Chiếc ô tô màu đen lặng lẽ không một tiếng động lướt nhanh vào bên trong doanh trại. Cánh cửa lớn nặng nề của doanh trại đóng lại sau lưng. Đám
Lan Hiểu Long cùng với mất gã quân nhân sĩ quan nghe được phong thanh
tiến lên, đi vào văn phòng. Uống rượu say suốt cả một đêm, lúc này trên
mặt bọn họ vẫn còn tràn đầy vẻ khó coi, trong ánh mắt cũng còn tơ máu đỏ ửng. Sau khi nghe được chuyện tình phát sinh ra tại khu nhà trọ của đám nữ nhân kia, sắc mặt lại trở nên đặc biệt khó coi hơn nhiều.
Cũng không mất bao nhiêu thời gian, chiếc điện thoại di động quân dụng
nằm trong tay của Hứa Nhạc chợt vang lên một tiếng. Email của Lợi Hiếu
Thông rất nhanh đã được gửi đến. Hắn chăm chú đọc qua một lần, sau đó
mới tựa vào ghế, nhắm mắt lại, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc lâu, lại vẫn như cũ không thể đem chuyện tình này suy nghĩ cẩn thận trở lại.
Thân là một gã Trung Tá trẻ tuổi có tiền đồng sáng lạn nhất trong Quân
đội Liên Bang, lại bị phóng viên tin tức chụp được cảnh vi phạm quân kỷ, tối không trở về quân doanh, trong thời gian chiến tranh kịch liệt như
thế này lại đi ra ngoài chơi gái… Một chuyện bê bối lớn như thế, lại ở
trong thời kỳ chiến tranh diễn ra kịch liệt mà lan truyền ra ngoài, thật sự có vẻ vô cùng có tính công kích.
Mà đương sự của
chuyện này lại chính là Hứa Nhạc, chuyện tình này cũng không chỉ là có
tính công kích bình thường, chỉ sợ ẩn phía sau chuyện này còn có một số ý đồ gì đó nữa.
Lợi Hiếu Thông nhận được cú điện thoại
của Hứa Nhạc, sau đó dùng thời gian ngắn nhất đã điều tra ra được một số phong thanh gì đó. Đám phóng viên tin tức đóng ở Đại khu Tây Lâm từ lúc này tin tức lại linh mẫn đến như thế? Hơn nữa lại còn có lá gan lớn đến mức lén theo rình chuyện của Hứa Nhạc. Chuyện này quả thật mơ hồ phía
sau có mối quan hệ rất lớn đến Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm.
Vị Lợi Thất thiếu gia này thậm chí còn dò hỏi thông tin từ phía những
thân tín mà mình đã âm thành lãnh lệ sắp đặt ở bên mình vị đại ca thanh
tú của mình, cho nên mới có thể nhanh như vậy điều tra ra được một chút
tin tức. Nhưng mà hắn vẫn như cũ không thể điều tra ra được cái tin tức
tình báo mà đám phóng viên kia thu được là từ nơi nào phát ra.
Lợi Tu Trúc vì cái gì mà phải làm như vậy?
Hứa Nhạc mở to cặp mắt ra, hoang mang ngẫm nghĩ một trận… Muốn đem bản
thân mình biến thành một cái trứng thối, chính là bởi vì Thiết Toán Lợi
Gia vẫn như cũ không có từ bỏ cái cơ hội kết thông gia với Phí Thành Lý
Gia hay sao? Lợi Tu Trúc vẫn như cũ nhất tâm, một lòng đặt lên trên
người của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia à?
Nhưng mà bởi vì mối quan hệ giữa mấy cô thiếu nữ Giản Thủy Nhi, Trâu Úc, Trương Tiểu Manh, khiến cho bản thân hắn ở trong mắt của rất nhiều
người thượng tầng hoặc là hạ tầng của Liên Bang, đã sớm là một gã tảng
đá trầm mặc nhưng rất phong lưu. Cho dù có đem mình vùi xuống vũng bùn
thêm lần nữa, cũng đâu có bất cứ ưu đãi gì đâu chứ?
