Quân viễn chinh Đế Quốc ở trên khỏa tinh cầu 5460 này, dưới sự công kích hung mãnh không ngừng của Quân đội Liên Bang không ngừng bại lui, tan
tán rút về khu vực phía Bắc. Nhiều nhất cũng chỉ còn có khoảng 15% lực
lượng ban đầu, không thể nào tiếp tục chống đỡ được, liên tiếp co đầu
rút cổ về khu vực dãy đất sông băng ở khu cực Bắc của hành tinh. Dưới
cái bối cảnh như thế này, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ đến tiến
hành công tác thanh trừng kết thúc cuối cùng, nguyên bản phải là cực kỳ
thoải mái, thế nhưng sự thật lại là bọn họ lại phải đối diện với một
kích vô cùng trầm trọng.
Dưới sự chỉ huy lạnh lùng của
vị cáo già Tướng quân An Bố Lý kia, Quân viễn chinh Đế Quốc còn sót lại
cứ như vậy mà trầm mặc tiến vào quá trình tác chiến du kích. Mấy vạn
Quân viễn chinh Đế Quốc đã biết không còn đường lui, lâm vào tình trạng
tuyệt cảnh, thế nhưng cũng không có lâm vào tuyệt vọng mà hỏng mất,
ngược lại càng trở nên thêm ngoan lệ tàn khốc hơn rất nhiều. Không chỉ
là đối với địch nhân, mà cũng là đối với chính bản thân mình, bọn họ
cũng mặc kệ hoàn cảnh giá lạnh mạo hiểm, giống như những đầu chuột băng
không ngừng qua lại bên trong những dòng sông băng, tìm kiếm bất cứ cơ
hội nào cũng muốn hướng bộ đội Liên Bang mà khởi xướng tiến công mãnh
liệt, hoàn toàn không để ý đến an nguy sinh mệnh của chính bản thân
mình.
Cái loại hành động công kích điên cuồng chẳng
khác nào là tự sát như thế này, đã thành công đem Sư đoàn Thiết giáp 17, Sư đoàn Thiết giáp 7 cùng với một số đơn vị bộ đội khác của Liên Bang
lôi vào trong vũng bùn… Không, phải nói chính xác là lôi vào trong một
mảnh địa ngục rét lạnh cùng cực.
Không biết là từ trước lúc cuộc chiến tranh này bắt đầu, hay là sau khi chiến tranh nổ ra, đám Quân viễn chinh Đế Quốc ở trong một mảnh sông băng ước chừng ba trăm
vạn km vuông kia, đã đào ra vô số những cái hố sâu bị tuyết trắng bao
trùm. Đồng thời bọn họ còn phái ra vô số những chi Tiểu đội cận chiến
hỏa lực cao liều mạng mà ẩn nấp bên cạnh khu vực những cái hố sâu đó.
Một khi có một đầu Robot Liên Bang nào lọt vào trong những cái hố sâu
kia, đám chiến sĩ Đế Quốc ngay từ đầu đã tiến hành mai phục gần đó sẽ
nhất thời đồng loạt ào dậy, dùng những thân hình huyết nhục của chính
mình, thay thế cho các bệ phóng bom điện từ chống Robot mà đồng loạt
oanh kích xuống.
Cũng không ai có thể thống kê ra được, ở dưới loại phương thức tác chiến vô cùng điên cuồng như thế này, đã có bao nhiêu binh lính Đế Quốc lặng lẽ không một tiếng động bị đông chết
bên trong các khu vực băng tuyết kia. Nhưng mà đối với các đơn vị bộ đội Liên Bang mà nói, bọn họ chỉ biết là những cái hố băng sâu thẳm thành
công giấu diếm được hệ thống theo dõi điện tử của chính mình, đã mai
táng vô số đầu Robot Liên Bang cường hãn cùng với những chiến hữu phi
công anh dũng của mình…
Trung Tá Hách Lôi, Đội trưởng
Doanh đoàn một của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, vẻ mặt ủ dột cùng cực, đem bản báo cáo tổn thất ném thẳng lên trên mặt đất tràn đầy tuyết trắng, hướng về phía doanh trại của Doanh đoàn mà đi tới. Chiếc giày
quân dụng ở trên mặt đất đầy tuyết trắng để lại những dấu giày nhợt
nhạt, phía dưới là một tầng băng đọng vạn năm chẳng biết sâu bao nhiêu
thước…
Đơn vị bộ đội của hắn đến khu vực tác chiến này
đã được một khoảng thời gian hai tháng rưỡi, nhưng mà đối với công tác
thanh trừng tàn quân của Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không đạt được bất cứ sự tiến triển nào. Đám người Đế Quốc lẫn trốn trong khu vực sông
băng giống như là những đầu dã thú trước thời kỳ hạo kiếp vậy, lạnh lùng giương mắt nhìn về phía những gã quan binh Liên Bang bên dưới, thời
khắc nào cũng có thể phóng ra tiến hành công kích đồng quy ư tận, không
chút lo sợ. Dưới cái loại chiến pháp gần như không muốn sống như thế
này, chỉ trong khoảng thời gian mười ngày, Doanh đoàn I đã tổn thấy đến
sáu đầu Robot M52 cùng với hai đầu Robot MX.
