Đều là những nam nhân từng lăn lộn trên chiến trường tiền tuyến, xem qua bề ngoài chính là xem thường sinh tử, nhưng thực tế cũng không có ai có thể thật sự mặc kệ chuyện sống chết cả, mà ngược lại càng thêm xem
trọng những lần tụ họp rất khó có được như thế nào. Dù sao lần sau gặp
lại cũng chẳng biết là khi nào, chẳng biết những người đang ngồi ở đây
còn mất những ai… Cũng chính là bởi vì loại cảm xúc như thế này, khiến
cho đám quân nhân sĩ quan cao cấp bên trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng
mới có thể cuồng nhiệt uống rượu, rống họng ca hát, chửi cha mắng mẹ như thế. Trong một mảnh náo nhiệt như thế này, một vài gã quân nhân sĩ quan đệ tử rốt cuộc cũng chạy đến buổi tụ hội hôm nay.
Người đến cuối cùng chính là Chu Ngọc. Đám quân nhân sĩ quan cao cấp
đang ngồi rãi rác xung quanh đều đồng loạt đứng dậy, hướng về phía vị sĩ quan chỉ huy của buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp này mà chào
hỏi, sau đó mới chú ý đến sau lưng của hắn còn có một gã quân nhân sĩ
quan khác của Tây Lâm nữa. Bộ dáng khí chất của hai người nhìn qua cũng
có chút giống nhau.
Hứa Nhạc cũng đứng dậy, dang rộng
hai tay cùng Chu Ngọc ôm nhẹ một cái. Bạch Ngọc Lan ở bên cạnh hắn cũng
cười cười. Bọn họ từng ở trong Bộ Công Trình Quả Xác tại Cảng Đô phối
hợp công tác vô cùng chặt chẽ cả một khoảng thời gian dài, cũng chân
chính xem là bạn bè thân thiết.
- Đây là Chu Cẩn, đại ca tôi. Hiện tại đang công tác trong Bộ Tư Lệnh Tây Lâm.
Khuôn mặt ôn nhuận dễ gần kia của Chu Ngọc, dưới ngọn đèn màu tím nhạt
có chút mê ly của đại sảnh, vẫn như cũ có vẻ vô cùng bình tĩnh. Hắn đối
với mọi người đứng đầy bốn phía lớn tiếng giới thiệu, sau đó dẫn theo
Chu Cẩn đi đến trước mặt của Hứa Nhạc.
Cặp lông mày của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, nhìn thấy gã quân nhân sĩ quan tên
Chu Cẩn này, chợt nhớ tới mấy năm trước, trên chuyến lữ trình dài ngày
rời khỏi Đại khu Đông Lâm mấy năm trước đâ, sau khi trầm mặc trong
khoảnh khác, cũng vươn tay ra, khẽ mỉm cười nói:
- Xin chào, lại gặp lại lần nữa!
Chu Cẩn nhìn về phía khuôn mặt bình thường giản dị của Hứa Nhạc, cũng có chút cảm khái, lắc lắc đầu nói:
- Tôi cũng từng nghe Chu Ngọc nhắc đến anh mấy lần. Nhất là trong nửa
năm gần đây cũng thường xuyên nghe được trên TV nhắc đến cái tên Hứa
Nhạc này. Trong lòng vẫn mãi nghĩ thấy có chút kỳ quái. Nhưng thật sự
không nghĩ đến thật đúng chính là anh, một gã binh lính ngồi cầu đã xuất ngũ năm xưa trên phi thuyền Cổ Chung Hào, hiện tại đã biến thành đại
anh hùng trong Liên Bang rồi.
Mấy năm trước khi Hứa
Nhạc rời khỏi Đại khu Đông Lâm, bởi vì nguyên nhân vô tình liên quan đến vụ bỏ nhà trốn đi của Tiểu Dưa Hấu, nên đã cùng với đánh quân nhân của
Trường Quân đội Tây Lâm xảy ra một đoạn xung đột. Cách biệt chỉ mới mấy
năm sau, Chu Cẩn ngạc nhiên phát hiện ra, trên người của gã thanh niên
năm xưa lại xảy ra một sự biến hóa thần kỳ đến như vậy, ý khiếp sợ trong lòng là vô cùng chân thật.