Càng quan trọng hơn nữa chính là, từ sau cuộc Tổng tuyển của Tổng thống
Liên Bang, Lợi Tu Trúc mãi vẫn luôn trầm mặc ngoan ngoãn, ít giao tiếp.
Với năng lực tâm tính của hắn, hẳn là sẽ không đến mức dùng đến những
thủ đoạn an bày thấp kém cùng với ngây thơ như thế này chứ.
Hắn khẽ nheo chặt cặp mắt lại một chút, chợt nghĩ đến hai gã chuyên gia sát thủ từ bên phía Bách Mộ Đại nhập cư trái phép đến Đại khu Tây Lâm
này. Tuy rằng Cục Điều Tra Liên Bang mãi vẫn không thể xác định được chủ mưu thật sự đứng phía sau là ai, nhưng hắn trên cơ bản có thể xác định, kẻ muốn giết chính mình, cùng với đám công tử thế gia, các đại gia,
chính khách tại Thủ Đô Tinh Quyển không thoát khỏi có chút quan hệ nào
đó. Lợi Tu Trúc lúc nào có làm ra những động thái này, đại khái cũng là
vì muốn che dấu cái gì đó, hay là lo lắng trong tương lai sự tình bại
lộ, sẽ có một cái cớ để đặt mình ra ngoài trách nhiệm?
- Chúng ta cho đến bây giờ cũng không phải là người thích gây chuyện làm
nổi mình. Nhưng quan trọng là cứ có người thích một phen đem mấy chuyện
thúi như cứt chó mà quẳng lên trên mặt của chúng ta.
Lan Hiểu Long dùng thanh âm bình tĩnh nói. Bên ngoài cửa sổ, đám đội
viên của Tiểu đội 7 sáng sớm vừa mới rời khỏi giường tụm năm tụm ba phơi nắng trên sân. Tích Bằng thì ngồi bên dưới một gốc đại thụ, không ngừng cúi đầu hút thuốc.
Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ đến cô
thiếu nữ còn ở trong khu nhà trọ kia, ánh mắt nheo lại càng lợi hại hơn. Hắn cũng không kiêng kỵ gì mất gã thuộc hạ vô cùng tin cậy trong phòng, trực tiếp quay sang nói với Bạch Ngọc Lan:
- Tôi một
lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Lộ Lộ, hỏi xem ý tứ của cô ta như thế nào. Nếu như cô ta đồng ý, anh giúp tôi sắp xếp cho cô ta rời khỏi Tây Lâm.
Mặt khác anh gọi điện thoại cho Lợi Hiếu Thông một lần nữa, nhờ hắn ở
Thủ Đô Tinh Quyển sắp xếp hỗ trợ cô ta một chút.
Bạch
Ngọc Lan khẽ gật gật đầu. Tiểu đội 7 mấy năm gần đây vẫn luôn một mực ở
trong bóng tối làm những chuyện bí mật. Nếu như muốn lén lút đưa một
người rời khỏi Đại khu Tây Lâm, cũng không phải là việc gì khó. Ngoại
trừ bên phía Cục Hiến Chương ra, chỉ sợ không có ban ngành hoặc là tổ
chức nào trong Liên Bang có thể tra ra được tung tích.
Kế tiếp đó, Hứa Nhạc cùng với đám thuộc hạ còn lại bắt đầu thương lượng
rất nhiều đối sách, chuẩn bị nghênh đón cơn hồng thủy tin tức rất nhanh
sẽ ụp xuống kia. Mới vừa từ chiến trường tiền tuyến trở về, đã phải bắt
đầu chuẩn bị tác chiến rồi. Chỉ là lần này đối tượng mà bọn hắn phải tác chiến chính là dư luận, thứ mà không nơi nào không thể xâm nhập, không
chỗ nào không có. Cảm giác mọi người trở nên vô cùng không thoải mái.
