Băng tuyết bên cạnh hai người không ngừng tuôn rơi xuống mãnh liệt, đổ
thẳng lên mặt của hai người cùng với thân thể hai người, có chút đau
nhức. Tốc độ trượt xuống càng lúc càng nhanh, rất có cảm giác kinh tâm
động phách. May mắn là tốc độ trượt xuống cũng không quá lâu, hai chân
của Hứa Nhạc liền chạm đến mặt đất, phát ra một thanh âm trầm đục.
Cái tuyết động này cũng không phải là quá sâu, thế nhưng hai chân của
Hứa Nhạc vẫn như cũ là một trận tê liệt mạnh mẽ, thoáng quỵ xuống một
chút. Nhưng mà hai cánh tay của hắn vẫn như cũ đang ôm chặt Thương Thu
cũng không có buông ra. Hai người cũng đều cực kỳ bình tĩnh, nhất là
Thương Thu, trên đường rơi thẳng xuống dưới này, cũng không hề phát ra
bất cứ tiếng thét nào cả, chỉ là hai cánh tay đang ôm lấy cổ của Hứa
Nhạc thì có vẻ hơi siết chặt một chút mà thôi.
Cặp mày
Hứa Nhạc thoáng nhăn lại, có chút gian nan cố đứng thẳng thân thể lên
một chút, đem Thương Thu thả xuống để cô ta tự đứng dậy, cảnh giác liếc
mắt nhìn hoàn cảnh tối đen bốn phía xung quanh. Mãi đến khi xác nhận
không có bất cứ nguy hiểm gì tồn tại, lúc này mới từ trong cái túi bên
hông hắn lấy ra một cây gậy phát quang quân dụng lớn, rắc một tiếng vặn
gãy cây bảo hộ bên trong.
Quang mang nhàn nhạt trong
khoảnh khắc chiếu sáng bốn phía xung quanh cái động tối đen, từ trên một cái chắn giảm tốc bằng xi măng gắn trên bức vách bên cạnh, có thể rất
nhanh phán đoán ra được đây là một cái không gian nhân tạo. Cái không
gian nơi này quả thật rất lớn, độ sáng của cây gậy phát quang quân dụng
cũng không thể chiếu được đến cuối cùng. Hai người mơ hồ nhìn thấy trên
mặt đất xa xa có chất hàng đống những cái túi màu xam xám lớn dày dày
đặc đặc bên đó, đoán rằng bên trong chắc hẳn là cất trữ một ít các loại
vật tư nào đó.
Hứa Nhạc trong lúc nhất thời liếc nhìn
cái đồng hồ quân dụng trên tay mình, xác nhận một chút tín hiệu liên lạc giữa mình cùng với trên mặt đất cũng không có bởi vì nguyên nhân đang ở trong không gian trong lòng đất cùng với cái loại hiện tượng địa từ
bùng phát trên bề mặt tinh cầu khiến cho bị gián đoạn, trong lòng nhất
thời mới thoáng bình tĩnh lại một chút, hạ thấp thanh âm hướng hệ thống
liên lạc tầm ngắn nói:
- An toàn, không cần lo lắng, khoảng cách nền đất cách mặt băng đại khái khoảng 6,4 thước.
Thương Thu dùng tay phủi phủi nhẹ mớ băng tuyết trên người mình, hỏi:
- Anh rõ ràng đã tiến hành trang bị hệ thống cảm ứng không gian bằng
sóng âm phản hồi trên con Robot MXT vì cái gì Robot cũng không có phát
ra cảnh bảo? Nếu như nói là bởi vì con Robot mà chúng ta ngồi trên đó bị tổn hại nghiêm trọng nên hệ thống định vị bị hỏng, thì hai con Robot
MXT phía trước cũng đâu có cảnh báo đâu…
- Cái này vốn
chính là hệ thống thăm dò giếng mỏ mà đám quặng mỏ của Đại khu Đông Lâm
thường hay sử dụng. Nhưng tôi đã tiến hành cải biến lại một chút, hiện
tại loại hệ thống này chỉ có thể tiến hành cảnh báo đối với các loại
không gian ngầm do nhân lực bố trí mà thôi. Còn cái không gian trong
lòng đất này lại là loại không gian băng nham tự nhiên, Robot MXT tự
nhiên là sẽ không phát ra cảnh báo rồi.