Chu Ngọc cùng với đám quân
nhân sĩ quan ở bốn phía xung quanh nghe hai người nói chuyện với nhau
cũng cảm thấy có chút giật mình. Chẳng lẽ hai người này trước kia cũng
đã từng gặp qua rồi sao? Chu Cẩn thoáng mỉm cười tự giễu, đem những
chuyện phát sinh năm xưa trên phi thuyền Cổ Chung Hào giản lược lại, nó
ra một lần, khiến cho mọi người xung quanh trong lòng cũng cảm thấy cảm
khái. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hứa Nhạc cũng trở nên càng thêm quái
dị hơn một chút.
Hứa Giáo quan năm xưa không ngờ chính là một gã binh lính ngồi cầu?
Bạch Ngọc Lan cầm bình rượu trước mặt mình rót đầy ly cho mọi người,
Chu Ngọc rất nhanh nói tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa
Nhạc, hạ giọng xuống cảm khái nói riêng với một mình hắn:
- Tôi có thể cũng sẽ bị điều đến Sư đoàn Thiết giáp 7.
Đám quân nhân sĩ quan đang ngồi xung quanh đây đại khái cũng cùng với
Đỗ Thiếu Khanh và Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta cũng không có quá
nhiều hảo cảm. Nhất là đám đội viên của Tiểu đội 7 xuất thân từ Sư đoàn
Thiết giáp 17 thì lại càng như thế. Cho nên thanh âm của Chu Ngọc cũng
hạ xuống thật thấp. Hứa Nhạc khẽ rùng mình một cái, cặp mày nhăn tít,
quay sang hỏi:
- Hiện tại biên chế của anh không phải đang ở Quân khu I sao?
- Đúng vậy!
Chu Ngọc trả lời.
- Nhưng mà anh dù sao cũng là đệ tử của Quân khu Tây Lâm đặc tuyển đi
đến Học viện Quân sự I học tập, Chung Tư lệnh sao lại có thể đồng ý để
cho Sư đoàn Thiết giáp 7 kéo anh qua đó?
Hứa Nhạc
thoáng nhăn tít cặp mày. Một nhân tài vĩ đại giống như Chu Ngọc vậy,
tuyệt đối chính là nhân vật mà tất cả các chi bộ đội đều rất muốn tiếp
nhận. Năm trước trong ngày thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp, Đỗ Thiếu
Khanh cũng đã từng đích thân chê cười năng lực thôi diễn chiến thuật của Chu Ngọc cơ mà. Ở mặt ngoài nhìn thấy thì chính là ra dáng chèn ép quân nhân sĩ quan của Quân khu Tây Lâm, thế nhưng trong lòng sao lại không
phải là cảm giác muốn lôi kéo nhân tài đâu?
Sư đoàn
Thiết giáp 7 mong muốn giành lấy Chu Ngọc về mình, cái này có thể dễ
dàng giải thích, nhưng mà Hứa Nhạc thật sự không thể hiểu nổi, bên phía
Tây Lâm tại sao lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy.
Chu Ngọc cần ly rượu lên, hớp nhẹ một hớp, trên khuôn mặt bình tĩnh
nhất thời mang theo một tia trầm trọng nhàn nhạt, thấp giọng nói:
- Bên phía Bộ Quốc Phòng trực tiếp hạ mệnh lệnh xuống, áp lực quá lớn.
Hứa Nhạc cũng cầm lấy ly rượu của mình, cùng với ly rượu của Chu Ngọc
khẽ chạm nhẹ một cái, sau đó ngẩng đầu lên một hơi uống cạn. Liếm liếm
cặp môi có chút tê tê, lắc lắc đầu mỉm cười nói:
- Tôi nghĩ rằng đó hẳn là ý tứ của phía hậu sơn núi Mạc Sầu. Sư đoàn Thiết giáp 7 dù sao hiện tại của có tiền đồ rất nhiều.
Chu Ngọc thấy hắn chỉ cần một câu liền đem sự yếu hại của chuyện lần
này mà vạch rõ ràng ra, nhịn không được khẽ cúi đầu mỉm cười tự giễu,
cũng ngửa cổ đem ly rượu trong tay uống cạn, ợ ra một hơi đầy mùi rượu,
thì thào nói:
- Thân bất do kỷ!
Hứa
Nhạc cùng với Chu Ngọc bình thường đều có liên hệ với nhau bằng email
này nọ, hiện tại cũng không có quá nhiều chuyện trao đổi với nhau. Hơn
nữa lúc này thường xuyên lại có các quân nhân sĩ quan khác chạy qua mời
rượu, cũng không có khả năng cấp cho bọn họ quá nhiều cơ hội để trò
chuyện riêng với nhau.