- Chuyện tình bên trong hộp đêm hôm qua có thể tiến hành tuyên truyền
khắp nơi một chút. Chuyện này có tác dụng rất lớn trong việc tạo dựng
hình tượng cho anh sau này. Vô số đệ tử của Hứa Giáo quan đều là những
anh hùng chiến đấu, cảm giác này thật sự là rất đáng vinh quang.
Lan Hiểu Long khẽ xoay xoay cây bút trên tay mình, nhíu mày nói:
- Nhưng quan trọng là chuyện buổi tối ngày hôm qua, anh dù sao cũng
phải đưa ra một lời giải thích, là thừa nhận hay là không thừa nhận?
- Thừa nhận cái rắm á! Chuyện tình gì cũng chưa có phát sinh, tôi thừa nhận cái gì chứ?
Biểu tình của Hứa Nhạc thoáng trầm xuống, vỗ bàn quát một tiếng.
Trong phòng là một mảnh trầm mặc. Đám người Hùng Lâm Tuyền liếc mắt
nhìn nhau một cái, sau đó đều cúi đầu xuống, cố gắng nén lại cơn buồn
cười dâng lên trong lòng. Trong lòng ai nấy thầm nghĩ Lão Đại mình thật
sự là mặt dày vô sỉ, nói dối mà cũng có thể có phong thái chính trực
mạnh mẽ đến như thế.
Hứa Nhạc bất đắc dĩ đành phải lắc
lắc đầu, cầm lấy điện thoại di động đi ra khỏi gian phòng, bắt đầu hướng về phía một vụ phu nhân nào đó tại Thủ Đô Tinh Quyển nhờ giúp đỡ một
chút.
o0o
Ngày hôm sau, tất cả các
kênh truyền hình bên trong Liên Bang vẫn duy trì một sự im lặng. Ngoài
trang bìa của các tờ báo truyền thông cùng với các tờ báo điện tử vẫn
tiếp tục bình lặng như bình thường.
Tuyệt đại đa số các phương tiện truyền thông cùng với các loại báo chí này vẫn như cũ dùng
phần lớn thông tin của mình đặt trên tình hình chiến sự ngoài tiền
tuyến, về tin tức Quân đội của Chính phủ Liên Bang ở trên ba khỏa hành
tinh rơi vào tay giặc từng bước từng bước một đi dần đến đích thắng lợi. Tổng tiến công của lần hành động quân sự Thắng Lợi này sau hai ngày
phát động, đã tiến vào giai đoạn cao trào trong kế hoạch rồi.
Thế nhưng trên một trương phụ lục tặng kèm của các tờ báo, đột nhiên
lại có thêm một phần tin tức, nói về một vị Trung Tá trẻ tuổi nào đó của Quân đội Liên Bang ra ngoài chơi bời!
Bởi vì nguyên do là Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang đã nghiêm khắc bảo hộ quyền cá
nhân riêng tư của mỗi công dân, cho nên trên phương tiện truyền thông
cũng không có đăng lên bức ảnh chụp hình ảnh Hứa Nhạc xuất hiện trước
gian phòng trọ kia. Trong bản tin tức cũng không hề có bất cứ một câu
nào quan hệ đến cô thiếu nữ trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng kia. Tiêu
đề của bản tin tức tuy rằng đặc biệt kích thích, nhưng từ ngữ cũng lại
vô cùng khéo léo tránh không nói ra hai chữ ‘chơi gái’. Chỉ là bọn họ
dùng những ngôn ngữ vô cùng sinh động cùng với những miêu tả mang đầy vẻ trinh thám, khiến cho tâm tình của đám độc giả từng bước tiến nhập vào
một lối mòn suy nghĩ nào đó.
Cái nghề tiếp khách các cô nương trong hộp đêm cho đến bây giờ vẫn chưa có chính thức hợp thức hóa trong xã hội Liên Bang. Nhưng mà suốt hơn ba trăm năm nay, cũng chưa
từng có xuất hiện tiền lệ gì để nói rằng cái nghề này là phi pháp. Chỉ
là quân kỷ của Quân đội Liên Bang vô cùng nghiêm minh, đương nhiên là
ngăn cấm đám quan binh trong thời kỳ nghĩa vụ quân sự ra ngoài mua vui.
