Hứa Nhạc giương mắt nhìn về phía màn hình phía trước, trầm mặc không nói tiếng nào. Hắn phi thường rõ ràng, nếu như hôm nay chi bộ đội đnag bị
bao vây trong băng tuyết kia chính là quân đội của Chính phủ Liên Bang,
cho dù chính là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới vừa trọng tổ, kẻ mà Sư đoàn
Thiết giáp 7 sớm vô cùng hận thù sâu đậm đang bị bao vây đi chăng nữa,
vị Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái kia tất nhiên cũng sẽ liền không
một chút do dự, lập tức chạu đi cứu viện, chứ sẽ không chờ đợi cái gì
quân lệnh cả.
Nhu cầu cấp bách nhất của chi bộ đội bị
bao vây kia chính là các linh kiện thiết kế của hệ thống liên lạc chỉ
huy chiến địa đã bị tổn hao kia. Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7
cùng với chiến khu của chi bộ đội kia rất gần nhau, nhưng mà công tác
cứu viện độ khó khăn cũng không quá lớn. Dùng một chi tiểu đội thiết
giáp tiến hành đột tiến, đổi lấy sự thoát vòng vây của hơn một ngàn binh lính, so sánh với việc thấy chết mà không cứu, sự lựa chọn này phi
thường đơn giản.
Nhưng mà chi bộ đội đang bị bao vây
trong đám bão tuyết cuồng bạo kia lại chính là một chi bộ đội nào đó của Doanh đoàn I Đặc biệt, đây chính là chi bộ đội đến từ Phiến Quân Thanh
Long Sơn. Cho nên gã Doanh Đoàn trưởng Đông Phương kia mới liền không
một chút do dự, đã ngay lập tức từ chối lời thỉnh cầu tiến đến trợ giúp
của hắn. Nếu như nói nên trong Quân đội Liên Bang có phân chia ra thành
phe phái, như vậy thì chi bộ đội do Thanh Long Sơn bởi vì cái hiệp nghị
Đại hòa giải Liên Bang mà điều phái ra tiền tuyến hỗ trợ, thì không hề
nghi ngờ chính là đối tượng mà quân lính Chính phủ ghét cay ghét đắng
nhất.
Vào năm trước, trong một hồi chiến đấu tại Hoàng
Sơn Lĩnh ở khu vực Nam bán cầu, Đỗ Thiếu Khanh đã bảo Hứa Nhạc giết
người, hắn liền không một chút do dự xoay người lại mà chém giết. Hắn
rất ít khi suy nghĩ đến những vấn đề ngoại thân bên ngoài cùng với những âm mưu tính toán gì đó. Cho nên lúc này tâm tình của hắn thật sự là phi thường không xong. Hắn khẽ nhíu mắt lại một chút, nhìn chằm chằm vào
cái bản đồ điện tử trước mặt, không ngừng suy đoán, tính toán, xác nhận
đám Quân viễn chinh Đế Quốc đang vây khốn chi bộ đội đến từ Thanh Long
Sơn ở khu vực phía Đông Bắc kia, mặc dù thật sự là một chỉnh biên đại
đội, thế nhưng tất nhiên cũng chỉ là một chi bộ đội đã mệt mỏi cùng cực
rồi.
- Nếu lúc này kẻ tiếp nhận lời thỉnh cầu của mình
chính là Đỗ Thiếu Khanh, hắn nhất định sẽ liền không một chút do dự, mà
ngay lập tức tiến đến trợ giúp, không, hẳn là nên mượn cơ hội này mà
khởi xướng một hồi công kích mạo hiểm mà cực kỳ sắc bén, đem cái chi Đại đội Quân viễn chinh Đế Quốc kia hoàn toàn chôn vùi bên dưới lớp sông
băng cùng với những luồng địa từ này rồi.
Trong lòng Hứa Nhạc thầm nghĩ như vậy.
