Một người có thể tạo thành đến 71 lần trạng thái dị thường. Bất luận là từ góc độ nào nhìn đi chăng nữa, thì vị công dân nam tính này không hề
nghi ngờ là có được năng lực kỹ thuật cực cao cùng với kiếp sống nhân
sinh vô cùng giảo hoạt. Nhưng mà chuyện này cũng không phải là sự khác
nhau lớn nhất giữa anh cùng với hắn.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trong đồng tử mắt phải của Hứa Nhạc không ngừng bình tĩnh đưa ra những lời giải đáp, nói:
- Hắn là tội phạm truy nã nằm trong danh sách cấp bậc I của Liên Bang, đó mới chính là sự khác nhau.
Hứa Nhạc nhanh chóng thoát khỏi sự khiếp sợ, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu, cặp mày hơi hơi nheo nhẹ, nói:
- Đây chỉ là một sự biểu hiện bên ngoài của một cái nguyên nhân bên
trong mà thôi… Liên Bang dựa vào cái gì để xác nhận ông ta phản bội lại
Liên Bang? Nếu như chuyện tình này có quan hệ đến lần nổ mạnh kho quân
nhu của Quân đội Liên Bang ở trên tinh cầu của Đế Quốc xảy ra hồi hai
mươi năm về trước, lúc đó quay huy của ông cũng đâu có vươn dài đến tận
nơi đó đâu, làm sao ông có thể xác nhận được chuyện này?
- Thứ nhất, năng lực thu thập tin tức của ta cũng theo những bước tiến
của Quân đội Liên Bang mà không ngừng kéo dài theo. Ta cũng đã từng ở
trên khỏa tinh cầu lạ lẫm kia mà tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng có thể xác định được những việc mà gã công dân kia làm xác
thật đã gây cho hành động quân sự lần đó của Quân đội Liên Bang tạo
thành một sự tổn thất không thể nào cứu vãn lại được. Thứ hai, hắn trở
thành tội phạm truy nã nằm trong danh sách cấp bậc I của Liên Bang, cũng không phải là bởi vì cái sự kiện nổ mạnh lần đó. Mà nguyên nhân chính
là bởi vì hắn tiến nhập vào trạng thái dị thường.
Hứa
Nhạc trầm mặc một lúc lâu sau, mới dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh, kiên
định mà giảng giải ra cái bí mật quan trọng nhất của chính bản thân
mình. Tuy rằng cái bí mật này ở trước mặt lão gia kia cũng không có bất
cứ ý nghĩa nào cả.
- Sự khác nhau trong câu hỏi của ta
chính là ở cái này. Ông cũng biết rất rõ ràng, tôi cũng tiến nhập vào
trạng thái dị thường cơ mà.
- Hai cái tình huống dị
thường này vẫn có chỗ khác nhau. Đó chính là cậu đã tiếp nhận lời thỉnh
cầu chủ động liên hệ mà tôi đích thân phát ra… Còn hắn lại hoàn toàn cự
tuyệt, giống hệt như bảy mươi lần cự tuyệt trong bảy mươi trạng thái dị
thường trước đó, cũng chính ở trên người của hắn vậy.
Hứa Nhạc nhất thời lại lâm vào trầm mặc, sau đó mới ngẩng đầu lên,
giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm càng ngày càng tối đen hơn, càng
ngày càng sâu thẳm hơn, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Tiếp nhận sự chủ động liên hệ, chính là đại biểu cho tôi hoàn toàn từ bỏ sự bảo hộ của Đệ Nhất Hiến Chương, cho phép ông thông qua con chíp
vi mạch sinh thể cá nhân sau gáy tôi mà đi vào đại não của chính mình.
Đây có phải chính là có ý nghĩa cấp cho ông một cái năng lực bất cứ lúc
nào cũng có thể giết chết được tôi. Cho nên ông mới có thể để cho tôi
tiếp tục sống sót bên trong cái vũ trụ này không? Sau đó tiến hành những cái quan sát nào đó mang tính chất thực nghiệm?
Tính
cách của Hứa Nhạc vô cùng ương ngạnh, giống hệt như một tảng đá của Đông Lâm, lại có được một năng lực phân tích ăn khớp vô cùng cường hãn.