Hứa Nhạc cầm lấy cây gậy phát quang quân dụng, liếc mắt nhìn về phía bề mặt băng nham rét lạnh khô ráo kia, nhíu mày nói:
- Vách tường băng nham hẳn là rất dày, bởi vì nhiều năm trong lớp tuyết đều bị đóng lạnh như băng lại thêm lớp tuyết bên trên rất nặng, cho nên đem tầng băng tuyết trên bề mặt phá ra một vài đường nứt khúc nhỏ, vì
thế nên chúng ta mới có thể bị rơi xuống đây.
- Vì sao anh lại làm ra cái loại cải biến đó chứ? Nếu không thì chúng ta cũng đâu có bị rơi xuống như thế này.
- Bên dưới khu sông băng này có không biết bao nhiêu các khoảng trống
tự nhiên như thế, nếu như mấy con Robot Quân đội Liên Bang ngay cả những cái khoảng trống thiên nhiên như thế này cũng đều phát ra cảnh báo, như vậy cũng không cần đám người Đế Quốc đánh đến nữa, chúng ta bản thân
cũng không có biện pháp nào bước ra được nửa bước.
Hứa
Nhạc một mặt giải thích, một mặt lắng nghe những thanh âm phía bên trên
không ngừng truyền xuống. Bạch Ngọc Lan lúc này hẳn là đang chuẩn bị
công tác phá băng mà xuống. Không khí trong cái không gian ngầm dưới
lòng đất này ngoại trừ có chút rét lạnh cùng với khô ráo ra, cũng không
có bất cứ nguy hiểm gì cả. Cho nên hắn cũng không quá nôn nóng, cầm cây
gậy phát quang lớn mà hướng về phía xa xa chiếu đến. Cặp lông mày dày
rậm của hắn đột nhiên nhíu lại một chút, mãi vẫn có cảm giác đám túi lớn màu xam xám đằng kia, nhìn qua có chút gì đó quái dị.
Vì vấn đề an toàn, hai người bọn họ cũng không có di chuyển, đem ánh
sáng hướng về phía trước mà rướn người tới, phát hiện ra bên dưới vách
tường phía bên tay phải cách đó không xa, cũng có rất nhiều những thứ gì đó màu xam xám chồng chất hỗn độn lại cùng một chỗ với nhau.
Bất chợt, ngay chính giữa đám vật thể màu xám chồng chất đó đột nhiên
xuất hiện hai đạo quang mang phản quang rất nhỏ. Cặp mắt vốn ti hí của
Hứa Nhạc lúc này càng nheo lại một chút, cố gắng nhìn kỹ, rốt cuộc cũng
nhận ra, cái đó hẳn là… một cặp mắt.
Đó là một cặp mắt
dã bị giá lạnh đóng băng lại, bên trong cặp mắt tràn ngập một cảm giác
bi thương kinh hãi trước khi chết đi. Ở chung quanh cặp mắt kia, cẩn
thận quan sát kỹ càng một chút, có thể nhìn ra được đó là một khuôn mặt
còn rất nhỏ. Da thịt trên khuôn mặt đó đã toàn bộ bị bụi bặm che dấu,
chỉ có những sợi tóc nhìn qua đã vô cùng giòn kia, mới có thể đem bộ
dáng của khuôn mặt thể hiện được ra…
Ánh mắt của Hứa
Nhạc thoáng trừng lớn, từ khối thi thể của cô bé con này hướng bốn phía
xung quanh nhìn lại, rốt cuộc cũng có thể nhìn ra được cái đống vật thể
màu xam xám bị người ta chồng chất hỗn độn lung tung khắp nơi giống như
một mớ rác rưởi kia, cũng không phải là những vật tư lưu trữ gì cả, mà
là… vô số những cổ thi thể bị quăng hỗn độn chồng chất lên nhau cùng một chỗ!
Ở trong một cái động băng lãnh tối đen trong lòng đất, đột nhiên nhìn thấy nhiều cỗ thi thể đến như vậy, Thương Thu lúc
trước khi vừa mới rơi xuống cái động sâu này vẫn như cũ còn có thể bảo
trì sự bình tĩnh, lúc này sắc mặt cô nàng chỉ trong chốc lát đã trở nên
tái nhợt vô cùng.
Hứa Nhạc biết cô nàng đã bị dọa cho
kinh hoảng, cho nên rất nhanh kéo cô nàng ngã vào người mình, một phen
đem khuôn mặt của cô nàng áp vào trong lồng ngực của chính mình, không
để cho cô ta tiếp tục nhìn những cái hình ảnh thê thảm không đành lòng
trước mặt nữa.
