mà trong giọng nói tựa hồ như mang theo vài phần khô khan như gió mùa thu.

Hắn có chút không rõ ràng nguyên nhân bên trong, cho nên cũng không thèm suy nghĩ nữa, hơi có chút mệt mỏi nhắm chặt lại hai mắt, bắt đầu diễn lại trong đầu toàn bộ quá trình chiến đấu ngày hôm nay, nghĩ đến sự phối hợp ăn ý cùng với vẻ ngoài bình tĩnh mà Tiểu đội 7 đã thể hiện ra trên con dốc thoải kia, nghĩ đến một hồi súng bắn khủng bố của Hùng Lâm Tuyền, nghĩ đến thủ đoạn khống chế địa lôi chính xác đến khủng bố của Cố Tích Phong, trong lòng không khỏi cảm khái nói:

- Trải qua một hồi chiến đấu ngày hôm nay, tôi mới chính thức hiểu được, Tiểu đội 7 do anh đích thân đào tạo quả thật mạnh mẽ cường hãn. Khó trách năm xưa những việc riêng mà Chính phủ Liên Bang không tiện đích thân làm, cũng đều giao cho các anh đi thực hiện cả.

Bạch Ngọc Lan trầm mặc trong chốc lát, rồi lại trầm mặc, cuối cùng cũng tự mình phá vỡ sự trầm mặc, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói với Hứa Nhạc:

- Tình huống giống như ngày hôm nay trên chiến trường, tôi không hy vọng từ nay về sau sẽ còn phát sinh một lần nữa.

- Đây là mệnh lệnh?

Hứa Nhạc mở to hai mắt, hiếm khi nào hắn nghe được cái gã thư ký bình thường luôn ôn nhu trầm tĩnh này của mình lại dùng loại ngữ khí này mà nói chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Tiểu đội 7 có tổng cộng mười tám gã đội viên cũ, bao gồm cả tôi ở trong đó, cũng đều là những người có kinh nghiệm cùng với năng lực ở trên chiến trường. Lan Hiểu Long cũng là một gã du côn không tệ. Ông chủ, từ nay về sau ở trên chiến trường, anh cần phải học được cách hoàn toàn tin tưởng chúng tôi. Tuy rằng Tiểu đội thiết giáp cơ động của Quân viễn chinh Đế Quốc quả thật có chút phiền toái, nhưng mà chúng tôi chung quy vẫn có thể thu phục được. Trên chiến trường cần nhất chính là tác chiến phối hợp cùng với đoàn đội, không có khả năng trông cậy vào mỗi một lần đánh giặc, cũng cần anh lao thẳng ra ngoài, đem cái quần lót lộn ngược ra, diễn vai anh hùng siêu cấp. Anh là người chứ không phải là Robot, tùy tiện một viên đạn lạc cũng đều có thể lấy đi tính mạng của anh. Ngày hôm nay anh có thể còn sống dót, có thể nói rằng vận khí của anh tốt mà thôi.

Hứa Nhạc lại gãi gãi đầu, nghĩ thầm cái nhân vật vị anh hùng siêu cấp trong vở kịch truyền hình của đại sư Tịch Lặc lúc trước, rõ ràng cũng không phải là người, bản thân mình làm sao có thể mạnh mẽ được như hắn cơ chứ?

Bạch Ngọc Lan ngay sau đó liền nói tiếp:

- Hơn nữa anh cũng đã một phen đem quyền chỉ huy lâm thời giao lại cho tôi, anh nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của tôi mà hành động. Trước khi tôi chưa có đưa ra mệnh lệnh, anh liền phóng thẳng ra ngoài… Cái loại hành động theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân này, ngoại trừ việc hại chết người ra, cấp cho đám Tiểu đội phóng sự chiến trường vương bài của Bộ Quốc Phòng có được vài hình ảnh tư liệu oai hùng ra… cũng không có bất cứ tác dụng nào cả.

Hứa Nhạc nhất thời trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười nói:

- Nhưng mà trên thực tế, anh và tôi cũng đều hiểu rất rõ ràng, trong tình huống lúc đó, ngoại trừ việc tôi phóng ra ngoài, cũng không có biện pháp nào khác cả. Anh cũng càng hiểu rõ ràng hơn, anh viễn viễn không có khả năng ra lệnh cho tôi nhảy ra ngoài… Cho nên, tôi tự ra lệnh cho mình nhảy ra ngoài mà thôi…

Bạch Ngọc Lan lại trở nên trầm mặc một lúc, dùng một ngón tay khẽ đẩy đi mấy sợi tóc phủ xuống cái trán thanh tú của mình.

