- Ba vầng trăng chiếu sáng rạng ngời, chiếu rọi vườn rau cô hàng xóm… Ba vầng trăng chiếu sáng rạng ngời xuống mặt đất, nuốt chửng vườn rau cô
hàng xóm… Ba vầng trăng không còn nữa, cô hàng xóm cũng nơi đâu rồi… Ba
vầng trăng đã xuất hiện lại rồi, cô hàng xóm nơi đâu mà chưa trở về?
Một đêm nào đó, ánh trăng của ba vầng mặt trăng hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc khuyết hoặc tròn chiếu rọi sáng ngời, chiếu thẳng xuống khu quân doanh
im lặng. Một mảnh ngân quang sáng ngời chiếu lên một mảnh liên miên
những nóc nhà lố nhố, một thanh âm có chút thô hào nhẹ giọng ngân nga
một câu dân ca quan thuộc. Giọng ca vang vọng khắp nơi trong đêm thanh
vắng, biến thành một khúc nhạt đệm vô cùng không hài hòa trong cảnh đêm
xinh đẹp như thế này.
Đây là một bài dân ca quen thuộc của Đại
khu Tây Lâm, nội dung chính là kể lại cuộc sống của đám dân chúng Liên
Bang bị giam hãm lại trên vùng địch quản lý, trong khoảng hơn mười năm
mà khỏa hành tinh 163 bị Quân viễn chinh Đế Quốc chiếm đóng. Xã hội Liên Bang tại Đặc Khu Thủ Đô hoặc vô tình hoặc cố ý mà lãng quên đi cái khỏa hành tinh trong số ba tinh cầu đã bị rơi vào tay giặc này. Nhưng mà đám dân chúng bản địa tại Đại khu Tây Lâm thì mãi cho đến bây giờ vẫn không cách nào quên được. Bài dân ca này sớm đã lan truyền rộng rãi khắp nơi
tại Đại khu Tây Lâm. Đám đội viên của Tiểu đội 7 mặc dù không có ai xuất thân từ Tây Lâm cả, nhưng mà ở tiền tuyến sinh hoạt một thời gian như
vậy, mọi người ai cũng thuộc lòng bài dân ca này.
Hứa Nhạc lúc
này đang ngồi trên một cái ghế dựa ngay phía sau cửa phòng, trên miệng
phì phèo điếu thuốc lá, ngẩng đầu nhắm nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Hiện tượng thiên văn ba cái mặt trăng đồng thời chiếu rọi trên khỏa tinh cầu này nghe nói còn kéo dài thêm bốn mươi sáu ngày nữa, bản thân mình
thì còn phải bị tạm giam thêm bao nhiêu ngày nữa đây?
- Tôi nói này, giọng ca của tôi thế nào, anh dù sao cũng phải nói vài câu thể hiện ý kiến của mình đi chứ.
Giọng ca khàn khàn chói tai của Hùng Lâm Tuyền nhất thời dừng lại, cất
giọng trầm đục mà hỏi. Khu căn cứ hình thoi này được bố trí trên một
vùng cao nguyên, giọng hát của gã này tuy rằng không phải rất cao, thế
nhưng không khí mùa này đặc biệt khô hanh, hơn nữa đám quân nhân thô hào này vẫn đều có thói quen thuốc không rời khỏi cặp môi, cho nên giọng
nói so với ngày xưa cũng càng thêm thô khan hơn nhiều, bề ngoài cặp môi
không ngừng nứt nẻ khô quắt.
- Hắc, nói thật, thiệt tình là không thể nào nghe lọt lỗ tai!
Hứa Nhạc ngồi phía sau khung cửa mở rộng, mỉm cười nhìn Hùng Lâm Tuyền
nhàn nhạt nói. Hắn hiểu rất rõ ràng, mấy gã gia hỏa này chính là sợ bản
thân mình bị tạm giam quá mức cô đơn, nhàm chán, cho nên mới dùng biện
pháp này, thay phiên đến đây trò chuyện giúp mình giết thời gian.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 vốn dĩ cực kỳ phẫn nộ, chuẩn bị bất cứ thời khắc nào cũng có thể điên cuồng phẫn nộ bùng dậy, ngày hôm nay cũng đã
trở nên bình tĩnh lại, bởi vì những chuyện tình phát sinh kế tiếp, khiến cho bọn họ tìm không ra bất cứ lý do gì để mà bộc phát sự phẫn nộ của
mình.
