Hứa Nhạc xoay người, dùng phần lưng kiên cố của mình mà đỡ lấy những
chai bia đang bay múa ngập trời lộn xộn trong Chợ đêm. Hắn liếc mắt nhìn về phía đám quân nhân binh lính của Thanh Long Sơn đang bị tiến hành
không kích kia. Hắn chỉ thấy bên đó là vô số những chai bia lạnh ầm ầm
rớt xuống. Nơi đó lúc này đã là một mảnh bề bộn vô cùng. Mấy chiếc bàn
ăn sớm đã bị hất tung lên. Vô số chai bia rơi xuống mặt đất, bể tan tành thành từng mảnh vụn nhỏ, văng ra những mảnh thủy tinh sắc bén, giống
hệt như những mảnh đạn bình thường vậy, nguy hiểm đến cực điểm.
Gã quân nhân sĩ quan thống lĩnh Thanh Long Sơn kia lạnh lùng giương mắt
nhìn chằm chằm về phía bên kia, căn bản mặc kệ những chai bia nguy hiểm
kia bay sát qua ngay bên đầu của chính mình.
Bốp một tiếng trầm
đục vang lên, một cái chai bia đã văng trúng vào đầu của hắn, gây ra một miệng vết thương đổ mái sâu đến mức có thể nhìn thấy xương đầu. Gã quân nhân sĩ quan vẻ mặt không chút biểu tình mở miệng hít sâu một hơi, đưa
tay lên lau đi dòng máu tươi đang chảy xuống trên mặt mình, chỉ thẳng về phía bên kia, hét lớn một tiếng:
- Đánh cho ta!
Trang
bị của đám binh sĩ Thanh Long Sơn còn lạc hậu rất xa so với quân nhân
Chính phủ, mặc dù Bộ Quốc Phòng Liên Bang đã tiến hành hỗ trợ rất nhiều, thế nhưng nhìn bề ngoài lại vẫn như cũ có vẻ mộc mạc, thậm chí là có
chút đáng thương nữa. Nhưng mà những rèn luyện quân sự hằng ngày cùng
với tính kỷ luật của bọn họ cũng vượt xa qua trình độ trung bình của đám quân nhân Chính phủ. Những chai bia tràn ngập tính nguy hiểm kia một
khi bay qua đến bên này, bọn họ hoặc là nghiêng người rạp xuống đất,
hoặc là nhấc lên bàn ăn che trước mặt, cực kỳ thuần thục làm ra những
động tác né tránh hữu hiệu.
Lúc này bọn họ nghe được cấp trên
của mình rốt cuộc cũng hạ mệnh lệnh phải kích, đám binh lính Thanh Long
Sơn, trong ánh mắt sớm đã bắt đầu bốc lửa lên, nhất thời cao giọng hét
lớn một tiếng. Bọn họ nhanh chóng chụp lấy mấy cái ghi đông cá nhân làm
bằng inox trong tay của mình, mạnh mẽ hướng về phía quân nhân Chính phủ
bên kia mà ném thẳng qua, cũng bắt đầu dũng cảm phản kích lại.
Véo! Véo! Mấy cái ghi đông nặng nề gào thét mà phóng thẳng qua. Mấy cái
ghi đông bằng inox này cũng không giống những chai bia có thể vỡ tung
ra. Nhưng những cái ghi đông nước bằng inox lại chứa đầy nước lọc bên
trong, lại trở nên đặc biệt nặng nề cứng rắn, khí thế lao đi mạnh kinh
người.
Ngay sau đó là càng nhiều những cái ghi đông inox, giống
như những viên mưa đá khổng lồ, cắt xuyên qua không gian của bầu trời
đêm, đập thẳng lên trên người của đám quân nhân binh lính Quân khu II,
phát ra những tiếng vang vô cùng nặng nề, nhất thời khiến cho đám người
này phát ra máu tươi đầy đầu, hôn mê ngã xuống đất!
