Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cũng không có bất cứ động thái nào là sẽ ra tay, nhưng bên phía đại lâu của Cục Hiến Chương cũng không có bất cứ
cơn gió cấp chín nào thổi về phía này cả, chuyện này thật sự khiến cho
rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc cùng với sửng sốt, càng khiến cho Dịch Phó Tư lệnh sau đầu truyền đến từng trận cảm giác lạnh gáy.
Tuy rằng ông ta cùng với rất nhiều những tướng lãnh cao cấp của Quân đội Liên Bang, dùng ánh mắt giống như nhìn một con chim quý vừa mới nở ra
khỏi trứng mà nhìn mỗi một bước đi của Hứa Nhạc ở trên tiền tuyến, cũng
biết sự mong đợi của vị Lão Sư Đoàn Trưởng tại Phí Thành đối với gã
thanh niên trẻ tuổi này. Nhưng mà trơ mắt nhìn thấy một màn kỳ quái phát sinh trên người gã thanh niên này, thật sự là làm cho ông ta cảm thấy
khó có thể lý giải nổi, thậm chí còn có thể nói là không thể nào tưởng
tượng nổi.
Còn cái gã quan viên Cục Hiến Chương bị Hứa Nhạc đánh đập đến mức hôn mê kia, đã bị trực tiếp chuyển về Chủ tinh Tây Lâm tiến hành điều trị. Điều khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy khiếp sợ chính là, Cục
Hiến Chương cũng không hề lập tức đưa ra bất cứ ý kiến xử phạt gì đối
với Hứa Nhạc cả, ngược lại còn nghiêm khắc khiển trách tiểu tổ kỹ thuật
của Cục Hiến Chương tại tiền tuyến này, thậm chí những lời lẽ khiển
trách còn đặc biệt nghiêm khắc vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
Cái này là có ý nghĩa như thế nào? Có nghĩa là Cục Hiến Chương cũng
không định sẽ truy cứu trách nhiệm lần này của Hứa Nhạc, mà ngược lại
bởi vì sự phẫn nộ phát tác của gã Trung Tá trẻ tuổi này lại còn hướng về thuộc hạ của mình mà bày ra bộ mặt lãnh khốc nhất của chính mình? Không có bất cứ ai lại có gan đi tin tưởng vào loại suy luận này. Dịch Phó Tư lệnh cũng chính là như thế. Ông ta nhìn xuyên thấu qua cửa sổ Chiến hạm nhìn xuống mặt đất bên dưới. Lọt vào tầm mắt của ông ta là những chiếc
Chiến hạm màu xám trắng, những hệ thống rada cùng với xa hơn trong tầm
mắt là khỏa tinh cầu với một màu lam nhạt và màu vàng đất không ngừng
lóe lên những đốm lửa giao tranh, nhất thời lâm vào trầm mặc.
o0o
Đặc Khu Thủ Đô trên Tinh cầu S1, phía cuối cái đại lộ một chiều kia,
bên trong đại lâu của Cục Hiến Chương màu xám dưới hàng cây bóng mát,
đang phát sinh một buổi nói chuyện có quan hệ đến sự kiện khiến cho vô
số người đau đầu này.
- Cả ngày làm việc, cũng chỉ biết ôm khư
khư lấy cái điều lệ chết đó mà công tác, ở trước mặt Quân đội Liên Bang
lại còn muốn đóng vai trò người xét xử cùng với người dẫn đường. Nếu như tôi là một gã quân nhân sĩ quan ở bên ngoài tiền tuyến, chỉ sợ lúc này
đã ôm lên khẩu Tạp Yến, lia một vòng, một phen giết chết sạch sẽ toàn bộ mấy tên gia hỏa kia rồi.
