Vào cuối mùa xuân đầu mùa hè của năm 68 Hiến lịch 37, trong khoảng thời
gian hai ba tháng đầu tiên trong khu căn cứ huấn luyện đặc biệt của Bộ
Quốc Phòng, mối quan hệ giữa vị Giáo quan Hứa Nhạc thích đeo kính râm
cùng với đám quân nhân sĩ quan đệ tử vĩ đại vô cùng xấu, bên trong tràn
ngập địch ý đối kháng mãnh liệt. Quan hệ giữa hai bên quả thật không thể nào hòa hợp được.
Thời gian về sau, khi Hứa Nhạc ở bên trong căn cứ dần dần thể hiện ra trình độ tri thức về phương diện Robot MX của hắn, cùng với năng lực cận chiến cực kỳ kinh người phô bày ra
trong một tràng chiến đấu với hai gã quân nhân sĩ quan cường hãn của Sư
đoàn Thiết giáp 7 trên sân thể dục, loại quan hệ này mới bắt đầu chậm
rãi thay đổi. Cho đến ngày cuối cùng trước khi buổi lễ tốt nghiệp diễn
ra, trong căn-tin khu căn cứ huấn luyện, các quân nhân sĩ quan thay nhau tiến lên kính rượu Giáo quan, lúc đó mới xem như là chân chính xác định mỗi quan hệ thầy trò thật sự giữa hai bên.
Nếu cũng
chỉ đơn giản là như vậy, sau này trên chiến trường ngẫu nhiên gặp nhau,
mấy gã quân nhân sĩ quan cao cấp trẻ tuổi được Quân đội Liên Bang trọng
điểm bồi dưỡng có nhìn thấy hắn, đại khái cũng chỉ là khẽ gật gật đầu,
tiến hành kính chào theo nghi thức Quân đội, trò chuyện vài câu rồi
thôi, tuyệt đối sẽ không giống như lúc này, biểu hiện ra một động thái
kính sợ đến như vậy.
Nhưng mà trong cuộc sống dần dần
về sau, đám quân nhân sĩ quan này dần dần phát hiện ra, cái gà quân nhân sĩ quan Trung Tá vô cùng trẻ tuổi này, lại chính là đệ nhất cường giả
trong giới phi công Robot của Liên Bang. Là gã nam nhân trâu bò, ở trên
đỉnh Sơn mạch Tạp Kỳ đánh bại Lý Cuồng Nhân, được Quân Thần đại nhân
đích thân triệu tập nhập ngũ.
Cũng chính là hắn đã
nghiên cứu chế tạo thành công con Robot MX thế hệ mới, đạp đổ Viện
trưởng Viện Khoa Học Liên Bang, nghe đồn cái chết của Mạch Đức Lâm cũng
có liên quan trực tiếp đến hắn nữa. Là con rễ tương lai của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Liên Bang, là đối tượng trực tiếp trong sự kiện scandal với
Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang… Tổng thể hết thảy mọi thứ đó,
khiến cho Hứa Nhạc ở bên trong Liên Bang đã nở rộ ra vô sống quang mang
sáng rọi, bối cảnh lai lịch cùng với lý lịch hoành tráng của hắn, cũng
đủ làm cho vô số gã quân nhân sĩ quan phải vô cùng kính nể rồi.
Thế nhưng đó cũng chỉ là kính nể chứ không phải là kính phục, lại cũng càng không phải là kính sợ.
Điều khiến cho đám quân nhân sĩ quan kia cực kỳ bội phục, cho đến một
tia kính sợ nhàn nhạt phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm này, chân chính
quan trọng nhất là trong ngày thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp.
Chính cái ngày đó, Hứa Nhạc đứng ngay phía trước mặt của đám quân nhân
sĩ quan đang bị người khác mắng chửi nhục nhã là những phế vật, đối diện thẳng với Đỗ Thiếu Khanh, áp bức khiến cho vị danh tướng Liên Bang, vị
Sư Đoàn trưởng thiết huyết này không thể nào bộc phát nỗi hận. Sau đó
một trận chiến cuối cùng, hắn dẫn theo mọi người tiến hành một hồi thao
diễn quân sự phát sinh bất ngờ, đánh thẳng xuống khu sơn cốc, cuối cùng
tiêu sái phá tan Doanh bộ của Cận Vệ Doanh Sư đoàn Thiết giáp 7, khiến
cho đám quân nhân sĩ quan này có thể ngẩng đầu lên tiếp tục kiêu ngạo
trước mặt đám người của Sư đoàn Thiết giáp 7.
