Trên môi của Dịch Phó Tư lệnh chợt nổi lên một nụ cười cay đắng. Thân là một gã quân nhân, ông ta đã từng nhìn thấy cảnh tử vong của rất nhiều
những chiến sĩ Liên Bang. Nhưng mà đám quân nhân của cái tiểu tổ này
hoàn toàn bất đồng, bên trong cái tiểu tổ đã tử thương vô cùng thảm
trọng này, có biết bao nhiêu con cháu của những đại nhân vật trong xã
hội thượng tầng Liên Bang, còn có cái gã Trung Tá Hứa Nhạc kia nữa… Dịch Phó Tư lệnh cũng không phải là không dám gánh lấy cái trách nhiệm này,
chỉ là ông ta chung quy cũng là một người có tình cảm, cũng không phải
là một cơ cấu vô tình, lạnh như băng, chỉ biết dựa theo điều lệ cùng với quy tắc mà làm việc như đám người Cục Hiến Chương này.
- Liên lạc tinh cầu 3320 cho ta. Ta muốn trò chuyện với Chung Tư lệnh!
Dịch Phó Tư lệnh trầm giọng nói.
Trên mặt đám quan viên của Cục Hiến Chương chợt hiện lên một tia nghi
hoặc nhàn nhạt. Trong lòng bọn họ cũng đều không hiểu nổi, rõ ràng đây
chỉ là một cái nhiệm vụ vô cùng đơn giản, vì cái gì cần phải kinh động
đến vị sĩ quan chỉ huy cao nhất của tiền tuyến Tây Lâm như thế chứ?
Một lát sau, sĩ quan tham mưu cấp hai của Bộ Tư Lệnh, Trữ Hòa bước nhanh tiến đến bên cạnh Dịch Phó Tư lệnh, rất nhanh nói:
- Có tín hiệu liên lạc của Tiểu đội 7, Trung Tá Hứa Nhạc yêu cầu được trò chuyện.
Dịch Phó Tư lệnh vừa mới kết thúc cuộc trò chuyên ngắn ngủi với vị lão
đầu hổ Tây Lâm kia, nghe thuộc hạ thông báo như vậy, khóe mắt liền
nhướng lên, vội cầm lấy máy bộ đàm, trầm giọng nói:
- Mau báo cáo tình trạng hiện tại của tổ cậu!
Bên trong hệ thống liên lạc vang lên thanh âm khàn khàn mỏi mệt của Hứa Nhạc:
- Mười một người tử vong, bốn người trọng thương. Tiểu tổ của hiện bị
bao vây trên một triền núi trọc trên sơn mạch Lạc Phần, cách căn cứ
trung chuyển khoảng 1 giờ 30 phút đường chim bay, chênh lệch tọa độ với
khu vực tiến hành nhiệm vụ khoảng ba trăm thước. Nhu cầu cấp bách cần
được cứu viện cùng với hỗ trợ cứu thương khẩn cấp.
Trong màn
hình trên bàn lập tức thể hiện ra một cái bản đồ vệ tinh, chỉ rõ phương
vị cùng với tọa độ hiện tại của Tiểu đội 7, chỉ là bởi vì những hình ảnh này đã bị tín hiệu điện tử của Đế Quốc tiến hành quấy nhiễu, khiến cho
hình ảnh kia vô cùng mơ hồ, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những vách
đá màu xám trắng cùng với những mảnh rừng cây màu xanh biếc, và một số
điểm đen rải rác ở chính giữa.
Trữ Hòa lúc này đang im lặng đứng ngay sau lưng của Dịch Phó Tư lệnh. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào
những hình ảnh trên màn hình trên bàn. Hai tay dọc theo hai bên người
lúc này đã nắm chặt lại đến mức có chút trắng bệch. Lúc này ở bên trên
triền núi trọc kia, chính là những đồng đội cùng với chiến hữu thân
thiết nhất cuộc đời quân nhân của hắn. Mà lúc này, hắn thế nhưng lại
không có cách nào đến đó để trợ giúp bọn họ, thậm chí còn sắp sửa đưa
bọn họ tiến vào những địa phương còn càng nguy hiểm hơn rất nhiều nữa.