Vị Thai Cục trưởng già nua lúc này
đang giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái màn hình phía trước bàn làm
việc của mình, khóe môi có chút nhăn nheo chợt nhếch lên, lộ ra một nụ
cười trào phúng lạnh lùng đến thấy xương, tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Bọn họ ngồi bên trong tòa đại lâu này thì lúc nào cũng thể hiện như
một thành viên bên trong gia đình vậy, ôn nhu hòa thuận, bày chuyện nói
cười, bình thản trầm mặc, tựa hồ như mỗi người đều là những Giản Thủy
Nhi vui vui vẻ vẻ, ngây thơ hồn nhiên vậy, thỉnh thoảng chọc cười, pha
trò giỡn hớt, để cho trong văn phòng cùng với bên dưới lòng đất vĩnh
viễn luôn tràn ngập tiếng nói cười ấm áp… Tôi nói thế nào cũng không
tưởng tượng ra nổi, một đám quan viên như thế, một khi đi ra ngoài công
tác, cũng liền ngay lập tức biến thành những gã người máy lạnh lùng
không tình cảm…
Trợ lý Thôi Tụ Đông thoáng trầm mặc một lát sau, mới có chút bất an, mỉm cười trả lời:
- Những quan viên từ trong Cục Hiến Chương đi ra ngoài công tác, bản
chất bên trong vẫn là có chút cảm giác về sự ưu việt, nói thế nào đi
nữa, dù sao thì chuyện chúng ta làm liên lụy đến sự an nguy của cả Liên
Bang. Cuối cùng thì cũng nên để những nhân viên ra ngoài công tác ngoại
trừ có được quyền hạn cao cấp ra, cũng nên đạt được sự phối hợp thật tâm của các đơn vị ban ngành khác của Liên Bang mới đúng.
Thai Cục trưởng khẽ phất phất tay, ngăn cản câu giải thích của Thôi Tụ Đông, chậm rãi nói:
- Có quyền hạn cao cấp, nếu như muốn người khác thật tình phối hợp, thì cũng không cần phải nghĩ dùng quyền lực mà áp người. Còn về việc nói
đến cảm giác về sự ưu việt, cũng chỉ là một đám nhân viên phục vụ mà
thôi, thật không hiểu nói cái thứ cảm giác về sự ưu việt vô nghĩa này là từ đâu mà đến đây.
Khóe môi của Lão Cục trưởng lại nhếch lên thêm chút nữa, ý cười càng ngày càng khó hiểu hơn nhiều, tiếp tục chậm rãi nói:
- Sự an uy tương lai của Liên Bang vĩnh viễn có mối quan hệ chặt chẽ
với lão già kia ở bên dưới lòng đất, cùng với đám nhân viên phục vụ,
hoặc nói đúng hơn là đám người lao công chúng ta, thì có mối quan hệ cái rắm gì cơ chứ?
Thôi Tụ Đông trầm mặc cười khổ một tiếng, hắn
biết Thai Cục trưởng nói chính là tình hình thực tế, chỉ có điều đám dân chúng bình thường cùng với các ban ngành khác trong Liên Bang, quả thật không biết về các quy trình kỹ thuật bên trong của Cục Hiến Chương.
Quang huy bao phủ khắp mọi nơi trong vũ trụ, cảm giác thần bí cao cao
tại thượng cùng với những điều lệ kỷ luật vô cùng khắc nghiệt của Cục
Hiến Chương khiến cho cái cơ cấu này càng trở nên thần bí, càng trở nên
thâm trầm hơn, cho nên đám nhân viên công tác của Cục Hiến Chương khi đi ra ngoài mới nhận được sự tôn sùng cùng với kính sợ nhiều như vậy.
Nếu không xảy ra chuyện gì quan trọng ngoài ý muốn, ví dụ như là đột
nhiên bên phía Nghị Viện có đến hai phần ba Nghị viên Liên Bang hợp lực
phản đối, trợ lý Thôi Tụ Đông gần như chắc chắn là vị Cục trưởng Cục
Hiến Chương kế nhiệm sau khi vị Thai Cục trưởng về hưu dưỡng già. Nhưng
mà đối mặt với vị Lão Cục trưởng đã chính một tay bồi dưỡng mình này,
hắn không thể nào biểu đạt quá nhiều những sự khuyên giải cùng với phản
đối được. Tối ngày hôm qua, đích thân Thai Cục trưởng đã đặt bút ký tên
vào văn kiện, hướng về phía tất cả các quan viên Cục Hiến Chương đang
công tác tại tiền tuyến Tây Lâm kia khiển trách vô cùng nặng nề, hạ một
bậc lương toàn bộ đám người bọn họ, tuyệt không một chút bao che nào.