Rượu đã uống qua vô số bình rồi, các cô nương, tiểu thư xinh đẹp bên trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng
vốn không có bất cứ cơ hội nào để mà phát huy ra những mị lực của bản
thân, đành mặc kệ để cho đám quân nhân cứ hô to gọi nhỏ không ngừng uống rượu, sau đó mở lớn cặp mắt đỏ bừng của mình, bắt đầu kể lại những kinh nghiệm tiền tuyến trong chính đơn vị bộ đội của mình.
Ở những khu vực triền dốc nào đó, máu tươi của các chiến hữu đổ xuống
nhuộm đỏ cả mặt đất như thế nào, ở khu vực núi đồi nào đó, các công sự
của đám nhãi con Đế Quốc tan tác thê thảm như thế nào, ở nơi bãi sông
nào đó, thi thể của các chiến hữu bị lạnh lẽo như thế nào… Ở trong toàn
khu phòng khách tràn ngập một loại không khí bi tráng oai hùng, thiết
huyết cuồng cuộn, cộng với những bài ca oai tráng, mang theo cảm giác
kiêu ngạo mà nghiêm trang…
Ở nơi này tràn ngập rượu mạnh, những bài ca bi tráng, những cảm giác chiến đấu… vô cùng phấn khích.
Các quân nhân sĩ quan không ngừng tận tình uống cạn ly rượu trong tay
mình, kể lại cho nhau nghe về những trải nghiệm cuộc đời của chính mình
sau khi rời khỏi khu căn cứ huấn luyện, trở về đơn vị bộ đội của chính
mình, gia nhập ra tiền tuyến, tham gia các tràng chiến đấu thảm thiết.
Hứa Nhạc ngồi ở chính giữa mọi người trầm mặc lắng nghe, nghe thấy những chiến công hiển hách mà từng gã đệ tử của chính mình đánh hạ được, biết được đại bộ phận bọn họ hôm nay cũng đã được thăng chức, trong trái tim đã bị hơi men làm cho có chút thoải mái hơn một chút, rất tự nhiên sinh ra một loại tình tự vô cùng kiêu ngạo và thỏa mãn.
Kẻ
thăng cấp nhanh nhất chính là Hách Lôi, lúc này hắn cũng uống rất nhiều
rượu, chỉ biết ngồi đó ngây ngô cười. Gã Đội trưởng Trung Tá ba mươi mấy tuổi này, chi bộ đội mà hắn suất lĩnh đã gánh vác những nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, lăn lộn trên tinh cầu 3320. Trên những sự cực khổ cũng có
những đãi ngộ cực lớn. Những quân nhân sĩ quan còn lại cũng có kẻ là Phó Đội trưởng, cũng có quân nhân tham mưu của Sư Bộ chiến trường, phần lớn đều là những Doanh trưởng của các Doanh Quân đội tăng cường chiến
tuyến. Hơn nữa mấy ngày sau sẽ được tham gia đại hội khen thưởng, xem ra bọn họ cũng sẽ đạt được thêm một cơ hội thăng chức nữa rồi.
- Hách Lôi, lão mới chỉ có hơn 30 tuổi một chút, liền đã là một Đội
trưởng Trung Tá rồi, làm sao đám anh em khác có thể đuổi theo kịp nữa
đây?
Lâm Ái một phen gác hai chân lên bàn, giống hệt
như một đứa nhỏ ôm bình sữa của mình vậy, ôm chặt bình rượu mạnh trong
tay không chịu buông ra, cả người sặc mùi rượu lớn tiếng gọi Hách Lôi
bên kia, lúc này đã sắp không mở mắt ra nổi nữa rồi. Hách Lôi mạnh mẽ
nhướng cặp mắt lên, hắc hắc cười nói:
- Giáo quan cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cũng đã là Trung Tá, cậu như thế nào không đi hỏi hắn đi?
- Mẹ nó, ai có thể so sánh với yêu quái được cơ chứ?
Lan Hiểu Long lúc này đang cầm lấy một cái khăn bịt lại miệng mình, cố
gắng ngăn chặn cảm giác nhợn nhợn trong cổ họng, nghe Hách Lôi nói vậy,
liền cất giọng nhè nhè khinh thường nói chen vào:
- Bên phía chúng ta lại cũng không có Lý Cuồng Nhân a!
- Lời này quả thật không sai.
Di Tắc Lưu, kẻ nổi tiếng thông tin nhanh nhạy nhất trong đám đệ tử của
khu căn cứ huấn luyện, trào phúng nhìn về phía Hách Lôi, nói:
- Hơn nữa tôi đã nghe được chút phong thanh, trong đại hội khen thưởng
lần này, lão nhiều nhất cũng chỉ nhận được hai cái Huân chương, muốn
thăng chức lên Thượng Tá, đó khẳng định là không có cơ hội.
