Đạn bắn ra đầy trời, không biết đã có bao nhien viên đạn bắn trúng vào
tảng đá lớn kia, làm văng ra vô số những mảnh đá nhỏ sắc bén, đồng thời
những tia lửa giống như vô số đóa hoa không ngừng tản ra khắp nơi xung
quanh.
Hứa Nhạc ôm súng dựa sát vào sau lưng tảng đá, hai mắt
rất nhanh lướt một vòng nhìn về phía rừng cây phía sau, dường như không
thèm để ý đến những viên đạn rít gào chói tai không ngừng lướt ngang sát rạt bên cạnh thân thể của chính mình, lộ ra một cỗ sảng khoái tự tại
giống như đang đứng trên chiếc du thuyền du lãng giữa sóng nước đại
dương khoáng đãng vậy, trên thực tế thì thân thể hắn lúc này cũng đã sớm cứng ngắc cả người rồi.
Ngay sau đó, hắn đem hai sợi dây nhỏ
màu đen vốn quấn trên cổ tay phải của mình rất nhanh cắm vào trên cái
khe rãnh phía sau cái báng súng khẩu Tạp Yến cải tiến của mình. Cơ hồ là đồng thời, bàn tay trái đang cầm súng của hắn khẽ rung lên một cái,
khẩu Tạp Yến được lên nòng sẵn sàng. Hắn đem nòng súng nhắm về một hướng phía sau tảng đá ngay sau lưng hắn. Cảnh tượng của bãi sông đằng kia
nhất thời thông qua thiết bị quan sát điện tử mini gắn trên khẩu Tạp Yến truyền thẳng vào bên trong cái màn hình nhỏ trong cái mũ giáp của hắn.
Tạch tạch tạch!
Nòng súng tối đen của khẩu Tạp Yến ngay bên cạnh tảng đá lớn kia nhất
thời phụt ra từng luồng lửa đạn, hướng về phía bãi sông đối diện mà
phóng vọt tới. Nhưng mà chỉ một lát sau, cánh tay phải của hắn chấn động mạnh một cái, nắm chặt lại cái nòng súng hợp kim đã bị đám người Đế
Quốc bắn trúng, suýt rơi khỏi tay hắn.
Tảng đá lớn phía sau đầu
của hắn lúc này đã chấn động không ngừng, chấn động đến mức sau lưng của hắn cũng có chút tê liệt, có thể thấy được hỏa lực bao trùm của đám
người Đế Quốc kia mạnh mẽ đến mức nào.
Trong luồng khói súng và
tiếng đạn rít dày đặc như tiếng mưa rơi, hắn hướng vào trong hệ thống
liên lạc nội bộ chiến trường lớn tiếng hét vài cây gì đó. Khóe mắt lại
không nhịn được, liên tục liếc mắt nhìn về phía khối thân thể lúc này đã huyết nhục mơ hồ nằm không xa bên cạnh tảng đá mà hắn đang ẩn núp. Gã
quan viên kỹ thuật kia đã chết rồi, hắn vẫn còn chưa biết được tên của
gã quan viên kia, lúc này cũng chỉ có thể nhìn thấy được một cái đầu tóc xoăn tít đang nằm bên trong vũng máu mà thôi.
Hứa Nhạc rất
nhanh đã làm ra phán đoán của chính mình. Đây không có khả năng là một
cái bẫy phục kích của đám người Đế Quốc. Bởi vì địch nhân không có khả
năng trước đó liền có thể dự đoán ra được cái nhiệm vụ tuyệt mật của Cục Hiến Chương sẽ được tiến hành ở nơi này. Chỉ là hỏa lực của đối phương
như thế nào lại có thể mạnh đến như thế? Không biết ở trên bãi sông đối
diện bên kia có tổng cộng bao nhiêu người. Chỉ có thể nói là vận khí của Tiểu đội 7 quả thật là xấu đến cực điểm…
Liếc mắt nhìn về phía
cái máy tính xách tay mini lúc này đã tan nát thành từng mảnh nhỏ nằm
bên cạnh thi thể của gã quan viên Cục Hiến Chương kia, hắn nhất thời căm tức làm ra phán đoán quan trọng nhất trong lúc này: Những số liệu thông số kỹ thuật sữa chữa mạng lưới của Cục Hiến Chương đến lúc này khẳng
định là đã vô dụng rồi.
- Ba mươi hai độ về phía Tây!
Bên trong hệ thống liên lạc cá nhân chiến địa thỉnh thoảnh lại vang lên
thanh âm của Bạch Ngọc Lan. Thanh âm của hắn vẫn như cũ vô cùng ôn nhu,
vô cùng bình tĩnh, chỉ là ngữ khí so với bình thường thì nhanh hơn rất
nhiều mà thôi.