Dịch Phó Tư lệnh nhớ lại cái ý kiến của cú điện thoại lúc nãy cùng với
của đám người Cục Hiến Chương, liền không một chút do dự nào, trực tiếp
hạ mệnh lệnh, nói:
- Tôi mệnh lệnh cho các cậu phải tiếp tục
tiến về phía trước, đi đến khu vực tiến hành nhiệm vụ, bằng mọi cách
phải hoàn thành nhiệm vụ lần này. Trước khi tiến vào khu vực cách ly tín hiệu, bên phía Cục Hiến Chương sẽ một phen đem các số liệu tương quan
truyền đến cho các người. Xin hãy duy trì tín hiệu liên lạc liên tiếp,
đừng ngắt đi…
Bên kia đầu hệ thống liên lạc chợt trầm mặc trong
chốc lát, sau đó lại vang lên thanh âm mỏi mệt cùng với chút trào phúng
của Hứa Nhạc:
- Đây là những số liệu thuộc quyền hạn cấp độ hai. Với sự cứng nhắc trước giờ của Cục Hiến Chương, bọn họ có thể kịp thời
xin được quyền hạn mà chuyển xuống cho chúng tôi chứ?
Nghe thấy
câu nói đó, đám quan viên của Cục Hiến Chương đang ở trong gian phòng
sắc mặt nhất thời trở nên có chút khó coi, trong đó có một gã quan viên
đang không ngừng cùng với tòa nhà Cục Hiến Chương tại Thủ Đô Tinh Quyển
bên kia tiến hành trao đổi tin tức trực tiếp, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói chen vào một câu:
- Không thành vấn đề đâu!
Mọi người trong phòng nghe xong câu này của hắnm đồng thời thả lỏng một hơi.
Nhưng mà lúc này, bên trong hệ thống liên lạc lại vang lên thanh âm vô cùng mỏi mệt cùng với chán nản của Hứa Nhạc:
- Người của tôi đã chết đi rất nhiều rồi!
Dịch Phó Tư lệnh lúc này còn chưa có kịp lên tiếng nói gì cả, thì vị nữ quan viên có sắc mặt góc cạnh kia của Cục Hiến Chương, có lẽ là trưởng
đội ở đây, đã tiến lên giật lấy cái máy bộ đàm trò chuyện trong tay của
Dịch Phó Tư lệnh, thanh âm vô cùng lạnh lẽo cùng với cường thế nói:
- Tôi mặc kệ các người đã chết đi bao nhiêu người. Bây giờ các người
phải trong vòng bốn mươi bảy phút, lập tức đến được địa điểm chỉ định
cho tôi!
Mặt trời
dần dần lặn xuống về phía Tây, trên khỏa hành tinh bị lục địa và đại
dương phân cách làm hai nửa cân bằng nhau này, toàn bộ bề mặt lục địa
dần dần bắt đầu nghênh đón một đêm dài hắc ám. Những chỗ bình nguyên
cùng với khu vực thấp bên dưới đã bắt đầu dần dần u ám. Chỉ có tại khu
vực sơn mạch Lạc Phần địa thế rất cao vẫn còn được tắm gội trông ánh
nắng mặt trời càng ngày càng trở nên đỏ rực hơn mà thôi.
Đại
khái cũng chính vì căn cứ theo cấu tạo địa lý độc đáo trên bề mặt của
khỏa tinh cầu này, cho nên đại bộ phận các thiết bị trung tâm của mạng
lưới Đệ Nhất Hiến Chương mà Liên Bang trọng tổ trở lại, cũng đều được
lắp đặt ở trên các khu vực đồi núi.