Sau khi
trải qua một hồi sự kiện đáng nhớ này, khiến cho tất cả đám quân nhân sĩ quan tham gia học tập trong căn cứ huấn luyện kia vô cùng bội phục. Bất luận là bọn họ có kiêu ngạo tự phụ đến mức nào đi chăng nữa, một khi
đối mặt với vị Giáo quan Hứa Nhạc này, đều sẽ biến thành một gã đệ tử vô cùng thành thành thật thật, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.
Cái này đại khái là cảm giác tôn sư trọng đạo phát ra từ sâu thẳm trong
nội tâm của mỗi người.
Bọn họ sớm đã quen thuộc với
những ngôn ngữ công kích chanh chua ác độc của vị Giáo quan trẻ tuổi
trên lớp học cùng với lực đả kích cường hãn mạnh mẽ trên sân thể dục
rồi. Lúc này liên tưởng đến khi nãy mấy người bọn họ ở bên trong phòng
họp không ngừng mắng chửi ngất trời, thậm chí ngay cả Giáo quan cũng lôi ra mắng, trên người bọn họ nhất thời mồ hôi tuôn ra đầm đề giống như
đang dưới cơn mưa rào vậy, chảy ra ướt đẫm cả bộ quân trang nghiêm trang trên người, giống hệt như một đầu ve sầu vào mùa đông bị đông cứng, đột nhiên tiến thẳng vào mùa hè, băng tan ướt đẫm cả người. Thế nhưng bọn
họ chưa thấy Hứa Nhạc gật đầu, cũng không dám tùy tiện cử động thân thể
chút nào cả, vẫn như cũ đứng thẳng người kính chào, giống hệt như những
ngày trong khu căn cứ huấn luyện năm xưa.
- Giỏi lắm!
Vẻ mặt Hứa Nhạc cực kỳ bình tĩnh nhìn thẳng mặt mấy gã quân nhân sĩ quan đang đứng trước mặt mình, nhàn nhạt mắng:
- Tôi nổ súng bắn, sắp bị người ta đập chết rồi, mấy người định xử lý thế nào đây?
Những lời này của hắn vừa mới ra khỏi miệng, mấy gã quân nhân đang đứng nghiêm người kia ngược lại cũng thoáng thả lỏng một hơi, cực kỳ trật
tự, tự động đứng tách ra hai bên, tránh ra một con đường cho Hứa Nhạc đi vào, đồng thời còn kéo sẵn một chiếc ghế dựa, đặt tại vị trí chủ vị
trước bàn họp, mời Hứa Nhạc lại ngồi.
Lúc mà Hứa Nhạc đi ngang qua trước mặt của Hách Lôi, đột nhiên mở miệng nói:
- Ai là chó hoang?
Hách Lôi đứng thẳng người lên, ngay cả một tiếng cũng không dám phát
ra. Tuy rằng hiện tại hắn cũng đã là một gã Đội trưởng, quân hàm Trung
Tá, cấp bậc ngang hàng với Hứa Nhạc, quyền lực nắm trong tay còn cao hơn cả Hứa Nhạc một bậc, thế nhưng gặp phải Giáo quan trách mắng như vậy,
hắn lại làm sao dám mở miệng phản bác?
Hứa Nhạc thoáng tạm dừng lại một chút ngay trước mặt của Lâm Ái, vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Còn ai là đám nhà quê?
Lâm Ái thì mắt nhìn mũi, mũi mình tim, vẻ mặt cực kỳ chăm chú mà vô
cùng nghiêm túc, tựa hồ như những lời nói mắng chửi xấu xa kia tuyệt đối không phải từ trên miệng của gã quân nhân sĩ quan kỹ thuật cao cấp này
nói ra vậy.
Di Tắc Lưu, trái tim trong ngực không ngừng đập thình thịch, khẩn trương chờ Giáo quan mở miệng trách mắng, không
ngờ Hứa Nhạc lại trực tiếp đi luôn qua trước mặt của hắn, ngồi xuống
ghế, cũng không có nói tiếng nào, trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ, nhẹ
nhàng thở ra một ngụm bình tĩnh lại.