Bên dưới mặt đất đầy ngập đám hoa cúc bị dẫm nát cùng với đám bia bọt nhớp nhúa,
trên bầu trời thì là chai bia cùng với ghi đông inox tung bay tràn ngập. Toàn bộ khu Chợ đêm Hoa Cúc nhất thời lâm vào bên trong một hồi hỗn
chiến gay cấn mà vô cùng nguy hiểm. Những người bị đổ máu càng ngày càng nhiều. Song phương hai bên đều nấp phía sau những cái mặt bàn ăn, một
bên gào thét, một bên thì tức giận mắng chửi. Kẻ nào cũng vừa né tránh
vừa tiến hành công kích, cặp mắt đỏ rực không ngừng đứng dậy, quơ tay
cầm lấy bất cứ vật cứng gì trong tầm tay mình, ném thẳng về phía đối
phương, toàn trường vô cùng đồ sộ.
Bên trong Chợ đêm cũng còn có một vài thực khách bình thường khác, ngay lúc song phương bắt đầu đứng
lên giương cung bạt kiếm cũng đã giống như đám chim thú di cư, nhanh
chóng bỏ đi hết. Hứa Nhạc vì lúc nãy có ý tốt muốn đứng ra hòa giải, bây giờ lại là bị vây ở chính giữa chiến trường, thường xuyên bị những vật
không kích dày đặc trên trời kia lạc đạn rơi trúng người. May mắn là sau khi đại chiến bắt đầu được một lúc, vị phục vụ viên bên trong chợ đêm
kia phản ứng nhanh chóng, một tay nắm lấy hai người bọn họ kéo lại, đồng thời giơ lên trên đầu một cái tấm chắn gỗ lớn, che lại mảnh không kích
tràn ngập trên đầu kia.
Thỉnh thoảng lại có những tiếng vang
nặng nề phát ra trên cái tấm chắn lớn kia. Hứa Nhạc khẽ nhíu lại cặp mày rậm, nắm chặt tay của Lộ Lộ, đang ngồi chồm hổm bên dưới cái tấm chắn
kia, bị mấy cái thanh âm này dọa cho có chút hoảng hốt lo lắng.
Hứa Nhạc nhìn thấy vị phục vụ viên của Chợ đêm kia có vẻ tương đối bình
tĩnh, ngồi ở một góc khuất giữa cuộc chiến, ngắm nhìn một tràn bên
ngoài, trầm mặc không nói tiếng nào, vẻ mặt thậm chí còn có chút hứng
khởi nữa. Hắn cất cái điện thoại quân dụng vào túi, quay sang hỏi:
- Xem ra hình như cậu cũng không chút sợ hãi nào thì phải?
- Tại Tây Lâm chúng ta binh lính nằm trong quân ngũ qua lại rất nhiều,
bên trong Quân đội Liên Bang chính là phe phái nhiều nhất. Truy ngược
trở về mấy chục năm trước đây, đám binh lính giữa mấy Quân khu này ân ân oán oán nhiều đến không đếm được… Mấy lần bọn họ uống vào chút rượu,
cũng không có việc gì làm, liền bắt đầu lôi ra mấy chuyện năm xưa, trên
chiến trường mấy chi bộ đội nào đó vứt bỏ các chiến hữu, kể lể không
ngừng, khoe khoang bản thân mình là anh dũng như thế nào, làm sao lại
không phát sinh xung đột đánh nhau được chứ?
Gã phục vụ viên có chút trào phúng nói:
- Nghe ông chủ ở đây nói, Chợ đêm Hoa Cúc này mở ra được bao nhiêu năm, mấy đám binh lính tham gia quân ngũ này cũng liền bắt đầu đánh nhau bấy nhiêu năm. Nhất là từ năm rồi, Quân đội Liên Bang bắt đầu tổ chức phản
công, những gã quân nhân đến gia nhập bộ đội tiền tuyến càng ngày càng
nhiều lên, số lần gây chuyện đánh nhau cũng càng thường xuyên hơn… Mới
đây thôi, cuối tuần trước, Sư đoàn III của Quân khu Tây Lâm còn cùng với một Đại đội Thiết giáp Đặc chủng của Quân khu I ở nơi này đánh nhau một trận, cuối cùng xe cứu thương cũng điều đến đây đến ba chiếc xe.