Điều làm
cho hắn cảm thấy khiếp sợ khó hiểu chính là cái khu vực thế giới sông
băng khủng khiếp này, hơn nữa cái năng lực khống chế cường hãn của Bộ
Chỉ Huy Quân viễn chinh Đế Quốc cùng với năng lực chỉ huy của đám cao
tầng Quân viễn chinh Đế Quốc này.
Ngay từ khi hành động quân sự Thắng Lợi của Quân đội Liên Bang này bắt đầu, liền đã thành
công dẫn dụ ra đơn vị bộ đội thiết giáp chủ lực của Quân viễn chinh Đế
Quốc ở Bắc bán cầu của tinh cầu 5460 này. Bọn họ cũng biết được địa điểm cụ thể của các bố trí quân sự trên các dòng sông băng Bắc bán cầu mà
đám Quân viễn chinh Đế Quốc đã cố gắng bố trí trong thời gian mười năm
trời nay. Sau đó trong quá trình tiến công đén, bọn họ đã điều phối vô
số những năng lượng Chủ pháo cùng với hệ thống tên lửa đạn đạo tiến hành công kích viễn trình liên tiếp không chút gián đoạn. Kết quả… Đến cuối
cùng Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang mới phát hiện ra, nguyên
lai cái vị Lão Tướng quân An Bố Lý kia, không ngờ còn chừa lại một nước
tối hậu, ở trong những dòng sông băng kia vẫn còn cất giấu những hệ
thống hỏa lực hạng nặng trong khu căn cứ dưới lòng đất mà Quân đội Liên
Bang cũng không thể nào nắm bắt được tin tức.
- Báo cáo về trên Sư Bộ, nếu bên phía phương diện Bảo Dưỡng Sư không tìm ra được
biện pháp hiệu quả nào khác, Doanh đoàn một của ta tuyệt đối không tiến
công vào trong núi nữa.
Trung Tá Hách Lôi bởi vì khốn
đốn vất vả mấy ngày liền khiến cho hốc mắt hãm sâu xuống, bên trong cặp
mắt thỉnh thoảng toát ra một chút hàn quang, nói:
-
Phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức của quân nhân chúng ta, nhưng mà liều mạng chịu chết cũng không có tác dụng gì. Theo như ta biết, Đại
đội Robot của Hoa Tiểu Ty cũng đã tạm thời đình chỉ tiến công vào trong
núi.
- Sư Bộ trước mắt cũng không có kế hoạch tiến hành tấn công vào trong núi. Nhưng chúng ta cũng không nên quá mức yêu cầu
chính mình.
Một gã quân nhân sĩ quan sầu lo nói:
- Đám người Đế Quốc kia thật sự là điên cả rồi. Rõ ràng là một hồi
chiến tranh nhất định phải thua, vì cái gì mà bọn họ thà rằng tự sát
cũng không chịu đầu hàng cơ chứ? Nếu cứ đánh tiếp như vậy, cho dù có thể thanh trừ sạch sẽ, thì tổn hại của bộ đội chúng ta cũng sẽ phi thường
khủng bố.
- Đầu hàng? Nếu đổi lại là ta, rời xa quê
hương nhiều năm như vậy, lâm vào tình trạng tuyệt vọng như thế, thà chết cũng không muốn bị địch nhân bắt làm tù binh. Thà là ta nguyện ý cuối
cùng dùng tính mệnh của bản thân đổi lấy tính mệnh của địch nhân… Nhưng
mà chúng ta là vì bảo vệ cho Liên Bang, còn bọn họ lại là vì cái gì đây?
