Gian Khách

Quyển 3 - Chương 211: Trận đối chiến Robot thần tốc



- Hoàn thành!

Thương Thu nhìn về phía những đường cong biểu đồng thể hiện ra trên màn hình của máy tính xách tay trước mặt mình, trên khuôn mặt tiều tụy chợt toát ra một nụ cười vô cùng thoải mái. Gần hơn ba mươi tiếng đồng hồ làm việc cường độ cao liên tục không ngủ, khiến cho thân thể của nàng cũng đã mỏi mệt đến cực điểm. Nhưng mà giờ phút này tựa hồ như tinh thần của cô nàng chợt khôi phục lại được một chút, khiến cho thanh âm của cô nàng vang lên vô cùng trong trẻo.

Nghe được thanh âm của nàng, tất cả mọi người bên trong doanh trại nhất thời bộc phát ra một trận thanh âm hoan hô vô cùng náo nhiệt, bao nhiêu áp lực tựa hồ như cũng bay biến đi hết cả. Tất cả mọi người trong hơn ba mươi tiếng đồng hồ bận rộn sửa chữa hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa này, hiện tại cũng đều dùng sức nắm chặt nắm tay, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác thành tựu vô cùng nồng đậm.

Hứa Nhạc đem những thanh công cụ sửa chữa linh tinh quẳng hết cả vào cái chuỗi công cụ đang đeo đầy sau thắt lưng, tùy tiện để mấy cái công cụ kim loại này giống như những thanh chuông gió bình thường va đập leng keng, đập cả vào mông của mình, nở nụ cười nói:

- Dùng hệ thống thu thập sóng ngắn phát xạ, không thể ngờ nổi… khụ khụ… thật sự cũng có thể dùng được.

Tiếng ho khan kịch liệt khiến cho hắn phải co gập cả người xuống, dùng bàn tay thô chắc dùng sức che mạnh miệng mình lại cũng không thể nào ngừng ho được, ngược lại càng khiến cho tiếng ho khan kia trở nên khó nghe giống như tiếng trống lủng vậy. Bạch Ngọc Lan lo lắng nhìn hắn một cái, cầm trong tay một ly nước lọc cùng với một viên thuốc đưa qua cho ông chủ mình.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía viên thuốc màu lam nhạt đang nằm trong lòng bàn tay của mình, nhịn không được khẽ lắc lắc đầu mấy cái. Từ sau khi theo Phong Dư đại thúc học tập mười cái tư thế cổ quái kia, trong cơ thể bắt đầu xuất hiện cái luồng lực lượng kỳ diệu nóng bỏng kỳ lạ kia cho đến hôm nay, bản thân mình đã bao nhiêu lâu rồi không có sinh bệnh? Ai có ngờ được một khi phát bệnh lại nặng đến như vậy, phản ứng kịch liệt đến như thế.

Sau khi uống xong viên thuốc chữa bệnh lâm thời, hắn vừa một bên kho sù sụ vừa nói:

- Công tác điều chỉnh thử nghiệm vẫn còn phải tiếp tục tiến hành thêm một chút nữa. Hiện tại bão địa từ bùng nổ quá mạnh mẽ, công cụ vừa mới sửa chữa tạm thời như thế này, khụ… khụ… không biết có thể hoạt động được hay không. Khụ… khụ… Cũng không biết công suất có đủ để bao trùm toàn bộ khu vực chiến trường hay không. Điều quan trọng nhất chính là… khụ khụ… đã qua mấy ngày trời rồi, hai cái Đại đội chiến đấu bên kia dãy núi tuyết, khụ… khụ… có lẽ sớm đã không còn bảo trì trận hình liên tiếp với nhau nữa rồi. Khụ… khụ… cho nên các người cần phải tiến hành công tác phân hình thời gian càng phải kéo dài thêm một chút nữa mới được.