Ngoại trừ ba gã
này ra, vẫn còn Hoa Tiểu Ty, lúc nãy cũng không có tham dự vào trong
chuyện hỗn loạn này, thì lại khẽ mỉm cười nhạt, bề ngoài giống như là
không thèm để ý đến mọi chuyện, kỳ thật trong lòng chính là cực kỳ vui
sướng khi thấy người khác gặp họa.
Sau khi Hứa Nhạc
ngồi xuống, cũng bảo đám người còn lại ngồi trở lạnh quanh bàn. Không
khí trong phòng họp trở nên có chút quái dị. Bên trong phòng cũng không
phải tất cả mọi người đều biết rõ thân phận của Hứa Nhạc, nhưng nhìn
thấy mấy gã quân nhân thượng cấp bình thường nổi tiếng là kiêu ngạo nhất trong quân doanh, ở trước mặt gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này lại
biến thành một đám thỏ con trước mặt sói hoang như thế này, bọn họ đương nhiên cũng không dám nói nhiều, một mặt khẩn trương nghe từng lời nói
của Hứa Nhạc, một mặc thầm đoán trong lòng lai lịch thân phận thật sự
của Hứa Nhạc.
- Đám nhà quê? Chó hoang? Đó là Sư đoàn Đặc biệt I, đó chính là các chiến hữu của các người!
Hứa Nhạc lạnh nhạt nói:
- Trên ba khỏa hành tinh đã rơi vào tay giặc kia, bên phía Thanh Long
Sơn đã phái ra bao nhiêu người đi lắp đặt thiết bị? Bọn họ đã ngã xuống
biết bao nhiêu người? Bọn họ cũng là bởi vì Liên Bang mà phấn đấu, mà hy sinh. Chẳng lẽ giá trị phía sau tất cả những chuyện đó, lại cũng chỉ
nhận được những từ ngữ sĩ nhục của các người như thế hay sao?
Hơi men trong người cũng chưa có toàn bộ tan hết, thanh âm của Hứa Nhạc cũng có chút khàn khàn, nhưng mà nghĩ đến một hồi ẩu đả khổng lồ bên
trong khu Chợ đêm, lúc trước bên ngoài cánh cửa lại nghe được những
tranh chấp kịch liệt bên trong căn phòng họp này, khiến cho tâm tình của hắn có chút nặng nề:
- Đại địch Đế Quốc ở ngay trước
mặt, bên trong Liên Bang lại còn nổ ra mấy cuộc phân tranh nội chiến như thế này sao? Tổng thống tiên sinh đã hao phí biết bao nhiêu tâm huyết,
tinh lực cùng với quyết đoán chính trị, mới xây dựng nên được trụ cột
cho đại hòa giải bên trong xã hội Liên Bang, thế nhưng bên trong Quân
đội Liên Bang, cái trụ cột này lại vô cùng yếu ớt dễ vỡ đến vậy à?
Hắn thoáng dừng lại một chút, quét mắt một vòng đám người kia, sau đó mới nói tiếp:
- Mấy cái chuyện chính trị nào tôi cũng không thật sự hiểu nhiều lắm.
Nhưng mà tôi chỉ biết một cái đạo lý vô cùng đơn giản. Lúc ở trên chiến
trường, muốn có thể tin tưởng được những chiến hữu của mình, đầu tiên
cần phải tôn trọng chiến hữu của mình trước!
Mấy người
bọn Hách Lôi nhất thời liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ đây là
Giáo quan đang trực tiếp tiến hành một buổi giảng dạy về chính trị à?
Lập tức bọn họ nhanh chóng ngồi xuống, lấy mấy tờ giấy biên bản hành
chính trên bàn, lật mặt trái lại, vô cùng nghiêm túc ghi chép cẩn thận
những gì Hứa Nhạc đang nói. Mà Hoa Tiểu Ty thì lại đảm đương vai trò thư ký riêng của Hứa Nhạc, xoay người pha một tách trà nóng đặt ngay trước
mặt của Hứa Nhạc.
- Giữa quân Chính phủ chúng ta cùng
với quân Thanh Long Sơn với nhau quả thật có vô số ân oán tình thù,
nhưng mà các người không nên quên là, trong môn Triết học ở trường Đại
học đã từng có giảng qua, bất cứ sự vật gì cuối cùng cũng có phân ra một cái mâu thuẫn chủ yếu cùng với mâu thuẫn thứ yếu. Hiện tại kẻ địch
trước mắt chúng ta là ai? Là đám người Đế Quốc bên kia!