Hách Lôi lạnh lùng nói, trong đầu nổi lên hình ảnh đã phát sinh vào nửa tháng trước đây, khi mà Doanh đoàn một tiến vào trong núi tiến hành
công tác thanh trừ, một đầu Robot Liên Bang đã lọt vào trong một cái hố
sâu lớn trong đám bẫy hố dày đặc phía trước, căn bản không kịp phá băng
mà ra, liền bị hơn một trăm tên tàn binh của Đế Quốc tiến hành vây khốn
công kích. Đám tàn binh Đế Quốc này đúng là căn bản không thèm để ý đến
đám bộ đội chủ lực của Doanh đoàn một đang ở ngay phía sau đám hố bẫy
kia… Cuối cùng thì hơn một trăm tên tàn binh Đế Quốc này đã bị một đám
hảo lực vô cùng cường đại hoàn toàn đánh gục. Nhưng mà đầu Robot MX Liên Bang lọt vào trong cái hố tuyết kia cũng đã bị nổ tung thân thể…
Dùng sinh mệnh của hơn một trăm gã chiến sĩ để mà đổi lấy một con
Robot, theo giá trị chiến trường mà nói thì chính là phi thường chính
xác. Nhưng mà mặc dù ở trên chiến trường mà mạng người chẳng khác nào
cây cỏ như thế này, Hách Lôi cùng với Quân đội Liên Bang cũng căn bản
không thể nào thừa nhận nổi cái phương thức trao đổi như thế này.
Hắn không thể nào lý giải nổi, đám bộ binh tàn binh Đế Quốc này cô độc
này, quân phục gần như rách nát không thể nào giữ ấm nổi, bởi vì thiếu
thốn dinh dưỡng khiến cho khuôn mặt trở nên vô cùng tiều tụy, những làn
da bị tuyết trắng đông lạnh mãnh liệt khiến cho làn da thối rữa, hành
động cũng có chút không thể kia, vì cái gì mà khi tiến hành xung phong
liều chết, có thể trong khoảnh khắc trở nên mau lẹ đến như thế, trong
hai mắt bắn ra những ánh mắt điên cuồng giống hệt như đám dã thú lên cơn say máu…
Đến tột cùng là cái dạng lý niệm như thế nào, mới có thể để cho một đám quân xâm lược, một đám quân nhân đến từ hạ
tầng của Đế Quốc, một đám binh lính bị quý tộc khi dễ đè
đầu
cưỡi cổ kia, một đám gia hỏa không có bất cứ tôn giáo, đạo nghĩa gì
chống đỡ tâm linh, lại hoàn toàn không thèm để ý đến tử vong đáng sợ,
biểu hiện ra một sự cuồng nhiệt khủng bố đến như thế cơ chứ?
Ở thời điểm này, từ bên trong một gian phòng ở bên cạnh Doanh bộ của
Doanh đoàn một đi ra một gã Công Trình Sư cả người quấn thành một đống
chăn bông, bị đông lạnh đến mức cái mũi trở nên đỏ bừng, bên trong cặp
kính mắt lóe ra một tia quang mang phẫn nộ, hướng về phía Đội trưởng
Hách Lôi lớn tiếng nói:
- Trung Tá tiên sinh, tôi hy
vọng anh có thể thu hồi những lời công kích bằng ngôn ngữ đối với những
người thiết kế Robot lúc trước của anh!
Rất rõ ràng,
những lời phẫn nộ rít gào trên mặt đất đầy tuyết trắng lúc trước của
Hách Lôi cũng đã rơi vào trong tay của gã Công Trình Sư này. Hách Lôi
nhàn nhạt liếc mắt nhìn người này một cái, căn bản không thèm để ý đến
hắn nữa.
Gã Công Trình Sư chà chà hai bàn tay đeo găng dày với nhau, nói:
- Con Robot MX này là do Trung Tá Hứa Nhạc thiết kế, nếu như anh muốn mắng hắn, như vậy thì tốt nhất giáp mặt mà mắng thẳng đi.
Sắc mặt Đội trưởng Hách Lôi thoáng cứng ngắc lại một chút, sau đó nhún nhún vai, đi thẳng qua trước mặt của người này, nói:
- Tuy hắn là Giáo quan của ta, nhưng mà những lúc cần phải mắng, thì
cũng là phải mắng thôi, có gì mà phải sợ. Nhiệm vụ của các người, chính
là lập tức giải quyết ngay cái vấn đề lực sát thương đối với những con
Robot khi bị lâm vào những cái hố băng chết tiệt này. Cứ tiếp tục để cho cái trạng thái vớ vẫn để cho loại công kích thô sơ này phá thủng các
bản chắn hợp kim của Robot như thế kia, ta thật lo lắng ta vào đám Công
Trình Sư của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác các người sẽ biến
thành những cái đầu đất trong hồi chiến tranh lớn nhất vũ trụ như thế
này.