Bộ Chỉ Huy tiền tuyến của Quân đội Liên Bang điều tra ra
được hiện tượng bất thường bên trong quân doanh, đã làm ra một quyết
định cực kỳ anh minh, một phen đem Hứa Nhạc từ trên Chiến hạm Liên Bang
chuyển dời xuống mặt đất, tạm giam ngay tại bên trong doanh trại của
chính Tiểu đội 7 của mình… Cái này đến tột cùng có tính là đang bị tạm
giam hay không đây? Ngoại trừ không thể đi ra khỏi gian phòng, tự do
hành động, cuộc sống của hắn vốn cũng không có bất cứ vấn đề gì cả, thậm chí ngay cả cánh cửa căn phòng cũng không có đóng lại.
Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng có hai gã Hiến Binh đứng sững giống hệt như hai pho tượng bình thường vậy.
Có điều cũng may, trong mấy ngày hôm nay, Hứa Nhạc mãi vẫn luôn thành
thành thật thật đứng ở trong phòng, ngay cả một ngón tay cũng không hề
vượt qua khỏi giới tuyến, chỉ là mãi vẫn không đợi được biện pháp khiển
trách cụ thể từ bên phía Thủ Đô Tinh Quyển kia truyền đến. Bất luận là
chính thức bắt giam, hoặc là áp giải về Tòa án Quân sự chịu thẩm tra,
hay là trực tiếp quẳng thẳng vào nhà giam quân sự Khuynh Thành… Cho dù
kết quả có tệ hại đến mức nào đi chăng nữa, cũng còn tốt hơn cái kết quả chờ đợi không có chút tin tức nào như thế này.
Trong một chuỗi
ngày cuộc sống nhàm chán như thế này, hắn thường xuyên kéo băng ghế ra
bên cạnh trước cửa mà ngồi như thế này, hưởng thụ những điếu thuốc lá mà đám đội viên không ngừng chuyển vào cho hắn, hoặc cùng bọn chúng nói
chuyện phiếm, nghe những ca khúc khó nghe có, thô tục có của bọn chúng,
nghe xong thì cất giọng chê bai, sau đó cười rộ lên vui vẻ.
Hắn
cảm giác như lúc này bản thân mình đã một lần nữa quay về đến Đông Lâm,
biến thành một gã thợ mỏ tuổi già thất nghiệp, đang trầm mặc ngồi ở bên
lề đường, ngắm nhìn đám con nít chơi đùa, cười nói, trên mặt tràn ngập
những dấu vết năm tháng hằn sâu, khiến cho những nếp nhăn cứng cỏi cũng
được giãn ra không ít…
Tựa như lúc này, trong đêm khuya, đám người Tiểu đội 7 tổ chức một buổi biểu diễn dân ca nho nhỏ vậy.
o0o
Ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, không khí đặc biệt khô ra, thuốc lá
cháy phổi, Hứa Nhạc quẳng đi nửa điếu thuốc lá còn dư lại trong tay
mình, khẽ liếm nhẹ cặp môi có chút nứt nẻ của mình, nghi hoặc nhìn chằm
chằm về phía cái USB lưu trữ dữ liệu mini mà vừa từ bên kia cánh cửa vói tay chuyển cho. Hắn nối chiếc USB vào trong cái điện thoại di động cá
nhân của mình, nhìn thấy những hình ảnh mới xuất hiện trên màn hình nhỏ, cặp mày hắn nhịn không được thoáng nhăn lại một chút.
