Hứa Nhạc sau khi trải qua một quá trình suy ngẫm nghiêm túc, cuối cùng
mới phát hiện ra cho dù có suy nghĩ nát óc đến thế nào đi nữa, cũng vẫn
như cũ không có biện pháp gì mà đè nén xuống cái ý niệm kia trong đầu,
mới có thể dũng cảm như vậy mà nói ra những lời này. Nhưng mà Chung Tư
lệnh cũng không có trả lời câu hỏi này của hắn, biểu hiện giống như là
không hề nghe thấy hắn nói gì vậy. Cặp lông màu hoa râm bằng phẳng giống hệt như một cặp hổ đang nằm phục đó khẽ nhướng lên, ngoắc bồi bàn, gọi
một mình rượu trong xanh gì đó, mở nắp, đổ vào trong hai cái ly trước
mặt của hai người.
Chung Sấu Hổ nâng ly lên một hơi
uống cạn. Loại rượu đế này mặc dù trong xanh như nước, kỳ thật lại cay
độc như đao sắc vậy, vừa đổ vào cổ họng liền biến thành như một luồng
lửa nóng bình thường, cắt mạnh vào cổ họng của ông ta, khiến cho cặp mày ông ta khẽ nhăn lại, hưởng thụ cái loại cảm giác tuy đau đớn nhưng vô
cùng sảng khoái này, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói:
- Không cần chấp nhất với chuyện ai muốn giết cậu… Điều quan trọng nhất chính là, hiện tại, cậu vẫn còn sống tốt!
Những lời này, cũng không biết có thể tình là một cái đáp án nào đó hay không, trong lòng Hứa Nhạc cảm thấy khó hiểu, trầm mặc bưng lên ly rượu đế của mình, chăm chú nhìn một lát, sau đó chậm rãi uống cạn, chỉ cảm
thấy một cỗ cảm giác chua xót khó chịu cùng cực.
- Lúc
mà cha ta vẫn còn sống, bên trong Liên Bang vốn không có bất luận kẻ nào dám động đến một sợi lông chân của ta. Bởi vì ông ta còn sống, nếu như
ta chết đi, như vậy ông ta chắc chắn sẽ phẫn nộ, lửa giận của ông ta sẽ
thiêu đốt gần như toàn bộ cả Liên Bang, không có mấy người có thể thừa
nhận nổi.
Chung Sấu Hổ tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Cũng giống như vậy, chỉ cần ta còn sống, liền không có bất cứ ai dám
can đảm động vào con gái của ta, đây chính là cùng một đạo lý đó. Hiện
tại có rất nhiều người nghĩ muốn thử giết ta, bởi vì nếu như ngày hôm
nay ta ở chỗ này chết đi, cũng sẽ không có ai có đủ năng lực bởi vì cái
chết của ta mà một phen đem lửa giận nổi lên thiêu đốt toàn bộ cái xã
hội Liên Bang này.
- Nhưng mà ta từng đích thân nói qua… cái đầu của một con người, chẳng
qua cũng chỉ có bảy cân rưỡi mà thôi. Đám người Đế Quốc cùng với chúng
ta cũng đều là người giống nhau cả, không có gì khác biệt, cho nên đầu
của cậu cùng đầu của ta, bất quá cũng chỉ có bảy cân rưỡi mà thôi.
- Ta thật sự muốn nhìn xem một chút, trong toàn bộ cái vũ trụ này, có
ai có đủ khả năng một phen đem cái đầu bảy cân rưỡi của ta mà chặt bỏ
xuống được đây…
Hứa Nhạc im lặng lắng nghe, đại khái
cũng hiểu được vị đại nhân vật ở trước mặt mình đang muốn nói cái gì,
nhưng hắn cũng chỉ thoáng im lặng một lúc sau, vẫn là nhịn không được,
khẽ nhíu lại cặp mày, chậm rãi nói:
- Chuyện trong Mộc Cốc… hình như là có chút vấn đề.
Năm trước trong trang viên Mộc Cốc ở Nam Giao Châu Thủ Đô Tinh Quyển,
đã từng phát sinh ra một lần sự kiện ám sát tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa.
