Gian Khách

Quyển 3 - Chương 145



Không phải mọi người ai cũng có tâm tình đáp lại thái độ hào sảng, phóng khoáng của Hùng Lâm Tuyền như vậy. Tích Bằng cùng với Tòng Tượng Chinh, còn có thêm vài gã công tử, thiếu gia của các đại nhân vật trong Liên Bang khác nữa, mãi vẫn cứ ngồi ở trong một góc khuất của sân tập, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng có chút lạ lẫm trên đầu mình, trầm mặc không nói gì, nhìn thấy một màn xảy ra trước mắt, chỉ là ngẫu nhiên chớp động ánh mắt một chút mà thôi.

Sắc mặt Tích Bằng lúc này cũng có chút tiều tụy, tái nhợt. Ngày hôm nay ở trên cái dốc thoải kia suýt chút nữa là bị đám người Đế Quốc kia xử lý mất rồi, toàn bộ là nhờ có một cái tát kia của Hứa Nhạc khiến cho hắn té xuống mặt đất, mới may mắn cứu vãn lại một cái tính mạng. Lúc này hắn đang hồi tưởng lại cảnh tượng hung hiểm chết người lúc đó, thân thể đúng là vẫn như trước một mảnh rét lạnh.

Hắn dùng hai ngón tay cọ cọ một chút lớp bùn đất đã khô quắt lại trên mặt mình, cúi đầu phun ra một ngụm nước miếng, nói:

- Cho tôi một điếu thuốc!

Tòng Tượng Chinh có chút khẽ sửng sốt, sau đó đứng lên, xoay người đi vào phòng lấy ra vài hộp thuốc lá trắng tinh đã được đóng gói cẩn thận, xé miệng bao ra, lấy cho Tích Bằng một điếu, chính mình một điếu, sau đó đem mấy gói thuốc lá còn lại ném cho mấy gã đồng bạn ở bên cạnh.

Sương khói thuốc lá không ngừng lượn lờ bên trong bóng đêm. Mấy cái quang điểm nhỏ bé khi sáng khi tối, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho khan do bị sặc thuốc ra, ngoài ra cũng không có thanh âm nào khác nữa.

Bất luận là khi sinh ra trong miệng đã ngậm chìa khóa vàng, hay là trong tay nắm tiền bạc nhiều như nước, hoặc là quyền lực ngất trời, nhưng một khi đã chính thức đầu nhập vào tiền tuyến, gặp qua những cảnh sinh tử phát sinh ngay chính trên người của mình, đám chiến sĩ trẻ tuổi cũng đều bắt đầu tập hút thuốc. Cho dù bọn họ trước đây có là người luôn kiên định vận động ủng hộ cai thuốc lá đi chăng nữa cũng vậy.

Đây là loại thuốc lá đặc biệt do bên phía Cục Hậu Cần của Bộ Quốc Phòng đặc biệt cung cấp cho Quân đội Liên Bang. Bên ngoài của loại hộp thuốc lá màu trắng này cùng với trên điếu thuốc cũng không hề có bất cứ nhãn hiệu gì cả. Đặc biệt hương vị của loại thuốc lá này bên trong có một cỗ cay nồng súc tích thuần hậu, không hề dễ hút chút nào. Nhưng mà đám công tử thiếu gia quyền quý như Tích Bằng, từ trước đến giờ tuyệt đối sẽ không bao giờ đi hút cái loại thuốc lá như thế này, chẳng biết vì cái gì, hôm nay bọn họ vừa hút vừa không ngừng ho sặc, thế nhưng lại vẫn cảm thấy cái loại hương vị cay nồng mạnh mẽ này thật sự rất tốt.

