Gian Khách

Quyển 3 - Chương 195: Nhìn xem bầu trời



Bởi vì nguyên nhân con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy, khiến cho Liên Bang cùng với phía Thủ đô Đế Quốc rất khó có thể nào phái ra gián điệp trà trộn vào lãnh thổ của đối phương được. Nhưng mà trong dòng lịch sử gần một trăm năm gần đây, Quân đội song phương cũng đã từng có không ít lần đánh thẳng đến bản thổ của đối phương. Năm xưa, Hoàng thất Đế Quốc thậm chí cung từng phái ra một sứ đoàn ngoại giao thức đến Liên Bang, song phương tiến hành trao đổi lẫn nhau về chế độ xã hội, phong tục nhân tình… Cho nên cũng có thể gọi là có sự hiểu biết lẫn nhau nhất định.

Bản thân Hứa Nhạc đối với bên phía Đế Quốc thật sự cũng không quá mức thù hận cho lắm. Bởi vì khoảng cách từ Đông Lâm đến tiền tuyến phải nói là quá mức xa xôi. Đám cô nhi thợ mỏ cách với tràng chiến tranh vũ trụ này tựa hồ có thể nói là không bao giờ chạm tới được. Nhưng mà hôm nay hắn đã là một gã quân nhân cao cấp nhất của cả Liên Bang rồi, tất nhiên sẽ đối với phương diện này cũng có chút hiểu biết.

Chỉ là sau khi đọc được ba chữ Đại Sư Phạm này, hắn vẫn là cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt. Cái này hình như là một cái chức quan vô cùng quan trọng nào đó của bên phía Đế Quốc thì phải. Nhưng mà trong số những tài liệu mà hắn đã từng đọc được trước đây, cũng không có bất cứ nơi nào đề cập đến cái chức danh này.

Hứa Nhạc ngay sau đó để ý đến một chút ý tứ mơ hồ ẩn chứa bên trong lời thỉnh cầu của lão già kia, sắc mặt trở nên có chút kinh ngạc tức giận:

- Bảo tôi đi đến Kinh đô Đế Quốc tìm manh mối? Đừng có quên tôi chính là người Liên Bang, cũng không phải là Thần. Đây cũng không phải là một cái yêu cầu vô cùng nguy hiểm, mà là một thỉnh cầu vô cùng hoang đường. Trừ phi Quân đội Liên Bang lúc đó đã có thể một phen đem toàn bộ Đế Quốc đánh bại, bắt cái gã Hoàng đế điên cuồng kia làm tù binh rồi… Nhưng mà trên thực tế, tôi mãi vẫn cho rằng, Liên Bang này rất khó có thể trong lúc tôi còn sống, có thể một phen tiêu diệt toàn bộ Đế Quốc được.

Không đợi cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia làm ra câu trả lời gì cả, hắn đã vẻ mặt không chút biểu tình mà phất phất tay, nói:

- Đầu năm sau khi bắt đầu tiến công về phía lãnh thổ của Đế Quốc, nếu như tôi may mắn còn sống sót, tôi sẽ thay ông đi tìm manh mối thử xem, tôi đối với chuyện tình này cũng có hứng thú rất lớn.

Đây chính là lời nói thật tâm của Hứa Nhạc. Ngay trước khi hắn bắt đầu tắm rửa, hắn đã nhận được một văn kiện bí mật mà Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 đã phát tới. Bộ Quốc Phòng đã xác định, Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới trọng tổ kia, sau khi tiến hành chỉnh hợp quân lực hoàn tất, liền sẽ nhanh chóng điều đến tinh cầu 5460, khai hỏa mở đầu trận chiến tranh đầu tiên của chi bộ đội này ở trong tràng đại chiến tranh.

Lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này của Liên Bang, tiến triển đến thời điểm hiện tại, hết thảy đều vô cùng phi thường thuận lợi. Nhất là lấy Sư đoàn Thiết giáp 7 làm đơn vị bộ đội tiến công chủ chốt, ở trên hành tinh 5460 đã đạt được những thành công vô cùng to lớn. Lão Tướng quân An Bố Lý suất lĩnh Quân viễn chinh Đế Quốc ở trên này cố gắng chống cự một cách yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn bị hủy diệt bên trong những dòng sông băng, những ngọn núi băng… Liên Bang đem khỏa hành tinh này lựa chọn thành chiến trường khởi động đầu tiên của Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới được trọng tổ, tự nhiên là có sự lo lắng đến những phương diện này.

Nhưng mà trên chiến trường chung quy cũng vẫn là chiến trường. Trên chiến trường vĩnh viễn đều sẽ có người chết, hơn nữa vĩnh viễn cũng không ai có thể nói trước được người kế tiếp ngã xuống sẽ là ai. Hứa Nhạc hôm nay có thể điều khiển con Robot MX gào thét bên trong núi rừng, khó gặp được địch thủ, hoặc là có thể mang theo cái chức vụ quân nhâ là Tổng Giám đốc Kỹ Thuật, thâm nhập vào bên trong Sư Bộ, trầm mặc lãnh đạm nhìn về phía những khói lửa đạn dược tung bay, thế nhưng mà hắn vẫn như cũ không thể nào có thể giống như đại thúc vậy, bên trong đường ống cống ngầm trong lòng đất mà cuồng vọng hét lớn lên:

- Lão tử đương nhiên là sẽ không chết, vĩnh viễn bất tử!

Nhớ tới đại thúc, trong lòng Hứa Nhạc chợt sinh ra một tia tưởng niệm thương cảm.

Hắn cứ mãi vẫn nghĩ rằng chuyện đó cũng không phải là hoàn toàn không thể được. Một nhân vật thiên tài có thể phân thân thành hàng ngàn hàng vạn phân thân giống như cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang như đại thúc cũng không có khả năng cứ liền như vậy mà đơn giản chết đi được. Nhưng mà đã rất nhiều năm trôi qua rồi, một tia mong chờ mơ hồ trong lòng hắn tựa hồ cũng dần dần hoàn toàn biến mất không còn nữa.

Mang theo tâm tình buồn bã, hắn nói:

- Về sao có thể nào không cần tùy thời tùy lúc cũng đều ở bên cạnh tôi hay không? CŨng giống như là buổi tối ngày hôm nay vậy, đột nhiên tiến vào trong đại não của tôi… Chuyện này thật sự có chút khiến kẻ khác không thể chấp nhận được.

- Chỉ có thể đợi đến khi nào anh cần tôi thì mới gọi tôi về, còn khi tôi cảm thấy cô đơn buồn chán, lại không thể nào chủ động đi tìm kiếm sự ấm áp của anh, chuyện này tựa hồ như cũng không công bằng a!

Lão gia kia dùng một hàng chữ màu trắng phiêu phù làm ra một loại tình tự u oán, trách mắng.

- Tôi muốn đi WC tiêu tiểu, tôi muốn đi tắm rửa, cố đôi khi tôi cũng còn có thể toàn thân xích lõa, cùng một cô thiếu nữ xinh đẹp nào đó nằm ở trên giường, tiến hành hành động sinh lý bình thường!

Hứa Nhạc phẫn nộ vô cùng, nói:

- Mỗi lần nghĩ đến muốn làm như vậy, nhưng lúc nào ông cũng ở trong thân thể của tôi, còn chút nào cảm hứng nào nữa chứ?

- Suốt mấy năm qua, anh hình như cũng chỉ có một lần duy nhất toàn thân xích lõa, cùng một cô gái xinh đẹp nằm ở trên giường mà thôi. Hơn nữa lần đó, hình như là cái hành động sinh lý bình thường của các người cũng không có hoàn thành được mà.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang Cục Hiến Chương rất lạnh lùng mà bình tĩnh trả lời lại:

- Đương nhiên, về vấn đề hành động để bù đắp sự thiếu hụt về mặt sinh lý của nhân loại bình thường, quả thật không nên bị bất luận kẻ nào, hoặc là cỗ máy móc nào đùa giỡn được… Nhưng mà theo như ý kiến của tôi, thì việc tiến hành quan hệ giao hợp giữa nam và nữ đơn thuần chỉ là vì mục đích sinh sản, thế nhưng lại đem một lần nhựa plastic mỏng che chắn lại giữa hai người, như vậy căn bản cũng không thể nào hoàn thành được công tác sinh sản, như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?