Chung Tư lệnh khẽ nheo mắt lại, cầm lên chén rượu mạnh, dốc ly một hơi
uống cạn, cũng không có mở miệng nói cái gì, thế nhưng khóe môi lại nổi
lên một tia cười mỉm nhàn nhạt. Nụ cười này dừng ở trong mắt của những
người khác, cũng đều có một cảm giác lạnh như băng…
Trên con đường lớn bên ngoài quán ăn đã là một mảnh yên lặng, trống trải không một bóng người. Bầu trời sớm lâm vào một loại màu sắc tối đen
giống như mực tàu vậy. Liền đúng vào lúc này, ở phương hướng quảng
trường Thắng Lợi của Lạc Nhật Châu xa xa nơi này, đột nhiên truyền đến
vô số tiếng nổ lớn. Những đóa pháo hoa xinh đẹp bay lên tận bầu trời, ở
trong bóng đêm mà nở lớn lên, giống như vô số đóa hoa vô cùng diễm lệ nở rộ trên bầu trời.
o0o
Lạc Nhật Châu tại Chủ
tinh Tây Lâm bởi vì chúc mừng một tràng chiến dịch thắng lợi giòn giã
ngoài tiền tuyến, đã ấn theo thói quen lịch sử rất nhiều năm qua, khẳng
khái mà bắn pháo hoa để chúc mừng thắng lợi. Nhưng mà dưới bối cảnh pháo hoa tung bay chiếu rọi sáng rực cả bầu trời đêm kia, không có bao nhiêu người chú ý đến mấy tiếng vang của súng nổ rãi rác đâu đó. Trong những
tiếng vang có chút bị che lẫn kia, thanh âm cảnh báo bén nhọn bất chợt
vang lên tại một con đường nào đó giữa Thủ phủ Lạc Nhật Châu, thế nhưng
lại trở nên có chút cô độc lạc lõng.
Tại tòa đại lâu
của Ban Pháp Vụ, tại Tổng bộ Hiến Binh đóng tại Quân khu Tây Lâm của
Chính phủ Liên Bang, tại doanh trại của Sư đoàn Thủ bị Tây Lâm lệ thuộc
trực tiếp vào Bộ Tư Lệnh tiền tuyến, dưới sự điều khiển của Bộ Quốc
Phòng, theo những thanh âm cảnh báo bén nhọn mà đột ngột này, vô số
chiếc xe quân dụng điên cuồng phóng ra, trên những chiếc xe quân dụng
kia đều là những Chiến sĩ Tây Lâm trang bị hạng nặng đầy mình.
Vô số chi đội ngũ với quân số lên đến mấy ngàn gã quân nhân sĩ quan,
binh lính Tây Lâm, đồng thời dũng mãnh tiến vào khu căn cứ quân sự
Trường Phong, mạnh mẽ tiến vào khu vực trạm tiếp sóng ngầm nằm bên dưới
lòng đất của một kho hàng bỏ hoang nào đó ở vùng ngoại thành Lạc Nhật
Châu, nhanh chóng tiến vào Tổng bộ Cục Điều Tra Liên Bang đóng trú tại
Tây Lâm, tiến vào Đại khách sạn Kim Tinh của Bộ Quốc Phòng, sớm đã hoàn
toàn bị khống chế. Chỉ trong khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ ngắn
ngủi, liền có vô số người thuộc vô số địa điểm bị sự khống chế tuyệt đối của đám người Quân khu Tây Lâm.
Theo thời gian dần dần trôi qua, thỉnh thoảng có những gã quan viên Chính phủ, hoặc những quân nhân sĩ quan cao cấp nào đó, bởi vì liên quan đến một hồi điều tra
tuyệt mật nào đó cho tới bây giờ vẫn không được công khai, đã bị mạnh mẽ khống chế rời khỏi khu vực đồn trú, khu vực nghỉ ngơi… của bọn họ. Trên khuôn mặt của bọn họ cũng đều không còn lưu lại chút gì vẻ lãnh đạm
lạnh nhạt, hoặc kiêu ngạo cường hãn của ngày xưa nữa, hai tay bị còng
chặt, trói ngược ở sau lưng, biểu tình lãnh đạm, hoặc là sợ hãi tái
nhợt, dưới sự khống chế vô cùng nghiêm mật của đám quan binh Tây Lâm, vô cùng chật vật tiến vào trong mấy chiếc xe quân dụng, bị bắt nhốt vào
những nhà giam tăm tối của nhà giam quân sự Tây Lâm.