Những lời nói lúc nãy, từ trước đến giờ hắn vẫn chưa từng bao giờ hỏi
qua, thậm chí cực kỳ hiếm khi nghĩ tới, cho dù hắn biết rõ ràng đó chính là cách giải thích tốt nhất, thích hợp nhất về mối quan hệ cỗ quái giữa chính mình cùng với cái lão già kia. Sở dĩ trước đây hắn không hỏi cũng không nghĩ đến, là bởi vì hắn sợ hãi.
Những hàng chữ
màu trắng phiêu phù trong đồng tử mắt phải của hắn thoáng biến mất trong thời gian vài giây đồng hồ. Cái sự tồn tại vĩ đại từng hóa thân thành
hàng ngàn hàng vạn cá thể, ở trong vô số các vệ tinh trang bị hệ thống
thu thập tin tức mà tiến hành dạo chơi khắp cả vũ trụ kia, đối mặt với
câu hỏi bình tĩnh sắc bén mà gần như là tự sát của Hứa Nhạc, cũng cần
phải có thời gian tiến hành tự hỏi.
- Không!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia rốt cuộc cũng bắt đầu đưa ra câu trả lời:
- Ấn theo quy định thứ nhất trong những điều khoản bí mật của Đệ Nhất
Hiến Chương, tôi bị cấm tuyệt đối không được hướng về phía thân thể
những đội tượng còn chưa rõ ràng nằm trong danh sánh bảo vệ cấp bậc I
phát ra bất cứ thao tác vật lý trực tiếp nào cả. Phạm trù của cái gọi là thao tác vật lý trực tiếp, chính là có thể mở rộng phạm vi vô hạn đến
tất cả những loại hành vi có thể khiến cho các chỉ tiêu sinh lý của cơ
thể mục tiêu phát sinh ra những ảnh hưởng nào đó dẫn đến gây nguy hiểm
cho mục tiêu…
- Ta không có đem anh xếp vào danh sách
tội phạm truy nã thuộc danh sách cấp bậc I của Liên Bang, chính là bởi
vì anh đã tiếp nhận lời thỉnh cầu chủ động liên hệ của ta, vì thế liền
không còn trở thành đối tượng hiềm nghi bị truy nã thuộc danh sách cấp
bậc I nữa… Cũng không phải là bởi vì tôi có thể khống chế quyền sinh tồn của anh, hoặc là khống chế sự sống chết của anh…
- Còn về cái phán đoán phía sau của anh, theo ý của tôi, là do bộ óc suy nghĩ của nhân loại quá mức phiền phức, là sự suy luận theo khuynh hướng âm
mưu điện ảnh nhàm chán mà thôi, đó không phải là quy tắc hành xử hợp lý, nghiêm khắc chấp hành theo những trình tự của ta.
Một
loạt những đoạn văn phức tạp khó đọc, cặp lông mày dày của Hứa Nhạc nhăn lại, suy tư cả một lúc lâu sau, mới rốt cuộc đại khái hiểu được đối
phương là muốn biểu đạt cái gì.
Năm đó hắn trong những
giấc mộng đen tối vô cùng quỷ dị xuất hiện liên tục không ngừng kia, đã
tiếp nhận lời thỉnh cầu liên hệ chủ động của cỗ Máy vi tính Trung ương
Liên Bang kia. Từ một khắc đó trở đi, cuộc sống của hắn liền tràn ngập
một loại sắc thái chủ nghĩ Phi sự thật vô cùng vớ vẫn.
Hắn là tên gia hỏa duy nhất trong toàn bộ vũ trụ này có thể thông qua
con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy mình mà tiến hành trao đổi hai
chiều với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia. Bởi vì cái sự thật
này, hắn đã rất nhiều lần từ bên bờ vực tử vong mà sống sót trở về, đạt
được những quyền hạn cùng với lợi ích khó có thể mà tưởng tượng nổi. Đây cúng có thể tính là đạt được lợi ích trời cho…
Nhưng
mà, mỗi khi nghĩ đến trong đầu của chính mình lúc nào cũng có thứ gì đó, chỉ cần mình khẽ suy nghĩ một chút, lão già kia liền vô cùng rõ ràng
cả. Chỉ cần đối phương nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế
xung mạch của con chíp vi mạch phía sau gáy của chính mình, khiến cho
mình vô thanh vô tức mà rời khỏi thế giới này, Hứa Nhạc lại dâng lên một loại cảm giác… vô cùng đáng sợ.
