Ở ven bờ hồ Phí Thành kia có một vị lão nhân gia, trong toàn bộ Liên
Bang này, trên từ Tổng thống tiên sinh cho đến một gã bán hàng rong ở
góc đường, mọi người cũng luôn có thói quen mang theo một sự tôn kính
cùng với thân thiết mà gọi ông ta là lão nhân gia. Cái vị đại thúc lưu
manh thích ngồi bên cạnh các hầm mỏ kia mà uống rượu cùng với ăn thịt
trâu rừng cấm, vãn luôn khinh thường gọi ông ta là lão đầu nhi. Hứa Nhạc cũng đã từng dùng cái danh xưng này mà gọi ông ta như vậy, nhưng chuyện này quả thật không có nghĩ là hắn có được cái quyền lực cùng với tư
cách giống như đại thúc vậy, không thèm nhìn đến quang huy của vị đại
nhân vật này.
Lão gia hỏa? Trong cả phiến vũ trụ này,
không ngờ còn có người lại dám dùng ngôn ngữ trào phúng lạnh lùng như
thế này mà xưng hô vị Quân Thần đại nhân vĩ đại hay sao? Hứa Nhạc cũng
không có che giấu đi sự khiếp sợ trong mắt của mình, vô cùng kinh ngạc
nhìn về phía Chung Sấu Hổ đang uống rượu trên bàn đối diện…
Chung Sấu Hổ theo một ý nghĩ nào đó mà nói, thì chính là vị đệ nhất
nhân của cả Tây Lâm, mà vị Quân Thần đại nhân Lý Phất Phu ông ta vừa mới lạnh lùng nhắc tới, thì không hề nghi ngờ chính là đệ nhất nhân của cả
Liên Bang này. Chuyện này cùng với vấn đề thể chế chính trị cũng không
có bất cứ quan hệ gì, mà hoàn toàn là do sự sùng bái cuồng nhiệt của đám dân chúng Liên Bang cùng với ý chí tập thể của Quân đội ngưng tụ lại mà thành. Mặc dù ở trên mãnh lãnh thổ Tây Lâm cách biệt này cũng là như
thế. Thế nhưng mà Chung Sấu Hổ lại cố tình mang theo một tia không cam
lòng, một tia lãnh khốc mà nói những lời như thế.
Quân
Thần Lý Thất Phu của Liên Bang, vì để trù tính cho một hồi chiến tranh
vũ trụ mà thời gian diễn ra chắc chắn sẽ kéo dài vắt ngang cả một Hiến
lịch Liên Bang đằng đẵng, không tiếc lấy Đại khu Tây Lâm biến thành một
tràng huấn luyện Quân đội, cố ý lưu giữ lại đám Quân viễn chinh còn sót
lại, lấy phương thức tiến hành luân chiến Tây Lâm kia để khiến cho đám
quân nhân của Quân đội Liên Bang đang tạm thời nằm trong trạng thái hòa
bình, lúc nào cũng phải ngửi được hương vị khói thuốc súng chiến hỏa
huyết tinh, quen thuộc với sự tàn khốc của chiến tranh, gia tăng thêm
sức chiến đấu của bộ đội…
Đây rõ ràng là một loại bố
trí chiến lược vô cùng dễ dàng đoán ra được, thậm chí còn là một loại
trạng thái mà trong lòng rất nhiều người trong giới thượng tầng Liên
Bang cũng đều biết rõ ràng và hoàn toàn cam chịu. Nhưng mà khiến cho kẻ
khác có chút rét lạnh chính là, trong suốt thời gian mười mấy năm trời
này, toàn bộ xã hội Liên Bang cũng không có bất cứ ai đám lên tiếng ca
thán về cái bố trí chiến lược này. Cho dù có biết rõ ràng loại bố trí
chiến lược như thế này đối với các công dân trên các khỏa tinh cầu bị
rơi vào trong tay giặc, đối với toàn bộ Đại khu Tây Lâm chính là một
loại bất công cùng với lãnh huyết vô cùng.