Đây chính là một hồi thanh trừng mạnh mẽ do đích thân vị Lão đầu hổ Tây
Lâm chính tay phát động. Từ trong văn phòng liên lạc của nhân viên Văn
phòng Tổng thống đồn trú tại Tây Lâm, đến phòng làm việc của Bộ Quốc
Phòng đồn trú tại Tây Lâm, đến Tổng bộ Cục Điều Tra Liên Bang đồn trú
tại Tây Lâm, vô số các cơ cấu Chính phủ, các ban ngành liên quan nào đó
lệ thuộc Chính phủ Liên Bang, toàn bộ đều bị đám quân nhân Tây Lâm sắc
mặc lạnh như tiền cường hãn thanh tẩy một lần. Bất cứ những bộ phận nào
có hiềm nghi tham dự vào cái sự kiện nào đó, hoặc là bất cứ một gã quan
viên Chính phủ hoặc là quân nhân sĩ quan nào đó chỉ cần bị hiềm nghi có
liên quan đến một sự kiện nào đó, toàn bộ đều bị bắt giữ lại hết, không
có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Chung Sấu Hổ trầm mặc
nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy những chiếc xe quân dụng không ngừng
gào thét lướt qua trên ngã tư đường trước quán ăn, vẻ mặt không chút
biểu tình nào.
Hắn không cần để ý đến những phản ứng
phẫn nộ của đám cao tầng tại Thủ Đô Tinh Quyển, cũng mặc kệ những sự
trách cứ nghiêm khắc của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, cũng không
thèm để ý đến những lời khuyên nhủ, can ngăn vô cùng chân tình khẩn
thiết của đám đại lão Quân đội Liên Bang, lại càng không thèm để ý đến
những cái gì mà đưa tin, đăng báo của giới truyền thông, trên mạng
internet hoặc cái gì gọi là phản ứng của dân chúng Liên Bang… Bởi vì ông ta mới chính là vị chủ nhân chân chính đích thực của toàn bộ phiến tinh vực này.
- Ngay tại thời điểm một khắc lúc cậu bước
chân vào quán ăn này, cũng có người đã tính đến chuyện muốn giết ta. Cậu có từng nghĩ đến một cái khả năng chính là, có lẽ hai gã chuyên gia ám
sát đến từ Bách Mộ Đại kia, ngoài mặt thể hiện là muốn giết cậu, nhưng
mục tiêu chân chính lại chính là ta?
Chung Sấu Hổ bưng
lên chén rượu, cổ tay khẽ rung lên một cái, tay trái cầm lên một hột đậu phộng giòn đưa vào miệng, nhẹ nhàng nhai, mỉm cười nhàn nhạt nói.
Hứa Nhạc thoáng rùng mình một cái, trong đầu rất nhanh rà soát qua một
loạt các manh mối, các sự kiện từ mấy tháng trước đây có liên quan đến
sự kiện mưu sát ngày hôm nay, phát hiện ra quả thật hắn tìm không ra bất cứ manh mối chính xác gì để chứng minh rằng những lời mà vị Chung Tư
lệnh này vừa nói là một chuyện vớ vẩn.
- Có lẽ đây chỉ là một chuyện nực cười…
Chung Sấu Hổ khẽ đưa đũa gắp một gắp rau xanh, quẳng vào trong cái nồi
canh rau đỏ đã gần như cạn đến đáy, trầm mặc mà bình tĩnh nói:
- Những người muốn ta chết, ở trong Liên Bang này quả thật là có rất
rất nhiều. Cậu chắc chỉ cho rằng ta chỉ là cần một cái cớ mà thôi. Chẳng qua, cái danh sách mà cậu đã đưa cho ta lúc nãy, quả thật làm cho ta có chút kinh hỉ. Có thể một phen đem toàn bộ những con chuột ở trên khỏa
tinh cầu này một hơi đào ra hết, chính là công lao của cậu!