Nhưng mà vô số những trung tâm an dưỡng, hội sở cao cấp… tràn ngập khắp
các đường ngang ngõ tắt của Châu thành Lạc Nhật Châu này là dùng để làm
chuyện gì, trên từ Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, dưới đến bất cứ một gã bán
hàng rong, một tên bán báo bình thường, trong lòng cũng biết rõ ràng cả.
Hơn nữa đối tượng trong chuyện lần này lại là gã Trung Tá Hứa Nhạc trẻ
tuổi. Hắn chính là đối tượng chính trong sự kiện scandal của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, nghe đồn hắn lại có mối quan hệ không rõ ràng với cô thiên kim tiểu thư của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng.
Trong truyền thuyết hắn từng tự mình thừa nhận trước mặt mọi người là
tình nhân cũ của Thanh Long Sơn Chi Diệp Trương Tiểu Manh nữa… Cho nên
mấy lời gièm pha cùng với tin tức này cũng ẩn chứa đầy đủ lực bùng nổ
mãnh liệt, đem dân chúng bên trong Liên Bang bạo phát trở thành bàn tán
say mê hoặc là phẫn nộ u buồn.
Trong quân doanh của Lạc Nhật Châu cơ hồ tất cả mọi người ai cũng cầm lấy một tờ báo, bao gồm cả những thành viên bên trong Tiểu đội 7 nữa. Bọn họ ai nấy cũng đều bật
cười, cho rằng Hứa Nhạc ăn chơi không cẩn thận, để bị phát hiện, nhưng
cũng không có ai một phen xem nặng chuyện tình này. Bọn họ thật sự không biết chút chuyện nhỏ nhặt này có thể sẽ mang đến phiền toái vô cùng
lớn.
Ngay khi bản tin phụ lục của giới truyền thông vừa mới phát hành xong, Hứa Nhạc liền nhận được một bức email tuyệt mật đến từ phía Bộ Quốc Phòng. Vừa mới mở ra bức email kia, liền phát hiện đó
là những dòng chữ mang hơi hướng của một bậc cha chú trong nhà, đến từ
chính vị trưởng bối đeo kính cận, vẻ mặt học giả ngồi tại Tổng bộ của Bộ Quốc Phòng kia. Trong lòng hắn nhất thời rung lên một chút, kiên trì
đọc xong cho hết những câu chữ ẩn hàm một tia hờn giận nhàn nhạt, trong
lòng lặng yên thở dài một hơi, cũng không có lập tức phản hồi trở lại.
Một gã thanh niên độc thân ngay cả một cô bạn gái cũng không có, hôm
nay lại tựa hồ phải phụ trách danh dự của rất nhiều cô thiếu nữ vô cùng
danh tiếng trong cả Liên Bang, cái này đến tột cùng là một chuyện tào
lao như thế nào chứ? Hứa Nhạc ngồi ở phía sau bàn làm việc, trầm mặc tự
hỏi thật lâu, kinh ngạc phát hiện ra hết thảy tất cả mọi chuyện đều là
do chính mình tìm phiền phức mà ra.
Ngay sau đó, mấy gã quân nhân sĩ quan của Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng tiến nhập vào khu quân
doanh của Tiểu đội 7. Một hồi tin tức truyền thông kia gây ra chấn động
quá lợi hại, dân chúng bên trong Liên Bang quan tâm vô cùng, Ban Nội Vụ
của Bộ Quốc Phòng chuyên phụ trách thanh tra hành vi của các quân nhân
sĩ quan cao cấp trong Quân đội Liên Bang, vì để dẹp yên miệng đời, cho
nên bọn họ đành phải tiến hành xử lý việc này.
- Trung Tá Hứa Nhạc, chúng tôi nhận lệnh đến đây để điều tra. Xin hỏi buổi tối hôm trước anh ở nơi nào?