- Đúng là đáng sợ thật!
Lộ Lộ sắc mặt có chút tái nhợt thấp giọng kêu lên.
- Có cái gì mà đáng sợ đâu? Đám quân nhân trong quân ngũ đánh nhau bình thường cũng sẽ không hướng đến các dân chúng bình dân chúng ta mà động
thủ. Tổn thất trong mỗi lần đánh nhau tự nhiên cũng sẽ có sĩ quan cấp
trên của bọn họ đến đây bồi thường. Tất cả các bàn ghế chén bát nơi này
cứ hai ba tuần là lại đổi mới một lượt. Ông chủ cũng không có chuyện gì
không vui cả. Cho nên chúng tôi… cũng giống như là xem một màn kịch vui
vậy thôi.
Gã nhân viên phục vụ trào phúng nói, nhìn có vẻ không
chút để ý nào, trên thực tế trong lời nói vẫn như cũ tràn đầy một tia
căm giận bất bình nhàn nhạt. Một lát sau hắn khẽ gãi gãi đầu, cảm khái
nói:
- Chẳng qua… Trường hợp giống như ngày hôm nay vậy thật sự
là hiếm thấy. Con mẹ nói, mất trăm chai bia không ngừng bay lượn trên
bầu trời, thật sự là đồ sộ quá mà!
Đang nói đến đây, tấm chắn gỗ trên đỉnh đầu hắn chợt bị vật gì nặng nề hung hăng đập mạnh một cái,
trong tiếng vang trầm đục nặng nề, có vô số tro bụi nhất thời rơi rụng
xuống.
o0o
- Báo động! Báo động! Mớ ghi đông của đám rùa đen khốn kiếp này cứng rắm quá!
- Thật sự là con mẹ nó mà! Tiểu Ban, chạy vô kho hàng phía sau, một
phen đem tất cả mấy cái két bia hết ra ngoài này, đạn dược không đủ rồi!
o0o
- Tiết kiệm ghi đông một chút! Không có nhiều lắm đâu! Tiểu đạo, dẫn người vào kho hàng lấy thêm bia ra đây!
- Không còn đủ bia à? Cứ việc lấy lò than, hoặc là than nướng ra cũng được!
- Phương hướng mười tám thước, góc chếch ba mươi độ nghiêng, khoảng cách năm mươi thước phía trước, ném cho tôi!
o0o
Vô số thanh âm phẫn nộ cùng với tiếng truyền mệnh lệnh không ngừng vang ra từ phía sau mấy cái mặt bàn che chắn, đám binh lính song phương đang xung đột lợi dụng hết thảy tất cả những thứ gì có thể lợi dụng được,
làm ra vô số những động tác không kích hoặc là tránh né không kích,
những mệnh lệnh chiến thuật… Các chai bia không ngừng gào thét phóng bay đi, những cái ghi đông inox đập thẳng tới, sau đó là những tảng đá lót
đường bên dưới chân, hoặc là những khối than đá nguyên thủy dơ bẩn chưa
được đốt lửa… Trong cái thời khắc này, mật độ không khí đạn dược bên
trong khu Chợ đêm Hoa Cúc này dày đặc đến trình độ khủng bố dị thường.
Thậm chí thỉnh thoảng xuất hiện một màn trong truyền thuyết, những chai
bia cùng với cái ghi đông inox ở trên không trung va chạm lẫn nhau, cùng nhau rơi xuống, đồng quy ư tận!