Hai gã
Hiến Binh sắc mặt không chút biểu tình giữ nhiệm vụ canh giữ ở trước
cửa, lúc này rốt cuộc cũng nhíu mày lại. Mấy ngày hôm nay bọn họ canh
gác ở đó, bị đủ các loại phương thức, hoạt động an ủi của đám đội viên
Tiểu đội 7 làm cho phải chịu đựng một cách vô cùng vất vả, lúc này nhìn
thấy tựa hồ như là đối phương đã vi phạm điều lệ tạm giam, tiến hành ‘âm thầm’ truyền đạt tin tức ngay trước mặt bọn họ, rốt cuộc nhịn không
được, muốn lên tiếng ngăn cản một chút.
Đúng vào trong lúc này,
Bạch Ngọc Lan đang dùng tư thế truyền thống đứng dựa vào bức tường ngay
bên cạnh cánh cửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai gã Hiến
Binh kia, ánh mắt lạnh như băng, giống hệt như hai thanh đao thanh tú
vừa rút ra khỏi vỏ. Hai gã Hiến Binh bị hắn liếc mắt nhìn, nhất thời
rung lên, lui lại đứng vào chỗ cũ.
Hứa Nhạc đưa tay tắt đi những hình ảnh hiển thị ra trên màn hình điện thoại xách tay cá nhân của
mình, liếc nhìn Lan Hiểu Long, căm tức nói:
- Cậu nghĩ một người cô đơn không ai nói chuyện, thì nên xem mấy loại phim sex này à?
Lan Hiểu Long nhún nhún vai, dùng loại ngữ khí đương nhiên theo lẽ thường mà nói:
- Chẳng lẽ nghe mấy bài dân ca không lọt vào tai kia cũng có thể xem là giết thời gian được hay sao?
Hứa Nhạc mặc kệ không thèm để ý đến hắn nữa, nghĩ thầm nếu như ta có
muốn xem mấy bộ phim sex kiểu này, tùy tiện bảo lão già kia đem mấy chục bộ tới cũng được, hiệu quả lập thể hiển thị ngay trong đầu của mình,
xem còn rõ ràng hơn rất nhiều, cái này của ngươi có tình là hưởng thụ
kiểu gì đây chứ?
Đúng vào thời điểm này, hắn nhìn thấy ở chỗ cửa chính bên ngoài doanh trại, có một gã chiến sĩ mặc trang phục Sư đoàn
Thiết giáp, biểu tình sùng sùng bái bái, tiến đến với ánh mắt thăm dò,
cùng với mấy gã đội viên Tiểu đội 7 phụ trách thủ vệ bên ngoài cổng hàn
thuyên nói chuyện mấy câu, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía căn phòng mà
Hứa Nhạc đang bị tạm giam, tiến hành một động tác kính chào theo kiểu
Quân đội, sau đó mới vô cùng luyến tiếc không nỡ mà rời đi.
Hứa Nhạc bật ra một nụ cười sảng khoái.
Mấy ngày hôm nay, đám chiến sĩ của các chi bộ đội khác ở bên ngoài
doanh trại của Tiểu đội 7 đột nhiên thường xuyên đi ngang qua nơi này
nhiều hơn trước rất nhiều. Đủ các loại lý do được bọn chúng đưa ra, đủ
các loại phương thức cũng muốn được dừng lại ở bên cạnh cổng doanh trại
lâu hơn một chúng, dùng ánh mắt giống như nhìn thấy thần tiên mà nhìn
đám đội viên của Tiểu đội 7 cùng với gã Chủ quản đại nhân vốn đã rất nổi danh của bọn họ, hiện tại thanh danh càng vang dội hơn trước rất nhiều.
Các chiến sĩ khác bên trong khu căn cứ hình thoi này, thông qua đủ các
loại con đường, đã biết được sự kiện xung đột giữa đám người của Cục
Hiến Chương cùng với Tiểu đội 7. Nếu như nói loại xung đột cực kỳ chênh
lệch này có thể dùng một loại hình tượng để diễn tả, chính là con kiến
mà muốn đá voi, như vậy thì cái tin tức mang tính bùng nổ, Hứa Nhạc ở
trên Chiến hạm chỉ huy đánh quan viên Cục Hiến Chương đến mức tàn phế,
lại sớm lan truyền khắp nơi trong toàn khu căn cứ.
