Nghe được thanh âm hét to của Cố Tích Phong, trên khuôn mặt tái nhợt của Hứa Nhạc thoáng khẽ rung động một chút. Hắn liền không chút do dự,
không thèm ngắm trước nữa, vừa bóp thẳng cò súng, không ngừng lia nhanh
một vòng phía trước. Một luồng lửa đạn diễm lệ xuyên thẳng qua đám lá
cây bay loạn xạ trước mặt. Mảnh đạn văng ra khắp nơi, đám binh lính Đế
Quốc vừa mới nhảy vào trong khu rừng, nhất thời bị một luồng bắn phá của hắn áp bức phải nằm rạp người xuống đất.
Hắn hét lớn lên một
tiếng, chiếc giày quân dụng dẫm mạnh lên mặt đất, vô số sợi cơ bắp rắn
chắc trên đùi hắn đột nhiên vận động mạnh lên một chút, phóng xuất ra
một luồng lực lượng vô cùng cường hãn. Toàn thân hắn hóa thành một đạo
thân ảnh màu xám tro, lui thật nhanh về phía sau. Trong quá trình lui
ngược cực nhanh về phía sau, tay phải của hắn nhanh như chớp quờ sang
bên cạnh một cái, liền nắm được cổ áo của Tích Bằng, tựa như một tên thợ săn chụp đầu một con thỏ con, nhảy như bay vào bên trong cánh rừng u
ám.
Chỉ thoáng chớp động lên mấy lần liên tiếp, thân ảnh của hắn đã vọt qua cánh rừng rậm bên cạnh bãi sông, mang trên người mang theo
vài phiến lá cây chưa kịp rơi xuống đến mặt đất, hướng về phía con đường sơn đạo gập gềnh sâu trên vách núi phía sau mà tiến lên. Chỉ trong chớp mắt hắn đã vượt kịp Cố Tích Phong đã chạy phía trước.
- Con bà nó!
Cố Tích Phong sau khi tiến hành lắp đặt thiết bị xong xuôi, ngay cả mũ
giáp nặng nề trên đầu hắn cũng đã quẳng đi đâu mất. Hắn chợt cảm thấy
bên cạnh mình giống như có một luồng cuồng phong lướt ngang qua, nhìn
lại thì thấy hóa ra Lão Đại đã bỏ mình lại một quãng khá xa. Hắn liền mở miệng mắng to một câu thô tục, sau đó ngón tay thoáng đưa lên chỉnh lại cái thiết bị điện tử đeo trên cổ tay phải của hắn một chút, cuối cùng
mới phóng nhanh về phía một vách đá nhô ra trên con đường sơn đạo ở phía trước.
Bụp!
Một tiếng nổ mạnh hơi có chút mỏng manh
chợt vang lên trong một khu vực nào đó bên trong cánh rừng xa xa ở phía
sau lưng. Ngay sau đó là một tiếng nổ mạnh hơi vang vọng thứ hai lại
vang lên, rồi đến tiếng thứ ba… Chỉ ngắn ngủi trong thời gian một giây
đồng hồ, mười một địa điểm khác nhau bên trong phiến rừng rậm cùng với
trên vách núi, theo thứ tự không ngừng vang lên thanh âm nổ vang, giống
như là một dãy pháo liên tiếp không ngừng bùng nổ. Cuối cùng, sau khi
dãy nổ mạnh kia kết thúc, lại thêm một thanh âm nổ to mãnh liệt vô cùng
đinh tay nhức óc nữa vang lên, toàn bộ bãi sông ở hai bên bờ con sông
nhất thời cũng bị chấn động rung chuyển mãnh liệt lên.
Một cỗ
cuồng phong khí lãng mãnh liệt cuồn cuộn vang lên, khu rừng rậm bên cạnh bờ sông nhất thời lan tràn ra một luồng chấn động cực kỳ mãnh liệt. Vô
số thân cây cổ thụ thật lớn nằm trong khu vực nổ mạnh này cũng bị trực
tiếp thổi bay lên, bật cả gốc rễ, để lại trên mặt đất vô số những hố đen ngòm cực kỳ khó coi.