Tại thời khắc cuối cùng khi
ánh sáng hoàng hôn đỏ rực tráng lệ kia nhẹ nhàng hôn phớt lên trên bề
mặt triền núi lởm chở, đám đội viên Tiểu đội 7 sau một hồi trốn chết từ
trong tử vong, đều đã trầm mặc thả lỏng tứ chi đã vô cùng mệt mỏi của
mình, hưởng thụ một bầu không khí không có mùi vị của khói thuốc súng
cùng với một hoàn cảnh không có những viên đạn bay loạn xạ bốn phía xung quanh. Nhưng mặc dù lúc này đang thả lỏng nghỉ ngơi và hồi phục sau một khoảng thời gian mệt mỏi khẩn trương cùng cực, nhưng đám đội viên vẫn
như cũ không hoàn toàn thả lỏng sự cảnh giác của mình. Bọn họ không
ngừng quan sát bên trên bầu trời, lại dùng những cạnh đá nhô ra để che
dấu đi những ánh mắt dò xét của đám người Đế Quốc có thể ở phía ngọn núi đối diện hoặc là phía dưới chân núi hướng lên trên này.
Cơ hồ
là trên người mỗi một gã đội viên của Tiểu đội 7 cũng đều mang theo hoặc là loại súng hạng nặng, hoặc là loại súng cơ động. Nhất là mấy tên
chiến sĩ lão binh như Lưu Giảo lại càng trang bị thêm mấy băng đạn nặng
nề nữa. Lúc này trong đám đội viên có một số kẻ bị thương, trên cơ bản
đã mất đi năng lực hành động, nếu không phải đám đội viên Tiểu đội 7 tố
chất vốn dĩ cường hãn, tác phong mạnh mẽ, rất khó tưởng tượng bọn họ có
thể một phen đem mấy gã chiến hữu đang trọng thương này, vác lên trên
vai, một phen quật khởi leo lên đến đỉnh núi như thế này.
Gã sĩ
quan quân y chiến trường Hầu Hiển Đông từ đầu đến giờ vẫn luôn bận rộng
không ngơi tay. Mãi đến lúc này hắn mới có thời gian cúi đầu dùng ống
hút uống một chút nước lạnh do một gã chiến hữu ngồi ngay bên cạnh đưa
cho. Hắn nghe được thanh âm cách đó không xa truyền đến, nhịn không được ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn lại, trong đôi mắt hiện lên một tia nghi
hoặc cùng với phẫn nộ vô cùng.
Nghi hoặc cùng với phẫn nộ cũng
không phải là nhằm vào Hứa Nhạc, mà là nhằm vào đám cấp trên đang chỉ
huy chiến trường cùng với đám người Cục Hiến Chương ở trên Chiến hạm Vũ
trụ Liên Bang rất xa trên đầu mình. Nếu không phải do đám người của Cục
Hiến Chương phạm phải một cái sai lầm cực kỳ ngu xuẩn như thế kia, Tiểu
đội 7, vốn đã hoàn thành xong nhiệm vụ trước đó cả một đêm, như thế nào
lại phải mệt mỏi không chịu nổi mà chạy đi mạo hiểm thực hiện tiếp nhiệm vụ nữa đây?
Hứa Nhạc lúc này đang ngồi trên một tảng đá màu xám trắng bên cạnh sườn núi, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại
vệ tinh trong tay của mình, sau đó lại liếc mắt nhìn đồng hồ cùng với
tần số tín hiệu liên lạc của cái điện thoại, xác nhận không có xuất hiện bất cứ vấn đề gì cả.
- Tôi mặc kệ các người đã chết đi bao
nhiêu người. Bây giờ các người phải trong vòng bốn mươi bảy phút, lập
tức đến được địa điểm chỉ định cho tôi!
Bên trong cái điện thoại vệ tinh lúc này đã truyền ra thanh âm của một nữ nhân nào đó, nói một
câu vô cùng khốn kiếp. Những lời nói của cô ta khiến cho cặp lông mày
dày rậm vốn luôn thẳng tắp của Hứa Nhạc nhất thời cau nhanh lại, sau đó
dùng một loại phương thức vô cùng hờ hững mà giản nở mạnh ra. Hắn dùng
một loại thanh âm trầm thấp mà khàn khàn hỏi:
- Cô là ai?