Hứa Nhạc cúi thấp đầu, đưa hai tay lên che mặt, tựa hồ như không biết phải trả lời thế nào câu hỏi này của lão già kia.

- Nếu như là chỉ muốn đạt được cái loại khoái cảm bên ngoài như thế này trong đại não, tôi nghĩ mình có thể giúp cho anh điều chế ra một loại thuốc kích thích thần kinh có tác dụng phụ nhỏ nhất. Tôi cam đoan, cái loại trình độ khoái cảm khi sử dụng loại thuốc kích thích này, nhất định sẽ còn mạnh mẽ hơn khi tiến hành hoạt đột giao hợp nữa.

- Ôi trời, tôi phải làm như thế nào mới khiến cho ông hiểu được đây. Hành động quan hệ nam nữ cũng đâu phải đơn giản là vì muốn đạt được khoái cảm cơ chứ? Càng quan trọng hơn nữa chính là, tôi nên được hưởng quyền hoạt động sinh lý theo như quy định của Đệ Nhất Hiến Chương, có phải hay không chứ?

- Tôi mãi vẫn cảm thấy ngạc nhiên, không hiểu nổi, giao hợp nam nữ không phải vì muốn đạt khoái cảm, như vậy thì là vì cái gì? Chẳng lẽ nhân loại một phen đem loại hoạt động này đổi tên lại gọi là ‘quan hệ nam nữ’, như vậy liền thật sự có thể làm ra được tình yêu hay sao?

Hứa Nhạc có chút căm tức hồi đáp:

- Ông lại không biết cái gì gọi là tình yêu!

- I know what is love… Đây là một câu lời kịch vô cùng vĩ đại trong một sáng tác rất nổi tiếng của đại kịch gia Tịch Lặc. Tôi tin rằng anh có thể nghe hiểu được nó.

- Còn về phần hoạt động sinh lý cá nhân, ngay một khắc khi anh tiếp nhận lời thỉnh cầu chủ động liên hệ của tôi rồi, thì Đệ Nhất Hiến Chương cũng đã không còn quyền để mà bảo hộ quyền sinh lý cá nhân của bản thân anh nữa. Nhưng mà căn cứ theo quy định của Đệ Nhất Hiến Chương, thân là một cỗ máy móc chuyên để phục vụ cho nhân loại, hết thảy mọi tin tức mà tôi thu hoạch được từ trong vỏ đại não của anh, sẽ được quy định là tư liệu thuộc danh sách bảo mật cấp độ I, được giữ bí mật một cách nghiêm khắc nhất, không có bất cứ một công dân nào trong Liên Bang có thể thông qua con đường của tôi mà biết được bất cứ hành động gì cả anh cả. Từ theo ý nghĩa này mà nói, quyền hoạt động sinh lý cá nhân của anh cũng giống như là quyền sinh tồn của anh vậy, tuyệt đối là an toàn.

- Một cái vũ trụ mà không thể nào quan sát nữa, hơn nữa sự tồn tại của nó đối với vũ trụ mà chúng ta đang tồn tại này cũng không có bất cứ sự ảnh hưởng gì cả, như vậy đối với chúng ta mà nói, đó là một cái vũ trụ không hề tồn tại… Có phải chính là ý tứ của cái khái niệm vật lý học này hay không?