Không biết sau lần này rồi, có thể khiến cho mối quan hệ đang vô cùng
căng thẳng giữa đám quan viên kia và bên phía Quân đội Liên Bang có đỡ
hơn được chút nào không.
- Hiện tại điều mà tôi lo lắng nhất, chính là cái cấp bậc quyền hạn của vị Trung Tá Hứa Nhạc kia.
Thôi Trợ lý nhìn về phía khuôn mặt có chút mệt mỏi của Thai Cục trưởng, ngữ khí có chút bất an nhắc đến cái đề tài nóng bỏng:
- Hiện tại thông qua đủ các loại phương pháp, cũng không thể nào điều
tra ra được quyền hạn cấp bậc chính xác của hắn. Nhưng mà căn cứ vào báo cáo truyền về cùng với trực tiếp báo cáo của Bạch Tam Linh cùng với sự
xác nhận của một gã quan viên thư ký khác tại căn cứ, hắn quả thật có
được quyền hạn cấp bậc I. Nếu thật sự là như thế, như vậy thì trình tự
khởi động hệ thống mạng lưới cuối cùng trên tinh cầu 163, xác thực là do từ phía hắn phát ra.
- Có ba cái vấn đề.
Vẻ mặt của Thai Cục trưởng nhất thời trở nên ngưng trọng lên một chút:
- Thứ nhất, hắn từ lúc này lại có được cái quyền hạn này. Thứ hai, hắn
vì cái gì lại có thể có được loại quyền hạn này. Thứ ba, tại sao ở trong khu vực lắp đặt thiết bị trung tâm ngoài vùng hoang dã như vậy, trong
tay hắn cũng không có bất cứ số liệu tham số tiến hành khởi động, cũng
không có bất cứ thiết bị điện tử chuyên dụng nào, hắn là dùng phương
pháp gì để mà ra mệnh lệnh cho Máy vi tính Trung ương tiến hành khởi
động toàn bộ mạng lưới?
Thai Cục trưởng chậm rãi nhắm lại hai mắt nhăn nheo của mình, trầm giọng nói:
- Chúng ta kỳ thật cũng biết rõ ràng, Trung Tá Hứa Nhạc chính là cái
tình huống dị thường số 72. Chúng ta trước đến giờ vẫn luôn một mực để ý đến hắn. Nhưng mà ai có thể giải thích được ba cái vấn đề này đây? Nhất là cái vấn đề cuối cùng kia. Các thông đạo theo dõi số liệu tín hiệu
trên Chiến hạm Vũ trụ, vốn là không có bất cứ thông đạo nào có thể giúp
hắn tiến hành liên lạc với cỗ Máy vi tính Trung ương kia. Vậy ai có thể
giải thích vấn đề này đây?
- Không thể giải thích được!
Thôi Tụ Đông cũng nghiêm túc trả lời.
Thai Cục trưởng thoáng trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới mở ra hai
mắt, dùng ánh mắt lúc này đã có chút đục ngầu của mình, nhìn về phía cái màn hình lớn phía trước bàn làm việc, nơi mà có vô số những chữ cái màu trắng tươi, giống như một thác nước khổng lồ không ngừng rơi xuống,
thanh âm bình tĩnh đến cực điểm:
- Lão gia kia, ba cái vấn đề này, ông có thể trả lời được cho tôi một chút không?
Những chữ cái màu trắng tươi đang không ngừng trút xuống trên cái màn
hình kia chợt có một vài chữ dừng lại, lóe sáng lên, bay ra giữa màn
hình, ngưng tụ lại một hàng, làm thành một dòng chữ rõ ràng:
-
Việc cấp quyền hạn danh sách cấp bậc thứ I của Trung Tá Hứa Nhạc, hoàn
toàn phù hợp với những điều lệ và quy định của Đệ Nhất Hiến Chương.
Ngoại trừ một dòng chữ này, cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang lạnh
như băng kia cũng không có đưa thêm bất cứ thuyết minh bổ sung chi tiết
nào nữa cả.