Thân thể của Thương Thu không ngừng run
run nhè nhẹ, Hứa Nhạc nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái lên trên lưng của cô nàng. Cặp mắt vốn ti hí của hắn lúc này không ngừng trừng lớn, biến thành gần như tròn xoe. Ánh mắt như thế giống hệt như một đoàn ngọn lửa ở trong
đó, thế nhưng lại lạnh như băng không nói nên lời, ở trên những cỗ thi
thể màu xam xám kia không ngừng lướt qua.
Phía trên hai người truyền đến tiếng vang rắc rắc nhàn nhạt, Bạch Ngọc Lan nương theo bề mặt trơn láng lúc trước của hai người mà trượt xuống dưới. Ánh mắt
của hắn cũng rất tự nhiên nương theo ánh mắt của Hứa Nhạc mà nhìn lại,
đồng dạng bị một màn này chấn động khiến cho thân thể nhất thời cứng
ngắc lại. Bọn họ cũng đều là những gã nam nhân thiết huyết đã từng trải
qua sự sinh tử trên chiến trường, bất cứ hình ảnh chết chóc thêm thảm
đến thế nào cũng từng nhìn thấy qua, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn
thấy nhiều cỗ thi thể đến như thế, lại bị cảnh chồng chất hỗn độn không
một chút tôn nghiêm nào đến như vậy. Ánh đèn chiếu rọi từ gần cho đến
xa, chiếu đến bất cứ nơi nào cũng đều là một mảnh màu xam xám nhàn nhạt, căn bản là không thể nào tính toán được trong một khoảng không gian
trống trải trong lòng đất này, đến tột cùng là mai táng bao nhiêu người.
Đại khái là bởi vì không có nghe được phản hồi dưới mặt đất, cho nên
phía trên mặt đất lại có thêm vài người trượt xuống nữa. Trong lòng mang theo một sự khiếp sợ vô cùng, rất nhanh theo sự phân phó của Hứa Nhạc,
đem Thương Thu, lúc này cả người đã phát run mà kéo lên trên mặt đất.
Xuy phốc một tiếng vang lên, một ngọn đèn chiếu sáng cường độ cao được
gắn chặt lên trên vách tường băng, trong không gian rộng lớn trong lòng
đất, ánh sáng nhất thời bừng sáng lên. Có thể nhìn thấy rõ ràng hơn rất
nhiều, mọi người không khỏi hút mạnh một ngụm hàn khí, vẻ mặt trở nên
khiếp sợ mà ngơ ngẩn.
Hứa Nhạc ngồi xổm xuống mặt đất,
bắt đầu xem xét mấu cái thi thể sớm đã bị đông cứng mà chết kia. Gần
nhất là tại mộ khoảng phía trước độ chằng mười thước, đại khái có ít
nhất hơn hai trăm cổ thi thể. Trong đó có cả những người già, có những
đứa bé còn bế trên tay, hai mắt cực kỳ hoảng sợ, có những nữ nhân cả
người lõa lồ, có những gã nam nhân trẻ tuổi trai tráng cả người đều là
những miệng vết thương giống như là hoa băng… Tất cả những người đã chết này, trên người ai nấy cũng đều bị bao phủ bởi một tầng bụi màu xám
thật dày.
Bạch Ngọc Lan từ trên thi thể của một nữ nhân bị quẳng chồng ở ngay trên phía cao nhất của đống thi thể khều ra một
chút bụi màu xám, nhẹ nhàng xoa xoa một chút trên hai đầu ngón tay, nói
với Hứa Nhạc:
- Là loại thuốc nổ dung dịch kết tủa làm
bằng lông chó sói mà đám người Đế Quốc hay sử dụng, sau khi bị đông lạnh một khoảng thời gian, liền phân giải thành loại bột phấn màu xám này.
Xem ra là lúc ban đầu, đám người Đế Quốc chính là chuẩn bị đem những
người chết này toàn bộ đốt thành tro, chỉ là không biết vì cái gì, cuối
cùng cũng không có hoàn thành.
Hứa Nhạc thoáng gật gật
đầu mấy cái, trầm mặc đem khối thi thể của cô bé con sau khi chết đi mà
vẫn còn mở to trừng hai mắt kia mà gỡ ra khỏi đống thi thể kia. Bởi vì
nguyên nhân bị đóng băng rất nhiều năm rồi, cho nên tất cả những người
chết kia gần như là dính chặt vào nhau, cái động tác gỡ ra này làm ra
tựa hồ có chút khó khăn, nhất là cái thanh âm giống như da thịt bị xé
rách như thế này, khiến cho Hứa Nhạc cùng với đám quân nhân đứng phía
sau lưng hắn, trái tim cũng nhịn không được mà thoáng run rẩy một chút.