Chỉ ngắn ngủi nói một câu mà thôi, lại bị những cơn ho khan cắt ngang đến mấy lần, Thương Thu có chút lo lắng hỏi hắn:

- Anh còn chịu đựng nổi nữa hay không đó?

Mọi người có mặt trong gian phòng này cũng trầm mặc mà lo lắng nhìn về phía Hứa Nhạc. Tất cả mọi người ai cũng đều biết hắn mấy ngày gần đây cũng không có ngủ nghỉ gì. Hơn nữa trong quá trình tiến hành công tác sửa chữa cường độ cao, hắn thậm chí còn mấy lần cùng với hai tên gia hỏa Bạch Ngọc Lan và Hùng Lâm Tuyền thay phiên nhau điều khiển hai con Robot MXT đi chặn đứng những làn sóng tiến công càng ngày càng điên cuồng của đám người Đế Quốc bên kia nữa. Loại tiêu hao cường độ cao đến mức khủng bố như thế kia, cho dù là người bằng sắt thép chỉ sợ cũng phải ngã xuống đừng nói là một người bằng xương bằng thịt như hắn.

- Vẫn còn chịu được mà.

Hứa Nhạc đáp lại một cách đơn giản, sau đó trong những con ho khan thống khổ mà đứng thẳng người lên, khuôn mặt đã căng lên, đỏ bừng rồi. Trong ánh mắt hắn lúc này tràn đầy một mảnh sầu lo. Hắn không phải là đang lo lắng cho thân thể của chính mình, mà là lo lắng cho tình hình chiến cuộc trước mắt. Thế tiến công của đám người Đế Quốc bên kia càng ngày càng điên cuồng hơn. Ai cũng không biết trước được bãi đất của Tổng bộ Doanh đoàn của chi bộ đội Thanh Long Sơn này còn có thể phòng thủ được bao lâu nữa.

Trong gian phòng Bộ Chỉ Huy ngay bên cạnh không ngừng truyền đến thanh âm hạ mệnh lệnh dồn dập cùng với tiếng la mắng, những thanh âm hồi báo tin tức khàn khàn của đám quân nhân sĩ quan tham mưu. Một hồi chiến đấu đã kéo dài đến trạng thái kịch liệt dồn dập rồi. Cục diện chiến trường hiện tại dị thường khẩn trương. Thời gian sáng sớm, đám người Đế Quốc lại phái ra một tiểu đội cảm tử, dựa vào những trang bị có thể nói là cực kỳ ít ỏi của mình, không ngờ lại có thể xung phong mãnh liệt, đột phá qua được đạo phòng tuyến thứ hai của bên phía chiến địa Thanh Long Sơn. Hơn năm trăm gã chiến sĩ chiến đấu được Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn bố trí chiến đấu bên khu vực ngoại vi lúc này cũng đã bị hạ mệnh lệnh lùi sâu về sát bên cạnh Tổng bộ Doanh đoàn, cực kỳ bất đắc dĩ một phen đem khu vực cánh đồng tuyết bằng phẳng, nơi bố trí trận địa bắn tỉa tốt nhất tặng lại cho đối phương.

Ở dưới tình huống cục diện như thế này, bên phía Sư Bộ của Quân viễn chinh Đế Quốc chỉ cần tập kết thêm một chi lực lượng khoảng hai ngàn người nữa thôi, cộng thêm sự hỗ trợ của những đầu Robot Nguyệt Lang còn sót lại, khởi xướng một hồi xung phong toàn diện, bãi đất Tổng bộ Doanh đoàn cuối cùng của Thanh Long Sơn tuyệt đối sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng thật sự rất là kỳ quái chính là, bên phía tầng cấp chỉ huy của Đại đội Quân viễn chinh Đế Quốc bên kia tựa hồ như đã xảy ra chuyện gì đó bất trắc rồi. Có lẽ cục diện xảy ra đúng như vị Đội trưởng Lật Minh ngày hôm đó đã suy đoán, cũng có lẽ là bởi vì bên kia đã ngẫu nhiên xảy ra sự kiện gì đó, khiến cho từ sau buổi sáng sớm hôm đó, công kích của bên phía Đế Quốc đã nhất thời trì hoãn lại, chậm hơn lúc trước rất nhiều.