Thế nhưng một câu trả lời này của nó, đối với hai vị lãnh đạo cao nhất của Cục Hiến Chương trong căn phòng này, đã từng nhìn thấy qua vô số trường hợp kỳ quái, cũng vô cùng quen thuộc với cách trả lời nửa vời như thế này của Máy vi tính Trung ương. Bọn họ biết rất rõ
ràng, câu trả lời này đại biểu cho việc trao tặng cấp bậc quyền hạn kia
thuộc loại tuyệt mật.
- Loại tuyệt mật mà ngay cả tôi cũng không có quyền hạn được biết đến, vậy nó là cái tuyệt mật gì chứ? Những hình
ảnh sao chổi của thời trước Đại tai nạn à? Hay là những hình ảnh sinh
hoạt chốn phòng the của đám tiểu tổ năm người kia?
Khóe môi của Thai Lão Cục trưởng lại một lần nữa nổi lên một tia mỉm cười trào phúng, mà lần này lại là sự tự giễu chính mình.
Cái văn phòng này của Cục Hiến Chương, từ một ý nghĩa nào đó mà nói,
thậm chí so với Dinh thự Tổng thống càng quan trọng hơn một chút. Lúc
này bên trong gian phòng này tràn ngập một mảnh trầm mặc cùng với tĩnh
mịch, đã rõ ràng thể hiện ra được, quyền hạn cấp bậc của Hứa Nhạc, là
một chuyện tình khiến cho hai người cảm thấy phức tạp đến thế nào.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu sau, cặp mắt vốn đục ngầu của Thai Cục
trưởng đột nhiên hiện lên một đạo quang mang, bình tĩnh nói:
- Cái quyền hạn kia là được cấp vào thời điểm nào?
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lần này cũng không có một chút do
dự nào, đưa ra một cái thời điểm vô cùng rõ ràng cụ thể, nói rõ ràng
ngày, tháng, năm, thậm chí còn chuẩn xác đến từng đơn vị phút, giây nữa.
- Lúc đó Hứa Nhạc đã rời khỏi Đại khu Đông Lâm, đến Thủ Đô Tinh Quyển,
tiếp nhận Chủ quản của Tiểu đội 7, trước khi diễn ra sự kiện ám sát Mạch Đức Lâm!
Thôi Tụ Đông trong khoảng thời gian hơn một năm nay,
vẫn luôn một mực âm thầm quan sát Hứa Nhạc, chính là một trong những
nhân vật cực kỳ hiếm hoi biết rõ ràng thân phận chân thật của Hứa Nhạc.
Hắn cảnh giác mà bất an đem tất cả những sự kiện đã từng phát sinh ở
trên người của Hứa Nhạc, khắc sâu ở trong đầu mình, rõ ràng đến từng cột mốc thời gian cụ thể nhất, cho nên lúc này mới có thể rất nhanh nói ra
một câu như thế.
Thai Cục trưởng lại trầm mặc thêm một lúc thật
lâu nữa, sau đó mới hít mạnh một hơi thở thật sâu, mang theo một tia cảm khác đã được ngưng kết trong suốt kiếp sống năm mươi năm công tác trong Cục Hiến Chương này, khẽ mỉm cười nhạt nói:
- Con người, vẫn là vĩnh viễn không thể nào hiểu hết được những hình thức suy nghĩ của cái
cỗ máy vi tính nằm sâu trong lòng đất này… Lão già kia, ông nói xem lời
này của tôi có đúng hay không?
Trên màn hình lại tiếp tục ngưng kết thêm một hàng chữ nữa:
- Ta cũng không rõ ràng lắm!
- Một khi ngay cả ông cũng không rõ ràng lắm, vậy thì sao lại làm chuyện đó chứ? Tôi cũng mặc kệ.
Thai Cục trưởng có chút mệt mỏi chậm rãi đứng thẳng người dậy, từ sau
cái ghế Cục trưởng lấy ra cây gậy đánh golf đã từng đi theo ông ta biết
bao nhiêu năm trời, quay sang hướng về phía Thôi Tụ Đông mỉm cười nói
mấy câu gì đó, sau đó hướng ra ngoài cửa mà chậm rãi bước đi.