- Các người là những quân nhân sĩ quan của Liên Bang, không phải là đám lưu manh xã hội đen lăn lộn trên giang hồ. Một phen đem ân oán tình thù của mình biến thành một trận ẩu đả trong Chợ đêm? Các người cho rằng
mình đang đóng phim xã hội đen à?
- Tôi không phải là
muốn giảng đạo lý với các người, tôi cũng sẽ không làm cái chuyện rỗi
hơi đó. Tôi chỉ biết là các người làm như vậy vô cùng ngu xuẩn, hoàn
toàn không đúng!
Hứa Nhạc càng nói càng càm thấy tâm
tình của mình trở nên phiền muộn hơn rất nhiều, sắc mặt càng lúc càng
khó coi hơn, thanh âm càng lúc càng lạnh lùng hơn, thái độ càng nói càng ác liệt hơn. Đám đệ tử lắng nghe kia, cái đầu càng lúc càng cúi xuống
thấp hơn trước. Hách Lôi len lén nhìn qua Hứa Nhạc một cái, móc trong
túi áo một cái, hai tay cung cung kính kính đưa qua Hứa Nhạc một điếu
thuốc lá, sau đó châm luôn cho hắn.
Đem điếu thuốc lá
kẹp trên hai ngón tay, nhìn làn khói thuốc trắng lượn lờ trước mặt, Hứa
Nhạc không một chút khách sáo tiếp tục cất tiếng giáo huấn mấy tên gia
hỏa này.
Nếu đổi lại là một gã Giáo quan bình thường
khác, hẳn là cũng không đến mức không thèm cấp cho đám người Hách Lôi
một chút mặt mũi nào như thế, cuối cùng cũng phải chú ý một chút về thân phận hiện tại của đám người bọn họ, có tức giận đến mấy thì cũng chỉ
nhàn nhạt nói mấy câu rồi thôi. Sau đó lại chuyển sang nhắc lại chuyện
xưa, kể lại cuộc sống bên trong khu căn cứ huấn luyện, để cho quan hệ
thầy trò càng trở nên thân thiết hơn một chút. Đây đều là những quân
nhân sĩ quan cao cấp, đều là những kẻ cầm binh đánh trận. Năm xưa Bộ
Quốc Phòng để cho Hứa Nhạc tiến vào khu căn cứ huấn luyện làm Giáo quan, chính là cố tình muốn cho đám quân nhân sĩ quan trẻ tuổi nhận được sự
bồi dưỡng trọng điểm của Quân đội Liên Bang này, ngày sau sẽ trở thành
một đám thuộc hạ đáng tin cậy của Hứa Nhạc, tự nhiên là vô cùng nguyện ý muốn nhìn thấy một màn như thế.
Nhưng mà Hứa Nhạc ngay từ lúc ban đầu, vốn dĩ cũng không hề có bất cứ ý niệm gì trong đầu là
sẽ tiếp tục phát triển tương lai của mình trong môi trường Quân đội,
cũng không hề nghĩ đến chuyện muốn trở thành một trưởng quan cao cấp.
Đúng hệt như sự lo lắng của Bạch thư ký của hắn, cái tảng đá này tựa hồ
như không có bất cứ hứng thú gì trong việc đánh tạo ra một thế lực riêng của chính mình cả.
Cho nên hắn vô cùng đơn giản trực
tiếp, cũng không thô bạo, mà là đặc biệt lãnh lệ khi đối diện với đám
người này, thế nhưng vô cùng kỳ diệu chính là, đám quân nhân sĩ quan
kiêu ngạo kia lại phi thường ưa thích cái loại thái độ này của hắn.
Những lời nói nhàn nhạt của Hứa Nhạc bên trong gian phòng họp không
ngừng vang lên. Còn bên ngoài cửa phòng họp cũng đã có thêm rất nhiều
thân ảnh. Tất cả những quân nhân sĩ quan của Tổng bộ Hiến Chương Tây
Lâm, lúc này nghe nói trong phòng họp phát sinh ra một cảnh tượng kỳ
quái, nên đều hưng phấn mà kinh ngạc chạy đến xem một trận.