Hứa Nhạc
đồng dạng cũng là như thế. Mãi cho đến khi hắn nghe được vị nam nhân
trung niên đang ngồi phía đối diện kia lạnh lùng mà khinh thường nói ra
ba chữ ‘lão gia hỏa’, trong đầu của hắn nhất thời ‘ông’ lên một tiếng,
nhớ lại bản thân mình sớm đã biết rõ ràng cái sự thật này, sau đó còn
bình thản tiếp nhận. Hơn nữa, ngoài hắn ra, còn có vô số gã thanh niên
bình thường khác trong Liên Bang cũng mãi cố ý bình thản chấp nhận cái
loại chiến lược này của Quân đội Liên Bang, trong lòng hắn sinh ra một
tia xấu hổ chân thành tha thiết, sau đó lại lâm vào trầm mặc.
Nhân sinh cuộc đời này của hắn cũng không hề giống như là những vị lão
nhân của các gia tộc thế gia kia, vừa đáng khinh thường lại rất thống
hận, mà chỉ là chỉ có màu đen cùng với màu trắng, chỉ có ban ngày cùng
với ban đêm, chỉ có ánh sáng cùng với bóng tối, chỉ có cờ xí ngập trời,
chỉ có mạnh mẽ nhiệt huyết. Thế nhưng thực tế, trong lòng hắn cũng hết
sức phi thường, rõ ràng bên trong cuộc sống luôn luôn có nhưng loại bất
đắc dĩ, những loại hắc ám mơ hồ khác, tất nhiên là có những sự tồn tại
của các mảnh đất màu xám, chỉ là bình thường hắn vẫn luôn mặc kệ sự tồn
tại này. Mãi cho đến khi nào những cái bóng đen hắc ám cùng với bụi mù
kia xâm nhập quá sâu vào điểm mấu chốt nhất của hắn, thì hắn mới có thể
làm ra những phản ứng kịch liệt nhất.
Quân Thần Lý Thất Phu cùng với Chính phủ Liên Bang muốn hy sinh nền hòa bình của cả Đại
khu Tây Lâm, lấy cái này để mà không ngừng làm cho tiêu hao những tiêu
phí cuồn cuộn không ngừng những năng lực viễn chinh cùng với ý chí của
đám người Đế Quốc, dùng cái này để mà bảo trì sự mê ngủ nhất thời của cả Liên Bang, cùng với duy trì sức chiến đấu của toàn bộ Quân đội Liên
Bang, đây là một loại hành động vô cùng lãnh huyết… Nhưng mà, về mặt
chiến lược lại tuyệt đối là một kế hoạch hoàn toàn chính xác. Vì tương
lai của cả Liên Bang này, cùng với sự phát triển lâu dài của tộc nhân
mình ở trong phiến vũ trụ rộng lớn này… Một kế hoạch chiến lược như vậy
ngoại trừ sự anh minh, tựa hồ không tìm ra được bất cứ từ ngữ nào khác
để mà hình dung.
Trong lòng Hứa Nhạc cũng đã từng suy
nghĩ giống như vậy. Hắn cũng không cho rằng suy nghĩ của lão nhân gia có bất cứ cái gì sai cả. Chỉ là giờ phút này đang ở trên lãnh thổ của Tây
Lâm, quanh người tràn ngập những quân nhân binh lính Tây Lâm đã vô cùng
mệt mỏi thậm chí có chút chết lặng đối với một hồi chiến tranh đã kéo
dài liên miên suốt hơn mười năm trời đằng đẵng, mới từ địa phương tràn
ngập hương vị chiến hỏa, từ cái tiền tuyến đầy những vùng đất đau thương đã bị rơi vào trong tay giặc kia mà quay trở về… Hắn mới phát hiện ra
đám người Tây Lâm khẳng định cũng không cho rằng làm như vậy là chính
xác…
- Từ những năm đầu tiên của Hiến lịch 37 bắt đầu,
Tây Lâm cũng liền bắt đầu tiến hành đánh giặc. Chiến hỏa cho đến bây giờ vẫn không có một ngày nào mà chân chính bình ổn lại. Nhưng cũng mãi cho đến bây giờ, chiến hỏa vẫn chưa từng thiêu đốt đến bất cứ một nơi nào
trong những trang viên điền dã tại Thủ Đô Tinh Quyển cả.