- Nhưng mà vì cái gì lại làm vậy?
Hứa Nhạc trải qua vô số suy nghĩ, vô số nghi vấn lại cũng không thể nào tìm thấy được những từ ngữ thích hợp để giải thích cho việc này. Quang
huy Đệ Nhất Hiến Chương kia xuất phát từ tay của tiểu tổ năm người thần
thánh năm xưa. Trong truyền thuyết chính là kết tinh vĩ đại của nền văn
minh trước khi hạo kiếp xảy ra, tuyệt đối là sự tồn tại vượt xa qua
trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của xã hội Liên Bang. Hắn cho dù có
là một vị Công Trình Sư vĩ đại đến mức nào đi chăng nữa, vẫn như cũ có
chút cảm thấy vô lực. Cho nên cũng chỉ có thể giống như một đứa bé con
tò mò nghi hoặc mang theo một tia ngơ ngẩn mà hỏi.
- Với trình độ xử lý nội hạch của tôi, cũng không thể nào hoàn toàn hiểu được tình huống dị thường của anh.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lại mổ lần nữa ngập ngừng trong
chốc lát, sau đó mới dùng một hàng chữ phiêu phù màu trắng mà trả lời:
- Đây là một trình tự do tiểu tổ năm người năm xưa lưu lại trước đây.
- Chuyện này có quan hệ gì với tiểu tổ năm người kia chứ?
Hứa Nhạc nhìn về phía quân doanh kéo dài liên miên không dứt xa xa, mở to cặp mắt, có chút thất kinh hỏi.
- Về chuyện tình này, tôi đã tiến hành một lần tính toán khổng lồ cùng
với công tác kiểm duyệt lại một lần nữa tất cả những số liệu lịch sử,
quay về rất rất nhiều năm về trước đây trong, thế nhưng lại vẫn như cũ
không thể nào kiếm ra được nguyên nhân trung tâm của chuyện này. Căn cứ
vào kết quả tính toán hiện có, tôi phải làm ra một cái kết luận với xác
xuất chính xác nằm trong khoảng 91%, đó là: Ngay khi anh tiếp nhận lời
thỉnh cầu chủ động liên hệ của tôi, bên trong con chíp vi mạch nhân thể
thay thế phía sau gáy của anh đã có lưu lại một đoạn chương trình ngắn
nào đó, đã kích hoạt được một trình tự ứng dụng nằm sâu trong bộ nhớ
trung tâm của tôi.
- Căn cứ vào cái trình tự ứng dụng
đó, anh trở thành đối tượng nằm trong danh sách bảo hộ cấp bậc I của Cục Hiến Chương Liên Bang. Hai phút ba mươi giây trước đây, anh đã từng
nhắc đến với tôi về loại thái độ đối đãi anh giống như vật thí nghiệm
kia, căn cứ vào sự tính toán của tôi, cũng chỉ có tiểu tổ năm người khi
xưa, thật ra mới có thể có cái thái độ này mà thôi.
Hứa Nhạc chú ý đến trong đoạn văn màu trắng phiêu phù trong đồng tử mắt
phải của chính mình kia, lão già kia cũng không có dùng mấy từ ‘con chíp vi mạch nhân thể ngụy trang’, mà lại dùng từ ‘con chíp vi mạch nhân thể thay thế’. Một sự nghi hoặc nhàn nhạt nào đó chợt lóe lên một chút, sau đó lại bị cái nội dung quan trọng nhất phía sau hấp dẫn mất, khẩn
trương hỏi:
- Là loại chương trình ứng dụng lưu lại thuộc dạng gì vậy?