Tổng bộ Hiến Binh ở trên Chủ tinh Tây Lâm, công tác chủ yếu chính là
duy trì kỷ luật cho Quân đội Liên Bang, đã từng xử lý qua vô số sự kiện
vi phạm kỷ luật của đám quân nhân sĩ quan ở đây. Tất cả các chi bộ đội
này đều là do những gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi được Bộ Quốc Phòng
trọng điểm bồi dưỡng cả, lúc này lại đặc biệt chạy đến đây đòi người…
Mấy gã quân nhân sĩ quan này mặt mũi lớn, chiến công nhiều, bối cảnh
thâm sâu, tiền đồ sáng lạn, thường xuyên ở trong Tổng bộ Hiến Binh đập
bàn đập ghế, chửi cha mắng mẹ, khiến cho Tổng bộ Hiến Binh trở nên vô
cùng chật vật. Nhưng mà ai có thể ngờ tới được, có một ngày mấy tên gia
hỏa cường hãn này cư nhiên lại bị người ta xem giống như là con cháu
trong nhà vậy, mắng chửi suốt… gần hai tiếng đồng hồ!
Trong khu hành lang bên ngoài gian phòng họp lúc này đã đứng đầy những
gã quân nhân sĩ quan trong Tổng bộ Hiến Binh. Đám người bọn họ vốn chấp
hành kỷ luật vô cùng nghiêm túc, thế nhưng lúc này cũng rốt cuộc bắt đầu nhịn không được khe khẽ hạ giọng nghị luận.
Thân phận
của Hứa Nhạc rốt cuộc cũng bắt đầu lan truyền ra khắp nơi. Đám quân nhân sĩ quan đều vô cùng khiếp sợ, giật mình khâm phục, trong lòng thầm nói
đại khái cũng chỉ có một nhân vật như thế, mới có khả năng chấn áp toàn
trường như vậy. Chỉ là trong lòng mọi người không ngừng nghi hoặc, Trung Tá Hứa Nhạc hiện tại ít nhất cũng đã là một gã Đội trưởng rồi, thậm chí còn có đủ tư cách tiến nhập vào Bộ Tư Lệnh của các Quân khu nữa, ít
nhất thì cũng phải là thống lĩnh một chi bộ đội Robot Đặc chủng nào đó
mới được, như thế nào hiện tại vẫn còn lăn lộn trong đám lính đánh thuê
của Công ty Cơ khí Quả Xác như thế này?
Một cuộc gặp
lại giữa Giáo quan và các đệ tử cũng không hoàn toàn vui vẻ cho lắm. Sau một phen giáo huấn liên tục, đám gia hỏa Hách Lôi vốn dĩ kiêu ngạo
cường hãn nhất, cũng hoàn toàn chặt đứt cái ý tưởng từ trong Tổng bộ
Hiến Binh mà đòi người, những gã quân nhân sĩ quan còn lại cũng chỉ có
thể buồn bực mà rời đi, hướng về phía thượng cấp của mình mà báo cáo lại mà thôi. Sự kiện ẩu đả cùng với nổ súng trong khu Chợ đêm Cúc Hoa, còn
phải đợi cuộc điều tra chính thức của các ban ngành kỷ luật vào ngày mai nữa. Tổng bộ Hiến Binh rốt cuộc khôi phục lại sự im lặng vốn có.
Nhưng mà một khi đã gặp lại rồi, tự nhiên cũng không có khả năng cứ như vậy mà chia tay được. Sau này mọi người đều gia nhập vào chiến trường,
cũng không biết tất cả mọi người có thể nào còng sống sót mà gặp lại
nhau lần nữa hay không. Hứa Nhạc đi đến khu vực nghỉ ngơi ở lầu ba, bảo
lãnh Lộ Lộ tiểu thư ra, sau đó dẫn theo mấy gã quân nhân sĩ quan này,
cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 ở trong Tổng bộ Hiến Binh, rầm rầm rộ
rộ một lần nữa quay trở lại hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng…
Hoàn cảnh hoành tráng bên trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng rất tự nhiên thích hợp cho việc tổ chức buổi tiệc nhậu nhẹt tập hợp của đám nam nhân này. Đám quân nhân sĩ quan đệ tử ở trong phòng họp thái độ giống như
mấy con gà con, lúc này lại hoàn toàn thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, không ngừng bưng lên ly rượu trên bàn mình, hướng Giáo quan Hứa
Nhạc liên tục phát động công kích không ngừng nghỉ.