- Tuy rằng câu tự thuật của anh có thể nói là thập phần không chính xác, không xác thật, cũng không phù hợp với trình độ học thuật của anh. Chẳng qua, quả thật chính là cái ý tứ đó…

Hứa Nhạc đột nhiên mở miệng hỏi:

- Đại sư Tịch lặc thật sự là một người trong tiểu tổ năm người năm xưa hay sao? Vô số những kịch bản điện ảnh kia cũng thật sự là do ông ta viết hay sao?

- Thứ nhất, đúng vậy! Thứ hai, dựa theo khái niệm về quyền tác giả của pháp luật Liên Bang mà nói, thì đúng vậy!

Hứa Nhạc nhẹ nhàng huýt một tiếng sáo nhàn nhạy, vui vẻ nở nụ cười mà trả lời:

- Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ông chính là sự tồn tại có thể biết được tất cả những chi tiết lịch sử của Liên Bang từ thời cổ cho đến tận bây giờ. Tôi lại có thể hỏi ông bất cứ lúc nào… Nếu cứ tiếp tục như vậy mà hỏi xuống, tôi khẳng định có thể trở thành một gã học giả lịch sử ưu tú nhất của toàn bộ Liên Bang này.

- Đây là một chuyện tình xác định nhất định cùng với khẳng định… Đây cũng là một câu lời kịch của Tịch Lặc…

Bên trong những dòng chữ trả lời của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang không ngờ lại mang đến một tia hương vị tươi cười nhàn nhạt.

- Tôi rất là tò mò, nếu như ông đã có được một loại trí năng nhân loại nào đó, như vậy ông đến tột cùng là nam hay là nữ đây chứ?

Hứa Nhạc cũng vô cùng nghiêm túc hỏi như vậy.

- Rất rõ ràng, tôi đây chính là một cỗ máy móc vĩ đại thuộc loại độc nhất vô nhị, không có bất luận kẻ nào có thể so sánh được. Cho nên tôi không có giới tính. Anh có phải chính là có ý kiến đối với loại hình tượng một vị quản gia trung thành hiện tại của ta phải không? Có cần tôi sắm vai một cô nữ thư ký mặc váy ngắn, tất chân dài cùng với giày cao gót hay không?

- Tuy rằng tôi cho rằng cái loại hình tượng như thế này thật sự không thích hợp với loại năng lực tính toán vô cùng cao cấp của tôi, cùng với tiêu chuẩn của phân tích logic thông thường. Nhưng căn cứ theo như tính toán, lúc còn trong gian phòng ngục tối ở nhà giam Tổ Hồ Ly kia, anh đã từng xem qua đến ba trăm ba mươi bảy bộ phim tình dục, cũng chính là loại phim mà anh biện xưng là loại phim hành động tình yêu sinh lý đó. Trong số những bộ phim đó, có đến ba mươi bảy phần trăm, các diễn viên nữ trong phim cũng đều là loại hình tượng này.

Hứa Nhạc hếch cái miệng rộng của mình ra, lộ ra ngoài hai hàng răng nanh chỉnh tề, ở bên trong bóng đêm có vẻ vô cùng trắng noãn, nở nụ cười xấu hổ. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới bắt chước cái bộ dáng nói chuyện cường hãn của Chung Tư lệnh vậy, ngắn gọn hữu lực không để cho người ta cự tuyệt, nói:

- Cái đề tài này chỉ nói đến đây mà thôi.

Câu trả lời của lão già kia ngay lập tức liền truyền đến, tựa hồ như lão ta đang rất là hưng phấn:

- Vậy kế tiếp chúng ta tán gẫu về đề tài gì đây? Phân tích về cách kiếm bạn gái của anh nhé? Căn cứ theo sự tính toán của tôi, thì Giản Thủy Nhi hắn cũng sẽ bị loại trừ ra khỏi cái danh sách này, bởi vì…

- Ngủ ngon!