- Vì cái gì?
Có một gã đội viên của Tiểu đội 7 biểu đạt sự nghi hoặc cùng với khó
hiểu của chính mình, thầm nghĩ dựa vào những chiến công mà Sư đoàn Tự
động hóa Cơ giới của Hách Lôi đã xác lập nên, việc thăng cấp lên nữa là
một chuyện tình vô cùng bình thường.
- Rất đơn giản!
Chu Ngọc khẽ mỉm cười nhạt một tiếng, nói:
- Bởi vì vị Giáo quan của chúng ta cũng chỉ là một Trung Tá mà thôi.
Hắn lăn lộn ở Tiểu đội 7, trên chiến trường tiến hành lắp đặt thiết bị
cũng rất tốt, theo đạo lý mà nói, hắn cũng nên được thăng cấp. Nhưng vấn đề chính là hắn thật sự còn quá trẻ. Hơn nữa Bộ Quốc Phòng nói thế nào
cũng phải cố kỵ một chút giới truyền thông, cho nên lần này cũng không
có khả năng đến phiên hắn thăng cấp.
- Chuyện này tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Hách Lôi lẩm bẩm nói, đột nhiên xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nghiêng ngả đi tới, đặt mông ngồi xuống ngay chính giữa Hứa Nhạc cùng với Lộ Lộ,
hai tay ôm lấy bả vai của Hứa Nhạc, lớn tiếng hỏi:
- Giáo quan, nghe nói anh đã một phen đập tiêu luôn Cục Hiến Chương? Rốt cuộc có phải là sự thật hay không?
- Chuyện bậy bạ. Cục Hiến Chương cái nơi quỷ quái đó làm sao có thể đập tiêu được chứ? Chỉ có điều đánh trọng thương một gã quan viên của Cục
Hiến Chương thì là sự thật!
Hùng Lâm Tuyền dùng thanh âm có chút khàn khàn của mình trả lời.
- Cũng thật sảng khoái a! Ngoại trừ vị Giáo quan đại nhân của chúng ta, ai dám ra tay đánh đám quan viên chó chết của Cục Hiến Chương kia cơ
chứ?
Hách Lôi trừng lớn cặp mắt, lớn tiếng cảm khái vô
cùng. Tình tự của đám quân nhân sĩ quan cao cấp ngồi ở bốn phía cũng
trào dâng lên không kém hắn chút nào, bắt đầu liều mạng bưng ly rượu của mình trên bàn lên, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, sau đó bắt đầu giống như
một đám động vật hoang dã vậy, không ngừng tru lên một hơi.
Hứa Nhạc nhìn thấy một màn này, khẽ lắc lắc đầu, mặc kệ đám người này
nổi điên. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua một vòng, vẫn cứ cảm thấy
nếu như trừ bỏ mất tên gia hỏa còn đang gia nhập tiền tuyến bên kia, hẳn còn phải thiếu khoảng hai ba người. Nhưng mà sau khi hắn cất tiếng hỏi, toàn trường nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc.
- Ba
người bọn họ cũng đều đã hy sinh cả rồi. Trong lần đám quân chủ lực của
Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành công kích như điên suốt mười bốn ngày
liên tục trên tinh cầu 163, đám bộ đội mặt đất phải thừa nhận một áp lực quá lớn. Cuối cùng bọn họ đã tự mình phóng lên mặt đất tiến hành công
kích, kiên quyết bảo vệ trận địa… Một đi cũng không có thể trở về được
nữa.
Hoa Tiểu Ty khẽ cúi đầu, xoay xoay ly rượu trong tay của mình, hướng về phía Hứa Nhạc giải thích:
- Thường Tam cũng đã chết, chính là một trong hai gã quân nhân sĩ quan
của Sư đoàn Thiết giáp 7 lúc trước trên sân thể dục đã đánh nhau với anh một trận đó.
Chu Ngọc ngồi một bên cũng nhẹ giọng nói chen vào:
- Nghe nói hắn sau khi chữa lành vết thương, liền đi lên Chiến hạm vận
tải gia nhập vào tiền tuyến, tiến nhập trở lại Sư đoàn Thiết giáp 7.