- Nếu như có thể liên hệ được với hai cái Đại đội bên kia, lập tức tiến hành xác định phương vị. Hạ mệnh lệnh, dựa theo phương án 187 đã định ra trước khi bắt đầu chiến đấu, tiến hành tập kết toàn diện chiến trường. Hướng về phía tọa độ 535.112.2 mà lùi về. Thời gian chấp hành bước đầu định ra là mười giờ đêm theo giờ chuẩn Liên Bang.

Đội trưởng Lật Minh, thần tình lúc này vốn đã vô cùng chật vật, vừa mới nghe được tin tức tốt hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa đã được sửa chữa xong, sắp sửa có thể hoạt động trở lại, tinh thần nhất thời phấn chấn lên, một mặt phân tích những chiến thuật mà đám Quân viễn chinh Đế Quốc có thể tiến hành kế tiếp, vừa lúc tiến hành công tác chuẩn bị cho việc toàn chi bộ đội tập hợp lại.

- Đội trưởng, có một đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc một mình tiến đến, yêu cầu bên ta tiến hành đối chiến Robot.

Một gã quân nhân sĩ quan tham mưu biểu tình cực kỳ quái dị đi vào trong phòng, hướng Lật Minh báo cáo.

Cặp lông mày của Đội trưởng Lật Minh thoáng nhướng lên một chút, trong cặp mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Ông ta thế nhưng thật ra có từng nghe nói qua, năm xưa trên bản thổ của Đế Quốc năm xưa, trong lúc bộ đội song phương tử chiến vô cùng nan giải, xác thực đã từng có loại khiêu chiến Robot pha lẫn phong cách đối chiến cổ điển như thế này xuất hiện. Nhưng mà cục diện trước mắt hiện tại chính là bên phía đám người Đế Quốc chiếm ưu thế tuyệt đối, đối phương không ngờ lại kiêu ngạo, hoặc là ngu xuẩn đến mức chạy ra đòi khiêu chiến Robot? Đây là loại phát điên gì đây chứ?

- Xác định là chỉ một đầu? Chứ không phải giống như mấy lần trước vậy, Robot lẫn trong cả một phân đội tiến hành tấn công à?

Ông ta cau mày quay đầu lại, xác nhận lại một câu. Trong thời gian mấy ngày hôm nay, trong đầu ông ta đã có chút lo lắng chuyện đám người Đế Quốc rốt cuộc cũng đem Robot đầu nhập vào trong tiến công chính diện. Mà bên phía mình hiện tại đã đánh ra toàn bộ loại tạc đạn điện từ chuyên chống Robot kia rồi, tình huống gian nan dị thường. Nếu như không có sự trợ giúp của hai đầu Robot MXT màu trắng mà Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới tiến đến hỗ trợ kia, chỉ sợ trận địa đã sớm bị phá từ lâu rồi.

- Chẳng lẽ đám người Đế Quốc cũng lo lắng chuyện chết quá nhiều người, nên muốn bày trò đối chiến Robot để áp chế sĩ khí của chúng ta sao?

Phó Doanh Đoàn trưởng hơi chút do dự phán đoán:

- Hoặc là nói, bọn họ thủy chung không thể xác định được chúng ta có còn lưu lại tạc đạn điện từ hay không à? Sợ rằng chúng ta chơi trò gian trá, cho nên phái ra một đầu Robot Đế Quốc tiến đến để tìm chết sao?

- Dùng một cô thiếu nữ lõa lồ đến để thử xem chúng ta có phải là bị khẩn trương quá hóa thành thái giám cả sao?