Thôi Tụ Đông nhìn theo bóng dáng bỏ đi của ông ta, cũng nhịn không được
bật cười khổ một tiếng. Cục trưởng đánh golf suốt ba mươi năm trời, lại
vẫn như cũ bướng bỉnh không chịu rời khỏi cái cây gậy yêu thích nhất của mình, đại khái cũng chỉ có loại nhân vật bướng bỉnh lợi hại như thế
kia, mới đủ tư cách có thể chấp chưởng Cục Hiến Chương được.
Nhưng mà cho dù Lão Cục trưởng có bướng bỉnh cố chấp đến thế đi chăng
nữa, cũng phải liên tục hai lần đối diện với cái đề tài về gã Trung Tá
Hứa Nhạc kia mà cảm khái rời đi, không còn tiếp tục điều tra đến cùng
nữa… Hắn liếc mắt nhìn về phía cái màn hình lúc trước vốn tối đen,
khoảng gần một năm nay lại biến thành một màn vô số những chữ cái màu
trắng tinh giống như thác nước không ngừng đổ xuống kia, khóe mắt khẽ co rúm lại một chút, chung quy vẫn là biến thành một tia thở dài cảm khái.
o0o
Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang dài 70 vạn chữ hai là 170 vạn chữ? Những
cái văn kiện tài liệu kèm theo vô số các loại chú thích, phụ lục… cần
phải bao nhiêu không gian lưu trữ mới có thể ghi nhận lại hết toàn bộ
được nó? Hứa Nhạc trong cuộc sống chạy trốn trối chết của chính mình, đã vô số lần mang theo cảm giác sợ hãi cùng cực mà đối mặt với Đệ Nhất
Hiến Chương, sự tồn tại bao trùm toàn bộ xã hội Liên Bang, lại giống như là một thế lực tàng hình ẩn nấp bên trong không khí, bên cạnh mình này. Cho nên lúc hắn còn là một gã gác cổng cùng với dự thính sinh tại Đại
học Lê Hoa, cũng đã từng nghiêm túc nghiên cứu kỹ càng cái này, nhưng
lại cũng không dám nói rằng mình hiểu biết toàn bộ nó.
Theo cái
loại ý nghĩa này mà nói một cách chính xác, thì Hiến Binh phải là những
binh lĩnh giữ gìn sự tôn nghiêm của Đệ Nhất Hiến Chương mới đúng… Hứa
Nhạc ngồi bên trong cánh cửa, Bạch Ngọc Lan đứng dựa lưng bên cạnh cánh
cửa ở bên ngoài, chỉ dùng hai điếu thuốc lá liền có thể đem đối phương
một phen đuổi đi. Trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ, hóa ra là cái gã nam nhân thanh tú này cũng có không ít khả năng, cho dù là có đối diện
với cái tồn tại đại sát khí khắp cõi vũ trụ này cũng là như thế.
- Ngoại trừ cái tin tức truyền xuống vào tối hôm qua ra, cái tin tức
quan trọng nhất đến thời điểm hiện tại tôi dò la được, chính là buổi
sáng sớm ngày hôm nay, Tổng tiến công cũng đã chính thức bắt đầu trên
Tinh cầu 3320 rồi.
Bạch Ngọc Lan hút một ngụm thuốc lá, nhẹ giọng nói.
Con mắt của Hứa Nhạc khẽ lóe sáng lên một chút.
Tinh cầu 3320 chính là trọng điểm quan trọng nhất trong lần hành động
quân sự mang tên Thắng Lợi lần này. Các đơn vị bộ đội chủ lực của Quân
viễn chinh Đế Quốc cũng đều đóng quân cả trên này. Quân đội Liên Bang ở
trên khỏa tinh cầu này đã đổ vào đó những binh lực cường đại nhất của
mình. Chiếc Chiến hạm chỉ huy quân sự Tổng Chỉ Huy cao cấp nhất của Mặt
trận Quân sự lần này cũng được đặt bên ngoài bầu khí quyển của hành tinh này, vị lão đầu hổ Tây Lâm, chịu trách nhiệm chỉ huy toàn bộ hành động
quân sự tiền tuyến lần này, cũng mãi luôn nhìn chằm chằm xuống khỏa hành tinh này.