Trong lần bắt đầu hành động phản công trên tinh cầu 5460, hình như chính là trong trận chiến đấu phục kích tại sơn cốc Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô
Lĩnh, hắn bị một con Robot của đám người Đế Quốc oanh kích, cả một mảnh
đá vụn đổ xuống công sự của hắn, trực tiếp chôn thân bên trong luôn. Mãi cho đến bây giờ vẫn chưa đào ra được thân thể…
Hứa
Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, trầm mặc suy nghĩ thật lâu. Hắn nhớ lại
lúc đó chính mình đã điều khiển con Robot MX màu đen, giống như một viên đạn màu đen không ngừng bay múa trên đầu con dốc thoải. Không ngờ đó
cũng là lúc cái gã quân nhân sĩ quan kiêu ngạo mà mạnh mẽ kia đã vô
thanh vô tức chết đi. Có lẽ nơi mà hắn hy sinh, cách nơi mình đang đứng
cũng không xa lắm.
Hắn châm tràn đầy ly rượu trước mặt mình, chậm rãi uống cạn, sau đó khẽ gãy gãy mũi một cái, nói lớn:
- Lấy thêm một trăm bình rượu nữa!
Đám quân nhân sĩ quan ngồi đầy xung quanh nhất thời tĩnh lặng lại, đồng thời nâng chén, vô cùng chỉnh tề đem ly rượu trong tay mình uống một
hơi cạn sạch.
Chính giữa khu phòng tiệc là một mảnh vô
cùng bừa bãi, là một mảnh náo nhiệt. Đám đội viên mới của Tiểu đội 7
ngồi ở phía bên ngoài vừa ôm cô nương vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại
liếc nhìn về phía bên kia, trong mắt thường xuyên hiện lên một tia hâm
mộ. Cái mà bọn họ hâm mộ chính là đám đội viên cũ có thể cùng với đám
thượng cấp của các chi bộ đội kia không ngờ lại có thể tạo thàng một
mảnh lửa nóng như thế này. Bọn họ hâm mộ Chủ quản Hứa Nhạc của mình
không ngờ lại có thể nhận được sự tôn kính sâu thẳm từ trong nội tâm của vô số đại nhân vật dũng mãnh đến như thế.
Tuy rằng gia thế phía sau lưng bọn họ bất phàm, các bậc cha chú trong nhà đều có
tiền nhiều, quyền cao chức trọng, nhưng mà các loại đại nhân vật cấp cao trong Quân đội Liên Bang như thế này cũng đều là những nhân vật mạnh
mẽ, nhìn thấy cha chú bọn họ cũng chỉ có nể chứ không có kính trọng. Bản thân bọn họ ngày xưa cũng không quá quan trọng đối với loại cảm giác
này, nhưng mà sau khi ngây ngốc bên trong Quân đội một khoảng thời gian, chịu sự ảnh hưởng của không khí quân doanh, trong lòng chợt dâng lên
một tia hâm mộ cùng với khát vọng.
- Nhìn thấy cậu mỗi ngày đều chạy theo sau mong của Chủ quản, thật sự không ngờ được là, cậu vẫn còn ghi hận hắn trong lòng.
Tòng Tượng Chinh chậm rãi tiến đến bên cạnh người của Tích Bằng, biểu tình có chút phức tạp, khẽ cau mày nói:
- Bỏ qua đi. Tuy rằng trước kia tôi cũng hận hắn lắm, nhưng mà dù sao
cũng là người chung một đội ngũ. Nếu không có mấy gã gia hỏa này, chỉ sợ chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Tôi cũng không phải là ghi hận cái gì.
Tích Bằng khẽ đưa tay vuốt tóc mình, nhìn về phía Hứa Nhạc ngồi cách đó không xa, lúc này hiển nhiên là men say mười phần, tê liệt ngã xuống
trong lòng của Lộ Lộ, có chút căm tức nói:
- Bằng hữu
đã lên tiếng nhờ vả, dù sao cũng phải cố giúp một phen. Hơn nữa, cũng
chỉ khiến cho hắn mất mặt một chút, để cho chúng ta phát tiết một chút
cơn giận lúc trước mà thôi, căn bản cũng sẽ không khiến hắn mất chút
thịt nào, không phải sao?
Hắn có chút không thèm suy nghĩ đến nữa, bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn, tiếp tục nói:
- Yên tâm đi, tôi cũng là người của Tiểu đội 7, chuyện tình bán đứng chiến hữu, khẳng định cũng sẽ không làm đâu.
Tòng Tượng Chinh khẽ nhún nhún vai, cũng không lên tiếng khuyên can cái gì, trong lòng thầm nghĩ, dù sao chuyện xấu trên người của Chủ quản đại nhân mình đã có quá nhiều rồi, có thêm một cái nữa cũng không xem là
chuyện đại sự gì.