Tựa hồ nhìn ra trong lòng Hứa Nhạc đang suy nghĩ cái gì, Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nói:
- Nếu như lúc này một lần nữa thông qua Sư Bộ hướng Sư đoàn Thiết giáp 7 mà cầu viện, thậm chí là thông qua Bộ Chỉ Huy tiền tuyến mà hạ mệnh
lệnh xuống… Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cũng sẽ tuyệt đối không hề
xuất động bộ đội dưới quyền của mình đâu. Bởi vì hắn nổi tiếng chính là
bao che khuyết điểm thuộc hạ, Đông Phương Phái đã làm ra quyết định như
vậy rồi, cho dù là cái quyết định này có máy móc cùng với lãnh huyết đến đâu đi chăng nữa, thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không sửa đổi đâu.
- Ừm!
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng với tính cách lạnh lùng
lãnh ngạo của Đỗ Thiếu Khanh, khẳng định cũng sẽ làm việc theo cách như
thế, trong lòng không khỏi hiện ra một tia ý hối hận. Lúc trước đáng lý
ra nên để Bộ Chỉ Huy trực tiếp tiến hành giao tiếp với Sư đoàn Thiết
giáp 7, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thông
qua hệ thống liên lạc tầm xa tạm thời có thể duy trì tiến hành liên lạc
liên tục, Hứa Nhạc hướng về phía Sư Bộ của chính mình báo cáo lại tình
huống ở phía Đông Bắc một chút, sau đó hướng về phía micro thấp giọng
nói thêm mấy câu gì đó.
Đầu bên kia của micro thoáng
trầm mặc một lát sau, truyền đến thanh âm ôn hòa mà không khiến cho
người khác cảm thấy hoài nghi của vị Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp
17 mới trọng tổ, Trung Tướng Vu Lâm Hải. Vị Thiếu Tướng vốn luôn nổi
danh là người hiền lành hòa nhã này, rõ ràng đối với tính tình của Hứa
Nhạc hiểu biết vô cùng thấu triệu, căn bản không đợi bên trong doanh
trại này đưa ra bất cứ lời đề nghị nào cả, trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh
yêu cầu bọn họ lập tức hướng căn cứ rút lui về, nghiêm cấm tiến đến trợ
giúp.
Sư Bộ làm ra loại quyết định này tuyệt đối là
chuyện hoàn toàn bình thường. Vị trí địa lý hiện tại của doanh trại chi
bộ đội nhỏ này, quả thật không thích hợp đến việc tiến đến hỗ trợ cho
chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây hãm kia. Bọn họ cũng thiếu khuyết
không đủ hỏa lực, điều quan trọng nhất chính là, nhiệm vụ hiện tại của
chi bộ đội lần này chính là muốn tiến hành thí nghiệm đầu Robot MXT mới
nhất của Quân đội Liên Bang, nếu như vì vấn đề này mà để cho ba con
Robot MXT này rơi vào tay của đám người Đế Quốc, ai biết sẽ gặp phải
những phiền toái gì đây chứ?
Ba đầu Robot MXT kiểu mới
này quả thật vô cùng quý giá, theo suy nghĩ của Sư đoàn Thiết giáp 17,
càng quý giá hơn nữa chính là vấn đề an toàn của Trung Tá Hứa Nhạc này.
Nghe được quân lệnh nghiêm khắc vô cùng hiếm có của vị Sư Đoàn trưởng
này, biểu tình của Hứa Nhạc thoáng ngưng đọng lại một chút, hai bàn tay
thoáng chống mạnh lên trên mặt bàn, giương mắt nhìn về phía mảnh không
gian u ám ở phía Đông Bắc cùng với những đường cong màu đỏ dày đặc đại
biểu cho những dòng xoáy địa từ thể hiện ra trên màn hình vi tính ngay
trước mặt mình.