- Tất cả những nam nhân của Đại khu Tây Lâm này, trong suốt cả cuộc đời của bọn họ, phần lớn cũng đều trải qua những khảo nghiệm sinh tử vô
cùng nghiêm khắc trên chiến trường tiền tuyến. Trong vòng ba đời của
Chung Gia ta, đã có hơn một trăm gã con cháu chi chính cũng như chi thứ
cũng bởi vì vậy mà ngã xuống. Dân chúng bình thường của Đại khu Tây Lâm
lại càng không cần phải nói đến. Thậm chí ngay cả ông chủ của cái quán
ăn này, gia đình của hắn có đến bốn anh em, thế nhưng có thể từ trên
chiến trường mà sống sót trở về, lại cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Thanh âm của Chung Sấu Hổ nhất thời trở nên đặc biệt lạnh lùng hơn một
chút, tựa như là một cái ly cà phê với vô số những giọt nước đắng chát,
thế nhưng lại mang theo trên mình những loại vị giác khiến cho người ta
vô cùng cảm thấy sảng khoái:
- Cậu và ta đều là những
quân nhân chuyên nghiệp nhất, gìn giữ đất đai Liên Bang, che chở cho
công dân Liên Bang, đền đáp cho Liên Bang, chết trận trên chiến trường,
xem đó là chuyện theo lẽ thường phải làm… Nhưng mà vì cái gì từng thế hệ đến từng thế hệ người Tây Lâm chúng ta lại phải chấp nhận nỗi thống khổ đầu bạc phải ngậm ngùi đưa tiễn đầu xanh cơ chứ?
-
Điều đáng xấu hổ nhất chính là, nếu như muốn thật sự ra tay, chỉ bằng
vào sự dũng mãnh thiết cốt của những thế hệ thanh niên Tây Lâm chúng ta, chẳng lẽ còn không thể đem đám nhãi con Đế Quốc kia đuổi ra khỏi tinh
vực Liên Bang này hay sao? Nhưng mà… đám người tại Thủ Đô Tinh Quyển kia lại không muốn như vậy…
Khóe môi của Chung Sấu Hổ chợt nổi lên một tia đùa cợt vô cùng nồng đậm, lại không biết có phải chính
là đang đùa chợt sự thoái nhượng chấp nhận của mình năm đó hay không,
chậm rãi nói:
- Đánh giặc cần phải có hậu cần, cần phải có tài nguyên, mà nếu như khong có được những tiền tài lương thực cùng
với sự bổ trợ của đám người Thượng Lâm kia, tài nguyên của Tây Lâm này
có thể cung cấp cho cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại không đủ cung cấp cho
một hồi thắng lợi chân chính… Chính phủ Liên Bang cũng không có cung cấp cho những cái này, phân phối năng lượng quân dụng cực kỳ thiết hụt…
Chúng ta làm thế nào có thể đánh thắng được đây?
Chung Sấu Hổ nhìn về phía Hứa Nhạc lúc này đã cụp mí mắt xuống, trầm giọng nói:
- Nói đến cùng, Chính phủ Liên Bang cũng không phải là lo lắng sẽ khiến cho chiến tranh bùng nổ mãnh liệt, mà là lo lắng một khi tiến hành viện trợ không ngừng, sẽ một phen đem cái gia tộc quân phiệt Chung Gia kiêu
ngạo nhất, vô sĩ nhất, lớn nhất cả vũ trụ này mà nuôi dưỡng thành ra
cường đại hơn…
- Nhất là cái phương lược tiến hành luân chiến Tây Lâm cứt chó kia…
Hai mắt của Chung Sấu Hổ thoáng khẽ nheo lại, hàn quang dần dần thẩm thấu ra:
- Thời điểm chân chính đánh trận ác liệt, có người chết đi, liền chính
là những người Tây Lâm của chúng ta ra tay… Những người nhìn thấy hình
ảnh chiến tranh tại Thủ Đô Tinh Quyển chính là những khán giả đang xem
một màn kịch điện ảnh. Thỉnh thoảng mời lên TV một vài nhân vật khách
mời nào đó, thân tình trò chuyện, cuối cùng trước khi kết thúc, lại biến thành một gã diễn viên ra đứng giữa sân khấu, tiếp nhận một cái bắt tay thân tình của Tổng thống tiên sinh cùng sự tưởng thưởng theo lệ… Những
chuyện này là công bằng đối với Tây Lâm hay sao?