- Tôi hiểu bản thân mình rất rõ ràng, tôi chỉ thích hợp làm một gã tiểu binh mà thôi…

Hứa Nhạc nhìn Bạch Ngọc Lan, vô cùng nghiêm túc nói:

- Hơn một trăm gã quân nhân của Tiểu đội 7, nếu như muốn giữ được tính mạng quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng vào sự chỉ huy của anh mà thôi… Nhưng mà anh cũng phải một phen xem tôi trở thành một gã binh lính bình thường mà chỉ huy tác chiến mới được.

Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu, vẫn dùng một loại ngữ khí không cho phép tranh cãi mà nói:

- Không được! Tương lai anh sẽ là một vị Sư Đoàn trưởng, một vị Tướng quân, thậm chí có thể sẽ là một vị Nguyên Soái nữa. Anh phải học hỏi, hơn nữa là cần phải có gan chỉ huy tác chiến trên chiến trường mới được!

Hứa Nhạc cũng không biết nên nói cái gì, trầm mặc đem một gã táo đỏ đặt lên trên mặt bàn bên cạnh cái giường bệnh. Việc chỉ huy tác chiến trên chiến trường có lẽ là một môn nghệ thuật, nhưng mà đối diện với rất nhiều cục diện chiến đấu cụ thể nào đó, chỉ huy tác chiến cũng chính là một loại nghệ thuật giết người. Hơn nữa cũng không chỉ là giết chết địch nhân, có đôi khi cũng là phải giết chết người trong nhà nữa. Cũng sẽ có tình huống phải yêu cầu đồng đội, thuộc hạ của chính mình đi chấp hành một vài nhiệm vụ sẽ phải chết không hề nghi ngờ… Những cái này, mặc dù là Hứa Nhạc cũng có khả năng thấu hiểu được, nhưng vẫn không thể nào đủ tâm tính để mà đi tiến hành.

Bên trong khu căn cứ im lặng trầm mặc thật lâu, đột nhiên bộc phát ra một tràng âm thanh ủng hộ vang dội. Hứa Nhạc dùng ánh mắt nghi hoặc liếc mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Lan một cái.

Bạch Ngọc Lan chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra một quả táo chín ửng đỏ rực, đang dùng một cái khăn tay trắng tinh như tuyết, tinh tế tỉ mỉ lau chùi quả táo, nhẹ giọng ôn nhu giải thích:

- Bên kia tất cả những quân nhân bên trong căn cứ, cũng đều đang xem những hình ảnh tiếp sóng trực tiếp tình hình chiến tranh của Kênh tinh tức Đài truyền hình Liên Bang.

- Thế nào rồi?

Hứa Nhạc hỏi.

- Trên tinh cầu 5460…

Bạch Ngọc Lan chậm rãi nói:

- Hai mươi mấy tiếng đồng hồ trước đây, năm chỉnh biên Sư đoàn thiết giáp đã bắt đầu tiến công về phía khu vực núi băng ở Bắc bán cầu. Nghe theo những thanh âm ủng hộ vang dội này, đại khái là đã đạt được những đột phá mang tính quyết định nào đó rồi.

Ngay sau đó, hắn dùng ngữ khí nhàn nhạt mang theo chút ngưng trọng, nói thêm một câu nữa:

- Chủ lực tiên phong, chính là Sư đoàn Thiết giáp 7 của Đỗ Thiếu Khanh.

Hứa Nhạc khẽ nhích nhẹ đôi môi, mang theo một tia cảm khái không thể nào tin nổi, nói:

- Ngay cả hành động quân sự cũng dám tiếp sóng trực tiếp à? Sự tin tưởng của đám đại lão Bộ Quốc Phòng kia đối với Đỗ Thiếu Khanh, không khỏi có chút quá mạnh mẽ rồi… Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng người này vĩnh viễn là bất bại sao?

- Trên thực tế, Sư đoàn Thiết giáp 7 trước giờ đã tham gia liên tiếp sáu trận ác chiến khốc liệt, cũng đều toàn thắng cả.