Tích Bằng quẳng đi đầu thuốc lá đã cháy hết, tiếp tục đưa tay rút điếu thuốc thứ hai. Mãi cho đến khi lồng ngực hắn dâng lên một cỗ cảm giác cay nồng, mới từ trong cảm giác sợ hãi ban ngày mà thoát ra được. Hắn thoáng cau mày lại, nhìn về phía gian phòng xa xa, mặc dù đã tắt đèn tối tăm nhưng lại phảng phất nhìn thấy những làn khói thuốc không ngừng bốc lên bên trong đó, nghĩ đến bàn tay đẩy mạnh trên con dốc lúc trước, lại nhớ đến cái gã Hứa Trung Tá mà năm nay độ tuổi cùng chính mình tựa hồ còn nhỏ hơn một, hai tuổi…

Bất luận cái tên gia hỏa này có hành động như thế nào đi chăng nữa, nhưng ít nhất hắn cũng đã làm được lời hứa hẹn mà trước lúc xuất chinh hắn từng nói, là người cuối cùng rút khỏi chiến trường.

o0o

Năm ngày sau đó, trong đêm ngay trước khi Tiểu đội Chiến đấu số bảy lần thứ hai tiếp nhận nhiệm vụ lên chiến trường. Không khí lúc này vẫn như cũ, giống như mấy đêm trước đó, vô cùng trầm mặc, yên tĩnh, tựa như một đêm bình thường trong vùng quê, hoặc núi cao nào đó mà thôi. Xa xa mơ hồ nghe được tiếng suối chảy róc rách, chỉ tiếc là xung quanh bốn phía của khu căn cứ cũng không có nhìn thấy những mảnh ruộng lúa vàng óng hay là tiếng côn trùng kêu rả rích mà thôi.

Trên sân huấn luyện phía trước khu căn cứ quân doanh, có mấy chục gã chiến sĩ đang cố gắng học tập thao tác một số loại công cụ đặc chế tinh vi cùng với cách sử dụng súng ống đặc thù… Dựa theo danh sách quan nhân mà an bày, bọn họ chia ra làm mấy Tiểu đội nhỏ. Có Tiểu đội cầm trong tay loại khoan đất cầm tay nặng nề, cố gắng tiến hành đào ra những cái lỗ sâu trên mặt đất. Còn có Tiểu đội khác cần phải trong khoảng thời gian ngắn nhất, đem các loại linh kiện điện tử dựa theo đúng quy trình kỹ thuật tiến hành lắp ráp, sau đó đem lắp ráp vào bên trong các hố nhỏ có độ sâu khoảng chừng ba thước này. Có Tiểu đội đang tiến hành công tác theo dõi sóng ngắn ra-da cùng với phát tín hiệu ngụy trang cho cả Tiểu đội, còn có tiểu tổ thì lại phải phụ trách công tác tiến hành ngụy trang mặt đất cuối cùng.

Một gã trung niên nhân tóc xoăn, lúc này đang đứng phía trước doanh trại, thông qua hệ thống thông tin bộ binh tác chiến cầm tay, hướng về phía các Tiểu đội tuyên bố các mệnh lệnh cụ thể cùng với các chỉ lệnh điều chỉnh thao tác cho các Tiểu đội phía dưới.

Đây là một trong những công tác quan trọng nhất cần phải thực hiện trên ba khỏa tinh cầu đã rơi vào tay giặc của Quân đội Liên Bang hiện tại. Bọn họ cần phải ở dưới mí mắt của Quân viễn chinh Đế Quốc, lén lút trùng kiến lại một mạng lưới theo dõi diện tử rộng khắp, để cho Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương có thể nhanh chóng tận khả năng bao trùm khắp các khu vực trên mặt đất của ba khỏa tinh cầu này.

Trên mặt đất thỉnh thoảng truyền ra một chút thanh âm bực tức nho nhỏ, lại còn có những thanh âm mắng chửi ngắn ngọn mà trầm thấp vang lên. Mấy tiểu tổ này phối hợp mặc dù có chút lạ lẫm, chưa hoàn toàn ăn ý, thế nhưng tốc độ rõ ràng là càng ngày càng trở nên nhanh chóng hơn nhiều so với trước đây.

Phải lẻn vào một số khu vực nằm trong sự tranh chấp không ngừng giữa Liên Bang và Đế Quốc tiến hành tái thiết lại mạng lưới theo dõi điện tử, điều cần thiết nhất chính là sự bí mật cùng với tốc độ thao tác.

o0o

- Đại khái trải qua lần sinh tử thảm liệt trên con dốc ngày hôm đó, khiến cho mấy gã công tử, thiếu gia kia bị kích thích mạnh mẽ, biết nếu như muốn sống sót thì cần phải làm những chuyện gì.

Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh của Hứa Nhạc, nhẹ giọng ôn nhu nói:

- Bắt đầu từ sau ngày hôm đó, bọn họ bắt đầu tự giác tập luyện gian khổ. Đương nhiên, điều mà mấy gã tiểu tử kia quan tâm nhất, chính là phương pháp sử dụng súng ống… Hiện tại Đại Hùng ở trong quân doanh chính là người được bọn họ quan tâm nhất.

Hứa Nhạc cười cười, cúi đầu liếc mắt nhìn xuống danh sách sổ tay kỹ thuật điện tử trong tay của mình. Trong thời gian năm ngày rảnh rỗi gần đây, hắn vẫn luôn bận bịu đối với việc cùng với đám đồng nghiệp Công Trình Sư tại Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác tại Thủ Đô Tinh Quyển tiến hành trao đổi qua lại đối với việc sử dụng hệ thống lò xo tăng áp mini ứng dụng lên trên Robot, lại thêm cần phải nắm giữ những quy trình kỹ thuật phức tạp đến cực điểm của việc lắp ráp cấu kiện kiện mạng lưới của Cục Hiến Chương, quả thật cũng không có thời gian lưu ý đến thái độ của đám tân binh Tiểu đội 7 hiện tại đã có chút biến hóa.

Thu hồi bảng danh sách kỹ thuật điện tử trong tay lại, hắn liếc nhìn về phía gã trung niên quan chức đang đứng trước mặt đám đội viên Tiểu đội 7 kia. Người này chính là quan viên kỹ thuật đặc phái của Cục Hiến Chương phái đến đây để hỗ trợ. Toàn bộ những công tác điều chỉnh, tái kiến thiết lại mạng lưới quan sát điện tử của Cục Hiến Chương, sứ mệnh công tác của mà bản thân Tiểu đội 7 phải hoàn thành, chính là phải cam đoan làm theo sự an bày của người này. Lần trước trong lúc rút lui khỏi khu vực dốc đứng kia, Bạch Ngọc Lan cũng chính là không một chút do dự, sắp xếp an bày cho gã quan viên này của Cục Hiến Chương ưu tiên trước hết rời đi.

Nhìn thấy gã quan viên Cục Hiến Chương trầm mặc mà nghiêm nghị tiến hành những công tác huấn luyện này, hắn thật tự nhiên chợt nhớ đến Cục Hiến Chương thần bí, nhớ đến cái Máy vi tính Trung ương nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương ngoại thành Thủ Đô Tinh Quyển kia.

Vì để mở rộng lại mạng lưới theo dõi điện tử trải rộng khắp cả Liên Bang kia, hạ thật lớn quyết tâm đối với chuyện này, cho nên Cục Hiến Chương đã đổ vào trong hành động lần này nguồn nhân lực vật lực khổng lồ. Ở trên ba khỏa tinh cầu bị Quân viễn chinh Đế Quốc chiếm đóng này, đã có vô số những đội ngũ giống như là Tiểu đội 7 vậy, mạo hiểm tiến hành những công tác âm thầm này. Một khi các điểm liên thông trên các tinh cầu liên thông với nhau tạo thành một mạng lưới hoàn chỉnh, như vậy Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương liền một lần nữa trọng lâm lại trên các hành tinh biên thùy, đó cũng chính là ngày tận thế của đám Quân viễn chinh Đế Quốc.

Đối với bản thân Hứa Nhạc mà nói, chuyện tình này vẫn còn có một cái ý nghĩa vô cùng quan trọng khác nữa, đó chính là hắn lại một lần nữa có thể cùng với cái cỗ máy móc lạnh băng biết suy nghĩ kia, cái lão gia hỏa có khuôn mặt như con người kia, có thể duy trì liên hệ bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng hắn âm thầm hướng về cái tồn tại vĩ đại kia mà nói một câu:

- Ngày mai tôi sẽ đi giúp ông tiến hành tiếp nối lại chân tay bị gãy, có cảm tưởng gì hay không đây?