- Tôi là Phó Chủ nhiệm Bạch Tam Linh của Cục Hiến Chương.
Bên trong cái điện thoại, thanh âm của vị nữ quan viên Cục Hiến Chương vẫn như cũ vô cùng lạnh lùng mà cường thế lại vang lên:
- Hiện tại thời gian vô cùng gấp gáp, các người lập tức khởi hành đi!
Hứa Nhạc thật sâu hít một hơi lãnh khí, trên gương mặt dính đầy khói
bụi có thể nhìn thấy được một tia phẫn nộ cùng cực đang được cố gắng
mạnh mẽ đè nén xuống. Trong ánh trời chiều sáng ngời chiếu rọi, đôi mắt
của hắn giống hệt như hai đốm lửa khổng lồ bừng cháy giữa màn đêm.
Thân là một gã quân nhân của Quân đội Liên Bang, một Công Trình Sư xuất sắc của Công ty Cơ khí Quả Xác, một con người có khả năng tiếp xúc gần
gũi nhất với Máy vi tính Trung ương Liên Bang, hắn so với bất luận kẻ
nào khác cũng biết rõ ràng hơn là, ở trên khỏa hành tinh đã rơi vào
trong tay giặc này, thiết lập lại mạng lưới Đệ Nhất Hiến Chương, đối với Liên Bang mà nói có ý nghĩa trọng đại đến thế nào. Trên thực tế, tại
thời điểm rạng sáng, hắn đã liền không một chút do dự tiếp nhận ngay cái mệnh lệnh do gã quan viên tóc xoăn đã chết kia của Cục Hiến Chương
tuyên bố, cũng chính là căn cứ vào cái suy nghĩ này.
Trong lòng
Hứa Nhạc rất muốn hoàn thành cái nhiệm vụ quan trọng này của Liên Bang,
nhưng mà Tiểu đội 7 ngày hôm nay quả thật đã tổn thất vô cùng thảm
trọng. Di thể của Tiêu Thập Tam Lâu cùng với mấy gã chiến hữu khác nữa
vẫn còn bị ngâm bên trong nước sông, trên con đường sơn đạo chạy trối
chết lại có thêm mấy gã đội viên không bao giờ tỉnh dậy được nữa…
Hắn năm nay chỉ mới có 22 tuổi, từng là một gã thanh niên ‘ba có’: Có
phẩm đức, có năng lực, có đảm lược, về sau lại bị những sự thật tàn khốc bên trong Liên Bang nhào nặn thành một kẻ trầm mặc ít nói không hợp với độ tuổi của hắn. Thế nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng trong sáng, mặc
dù khó có thể tiếp tục hoàn toàn tin tưởng vào sự công bằng của pháp
luật, nhưng lại càng tin tưởng hơn vào sự phán đoán của nội tâm chính
mình. Hắn mang theo một phong cách của một khối đá tảng, là một tên gia
hỏa tàn nhẫn không sợ giết người cũng không sợ kẻ khác tìm đến giết
mình.
Nhưng hắn chung quy vẫn không phải là một gã sĩ quan chỉ
huy hoàn toàn đủ tư cách, mặc dù cũng là đeo kính râm, nhưng cũng không
học được một phần vạn sự lãnh khốc, tàn nhẫn của gã Sư Đoàn trưởng Đỗ
Thiếu Khanh kia. Hắn càng không thể xem từng cái sinh mệnh của những con người trên chiến trường lần lượt, lần lượt ngã xuống, mà cũng chỉ xem
như là một con chốt thí trên một cái bàn cờ được.
Nhìn về phía
đám đội viên mỏi mệt đang ngồi, nằm lố nhố trên con đường sơn đạo bên
kia, nhìn về phía đám thương binh nằm đó, trên người băng bó đầy mình,
toàn thân bốc ra mùi vị của thuốc sát trùng cùng với bông băng, kẹp
nhựa… nhìn thấy biểu tình bất an cùng với trầm mặc trên mặt của bọn họ,
Hứa Nhạc bởi vì đau xót, cho nên mới trầm mặc.