Ba người bên dưới tấm chắn gỗ
kia đều quay mặt nhìn nhau. Hứa Nhạc nghe thấy mấy cái thanh âm này, cảm nhận được sự hỗn loạn cùng với nguy hiểm bên ngoài, nói thế nào cũng
cảm thấy bản thân mình lúc này giống như cũng không phải là đang ở Lạc
Nhật Châu trên Chủ tinh Tây Lâm, mà là đang ở trên chiến trường tiền
tuyến, trên một hành tinh đã rơi vào tay giặc nào đó. Trên đỉnh đầu đang bay vút dày đặc chính là những phi cơ đạn đạo của Quân đội Liên Bang
cùng với Quân viễn chinh Đế Quốc. Chinh quanh tràn ngập những hương vị
khói đạn mịt mù, những vụ nổ ầm trời khắp mặt đất.
Tình hình hỗn chiến đang đến mức không thể khống chế nổi nữa. Bên trong Chợ đêm tràn
đầy những vật thể không kích vô cùng nguy hiểm. Tại trong cái thời khắc
này, đối mặt với đám quan binh đã mất hết lý trí, Hứa Nhạc biết rất rõ
ràng bản thân mình cho dù có đứng ra cũng không có bất cứ tác dụng gì
cả. Hắn bất đắc dĩ móc từ trong túi áo ra một gói thuốc lá hiệu ba số 7, đưa cho gã nhân viên phục vụ kia một điếu. Mấy ngón tay có chút tái
nhợt của Lộ Lộ cũng chỉ về phía hộp thuốc lá, ý xin hắn một điếu, tự bản thân hắn cũng lấy một điếu. Sau khi châm thuốc xong, Lộ Lộ đưa lên
miệng hút một ngụm thật sâu, bởi vì có chút sợ hãi cùng với khói thuốc
khiến cho sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt.
Ba người ngồi chồm hổm dưới tấm chắn gỗ, bắt đầu trầm mặc hút thuốc.
Khi mà một điếu thuốc lá vừa mới hút đến cuối cái đầu lọc, thanh âm bên ngoài rốt cuộc cũng đã xảy ra biến hóa. Một mảnh ồn ào hỗn loạn vang
lên, tiếng bước chân, tiếng nắm tay nện lên trên người, tiếng hô đau
đớn, tiếng mắng chửi thô tục không ngừng vang lên không ngừng. Duy chỉ
có thanh âm chai bia vỡ tan cùng với tiếng nện của mấy cái ghi đông nước inox thì cũng không có vang lên nữa.
Nguy cơ không kích cũng đã được giải trừ. Hứa Nhạc đem điếu thuốc trên tay mình dập tắt, cẩn cẩn
thận thận nâng tấm chắn gỗ trên đầu lên, ló đầu ra ngoài nhìn lại.
Bên trong Chợ đêm lúc này sớm đã hỗn loạn đến mức không chịu nổi. Lúc
trước song phương chia làm hai bên phe rõ ràng tiến hành song kích tầm
xa lẫn nhau. Rốt cuộc không kích mãi cũng hết đạn dược, bèn bắt đầu tiến hành chiến đấu cận thân. Những chiếc ghế dựa bằng gỗ bị đập lên trên
người, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, tung bay tán loạn. Nhưng cái ghế bằng sắt lạnh như băng cùng với máu tươi tung bay giàn giụa, tiếng la hét
tung hô ầm trời. Đám quân nhân binh sĩ Quân khu II cùng với quân nhân
của Thanh Long Sơn hỗn loạn quấn bện lẫn nhau…
May mắn là bên
trong Quân đội Liên Bang vấn đề súng ống bị quản chế vô cùng nghiêm
khắc. Mặc dù là những binh lính Quân đội tiền tuyến, nhưng một khi đã
rút về Chủ tinh, cũng đều phải chấp hành chế độ điều lệ nộp súng lại
quân doanh trước khi ra ngoài. Song phương xung đột ở đây cũng không ai
mang theo súng ống, cũng chỉ có thể dựa vào quyền cước mà phát tiết cơn
tức giận của mình. Trận ẩu đả này nhìn qua tình huống đã vô cùng thảm
thiết, nhưng hẳn cũng sẽ không xảy ra tai nạn chết người, Hứa Nhạc tạm
thời cũng có thể an tâm về chuyện này.