Bạch Ngọc Lan, Lan Hiểu Long cùng với
một đám quân nhân sĩ quan nhất thời thả lỏng trong lòng một chút. Bọn họ đều là những quân nhân anh dũng, thế nhưng lại vẫn như cũ không muốn
mạo hiểm xâm nhập vào khu vực u ám ở phía Đông Bắc kia. Bởi vì từ sâu
trong lòng của bọn họ mà nói, bọn họ cho đến bây giờ cũng chưa từng một
phen đem đám người Thanh Long Sơn kia biến thành những chiến hữu chân
chính của mình.
Hứa Nhạc chậm rãi đứng thẳng thân thể
lên. Vào giờ khắc này, hắn có lẽ đang nghĩ đến mấy ngàn cỗ thi thể của
bình dân bá tánh Liên Bang nằm sâu trong lòng đất lạnh cách đó không xa, có lẽ hắn đang nhớ đến khuôn mặt tràn ngập than chì cực kỳ lạnh lẽo của cô bé con bị chết băng lãnh kia, hoặc là đang ngớ lại đêm hôm qua hắn
đã từng tự hỏi muốn vì trận chiến tranh này mà làm ra chút cống hiến gì
đó.
Nhưng mà trên thực tế, hắn cái gì cũng đều không
thèm nghĩ đến cả, chỉ là theo bản năng hạ quyết định, khẽ quay đầu lại
liếc mắt nhìn Cố Tích Phong một cái.
Đám thuộc hạ đứng
phía sau nhất thời hiểu được cái tin tức mà hắn nhắn gửi trong cái liếc
mắt này, biểu tình nhất thời cứng lại, sau đó nổi lên một tia cười khổ
tự giễu. Năm ngón tay phải thô ngắn của hắn rất nhanh không ngừng đảo
qua các nút điều khiển của máy tính xách tay trước mặt mình, đem hơn
mười mệnh lệnh khống chế điện từ không ngừng tiến vào trong hệ thống chỉ huy liên lạc. Trụ sáng tín hiệu trên màn hình máy vi tính biểu hiện cho cường độ tín hiệu liên lạc với Sư Bộ bắt đầu không ngừng chớp động,
cuối cùng hoàn toàn tắt hẳn đi.
- Báo cáo, địa từ lại phát sinh dị biến, thông tin lại bị cắt đứt hoàn toàn.
Cố Tích Phong nhún nhún vai, nói.
Bao gồm cả Hứa Nhạc ở bên trong, tất cả mọi người ở đó cũng đều nhịn
không được mà nở nụ cười rộ một trận. Mấy gã quân nhân thiết huyết của
Liên Bang này, tuy rằng phi thường không nguyện ý vì đám người của Thanh Long Sơn mà mạo hiểm, nhưng mà một khi Lão Đại đã làm ra quyết định,
bọn họ liền ở trong khoảng thời gian ngắn nhất mà tiến hành điều chỉnh
lại cảm xúc của mình, bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị hành động.
- Phương thức an toàn nhất, cũng chính là phương thức khiến cho có ít
tổn thất nhất, chính là xuất động hai con Robot MXT này làm xe vận
chuyển.
Lan Hiểu Long một bên sửa sang chuẩn bị công
tác xuất phát, một bên chỉ về phía ba con Robot màu trắng khổng lồ bên
ngoài mà nói:
- Nhưng mà vấn đề chính là, ba đầu Robot
MXT này đều là những đầu Robot mô hình cả. Đã có một con bị nổ tung rồi, ai cũng không dám nói trước, nếu dùng trạng thái siêu cường độ mà liên
tiếp di chuyển một khoảng thời gian dài, có thể nào lại phát sinh cái
tình huống này nữa hay không.
Hứa Nhạc cũng còn chưa kịp trả lời câu nghi vấn của Lan Hiểu Long, Thương Thu đang đứng bên cạnh đã bình tĩnh nói:
- Một khi đã không nổ tung, như vậy thiết minh công tác thiết kế điều
chỉnh của hai con Robot này hoàn mỹ, thí nghiệm thành công, có thể dùng
được.