Đối diện với hỏa lực cuồng bạo bất ngờ như ập mặt mà tới của đám Quân viễn chinh Đế Quốc, đám người Tiểu đội 7 trong
khoảnh khắc lâm vào thế bị động. Nhưng mà đám lão binh cùng với đám tân
binh đã trải qua quá trình huấn luyện khốc liệt, đã rất nhanh làm ra
những phản ứng vô cùng chuyên nghiệp. Trong thời gian ngắn nhất, đã tìm
ra được những địa điểm ẩn núp tin cậy hoặc kém tin cậy một chút, một mặt vừa tiến hành né tránh, một mặt vừa bắt đầu tiến hành chống trả. Chỉ là đến lúc này, ở bên cạnh bãi rông… đã có vài gã đội viên ngã xuống…
Những tiếng súng khạc lửa khủng bố vang lên không hề có chút gián đoạn ở hai bên bãi sông. Thường xuyên lại có những thân cây bị bắn trúng, phát ra một thanh âm trầm đục, văng ra vô số mảnh vỏ cây xơ xác.
Đạt Văn Tây đã ngã xuống tại bãi cát ở bên cạnh bãi sông, phần đầu gối phải đã bị trúng đạn tê liệt. Hắn dùng khủy tay chống lên mặt đất, cố gắng
bò về phía phiến rừng cây bên cạnh, lếch từng chút từng chút một!
Chíu chíu! Trong số những thanh âm đạn rít đơn điệu, thanh thúy mà tràn ngập khí tức tử vong, thỉnh thoảng lại có vài viên đạn rơi xuống sát
rạt thân thể của hắn. Cái tảng đá lớn nằm trong tay của hẳn đã hiện ra
vô số vết đạn lỗ chỗ như tổ ong, sau đó nổ tung. Các mảnh đạn bắt đầu
phóng đến không theo một quy luật nào cả. Chỉ trong khoảnh khắc, trên bộ áo giáp chống đạn cứng rắn trên thân thể của hắn, đã xuất hiện thêm vài lỗ tổn hại nặng nề, trên hai cái đùi đã xuất hiện thêm mấy cái lỗ máu
lỗ chổ.
Đạt Văn Tây trừng to hai mắt, nhìn về phía phiến rừng
cây gần trong gang tấc, lại tựa hồ như xa tận chân trời, đại biểu cho sự an toàn tạm thời, trong lòng chợt dâng lên một cỗ hoảng sợ cùng với
không cam lòng cực kỳ mãnh liệt. Hắn dùng bàn tay cào chặt xuống mặt đất bên dưới, khủy tay chống mạnh lên lớp đá tảng cứng rắn, liều mạng mà bò từng chút một về phía trước, lại bị luồng mưa đạn dày đặc từ bên phía
bãi sông đối diện bắn qua, áp chế đến mức không thể nhúc nhích được nửa
phân.
Ngũ quan của hắn bởi vì quá mức đau đớn mà trở nên vặn vẹo tái nhợt, nhưng mà vị công tử con của Châu trưởng Tê Hà Châu này, lại
mạnh mẽ cắn chặt cặp răng, một tiếng rên cũng không phát ra, trầm mặc
dũng cảm mà cường hãn, không muốn để cho những chiến hữu đang tổ chức
chống trả vì hắn mà phân tâm.
Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này cũng đã
vô cùng tái nhợt, đồng tử hai mắt hắn cũng đã mở lớn ra, càng ngày càng
sáng lên. Bởi vì lúc này hắn phát hiện ra bản thân mình cùng với đội ngũ của mình đã tiến nhập vào trong tuyệt cảnh rồi. Trong phiến rừng rậm xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng người chớp lên, hẳn là đám binh lính của
Quân viễn chinh Đế Quốc từ phía hạ du bọc qua bãi sông, chuẩn bị đón
lỏng cắt ngang đường lui bên trong rừng cây của Tiểu đội mình.
Trên khuôn mặt dính đầy bụi đất nhất thời hiện lên một tia tàn khốc. Hắn hung hăng kéo mạnh khẩu súng máy Tạp Yến, làm ra một số động tác điều
chỉnh kỹ thuật liên tiếp trên khẩu súng máy, sao đó kéo mạnh một cái lên đạn sẵn sàng, hướng về phía mảnh rừng bên kia mà không ngừng khu động
cò súng. Trong tiếng đạn bắn ra rít gào, có lá rừng bay tơi tả, có bóng
người ngã xuống…
Đúng như những gì mà Hứa Nhạc đã phán đoán vậy, một tràng chiến đấu thảm thiết bên cạnh bãi sông ngày hôm nay cũng
không phải là do sự phục kích chuẩn bị sẵn cùng đám người Đế Quốc. Từ
lúc Quân đội Liên Bang cùng với Quân viễn chinh Đế Quốc khai chiến đến
hôm nay, trên hành tinh 163 thế nhưng lại vẫn duy trì một loại yên lặng
cực kỳ bất thường trong chừng mực nhất định. Nhưng mà đám người Đế Quốc
rõ ràng đánh hơi được bên dưới sự yên lặng kia ẩn chứa một mùi vị âm
hiểm khủng bố.