Những mảnh đá vụn bị chấn động văng lên,
chẳng khác nào vô số những viên đạn vậy, không hề phân biệt địch ta,
cũng chẳng hề phân biệt được phương hướng, không ngừng bắn phá bốn phía
xung quanh. Thanh âm giống như mưa to rơi xuống mái nhà vậy, ba ba rung
động, không biết chấn bay bao nhiêu tầng khói súng đạn, đục thủng bao
nhiêu thân cây, bắn lên bao nhiêu bùn đất tràn ngập máu tươi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu sau, dư chấn của trận nổ to dày đặc
này mới dần dần bình ổn trở lại. Bên trong rừng không ngừng vang lên vô
số thanh âm kêu la, cố nén đau xót của đám binh lính Đế Quốc. Có hai
thân thể đang bị lửa không ngừng thiêu đốt rừng rực, sau khi điên cuồng
giãy dụa một hồi liền ngã rạp xuống mặt đất, run rẩy thêm vài cái cũng
không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Cố Tích Phong buông hai cánh tay đang ôm lấy gáy của chính mình, phủi phủi vài cái lên đám bụi mù
dính đầy trên mặt cùng với quần áo của mình. Hắn trừng cặp mắt thật to
rất nhanh liếc mắt quét về phía khu vực dưới chân núi bên dưới, xác nhận hậu quả sau một lần nổ mạnh kia, bên trong cặp mắt hiện ra một tia
khoái ý cùng với kinh hỉ. Hắn vốn không có phát hiện ra mu bàn tay của
mình lúc này cũng đã là máu tươi đầm đìa.
Hắn đích thân kích
hoạt vụ nổ to, tạo thành một hiệu quả nổ tung hoàn mỹ, hơn nữa bản thân
lại hoàn toàn không chút sứt mẻ nào. Loại chuyện tình như thế này quả
thật là có vận may thật tốt mà trước đó hắn hoàn toàn không dám tưởng
tượng tới. Điều này khiến cho hắn không khỏi cảm thấy vô cùng cảm khái,
chẳng lẽ là những đồng đội đã ngã xuống bên cạnh bờ sông, anh linh đã
bảo hộ cho chính mình…
Phần rừng rậm tại khu vực núi đá phía
trước trở nên thưa thớt hơn rất nhiều. Mơ hồ bên trong đó truyền ra một
tiếng huýt sáo nho nhỏ. Cố Tích Phong khẽ khom người xuống, nương theo
luồng khói bụi còn đang bốc lên mà rất nhanh phóng thẳng về phía trước.
Sau lưng hắn, cách khoảng mấy chục thước, con đường sơn đạo vốn gập
ghềnh khó đi kia, lúc này đã hoàn toàn bị những mảnh đá vụn chấn cho nổ
tung rơi xuống chắn ngang hoàn toàn rồi. Những viên đạn bắn ra vô cùng
hỗn loạn, rít gào xẹt lên trên đỉnh đầu của cái đụn đá khổng lồ kia,
cũng đã hoàn toàn không thể uy hiếp đến đám Tiểu đội 7 đã lui sâu về
phía sau nữa rồi.
Con đường sơn đạo hoàn toàn sụp đổ, sụp đổ
ngay phía trước mặt đám binh lính Đế Quốc đang truy kích ở phía sau. Một trận nổ mạnh này, đã hỗ trợ cho đường lui của Tiểu đội 7, nhưng cũng đã bỏ lại thi thể của những chiến hữu bên cạnh bờ sông kia.
o0o
Trong căn phòng chỉ huy tác chiến trên Chiến hạm Liên Bang bên ngoài
không gian của hành tinh 163, trên màn hình khổng lồ gắn ở giữa đại
sảnh, có những chấm đen không ngừng biến hóa, đại biểu cho tình huống
chuẩn bị chiến tranh bên dưới mặt đất. Đám quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân đội Liên Bang lúc này hành động vội vàng, sắc mặt ngưng trọng, một cỗ cảm giác gấp gáp như tên đã lên dây cung, vô thanh vô tức tràn ngập ở bên trong không gian khổng lồ ở nơi này.