Cái Máy vi tính Trung ương kia truyền vào trong tròng mắt phải của hắn một hàng chữ viết vội, có chút mờ nhạt không rõ ràng:

- Theo thuật ngữ đám người Cục Hiến Chương nói, cái này gọi là đi rãi nấm.

Hứa Nhạc suýt chút nữa bật cười thành tiếng…

o0o

- Nhiệm vụ ngày mai chính là vào lúc chạng vạng, đúng sáu giờ tối bắt đầu xuất phát, đại khái đến rạng sáng có thể thừa dịp trời còn chưa sáng tỏ có thể kịp thời quay trở về được. Hệ thống đạn đạo pháo kích tầm trung của đám người Đế Quốc, có uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta, đại khái vào ban đêm cũng sẽ không xuất hiện. Chỉ là hiện tại mạng lưới của chúng ta quả thật thiếu khiết vô cùng nghiêm trọng. Trong khu vực mục tiêu tiến hành định vị, cũng chỉ có thể nhờ vào các thiết bị định vị sóng ngắn cầm tay mới có thể tiến hành được mà thôi.

Bạch Ngọc Lan nhìn thấy biểu tình của hắn khá trầm mặc, tựa hồ có chút cổ quái, cho rằng hắn lo lắng đối với nhiệm vụ ngày mai, nên cất tiếng giải thích thêm vài câu.

- Đáng tiếc không có cách nào sử dụng Robot đi làm nhiệm vụ…

Hứa Nhạc khôi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu:

- Chỉ là không thể để đám người Đế Quốc phát hiện ra bất cứ dấu vết gì cả, bất cứ loại thiết bị trọng hình nào cũng không có biện pháp sử dụng cả… Tiểu tổ của mấy người chúng ta chẳng khác nào là những tiểu cô nương thoát y lần mò trong bóng đêm vậy, muốn đem cái khỏa tinh cầu này rãi lên vô số cái nấm, sẽ cần thời gian bao lâu đây chứ?

Bạch Ngọc Lan vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn thấy vẻ mặt có chút nghiêm túc đứng đắn của Hứa Nhạc, xác nhận đối phương quả thật cũng không biết được cái mẫu chuyện nổi tiếng vô cùng trào phúng này, cho nên cũng đành cúi đầu mỉm cười bỏ đi. - Tuy nói rằng mấy cái loại thuốc men này chính là sang quý đến cực điểm, hơn nữa cái vị sĩ quan quân y kia tiến hành chữa bệnh chính là do tôi đích thân ký tên phê duyệt, nhưng mà tôi vẫn là cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì nguyên nhân gì mà trang thiết bị tiếp tế tiếp viện của khu căn cứ hình thoi xa xôi như thế này, tựa hồ so với trong tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều vậy?

Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Lan, chậm rãi nói:

- Còn có ngày đó, đơn vị không quân tiến đến khu vực con dốc kia tiến hàng hỗ trợ kịp thời, anh có nhìn thấy bên trong đó có chuyện cổ quái hay không?

- Quả thật có chuyện cổ quái.

Bạch Ngọc Lan thanh âm có chút thâm thúy trả lời:

- Ngày hôm đó những chiếc chiến đấu cơ hỗ trợ kéo đến quả thật vô cùng đúng lúc, thậm chí tôi còn có cảm giác bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng ngay khi tôi vừa phát tín hiệu cầu cứu nữa. Tựa hồ như những chiếc chiến đấu cơ kia lúc nào cũng một mực tuần tra liên tục bên trong tầng bình lưu thì phải… Bọn họ căn bản không hề lo lắng đến chuyện lãng phí năng lượng phân phối, lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi chúng ta gặp phiền toái.

- Không phải là chờ đợi chúng ta gặp phải phiền toái, mà là Bộ Chỉ Huy chiến trường không dám để chúng ta xảy ra phiền toái gì.