Nhưng mà tình huống chiến đấu ở đây lại xuất hiện mới. Chợ đêm Hoa Cúc là một địa phương phồn hoa đẹp đẽ của Lạc Nhật Châu, lúc này toàn bộ các chi bộ đội đang tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục rãi rác khắp nơi xung quanh nơi này. Tình hình
thực tế của trận ẩu đả hoành tráng giữa quân nhân Chính phủ và quân nhân Thanh Long Sơn đã cực kỳ nhanh chóng truyền bá khắp nơi xung quanh, vô
số những gã binh lính thích náo nhiệt cũng không ngừng phóng về phía khu Chợ đêm này góp vui.
Đám quần chúng không rõ chân tướng đứng
vây xem xung quanh, luôn là dễ dàng bị tình cảnh kịch liệt trước mặt mà
kích động khiến cho nhiệt huyết sôi trào. Huống chi giữa đám quân nhân
Chính phủ cùng với quân nhân Thanh Long Sơn vốn có vô số ân oán tình
thù, nhất thời nửa khắc cũng không thể nào giải quyết sạch sẽ được.
Dẫn đầu gia nhập vào cuộc chiến hỗn loạn này, chính là một đám chiến sĩ của Quân khu II nghe được tin tức phong thanh mà chạy đến. Ngay sau đó
là một liên đội hậu cần của Thanh Long Sơn cũng chạy đến gia nhập vào
tràng chiến đấu. Sau đó lại có một đám chiến sĩ nào đó của Quân khu I
nhìn cuộc chiến đấu cảm thấy chướng mắt, liền nhảy vào, bắt đầu trợ giúp mấy gã chiến hữu cùng chiến hào trước đây.
Chiến đấu thì không
phải là mời khách ăn cơm, thế nhưng tụ hợp ẩu đả thì lại thật sự có cảm
giác như là mời khách ăn cơm. Song phương đang đánh nhau vô cùng kịch
liệt bên trong khu Chợ đêm này cũng không phải là mời nhau ăn nhậu, thế
nhưng những người bên ngoài đi ngang qua nơi này, thì lại vô cùng hưng
phấn mà tự động gia nhập vào chiến cuộc. Đám người tiến hành ẩu đả này
giống như là một khối cầu tuyết vậy, càng lăn lâu thì càng lớn hơn, toàn trường trở nên càng thêm hỗn loạn vô cùng!
Mọi ngóc ngách cùng
với không gian bên trong Chợ đêm cũng đều tràn ngập bóng dáng quyền cước tay chân đánh đấm. Tình hình hai đánh một, hoặc thậm chí là ba đánh
một, hoặc là hỗn chiến bốn năm người lẫn nhau… Đánh nhau đến mức đầu
chảy máu tươi ràng rụa, trông trước cũng không thể trông sau được. Song
phương không ngừng vây công lẫn nhau, chặn trước chặn sau, đập trên móc
dưới, thủ đoạn độc ác vô cùng. Máu tươi không ngừng chảy ra giàn giụa,
dây lưng cũng không còn ở nơi lưng quần, mà là không ngừng bay múa trong bầu trời đêm.
Hơn một ngàn gã quân nhân tiến hành hỗn chiến bên trong khu Chợ đêm, vô số cặp nhân đem những cây hoa cúc màu hoàng kim
dẫm cho nát nhừ cả ra, kết hợt cùng với những bọt bia ngập ngụa dưới mặt đất, những mảnh vụn thủy tinh khắp nơi cùng với bùn đất pha trộn với
nhau, biến thành một loại hỗn hợp khó có thể hình dung nổi, văng lên
khắp nơi trên quần áo, trên mặt mày mọi người.
- Cừ thật, đánh nhau thật sự là đồ sộ mà!
Cảm giác say loạng choạng trong đầu của Hứa Nhạc hiện tại vẫn chưa có
lùi xuống dưới, cặp mắt có chút mờ mịt nhìn một màn hỗn tạo này, vô cùng khiếp sợ cảm khái nói. Ngay sau đó trong lòng thầm nghĩ, đám Hiến Binh
nhận được điện thoại của mình vì cái gì hiện tại còn chưa có đến đây
chứ?