- Kỹ thuật định vị sóng ngắn cao tần phụ gia trên
thân những con Robot, cũng chính là kỹ thuật phá giam giữ theo như lời
ngài nói kia, sau khi nhận được các số liệu chỉnh sửa của Trung Tá Hứa
Nhạc, trên cơ bản đã thành công, sau khi tiến hành điều chỉnh thử hoàn
tất, lập tức sẽ tiến hành trang bị trên tất cả các đầu Robot còn lại.
Hách Lôi đột nhiên dừng lại cước bộ, dùng sức nắm chặt hai nắm tay lại, trầm giọng nói:
- Tốt lắm!
o0o
- Trên khỏa tinh cầu này, khẳng định là đang có vô số những quân nhân
sĩ quan cùng với phi công không ngừng chửi mắng chúng ta. Nhưng mà tôi
phải thừa nhận, lúc trước khi tiến hành công tác thiết kế tại Cảng Đô,
thật sự là đã phạm phải một cái sai lầm ngu xuẩn đến cực điểm… Các số
liệu tính toán cân bằng thiết bị hệ thống cùng với thiết kế trang bị
truyền lực trên các khớp nối động lực cũng đều có vấn đề sai lầm. Những
cái chân máy móc của Robot MX một khi rơi vào trong hầm băng, hệ thống
truyền tải động lực chịu lực không có chỗ đặt xuống, như vậy động lực sẽ hoàn toàn phản ngược trở về. Hệ thống điều khiển của con Robot căn bản
không thể trong khoảnh khắc làm ra phản ứng nhanh chóng, tiến hành điều
chỉnh lại. Cũng như nói một cách chính xác là, một khi giẫm xuống hố thì sẽ vĩnh viễn giẫm xuống không cách nào rút chân lên được… Cô có thể tin tưởng được không? Cái tác phẩm đắc ý nhất của chúng ta, không ngờ ngay
từ thời điểm sinh ra đời, cũng đã bị mắc phải chứng bệnh tiểu não phát
triển không được đầy đủ a…
Bên trong cái thế giới băng tuyết vô cùng rét lạnh kia, có một chi bộ đội Liên Bang gần trăm người đang
không ngừng trầm mặc đi về phía trước. Trên một chiếc xe thiết giáp vì
để đi được trên tuyết, nên đã cố tình bố trí thêm một hệ thống bánh xích phá băng chuyên dụng, lúc này đang chở ba đầu Robot MX thế hệ mới nhất
của Quân đội Liên Bang. Ba con Robot này toàn bộ được sơn một màu trắng
toát, thế nhưng mà không biết vì cái gì, phần thắt lưng chính giữa của
ba đầu Robot MX màu trắng này, tựa hồ cùng với loại Robot MX bình thường lại hoàn toàn bất đồng.
Một đầu Robot MX màu trắng đi
cuối cùng trong số ba đầu Robot kia tựa hồ đã bị tổn thương, mất đi khả
năng động lực, bị chiếc xe thiết giáp chuyên dụng miễn cưỡng kéo đi sềnh sệt phía sau. Bên trong khoang điều khiển chống lạnh bịt kín cửa, có
một cái thanh âm nam nhân vang lên, trong lời nói tràn ngập một loại
tình tự căm tức nào đó.
- Chúng ta là Công Trình Sư,
cái loại cảm xúc tự trách vì không hoàn thành trách nhiệm cùng với xúc
động phẫn nộ này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Theo như ý của tôi,
thì việc thiết kế con Robot MX cũng không có vấn đề gì quá lớn cả. Chủ
yếu là cái hoàn cảnh địa hình đặc thù trong khu vực sông băng của tinh
cầu 5460 kia mới tạo thành vấn đề. Cái loại Robot M52 kia cũng giống như vậy, sau khi lọt vào trong những cái hố băng sâu thẳm kia cũng không
cách nào tự động đứng lên được. Điều này chỉ có thể nói rằng đám Công
Trình Sư tiền bối đã tiến hành thiết kế loại Robot thế hệ M kia, cũng
chưa từng tưởng tượng ra cái hoàn cảnh cực đoan như thế này. Về phương
diện này, thì đó chính là cái vị Giáo sư Trầm sư phụ của anh kia…
Bên trong khoang điều khiển của con Robot chợt vang lên thanh âm của
một nữ nhân. Thanh âm này vô cùng bình tĩnh cùng với tràn ngập một loại
hương vị đặc thù mà chỉ có một Công Trình Sư mới có được.