Bằng vào địa vị của cô ta ở trong giới nghiên cứu thiết kế Robot, một khi đã nói ra một câu khẳng định như thế, hơn nữa
lại càng bình tĩnh vô cùng như vậy, càng có vẻ tự tin mười phần hơn
nhiều. Cho nên đám đội viên cũng không có tiếp tục dị nghị gì nữa.
- Trang bị hỏa lực của Doanh đoàn I Đặc biệt cho dù có kém đến mức nào
đi chăng nữa. cuối cùng so với đám ăn mày Đế Quốc kia khẳng định vẫn
mạnh hơn một chút. Hẳn cũng là có thể chống đỡ được một khoảng thời
gian…
Hứa Nhạc thân mặc đồng phục của phi công, cúi đầu nhìn vào cái máy tính xách tay màu đen trước mặt mình, trầm ngâm nói:
- Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, đám người Đế Quốc kia căn bản không có khả năng uy hiếp đến chúng ta được.
- Vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là bão địa từ cùng với bao tuyết…
Hơn nữa, cũng đừng có quên, đám người Đế Quốc kia cuối cùng cũng vẫn còn có Robot!
Bạch Ngọc Lan đứng dựa vào cái lưng dày rộng của Hùng Lâm Tuyền, bắt đầu tiến hành thay đổi trang bị, còn nghiêm túc nhắc nhở Hứa Nhạc:
- Một khi chính là tiến đến hỗ trợ, ông chủ, ông ngàn vạn lần không được chơi cái trò gì mà chủ nghĩa anh
hùng cá nhân được, bằng không thì khi tiến hành báo cáo, khẳng định là
sẽ bị phê bình thảm hại hơn rất nhiều đó.
Hứa Nhạc trả lời:
- Ở trong khu căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, Sư Đoàn trưởng Đỗ
Thiếu Khanh đã nghiêm khắc phê bình tôi rồi, cậu cũng không cần lặp lại
đâu.
Đám quân nhân binh lính bên trong doanh trại cũng
đã từ trong miệng của đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 hoặc là trong miệng đám quân nhân sĩ quan đã tiếp nhận huấn luyện kia, nghe lại một hồi
chuyện xưa vinh quang, chính là một hồi chuyện xưa cực kỳ kiêu ngạo đối
đầu chính diện bộc phát giữa Trung Tá Hứa Nhạc cùng với Sư Đoàn trưởng
Đỗ Thiếu Khanh… Lúc này nghe hắn nói như vậy, cũng nhịn không được bật
ra tiếng cười hô hố.
Những lời kêu cứu thông qua đoạn
tín hiệu sóng lọc trắc đoạn lúc được lúc mất kia, cũng không thể định vị chính xác được địa điểm mà chi bộ đội của Thanh Long Sơn đang bị vây
khốn được, cũng chỉ có thể làm ra những phán đoán đại khái mà thôi. Bọn
họ lại đã tự động cắt đứt tín hiệu liên lạc cùng với Sư Bộ của mình, tự
nhiên cũng không có cách nào hy vọng xa vời có thể thông qua Sư Bộ mà
lấy được sơ đồ bố trí binh lực trước khi địa từ bùng nổ. Chẳng qua những cái này đối với Hứa Nhạc mà nói cũng không phải là vấn đề gì cả. Hắn
đứng bên trong làn băng tuyết gió bão mờ mịt, đeo kính râm trầm mặc
khoảng hai giây đồng hồ, lão già kia liền đem những số liệu tương quan
truyền vào bên trong đại não của hắn.
Thanh âm điện cơ
ong ong bắt đầu vang lên, đám quân nhân sĩ quan vô cùng thuần thục, dưới sự an bày của Thương Thu, đã rất nhanh đem đầu Robot MXT màu trắng này
tiến hành cải trang, đại bộ phận những không gian dôi ra trên con Robot
đó tiến hành chuyên chở những linh kiện cần thiết cho nhu cầu cấp bách
của chi bộ đội Thanh Long Sơn.
- Chúng ta chính là một
phân đội tiến hành công tác thí nghiệm mà thôi, lượng thiết bị bổ cấp
cũng không hoàn toàn đầy đủ, căn bản cũng không tìm ra được những linh
kiện cần thiết.