Hứa Nhạc trầm mặc không nói gì, trong lòng chợt nghĩ đến những lời nói lúc trước của Bạch Ngọc Lan, nghĩ đến cái gọi là nghệ thuật chỉ huy tác chiến. Trong lòng hắn tự nhiên nhớ đến cái gã Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, cái tên thích đeo cặp kính râm, luôn có gan đem sự sinh tử của tướng sĩ binh lính thuộc hạ của mình biến thành những vật hy sinh cho thắng lợi cuối cùng. Mà những tên binh lính do cái gã này thống lính, cũng hoàn toàn nguyện ý chấp nhận làm vật hy sinh buồn chán của hắn… Đó chính là sự khủng bố của Sư đoàn Thiết giáp 7…

o0o

Bên trong Quân đội Liên Bang cũng có rất nhiều người biết đến cái lời đồn đãi không biết vì cái gì mà vị lão đầu hổ Chung Gia kia vẫn luôn luôn áp chế Đỗ Thiếu Khanh không ngóc đầu dậy nổi. Sau khi cùng với Đế Quốc khai chiến không bao lâu, liền có hai gã tướng lãnh của Quân khu Tây Lâm bởi vì chậm trễ trong việc tiến quân tiếp viện Sư đoàn Thiết giáp 7 mà bị Bộ Quốc Phòng nghiêm khắc xử lý, lại càng đem cái lời đồn đãi này càng gia tăng lên thêm rất nhiều.

Đại bộ phận các bộ đội chủ lực tiến công của Quân đội Liên Bang trên ba khỏa hành tinh rơi vào tay giặc này là đến từ Quân khu Tây Lâm. Những quan binh sĩ quan ở trong căn cứ quân sự hình thoi trên tinh cầu 163 này cũng có hơn 80% đều là quân nhân bản địa của Tây Lâm. Bọn họ đối với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta tự nhiên cũng không có hảo cảm gì. Nhưng dù sao bọn họ cũng đều là quân nhân Liên Bang, nhìn thấy được những hình ảnh tiếp sóng trực tiếp hành động quân sự lần đầu tiên trong lịch sử Quân đội Liên Bang cho đến nay, nhìn thấy những hình ảnh khiến cho nhiệt huyết kẻ khác dâng trào, kích động không nguôi này, nhìn thấy hình ảnh những đồng đội của mình từng chút từng chút một nghiền nát những đạo phòng tuyến mà đám người Đế Quốc bố trí bên trong những khu vực sông băng, núi băng địa hình hiểm ác kia, bọn họ vẫn như cũ từ trong nội tâm dâng trào một loại ủng hộ không nguôi.

Màn hình trên tường dần dần tối đi, các chiến sĩ Liên Bang bắt đầi hưng phấn nghị luận xôn xao, sao đó chỉnh tề bắt đầu quay về doanh trại của chính mình, bắt đầu chuẩn bị những công tác cho sáng sớm ngày mai, mà có lẽ không lâu sau đó sẽ là một hồi chiến đấu khốc liệt với đám người Đế Quốc.

o0o

Ở trên một sân tập bên ngoài doanh trại tại khu vực Tây Nam của khu căn cứ, hơn một trăm gã tân binh vừa mới gia nhập vào Tiểu đội 7 cũng đều đầu nhập mãnh liệt vào loại phản ứng cảm xúc có chút mộc mạc, có chút hưng phấn và tràn ngập nhiệt huyết này. Bọn họ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía trước, nhìn thấy những gã lão binh đang không ngừng vui vẻ đàm tiếu về tình hình chiến sự lúc nãy, theo bản năng nhìn về phía những gã đồng đội đang bị thương của chính mình, nhìn xuống những nẹp cứu thương sinh học trên người mình, trong lòng dâng trào bao nhiêu là cảm xúc, thế nhưng trên mặt lại không có chút xíu biểu hiện biến hóa nào cả.

Mấy gã công tử, thiếu gia bảo bối của các đại nhân vật bên trong Thủ Đô Tinh Quyển này, ngày hôm nay lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ quân sự, lần đầu tiên gia nhập chiến trường, liền gặp phải đám người Đế Quốc cùng hung cực ác trước giờ chỉ nghe qua trong lời đồn, gặp phải một hồi chiến đấu trên trời rơi xuống này. Chỉ là bao gồm cả dám quân nhân ‘người đẹp thể hình’ ở trong đó, trên thực tế có rất nhiều người bị dọa cho đến mức ngay cả cơm chiều cũng không thể nào nuốt trôi nổi.