Bản thân Hứa Nhạc đã trầm mặc thật lâu, lúc này khẽ nắm chặt hai nắm tay, thanh âm có chút ngập ngừng không tự tin, nói:
- Nhưng mà kế hoạc chiến lược của lão nhân gia quả thật cũng không có sai. Cái này dù sao cũng đều là vì Liên Bang cả…
- Vì Liên Bang? Vậy thì có thể mặc kệ đến sự sống chết của Tây Lâm à?
Chung Sấu Hổ im lặng nhìn hắn:
- Người Tây Lâm cũng giống như là một đứa cô nhi của Liên Bang vậy,
không ngừng lưu lạc bên trong cả vũ trụ này, đứng giữa làn gió Tây mà ca xướng một khúc ca bi thương… Cuối cùng cũng chỉ có thể tìm đến đám
người hảo tâm mà cầu xin một chút bố thí.
Hứa Nhạc đột
nhiên nghĩ đến cái bài dân ca kháng chiến trường kỳ của Đại khu Tây Lâm
mà hắn đã từng nghe được trên khỏa tinh cầu 163 đã rơi vào tay giặc kia, trong lòng sinh ra một tia ngơ ngẩn cùng với sầu não nhàn nhạt, phát
hiện rằng với năng lực suy nghĩ của chính mình, quả thật rất khó có thể
đem mấy cái chuyện tình phức tạp như thế này một phen lý giải thật sự rõ ràng.
Làn gió đêm mát lạnh vẫn không ngừng thổi quét
vào trong cửa sổ, không khí bên cạnh bàn rượu cũng theo sự trầm mặc của
cả hai người mà trở nên có chút lạnh lẽo lại. Cho đến khi Chung Sấu Hổ
mỉm cười nhàn nhạt, bưng lên ly rượu, đánh vỡ sự trầm mặc, bình thản
nói:
- Những đề tài không thú vị này, nói đến đây là được rồi, đổi lại một cái đề tài nào vui vẻ hơn một chút đi…
- Ví dụ như cái gì?
Tình tự có chút u buồn của Hứa Nhạc khó có thể theo sự thay đổi tiết
tấu nhanh chóng của đối phương mà lập tức trở nên phấn chấn lên được.
- Ví dụ như là cái tên gia hỏa Đỗ Thiếu Khanh đã từng chịu không ít
thua thiệt trong tay cậu đi… Hắn cùng cậu giống nhau, cũng đều là đối
tượng anh hùng Liên Bang mà lão gia hỏa cùng với Chính phủ Liên Bang cố
tình bồi dưỡng ra. Ta nói hắn chính là một cái đầu heo tương đối thông
minh một chút, cậu có cảm thấy như vậy chính xác không?
- Tôi không có ý kiến gì. Tôi thậm chí quả thật đồng ý với lời đánh giá của Điền đại thúc đối với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, hắn chính là
một đầu heo băng tuyết…
- Không cần phải lấy lòng ta…
Tuy rằng ta mãi vẫn cho rằng cái sự kiện năm xưa Điền Đại Bổng ra tay
đập Đỗ Thiếu Khanh một trận, tuyệt đối chính là một trong ba cái sự kiện khiến cho ta vui vẻ nhất trong suốt cả cuộc đời này của ta đã từng
chứng kiến qua…
Chung Sấu Hổ mở miệng cười to ha ha mấy tiếng, động nhiên thu liễm hoàn toàn nụ cười đi, nghiêm túc nói:
- Nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh quả thật vô cùng thông minh, ở trong Học viện Quân sự I kia, thành tích học tập của ta cũng không giỏi được như hắn.