- Là người của Liên Bang chúng ta.
Hứa Nhạc giương mắt nhìn về cái lỗ máu lớn nơi chứa con chíp vi mạch
nhân thể phía sau gáy của cô bé con kia, dùng một loại thanh âm không có bất cứ tia cảm xúc nào nói:
- Các người kiểm tra các thi thể khác một chút.
Quả nhiên không hề khác biệt, tất cả những thi thể chất đống ở nơi này, phía sau gáy cũng đều có một cái lỗ máu bị đóng băng cứng ngắc, lộ ra
những xương cổ màu trắng dày đặc. Phía trên những cái khớp xương kia đều để lại dấu vết bị phá hoại một cách tàng bạo. Con chíp vi mạch nhân thể được khảm cứng bên trong những khớp xương kia cũng đã biến mất không
thấy đâu.
Từ sau khi lần đại chiến thảm thiết đầu tiên
xảy ra với bên phía Liên Bang, đám người Đế Quốc kiêng kỵ cùng với thống hận nhất chính là Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang. Bọn họ
không có bất cứ thời khắc nào mà không nghĩ đến chuyện phá giải bí mật
của Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang. Cái con chíp vi mạch nhân thể phía
sau gáy của đám tù binh Liên Bang này, tự nhiên chính là chiến lợi phẩm
quan trọng nhất của bọn chúng. Tuy rằng trải qua một khoảng thời gian
thí nghiệm khá lâu, bên phía Đế Quốc xác nhận không có biện pháp thông
qua những con chíp vi mạch nhân thể này mà thu hoạch được những kỹ thuật mà bọn họ cần. Nhưng mà cái loại thủ đoạn thảm sát tàn khốc như thế
này, lại biến thành thói quen ác độc mà đám quân nhân Đế Quốc thường làm khi bắt được tù binh Liên Bang.
- Nhìn thấy được nơi này toàn bộ đều là người Liên Bang của chúng ta.
Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, nhìn thấy một đám màu xam xám chồng chất vô tận bên trong một mảnh tăm tối kia, nghĩ đến không biết có bao nhiêu đồng bào Liên Bang của mình bị chôn thân ở nơi này, trong lòng dâng lên một cỗ bi thảm nặng nề trước giờ chưa từng có.
- Tôi phát hiện ra có một cái ngoại lệ!
Lan Hiểu Long ở cách đó không xa lắm, quơ quơ một chút cây gậy phát
quang trong tay mình, vẻ mặt phức tạp vô cùng mà chỉ vào một cỗ thi thể ở trước mặt mình, nói:
- Tên gia hỏa này là một người
của Đế Quốc. Bởi vì hắn mặc quân phục của Quân đội Đế Quốc. Hơn nữa,
phần cổ của hắn cũng hoàn hảo không hề tổn hao gì.
Mọi
người đồng loạt đi về phía đó, nghi hoặc giương mắt nhìn về phía thi thể của gã quân nhân Đế Quốc còn toàn vẹn kia, không biết hắn vì nguyên
nhân gì mà lại xuất hiện ở cái địa phương này. Bạch Ngọc Lan thoáng cúi
đầu xuống một chút, nói:
- Loại thuốc nổ bằng lông chó
sói này muốn phân giải thành bột phấn ít nhất cũng cần phải mất một thời gian rất dài. Quân phục trên người của gã quân nhân Đế Quốc này cũng là kiểu cũ. Xem ra trận tàn sát này đã phát sinh ở rất nhiều năm về trước
rồi. Bởi vì hoàn cảnh giá lạnh khô ráo ở cái địa phương này, cho nên… di thể cũng được bảo tồn tương đối đầy đủ.
Hứa Nhạc cũng
không nói tiếng nào cả, chỉ là giương mắt nhìn về phía thi thể của gã
quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia, trầm mặc không nói tiếng nào, cánh tay
phải đặt ở bên hông người khẽ run rẩy một chút, cho đến lúc Lan Hiểu
Long đứng bên cạnh hắn, đưa qua một quyển sách nho nhỏ.
- Đây là cái gì?
- Đây hẳn là bản nhật ký của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này. Cấp bậc
của hắn hẳn cũng là khá cao, cho nên mới có thể đủ xa xỉ mà sử dụng loại giấy cao cấp này. Lúc gỡ ra nhất định cần phải cẩn thận một chút, bất
cứ lúc nào cũng có khả năng bị tổn hại cả.