Sự trầm mặc lan
tràn tại con đường sơn đạo bên dưới, khiến cho đám quan viên Cục Hiến
Chương đang chờ đợi câu trả lời của hắn cảm thấy một tia bất an cùng với phẫn nộ. Bên trong chiếc điện thoại vệ tinh lại vang lên thanh âm chất
vất cùng với thúc dục bén nhọn mà cực kỳ lạnh lùng của vị nữ quan viên
Cục Hiến Chương kia.
Mấy ngón tay đang nắm chặt chiếc điện thoại vệ tinh làm bằng plastic cường độ cao của Hứa Nhạc nhất thời trở nên
trắng bệch. Cặp mày rậm của hắn cũng không có nhăn lại, tình tự bên
trong cặp mắt nhất thời trở nên có chút lạnh nhạt cùng với hờ hững. Hắn
thân là sĩ quan chỉ huy cao nhất của Tiểu đội 7, trong lúc hắn vẫn còn
đang tiến hành phán đoán chính xác tình hình thế cục hiện tại, thế nhưng từ bên phía Chiến hạm trong vũ trụ kia lại liên tục thúc giục một cách
vô lễ đến như thế, khiến cho tâm tình của hắn trở nên có chút không thể
bình tĩnh nổi.
Vào ngay thời khắc mâu chốt này, tần số điện
thoại liên lạc mã hóa giữa vũ trụ và mặt đất chợt bị một đạo tín hiệu
thỉnh cầu liên lạc đến từ một chỗ xa hơn rất nhiều, hơn nữa quyền hạn
lại vô cùng cao trực tiếp cắt ngang. Bên kia đầu dây điện thoại vệ tinh
chợt vang ra một đạo thanh âm hùng hậu mà trầm thấp, bên trong bình tĩnh lại lộ ra một cảm giác uy nghiêm mạnh mẽ:
- Trung Tá Hứa Nhạc, ta là sĩ quan chỉ huy cao nhất của Chiến khu Tây Lâm, Quân đội Liên Bang…
Dựa theo kế hoạch đã định sẵn của Quân đội Liên Bang, cuộc Tổng tiến
công tối ngày hôm nay sẽ được phát động vào thời điểm chạng vạng. Mà cái gọi là chạng vạng này, tất nhiên chính là căn cứ vào múi giờ của khu
căn cứ hình thoi cách địa điểm vùng núi Lạc Phần này khá xa. Lúc này
Tiểu đội 7 đang bị bao vây cô lập trên con đường sơn đạo, thúc thủ vô
sách mà ngắm cảnh mặt trời lặn, trên thực tế khoảng cách với thời điểm
phát động Tổng tiến công đã định trước còn một khoảng thời gian nữa.
Vào thời điểm căng thẳng này, Hứa Nhạc lại lần đầu tiên cùng với vị lão đầu hổ Tây Lâm nổi tiếng khắp cả Liên Bang nói chuyện với nhau.
Từ khi mùa thu năm 65 Hiến lịch 37, phi thuyền vũ trụ Cổ Chung Hào đến
từ Tây Lâm đã pháo kích khu vực bình nguyên ngoại ô của Hà Tây Châu, đem con Robot M52 màu đen cùng với Phong Dư đại thúc ở bên trong oanh kích
thành một đám bụi mù. Sau đó, khi Hứa Nhạc trốn thoát khỏi Đại khu Đông
Lâm, gặp được cô bé con đáng yêu xinh xắn kia, giữa Hứa Nhạc và vị Chung Tư lệnh của Quân khu IV Quân đội Liên Bang liền không ngừng có những
mối liên hệ mơ hồ với nhau. Chỉ là hắn từ trước đến giờ vẫn chưa từng có cơ hội gặp qua vị bá chủ hùng bá một phương này, thậm chí ngay cả điện
thoại cũng chưa từng tiếp xúc với nhau.