Ánh mắt Đội trưởng Lật Minh thoáng cụp xuống một chút, nói:

- Bảo chi bộ binh cơ động lập tức chuẩn bị hệ thống hỏa tiễn chống tăng mini khiêng vai, nếu như con Robot kia thật sự muốn tới thì…

- Để cho tôi đi cho. Nếu như để đám ngươi Đế Quốc phát hiện ra thật sự tiến vào giai đoạn cận chiến, mà chúng ta còn chưa sử dụng đến tạc đạn điện từ chống Robot, bọn họ khẳng định là đoán ra được nguyên nhân.

Ngay lúc này Hứa Nhạc đột nhiên xốc cái rèm cửa lên, bước vào, ngắt ngang câu nói của Đội trưởng Lật Minh. Sắc mặt hắn lúc này đã có chút tái nhợt không chút khỏe mạnh:

- Con Robot Nguyệt Lang bên ngoài doanh trại kia cũng không phải là biên chế còn sót lại của chi Đại đội Robot Nguyệt lang Đế Quốc, hẳn là thành viên thuộc Ban Robot Cận vệ quân của vị lão Tướng Quân kia.

Bạch Ngọc Lan lúc này thì đang lặng lẽ cúi đầu, im lặng nhìn chăm chú vào mũi quân giày dưới chân. Tất cả mọi người trong Tổng bộ Doanh đoàn cũng đều biết rõ ràng lúc này Hứa Nhạc đã bị hao tổn tinh lực vô cùng lớn, thân thể cũng phi thường kém cỏi. Theo đạo lý mà nói, nên là Bạch Ngọc Lan chủ động đứng ra đối chiến, nhưng mà cũng chỉ có một mình hắn biết rõ ràng hai cánh tay đang dút vào trong túi quần của chính mình, từ sau lần chiến đấu Robot ngay trước đó chấm dứt trở về, liền mãi còn run rẩy đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.

Những tràng chiến đấu gian khổ liên tục mấy ngày nay, mấy người bọn họ may mắn cũng không có bị thương tích gì nặng nề, nhưng mà thân thể cũng đã tiếp cận đến trạng thái hỏng mất rồi.

Vẻ mặt của Đội trưởng Lật Minh thoáng trầm trọng lại, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra Hứa Nhạc đã mang theo Bạch Ngọc Lan hướng về phía căn phòng bên cạnh mà đi. Sau đó bên kia truyền đến thanh âm gầm rú trầm thấp của con Robot cùng với tiếng điện lưu tự kiểm khởi động. Ông ta không khỏi lắc lắc đầu, xoay mình ngồi trở lại trên ghế, bắt đầu trầm mặc dùng một loại lý niệm thật sự không phù hợp với thân phận của ông ta, vì gã thanh niên đang chuẩn bị xuất chiến kia mà chúc phúc.

- Đừng có ngẩn người ra đó nữa. Tiến hành điều chỉnh thử cùng với phân hình đồng bộ hệ thống đi, không được phép gián đoạn đâu.

Hứa Nhạc một bên vừa leo lên khoang điều khiển của đầu Robot, một bên hướng về phía đám quân nhân chiến sĩ đứng dưới chân con Robot, dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, nói nhanh.

Chỉ là mấy động tác leo lên cực kỳ đơn giản như thế, giờ phút này thế nhưng lại có vẻ khó khăn chật vật vô cùng. Thế nhưng biểu tình của Hứa Nhạc lại có thể trầm mặc bình tĩnh như là một chuyện bình thường vậy. Hắn không biết bản thân mình có thể kiên trì thêm bao lâu nữa, nhưng mà biết lúc này cũng không phải là lúc quan tâm đến chuyện này. Hắn không nghĩ mình cứ như vậy sẽ chết trên cánh đồng tuyết lạnh lẽo vạn năm này. Hắn thật sự muốn biết cái tên gia hỏa Thi Thanh Hải kia lúc này có an toàn hay không. Nhưng mà lúc này đang hồi chiến tranh khẩn trương kịch liệt, cũng không có thời gian để mà kiếm tên kia, cũng không có thời gian mà tự oán, hối tiếc cùng với tự kỷ. Hắn chỉ là bình tĩnh lặp lại hành động đi ra ngoài buồn tẻ đơn điệu mà thôi.