- Hoàn cảnh cực đoan? Những loại Robot chiến đấu căn bản nên có thể
thích ứng với những loại nhiệt độ thấp cực đoan trên các tinh cầu quặng
mỏ chân không cùng với những khu vực cực nóng tuyệt đối trên bề mặt các
hằng tinh khác… Kết quả là lại bị cái hoàn cảnh băng tuyết này khiến cho không thể nào hoạt động được, cô cảm thấy như vậy là có hợp lý hay
không?
- Hoàn cảnh cực đoan có thể chia ra làm rất
nhiều loại. Nhất là ở trên chiến trường. Khu vực cực Bắc ở trên khỏa
tinh cầu này, hải triều dâng lên thật sự là quá nhanh. Bất luận là những khu vực rừng rậm nguyên thủy bên ngoài, hay là những khu vực sông băng
đột nhiên dâng lên, cũng nghiêm trọng hạn chế khả năng lựa chọn tuyến
đường di chuyển của Robot. Chính là vì vậy cho nên đám người Đế Quốc mới có thể thông qua tính toán, chính xác mà tiến hành những bẫy hầm băng
cùng với bố trí mai phục công kích. Điều quan trọng nhất chính là, mọi
người tựa hồ cũng đã xem nhẹ sự cứng rắn của đám băng tuyết này. Tuy
rằng bản thân nó cũng chỉ là những dòng nước ôn nhu bình thường mà thôi.
Thanh âm nữ nhân bên trong khoang điều khiển của con Robot tiếp tục bình tĩnh nói:
- Ở nhiệt độ 0 độ ngưng băng, thì độ cứng của băng chỉ là khoảng 1-2, ở nhiệt độ -15 độ dưới không, thì độ cứng sẽ là 2-3, nhiệt độ -40 độ dưới không, độ cứng sẽ là 4, -50 dưới không, độ cứng sẽ là 6, mà tại khu vực sông băng đám người Đế Quốc ẩn thân kia, nhiệt độ không khí hằng năm là khoảng -30 độ dưới không, nhiệt độ của mặt đất lại càng thấp hơn nhiều. Căn cứ theo số liệu theo dõi những ngày gần đây của chúng ta, nhiệt độ
bên trong khu vực sông băng sớm đã đạt đến -60 độ dưới không.
- Những khối băng dưới nhiệt độ thấp đến mức như thế, độ cứng vượt qua
cả đá hoa cương cùng với sắt thép. Dưới độ cứng khủng bố như thế này,
những cái chân Robot một khi bị sụp vào trong các hố sâu kia, vốn không
có biện pháp dùng động lực của mình mà tự động phá băng mà ra được. Đám
người Đế Quốc kia lúc trước có thời gian dùng thủ đoạn nhiệt lượng cực
lớn mà tiến hành phá băng. Nhưng mà trên chiến trường, những đầu Robot
của chúng ta cũng không có thời gian đi làm chuyện đó.
- Hơn nữa anh cũng không biết rằng đám người Đế Quốc kia khi tiến hành
thiết kế những cái hố băng bẫy này quả thật vô cùng tinh xảo sao? Hồi
đầu tháng chúng ta đã tiến hành xem xét những cái hố băng bẫy này, đường kính hoàn toàn thống nhất, hơn nữa chiều sâu cũng không hề chênh lệch
nhau chút nào. Nhất là vách của những cái hố băng bẫy này vô cùng trơn
nhẵn, thẳng đứng, thiết kế phải nói là phi thường xinh đẹp.
- Những cái chân máy móc của Robot một khi dùng góc độ này mà lọt vào
trong các hố băng bẫy kia, hệ thống trang bị dịch áp thiết kế trên các
khớp nối hình cầu, các bộ liên kết đầu gối của con Robot sẽ trực tiếp
mất đi tất cả tác dụng ban đầu của nó. Bởi vì không có bất cứ điểm chịu
lực nào cả, hơn nữa không có không gian tiến hành di chuyển… Đám người
Đế Quốc chính là dùng loại tính toán chịu lực đơn giản nhất trong hệ
thống vật lý học cổ điển, liền có thể khiến cho một đầu Robot MX tiên
tiến nhất của Liên Bang chúng ta vây khốn không thể nào nhúc nhích được. Cái này chứng minh một điều, có một số loại định luật vật lý cổ điển
ngắn gọn mà vô cùng chính xác, không thể nào chống lại được.
Bên trong khoang hành khắc, vị nữ Công Trình Sư thiên tài đến từ Bộ
Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, Thương Thu, nhìn những số liệu trên
màn hình máy tính cá nhân trước mặt, bình tĩnh nói, vốn cũng không thèm
liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc bên cạnh mình cái nào.