Đám quân nhân sĩ quan, binh lính Liên Bang cùng với đám tiểu tổ lắp đặt thiết bị điện tử vừa mới từ các vùng núi rút trở về căn cứ, từ trước đến nay vẫn luôn không ưa nổi tác phong của đám người Cục Hiến Chương, lại sợ sợ hãi
hãi, mơ hồ kinh sợ bọn họ, trong lòng đối với chuyện này vẫn luôn trầm
trồ khen ngợi, huơ tay múa chân hưng phấn vô cùng. Nhưng bọn họ cũng đều bắt đầu lo lắng cho kết cuộc của Hứa Nhạc và đám người Tiểu đội 7.
Những hành động giả vờ đi ngang qua thường xuyên như thế này, ngoại trừ
cảm giác tò mò hưng phấn ra, kỳ thật cũng là một loại động thái mà đám
quân nhân sĩ quan, quan binh dùng để biểu đạt sự duy trì ủng hộ một cách âm thầm vô lực mà đặc biệt thú vị của chính mình.
o0o
- Có thể nào để cho chúng tôi vào nói chuyện tán gẫu mấy câu riêng với
ông chủ được không? Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đặc biệt đâu. Chỉ là
thuần túy muốn tâm sự riêng mấy chuyện gần đây mà thôi.
Bạch
Ngọc Lan thu hồi bàn chân phải đang chống lên tường phía sau lưng mình,
từ trong cái túi áo quân dụng vô cùng thành thạo lấy ra một hộp thuốc
lá, đưa cho hai gã Hiến Binh đang phụ trách canh gác Hứa Nhạc một người
một điếu, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của bọn họ, nhìn về phía khuôn
mặt có chút non nớt, có chút khó xử của bọn họ, nhẹ nhàng cất giọng nói
ôn nhu nhỏ nhẹ của mình.
- Cái này… không phù hợp với quy định…
Một gã Hiến Binh có chút do dự trả lời.
- Mấy ngày hôm nay các người hẳn cũng rất rõ ràng tính cách của Lão Đại chúng ta rồi. Hắn sẽ không bỏ chạy đâu. Đương nhiên, nếu như hắn muốn
bỏ chạy, các người khẳng định cũng không ngăn cản nổi.
Bạch Ngọc Lan châm điếu thuốc cho bọn hắn.
Hai gã Hiến Binh cầm điếu thuốc lá đã được châm, bộ dáng giống hệt như
là đang cầm một thanh sắt nóng đỏ vừa lấy trong lò lửa ra vậy, biểu tình khẩn trương dị thường. Tuy rằng đối phương cũng không hề uy hiếp bản
thân mình lời nào, nhưng mà nhìn thấy đám hán tử ở dưới tàng cây cổ thụ
cách đó không xa hướng về phía này tung tung lên mấy khẩu súng quân dụng hạng nặng, trong lòng vẫn như cũ cảm giác thấy có chút bất an. Càng
quan trọng hơn chính là, đám thượng tầng Quân đội Liên Bang sử dụng loại phương thức giống như đùa bỡn thế này để mà tạm giam Trung Tá Hứa Nhạc, đã đại biểu cho một loại thái độ nào đó.
Sau khi trầm mặc một
lúc, hai gã Hiến Binh mấy ngày nay mãi làm hai pho tượng đá, rốt cuộc
cũng thả lỏng thân thể, chậm rãi nhích thân rời khỏi cánh cửa, bị đám
đội viên Cố Tích Phong vô cùng thân thiết mà vui vẻ hoan nghênh, ôm vai
bá cổ dắt vào một gian phòng bên cạnh, sau đó bên trong căn phòng đó
liền vang lên thanh âm cụng ly bia sảng khoái.