Hứa Nhạc lập tức đứng lên, vỗ vỗ mông, hướng về phía bầu trời đêm Tây Lâm tối đen kia mà mỉm cười, phất tay chào từ biệt.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang nhất thời trầm mặc, sau đó ở trong đồng tử mắt phải của hắn lưu lại một lời trả lời cuối cùng: Đó chính là một chuỗi đấu ‘!’ cực dài, ẩn chứ một sự im lặng tuyệt đối cực kỳ đáng thương cảm…

Một mình một người đứng bên ngoài doanh trại, phía sau là bức tường cao cùng với cái bóng cây đại thụ giống như là một người khổng lồ bằng đá đen trầm mặc. Hứa Nhạc nhìn bầu trời đêm, đuôi lông mày chậm rãi nhướng lên một chút, sau đó hóa thành một tia nụ cười ôn nhu.

Hắn tin tưởng rằng lão gia kia lúc này cũng không có đang theo dõi chính mình. Tuy rằng cũng không có bất cứ biện pháp gì để mà xác nhận điểm đó, nhưng mà hắn phải tin tưởng là như vậy, bằng không nếu như trong lòng vẫn cứ có cảm giác vĩnh viễn bị nhìn trộm, vĩnh viễn có cảm giác tâm lý đề phòng, như vậy thì cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, như vậy mới có thể khiến cho cuộc sống có thể khoái trá hơn một chút. Hắn nhất định phải bức bách bản thân mình tin tưởng vững chắc là, đó đại khái chính là một loại ý tứ theo kiểu phép thắng lợi về tinh thần trong một vở kịch nào đó của đại sư Tịch Lặc.

Nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng tay bằng kim loại cực kỳ bình thường trên cổ tay phải của mình, những đầu ngón tay mang theo những vết chai chậm rãi đi cảm nhận từng hàng chữ được khắc một cách nhợt nhạt trên cái vòng tay đó. Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng khẽ nheo lại một chút. Hắn đã rất lâu rồi cũng không có xem kỹ cái vòng tay kim loại trên cánh tay của mình, thậm chí cũng không có đi nghĩ về nó nữa. Nhưng mà bên trong cái vòng tay này tựa hồ như là đang cất giấu một cái bí mật khủng bố nào đó của vũ trụ, cái bí mật kia thế nhưng cũng chỉ có thể ở bên trong Đế Quốc mới có thể khám phá ra được.

o0o

Cũng không mất bao lâu sau quá trình chỉnh hợp đã hoàn toàn kết thúc, Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới trọng tổ kia mang theo vô số những hồi ức cảm khái của đám đại lão Quân đội Liên Bang cùng với những lịch sử vô cùng vinh quang, đi lên Chiến hạm Vũ trụ, đi đến tinh cầu 5460 tại tiền tuyến, địa phương khai hỏa chiến đấu đầu tiên của Quân đội Liên Bang.

Trong số ba khỏa tinh cầu tiền tuyến rơi vào trong tay giặc kia, tình thế của tinh cầu 5460 kia hiện tại chính là tốt nhất, từ khi Dịch Phó Tư lệnh đích thân chỉ huy quá trình Tổng tiến công, trên tinh cầu 163 cũng đã được tiến hành thập phần thuận lợi. Chỉ có đại bộ phận chủ lực của Quân viễn chinh Đế Quốc vẫn đóng trên tình cầu 3320, cho nên chiến trường mới thảm liệt dị thường mà thôi.

Trải qua quá trình bàn bạc khẩn cấp của Hội nghị Liên tịch Tham Mưu trưởng cùng với Bộ Chỉ Huy, căn cứ theo kết quả tính toán của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cung cấp về tình hình chiến lược, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cường hãn tiến hành áp chế đi những áp lực đến từ phương diện Nghị Viện, theo như sự mong muốn của Quân đội Liên Bang, cũng không có tiếp tục tăng phái binh lực về phía tiền tuyến nữa, mà là lấy lý do cam đoan cho việc dự trữ quân lực để đầu năm sau tiến vào lãnh thổ Đế Quốc tiến công, mà là dựa theo sự phân bố quân lực của Chung Sấu Hổ, trực tiếp từ trên tinh cầu 5460 cùng với tinh cầu 163 điều động ra mười bốn cái Sư đoàn Thiết giáp, đưa lên trên tinh cầu 3320.