Ta chèn ép hắn suốt mười năm không thể gia nhập vào tiền tuyến Tây Lâm,
khiến cho Thủ Đô Tinh Quyển cùng với Bộ Quốc Phòng có cái nhìn rất khắc
khe… Cậu có từng cho rằng ta là một người có tính tình đố kỵ người tài
hay không?
- Tôi không biết!
Hứa Nhạc cũng là vô cùng thành thật trả lời.
- Kỳ thật đạo lý vẫn rất là đơn giản. Ta tuy rằng được xưng tụng là một gã quân phiệt lớn nhất toàn bộ Liên Bang, thế nhưng ta cũng là một công dân Liên Bang sinh trưởng dưới cái chế độ chính trị tại Thủ Đô Tinh
Quyển. Đương nhiên, hiện tại, bản thân ta là một người Tây Lâm.
Chung Sấu Hổ nhìn Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Cho nên, hiện tại chỉ cần ta sống thêm một ngày, ta liền không tiếc
hết thảy mọi hậu quả để mà chèn ép Đỗ Thiếu Khanh cùng với đám quân nhân sĩ quan mà hắn là đại biểu.
Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm ông ta, trong lòng không hiểu nổi ý nghĩa của câu nói này.
- Đỗ Thiếu Khanh thích biến mình thành như một gốc hàn mai sừng sững
trong tuyết, đem hình tượng của chính mình biến thành hành ảnh một quân
nhân sĩ quan chuyên nghiệp tiêu chuẩn nhất trong toàn bộ vũ trụ này. Mục tiêu cuộc sống nhân sinh cả đời của hắn chính là trở thành một vị Lý
Thất Phu thứ hai.
Chung Sấu Hổ trào phúng nói:
- Nhưng mà cũng đừng có quên, bên dưới gốc mai băng tuyết tươi đẹp lại
là một cái rễ cây hút máu sinh vật khác để nuôi dưỡng bề ngoài của mình. Bên dưới vẻ ngoài trầm mặc lãnh khốc của người này lại là một trái tim
vô cùng cuồng nhiệt.
- Ta mãi vẫn còn nhớ rõ, năm đó
trong trường học, gã thanh niên này đã từng tiến hành một bài thuyết
giảng nghiên cứu thảo luận về chiến lược quân sự, hắn đã có nói qua một
câu nói: Muốn chiến thắng được đám Đế Quốc dùng toàn bộ quốc lực mà tấn
công, vậy thì Chính phủ Liên Bang cần phải cường hãn hơn nhiều, các cơ
cấu Chính phủ Liên Bang cũng phải cần trở nên có hiệu suất cao hơn, gọn
nhẹ hơn nhiều
- Nếu như để cho loại quân nhân sĩ quan
theo trường phái bạo lực này đứng trên sân khấu của Liên Bang, cuộc sống của người Tây Lâm sẽ làm sao trải qua được đây? Nhưng mà chuyện này
cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là, ngay từ
một khắc kia bắt đầu, ta liền mãi cảm thấy bên trong Liên Bang này, nói
một cách chính xác hơn chính là, bên trong Quân đội Liên Bang, mơ hồ có
một loại khuynh hướng phi thường nguy hiểm, chắc hẳn là có một vài người nào đó, có cái ý nghĩ mãnh liệt muốn tiến hành thay đổi thể chế Chính
phủ.
Hứa Nhạc rất muốn mở miệng nói, ngàu chính là một
đại biểu điển hình của loại quân nhân muốn tham gia vào chính sự, thế
nhưng khi lời nói đã sắp ra đến cửa miệng, hắn đã kịp thời dùng một ly
rượu mà nuốt ngược trở vào trong.
Biểu tình Chung Sấu Hổ vô cùng nghiêm túc, nhìn ra hàng đại thụ dưới bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:
- Nếu như bên trong xã hội Liên Bang xuất hiện một nhà độc tài, như vậy thì thế giới sẽ biến thành hình dạng như thế nào đây?