Hứa Nhạc vẫn như
cũ ngồi bên trong cánh cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt được ánh mặt trời
chiều chiếu rọi của Bạch Ngọc Lan, im lặng chờ đối phương mở miệng
trước.
- Hiện tại bên trong khu căn cứ này có rất nhiều người
cũng đều đang nói, Trung Tá Hứa Nhạc là một con chó không biết sủa nhưng biết cắn người…
Bạch Ngọc Lan nở nụ cười mỉm nói:
- Đương nhiên là đánh giá theo mặt tốt.
- Tôi cũng không nghe được chuyện này!
Hứa Nhạc trả lời, biết những lời đánh giá của đám quân nhân sĩ quan
cùng binh lính bên trong căn cứ kia đại khái là đánh giá về tính cách
trầm mặc mà chất phác bình thường của mình, cùng với một sự kiện đột
ngột lóe lên trong đầu. Hắn thoáng trầm mặc một lát sau mới mang theo
chút suy nghĩ mà nói:
- Kỳ thật tôi cũng không phải lúc nào cũng trầm mặc giống như vậy đâu. Khi còn thiếu niên, kỳ thật tôi cũng thường xuyên đanh đá chua ngoa vô cùng, lại rất nhiều lời nữa, so sánh cũng
không kém Lan Hiểu Long chút nào đâu.
Lan Hiểu Long lúc này so
với trước đây cũng đã trầm mặc hơn rất nhiều rồi, khi nghe đến những lời này của Hứa Nhạc, cũng chỉ là nhún nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý.
Bạch Ngọc Lan thầm nghĩ, cuộc sống thời niên thiếu của ông chủ từ trước đến nay luôn là một điều bí ẩn, ở chung một thời gian dài đến như vậy,
bên trong Tiểu đội 7 cũng không có bất luận kẻ nào biết được.
-
Về sau tôi lại phát hiện ra nắm tay của mình so với lời nói càng có lực
lượng nói chuyện hơn, cho nên hiện tại tôi cơ bản cũng không muốn nói
cái gì nữa, chỉ thích sử dụng nắm tay mà nói chuyện hơn thôi.
-
Tôi cũng biết, nhưng mà khi nghe được anh ở trên Chiến hạm Vũ trụ một
phen đánh gã quan viên Cục Hiến Chương kia trở thành tàn phế, vẫn như cũ cảm thấy có chút giật mình.
Bạch Ngọc Lan cụp mi mắt xuống, chậm rãi nói:
- Trước kia Tiểu đội 7 từng tiếp nhận rất nhiều công việc trong bóng
tối của Chính phủ Liên Bang, cũng đã từng phối hợp làm việc với dám
người Cục Hiến Chương rất nhiều lần, tôi biết rõ ràng Cục Hiến Chương
không dễ chọc chút nào, phi thường không dễ chọc vào.
- Hiến
Chương là chết, mà con người là sống, nhưng mà các quan viên của Cục
Hiến Chương cũng đều thật sự giống như người chết vậy. Tuy rằng nghe nói ở bên trong tràng đại lâu kia của Thủ Đô Tinh Quyền, bọn họ cũng giống
hệt như đám tiểu tử trong tổ mình vậy, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, đâu hề có bộ dáng lạnh lùng như thế đâu.
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa ý cười của Hứa Nhạc, nói:
- Chẳng qua tối hôm qua, trên Chiến hạm Vũ trụ đã truyền đến một tin
tức kinh người, cái gã quan viên Cục Hiến Chương họ Ngưu bị anh đánh bất tỉnh kia, đã được chuyển về Chủ tinh Tây Lâm tiếp nhận trị liệu, nhưng
mà Cục Hiến Chương cũng không hề đưa ra bất cứ hình thứ khiển trách gì
cụ thể đối với anh cả. Còn có một chuyện tình thật sự làm cho người ta
không thể nào hiểu nổi… Nghe nói cái tiểu tổ Cục Hiến Chương kia đã bị
bên phía Thủ Đô Tinh Quyển tiến hành phê bình cực kỳ nghiêm khắc.