Hỗn chiến kịch liệt diễn ra trong khu Chợ đêm, quân số của
đám quân nhân Chính phủ ở tiền tuyến luôn luôn là rất nhiều. Cho dù chỉ
có đám bộ đội của Quân khu II, cũng phải so với toàn bộ quân số của
Thanh Long Sơn còn nhiều hơn. Không bao lâu sau, đám quân nhân Chính phủ đã rất nhanh chiếm được ưu thế, đem đối phương áp bách đến một góc nhỏ
phía Tây Bắc của khu Chợ đêm. Trên đầu trên người đám chiến sĩ của Thanh Long Sơn lúc này ai nấy cũng đều hoặc ít hoặc nhiều mấy vết thương, thế nhưng cũng khẳng định không chịu nhận thua, cắn răng giương mắt nhìn
chằm chằm về phía đối thủ.
Hiến Binh vẫn còn chưa có chạy đến, mà đám người của Tiểu đội 7 lại chạy đến trước.
Đám đội viên mới lẫn của đang uống rượu ăn chơi bên trong Kim Bích Huy
Hoàng, nghe nói cách đó không xa có một màn hay đến xem, bất luận là đám đội viên cũ khí phách cùng với phong tao mười phần, hay là đám đội viên mới quần là áo lụa vô sỉ và hoan hỉ khi xem phong ba, cũng không bao
giờ chịu từ bỏ cơ hội tốt xem náo nhiệt như thế này. Bọn họ đồng thời
hưng phấn bừng bừng, mấy mươi người bừng bừng hứng khởi chạy đến.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 nhìn thấy một màn sôi động mãnh liệt này,
trong lòng cực kỳ hưng phấn, cũng không để ý đến sắc mặt của mọi người
trong cuộc chiến hoặc đang đứng xem xung quanh, không ngừng huýt sáo ầm
ĩ. Thậm chí bọn họ còn không ngừng lớn tiếng cổ vũ cho… cả hai bên.
Nhưng mà đột nhiên có người chợt nghĩ đến… Chủ quản nhà mình hình như
là… lúc trước chính là ở nơi này uống rượu ngắm ‘hoa’ mà!
Trên
mặt đất của khu Chợ đêm, chai bia vỡ tan, bùn đất… pha trộn thành một
mãnh bừa bãi hỗn độn, căn bản là không thể tìm ra được một nơi nào có
thể an toàn một chút. Mọi người sắc mặt đại biến, bắt đầu lo lắng nháo
nhác lên. Tuy rằng bọn họ đều biết rõ là sức chiến đấu của Hứa Nhạc cực
kỳ dũng mãnh, nhưng mà hơn một ngàn gã binh lính sau khi nhậu say đánh
nhau, cho dù là Quân Thần đại nhân có đích thân có mặt ở đây, chỉ sợ
cũng phải tránh xa tám cây số không dám lại gần. Ai có thể chống đỡ được một ngàn địch nhân cơ chứ?
Hùng Lâm Tuyền trừng mắt tìm kiếm
suốt nửa ngày, vẫn không thể nào ở trong một mảnh hỗn độn này mà tìm ra
được bóng dáng của Hứa Nhạc. Gọi điện thoại cũng không cách nào liên lạc được, sắc mặt nhất thời trở nên tái ngắt, chẳng khác nào cái đít chảo
đen xì. Bản thân hắn dũng mãnh như thế, nhưng đối mặt với cả hiện trường ẩu đả điên cuồng trong Chợ đêm như thế này, cũng không khỏi có chút lo
lắng.
Hắn hít thật sâu một hơi, có chút thống khổ hét lớn lên một tiếng:
- Con mẹ nó!
Sau đó hắn tiện tay chầm lên một cái ghế sắt lớn đang lăn lóc trên mặt
đất, giơ lên che ngang trên đầu mình, hướng về phía tràng đại chiến giữa Chợ đêm mà phóng vọt tới.