Hứa Nhạc bình tĩnh ngồi ở phía sau bàn làm việc, liếc mắt nhìn bọn họ,
nhưng miệng lại cũng không thèm mở, chẳng nói chẳng rằng. Biểu tình này
của hắn khiến cho mấy gã quân nhân sĩ quan của Ban Nội Vụ sắc mặt khẽ
biến.
Đúng lúc không khí bên trong phòng trở nên có
chút quái dị, một vị trung niên nhân mặc trên người bộ đồ vest chỉnh tề, sắc mặt mỉm cười nhàn nhạt từ bên ngoài đẩy cửa phòng bước vào, trực
tiếp đi đến trước bàn của Hứa Nhạc, quay đầu lại nhìn về phía mấy gã
quân nhân sĩ quan của Ban Nội Vụ, chậm rãi nói:
- Thân
chủ của tôi sẽ không trả lời câu hỏi của các người đâu. Nếu như có thắc
mắc gì, các người có thể trực tiếp nói chuyện với tôi.
- Thân chủ?
Mấy gã quân nhân sĩ quan của Ban Nội Vụ nhất thời ngạc nhiên, tiếp nhận lấy tấm danh thiếp của vị trung niên nhân áo đen vừa đưa qua.
Nhìn thấy hai chữ ‘Hạ Hà’ lớn xuất hiện giữa tấm danh thiếp làm bằng
loại sợi thực vật tinh khiết nhất, sắc mặt của đám quân nhân sĩ quan Ban Nội Vụ nhất thời ngưng trọng lại. Bọn họ nói thế nào cũng không hiểu
nổi, rõ ràng chỉ là một cuộc điều tra lấy lệ mà thôi, cư nhiên lại dẫn
động đến vị Đại luật sư nổi danh là khó chọc vào nhất của cả Đại khu Tây Lâm này.
- Chúng tôi chỉ là muốn mời Trung Tá Hứa Nhạc đến Ban Nội Vụ phối hợp điều tra nội bộ một chút mà thôi, đâu cần phải
mời luật sư làm gì cơ chứ?
Một gã quân nhân sĩ quan Ban Nội Vụ sắc mắt có chút khó coi, mềm giọng nói.
- Trung Tá Hứa Nhạc không có thời gian để mà tiếp nhận mấy cái điều tra nội bộ không cần thiết.
Vị đại luật sư Hạ Hà vẻ mặt không chút biểu tình, nói:
- Các người có trát bắt giam của tòa án không?
- Không có… Nhưng mà chúng tôi có phiếu thông báo yêu cầu phối hợp điều tra!
- Cái đó cũng không có giá trị hợp pháp!
Đại luật sư Hạ Hà dùng một loại ngữ khí khiến người khác không thể lên tiếng phản bác, khẽ phất phất tay, nói:
- Lúc này các người có thể một phen đem trát bắt giam của toàn án đến
đây, thân chủ của tôi mới có thể đi theo các người phối hợp điều tra.
Sau đó nhất định phải có sự có mặt của tôi mới có thể khai báo. Ngoại
trừ chuyện này ra, các người không cần đến đây quấy rầy thân chủ của tôi nữa.
Đám quân nhân sĩ quan của Ban Nội Vụ biểu tình
nhất thời trở nên cực kỳ kích động. Rõ ràng chỉ là một cuộc điều tra nội bộ bên trong Quân đội Liên Bang, như thế nào lại biến thành một cuộc
tranh luận về pháp luật giống như một bộ phim truyền hình như thế này?
- Đại luật sư Hạ Hà, tôi nghĩ nên nhắc nhở ngài một chút, Trung Tá Hứa
Nhạc là một quân nhân sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự.
Chúng tôi có quyền tiến hành yêu cầu hắn phối hợp điều tra. Hơn nữa đây
là công việc riêng bên trong Quân đội Liên Bang…
Đại luật sư Hạ Hà cũng vẫn như cũ vẻ mặt không một chút biểu tình cắt ngang lời nói của hắn:
- Ý anh muốn nói tôi chỉ là một luật sư dân sự, không có tư cách tham
gia vào công việc của Tòa án Quân sự phải hay không? Lúc trước anh ở
trong trường đã học hành pháp luật Liên Bang ra sao vậy?