- Theo như sự phân tích của tôi, cái chương trình ứng dụng ngắn lưu lại trong con chíp vi mạch nhân thể thay thế kia, cũng không phải là công
nghệ do người chế tạo ra con chíp vi mạch nhân thể kia lưu lại trong đó. Những ngôn ngữ máy móc ngắn ngủi mà phức tạp đến cực điểm như thế kia,
hẳn là do từ một sự tồn tại nào đó mà lưu lại. Hơn nữa ở trong đó, tôi
còn có thể nghe ra được một loại cảm giác nào đó vô cùng quen thuộc, tự
hồ như là trung tâm xử lý của chúng ta phải là hoàn toàn đồng nguyên thì phải… Chỉ là phương thức biên soạn ngôn ngữ máy móc của cái tồn tại
kia, không ngờ lại là tuyệt vời đến như thế, tuyệt vời đến mức khiến cho tôi cũng phải động tâm…
Việc trả lời câu hỏi của cỗ
Máy vi tính Trung ương Liên Bang tối hôm nay mãi vẫn có xu hướng giống
như là một nhà lý luận vật lý học quanh co chặt chẽ, vô cùng cẩn thận,
hoặc nói là dài dòng nữa. Khi mà nó nói đến cái chương trình ứng dụng
ngắn lưu lại bên trong con chíp vi mạch ngụy trang của Hứa Nhạc, rốt
cuộc cũng lại một lần nữa triển lộ một cỗ ba động kỳ lạ nào đó trên
phương diện tình cảm mà đáng lý ra không nên xuất hiện ở một cỗ máy vi
tính mới đúng.
Bản chất cuối cùng của Hứa Nhạc chung
quy vẫn là một gã Công Trình Sư. Khi nghe được những lời mà lão già kia
vừa nói xong, hắn liền không có bất cứ tinh thần nào khác để mà nghĩ đến nhưng vấn đề của chính mình. Thân thể hắn nhất thời bị chấn động khiếp
sợ đến mức cứng ngắc như thiết.
Trong lòng hắn chợt dâng lên một tia ngơ ngẩn nhàn nhạt, thầm nghĩ:
- Trong cái vũ trụ này không ngờ lại có một cái tồn tại có thể cùng
đồng nguyên với trung tâm xử lý của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang
kia… thậm chí là còn cao cấp hơn rất nhiều nữa? Chẳng lẽ là những di
tích còn truyền lại trong nền văn minh trước hạo kiếp? Chỉ còn lưu lại
một đoạn chương trình ứng dụng ngắn, có phải chính là nói cái sự tồn tại kia đã tiêu vong trong dòng lịch sử lâu dài kia hay không? Vì cái gì
bên trong những con chíp vi mạch ngụy trang của đại thúc làm ra kia, lại có lưu lại những cái chương trình ứng dụng phức tạp này? Nhân loại có
thể phát hiện ra sự tồn tại vĩ đại kia hay không?
Vào
thời khắc này, cái gì mà tấm màn đen chính trị, cái gì mà sự khủng bố
của các thế gia, cái gì mà chiến tranh vũ trụ, cái gì mà kiếp sống phồn
hoa, cái gì mà giai nhân má hồng, thậm chí là những tình cảm mãnh liệt
trong lòng hắn nữa, toàn bộ cũng đều hoàn toàn biến mất bên trong đại
não của Hứa Nhạc. Hắn giật mình ngạc nhiên suy ngẫm về cái suy luận là
lão già kia vừa mới trình bày ra, liền giống như Thai Chi Nguyên năm xưa ở trên bờ biển, nhìn về phía bầu trời tinh không kia vậy, bị một cái
tồn tại cao thượng gì đó siêu việt hơn cái cuộc sống phân tranh ích lợi
mà hấp dẫn mạnh mẽ.
Cái suy luận này mang theo một tính bùng nổ vô cùng mạnh mẽ. nếu như để một gã Công Trình Sư nào đó trong
toàn bộ Liên Bang biết được, hẳn cũng sẽ liền giống như Hứa Nhạc vậy,
trở nên hưng phấn cùng với si ngốc, khó có thể khống chế được tâm tình
của mình.
- Chúng ta chắc là có thể tìm ra được cái sự tồn tại đó.