Nhất là trong mất ngày gần đây nhất… Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chẳng khác nào là một sợi dây thòng lọng thắt cổ bọn
chúng vậy. Tuy rằng bọn họ cũng không nhìn thấy rõ ràng cái sợi dây
thòng lọng đen tối kia đang từ chỗ nào mà hạ xuống, nhưng lại có thể cảm giác được rõ ràng cái vòng dây thòng lọng kia đang rút gọn lại với tốc
độ càng ngày càng nhanh hơn.
Chỉ nội trên khỏa tinh cầu 163 này
thôi, cũng đã có đến mấy chục chi đội ngũ giống như là Tiểu đội 7 vậy,
vượt qua những loại thiết bị định vị hạng nặng mà Quân viễn chinh Đế
Quốc bố trí khắp nơi trên bề mặt khỏa tinh cầu này, giống như những con
kiến cần mẫn vậy, cứ trầm mặc mà cẩn cẩn thận thận đi tiến hành công tác sửa chữa mạng lưới những thiết bị theo dõi điện tử, Quân viễn chinh Đế
Quốc làm thế nào lại có thể không phát hiện cùng với cảnh giác được đây
chứ? Chỉ có điều là từ trước đến giờ bọn họ mãi vẫn không thể tìm thấy
được những tên gia hỏa giống hệt như hồn ma này thôi, cứ bất chợt xuất
hiện, sau đó lại đột ngột biến đi đâu mất…
Đám người Đế Quốc này càng muốn biết những thiết bị theo dõi điện tử ma quỷ này được lắp đặt ở nơi nào, thế nhưng bên phía Liên Bang lại mãi vẫn không chịu khởi động
cái loại thiết bị theo dõi đáng sợ này… May mắn là bọn họ có được những
gã chiến sĩ vô cùng cường hãn, không sợ chết, không sợ vất vả. Cho nên
bọn họ đành phải dùng một loại phương pháp nguyên thủy đơn giản nhất, đó chính là chiến thuật biển người.
Ở dọc theo hai bên vùng sơn
mạch Lạc Phần vắt ngang khu vực nam bắc tinh cầu 163 này, Quân viễn
chinh Đế Quốc đã bất kể hậu quả gì, phái ra vô số các loại đội ngũ lớn
nhỏ khác nhau, kiên trì hướng về phía khu vực rừng rậm, các con sông,
các bình nguyên nguy hiểm này, giống như là đánh bạc với số mạng vậy,
bọn họ hy vọng có thể thắng được một lần trong những lần đánh bạc này.
Trong quá trình rà soát chẳng khác nào mèo mù đi kiếm chuột như thế
này, đại bộ phận những phân đội Đế Quốc này đều không quản bất kể ngày
đêm, liên tục lần mò suốt mười ngày liên tục, chấp nhận cuộc sống hằng
ngày ăn các loại thực phẩm dinh dưỡng sấy khô, tiều tụy không thể nào
chống đỡ nổi được, hoặc là bị Quân đội Liên Bang phát hiện ra, tập trung toàn lực lượng tiến hành công kích giết chết.
Nhưng rõ ràng vận khí của chi bộ đội Đế Quốc ở bên cạnh bãi rông này tốt hơn những chi
đội khác rất nhiều. Bọn họ chính là chấp nhận khổ cực, không nề hà vất
vả tịch mịch chờ đợi ở chỗ này, ai mà biết được rằng lại thật sự có thể
chờ đợi được một chi đội ngũ Liên Bang đến đây. Hơn nữa bên trong cái
chi đội ngũ này còn có một gã quan viên của Cục Hiến Chương đáng ghét
kia nữa… Một cơ hội may mắn đến như thế, bọn họ có thể nào bỏ qua dễ
dàng được cơ chứ?
o0o
Loại đạn bắn công kích mãnh liệt
của đám Quân viễn chinh Đế Quốc yên lặng lại khoảng nửa phút đồng hồ,
sau đó lại bắt đầu oanh kích mãnh liệt. Toàn bộ mặt đất ở bên cạnh bãi
sông đầu nguồn này bắt đầu run rẫy lên một trận, những tiếng vang rền
khủng khiếp gần như lấn áp luôn thanh âm chỉ huy vang lên bên trong hệ
thống liên lạc cá nhân trận địa. Bên trên bãi cát vàng cùng với bãi đá
vụn bên cạnh bãi sông có những tay chân gãy rời tung bay tứ tung. Bên
trong phiến rừng rậm bên kia bờ sông thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ
mạnh. Những cành cây, lá vàng khô rụng xuống đất, bị ánh mặt trời hong
khô, bắt phải những tia lửa đạn khủng bố, bắt đầu bốc cháy lên.