Đám đội viên của Tiểu
đội 7 dùng vẻ mặt vô cùng mệt mỏi nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng cách
đó không xa, nhìn thấy hắn trầm mặc lắng nghe điện thoại, cũng không
biết được cái chi đội ngũ đã gặp phải thương vong thảm trọng này, sắp
tới sẽ phải đối diện với cái gì nữa.
- Tôi hiểu rồi.
Hứa Nhạc cầm cái điện thoại vệ tinh ở trong tay, trả lời một cách máy móc.
Lúc này miệng vết thương trên cánh tay trái của hắn vẫn như cũ không
ngừng đổ máu. Bởi vì lo lắng sử dụng băng nhựa cao su sẽ ảnh hưởng đến
việc chiến đấu tiếp sau đó, cho nên hắn từ chối yêu cầu sơ cứu cùng với
băng cố định lại cánh tay của Hầu Hiển Đông, chỉ là dùng vài mảnh băng
cứu thương tiến hành băng bó lung tung mà thôi.
Màn đêm bắt đầu
buông xuống trên dãu sơn mạch Lạc Phần này, hai đốm lửa phẫn nộ trong
cặp mắt của hắn cũng đã tắt, hắn hướng về phía vị đại nhân vật ở bên kia đầu điện thoại vệ tinh mà trầm giọng nói:
- Nếu như ông tin
tưởng vào tôi, vậy thì tôi có thể tự mình đi thử một chút. Nhưng mà
người của tôi lúc này vẫn còn đang bị bao vây trên núi, đám người Đế
Quốc phái ra rất nhiều binh lính tuần tra du kích trong vùng rừng núi
bên dưới, các ông phải lập tức phái phi cơ trực thăng đến đón người của
tôi trở về.
Bên kia đầu dây điện thoại chính là sĩ quan chỉ huy
cao nhất của lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này của Quân đội Liên
Bang. Còn bản thân hắn chỉ là một gã Trung Tá nhỏ bé, dưới tay cũng chỉ
có mấy trăm gã lính đánh thuê làm thuộc hạ, có được mấy trăm khẩu súng
mà thôi, quyền lực quân hàm kém xa không biết bao nhiêu mà nói, thế
nhưng vào giờ phút này đây, hắn lại có thể dũng cảm ra giá, trả giá với
đối phương.
Không biết bên kia đầu dây điện thoại đã nói cái gì, Hứa Nhạc sau khi cúp điện thoại xong, trực tiếp đem cái điện thoại vệ
tinh nặng nề kia bỏ vào trong cái ba lô hành quân sau lưng của mình, sau đó tháo xuống cái đồng hồ quân dụng trên tay, tiến hành trao đổi với
cái đồng hồ quân dụng của Bạch Ngọc Lan.
- Cậu mang theo cái
này, ở lại cùng với đám gia hỏa này chờ đợi ở chỗ này. Bên trên đã đáp
ứng với tôi, trong thời gian khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ phái phi cơ không quân đến trợ giúp các người.
Hứa Nhạc chuẩn bị một chút các công cụ cần phải mang theo, cúi đầu nhẹ giọng nói với Bạch Ngọc Lan ở gần đó:
- Tổng tiến công sắp sửa bắt đầu phát động rồi, chúng ta bị vây ở đây
cũng chỉ là một tiểu tổ mà thôi, bọn họ có thể phái phi cơ đến hỗ trợ
cũng đã là rất tốt rồi.
Bạch Ngọc Lan trầm mặc nhìn hắn bận rộn
chuẩn bị, từ trong những vật dụng mà hắn mang theo rất dễ dàng nhận ra
được cái gã gia hỏa ông chủ nhỏ này chuẩn bị làm chuyện gì. Trên mặt nở
nụ cười khổ, nói:
- Vì sao không trực tiếp phái phi cơ đi sửa chữa cái thiết bị trung tâm kia?