Nghe được ba chữ ‘nhà độc tài’, ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt
lại, trong lòng cảm thấy lạ lẫm đối với cái danh từ này. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, hắn cảm thấy cái con chíp vi mạch sau gáy của mình
chính bởi vì một cỗ hàn ý không rõ nguyên nhân nào đó khiến cho tóc gáy
của hắn nhất thời dựng thẳng lên. Đại não hắn nhanh chóng vận chuyển,
truy tìm tất cả những thông tin bên trong đại từ điển của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang về cái khái niệm ‘nhà độc tài’ này, cùng với những hình ảnh giả tưởng trong các vở kịch của Đại sư Tịch Lặc… cuối cùng đối với khái niệm của từ này cũng dần dần rõ ràng hơn.
- Không có khả năng…
Hứa Nhạc phi thường kiên quyết, nói:
- Liên Bang có Cục Hiến Chương, không có khả năng xuất hiện cái loại quái vật dị dạng ‘nhà độc tài’ này được…
- Phải vậy không?
Cặp mày hoa râm của Chung Sấu Hổ khẽ nhướng lên, chậm rãi lạnh nhạt nói:
- Thời đại Hoàng triều cũng vẫn có Cục Hiến Chương đấy thôi, vì sao
Hoàng đế Bệ hạ lại như thế nào có thể xuống khỏi Long ngai? Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cho đến bây giờ tựa hồ cũng không phải là một cơ chế
kiên định bảo vệ cho thể chế chính trị của Liên Bang, ta mãi có cảm giác rằng, Cục Hiến Chương ở trên phương diện này tựa hồ như chỉ đóng vai
trò là một người đứng xem mà thôi.
- Chứng cớ đâu? Loại sự tình này cần phải có chứng cứ!
Hứa Nhạc cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác nguy cơ nào đó vô
cùng mãnh liệt. Hắn sinh trưởng bên trong một xã hội theo thể chế dân
tuyển, tuy rằng cũng đã vô số lần cảm thụ qua sự dối trá cùng với yếu
đuối của cái thể chế chính trị Liên Bang này, thậm chí ngay cả bản thân
hắn cũng đã từng đích thân làm ra rất nhiều những hành động hoàn toàn
tương phản với tinh thần, ý chí của cái thể chế chính trị này. Nhưng mà
tổng kết lại, ở sâu bên trong nội tâm của chính mình, hắn vẫn như cũ
mang theo một tia chấp nhất cùng với khờ dại từ thuở còn là một đứa bé
con. Hắn cũng không thể nào thừa nhận được chuyện xã hội Liên Bang mà
mình yêu mến này, sẽ có một tương lai đáng sợ, xuất hiện một gã quân
nhân muốn dựa vào súng ống trong tay mình mà khống chế ý chí của tất cả
dân chúng Liên Bang.
Ngay tại thời khắc này, trong lòng hắn chợt nhớ đến cái sự kiện ám sát trong bãi đậu xe ngầm trong lòng
đất Sân vận động Lâm Hải Châu năm xưa. Năm đó vị Phó Bộ trưởng Bộ Quốc
Phòng Dương Kính Tùng, còn có những gã quân nhân sĩ quan theo trường
phái thanh niên của Quân khu II, vì cái gọi là tương lai quang vinh của
Quân đội Liên Bang mà không tiếc sử dụng đến Robot quân dụng, hướng về
một gã công dân Liên Bang mà phát động một hồi tập kích đáng xấu hổ.
Còn có rất nhiều những hình ảnh khác không ngừng hiện lên trong đầu
hắn, chất chồng lên nhau, khiến cho tâm tình của hắn dần dần trở nên
trầm trọng hơn rất nhiều. Nhưng mà bất luận là lão già kia có ngay tức
thời đưa ra những hình ảnh tin tức thực tế hay là những tin tức sự kiện
mà chính bản thân hắn đã từng trải qua, đều không thể thuyết phục hắn
mạnh mẽ lên án Đỗ Thiếu Khanh trở thành một loại hình tượng nghiêm trọng đến như thế. Cho dù là ngay cả bản thân hắn cũng không thật sự thích
cái vị Sư Đoàn trưởng cấp bậc Thiếu Tướng lạnh lùng kia.
- Lúc trước khi cậu chạy đi giết Mạch Đức Lâm, trong tay cậu có chứng cứ gì hay không?