Nhìn thấy Hứa Nhạc sắp sửa không địch lại đối phương, Bạch Ngọc Lan khẽ
vén lên mái tóc đen rũ xuống trên trán mình, cũng cầm ly rượu lên, dẫn
theo mười mấy gã đội viên lão binh của Tiểu đội 7, cũng không một chút
khách sáo, phát động phản công trở lại. Đám người Hách Lôi nhất thời bị
trận thế này hù cho nhảy dựng lên, lập tức móc điện thoại ra, liên hệ
với đám đồng học năm đó, hiện tại cũng đều là các chủ quản cao cấp của
các chi bộ đội chiến trường, mau đến đây tiếp ứng.
Các
quân nhân sĩ quan từng ở trong khu căn cứ của Bộ Quốc Phòng tiếp nhận
huấn luyện, ngày hôm nay cũng đều đã được triệu hồi về Chủ tinh Tây Lâm, chuẩn bị tham gia vào đại hội khen thưởng ba ngày sau. Bọn họ vừa nghe
được tin tức Hứa Giáo quan tổ chức tụ họp, lập tức ở trong điện thoại
rống to mấy tiếng, không một chút do dự từ khu quân doanh của khu căn cứ quân sự Trường Phong chạy như điên đến đây.
Trong lúc
nhất thời, ở trước cửa lớn của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng thỉnh thoảng
lại vang lên thanh âm xe quân dụng phanh lại chói tai. Khoảng hơn mười
phút sau, đủ các loại xe quân dụng cao cấp nhất đã ào ạt chạy thẳng vào
cổng lớn. Nhất là những biển số xanh biếc thể hiện rõ ràng cấp bậc phiên hiệu của từng người, khiến cho những người bình thường cùng với các
quân lính bình thường đi ngang qua cửa lớn trong lòng cũng đếu sinh ra
một sự nghi hoặc kinh khiếp.
Bất luận là quân nhân sĩ
quan trực thuộc Quân khu nào đi chăng nữa, mấy ngày trước đây lúc còn
đang tác chiến trên chiến trường của khỏa tinh cầu nào đó, có lẽ lúc
phối hợp tác chiến, bên trong hệ thống thông tin liên lạc còn không
ngừng mắng chửi đối phương, thế nhưng thời khắc này thì lại vô cùng đồng lòng hợp ý, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt đến đây. Bất cứ
một gã quân nhân nào có thể đến đều đến cả, còn một số kẻ ở xa hơn thì
cũng đang trên đường chạy đến.
Đám quân nhân sĩ quan
cao cấp này cùng với mười mấy gã hán tử lão binh của Tiểu đội 7 kia cũng từng ở trong khu căn cứ huấn luyện sinh hoạt chung một khoảng thời
gian, hơn nữa cũng cùng nhau tham gia kỳ thôi diễn quân sự Ngày Tốt
Nghiệp, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy quá mức lạ lẫm. Gần một trăm năm chục gã nam nhân thô hào ngồi trộn lẫn với nhau trong gian phòng tiếp
khách lớn nhất của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, vô số bình rượu mạnh ẩn
chứa tình nghĩa chiến đấu được mở ra, gia nhập vào trong những cái bụng
giống như được chế tạo bằng sắt thép của bọn họ. Vô số những thanh âm có chút thô ráp, khàn khàn bình thường gào thét chỉ huy trên chiến trường, lúc này lại rống lớn hát những khúc hát quân ca vô cùng hào hùng tráng
chí.
Những người bình thường hoặc là đám binh lính đi
lại trên đường, lúc này cũng đều dùng ánh mắt tò mò mà nhìn về phía
khoảnh sân lớn đậu đầy những chiếc xe quân dụng cao cấp của hộp đêm Kim
Bích Huy Hoàng. Ai nấy cũng đều nhỏ giọng nghi luận về ý nghĩa mà đám
biển số xe kia đại biểu cho cái gì. Đột nhiên mọi người nghe được những
thanh âm ca hát hào phóng chói tai xuyên thấu qua lớp bức tường vốn cách âm rất tốt của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, trong lòng không khỏi nghi
hoặc nghĩ thầm, chẳng lẽ Đại hội khen thưởng của Bộ Quốc Phòng ngày hôm
nay tổ chức trước trong cái hộp đêm này hay sao?