Cái bản nhật ký này cũng không có nội dung khác thường gì khiến cho kẻ khác phải
giật mình cả. Đại khái là khoảng chín mươi phần trăm phía trước, là
giảng thuật tâm tình rời xa cố thổ Đế Quốc của gã quân nhân sĩ quan mang tên Áo Tư Thác này. Trải qua kiếp sống buồn tẻ suốt bảy năm trời trên
khoảng không vũ trụ, tình tự bên trong các hàng chữ kia tràn ngập một
loại tình cảm cực kỳ chán ghét. Phần phía sau thì lại giảng thuật về
cuộc sống chiến đấu gian khổ trên hành tinh 5460 của hắn, cùng với những niềm hoài niệm về cố hương Phong Lâm xa xôi tại cố thổ Đế Quốc kia của
mình. Mãi cho đến một tờ cuối cùng mới giảng thuật về đêm trước khi
tràng giết chóc thảm sát này diễn ra… Diễn biến tâm lý vô cùng thống khổ của hắn đối với tràng giết chóc thảm sát này.
- Một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc không muốn thảm sát bình dân bá tánh của Liên Bang, kết quả là bị chính những đồng động của mình giết chết chôn cùng.
Hứa Nhạc khép lại bản nhật ký kia, nhìn xuống cỗ thi thể nằm ngay dưới
chân mình một khoảng, trầm mặc thật lâu không nói nên lời.
- Bên trong một đám súc sinh ngẫu nhiên lại có được một con người. Cũng không có chuyện gì kỳ quái cả. Nhưng mà chuyện này cũng không hề ảnh
hưởng đến cái định nghĩa súc sinh dùng trên người bọn chúng.
Ánh mắt của Bạch Ngọc Lan thoáng chút rét lạnh, trả lời như thế.
- Tuy rằng hiện tại cũng không thể định vị được vị trí, nhưng mà vẫn cứ một phen lưu lại phương vị nơi này đi.
Hứa Nhạc quay sang nhìn Cố Tích Phong ở một bên, nói:
- Bởi vì trong tương lai nơi này cần phải được đưa về viện bảo tàng.
- Hiểu rồi!
Ngữ khí Cố Tích Phong nghiêm túc trả lời.
Từ khi lần hành động quân sự Thắng Lợi phát động cho đến nay, Quân đội
Liên Bang ở trên ba khỏa hành tinh rơi vào tay giặc triển khai công tác
rà soát quy mô rộng. Nhưng mà Quân đội Liên Bang ở trong các khu vực đã
bị địch nhân chiếm đóng nay chiếm lại được này, trên cơ bản cũng không
hề phát hiện ra những công dân Liên Bang nào còn sống cả. Trải qua một
khoảng thời gian cố gắng thật lớn, cuối cùng cũng chỉ có thể tìm ra được một ít phần mộ hoang lạnh, bị chôn bừa bãi bên ngoài khu hoang dã, rất
hiếm khi mới kiếm ra được những di thể còn sót lại. Tiểu đội 7 ở trên
hai khỏa tinh cầu 5460 và tinh cầu 163 cũng đã từng phát hiện ra một ít
di thể, nhưng mà số lượng của những cái phần mộ cùng với những di thể
kia cộng lại, cũng hoàn toàn bằng với những công tác thống kê dân cư
trong khu vực Quân viễn chinh Đế Quốc đã từng chiếm đóng kia, không hề
chênh lệch.
Chính phủ Liên Bang cùng với các cao tầng
của Quân đội Liên Bang sớm đã mơ hồ có chút dự đoán phi thường xấu về
chuyện này, lo lắng là đám bình dân này đã sớm chết trong những tràng
sát hại bí mật của đám Quân viễn chinh Đế Quốc kia rồi. Hôm nay sự phát
hiện ngẫu nhiên của Sư đoàn Thiết giáp 17 này, đã chứng minh cái sự thật bi thảm này.
Hứa Nhạc nhìn về phía vô số những cỗ thi
thể bị chất chồng phía trước mặt, ánh mắt khẽ nheo lại, trầm mặc một lúc sau, tháo xuống cái mũ quân dụng. Các chiến sĩ quân nhân ở phía sau
cũng đều gỡ xuống chiếc mũ quân dụng trên đầu mình, hoặc là gỡ xuống mũ
giáp chuyên dụng, mọi người xếp thành một hàng thẳng đứng, cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía những đồng bào đã chết rất nhiều năm trước kia mà cúi
chào cáo biệt.