Hứa Nhạc dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc hướng về phía lão già kia mà nói.
- Cái trình tự kỳ quái mà tiểu tổ năm người năm xưa lưu lại kia, đem
anh liệt vào danh sách đối tượng bảo hộ thuộc cấp bậc I, hẳn cũng là căn cứ vào cái nguyên nhân này. Tuy rằng bọn họ cũng không có lưu lại bất
cứ chi tiết quy tác kế hoạch cụ thể nào cả, nhưng mà tôi vẫn một mực cố
gắng thử phân giải, đọc lại cái chương trình ứng dụng lưu lại này, nhưng mà thật đáng tiếc, những dòng ngôn ngữ máy móc của cái chương trình ứng dụng này lưu lại quá ít…
Hàng chữ màu trắng phiêu phù
mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lúc này biểu hiện ra, giờ phút
này nhìn qua tựa hồ mang theo một tia sầu não cùng với thất vọng tràn
trề:
- Căn cứ vào sự tính toán của tôi, ở trong phiến
vũ trụ tràn ngập nguy hiểm như thế này, cơ hội đối phương có thể còn lưu lại cũng không quá lớn. Không có ai có thể trường sinh bất tử được cả.
Mọi người năm xưa chắc chắn đã chết cả rồi. Cũng không có cỗ máy vi tính nào có thể thật sự tồn tại vĩnh viễn cả. Nhất là đối phương cũng không
có sự cung ứng năng lượng, vật tư khủng bố như của Liên Bang vậy.
- Mấy con chíp vi mạch nhân thể này đều là do đại thúc làm cả.
Hứa Nhạc đột nhiên thấp giọng nói:
- Hắn là một đại thiên tài trong cuộc sống, có lẽ cũng chỉ có một mình
hắn mới có thể giải thích hết thảy tất cả những chuyện này. Nhưng mà ông lại một phen đem hắn đánh thành từng mảnh nhỏ rồi.
Lão già kia chợt nói:
- Tôi cho rằng mấy con chíp vi mạch nhân thể này có liên quan gì đó với phía Đế Quốc bên kia…
Thân thể Hứa Nhạc lại một lần nữa trở nên cứng đờ, một lát sau mới lắc lắc đầu, nói:
- Mọi người đều biết rõ ràng, cỗ máy vi tính của Đế Quốc bên kia, ngay cả tư cách làm cháu nội của ông cũng còn không tới nữa.
- Những tình huống dị thường từ số 1 đến số 71 đều có mối liên hệ sâu
đậm với phía Đế Quốc bên kia. Lần đầu tiên hắn tiến vào tình huống dị
thường, thoát ly khỏi sự theo dõi của tôi, chính là chuyện tình phát
sinh từ sau khi hắn từ bên phía Tinh Vực Đế Quốc bên kia quay trở lại
Liên Bang.
Biết được tin tức đại thúc đã từng đi qua Đế Quốc, Hứa Nhạc cũng không cảm thấy quá mức giật mình. Hắn thoáng cúi
đầu nhìn xuống phần vải dệt có chút trắng bệch trên đầu gối mình, chậm
rãi nói:
- Nếu như những con chíp vi mạch nhân thể này
quả thật có quan hệ với bên phía Đế Quốc kia, như vậy có phải chính là
nói rằng… Liên Bang và Đế Quốc ở thời điểm trước tràng hạo kiếp, chính
là cùng xuất thân từ một nền văn minh giống nhau, thậm chí là chung một
nền văn minh hay không?
- Đây cũng không phải là một
cái suy luận hoàn toàn mới mẻ hoặc là hoàn toàn hoang đường. Trên thực
tế, từ ngay từ hai năm cuối cùng của Hiến lịch 33, sau khi phát hiện ra
sự tồn tại của Đế Quốc, trong Liên Bang liền đã có vị học giả đưa ra cái nhìn tương tự rồi. Tuy rằng cái nhìn loại này đã hứng chịu phải sự phê
phán vô cùng nghiêm khắc, nhưng mà mãi cho đến tận ngày hôm nay, vẫn như cũ có rất nhiều học khả đã có những phát biểu tương tự trong những luận văn của mình.