Hứa Nhạc bình tĩnh nói:

- Cũng không phải chỉ là vấn đề rất đúng lúc, hơn nữa còn là vấn đề số lượng phân phối nữa. Tiểu tổ chiến đấu chúng ta nhân khẩu chính xác có khoảng hơn một trăm thành viên, Bộ Chỉ Huy cư nhiên lại phái đến hơn mười chiếc chiến đấu cơ đến đây hỗ trợ. Nếu như Quân đội Liên Bang thật sự có được năng lực chiến đấu xa hoa đến như thế, làm sao còn cần đến đám quan viên Cục Hiến Chương này đến đây mà cau mày nhăn trán như thế? Cứ việc trực tiếp để cho chiến đấu cơ cùng với Robot đồng loạt phóng ào qua, cũng có thể một phen đem đám người Đế Quốc này hoàn toàn san bằng được.

- Xem ra bên trên cũng luôn có người không ngừng theo dõi chúng ta…

Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu lên, nhìn vào bầu trời đêm sâu thẳm, trên bầu trời cao u lam gần như đen kịt, những ánh sao điểm sáng lấp lánh, cũng không chiếu rọi được sự trầm mặc u ám trong lòng của hắn. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, các đại lão Quân đội Liên Bang… tất cả đều đang nhìn vào ông chủ nhỏ này của mình.

Tựa hồ như dự đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì trong lòng, Hứa Nhạc nở nụ cười trào phúng, nói:

- Tôi thật sự không cho rằng những an bày của Bộ Quốc Phòng chính là nhằm vào tôi… Theo như tôi thấy, thật ra là Tổng thống tiên sinh cũng không muốn nhìn thấy mấy gã quân nhân con ông cháu cha kia thật sự chết đi trên chiến trường.

Bạch Ngọc Lan trầm mặc một lúc sau liền gật gật đầu mấy cái.

Tiểu đội 7 đi đến hành tinh rơi vào tay giặc nguy hiểm nhất cả biên thùy Tây Lâm này, ngoại trừ là do bản thân chiến tranh yêu cầu, hơn nữa là do bản thân chính trị của Thủ Đô Tinh Quyển yêu cầu, Tổng Thổng Mạt Bố Nhĩ đứng về phía một phương của dân chúng Liên Bang, đem mấy đám công tử thiếu gia con cháu của đám đại nhân vật kia đưa tới tiền tuyến huyết tinh đẫm máu. Nhưng mà nếu như để mấy gã công tử thiếu gia này thật sự cả người đẫm máu tươi, chết thảm thiết thậm chí hầu như không còn ai quay về, như vậy tầng lửa giận của đám đại nhân vật bên trong thượng tầng Liên Bang cũng sẽ một phen thiêu đốt cả thế giới này trở thành hình dáng như thế nào đây chứ?

- Thời gian tiến hành nhiệm vụ của chúng ta ít nhất cần phải thêm ba tháng thời gian nữa.

Bạch Ngọc Lan quay đầu nhìn về phía Hứa Nhạc, nghiêm túc nói:

- Ở trên chiến trường, Bộ Quốc Phòng cũng không có khả năng thật sự một phen mỗi ngày phái một đội chiến đấu cơ đến đây làm bảo mẫu của đám tiểu tử này được. Chúng ta vẫn là phải cẩn thận một chút mới được.

- Ừm!

Hứa Nhạc nhìn về phía đám tân binh vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng với chăm chú ở xa xa, nhìn thấy những thao tác càng ngày càng thành thạo trong tay của bọn họ, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác trầm trọng trong lòng, nghiêm túc nói:

- Tuy rằng tôi thật sự cũng không thích mấy đám công tử thiếu gia này, nhưng mà tôi thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ chết đi… Nhưng mà trên thực tế, khẳng định cũng có ngày sẽ có người ngã xuống, cũng không biết sau này hai người chúng ta còn có thể đứng ở đây mà nói chuyện phiếm như thế này hay không.