Cố Tích Phong đứng dưới con Robot MXT kia, đưa hai tay lên làm loa, lớn tiếng hô:
- Nếu cứ như vậy liền đi, căn bản không có chút nắm chắc nào có thể
hoàn toàn sửa chữa lại những hệ thống liên lạc của bọn họ được đâu.
- Không lo chuyện này. Tôi chính là một gã Bảo Dưỡng Sư phi thường phi thường cao cấp…
Hứa Nhạc lúc này đã leo gần lên đến bên cạnh khoang điều khiển của con
Robot, nở nụ cười hướng về phía dưới mặt đất mà nói, ngay sau đó khuôn
mặt hắn nhất thời cứng đờ lại, bởi vì hắn nhìn thấy Thương Thu đang
hướng phía này mà leo lên.
- Không cần dùng loại ánh mắt này mà nhìn tôi như vậy!
Thương Thu thoáng có chút thở hổn hển mà leo lên bên cạnh cánh cửa
khoang điều khiển nặng nề của con Robot, trong tiếng thở hổn hển mà nói:
- Tôi không phải là cái loại bình hoa xinh đẹp chỉ biết đi theo làm
những chuyện xấu bậy bạ để mà chiều chuộng đám chiến sĩ đánh trận giống
như trong phim điện ảnh vậy đâu…
Cô nàng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, tăng thêm ngữ khí mà nói:
- Tôi chính là một Bảo Dưỡng Sư phi thường phi thường phi thường cao
cấp. Loại hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa loại hình Q7 kia, chính là do Bộ Công Trình Quả Xác nghiên cứu chế tạo ra. Anh nói cho tôi một cái lý do để tôi không đi theo xem?
Hứa Nhạc tay đang ôm
theo cái thùng máy tính xách tay màu đen nặng nề, nghe thấy câu nói này
của cô nàng, thoáng sửng sốt một chút. Hắn cũng không nghĩ muốn để cho
người khác phát hiện ra bí mật điều khiển Robot của chính mình, nhưng mà rõ ràng tối hôm qua mình đã sờ soạng gần như toàn bộ tất cả những bí
mật của cô thiếu nữ còn xử nữ này rồi… Mọi chuyện cũng đã đến nước này,
hắn thật sự không tìm ra được lý do gì để mà cự tuyệt cô nàng nữa.
Bọn quân nhân binh sĩ đứng dưới chân con Robot kia, thì lại là thật sự
bị những lời nói này của Thương Thu khiến cho cực kỳ chấn động. Bọn họ
đồng loạt ngửa đầu nhìn về phía cặp nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trong
khoang bụng của con Robot kia, trong lòng thầm nghĩ cặp nam nữ này thật
sự là hai người thanh niên ‘trâu bò’ nhất trong toàn bộ Liên Bang này a!
- Xem ra từ nay về sau những cơ hội để cho mình có thể nóng lên, phát nhiệt cũng càng ngày càng ít đi a!
Cố Tích Phong nhìn thấy một màn này, có chút bi ai thầm nghĩ trong lòng như vậy, sau đó xoay người hướng về phía doanh trại bên kia mà đi đến,
vừa đi vừa càng không ngừng lắc lắc đầu, cực kỳ cảm khái.
- Xuất phát!
Trên một cái bục cao tràn ngập băng tuyết cũng không quá mức rộng lớn,
hai đầu Robot màu trắng bạch như tuyết giống hệt như hai khối băng tuyết to lớn đột nhiên thẳ rơi tự do xuống vậy, chậm rãi thoát ly khỏi cái
bục tràn ngập băng tuyết kia, hướng về phương hướng Đông Bắc Thiên Bắc
bên kia mà chạy đi. Hứa Nhạc cùng với Thương Thu ngồi trên con Robot đi
đầu, phục trách công tác tiến hành công kích cùng với chịu đựng toàn bộ
hỏa lực nếu có. Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền điều khiển con
Robot thứ hai, mang theo vô số những linh kiện thiết bị cần thiết chạy
ngay theo phía sau. Sau đó hai con Robot mày tuyết trắng kia tránh ra
một cái động khẩu sâu thẳm tối đen ở phía trước không xa, sau đó dần dần biến mất trong những làn gió tuyết rét lạnh mỏng manh nhưng lại tràn
ngập cùng với những tia bông tuyết mềm nhẹ khắp không gian.