Hứa Nhạc cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ chính là dưới bối cảnh này, quay trở lại khỏa tinh cầu 5460 gần như đã nằm trong trạng thái thắng lợi toàn diện.

Trên khỏa hành tinh này hiện tại chỉ để lại đây không quá nhiều chi bộ đội nữa, gánh vác công tác nhiệm vụ tiến hành công kích thanh tiểu Quân đội Đế Quốc chính là hai cái Sư đoàn, một cái chính là Sư đoàn Thiết giáp 7, một cái chính là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ.

Nhưng mà quả thật đúng như trong đêm hôm đó, Hứa Nhạc đã bình tĩnh trình bày với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia vậy, chiến trường vĩnh viễn cũng không phải là một thiên đường có thể thoải mái lấy được thắng lợi cuối cùng…

Đám Quân viễn chinh Đế Quốc còn sót lại bên trong những dòng sông giá lạnh mặc dù đang bị tiến hành bao vây, thế nhưng dưới sự chỉ huy kiên định của vị Lão Tướng quân An Bố Lý dày dặn kinh nghiệm kia, bằng vào sự quen thuộc của bọn họ đối với địa thế tại Bắc bán cầu trên tinh cầu 5460, bằng vào cái thời tiết cực đoan lạnh như băng tại nơi chiếm đóng, bằng vào phương thức tác chiến dũng mãnh giống hệt như là tự sát kia, đã bộc phát ra một sức chiến đấu kinh người, mạnh mạnh mẽ mẽ đem hai cái Sư đoàn cực kỳ nổi danh của Liên Bang này, vùi sâu vào trong vùng rừng núi vô cùng khắc nghiệt.

Trên vòm trời màu xanh lam, những dòng sông băng phát ra từng phiếm quang mang u lam khí thế vô cùng bức người, những mảnh rừng rậm nguyên thủy thần bí mà u ám bên dưới chân núi, trong những hoàn cảnh vô cùng ác liệt như thế này, mỗi thời mỗi khắc cũng đều có những chiến sĩ Liên Bang hy sinh dưới những viên đạn của đám Tiểu đội dã chiến của Quân viễn chinh Đế Quốc. Cho dù là những con Robot MX tính năng cực kỳ cường hãn kia, cũng thường xuyên bị lâm vào những cái bẫy giếng cạn mà đám người Đế Quốc cố tình bố trí trong rừng rậm. Sau đó liền sẽ có một đám bộ binh khiêng súng bắn pháo dày đặc nhưng một đàn kiến đông nghịt không ngừng tiến hành oanh tạc, biến thành những thân thể tàn phế cháy đen.

- Lại rơi vào bẫy nữa à? Loại Robot tiên tiến nhất toàn bộ Liên Bang, không ngờ lại bị cái loại bẫy hố của đám thợ săn thời viễn cổ mà bắt lại! Đây là do đầu óc của ta có vấn đề, hay là đám Công Trình Sư thiết kế ra đám Robot biểu diễn này đầu óc đã bị đông lạnh lại hết rồi?

Bên trong một phiến doanh địa Liên Bang tràn đầy tuyết trắng, một vị quân nhân sĩ quan cấp bậc Trung Tá thần tình vô cùng điên cuồng, lúc này trợn tròn hai mắt, cầm trong tay một mảnh báo cáo tổn hại chiến báo, giương mắt nhìn chằm chằm về phía gã phi công trước mặt, phẫn nộ phất phất tay quát:

- Cái chân máy móc giẫm vào trong hố bẫy thì không thể nào nhấc chân lên đi được nữa, cái này cái con mẹ gì mà gọi là Robot nữa chứ? Nếu là do máy móc cắm vào hai chân người mà bước đi, lão tử còn có thể thừa nhận mày là thằng nhãi con Đế Quốc ý đồ muốn tránh vào trong động băng để mà trốn tránh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.