Những hình ảnh trên
cái màn hình lớn, những phần công sự bọc thép rắn chắc che chắn bên
ngoài khu căn cứ đạn đạo đã mở ra, những tên lửa đạn đạo bén nhọn đã
chỉa thẳng lên trời cao, những chiến đấu cơ trên sân bay quân sự lâm
thời đã chậm rãi trượt ra khỏi các nhà kho quân sự, chuẩn bị tiến vào
trong đường băng, tùy thời có thể cất cánh bay lên không trung. Vô số
những chiếc xe thiết giáp hạng nặng đang trầm mặc dừng lại ở cổng của
khu vực sơn cốc, chờ đợi những bóng râm của ánh mặt trời trước khi lặn
xuống đem thân hình của chính mình che giấu lại. 350 đầu Robot M52 nặng
nề cường tráng, đang lạnh lùng di chuyển bên trong khu vực núi rừng,
chấn động cho vô số đầu chim rừng bay loạn lên. Có hơn mười đầu Robot MX màu đen thế hệ mới nhất đang lặng lẽ không muột tiếng động di chuyển
xuyên qua các khu vực địa hình phức tạp, chuẩn bị dẫn đầu tiến thẳng về
phía phòng tuyến của đám người Đế Quốc.
Cuộc Tổng tiến công của
Quân đội Liên Bang trên tinh cầu 163, ngay khi thời gian chạng vạng
buông xuống liền sẽ toàn diện khai hỏa. Chi bộ đội lục quân với tổng
cộng mười bốn chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp, từ bốn phương tám hướng sẽ
khởi xướng những tiến công đột tiến như bão táp mưa sa. Nhưng mà vào lúc này, không khí bên trong đại sảnh chỉ huy trên Chiến hạm nhất thời có
chút quái dị. Một vị quân nhân trên vai đeo quân hàm có những khỏa ngôi
sao, chứng tỏ chức vụ Tướng quân, đang trầm mặc đứng đó. Một đám các
quân nhân sĩ quan tham mưu trẻ tuổi, trên mặt cũng không có những cảm
xúc hưng phấn giống như sắp sửa tiến hành một trận đại chiến kịch liệt.
Bọn họ chỉ là trầm mặc giương mắt đứng nhìn vào một phiến màn hình lớn ở ngay chính giữa trên tường.
Cái màn hình đó lúc này đang chiếu
lại một đoạn hình ảnh chiến đấu phát sinh tại một bãi sông ở hai bên bờ
một con sông không biết tên nào đó mà vệ tinh theo dõi vừa mới truyền về cách đây không lâu. Binh lực của bên phía Liên Bang cùng với bên phía
Đế Quốc đầu nhập vào trong trận chiến đấu này cũng không nhiều. Tình
huống chiến đấu quả thật cũng không quá mức kịch liệt, nhưng mà tất cả
mọi người ở bên trong đại sảnh này cũng đều hiểu rất rõ ràng, ý nghĩa
của trận chiến đấu này là cái gì.
Phó Tư lệnh Quân khu I Liên
Bang, Dịch Trường Thiên, bởi vì lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này, cho nên đặc biệt từ Quân khu I tại Thủ Đô Tinh Quyển điều thẳng đến
tiền tuyến Tây Lâm, phụ trách kế hoạch Tổng tiến công trên hành tinh
163.
Vị Tướng quân đức cao vọng trọng này, hiện tại đang trầm
mặc nhìn lên màn hình phía trước, bàn tay cũng không còn thói quen vuốt
ve mái tóc hoa râm trên đầu mình nữa. Bên trong ngũ quan bình tình cũng
không hề toát ra bất cứ một tia tình tự chân thật trong nội tâm nào cả.
Tuy rằng trong lòng ông ta thật sự đã sớm một phen đem tất cả mười tám
đời tổ tông của các quan viên Cục Hiến Chương ra ân cần thăm hỏi một
trận.
Sau khi nhắm mắt ngẫm nghĩ một lát, ông ta bước vào bên
trong một phòng họp bí mật ở bên cạnh đại sảnh chỉ huy, nhìn một lượt
chín gã quan viên Cục Hiến Chương mặc đồng phục màu đen đang ngồi cạnh
bàn bên trong căn phòng họp kia. Ông ta trầm giọng nói:
- Cái
tiểu tổ mà Bộ Quốc Phòng cùng với các người liên hợp đề cử đi tiến hành
cái nhiệm vụ kia, vừa rồi tại bên cạnh bãi sông đã bị tập kích, tạm thời không thể nào liên lạc được nữa. Căn cứ vào những hình ảnh vệ tinh mà
phân tích, thì tham số kỹ thuật cũng đã bị hủy rồi.