- Tôi không phải là có ý tứ này…
Gã quân nhân sĩ quan Ban Nội Vụ cố nén tức giận, nói:
- Trung Tá Hứa Nhạc bị tình nghi ra ngoài chơi gái, vi phạm nghiêm
trọng đến quân kỷ của Liên Bang. Cái này hẳn là sự thật rồi chứ?
Sắc mặt của đại luật sư Hạ Hà vẫn như cũ âm trầm như một tờ giấy, đột nhiên mở miệng nói:
- Đệ Nhất Hiến Chương có quy định năm loại quyền lợi cơ bản nhất của
bất cứ công dân Liên Bang nào. Ra ngoài chơi gái liền cũng giống như ở
nhà xem phim cấp ba vậy, chính là quyền lợi cá nhân trời sinh. Ai dám
nói đây là phạm tội chứ?
Không đợi đám quân nhân sĩ
quan Ban Nội Vụ biểu tinh đang vô cùng kích động kia kịp mở miệng phản
bác cái gì, vị Đại luật sư Hạ Hà, con trai của Đại pháp qua Pháp viện
Tối cao của Liên Bang, vị luật sư gia đình am hiểu pháp luật Liên Bang
nhất của Chung Gia Tây Lâm, đã không một chút khách khí dựng ngược cặp
mày lên, nói:
- Các vị thanh niên này, các người phải
nhớ kỹ một điều, không có bất cứ thứ pháp luật gì có thể lớn hơn Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang cả… Nếu như thứ pháp luật nào đó do Nghị Viện
thông qua, hoặc là điều lệ quân kỷ của Bộ Quốc Phòng cho rằng thân chủ
của tôi là một kẻ tình nghi phạm tội, như vật tôi cho rằng… Chuyện tình
hiện tại các người cần phải làm, không phải đến đây để điều tra thân chủ của tôi, mà là lập tức một phen đem mấy cái pháp luật, điều lệ quân kỷ
cứt cho không hợp pháp kia toàn bộ sửa chữa lại hết đi!
Nghe được mấy câu trả lời cực kỳ mạnh mẽ mà không thể bắt bẻ này, đám
đội viên của Tiểu đội 7 từ đầu đã đứng vây kín bên ngoài nghe ngóng tình tình, đều dùng sức vỗ tay kịch liệt, vỗ đến mức hai bàn tay đều đỏ
bừng, thanh âm huýt sáo bén nhọn nhất thời vang lên xuyên thấu cả quân
doanh.
Nhìn thấy đám quân nhân sĩ quan của Ban Nội Vụ
cực kỳ phẫn nộ mà rời đi, Hứa Nhạc đứng lên, dùng sức bắt tay vị đại
luật sư Hạ Hà, còn nghiêm túc nói:
- Cám ơn ngài lắm!
- Không cần phải cảm ơn tôi làm gì. Tôi chỉ là muốn giữ gìn đúng quyền
lợi nên có của bất cứ một công dân Liên Bang nào mà thôi.
Đại luật sư Hạ Hà nhìn Hứa Nhạc, đột nhiên nở nụ cười nói:
- Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một câu, sau này ra ngoài chơi bời thì phải cẩn thận một chút. Ông cha già kia của tôi chính là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Giản Thủy Nhi tiểu thư đó… Nếu như thật sự kiện lên Tòa án Hiến Chương hoặc là Pháp Viện Tối Cao, chúng ta phải thua không thể
nghi ngờ!
Nghĩ đến cảnh vị Thủ tịch Đại pháp quan của
Pháp Viện Tối Cao Liên Bang, có thể lúc này đang ngồi trong một căn
phòng có lò sưởi, vừa một bên đọc tin tức trên báo, vừa một bên phẫn nộ
mắng chửi gã nam nhân bạc tình bạc nghĩa, phía sau lưng Hứa Nhạc nhất
thời mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.