Tuy rằng mấy cái gã tân binh này cũng không có đến mức bị dọa đến nỗi tiểu cả ra quần, nhưng mà những hành động run sợ bên trong khói lửa, tinh huyết giống như Tích Bằng vậy, thì thật sự là nhiều không đếm nổi.

- Biểu hiện thật sự cũng được!

Giọng nói vang dội của Hùng Lâm Tuyền đột ngột vang lên, khiến cho đám tân binh kia nhất thời tỉnh hồn lại. Hắn dùng sức đánh mạnh vào ót một gã tân binh ngay trước mặt mình, ha ha cười to nói:

- Khi đó không ngờ vẫn còn dám lưu lại, có gan lớn!

Vào thời điểm chạy trốn cuối cùng, hắn gần như kiệt lực, không còn chút sức nào cả, toàn bộ nhờ vào Hứa Nhạc vác lên vai mà chạy, đến lúc trước khi quả hỏa pháo nổ tung, còn chơi trò chơi một chiêu ném người ra xa mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng nhìn vào tình tự lúc này của hắn, tựa hồ hoàn toàn không có bị việc sinh tử trong nháy mắt lúc trước ảnh hưởng đến.

Cái gã tân binh bị hắn đánh vào ót một cái mạnh như trời giáng kia chính là Nhan Bính Yến. Ngày hôm nay lúc toàn đội lùi về trên cái dốc thoải kia, hắn cũng là dũng cảm còn lưu lại phía sau, cùng với đám lão binh của Tiểu đội 7 hợp thành một đạo phòng tuyến cuối cùng trên đỉnh dốc. Tuy rằng ngay cả một gã binh lính Đế Quốc cũng không có bắn chết, nhưng mà loại cảm giác này vẫn khiến cho nội tâm hắn tràn ngập một loại cảm giác mạnh mẽ cùng với cảm giác như sống lại. Lúc này hắn lại bị Hùng Lâm Tuyền đánh một cú xây xẩm mặt mày, đang có chút không biết chuyện gì xảy ra, lại nghe được đối phương lớn tiếng tán dương mình như vậy, đành phải mở miệng ha ha cười.

Đi dọc một đường trong sân thể dục, Hùng Lâm Tuyền cứ từng cái từng cái đầu của đám tân binh mà không ngừng gõ liên tục. Thanh âm bốp bốp không ngừng vang lên, giống như là đang thử nghiệm xem dưa hấu đã chín hay chưa vậy, vừa mạnh tay vỗ, miệng thì vừa không ngừng tán dương. Phàm là những gã tân binh bị hắn đánh tới, toàn bộ đều nổ đom đóm trong mắt, thế nhưng ngược lại cũng giống như Nhan Bính Yến vậy, ngoác miệng ha ha cười rộ như ngây ngốc. Bởi vì bọn họ bị đánh liền cho thấy hôm nay bọn họ đều vô cùng dũng cảm, đã được tán dương sau khi liều mạng trên chiến trường.

Hùng Lâm Tuyền sau khi đi một lượt qua đám tân binh, sau đó vòng qua đứng ngay phía trước mặt đám tân binh, vẻ tươi cười trên mặt lập tức thu liễm, vô cùng nghiêm túc nói:

- Ngày hôm nay các người không có trước tiên lùi về hậu phương, dũng khí, đảm lượng cũng được. Nhưng từ nay về sau trên chiến trường cần phải chấp hành đúng quân lệnh. Dù sao các người cũng là những tân binh, lưu lại ở những nơi không cần thiết, cũng không có bất cứ hữu dụng gì cả!

- Trên chiến trường chính là trưởng thành dần từ trong chiến đấu, nhặt lại mạng sống trong cái chết. Chờ đến khi các ngươi có thể lão luyện lên rồi, có khi nào đó trong những lúc liều mạng, đến lúc đó Lão Hùng ta chính là trông cậy vào các người để nhặt cái mạng này về, có hiểu hay không?

Các tân binh này sau một lúc thoáng ngây người ra, mới nhất thời phản ứng trở lại. Có một vài gã thưa thớt lớn tiếng đáp lại:

- Hiểu được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.