- Đám người Đế Quốc hiện tại đã nổi điên lên rồi, phái đi phi cơ thực
hiện nhiệm vụ, mục tiêu quá lớn, vạn nhất để đám người Đế Quốc kia phát
hiện ra khu vực lắp đặt cái thiết bị trung tâm quan trọng đó… Liên Bang
hiện tại không thừa nhận nổi loại phiêu lưu như thế này.
- Cậu chuẩn bị nổi điên một trận, mà Bộ Chỉ Huy cũng đồng ý cho cậu nổi điên hay sao?
Ngay lập tức Bạch Ngọc Lan cất tiếng hỏi.
- Chỉ là tiến hành một chút việc sửa chữa đơn giản mà thôi. Chỉ cần đám người Cục Hiến Chương có thể kịp thời một phen đem các số liệu chuyển
xuống cho tôi, vậy thì vấn đề không lớn lắm.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên mà nói:
- Nhiệm vụ ngày hôm nay cũng không phải là lắp đặt thiết bị, một mình tôi cùng với toàn đội đi cũng không khác biệt bao nhiêu.
- Vấn đề là trên đường đi anh có thể gặp phải người của Đế Quốc.
- Cho nên càng phải là một mình tôi đi tiến hành. Anh cũng biết năng lực chạy trốn của tôi như thế nào rồi đó.
Hứa Nhạc nở nụ cười, trên khuôn mặt tràn đầy bụi bặm cùng với khói
thuốc súng, nụ cười với hai hàm răng thẳng tắp trắng noãn vẫn vô cùng
sáng chói.
- Chủ nghĩa anh hùng cá nhân đúng là hại chết người ta mà!
Bạch Ngọc Lan lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc lá nhãn hiệu ba số
bảy đã có chút mép mó, theo bản năng lấy từ trong đó ra hai điếu thuốc,
lại đột nhiên nhớ đến cái truyền thuyết bên trong chiến địa, những ngón
tay tràn đầy bụi đất nhất thời cứng lại, không đưa thẳng qua cho Hứa
Nhạc.
Hứa Nhạc giơ tay ra đón lấy điếu thuốc lá trong cánh tay
đang nửa muốn đưa ra, nửa muốn rút về của Bạch Ngọc Lan, nhét vào trong
cặp môi khô khốc của chính mình, cặp lông mày thoáng nhướng lên một
chút, nghiêm túc nói:
- Hứa với tôi, nhất định phải một phen đem mấy tên gia hỏa này còn sống trở về!
Bạch Ngọc Lan bật hộp quẹt châm điếu thuốc, lặng lẽ hút sâu một hơi,
bên trong làn khói chậm rãi bốc lên, hắn dùng lưỡi liếm nhẹ cặp môi có
chút khô khan, cẩn thận cảm nhận mỗi cỗ hương vụ cay nồng xộc vào trong
phổi, sau khi trầm mặc một lát, chung quy vẫn là gật gật đầu.
- Đại Hùng!
Hứa Nhạc gọi lớn Hùng Lâm Tuyền một tiếng, cầm khẩu súng bắn tỉa 2126 bên cạnh quăng qua cho hắn.
Hùng Lâm Tuyền rùng mình một cái, sau đó trầm mặc không nói gì, bắt đầu tiến hành kiểm tra cẩn thận khẩu súng trường bắn tỉa, cùng với kiểm tra lại trang bị đạn dược kèm theo. Lúc này đám đội viên đang ở trên con
đường sơn đạo cũng mơ hồ dự đoán được Hứa Nhạc đang chuẩn bị làm chuyện
gì. Biểu tình trên mặt bọn họ nhất thời trở nên vô cùng cứng ngắc.