- Đây mới chân chính là một đại sự quan trọng. Một
vài chuyện nhỏ nhoi đó của chúng ta như thế nào có thể so sánh được với
chuyện này?
Hắn lắc lắc đầu nói, nhưng cũng không có ai trả lời hắn.
Bởi vì cái loại cảm giác áp bách tồn tại vô hình khắp nơi, cùng với
loại cảm giác nghi hoặc không biết kết cuộc sẽ như thế nào này, khiến
cho người bên trong và kẻ bên ngoài căn phòng tạm giam này, mặc dù gọi
là nói chuyện phiếm, thế nhưng kỳ thật có vẻ vô cùng khô khan, gượng
gạo, biểu tình của vài người cũng có chút sượng sùng.
Đám đội
viên của Tiểu đội 7 đang đứng bên dưới tán cây cổ thụ cách đó không xa,
cũng bởi vì bầu không khi cao nguyên khô ráo cùng với nhiệt độ buổi trưa có chút oi bức này mà cảm giác mệt mỏi cùng với vô lực. Bọn họ cúi đầu
trầm mặc tiến hành ‘nhiệm vụ’ bảo trì súng ống đã làm suốt mấy ngày hôm
nay, để chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào ‘cần thiết’. Cũng không có kẻ
nào còn có tinh thần mà tiến hành các hoạt động trò chuyện phiếm với
nhau, hoặc là cất giọng ca xướng mấy bài dân ca khó nghe nữa.
Nếu như Bộ Chỉ Huy tiền tuyến thật sự làm ra những xử phạt lạnh lùng tàn khốc gì đối với Hứa Nhạc, bọn họ chắc chắn sẽ nộ hỏa bốc lên tận đầu,
phát động náo loạn, tiến hành binh biến, cũng không thèm để ý đến kết
cuộc cuối cùng sẽ thảm đạm đến thế nào, cũng nguyện phải được khoái ý ân cừu một phen. Nhưng mà ngày hôm nay ban bệ cấp trên đối với chuyện tình này lại xử lý hết sức khéo léo, lại làm cho bọn họ có lực mà không có
chỗ phát, bị đè nén dồn ép trong lòng, mặc dù bất phục nhưng không có lý do để phản bác.
Cái loại không khí dồn nén như thế này kéo dài
suốt ba ngày trời, lại giống như một cuộc sống ba mươi năm nặng nề không hề có điểm cuối, khiến cho vô số người cảm thấy mệt mỏi cùng với khô
héo đến cùng cực, đột nhiên chợt có một chiếc xe quân dụng chợt dừng lại ngay trước cổng chính của doanh trại. Từ trên chiếc xe chợt có một gã
quân nhân sĩ quan đi xuống.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 ở ngoài
sân tập nhất thời đứng bật cả dậy, ánh mắt cảnh giác giống như những con báo rình mồi nhìn chằm chằm về phía gã quân nhân sĩ quan kia.
Nhưng mà chuyện tình lại vượt ra ngoài sự dự định của bọn họ, gã quân
nhân sĩ quan này trầm mặc đi đến giữa sân tập của doanh trại, hướng về
phía hai gã Hiến Binh đang tiến hành canh giữ trước cửa phòng tạm giam
kia ngoắc ngoắc gọi hai gã đó đi theo, một câu cũng không thèm nói, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đội viên Tiểu đội 7, ba người cứ như vậy bình thản leo lên chiếc xe quân dụng mà bỏ đi.
Đám đội viên Tiểu đội 7 trừng mắt há hốc mồm nhìn theo chiếc xe quân dụng dần dần khuất sau đám khói mịt mù.
Hứa Nhạc đứng ở cửa căn phòng tạm giam, cũng vô cùng ngạc nhiên, một
tay đặt lên trên khung cửa, trừng mắt không nói tiếng nào, thầm nghĩ
chẳng lẽ chuyện tình này cứ như vậy mà vớ vẩn, mà khó hiểu kết thúc hay
sao?