Vách tường
làm bằng hợp kim pha trộn với plastic tổng hợp cao cấp của căn phòng hợp kia, lộ ra một loại cảm xúc lạnh như băng. Chín vị quan viên Cục Hiến
Chương bên trong căn phòng này có nam có nữ, hơn nữa cũng đều tương đối
còn trẻ. Bọn họ nghe xong câu nói đó, nhất thời khiếp sợ, tất cả đồng
loạt đứng thẳng người dậy.
Nhìn thấy biểu tình của đám quan viên Cục Hiến Chương này như vậy, ánh mắt của Dịch Phó Tư lệnh khẽ nheo lại, trong lòng âm thầm hít sâu một hơi. Ai có thể ngờ tới được, Tổng tiến
công của Quân đội Liên Bang sắp sửa bắt đầu, đám người Đế Quốc lại đột
nhiên nổi điên lên như vậy. Bọn chúng căn bản không cần quan tâm đến sự
tổn thất nhân mạng, đã phái ra vô số Doanh đoàn du kích tiến nhập vào
khu vực sơn mạch Lạc Phần, kết quả khiến cho vận khí của cái tiểu tổ kia trở nên xui xẻo đến cực điểm.
- Tướng quân, ngài cũng biết,
Liên Bang đã rất nhiều năm nay cũng không có tiến hành qua loại lắp đặt
thiết bị theo dõi mặt đất trên diện rộng như thế này. Tôi không phải là
đang biện hộ cho sự sai lầm của Cục Hiến Chương. Nhưng mà… một khi đã
xuất hiện vấn đề, chúng ta phải lập tức một phen đem cái vấn đề phát
sinh này mà giải quyết triệt để.
Một vị nữ quan viên Cục Hiến
Chương trong số đó lạnh lùng nói. Cô ta có một khuôn mặt xem như cũng có chút thanh lệ, chỉ là hình dáng khuôn mặt quá mức góc cạnh, rõ ràng,
cho nên nhìn qua có vẻ hơi chút cứng ngắc. Mặc dù trên mắt cô ta có đeo
một cặp kính mắt hình tròn, thế nhưng cũng không có biện pháp nào để cải thiện được tình hình.
Không phải là biện hộ cho sai lầm, thế
nhưng loại ngữ khí vô cùng lạnh lùng cùng với loại cảm giác giống như là chuyện đương nhiên theo lẽ thường như thế này, lại mơ hồ hiện ra một
loại lạnh lùng bên trong Cục Hiến Chương, cái cơ cấu có địa vị siêu
nhiên bên trong xã hội Liên Bang. Đối mặt với một đại lão Quân đội, một
vị quan viên của Cục Hiến Chương lại vẫn như cũ có thể cường ngạnh đến
như vậy.
- Hiện tại tiến độ hoàn thành mạng lưới đã đạt đến hơn
86% rồi. Một khi có thể kích hoạt khởi động thành công, như vậy lần Tổng tiến công lần này tất nhiên là thắng lợi rồi.
Vị nữ quan viên Cục Hiến Chương này khẽ cau mày nói:
- Chúng ta chỉ cần sửa chữa lại được cái vấn đề nhỏ kia nữa là được.
Vấn đề trước mắt chính là, tiểu tổ duy nhất có thể tiếp cận được khu vực mục tiêu kia, cũng chỉ có mỗi mình cái tiểu tổ kia mà thôi.
Cô ta giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dịch Phó Tư lệnh, vẫn tiếp tục lạnh lùng nói:
- Về tham số kỹ thuật bị hủy, chúng tôi có thể xin lại quyền hạn để
truyền xuống dưới. Nhưng mà cái tiểu tổ này nhất định phải tiếp tục tiến lên, hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Dịch Phó Tư lệnh trầm mặc
trong vài giây đồng hồ, đưa tay mở ra những hình ảnh chiến đấu trên một
cái màn hình đặt chính giữa bàn họp, nhìn thấy những bức ảnh chụp thảm
liệt của đoạn chiến đấu mà vệ tinh truyền về lúc trước, chậm rãi nói:
- Tiểu tổ này đã tổn thương thảm trọng lắm rồi.
Chín vị quan viên Cục Hiến Chương bên trong phòng này cũng không ai trả lời ông ta, chỉ là cùng im lặng nhìn chằm chằm về phía Dịch Phó Tư
lệnh. Loại trầm mặc chính là biểu đạt một loại thái độ kiên định nào đó…