Hứa Nhạc cũng không có nói lời gì đáp lại, cũng chỉ có thể học theo bộ
dánh của Lan Hiểu Long, khẽ nhún nhún vai, ánh mắt nhìn về phía miếng
thịt chuột cắt nhỏ còn lại cuối cùng trên cái bếp nướng đỏ rực giữa bàn, trong lòng cảm giác thấy có chút quái dị.
Vào thời điểm này,
vị Thượng Tá Lai Khắc, kẻ toàn quyền phụ trách lần hành động thanh tẩy
khổng lồ tại Lạc Nhật Châu này, đã chậm rãi đi vào quán ăn, đi đến bên
cạnh Chung Sấu Hổ, thoáng cúi đầu, rất nhanh báo cáo lại thành quả cụ
thể của lần hành động tối hôm nay. Sau đó hắn hướng về phía Chung Tư
lệnh, tiến hành một động tác kính chào cực kỳ nghiêm chỉnh theo quy tắc
Quân đội, xoay người đi ra ngoài cửa, tiếp tục những hành động chắc chắn là sẽ phải kéo dài cả đêm này.
Trong toàn bộ quá trình này, vị Thượng Tá Lai Khắc kia cũng không hề liếc mắt nhìn về phía Hứa
Nhạc lấy một cái, bởi vì từ đầu đến cuối Hứa Nhạc vẫn mãi cứ cúi đầu
xuống dưới. Bởi vì ngay từ thời điểm hắn đặt chân vào bên trong quán ăn, với trí nhớ vô cùng sâu sắc, Hứa Nhạc lập tức nhớ lại những ngày nào đó cách đây rất nhiều năm rồi, tại Đại khu Đông Lâm hắn đã từng nhìn thấy
gã này. Và có lẽ cả đời này, hắn cũng sẽ không bao giờ quên được một lần gặp gỡ với những nắm tay, súng ống bạo lực đó. Cho nên hắn mới cúi đầu
uống rượu, trầm mặc không nói tiếng nào.
Thượng Tá Lai
Khắc đi ra khỏi quán ăn, sau đó ở nơi giao hội giữa bóng râm của cây đại thụ cùng với ánh đèn đường sáng rọi, đột nhiên dừng lại cước bộ, cặp
mày hơi hơi nhíu lại. Hắn cảm thấy cái gã thanh niên cùng ngồi ăn cơm
với Tư lệnh, khuôn mặt có chút gì đó quen thuộc, hơn nữa hình như đó là
khuôn mặt thuộc về một đoạn thời gian khó quên nhất trong cả cuộc đời
của hắn.
- Gã thanh niên kia là ai? Sao không nhìn thấy quân hàm của hắn?
Hắn quay sang hỏi gã thuộc cấp vẫn đi theo sau lưng hắn từ đầu đến giờ.
Chu Cẩn, tay cầm khẩu súng hạng nhẹ Tạp Yến, ánh mắt khẽ hướng về phía đám thủy tinh rơi xuống mặt đất, chậm rãi trả lời:
- Là Trung Tá Hứa Nhạc!
- Chính là cái gã Hứa Nhạc kia đó à?
Vẻ mặt Thượng Tá Lai Khắc nhất thời ngưng trọng lên, hỏi.
- Đúng vậy, chính là gã lính ngồi cầu tại Đại khu Đông Lâm năm xưa, đã
từng đáp chuyến Cổ Chung Hào quay về Tinh cầu S1, đã phát sinh ra một
hồi sự kiện xung đột với đám quân nhân sĩ quan trường Quân đội Tây Lâm.
Chu Cẩn nhún nhún vai, mang theo một tia cảm khái, đem câu chuyện xảy ra năm xưa đơn giản nói lại một lần, sau đó mới nói:
- Cũng chính là do quan hệ của lần đó, nghe nói quan hệ giữa hắn cùng
với tiểu thư hình như là vô cùng thân mật. Nghe nói hắn đã từng ghé qua
Tê Hà Châu một lần nữa.
Thượng Tá Lai Khắc trong lòng
thoáng suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đeo lên cặp kính râm quen
thuộc, trầm mặc không nói tiếng nào.