- Còn cái nhìn của chính ông thì sao?
- Người Đế Quốc cũng không phải là những con sâu có giáp xác bên ngoài
giống như những tiểu thuyết khoa học viễn trưởng mà mọi người vẫn thích
xem, lại càng không phải là những loại sinh mệnh thân thể kỳ quái mà
ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng ra được. Bọn họ có những sinh lý
cấu tạo, chế độ xã hội, hình thức văn minh hoàn toàn xấp xỉ với trình độ của nhân loại Liên Bang bên này. Ngay cả những khuẩn cầu a-míp trí
thông minh thấp kém nhất cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa bọn
họ cùng với chúng ta.
Trong cái vũ trụ mà giới hạn có
thể mở rộng ra đến vô hạn như thế này, vị trí tinh hệ của chúng ta chính là một cái hạt cát nhỏ trong cả sa mạc bao la. Ở trên cái cái khỏa hạt
cát nhỏ bé đó, sinh mệnh lại có thể tự chủ mà tiến hóa ra thành hai cái
nền văn minh hoàn toàn giống nhau không hề khác biệt hay sao? Không,
những kỳ tích do vũ trụ sản sinh ra, cũng không thể có một sự sản sinh
buồn cười đến như thế.
- Ân, như vậy xem ra, Liên Bang
cùng với Đế Quốc thật ra là họ hàng xa của nhau… Thật sự là một chuyện
khiến kẻ khác phải ghê tởm mà…
Hứa Nhạc có chút buồn bực thầm nghĩ trong đầu.
- Không phải là họ hàng xa… Mà là họ hàng gần.
Lão già kia vô cùng lãnh đạm, đưa ra một câu trả lời cho ý nghĩ nhất thời của hắn.
- Nếu như… Tôi là nói nếu như, Liên Bang cùng với Đế Quốc quả thật là
hai anh em ruột bị thất lạc trong phiến vũ trụ này… Như vậy, vì cái gì
ngay một khi chúng ta gặp lại nhau, liền chỉ có một tràng chiến trang
hủy diệt lẫn nhau, chứ không có loại thái độ nào khác?
- Cái vấn đề này nên hỏi nhân loại, chứ không phải là hỏi một đầu máy vi tính!
- Mặt khác, căn cứ vào quy định của Đệ Nhất Hiến Chương cùng với pháp
luật hiện hành của xã hội Liên Bang, cho dù đám người Đế Quốc kia có là
cha ruột của người Liên Bang đi chăng nữa, một khi hắn tiến hành một
hành vi bạo lực gia đình nào đó đối với anh, mà anh không thể ngăn cản,
có thể gây nguy hiểm cho sinh mệnh của chính anh, như vậy anh có thể lấy chùy sắt, một phen đem người cha ruột của anh mà đập tan thành một mảnh thịt vụn, mà không cần gánh vác bất cứ một trách nhiệm pháp luật nào
cả.
Hứa Nhạc nở nụ cười tươi, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ vô cùng tán thưởng, nói:
- Tuyệt đối chính xác.
Cha con ruột cũng có thể là như vậy, huống chi đây lại là một gã anh em xa lạ đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi? Cỗ Máy vi tính Trung ương
Liên Bang cũng không có để ý đến loại tâm chí kiên định cùng với cử chỉ
tán thưởng kia của hắn, bình tĩnh mà phát ra lời thỉnh cầu của chính bản thân mình:
- Bởi vì con chíp vi mạch sinh thể sau lưng anh có mối quan hệ không rõ ràng với bên phía Đế Quốc, tôi đề nghị anh
sau này khi Liên Bang tiến hành tấn công về phía lãnh thổ của Đế Quốc,
hãy bỏ chút thời gian để mà kiểm tra một chút manh mối liên hệ nào đó…
Hứa Nhạc trả lời phi thường rõ ràng, dứt khoát:
- Được!
- Tại Kinh đô Đế Quốc có một tòa kiến trúc giả cổ. Tôi cũng không có
bản đồ, nhưng mà hắn rất dễ dàng tìm được. Bởi vì chủ nhân của hắn chính là Đại Sư Phạm của Đế Quốc.