Các đội viên của Tiểu đội 7, bất luận là tân binh hay là lão binh,
trong cuộc sống hai tháng lăn lộn giữa sự sống và cái chết trên chiến
địa này, cũng đã phi thường rõ ràng gã cấp trên trực tiếp của mình là
một tên gia hỏa tính tình như thế nào rồi. Cho nên lúc này cũng không có ai tiến lên phẫn nộ khuyên bảo, hoặc là khóc lóc ngăn cản, bọn họ chỉ
là im lặng trầm mặc mà nhìn chằm chằm hắn.
Cố Tích Phong cũng từ phía trong đội ngũ đi ra, thay Hứa Nhạc tiến hành kiểm tra lại điện
thoại vệ tinh cùng với đồng hồ quân dụng, sau khi xác nhận rõ ràng đường truyền tiếp nhận dữ liệu truyền tải cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Nếu như muốn điều chỉnh sửa chữa gì đó, ít nhất cũng phải dẫn tôi theo chứ?
- Tôi cũng là một Công Trình Sư không tệ mà!
Hứa Nhạc vỗ vỗ bả vai của hắn mấy cái, trấn an nói.
Hứa Nhạc đột nhiên quay đầu sang, khẽ nheo mắt nói với Bạch Ngọc Lan:
- Nếu như tôi xảy ra vấn đề gì, sau này khi anh quay về Thủ Đô Tinh Quyển, giúp tôi làm vài chuyện…
- Là chuyện gì?
Bạch Ngọc Lan vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
- Thông báo tin tức của tôi cho Trâu Úc, cho Thi Thanh Hải nữa. Nói với Giản Thủy Nhi, vô cùng xin lỗi, chuyện tình của đại thúc, tôi không thể giúp cô ta điều tra ra được.
- Bên phía Thai Chi Nguyên thì
không cần phải nhắn gửi gì cả, hắn tự nhiên sẽ biết được tin tức của
tôi. Nhắn bảo Lợi Hiếu Thông chuyển lời cho Lý Duy một tiếng, bảo hắn ở
bên đó chút ý sự an toàn của mình.
- Nhớ là đi đến tòa nhà Nghị
Viện, nói cho Trương Tiểu Manh một tiếng… bảo cô ta sau này có muốn kiếm một nam nhân nào khác, cũng không cần phải chờ sự đồng ý của tôi.
Bên trong ánh mắt của Hứa Nhạc đột nhiên hiện lên một tia mỉm cười thả
lỏng hơi có chút gian hoạt. Sau đó đột nhiên chợt nhớ đến một chuyện
tình gì đó, tiếp tục nghiêm túc nói:
- Nói cho Nam Tương Mỹ biết… Tôi cũng thích cô ấy!
- Chẳng khác nào như đang viết di thư cả, điềm xấu đó!
Bạch Ngọc Lan tinh tế cảm nhận hương vị thuốc lá lan tỏa trong miệng mình, cảm khái nói:
- Tôi thật sự không ngờ được, hóa ra là tảng đá cũng có thể trở nên đầy tình cảm ướt át đến như vậy…
- Chó má, tôi từng đọc qua rất nhiều rất nhiều sách vở rồi, bụng đầy ý
thơ, chỉ là khinh thường không thèm nói cho mấy gã đầu to các người biết mà thôi!
Hứa Nhạc khoác chiếc ba lô hành quân lên vai, cầm lấy
khẩu súng trường bắn tỉa 2126 mà Hùng Lâm Tuyền vừa mới đưa qua, quấn
lên bên ngoài bộ áo giáp chống đạn thêm vài băng đạn nữa, hướng về phía
đám đội viên phía sau đơn giản phất phất tay mấy cái, sau đó hướng xuống lưng chừng núi xa xa phía dưới mà phóng đi. Bản thân hắn cũng bị một
vài vết thương nhẹ, thế nhưng khi bắt đầu chạy đi lại vẫn như cũ nhanh
lẹ đến như thế, giống như một đầu linh đương đang nhẹ nhàng sãi từng
bước dài phóng đi trên sườn núi, dùng một loại tốc độ khiến cho dám đội
viên Tiểu đội 7 nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, dần dần biến mất, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong khu rừng tối đen bên dưới.