o0o

Một đầu Robot Nguyệt Lang màu xanh đem của Đế Quốc đang đứng sừng sững giữa mảng tuyết địa trắng tươi. Phiến tuyết vực địa cực này thật sự vô cùng trống trãi, những luồng khói bốc lên giữa trận địa giao chiến của Liên Bang và Đế Quốc cũng chưa có hoàn toàn tiêu tán đi mất, lại thêm những luồng gió tuyết thổi xuy phất nhè nhẹ, khiến cho toàn trường toát ra một loại khí thế thống khoái cô đơn bi tráng…

Những tiếng súng tạch tạch vang lên bốn phía lúc này sớm đã dừng lại. Đám chiến sĩ song phương nhân cơ hội này nằm rạp xuống mặt tuyết phía trước, khẩn trương nhìn chăm chú vào một màn sắp xảy ra trước mắt mình. Trong lòng bọn họ sớm dâng trào lên tràn ngập cảm giác khẩn trương, phấn khởi cùng với bất an, vì thế cho nên cũng không cảm thụ được những cơn lạnh lẽo do gió tuyết mang đến. Các quân nhân sĩ quan của cái hai phương lúc này cũng đều đi ra khỏi doanh địa của chính mình, thông qua các thiết bị quan sát tầm xa mà trầm mặc quan sát một trận đối chiến Robot vô cùng hiếm có sắp sửa xảy ra.

Con Robot MXT màu trắng đi ra khỏi bãi đất Tổng bộ Doanh trại của bộ đội Thanh Long Sơn, sau đó dần dần bắt đầu tăng tốc, hướng về phía trung ương cánh đồng tuyết trắng mà chạy tới. Tiếng động cơ vù vù mà tràn ngập tiết tấu mỹ cảm xuyên thấu qua những luồng gió tuyết, tiến vào trong lỗ tai của từng người.

Các chiến sĩ Bảo Dưỡng Sư của Liên đội cùng Hứa Nhạc tiến hành công tác sửa chữa trong khoảng thời gian khá dài, rốt cuộc cũng không nhịn được sự lo lắng, đồng thời chạy ra khỏi doanh trại, đứng lố nhố thành một đám khẩn trương nhìn về phía phương xa.

Con Robot MXT vốn dĩ một màu tuyết trắng, trải qua mấy ngày liên chiến đấu gian khổ, sớm đã có vẻ rác rưởi không chịu nổi. Nhất là lớp hợp kim bảo hộ ở phía trước ngực cùng với trên mặt của con Robot, lúc này đã bị những luồng lửa đạn mãnh liệt của đám người Đế Quốc nhuộm thành một mảnh bụi bặm đen kịt, nhìn qua lại có chút xấu xí.

- Ta là Kiều Gia, chiến sĩ cơ động cấp bốn của Quân đội Đế Quốc…

Con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc màu xanh đem đang kiêu ngạo bình tĩnh đứng bất động tại chỗ giữa cánh đồng tuyết. Thiết bị khuếch đại thanh âm trang bị bên ngoài con Robot, truyền đến thanh âm tuyên cáo tràn đầy ý tứ hàm xúc áp bách cường đại của gã phi công Đế Quốc đang ngồi bên trong khoang điều khiển.

Con Robot MXT xấu xí cũng không có trả lời, chỉ là mãi vẫn trầm mặc tiến hành gia tốc.

Đám quân nhân sĩ quan, binh lính của Thanh Long Sơn rốt cuộc cũng không còn nghe được thanh âm vù vù động cơ mà bọn họ tin cậy nữa, cũng chỉ còn có thể nhìn thấy một tia chớp trắng không ngừng kéo dài bên trong gió tuyết.