Bên trong phiến rừng rậm ngẫu nhiên còn vang lên thanh âm kêu thảm của
đám đội viên Tiểu đội 7, cùng với tiếng súng phản kích không ngừng vang
lên liên tục.
Một chi bộ đội Đế Quốc đang từ phía hạ du dòng
sông, bọc theo hướng rừng rậm mà lầm mò lên đến. Lúc này Tiểu đội 7 gặp
phải tình cảnh nguy hiểm trước sau bị giáp công.
Thanh âm bén
nhọn bên trong hệ thống liên lạc không ngừng vang lên. May mắn lúc này
đám Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không có tiến hành ngăn lại sóng tín
hiệu điện tử tần suất ngắn, tín hiệu liên lạc cũng không có bị cắt đứt,
Tiểu đội 7 một mực liều mạng tiến hành kêu cứu lực lượng không quân Liên Bang mau kéo đến hỗ trợ.
Dùng khẩu súng Tạp Yến bắt chết hai gã binh lính Đế Quốc xung phong lên hàng đầu, ở gần vị trí của hắn nhất.
Hứa Nhạc ra lệnh cho đám đội viên lão binh còn lưu lại ở vùng bìa rừng,
dùng hỏa lực tối đa bắn thẳng về phía bên phải, đem chi đội binh lính Đế Quốc từ phía hạ du chạy lên tạm thời áp chế lại không cho chúng tiến
lên. Hắn hít thở dồn dập không dứt, quay trở lại dựa vào tảng đá lớn
đang không ngừng chấn động ở ngay sau lưng hắn, cảm nhận được sự tê liệt truyền đến từ phía sau lưng mình, hắn thoáng cúi đầu bắt đầu âm thầm
đếm ngược:
- Bảy, sáu…
Hắn lúc này đang bắt đầu tính
toán khoảng thời gian chuẩn bị phát động loạt công kích tiếp theo của
trận địa pháo kích tầm nhỏ của Quân viễn chinh Đế Quốc. Thân là một gã
Công Trình Sư chuyên nghiệp, lại ở tiền tuyến lăn lộn lâu đến như vậy,
lại từ chỗ những đội viên lão binh của Tiểu đội 7 học được rất nhiều
thứ, lần trước nghe được thanh âm giống như tiếng phát động pháo kích,
giông giống như tiếng đạn bắn, của Quân đội Đế Quốc, hắn liền xác nhận
được chủng loại hỏa lực chủ chốt của đối phương.
Đến lúc đếm
ngược về đến 3, đồng tử mắt của hắn co rút mạnh lại, biết lúc này chính
là thời điểm cần phải ra tay, lập tức hướng vào bên trong micro hô lớn
một tiếng:
- Đại Hùng! Phía Tây 32 độ, chếch lên 3 độ, tiến hành bắn ngang!
Cơ hồ là đồng thời với mệnh lệnh của hắn, bên trong hệ thống liên lạc
nội bộ chiến địa trong mũ giáp liền vang lên thanh âm bổ sung rất nhanh
của Bạch Ngọc Lan:
- Trái phải mười lăm độ!
Ngay bên
trong bìa rừng cây nên cạnh bãi sông, đột nhiên bộc phát ra thanh âm
thình thịch nặng nề. Một chùm lửa đạn diễm lệ vô cùng đột nhiên như muốn xả tan tinh cầu, một luồng không khí như muốn xé rách cả hư không, mang theo một hương vị tử vong vô cùng khủng bố, hướng về phía rừng cây bên
kia mà phóng thẳng đến.
Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm rốt cuộc lại
một lần nữa phát uy. Trong khu vực không gian bên trong cánh rừng cách
khoảng năm mươi thước, ở phía bên bãi sông đối diện, vô số cây côi nhất
thời vỡ vụn, bắt đầu chậm rãi ngã rạp xuống dưới. Những nơi là các luồng đạn hung mãnh này rơi xuống, giống như là có một luồng khói màu trắng
chậm rãi bốc lên. Mà đám khói trắng này này bắt đầu đảo qua trái phải
liên tục, bắt đầu tạo thành một cái rảnh màu trắng thẳng tắp.