Ở bên trong bóng đêm, khi mà cái gã nam nhân đến từ Đại khu Đông Lâm này đang một lần cảm khái về cuộc đời hiếm có như thế, lại đột ngột bị một cái micro thu âm cực lớn từ bên cạnh gần như chọt thẳng vào trong mặt cắt đứt hoàn toàn cái sự cảm khái của hắn.

Gã phóng viên chiến trường vương bài chuyên thu thập phóng sự chiến trường do Bộ Quốc Phòng đặc phái đến đây, tò mò nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, hạ thấp thanh âm hỏi:

- Trung Tá Hứa Nhạc, đối với cái nhiệm vụ lần thứ hai sắp sửa chấp hành vào chạng vạng ngày mai, cậu có ý tưởng hay phát biểu gì hay không? Tôi để ý vừa rồi cậu vẫn luôn một mực chăm chú quan sát công tác huấn luyện những tân binh này, có phải là cậu cũng đã chú ý đến những biến hóa tâm tình của bọn họ trong mấy ngày hôm nay hay không? Cậu có cho rằng loại biến hóa này thật sự có thể chuyển biến thành sức chiến đấu tất thắng hay không vậy?

Nhìn thấy cái gã phóng viên chiến trường cùng với gã quay phim đang đứng phía sau lưng hắn, chỉa cái ống kính camera khổng lồ về phía này, Hứa Nhạc dùng tốc độ cực nhanh đeo lại cặp kính râm, cặp mày rậm rạp nhăn tít lại, nghiêm túc vô cùng nói:

- Ý tưởng thật sự trong lòng của tôi chính là, nếu như các người có thể không cần mỗi ngày cũng đều bám sát sau lưng chúng tôi, như vậy cơ hội sống sót của của mấy đám tân binh này sẽ càng lớn hơn rất nhiều.

Đây chính là lời thật tâm trong lòng của hắn. Dưới nghiêm lệnh truyền xuống của Bộ Quốc Phòng, Tiểu đội 7 căn bản không thể nào vứt bỏ đi được cái tiểu tổ phóng viên chiến trường đã được đơn giản hóa đến mức tận cùng, chỉ còn lại hai người như thế này. Bên trong tiến hành chiến đấu khổ cực trên chiến trường, còn cần phải chiếu cố cho hai gã nhân viên không có khả năng chiến đấu này, thật sự là khiến cho hắn cùng với đám lão binh của Tiểu đội 7 tâm tình khó chịu đến cực điểm.

- Còn nữa, đừng nên quên là Tổng bộ Công ty Quả Xác cùng với Tiểu đội phóng viên chiến trường Bộ Quốc Phòng cùng với Kênh tin tức của Đài truyền hình Liên Bang lập thành hiệp nghị ba phương rồi…

Hứa Nhạc đem cái ống kính camera kia đẩy sang một bên, lạnh lùng nói:

- Chưa có sự cho phép của tôi, bất cứ hình ảnh gì cũng không được truyền bá ra ngoài.

- Chuyện này tôi biết rất rõ ràng, nhưng mà tôi thật sự không hiểu, vì cái gì anh lại cự tuyệt yêu cầu trực tiếp của Kênh tin tức như thế này vậy?

Gã phóng viên chiến trường này phi thường hiểu rõ ràng lực ảnh hưởng của gã Trung Tá trẻ tuổi đang đứng trước mặt này, nhưng mà hắn vẫn như cũ khó hiểu đối với việc cự tuyệt một cơ hội quảng bá hình ảnh tuyệt vời đến như vậy.

Hứa Nhạc cũng không có trả lời vấn đề này, chỉ là trực tiếp xoay người rời đi, trong lòng vẫn im lặng suy nghĩ, bản thân mình cũng không phải là Đỗ Thiếu Khanh hễ gia nhập chiến trường liền tất thắng trở về, chỉ là một gã Chủ quản Chiến đấu mang quân hàm Trung Tá bình thường mà thôi. Càng quan trọng hơn nữa chính là, đánh giặc bất cứ lúc nào cũng phải có người chết, không nên bị chụp lên trên biến thành một bộ phim truyền hình vậy, để cho người qua xem trực tiếp, sau đó hưng phấn, la hét hoặc là bi thương than khóc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.