Hứa Nhạc biểu tình bình tĩnh, cho dù đám bằng hữu bạn bè bên cạnh cùng
với ở phương xa đang vô cùng lo lắng cho sự an nguy của hắn, thế nhưng
bản thân hắn cũng không hề có bất cứ chút sầu lo nào cả, lạnh nhạt nói:
- Kỳ thật mấy ngày hôm nay tôi vẫn một mực suy nghĩ, cảm thấy Cục Hiến
Chương kỳ thật vẫn rất trọng thị đối với Tiểu đội 7, ngoại trừ chúng ta
ra, cậu xem thử xem những tiểu tổ khác trong công ty, cùng với đám người của hai công ty Hắc Ưng, Lam Điểu, cùng với đám người của Thanh Long
Sơn, có ai còn được phân phối cho một gã quan viên kỹ thuật của Cục Hiến Chương hay không?
Bạch Ngọc Lan nói cho Hứa Nhạc biết những tin tức mà hắn vừa mới dọ thám ra được, kỳ thật là muốn thông qua phản ứng
của Hứa Nhạc, nhìn xem chuyện tình lần này có phải là có quan hệ gì với
hắn hay không. Lúc này Hứa Nhạc trả lời lại hoàn toàn không giải tỏa
được những nghi vấn của hắn.
o0o
Trong Hạm đội Liên Bang đang không ngừng tuần du bên ngoài tầng khí quyển của tinh cầu 163,
chiếc Chiến hạm Chỉ huy cũng không phải là chiếc Chiến hạm lớn nhất,
cũng không phải là bắt mắt nhất. Bên trong đại sảnh chỉ huy của chiếc
Chiến hạm thứ hai ở phía trước Hạm đội, vị quan chỉ huy cao nhất của Bộ
Chỉ Huy chiến trường này, Dịch Phó Tư lệnh, đang trầm mặc ngồi trên
chiến ghế chỉ huy rộng lớn, tách cà phê đặt bên cạnh tay ông ta đã sớm
lạnh lẽo, nổi lòng của vị Tướng quân thế nhưng cũng không có cách nào
hoàn toàn bình tĩnh cả.
Thân là một vị quan chỉ huy cao cấp đã
từng thân kinh bách chiến như ông ta, chiến sự kịch liệt ở phía dưới
tinh cầu 163 cũng không thể nào khiến cho cảm xúc của ông ta dao động
quá mức lợi hại như thế này được. Ngược lại, sự phản ứng của Cục Hiến
Chương ngày hôm qua, đã khiến cho ông ta cảm thấy chấn kinh vô cùng mạnh mẽ.
Để cho Hứa Nhạc ở bên trong doanh trại của Tiểu đội 7 tiến
hành tạm giam, chính là quân lệnh do đích thân ông ta tự mình ký tên.
Động tác này chính là muốn bảo hộ cho tương lai của Quân đội Liên Bang,
che chở cho đứa con cưng của Quân đội, vốn là chuyện tình đương nhiên
theo lẽ thường. Chỉ là ông ta chợt nghĩ đến, bên phía Phí Thành cùng với Trâu Ứng Tinh rất khó có thể trực tiếp gây ảnh hưởng với bên phía của
Cục Hiến Chương. Có thể từ trong tay của Đệ Nhất Hiến Chương mà cứu vớt
Hứa Nhạc, đại khái cũng chỉ có vị phu nhân ở phía hậu sơn núi Mạc Sầu
kia mà thôi. Dù sao mối quan hệ giữa Thai Gia và Hứa Nhạc cũng xem như
là thân thiết, mà Cục trưởng Cục Hiến Chương kia lại vừa vặn cũng là họ
Thai.
Ai mà biết được rằng, mấy ngày hôm nay phía hậu sơn núi
Mạc Sầu mãi vẫn không có động tĩnh gì là sẽ ra tay cả, thế nhưng Hứa
Nhạc lại vẫn như cũ bình yên không có việc gì cả, trong cuộc sống tạm
giam kia lại có thể bình an tự tại như thế.