Cái đạo tia chớp trắng kia ngay phía trước hung hăng đụng mạnh trên người đầu Robot màu xanh đen đang đứng sừng sững đằng kia…

Sau đó con Robot màu xanh đem kia bay lên…

Sau đó… Cũng không còn cái sau đó nào nữa…

Trong cái thế giới bão tuyết không ngừng rít gào này, cũng không có ai nghe được tiếng vang cự đại khi kim chúc va chạm kịch liệt với nhau cả. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một màn hình ảnh giống hệt như một vở kịch câm bình thường xuất hiện trước mắt mình. Mọi người ai nấy cũng đề trừng lớn cặp mắt, thật lâu cũng không thể nào hoàn hồn lại được.

Cũng không mất thêm bao lâu thời gian nữa, con Robot MXT màu trắng đã quay trở về đến doanh địa. Cánh cửa hợp kim của khoang điều khiển mở ra, Hứa Nhạc từ trong đó bước xuống, đi đến bên người của Thương Thu, hai tay dùng sức xoa xoa hai bên thái dương có chút đau nhức của mình, nói:

- Tiếp tục điều chỉnh thử nghiệm!

Thương Thu cười cười, bắt đầu tiếp tục công tác điều chỉnh số liệu hệ thống của chính mình. Trên thực tế, vừa rồi khi Hứa Nhạc rời đi tiến hành đối chiến, cô nàng căn bản cũng không có nhỏm khỏi chiếc ghế công tác của mình. Hùng Lâm Tuyền thì tay ôm một khẩu súng bắn tỉa nặng nề, ngồi dựa vào vách tường cách đó không xa, nhìn về phía gã Lão Đại của mình đã bắt đầu quay trở lại công việc, nhịn không được khẽ lắc lắc đầu cười khẽ một tiếng.

Bạch Ngọc Lan thong thả tiến về phía bên cạnh đầu Robot. Hai cánh tay bởi vì dùng lực quá mức khiến cho không ngừng run rẩy của hắn khẽ nâng lên, bắt đầu tiến hành công tác bảo dưỡng sau khi đối chiến. Một lát sau, cặp mày lá liễu thanh tú của hắn chợt nhướng lên một cái, bỏ ngang công tác đang tiến hành của mình, xoay người đứng dựa vào lớp chắn hợp kim bảo vệ cho hệ thống động cơ của con Robot, thong thả châm một điếu thuốc lá hiệu Ba số 7, trầm trầm mặc mặc bắt đầu hút thuốc.

Trầm mặc ra đi, trầm mặc quay về, con Robot Nguyệt Lang táng thân trong cánh đồng tuyết, hệ thống động cơ của con Robot MXT chỉ là hơi ấm lên một chút mà thôi, căn bản không thể khiến người ta phỏng được.

Ba người bọn họ chính là trong số rất ít người không có rời khỏi doanh địa mà quan sát trận chiến. Bởi vì đám bọn họ ai nấy đối với Hứa Nhạc cũng đều có một lòng tin tưởng tuyệt đối, thậm chí có thể nói là mù quáng. Nhưng mà đám quân nhân sĩ quan, binh lính của Thanh Long Sơn mặc dù đã từng nhìn thấy Hứa Nhạc điều khiển Robot chiến đấu, lại vẫn như cũ bị một màn vừa rồi kích động đến mức khó có thể bình tĩnh lại được. Bọn họ nhìn về phía cái bóng dáng thập phần bình thường đang đứng trước bàn điều khiển kia, tâm tình phức tạp khác thường đến cực điểm.

Trong những luồng gió tuyết cuồng nộ bên ngoài gian phòng kia, đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc đã không một tiếng động, vô thanh vô tức nằm hứng chịu những luồng gió tuyết lạnh lẽo. Những tia lửa điện nho nhỏ thỉnh thoảng xẹt lên trên phần cửa hợp kim của khoang điều khiển, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc đã bị những luồng gió tuyết cuồng bạo dập tắt mất.

Ai cũng không thể đoán trước được, ngay tại thời khắc này, lại có một sự kiện khác đã phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.