Bên trong khoang điều khiển có chút tối đen, ánh mắt Thương Thu thoáng
cụp xuống, nhìn chằm chằm về phía màn hình cảm ứng điều khiển ngay ở
trước người của mình. Hệ thống dây đay bảo hiểm đã sớm tự động bắn ra,
đem thân thể của cô nàng chặt chẽ ràng lại ở trên chỗ ngồi của mình. Thế nhưng chuyện này tuyệt đối cũng không hề ảnh hưởng đến những thao tác
của cô nàng. Tốc độ đưa vào thao tác của cô nàng tuyệt đối cũng không
nhanh, những chỉ lệnh tiến hành cũng đặc biệt đơn giản vô cùng, nhưng mà chỉ khoảng gần mười giây đồng hồ sau đó, công tác tiến hành tự kiểm tra di chuyển cùng với công tác thích ứng tốc độ của con Robot MXT đã hoàn
thành một cách hoàn mỹ.
- Thật sự rất giỏi a!
Hứa Nhạc nhìn thấy những thao tác của cô nàng, phi thường nghiêm túc tán thưởng một câu.
Đầu của Thương Thu cũng không hề ngẩng lên, chỉ bình tĩnh nói:
- Đừng có quên là, MX cũng không phải là do một mình anh nghiên cứu thiết kế ra!
- Tôi cho tới bây giờ cũng vẫn đều cho rằng cô mới là công thần hàng đầu trong việc nghiên cứu thiết kế ra con Robot MX này!
- Đúng vậy, tôi chính là mẹ ruột của nó! Chẳng qua là vẫn có loại
thuyết pháp, nói rằng anh chính là cha của con MX này, có đúng không?
Con Robot MXT ở trên bề mặt sông băng bóng loáng trơn nhẵn mà di
chuyển, căn bản không thể nào sử dụng hình thức tiến lên thông thường,
chỉ có thể bằng vào những cái chân máy móc bằng hợp kim thô chắc không
ngừng tiến hành những động tác di chuyển mạnh mẽ mà kích động tiến lên.
Mặc dù trong con Robot MXT có thiết kế hệ thống giảm xóc, thế nhưng vẫn
không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt sạch cảm giác chấn động. Hứa Nhạc
tựa hộ bị cảm giác chấn động này khiến cho thân thể cứng ngắc lại, những lời mà hắn chuẩn bị nói ra cũng đã vì vậy mà nuốt hết trở vào.
Hắn một phen đem cái hòm máy tính xách tay màu đen quẳng vào trong cái
gian chứa đồ ngay phía sau lưng ghế ngồi của mình, hệ thống dây ràng tự
động lập tức bắn ra cố định nó lại. Trong mắt của Thương Thu nhất thời
hiện lên một chút thâm ý, hỏi:
- Đây là cái hòm áp cơ của anh à?
Hứa Nhạc cũng chưa có thời gian mà trả lời lại, liền nghe được bên
trong hệ thống liên lạc truyền đến thanh âm của Bạch Ngọc Lan:
- Thỉnh cầu chấp nhận đồng bộ!
- Chấp nhận đồng bộ!
Hắn ấn hạ cái nút thứ ba trên cây gậy điều khiển ngay bên cạnh người của mình.
Hai con Robot màu tuyết trắng dùng mắt thường mà tiếp tục duy trì
khoảng cách song phương không đổi, ở trên những khu sông băng gập ghềnh
khó đi mà không ngừng di chuyển về phía trước, càng ngày càng xa.